Đúng vậy, tôi chẳng thể tìm được kẻ nào đáng nghi cả.
Thế nhưng, cái cảm giác như bị kim châm trên da khiến tôi biết rất rõ rằng có kẻ nào đó đang nhìn chằm chằm từ phía đằng đó.
Không nghi ngờ gì nữa, có kẻ đang theo dõi chúng tôi.
“Nếu như chúng ta đã xong việc ở đây rồi thì về thôi nhỉ? Mọi người đang đợi đó.”
“Ừm, phải đó. Cô cũng đã có được thông tin mà mình muốn rồi...phải nhanh chóng bàn luận với mọi người thôi, thêm nữa, phải nhờ Maria hay Maxwell gửi đi một thân cận biết nói nữa.”
Nghe thấy lời đề xuất của tôi, Cortina bắt đầu vội vã trở về nhà cùng với tôi – người đang theo ngay phía sau, thế nhưng cái ánh mắt của kẻ bám đuôi vẫn mãi chẳng rời khỏi chúng tôi.
Ấy vậy, mà tôi chẳng thể nhận dạng được họ. Có khả năng rất cao rằng họ cũng có Gift ẩn thân giống tôi.
Việc có thể vô hiệu được nó là điều bất khả thi nếu không có gift thuộc loại phát hiện hoặc ma thuật tương tự.
“Mà, điều đó cũng là hiển nhiên thôi bởi họ còn né tránh được lũ Treant mà không bị phát hiện cơ mà. Nếu đã như vậy thì việc cứ đi thẳng về nhà sẽ gây ra nhiều vấn đề mất.” Tôi lẩm bẩm.
Cứ đà này, việc trở về nhà sẽ phát giác bọn chúng rằng tổ đội Anh Hùng đã can thiệp vào vụ việc.
Nhỡ mà biết được thì chắc chắn chúng sẽ cố gắng thoát khỏi thành phố, y hệt như những gì mà đám bắt cóc đã cố làm.
“Cortina, qua đằng này.”
“Hm? Chúng ta đang đi đâu vậy?”
“Umm…số một.”
“Ah, hiểu rồi. Cháu cũng đã uống khá nhiều trà mà nhỉ.”
Chúng tôi né vào một quán cafe gần bên, gọi một set trà và nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh cùng nhau. Không ngoài dự đoán, tôi không còn cảm nhận được ánh mắt theo dõi nào nữa. Mà, nói đúng hơn thì lũ bám đuôi không thể đuổi theo chúng tôi vào giữa quán cafe được.
Cho dù có gift ẩn thân thì bạn cũng không thể che giấu hoàn toàn bản thân khỏi ánh nhìn của đám đông được. Kẻ bám đuôi này sẽ bị phát hiện ngay khoảnh khắc họ bước vào quán cafe trong lúc quan sát chúng tôi, vậy nên có vẻ như họ đã do dự ngay trước cửa hàng.
“Cortina. Thay đồ ngay đi”
“Ah, được rồi. Bây giờ mọi chuyện ổn rồi mà.”
Cortina tháo bỏ mũ và áo khoác của cô xuống. Còn tôi thì do không thể thay đổi ngoại trang nên chỉ nhanh chóng cởi bỏ bộ tóc giả và khoác chiếc áo của Cortina lên váy để cải trang bản thân. Chiếc jacket sang trọng cùng với mái tóc xanh bạc hẳn sẽ giúp tôi tỏa ra ấn tượng khác.
Với Cortina thì chỉ cần tháo bỏ chiếc jacket và mũ xuống là cũng đã mang lại ấn tượng khác biệt rồi. Ngay khi rời khỏi nhà vệ sinh, chúng tôi ngay lập tức bị đủ kiểu ánh nhìn hướng tới. Nhưng tất nhiên, phía bên cạnh tôi là Cortina siêu nổi tiếng. Tất nhiên, mọi người nơi đây đều biết tới Cortina nên họ cũng chẳng coi chuyện đó có gì to tát cả, thế nhưng họ vẫn không thể kiềm lòng được mà để ý tới cô.
Tôi chủ động chọn bàn gần phía cuối cửa hàng để chúng tôi không bị nhòm vào từ phía bên ngoài. Chúng tôi đã tháo bỏ lớp cải trang ở bên trong cửa hàng nên kể cả nếu đám bám đuôi bước vào lúc này thì chúng cũng không thể nhận ra chúng tôi được nữa.
Dù sao thì, kể từ lúc đó, không có ai bước vào đây cả. Tiện đây, Cortina và tôi cũng đến mua một chút bánh ngọt. Đồ ngọt…đáng ngạc nhiên rằng, cả kiếp trước tôi cũng thích nó nữa.
Đêm hôm đó, tôi kích hoạt gift ẩn thân tới mức tối đa rồi lẻn ra khỏi nhà.
Để cho chắc cú, tôi còn kiểm tra cả một vòng quanh nhà xem có kẻ nào khả nghi hay không.
“Hmm, cắt đuôi bọn họ dễ như vậy sao?”
Nói là vậy nhưng có lẽ bởi đối phương đã nhận ra rằng việc tiếp tục theo đuôi và khiến Cortina can thiệp vào là một ý tồi.
Dù sao thì, do có lịch hẹn trước nên tôi ngay lập tức hướng tới khu xưởng gỗ.
Cloud lúc này đang chờ tôi tại đó cùng với một khúc gỗ.
Tôi đã đảm bảo rằng khuôn mặt và mái tóc của mình được che lại nên cậu ta sẽ không thể nhận dạng được tôi.
“Xin lỗi vì đã để cậu chờ nhé! Cậu tới đây lâu chưa?”
“À không, mình vừa mới tới thôi…cuộc hội thoại này cảm giác kì quá”
“Im đê. Chúng ta sẽ ngay lập tức bắt đầu buổi luyện tập”
Trong lúc chờ đợi, Cloud đã hoàn thành một vài bài tập khởi động với miếng gỗ của cậu.
Thế nhưng tôi có thể thấy được rằng cánh tay của cậu ấy vẫn còn hơi run rẩy, có lẽ là do nó có hơi nặng.
“Sẵn sàng chưa? Mấu chốt của việc dùng kiếm hiệu quả chính là sử dụng một thanh kiếm phù hợp với cơ thể của cậu.”
Ouch! Tôi cảm thấy như có cái gì đó vừa đập thẳng vào đầu mình từ phía sau. Về mặt tâm lý thì là như thế.
“Một vũ khí quá nặng thì chỉ tổ gây thêm gánh nặng lên cơ thể cậu thôi. Nó cũng khiến cho cậu không thể chiến đấu trong khoảng thời gian dài nữa. Lời khuyên của mình là cậu nên chọn thứ gì đó nhẹ hơn để cho dễ cầm.”
“Mình hiểu”
Tôi cảm thấy như có một cái boomerang thứ hai vừa đập mạnh vào phía sau đầu của mình, thế nhưng tôi đâu có nói gì sai đâu.
Giữ vững tiền tuyến cũng đồng nghĩa với việc bảo đảm an toàn cho hậu phương và đó cũng là nhiệm vụ chính của một tiên phong. Nếu như kéo theo một thứ vũ khí hạng nặng thì sẽ khiến bạn kiệt sức ngay khi cuộc chiến bắt đầu và không thể hoàn tất được vai trò đó nữa.
Trước hết, Cloud sẽ cần tới một thứ vũ khí phù hợp với cơ thể của cậu, chỉ lúc đó thì mới đứng tiên phong được. May mắn thay là chúng tôi đang ở xưởng gỗ, nếu như chỉ là một que gỗ thôi thì chúng tôi có đang bước đi quanh chúng đấy thôi. Chúng tôi quan sát xung quanh và kiếm cho cậu ấy một que gỗ phù hợp và rồi đấu tay đôi với nhau.
“Giữ vững tiền tuyến đồng nghĩa với việc đứng vững. Hay nói cách khác...”
“Haa!”
“Khi giữa cậu và đối phương gần như không có cách biệt nào cả, lựa chọn tấn công trước là một lựa chọn tồi. Thay vào đó cậu nên ưu tiên phòng ngự”
Thế đứng của cậu ta ngay lập tức bị phá vỡ sau khi vung thanh gỗ xuống và trong khoảnh khắc đó tôi đánh nhẹ vào cậu từ phía bên.
“Yeowch!?”
“Tung ra một đòn tấn công sẽ dẫn tới việc để lộ ra kẽ hở. Thế nên cậu phải kiềm chế bản thân không được làm điều đó và thay vào đó chờ cho kẻ địch làm người tấn công.”
“H-Hiểu rồi”
Chúng tôi đấu kiếm hết lần này tới lần khác, mỗi lần lại đưa ra một lời chỉ dẫn.
Lớn lên tại một cô nhi viện, tôi chưa từng có một ai mà mình có thể gọi là ‘sư phụ’ cả, tôi tự dạy chính mình từng chút một qua vô vàn trận chiến. Và giờ đây tôi đang cố gắng chuyển hóa những kiến thức này cho cậu nhóc qua những lời nói của mình.
Tới tận bây giờ, tôi chưa từng chính thức nhận bất cứ đệ tử nào cả, thế nhưng tôi tự hỏi liệu đây có phải là cảm giác của Lyell khi anh ta dạy tôi kiếm thuật không nhỉ.
Lúc mà tôi cố dạy Cortina thuật ẩn thân thì nó cảm giác không giống như dạy học trò lắm, nên tôi không thực sự hiểu được.
“Đừng hạn chế sức mạnh của bản thân với việc chỉ dùng kiếm làm vũ khí. Chúng ta đang sử dụng miếng gỗ này như một thanh kiếm, thế nhưng nó cũng chỉ là một miếng gỗ mà thôi. Khi cần thiết, hãy sử dụng bất cứ thứ gì cậu thấy thuận tay là được.
Tôi vung que gỗ xung quanh và bắt đầu cầm nó như một cây trượng.
Bởi Cloud còn đang quá tập trung vào que gỗ như một thanh kiếm, cậu ấy không kịp phản ứng lại với sự thay đổi đột ngột đó và mất đi phương thức tấn công của mình.
Lợi dụng điều đó, tôi đánh vào tay cậu khiến cho Cloud thả rơi vũ khí của mình.
Kiếm không phải là vũ khí duy nhất. Ngoài ra còn có rìu, búa, gậy và cả cung nữa.
Tìm ra được một vũ khí hợp với bạn là một trong những phần rất quan trọng của việc trở nên mạnh mẽ.
Nhờ vào Gift của mình, tôi có thể dễ dàng sử dụng sợi thép làm vũ khí, thế nhưng Cloud, người không có lợi thế đó sẽ cần tới rất nhiều sự nỗ lực. [note41858]
“Hiểu chứ? Những gì mình đang dạy cậu chính là cách để chiến đấu. Cách để hạ gục lũ quái vật và những kẻ bất lương. Thế nên cậu cấm được sử dụng những gì đã học được để làm hại những đứa trẻ khác.”
“Huh?”
“Mình hiểu cậu đang bị bắt nạt. Tuy nhiên, những gì mình đang chỉ cho cậu còn vượt trên cả mức độ đó. Đây là những kĩ năng để tự bảo vệ bản thân bằng cách giết chết kẻ địch.”
“Cái đó…”
“Cậu không muốn giết chết bọn họ, phải chứ?”
“Ừm..”
Việc bắt nạt của trẻ con có thể trở nên rất tàn nhẫn. Chúng có thể cười trừ bỏ qua việc gây ra một vết thương nghiêm trọng dễ dàng như một trò đùa tinh nghịch vậy. Tuy nhiên, nếu Cloud mà giết những người khác thì cậu sẽ ngay lập tức trở thành một kẻ bất lương. Cho dù đó có là tự vệ đi chăng nữa, cậu ấy vẫn sẽ bị coi là kẻ sai chỉ bởi bản thân là một bán quỷ.
Có vẻ như Cloud cũng hiểu điều đó, thế nên cậu không mang thái độ thù địch đó trong mình.
Và từ giờ trở đi, tôi sẽ dạy cậu ấy cách để tự bảo vệ chính mình, những kĩ thuật sẽ trở nên hữu dụng một khi cậu rời khỏi cô nhi viện.
Tôi sẽ huấn luyện cậu ấy.
Và thế là, tôi, hay bạn có thể nói rằng sự tồn tại được coi là Reid, sẽ để lại một chút gì đó của chính mình.