Tới buổi chiều, Lyell và Maria đến dinh thự của Maxwell. Đi cùng họ còn có Michelle và Letina nữa. Bởi vì hôm qua, lũ bắt cóc mới bị xử lý nên Lyell và Maria quyết định sẽ đưa hai cậu ấy tới đây.
“Và nhờ vậy nên mẹ mình đã xỉu luôn.”
“Tớ có thể hình dung ra được chuyện đó.”
Bình thường thì bạn sẽ chẳng bao giờ có thể nghĩ tới việc những người anh hùng đã giải cứu thế giới lại xuất hiện ngay trước cửa nhà và dẫn đường cho lũ trẻ cả. Thậm chí đứa trẻ ở đây lại là Letina, một người vô cùng nhút nhát. Bởi vậy nên việc họ nghĩ rằng con gái của mình đã gây ra chuyện gì đó là điều hoàn toàn tự nhiên.
“Hơn thế nữa, sau khi Maria-sama cưỡng ép đánh thức mẹ dậy với phép Thức Tỉnh, bà ấy lại xỉu thêm lần nữa.”
“Mẹ đã dùng phép Thức Tỉnh sao? Mà, nếu như ai đó ngất xỉu ngay trước mắt thì dùng nó cũng phải thôi.”
“Cô ấy đã dùng nó tổng cộng ba lần.”
“Đáng ra tới mức đó thì mẹ phải bỏ cuộc đi chứ.”
Mà, ngay thẳng như vậy vốn là bản tính của Maria mà.
“U-Ừm thì, đã có một chút sự cố xảy ra trước lúc bọn tôi rời đi, nhưng cứ coi như không có gì đi.”
“Maria à…giữ gìn hình tượng cũng không xóa bỏ sự thực được đâu.”
“Ugh, tôi xin lỗi”
Thật hiếm khi thấy cô ấy chán nản như vậy.
Một lúc sau, Tricia tới nơi và chúng tôi lại hướng tới núi Nord một lần nữa.
Chúng tôi quấn khăn lên miệng và bắt đầu leo núi. Chẳng có đích đến cụ thể gì cả, cả bọn cứ thể nhắm tới đỉnh núi. Sau khi leo trèo đủ xa, phía bên kia sẽ tự động tiếp cận, thế nên chẳng cần thiết phải đi tìm bọn họ làm gì cả.
“Ah, bọn họ kia rồi.”
Tôi lẩm bẩm từ trên chiếc xe. Tôi có thể thấy được những cái bóng vặn vẹo từ phía góc tầm nhìn mờ mịt của mình.
“Nicole, cháu lại là người đầu tiên phát hiện. Mắt cháu tinh thật đấy nhỉ.”
“Cô cũng đang cảnh giác đây, thế nhưng chuyện này đang dần làm cô mất tự tin đấy.”
“Đó là bởi cô không chú ý tới từng chi tiết thôi. Nhưng ta cũng chẳng để ý nổi.”
“Mấy người ai chả như nhau…Ta là Gadius! Nói với Hoa Nữ Vương rằng chúng ta đã mang vật phẩm yêu cầu tới đây.”
Nghe thấy giọng của Gadius, đám Treant xung quanh bắt đầu phát ra mấy tiếng sột soạt và dần rút lui. Một lúc sau, một giọng nói trẻ trung vô cùng thân quen chào đón chúng tôi.
“Mọi người trở lại nhanh thật đấy. Đã tìm thấy đống hạt giống của ta chưa ?”
Một cây hoa khổng lồ cùng một cô gái ở trung tâm của nó - Hoa Nữ Vương đẩy đám Treant ra để tạo lối đi và tiến tới chỗ chúng tôi. Giọng nói của cô ta có vẻ như chẳng chứa đựng chút kì vọng nào cả, thế nhưng thực tế lại không như mong đợi của cổ.
“Đúng vậy, chúng đây”
“Gì cơ?! Các người đã tìm thấy chúng chỉ vỏn vẹn trong một ngày sao”
Lyell đặt cái túi cách xa chúng tôi một chút, thế rồi lũ Treant bước tới để thu hồi lại nó. Nhận được chiếc túi, Hoa Nữ Vương hứng khởi mở nó ra và bắt đầu đếm số hạt giống. Thấy điều này, tôi mới nhớ ra rằng mình chưa từng kiểm tra lại số lượng hạt giống.
“Một, hai….hmm, quả thực, mọi thứ đều ở đây.”
“Nghe được vậy thật là tốt.”
“Cơ mà, chỉ tốn có một ngày..làm sao mà các người tìm ra được bọn chúng thế.”
“Về chuyện đó…lũ trộm có ý định bán chúng đã bị vướng vào một vụ hỏa hoạn. Hơn thế nữa, có vẻ như có ai đó đã xử lí bọn chúng trước khi chúng tôi kịp bắt được.
“Và người đó là ai?”
Tôi đã làm gỏi hết lũ cướp. Lý do duy nhất mà Lyell biết điều đó là bởi Matisse đã nhìn thấy tôi. Thế nhưng, lúc đó trên mặt tôi bôi đầy nhọ nồi, mái tóc thì được giấu bên dưới chiếc khăn cùng với con mắt phải khác biệt, thế nên cô ấy không thể biết được người đó chính là tôi.
“Đó là một thần lùn có khuôn mặt đen kịt và mặc kín người bộ quần áo màu đen. Đó là kết luận duy nhất chúng tôi suy ra được dựa trên những gì nhân chứng kể lại. Oh, và họ còn sở hữu sức mạnh thể chất phi thường nữa. Chúng tôi tìm thấy máu của cơ thể bị xẻ đôi khắp nơi.”
Đó không phải nhờ vào sức mạnh mà là do tôi đã lợi dụng sức nặng của tảng đá, cơ mà nếu như họ hiểu nhầm như vậy thì cũng khá tiện cho tôi. Bởi mọi người vốn biết tôi là một người thiếu hụt sức mạnh trầm trọng, thế nên sẽ chẳng ai nghĩ hung thủ lại chính là tôi cả.
“Hmm, họ đã không tìm thấy đống hạt giống sao? Đáng lý ra nó phải ở ngay trước mắt rồi chứ nhỉ? Cũng may ghê.”
“Không, họ đã tìm thấy đống hạt giống. Và đã giao lại nó cho đứa trẻ bị bắt cóc. Đó hẳn là người đã biết về tình hình hiện tại.”
“Anh có đầu mối nào không?”
“Tôi đã nghĩ mãi về nó rồi..nhưng chẳng có gì cả. Không, lẽ nào…?”
“Có gì sao?”
“Không, bỏ đi.”
Lyell có vẻ như đã nghĩ ra điều gì đó, thế nhưng anh ta lắc đầu và phủ nhận nó một lần nữa. Tôi chẳng biết anh ta đã nghĩ gì, thế nhưng bây giờ không phải lúc cho chuyện đó.
“Quan trọng hơn …”
“Ta biết, đây là một cuộc thương lượng mà. Đợi xíu.”
Nói vậy, Hoa Nữ Vương lệnh cho đám Treant mang tới một chiếc xô gỗ thô kệch. Và rồi, cô đẩy nó tới gần nhụy hoa của chính mình. Sau một lúc, cô ấy lại nâng chiếc xô lên một lần nữa, thế nhưng giờ đây nó đã chứa đầy mật hoa.
Nó tỏa ra mùi hương béo ngậy chạm tới cả mũi tôi.
“Vậy ra đây là mật của Hoa Nữ Vương…”
“Đúng vậy. Khi hạt giống của ta nở và trở nhành Alraune, chúng sẽ ăn thứ mật này. Đó là hội tụ sức mạnh của ta… Một thứ thực phẩm quý hiếm”
“Phải, tôi biết. Với thứ này thì con bé sẽ được cứu. Cảm ơn sự hợp tác của cô.”
“Bọn ta mới là người được cứu. Ta xin cảm ơn cây Đại Thụ vì lần gặp gỡ định mệnh này.”
“Được rồi, có vẻ như cuối cùng cũng tới lượt của tôi rồi.”
Lyell nhận lấy mật từ Hoa Nữ Vương và bày tỏ lòng biết ơn. Thế rồi Tricia phá tan bầu không khí giữa bọn họ và bắt đầu xắn tay áo.
Có vẻ như dược chất sẽ tan biến ngay khi mật được rút khỏi hoa. Nếu như cô ấy không điều chế thuốc ngay tại đây rồi bảo quản nó thì những gì còn lại sẽ chỉ đơn giản là một đống mật ngọt thôi.
Không may thay, tôi đành phải đồng tình rằng bây giờ chính là lúc để cô ấy thể hiện kĩ năng của mình.