Eiyuu to Kenja no Tensei Kon

chương 2.3

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khi hai người gặp được giảng viên để xin hướng dẫn, họ được thông báo rằng những thí sinh đã đạt bài kiểm tra hiện đang chờ trong phòng học. Reid và Elria sau đó được dẫn tới lớp học của họ.

Và lúc hai người mở cửa phòng học ――

“―― Elria-sama kìa!”

Ai đó gọi tên cô, và lập tức căn phòng trở nên náo động.

Vừa đặt chân vào phòng, đã có một đám đông vây quanh Elria.

“Chúng thần đã thấy ma pháp của tiểu thư lúc nãy ở điểm thi rồi!"

“Thần đã nghe rất nhiều về Elria-sama, nhưng thần chưa bao giờ nghĩ rằng tiểu thư có thể thi triển ma pháp cấp mười, quả xứng đáng là người thừa kế tên tuổi của vị ‘Hiền nhân'!”

“Thần cũng đã chứng kiến khung cảnh đó từ xa! Hoả ngục rực đỏ chọc thủng cả trời cao! Thần thực lòng kinh ngạc trước khả năng của tiểu thư, chắc chắn đã bỏ xa rất nhiều pháp sư khác!”

Mọi người đều ca ngợi Elria.

Và phản ứng của cô ――

“……! ……!!”

Cô đang hoảng loạn.

Mặc dù Elria muốn nói gì đó, nhưng cô chỉ có thể lắc đầu trái phải vì cơn bão câu hỏi đến từ mọi người.

Kết quả là――

“R-Reid… làm tốt hơn mình…!”

Trong sự vô vọng, Elria run run chỉ tay vào Reid.

Các học sinh đang vây quanh cô quay lại nhìn.

“Ồ! Chúng thần cũng đã thấy chiến tích của ngài! Để mà hoá giải được ma pháp cấp mười của Elria-sama, hẳn khả năng của ngài cũng ở mức thượng thừa!”

“Xin thứ lỗi cho sự thô lỗ của thần… nhưng thần chưa từng thấy ngài trước đây, và cũng không biết quý danh của ngài là gì. Liệu ngài có thể cho thần biết tên và dòng tộc của ngài không…?”

“Vì ngài đang đi cùng với Elria-sama, có phải điều đó có nghĩa là ngài có mối quan hệ với gia tộc Caldwen không? Và có phải ngài cũng đang tránh né dư luận như Elria-sama để giấu đi khả năng không?” [note50761]

Trước cơn mưa câu hỏi, Reid nở nụ cười đáp lại.

“Trước tiên, tôi rất vinh dự được nhận lời khen của mọi người. Tên tôi là Reid Frieden, và tôi sẽ trở thành thành viên của gia tộc Caldwen.”

“Frieden… Đây là lần đầu thần nghe thấy tên dòng họ này. Có phải ngài đến từ nước khác không…?

“Không giống như mọi người ở đây đều là quý tộc, tôi chỉ là một thường dân thôi. Chính vì thế, hay có những định kiến về tôi… Tuy nhiên, tôi rất ấn tượng bởi những nhận xét thẳng thắn của mọi người mà không màng đến địa vị."

“K-Không phải… Đánh giá một cá nhân dựa vào khả năng của họ là lẽ tự nhiên mà!”

“… Đúng là vậy. Cũng tương tự như cách mà vị ‘Hiền nhân' vĩ đại được tôn trọng mặc cho nguồn gốc Elf của ngài ấy, chúng tôi, là những người theo đuổi ma pháp học, phải có tấm lòng rộng lượng bao dung để chấp nhận người có khả năng, không quan trọng địa vị của họ như thế nào.” [note50762]

Ngay khi biết được Reid là một thường dân, vài người xung quanh đã có biểu cảm phức tạp, nhưng anh vẫn giữ thái độ lịch thiệp với mọi người và tránh gây ra ác cảm.

Luôn có sự phân biệt về địa vị xã hội ở bất kỳ thời đại nào.

Kể cả khi Reid là “Anh hùng”, anh đã được phong hàm “Đại tướng” vì những cống hiến của anh trong lĩnh vực quân sự, nhưng vẫn có nhiều người gọi anh là thứ thấp kém và kì thị anh vì điều đó.

Do vậy mà Reid đã quen với việc đối phó những người như vậy.

Tuy nhiên, có những kẻ rất phiền phức để xử lý ――

“―― Ha! Ta chả tin hắn có tí khả năng nào.”

Với câu nói ấy, đám đông xung quanh Reid tản ra, để lộ người vừa nhận xét.

Đó là một cậu trai trẻ với mái tóc xoăn đỏ.

Cậu ta có vẻ trạc tuổi Reid, và có một đám con trai cũng tầm tuổi đó đi sau như phục vụ.

“Bọn mi nói là một kẻ thường dân đã hoá giải ma pháp cấp mười? Xin lỗi chứ, ta chả ngu đến mức tin vào cái đó, và trông hắn cũng chả mạnh đến mức đấy.”

Cậu trai tóc đỏ nhìn Reid một cách khinh bỉ.

Thấy thế, Reid cúi đầu và gượng cười.

“Faregh-sama, quý tử của gia tộc Welminan. Đó là lẽ thường tình nếu một người với tài năng như anh sẽ có những định kiến và nhận xét tiêu cực về tôi.”

Trong một tháng trước ngày nhập học, Alicia đã nói cho Reid không chỉ về gia đình Caldwen, mà còn về Hoàng tộc và những gia đình có tầm ảnh hưởng khác của đất nước.

Một trong số đó là gia tộc Welminan.

Tương tự Hoàng tộc và gia đình Caldwen, Welminan cũng có lịch sử lâu đời và là một gia đình danh giá đã sản sinh ra rất nhiều thế hệ pháp sư kiệt xuất.

Họ đã đạt được những thành tựu đặc biệt xuất sắc trong ma pháp chiến và thảo phạt ma thú, và với lời thề nguyện một lòng trung thành không đổi thay với đất nước, họ đã được Đức vua ban cho danh hiệu “Ma pháp hiệp sĩ”. [note50763]

Cá nhân Faregh cũng là một người có năng lực cũng như ma lực đáng nể. Người đời nói rằng anh ta là một thiên tài, không vì sự tồn tại của Elria thì đã được chú ý đến nhiều hơn.

Tuy nhiên, được sinh ra trong một gia đình danh giá có địa vị, sở hữu tài năng hơn người, và được tâng bốc bởi những người xung quanh, có thể khiến tính cách của một cá nhân trở nên vặn vẹo.

Alicia từng mạnh mẽ chỉ trích, “Cậu ta trở thành một tên khốn vô vọng, kiêu ngạo, sống chỉ để làm khổ người khác.”

“Ngay từ đầu, thế quái nào mà một thằng dân thường như ngươi có được mối quan hệ với gia tộc Caldwen? Đấy là một sự sỉ nhục cho tất cả các gia đình danh giá đã và đang bảo vệ Vegalta!”

“Nếu anh nghi ngờ hay có gì không rõ về gia cảnh của tôi, xin hãy yên tâm rằng anh có thể hỏi trưởng tộc, Alicia, để xác nhận. Cô ấy có thể xác minh những điều tôi nói.”

“Đấy đ** phải vấn đề! Ta không biết gia tộc Caldwen định làm gì, nhưng ở đây ta muốn nói, đấy là việc một kẻ thấp kém như ngươi được nhận vào Học viện này là điều không tưởng!”

“Tuy nhiên, tôi đã được đánh giá rằng đã đủ điểm trong bài thi viết và thực hành của Học viện, và cũng đã nhận được sự chấp thuận của hiệu trưởng, Elise. Bên cạnh đó, chủ trương của Học viện này là những người có tài năng trong ma pháp nên học tập và theo đuổi ma pháp tạo bởi Hiền nhân, bất kể địa vị xã hội có ra sao ――”

“Tch… đừng có mà nói chuyện như bọn già khọm đáng kinh tởm!”

Faregh lên giọng trong sự tức giận.

Tuy nhiên, vào thời khắc đó, kết quả đã được định đoạt.

Người trả lời với mong muốn có một cuộc đối thoại, và kẻ máu dồn lên não để cảm xúc chi phối. Quá rõ ràng về cách mà những người xung quanh nhìn nhận tình huống này.

“Faregh-sama… ngài nên bỏ qua thôi…”

“Nếu chuyện liên quan tới nhà Caldwen trở nên phức tạp, nó cũng sẽ ảnh hưởng đến nhà Welminan ――”

“Im lặng! Ai hỏi bọn bây ý kiến hả?”

Faregh nổi giận với đám người hầu vừa khuyên cậu ta, trong cơn tức giận gần với ghê tởm. Chẳng trách sao Alicia buông lời chỉ trích thói kiêu ngạo ấy.

“Dù sao! Kể cả hắn có liên hệ với nhà Caldwen, hắn chắc chắn chỉ là một tên hầu được cử đi để chăm sóc cho tiểu thư!! Lý do gì để ta phải nói chuyện nghiêm túc với hắn ――”

“Xin thứ lỗi vì đã giới thiệu chậm trễ, nhưng tôi là hôn phu của tiểu thư Elria Caldwen đây.” [note52371]

“―― Ta chắc chắn hắn không thể… nói gì… đâu……”

Lời của Faregh nhỏ dần, và xung quanh cũng vậy.

Tận dụng tình thế đó, Reid quay sang phía Elria và nở nụ cười.

“Chúng ta nên tìm chỗ ngồi và nghe giảng viên phổ biến nhé, Elria?”

“V-Vâng…!”

Reid thể hiện cho đám đông thấy tình cảm giữa hai người với việc nắm tay Elria và đi về phía còn ghế trống. [note50766]

Không cần nói thêm, tiếng hú hét vang lên từ phía sau hai người.

“Elria-sama đã có đính ước!!??”

“Elria-sama, người được cho là không có hứng thú với bất kỳ điều gì trừ ma pháp!??”

“Tôi còn nghe được tin là tiểu thư chỉ nói chuyện với người ngoài vài lần quanh năm!!!”

Sự chú ý đổ dồn vào Elria.

Mặc kệ đám ồn ào trong lớp, Reid đi đến dãy bàn có ít người ngồi.

“Ôi trời, nhìn tên đó hoang mang mà anh thấy vui luôn.”

“…Lâu rồi nên em quên mất là anh rõ xấu tính.”

“Đừng nói thế chứ. Những kẻ tự phụ, cao ngạo, rồi sẽ có lúc mất kiểm soát và rơi vào tình huống mà chúng có thể hại chết đồng đội. Nên không phải sẽ tốt hơn nếu ta hành động trước sao?”

“… Em có cảm giác em đã hiểu lý do vì sao mà lính của Reid lại răm rắp tuân theo mệnh lệnh của anh rồi.”

Elria nhìn Reid, người đang có tâm trạng tốt.

Trước đó, Alicia cũng nhắc Reid, “Cũng là thành viên của một gia đình danh giá, ta thấy hổ thẹn khi một kẻ như tên đó tồn tại. Vi thế, khi nào có cơ hội, cậu nên cho tên đó biết thế nào là lễ độ.”

Cùng lúc đó, Elria đột nhiên hướng ánh mắt xuống dưới.

“Sao vậy?”

“…T-Tay em.”

“Oh… Anh xin lỗi, anh nắm hơi mạnh… có đau không em?”

“Mm… không đau đâu anh. Em ổn mà.”

Elria mỉm cười và thêm chút lực vào bàn tay cô đang nắm lấy.

Khi Reid còn đang nghiêng đầu bối rối ―― đột nhiên có người gọi họ từ phía sau.

“―― Ừm, nếu hai người đang tìm chỗ ngồi thì, ở đây được không?”

Đó là một cậu trai trẻ với tóc màu nâu sáng và đeo kính.

Anh ta chỉnh kính và nhìn về phía Reid và Elria.

Đáp lại, Reid ngồi xuống chỗ đó.

“Ồ, cảm ơn vì lời mời nhé.”

“Không vấn đề gì. Tôi cũng đang chán vì chẳng có ai quanh đây cả.”

Cười như tự chế giễu bản thân, cậu ta nhìn xung quanh và chỉ thấy những dãy bàn ghế không có ai ngồi.

Chắc do bầu không khí kì dị toát ra từ cậu ta nên không có ai ở quanh. Cậu trai sau đó đưa tay về phía Reid.

“Tôi là Wiesel Blanche. Rất vui được gặp hai người.”

“……Blanche?”

Ngay khi Elria nghe thấy tên cậu ta, cô nghiêng đầu một chút.

“…Mình đã từng nghe thấy cái tên đó rồi.”

“Có lẽ tiểu thư đang nhớ đến dòng tộc của tôi. Gia đình tôi là kĩ sư thiết kế ma cụ [note50782], và ma cụ của tiểu thư Caldwen được làm bởi em gái tôi.”

Nghe vậy, Elria lập tức cúi đầu với chút bối rối trên gương mặt.

“X-xin hãy nói với em ấy là mình đang sử dụng nó rất cẩn thận…”

“Con bé sẽ rất vui khi biết điều đó. Tôi nhớ lúc con bé đã hết sức sung sướng khi được uỷ nhiệm phụ trách việc chế tác ma cụ cho tiểu thư Caldwen, người được cho là tái sinh của vị Hiền nhân.”

Wiesel gật đầu và hướng đôi mắt hạnh nhân của anh về phía Reid.

“Nhân tiện… tôi có nên gọi là “Ngài Frieden” không?

“Ồ, gọi tôi như nào cũng được thôi. Mặc dù tôi có liên hệ tới nhà Caldwen, nhưng trước đó tôi chỉ là một thường dân ở ngoại ô, nên tôi không thoải mái lắm với kính ngữ.”

“Nếu thế thì, cứ gọi tôi theo cách tương tự. Tôi lớn lên giữa một rừng thợ thuyền khá thô lỗ với tính khí thất thường, nên tôi cũng không tốt với lễ nghi cho lắm.”

“U-Ưmm… c-cậu cũng có thể gọi mình bằng tên nữa…”

“Tôi hiểu rồi. Vậy tôi sẽ gọi là tiểu thư Elria.”

Chắc đã bắt nhịp được với câu chuyện, Elria gật đầu và quyết định tham gia vào cuộc nói chuyện, vì cô rất hăng hái nếu chủ đề có liên quan đến ma pháp.

“Nhưng mà… tại sao một kỹ sư ma cụ lại đăng ký dự thi ở lớp pháp sư?”

Học viện Ma pháp Hoàng gia Vegalta có nhiều lớp, không chỉ đào tạo pháp sư mà còn các ngành khác liên quan tới ma pháp.

Các lớp được chia ra để học sinh có thể học được những kiến thức chuyên ngành của mỗi lĩnh vực, thí dụ “kỹ sư ma cụ” là những người chế tác và tinh chỉnh ma cụ của các pháp sư, hay “giả kim thuật sư”[note50783]là những người chạm khắc mạch ma pháp vào các bộ phận và trang trí được sử dụng trong ma cụ.

Nói cách khác, đúng ra Wiesel phải học ở lớp kỹ sư.

Wiesel gật đầu và trả lời câu hỏi của Elria.

“Tôi là một người thực dụng. Mục tiêu của tôi là tìm hiểu những thứ bắt buộc phải có trong ma cụ của pháp sư, cũng như những thứ không cần thiết, và tôi sẽ thực hiện điều đó bằng cách quan sát và phân tích không chỉ bản thân mà cả những người sử dụng hoặc chế tạo ma cụ, vì như vậy sẽ thiết thực hơn.”

“Nói cách khác… mặc dù ông là một kỹ sư ma cụ, ông chọn lớp pháp sư cốt để nghiên cứu?”

“Đúng vậy. Mặc dù tôi cũng bị một số người phản đối.”

Khả năng để một người trở thành pháp sư phụ thuộc vào ma lực và tài năng của họ.

Rất nhiều người đã từ bỏ con đường ấy và trở thành kỹ sư hoặc giả kim thuật sư vì ma lực của họ không đạt ngưỡng tiêu chuẩn.

Từ góc nhìn của họ, điều mà Wiesel đang làm chỉ giống như là sở thích.

“Điều đó không quan trọng. Chế tạo ra ma cụ tốt cũng phù hợp với chủ trương của Học viện ‘theo đuổi và phát triển ma pháp'. Những ai than phiền chứng tỏ họ chẳng hiểu gì.”

“Phải. Tôi nghĩ điều quan trọng ở đây là một thái độ học tập nghiêm túc.”

“… Rõ ràng là tôi hơn tuổi ông, nhưng câu từ của ông nghe có ý nghĩa một cách kỳ lạ.”

Wiesel gượng cười và nói.

“Nói đến chuyện này, tôi nghe đồn là Reid đã hoá giải ma pháp cấp mười mà tiểu thư Elria thi triển…”

Nhìn chung, sức mạnh của một ma pháp được sắp xếp trên thang đo từ một đến mười.

Chúng được xác định không dựa vào loại ma pháp, mà dựa vào kích cỡ, tốc độ, khối lượng, sức mạnh, cường độ, và vài nhân tố khác. Ma pháp mà Elria thi triển lúc đó thuộc cấp mười, là bậc cao nhất trong thang đánh giá.

Tuy nhiên, bởi vì thang đo được xây dựng dựa trên một bộ khung, sẽ rất khó để đánh giá ma pháp mà Elria sử dụng trong kiếp trước.

“Tôi có hứng thú với ma pháp cấp mười, nhưng có hứng thú với Reid, người đã phá giải ma pháp đó nhiều hơn. Nếu ông không phiền, có thể cho tôi xem ma cụ của ông được không?”

“À, tôi không có ma cụ nào cả.”

“… Ý ông là sao?”

“Tôi không dùng được ma cụ vì chúng sẽ hỏng nếu tôi sử dụng nó.”

“Đừng đùa chứ. Ma cụ được thiết kế để chịu được mọi loại ma pháp, với kháng vật lý và giảm tải ma lực từ chạm khắc của giả kim thuật sư. Nó không dễ hỏng như ông nghĩ đâu.”

“Ma lực của Reid là loại đặc biệt đó, nó sẽ làm hỏng hết mọi loại mạch ma pháp và chạm khắc.”

Nghe Elria bổ sung thêm, Wiesel vuốt cằm với vẻ tò mò. Cậu ta sau đó đẩy kính và lấy ra một vật hình trụ từ túi áo.

“Đây, thử phá cái này xem.”

“Ông chắc chưa…?”

“Tôi vẫn còn dư ma cụ. Nếu ma cụ có thể bị phá huỷ bởi vài nhân tố nào đó dưới những điều kiện cụ thể, đó là điều mà một kỹ sư ma pháp như tôi nên biết.”

Wiesel đưa cho Reid ma cụ đó với vẻ nghiêm túc. Mặc dù ngoại hình và chất giọng của cậu cho thấy ấn tượng là một người luôn bình tĩnh, có vẻ cậu sẽ hoạt ngôn hơn chút nếu nói về ma cụ.

“Nhân tiện, thứ này do tôi đặc chế. Nó được thiết kế để không chỉ linh hoạt mà còn có độ bền cao để sử dụng lâu dài, nên nó có thể được đem ra thử nghiệm với nhiều người――”

“Tôi hiểu.”

Trong lúc Wiesel giải thích, Reid nhẹ nhàng bẻ cong và phá hỏng ma cụ đó.

Hậu quả, kính của Wiesel nứt luôn một đường.

“Đáng lẽ… nó là một tuyệt phẩm…!!!”

“Tôi bảo ông rồi!!”

“Không… tôi chỉ hơi bức xúc vì ông phá nó dễ thế thôi…!!!”

Wiesel sửa lại cặp kính vừa nứt và run rẩy nhận lại ma cụ.

Quan sát nó một hồi lâu, cậu ta quay sang Elria.

“Là một người có tri thức về ma pháp, tiểu thư Elria nghĩ sao?”

“Mm… đại khái thì, mình nghĩ ma lực của Reid không phù hợp với tiêu chuẩn của ma pháp.”

“Tôi hiểu, nếu nhìn từ góc độ của ma pháp thức và mạch ma pháp, thì đúng là vậy.”

“…Cậu nghĩ sao về vấn đề này?”

“Nói thật là, tôi không biết. Lý thuyết của tiểu thư Elria có vẻ đúng với việc phá bỏ các lớp bảo vệ của ma cụ, nhưng nó không có liên hệ gì với việc phá huỷ ma cụ như thế này.”

Nói vậy, Wiesel nhìn lại ma cụ vỡ thành từng mảnh trong tay cậu.

“Nếu không phân tích và quan sát cách nó bị phá huỷ nhiều lần, sẽ là bất khả thi để dự đoán, chưa nói đến rút ra kết luận. Nói thật là, tôi hoàn toàn không biết gì cả.”

Bày tỏ suy nghĩ xong, Wiesel quay sang hỏi Reid.

“Reid… ông có thứ ma lực này từ đâu?”

Nghe thế, Reid cười khổ ――

“―― Chà, tôi chịu. Đã từ rất lâu rồi nên tôi cũng không nhớ nữa.”

Sự thật là Reid không biết tại sao hay như nào mà lại sở hữu loại ma lực này. Từ khi nhận thức được thì anh đã có nó rồi, nên đó là câu trả lời duy nhất mà Reid có thể nói.

Quan trọng hơn là ――

“Thế, tại sao cô lại nghe lỏm bọn tôi từ phía sau?”

Reid quay lại và hỏi. Ngay lúc đó, một tiếng động lớn phát ra.

“―― ĐAUUUUU!!! Sao cái bàn này cứng thế!?”

Reid liếc ra và thấy một cô bé đang ôm đầu và lăn lộn trên sàn.

Vẫn đang lăn trên sàn với mái tóc vàng óng bồng bềnh, cô thấy ánh mắt của Reid và mở to mắt trong sự bất ngờ.

“Ah!! M-M-M… Mình không phải ai đó khả nghi đâu, n-nhé?”

“Bọn tôi sẽ giao cô cho bảo vệ nếu cô không nghiêm túc.”

“Mình xin lỗi, mình xin lỗiiiiiii!!! Mình là Millis Lambat, mười bảy tuổi! Mình đến từ một ngôi làng nhỏ ở vùng Noabert, và mình chỉ có cừu làm bạn vì chẳng có ai cùng tuổi cả! Mình là học sinh thuộc diện học bổng, nhưng mình đang gặp khó khăn trong việc kết bạn!!”

“Anh sẽ để cho Elria quyết định.”

“Em thích sự nhiệt huyết của cô ấy.”

“Cậu đã được thăng chức từ kẻ khả nghi lên bạn học nhờ thái độ tích cực.”

“Yayyyyy!!! Cảm ơn mọi người rất nhiều! Mình đã thức cả đêm để nghĩ cách giới thiệu bản thân đó!”

Nhờ sự tốt bụng của Elria, cô gái nhỏ bé Millis đang giơ nắm đấm lên trời với lệ trên đôi mắt. Reid thì như muốn khóc khi nghĩ rằng Millis đã thức cả đêm để làm bài giới thiệu như vậy.“Thế, lý do cậu nghe lỏm cuộc nói chuyện của bọn tôi?”

“Ừm, ehe… Mình nghĩ là những người khác ở đây khá khó để tiếp cận, nên mình đã yên lặng nghe ngóng xem có ai đó mà mình có thể dễ dàng nói chuyện cùng không…”

“Thay vì trốn dưới đó và nghe lén, thì cậu có thể tiếp cận bọn tôi một cách bình thường mà…”

“Điều đó là không thể đâu!? Tất cả mọi người đều nói về những chuyện kiểu, ‘Cảm ơn vì bữa tiệc hôm trước~’, hoặc là ‘Năm nay thu hoạch tốt không~', cậu biết không!?

Mình tham gia vào kiểu gì được!?”

“Thì nói mấy thứ ví dụ như, ‘Năm nay nhiều cừu quá đến mức tui làm hỏng bao nhiêu là kéo cắt lông rồi~’”

“Cậu đang nghĩ rằng đấy là vấn đề của người khác nên mới nói thế đúng không!? Cậu nghĩ thế đúng không!?”

Millis đập bàn, sắp sửa khóc luôn rồi.

Nhưng sự thật là, cũng dễ hiểu tại sao Millis cảm thấy vậy.

Mặc dù pháp sư được xếp hạng dựa vào thành tựu, vẫn có sự khác biệt trong tầng lớp địa vị xã hội.

Những người khao khát được trở thành pháp sư thường đến từ những gia đình giàu có, hoặc gia đình được thừa kế ma lực qua các thế hệ, hoặc những cá nhân lớn lên trong môi trường mà họ có thể học ma pháp một cách chi tiết và có gia sư chỉ dạy.

Đó là lý do Học viện đưa ra chính sách học bổng để tránh bỏ sót người tài. Dù vậy, không thể phủ nhận rằng những người đó dễ bị cô lập do họ như sống ở thế giới khác.

Hơn nữa, một số người không hề đối xử tốt với những cá nhân mong muốn trở thành pháp sư vì họ có “tài năng” nếu họ không có gia cảnh chấp nhận được.

Bằng chứng là thái độ của Faregh cũng như vài học sinh khác lúc nãy, nên cũng dễ tưởng tượng ra cách họ phản ứng với Millis.

“Nhân tiện, mình nghe được là Reid cũng đến từ vùng nông thôn!”

“Đừng có quăng tôi vào chỗ khỉ ho cò gáy như Noaberg.”

“Eh? Thế Reid đến từ đâu?”

“Ồ? Tôi đến từ Arlieth.”

“Phải, cũng là chỗ đồng không mông quạnh luôn! Ở đấy chẳng có gì ngoài rừng rú, đồi núi với sông suối cả!”

“Nếu cậu nói thế, thì Noaberg cũng chả có gì ngoài núi.”

“Hehehe! Tụi mình có cả đặc sản gọi là tuyết tan vùng núi đó nha!”

“Còn tôi có gỗ quý và rừng cam.”

“Không, không! Tụi mình còn có… ừm, cừu, nhé…!?”

“Cậu chỉ có cừu với nước là đặc sản thôi…”

“Mình xin lỗi, mình chỉ là đứa con gái quê mùa từ vùng nông thôn hẻo lánh nơi chỉ có lông cừu và nước sạch thôi… Nhưng mà cứ như này thì mình sẽ cô đơn lắm, nên làm ơn hãy làm bạn với mình đi mà…!!”

Chắc vì đã quá cô đơn, hoặc vì không muốn bỏ qua những người mà cô cuối cùng cũng nói chuyện được, Millis vứt bỏ tự trọng và quỳ úp mặt[note50784] xuống đất. Quả là một cảnh tượng đáng thương để nhìn vào.

Tuy nhiên, thấy Millis như vậy, Elria chậm rãi rời chỗ ngồi và tiến đến, đưa tay ra trước Millis.

“Vậy thì, mình sẽ làm bạn của cậu.”

“Eh…? E-Elria-sama…?”

“…Không được sao?”

“K-Không phải đâu! Mình rất biết ơn, và vui sướng nữa!! Cứ như vừa vô địch “Tam Vương” ấy!!!”[note50785]

Millis hạnh phúc cầm lấy tay Elria.

Thấy hai người họ như vậy, Reid và Wiesel cùng gượng cười.

“Tôi là Wiesel. Mong tiểu thư Millis hãy đối xử với tôi như một người bạn.”

“Tôi là Reid, như cậu đã biết. Rất vui được làm quen.”

“Vâng! Wiesel, Reid-san, cảm ơn hai người rất nhiều vì đã làm bạn với mình!!!”

Nở nụ cười hạnh phúc, Millis cũng bắt tay với Reid và Wiesel.

Lúc đó, Reid nhận ra Elria đang cười.

“Dù sao, cũng hơi lạ là em lại hành động trước.”

“Mm… em vừa nhớ về vài chuyện trong quá khứ.”

“… Chuyện trong quá khứ?”

“Vâng. Em có kể với anh rồi đó. Khi mà đứa trẻ thừa kế cái tên Caldwen muốn làm học trò của em, con bé cũng cầu xin như vậy.”

Elria nhìn Millis với ánh mắt ấm áp, như đang hoài niệm về quá khứ.

“Nên em nghĩ rằng đây cũng là một cơ hội.”

“Ừm, sao không. Cậu ta rõ ràng là một người thú vị, chắc chắn luôn.”

“Vâng, hết sức thú vị. Em đặc biệt thích bài giới thiệu đấy.”

“Em thích nó thật à…”

“Và cách lựa chọn từ ngữ của Millis cũng rất đáng khen nữa.”

Cái gì đó vừa bật công tắc của Elria, người đang khen Millis một cách đầy phấn khích. Có vẻ công sức thâu đêm của cô đã không uổng phí.

“Em còn thấy vài nét tương đồng nữa.”

“Hm? Em đang nói về học trò của em à?

“Err… con cún của con bé cơ.”

“Ohhh… Anh hiểu ý em rồi.”

Một lần nữa, Reid và Elria nhìn về phía Millis.

“Yayyy, mình làm được rồi!! Mình đã có ba người bạn là con người!!! Đây là một thành tựu to lớn trong lịch sử kết bạn với con người của mình!!!

Millis đang vui sướng vì đã có bạn, và phản ứng của cô cứ như con cún đang chơi đùa trên sân một ngày nắng đẹp.

“Được rồi, mọi người ơi!! Một lần nữa, rất vui được làm quen với mọi ng―― Ơ, từ, chờ đã? Sao mọi người lại nhìn mình như thế? Và tại sao Elria-sama lại đang xoa đầu mình!?”

“Vì tóc cậu nhìn rất bồng bềnh, mềm mịn và dễ chịu.”

“Chuẩn luôn nhé! Mình rất tự hào với mái tóc này, thứ đã sống sót khi ông mình suýt chút nữa đã cắt luôn cùng với đám cừu khi mình đang ngủ với chúng!!”

“Ừm, cảm giác rất là thích.”

Millis, người đang nhiệt tình và tự tin cúi đầu ra trước, và Elria, người đang tận hưởng cảm giác xoa đầu của người bạn mới quen.

Nếu Millis có đuôi, chắc hẳn nó sẽ vẫy vẫy một cách mạnh mẽ từ bên này qua bên kia.

Đã xong 2.3, ch2.4 (sắp) ngủ chung và họ s- (bình luận đã được kiểm duyệt bởi tổ phòng chống tội phạm spoil)

Truyện Chữ Hay