Ghi chú của tác giả: Lưu ý, trong chương này tác giả sẽ cố tình gọi Nicole là Reid.
---------------------------------
Setz nốc một mạch hết đống rượu rẻ tiền trong chiếc cốc nứt của hắn.
Lúc này, cô con gái của chủ tịch tập đoàn Horton vẫn còn nằm bất tỉnh trên sàn trong khi bị trói chặt vào ghế.
Cơ mà cô bé vẫn còn thở, nghĩa là chưa mất mạng.
“Klon, tao phải đi đái phát.”
“Đừng có uống nhiều nữa.”
“Câm mẹ mồm đi !”
Gã mở cửa ra và tiến thẳng tới nhà vệ sinh ở phía trước. Nơi này không được kết nối với hệ thống xả thải, tuy nhiên, thay vào đó, nó sử dụng một cái hố được đào ở phía bên dưới.
Đây là một căn nhà đổ nát mà bọn chúng mua để làm nơi trốn tạm thời, thế nên việc nó có cái thứ đắt đỏ như vậy là điều bất khả thi.
Gã kéo zip quần xuống và bắt đầu xả xuống cái lỗ.
“Whew, bị kẹt lại với cái nhiệm vụ canh chừng suốt cả đêm thế này tệ vãi”
Trong lúc phàn nàn vô ích, hắn bắt đầu gãi phần gáy của mình một cách mạnh bạo. Gã làm như vậy bởi cái cảm giác như có con bọ hay thứ gì đó tương tự đang bò lên từ chỗ ấy. Trong những cái hố xí như thế này thì sâu bọ như lũ ruồi rất hay xuất hiện, thế nên hắn chẳng nghĩ ngợi mấy về cái cảm giác ngứa ngáy đó. Thế nhưng, đó lại là một quyết định chết người.
Cái cảm giác đó bỗng lộ nguyên hình và siết chặt lấy cổ hắn.
“Agh, gah!?”
Để rồi, hắn ta bị kéo lại đầy dữ dội và bị siết chặt vào cánh cửa. Thế nhưng cánh cửa ấy chẳng hề nhúc nhích và vẫn đóng chặt lại.
“Aghack-”
Hắn muốn hét lên, thế nhưng cổ họng đang bị bóp nghẹt của gã chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ. Còn chưa kể, nó vẫn tiếp tục siết chặt lấy hắn mà chẳng hề nơi lỏng ra chút nào.
Sợi chỉ - được làm từ thép - quấn quanh cổ hắn đã cứa vào da thịt mà không để lại chút khoảng trống nào để hắn có thể luồn ngón tay vào. Sợi thép vẫn tiếp tục được kéo về phía sau qua khe cửa…
“Ga-ha…”
Và cuối cùng, chút sức lực còn lại như rời khỏi cơ thể hắn. Hắn đã chết…thế nhưng sợi thép vẫn chẳng ngừng lại cho tới khi nó cắt lìa đầu.
Tiếng ‘uỵch’ vang lên, đầu hắn tiếp tục lăn long lóc cho tới khi nó rơi xuống hố tiêu và biến mất. Một lúc sau, cơ thể hắn cũng đổ gục xuống.
“Một tên”
Nicole…à không, Reid nới lỏng sợi thép quấn quanh tảng đá ở trên cây. Trước đó, cậu đã quấn một sợi thép vào tảng đá đó và treo nó lên cái cây bên đường. Thế rồi, cậu vòng một sợi khác quanh cổ Setz từ phía đằng sau, đồng thời nối nó với sợi thép phía bên tảng đá.
Thế là bằng cách thả rơi tảng đá, sợi thép sẽ siết vào cổ của Setz và cắt lìa đầu hắn.
Tuy nhiên, âm thanh mà nó tạo ra khi rơi xuống cũng vang lên giữa buổi đêm thanh tịnh. Những kẻ khác hẳn cũng nghe thấy thứ âm thanh đó. Tuy nhiên, cậu cũng có thể lợi dụng điều đó để dẫn mục tiêu tới nơi mong muốn.
“Tới tên tiếp theo…”
Nói vậy, cậu thoát ra qua cửa sổ và hướng tới nạn nhân thứ hai.
Klon và Joey, lúc này đang tiếp tục công việc canh gác của họ, bỗng nghe thấy âm thanh của vật nặng rơi phía bên ngoài. Bọn chúng đang chơi dở ván bài, thế nhưng đều dừng lại và trao đổi ánh nhìn.
“Này, cái âm thanh gì thế…”
“Oh, mày cũng nghe thấy ư, Joey?”
“Setz cũng đang lề mề nữa.”
“Vẫn còn quá sớm để kết luận…Nhưng cứ xem có chuyện gì bên ngoài đã. Oh, nếu mày kiểm tra được tình hình của Setz trên đường về thì tốt quá.”
“Huh? Ah, được rồi. Mày trông chừng con nhỏ đi. Nếu như đó là người nào tới để giải cứu…”
“Ừm, chúng sẽ hướng tới chỗ này.”
Joey cầm lấy thanh kiếm và bước tới lối vào. Gã đi qua hành lang tối mờ và mở cánh cửa ra.
Không ngoài dự đoán, phía bên ngoài chỉ là quang cảnh thị trấn đã bao trùm trong đêm tối cùng với vài ánh đèn đường hiu hắt được thắp sáng bằng ma thuật. À không, còn có thứ gì đó khác nữa, một tảng đá bên cái cây ven đường.
“Cái gì thế...”
Hắn bước ra ngoài để quan sát khối đá kì lạ. Thế nhưng lúc này, có gì đó sượt qua chân hắn. Đồng thời, hắn cũng cảm nhận được điều tương tự trên cổ mình.
“Ah!?”
Hắn thốt nhẹ lên một tiếng và cố gắng kéo chân mình lại, nhưng lại không thành công. Cả cổ và chân gã đều bị siết lại cùng một lúc, thế rồi phần chân bị kéo về phía sau khiến hắn ngã sấp mặt.
Tuy nhiên, sợi dây siết chặt cổ đã ngăn hắn không ngã xuống mặt đất và giữ hắn vắt chéo lơ lửng trên không trung.
“Aghgha-ah—”
Joey quằn quại, cố gắng để gỡ sợi thép ra khỏi cổ. Thế nhưng, đôi chân bị kéo mạnh về phía sau khiến hắn không thể lấy lại được thế đứng của mình. Những sợi thép trên cổ và trên chân gã được liên kết với nhau trong khi được nối qua khung cửa sổ trên tầng hai.
Hay nói cách khác, lúc này thứ đang kéo lấy chân hắn chính là sức nặng của gã.
Tự mình thoát khỏi tư thế này sẽ là một nhiệm vụ rất khó nhằn với hắn.
“Gah, chết tiệt…m-mình cần phải..”
Hắn vùng vẫy đôi tay và đầu gối cố để chạm nền đất, thế nhưng, những sợi chỉ lại được điều chỉnh dựa trên chuyển động của Joey và cản đường hắn.
Cuối cùng, hắn bắt đầu với lấy những sợi chỉ ở phía bên dưới một cách tuyệt vọng.
Cùng lúc đó, một bóng người tiến gần lại. Đó là một cô bé đang choàng lên mình chiếc áo choàng đen. Khuôn mặt của cô được bôi đen kín bằng nhọ nồi cùng với mái tóc bạc tỏa sáng giữa đêm đen.
“C-cứu với-”
Hắn cầu xin sự giúp đỡ của cô. Thế nhưng, cô gái - Reid chẳng hề có chút ý định cứu giúp nào cả. Thay vào đó, cậu rút thanh kiếm ra và nâng nó qua đầu gã. Và đó là cảnh tượng cuối cùng Joey được chứng kiến.
Klon đứng bật dậy khỏi cái ghế và đợi Joey trở về trong lúc giữ nguyên cảnh giác. Hắn ta vẫn chưa trở lại, điều đó khiến hắn chắc chắn rằng có chuyện gì đó không đúng.
“Tsk, làm sao mà bọn chúng tìm được chỗ này chứ? Dù sao thì, mình nên báo lại cho Balde và Gale biết—”
Đang nói dở, hắn bỗng nghe thấy tiếng lách cách bên cửa sổ.
“Ngươi đây rồi!”
Bởi sự thận trọng ấy nên hắn đã nhận thấy rõ được tiếng động đó. Gã rút thanh kiếm ra và đâm nó qua chiếc cửa sổ trượt bằng gỗ.
Cùng với việc đâm xuyên qua lớp gỗ, hắn ta còn cảm nhận được thanh gươm của mình xuyên qua phần da thịt, thậm chí đâm sâu cả vào phần xương nữa.
Đòn tấn công vừa rồi chắc hẳn phải là chí tử. Nghĩ vậy, Klon bắt đầu nhe răng cười toe toét
“Đồ đần, ngươi tưởng rằng mình có thể lẻn ra sau ta dễ dàng như vậy sao? Cho nghĩ lại đấy!”
“Thật sao? Ta thì lại cho là nó khá dễ dàng đấy”
Hắn bỗng nghe thấy một giọng nói vang vọng khắp căn phòng, nơi mà lẽ ra chỉ còn có hắn và đứa con gái đã ngất xỉu. Đó là một giọng nói đẹp và to hơn của đứa nhỏ bị bắt cóc.
Và rồi, một cây xà lạnh lẽo xuyên thủng ngực hắn. Cái thứ kim loại lạnh lẽo và tàn nhẫn đó đã cướp đi sinh mạng của hắn.
“L-Làm sao mà..”
“Kẻ ở phía bên ngoài cửa sổ chính là đồng bọn của ngươi đó”
Hắn đẩy cửa sổ mở ra với đôi bàn tay run rẩy của mình và rồi Klon đã nhìn thấy nó.
Cái xác của Joey đang được treo lủng lẳng từ tầng hai.
“M-mẹ kiếp…”
Lẩm bẩm câu chửi thề cuối cùng, cơ thể của Klon dần rũ xuống và đổ gục trên sàn. Hắn bắt đầu co giật, như một biểu hiện của cái chết không thể tránh khỏi. Tới giai đoạn này rồi thì tới cả Maria cũng không thể cứu nổi hắn.
“Thế là được ba tên rồi. Con hai kẻ nữa”
Hai kẻ còn lại lúc này hẳn vẫn còn chưa tỉnh dậy. Trước khi hành động thì quan sát sẽ là lựa chọn khôn ngoan hơn, Reid nghĩ.
Cậu quyết định kiểm tra tình trạng của Matisse trước đã. Dù vẫn còn đang thở nhưng cô bé vẫn có thể đang trong tình trạng báo động.
Sau khi quan sát, cậu thấy rằng Matisse đã để cơ thể cô phải nhận lấy tổn thương nghiêm trọng nhưng phần đầu lại không bị ảnh hưởng.
“Hệ thống Can thiệp không thực sự chuyên về mảng chữa trị … Một Đỏ Thẫm, Một Xanh Biếc, Một Vàng, Ánh Sáng Chữa Lành”
Hệ thống Can thiệp chuyên về việc can thiệp vào hiệu suất của vũ khí và cơ thể. Tuy nhiên, việc chữa lành vết thương lại không nằm trong những khả năng đó. Giỏi lắm thì nó chỉ có thể di chuyển xương bị gãy hay khớp trật về vị trí ban đầu thôi.
Nó chỉ hiệu quả ngang mát xa nhưng có còn hơn không mà.
Nghe tiếng thở của Matisse bình tĩnh lại đôi chút, Reid thở phào nhẹ nhõm.
“Nếu không sớm đưa cô bé tới chỗ Maria thì có khi gặp nguy hiểm mất…Nhưng trước mắt mình phải tạm gác chuyện đó sang một bên thôi. Bây giờ mình chỉ có thể làm dịu đi tổn thương từ cơ thể nên cô bé đành phải gắng chịu vậy.”
Reid đặt Matisse nằm gần lò sưởi và đắp cho cô cái chăn cậu tìm thấy trong góc phòng. Như vậy có thể giữ ấm được cơ thể cô.
Tiếp sau đó, cậu kiểm tra chiếc rương gần bên và tìm thấy một chiếc nhẫn, cuộn giấy và một con dao nằm bên trong.
“Mình chả hiểu mấy thứ này là gì nữa…Không, mình có biết về cuộn giấy này.”
Dựa vào vòng tròn ma thuật được vẽ trên đó, cậu đoán rằng đó là một ma thuật mang tên Thiêu Đốt. Có lẽ, họ định sử dụng nó làm con át chủ bài khi lẻn vào lãnh địa của các Treants. Bởi cơ thể của Treant tương tự như những cái cây khô nên họ rất yếu với lửa.
Nhìn thấy nó, một kế hoạch mới hiện lên trong đầu Reid.