Sau gần một tháng, cuối cùng thì chúng tôi cũng xây dựng xong cái đê và có chỗ để bơi lội. Giờ đây chỉ cần các giáo viên sử dụng ‘Tường Đất’ để gia cố nó là xong.
Sau khi chúng tôi, Cortina và những giáo viên khác cuối cùng cũng hoàn thành xong công việc, Maxwell mới ló mặt ra. Lão già khốn khiếp đó vẫn giữ vẻ ngoài hiền hậu và dễ dàng mở rộng cái bờ đất mà chúng tôi đã tạo ra, khiến tôi chẳng biết nói gì luôn.
Chúng tôi đã phải làm việc suốt một tháng qua, rốt cuộc là để làm gì chứ. Nhìn đám bạn thực lòng cảm thấy ấn tượng và ngưỡng mộ lão ta như một người anh hùng khiến tôi cảm thấy ghen tị ghê.
Dù sao thì điều đó cũng đã đánh dấu sự hoàn thiện của cái hồ bơi. Giờ thì chỉ cần để nước tự chảy vào và tạo nên một cái hồ với độ sâu thích hợp. Tới lúc đó thì đồ bơi của tôi sẽ được hoàn tất và tôi sẽ bị đẩy xuống cái thung lũng của sự hổ thẹn kia, cơ mà cứ quên nó đi.
Như vậy, việc chuẩn bị cho lớp mới đã hoàn tất, và cuối cùng chúng tôi cũng được trở lại với mấy bài học thường ngày. Hay nói cách khác, là những chuyến đi săn kiểu thám hiểm sau khi tan trường.
Chúng tôi đã phải lao động công ích vào ban ngày, nhưng quả thực, mấy cái kiểu công việc chân tay nặng nhọc như vậy đúng là quá sức chịu đựng của cơ thể của một đứa trẻ. Thế nên khi về đến nhà, tôi liền lăn quay ra và ngủ một mạch tới bữa tối. Và rồi vào ban đêm, tôi lại rèn luyện cho Cloud, đào tạo cậu ấy trở thành một mạo hiểm gia. Thời gian ngủ gần đây của tôi rõ ràng đã tụt giảm đi đáng kể.
Thế nhưng chuyện đó chỉ kéo dài đến hết ngày hôm nay thôi. Kể từ ngày mai trở đi, chúng tôi sẽ được trở lại với những bài học thông thường cho tới khi lớp tập bơi bắt đầu. Chính vì vậy, tôi vẫn còn đủ thể lực để kéo Michelle và Letina đi cùng và dành buổi tan trường trong rừng cho tới giờ ăn tối.
“Hai Đỏ Thẫm, Một Xanh Biếc, Ba Vàng. Hãy ban cho người cung thủ ấy sức mạnh để giương vũ khí….Sao rồi?”
“Nghhh…! Ghhh…không ổn.”
Nhận lấy ma pháp can thiệp của tôi, Michelle cố hết sức để kéo cây cung bạc, thế nhưng cô ấy chỉ có thể kéo nó một xíu, còn xơi mới đủ để đặt mũi tên vào. Cơ mà trước đó, Michelle thậm chí còn chẳng thể khiến nó nhúc nhích, thế nên như vậy cũng có thể coi là có sự tiến bộ rồi.
Đó là thành quả của việc luyện tập ở trường đã giúp khả năng thể chất của cô ấy được tăng cao, và nhờ vào việc ma thuật của tôi có thể sử dụng được tới ‘Hai Đỏ Thẫm’ nữa.
“Mình không chắc về cái kết quả nữa, nhưng mỗi lần nhìn vào cây cung này, nó đều khiến mình kinh ngạc”
“Sau cùng thì, nó cũng được nữ thần ban tặng mà.”
“Huh, quý cô đó là một nữ thần sao?”
“…Ah.”
Mình bất cẩn quá đi. Cảm giác như gần đây mồm miệng tôi hơi dễ dãi quá thì phải. Từ giờ phải cẩn thận hơn mới được. Cơ mà, cái người dễ dàng cho đi một cây cung như này nên được gọi là một vị thần thì hơn.
“Err…Mình chắc rằng vị thần ấy tặng nó cho cậu bởi lúc đó cậu đang tuyệt vọng cố cứu lấy một người bạn đấy.”
“Cậu nghĩ thế sao? Ah cô ấy xinh đẹp lắm, có lẽ là như vậy thật nhỉ!”
“Yeah, phải đó. Cơ mà cậu có nhớ cô ấy như thế nào không, Michelle?”
“Hmm? Eh….giờ cậu nhắc mới nhớ, mình chẳng tài nào nhớ lại được khuôn mặt của cô ấy là sao nhỉ? ”
“Nè hai cậu, không nhớ nổi khuôn mặt thì sao lại khen xinh chứ?”
“Tại sao nhỉ, chả biết nữa?”
Cô ấy chắc chắn là một người xinh đẹp. Thế nhưng, ấn tượng đó lại không được lưu lại trong tâm trí tôi. Chắc hẳn cô ta đã sử dụng thứ gì đó kiểu như ma pháp cản trở nhận thức. Hồi tôi được chuyển sinh, cô ấy cũng từng nói về nó mà.
Nhưng mà chỉ mình tôi biết thôi, còn Michelle thì không. Tôi đã rút ra được bài học về cái tật vạ miệng rồi, thế nên tốt nhất là không nên nhắc tới thứ gì khác nữa.
“Nếu cậu không thể sử dụng được, thì đành chấp nhận thôi. Không nhất thiết phải ép buộc bản thân mình đâu mà, cứ sử dụng cây cung thường ngày của cậu, được chứ?”
“Phải đó. Chúng ta phải mau lên không thì mặt trời lặn mất.”
“Ừm, cậu nói phải.”
Trẻ con thường thay đổi tâm trạng rất nhanh. Sau khi tôi đưa ra đề xuất đó, cả hai mau chóng bật chế độ đi săn.
Những nhà mạo hiểm gia thường săn những con mồi lớn tại vùng lân cận Raum, thế nên ở đó còn rất ít những con thú nguy hiểm. Thêm vào đó, chúng tôi cũng đang ở gần khu sinh sống của người elf, thế nên nơi này an toàn hơn những chỗ khác. Đó cũng là lí do tại sao tới cả mấy đứa trẻ như chúng tôi cũng có thể bước vào khu rừng an toàn.
Lũ bắt cóc đe dọa tới sự bình yên gần đây đã bị tiêu diệt - bởi tôi, và lũ trộm hạt giống của đám Treants cũng bị tàn sát hết. Một lần nữa, bởi tôi.
Dù sao thì, hiện tại không có mối nguy hiểm nào hiện hữu ở Raum nữa.
“Ah, nó kia rồi.”
“Cậu đã tìm thấy một con rồi sao? Mắt vẫn tinh như mọi khi nhỉ?”
Tôi phát hiện một con dê hoang dã đang gặm cỏ cách đó một đoạn. Nó là một con thú hoang, cơ mà về mặt sinh học thì lại chẳng khác mấy con được chăn nuôi cả. Bởi những con quái thú nguy hiểm đã biến mất khỏi nơi này, những loài động vật hiền lành hơn đã thế chỗ chúng.
Nói thế nhưng nơi này cũng không phải là hoàn toàn không tồn tại mối nguy hiểm nào. Con dê đó đã tận mạng khi bị những thợ săn như chúng tôi phát hiện. Ý tôi là, tôi không phải là thợ săn, nhưng cũng chẳng khác mấy.
“Vậy thì, cứ làm như mọi khi nhé.”
“Rõ rồi.”
“Okay!”
“Letina, cậu nói to quá đấy”
“O-Okay.”
Như mọi khi, tôi ám chỉ tới sự kết hợp của việc bản thân sẽ lén lút tiếp cận và hạn chế chuyển động của nó, trong khi Letina và Michelle kết liễu con mồi từ xa.
Nếu chỉ có mình tôi thì tôi sẽ sử dụng những sợi chỉ của mình để trói chân nó lại và kết liễu trong một đòn, khi chuyển động của nó bị giới hạn. Thế nhưng, làm như vậy sẽ phá hỏng mất mục đích luyện tập của bọn họ mất. Vẫn còn rất nhiều thứ họ cần phải học hỏi, trong đó có cả việc hợp tác với người tiên phong nữa.
“Giờ thì…cùng bắt đầu nào!”
Với những lời đó, tôi xóa đi sự hiện diện của mình mà không sử dụng Gift ẩn thân và tiến về phía con dê.