Bởi cả bọn có tới hai người có thể sử dụng ma thuật Dịch Chuyển nên mỗi người chúng tôi chỉ mang theo lượng đồ đạc tối thiểu. Hầu hết mọi người đều mang theo mình nước uống và chút đồ ăn nhẹ để làm thức ăn dự trữ. Ngay từ đầu thì đây cũng chẳng phải là một trận chiến dài hơi nên như vậy cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.
“Được rồi...” munch munch
“Chúng ta đi thôi chứ nhỉ?”
“Đừng có nói trong lúc lão đang nhồm nhoàm đống thịt khô nữa. Vẫn vô tư như mọi khi đấy nhỉ.”
“Cả nhóm tụ lại với nhau như thế này thì chuyện gì có thể xảy ra được chứ?”
Cortina tsukkomi Maxwell trong lúc lão vừa niệm phép dịch chuyển vừa đánh chén miếng thịt khô.
Trong khi đó Lyell và những người khác lại nhìn họ với ánh mắt hoài niệm.
Đối với mấy đứa nhỏ chúng tôi vốn đã chuyển tới thành phố này, chuyện này xảy ra thường như cơm bữa, thế nhưng đối với bọn họ thì lần cuối được chứng kiến cảnh tượng này cũng phải từ 17 năm trước rồi.
“Mẹ sẽ quen với nó ngay thôi mà?”
“Chắc vậy. Chứng kiến lại cảnh tượng thường ngày này sau một hồi lâu khiến mẹ hơi hoài niệm một chút.”
Maria ôm lấy tôi rồi xúc động lẩm bẩm.
Có vẻ như cô ấy cảm thấy khá có lỗi trong việc khiến tổ đội này giải tán.
Maxwell lúc này bắt đầu giải thích kế hoạch sắp tới, rõ ràng là lão đang chẳng để ý gì tới tâm trạng của chúng tôi cả.
Mà, không biết đọc bầu không khí cũng là khả năng đặc biệt của lão mà.
“Ngay sau đây, chúng ta sẽ được dịch chuyển tới phần rừng phía Nam nơi mà Hoa Nữ Vương được cho là đang trú ngụ, từ đó trở đi cả bọn sẽ phải đi bộ.”
“Không thể dịch chuyển thẳng tới vị trí của mục tiêu sao?”
Lyell là người đầu tiên phản ứng lại với kế hoạch của Maxwell.
Trước đó thì anh ta và Gadius đã phàn nàn về khí hậu ẩm ướt trong khu rừng, lần này lại còn phải mặc trên mình cả bộ giáp làm từ vảy của con hắc long nữa nên sẽ khiến họ gặp vấn đề với việc hô hấp. Khi nghe rằng cả bọn sẽ phải đi bộ trong rừng, tôi cũng trở nên cau có và gật đầu một cách miễn cưỡng.
“Nơi đây còn có cả Treant nữa, đâu thể cứ vậy bất cần đi lại chỗ đó. Mà ngay từ đầu thì cái phép đó của ta cũng chỉ giới hạn tới những chỗ mà ta đã từng đặt chân tới thôi.”
“Thì biết là vậy nhưng…ở ngay giữa khu rừng…”
“Khí hậu nóng ẩm quá đi”
“Dù sao cậu cũng tới từ Marata mà, nên sẽ sớm quen được với nó thôi.”
Liên Minh Marata. Một đất nước nằm ở phía đông lục địa với những dãy núi dốc và vùng biển cùng rất nhiều bến cảng rộng lớn. Quốc gia này có khí hậu rất ẩm ướt.
Gadius vốn xuất thân từ đó nên đáng lẽ ra cũng phải có khả năng kháng nhiệt đáng kể.
“Như vậy thì cũng đâu có nghĩa là nó bớt khó chịu hơn được.”
“Mấy người còn dễ chịu chán. Tôi còn bị lông bám hết vào người đây này”
“Vậy cạo quách đi là xong?”
“Cạo đi phần lông đuôi đáng tự hào của nhân miêu sao!? Ông…Cứ chờ đấy. Có ngày tôi sẽ cắt phăng bộ râu đó của lão.”
“ Không đời nào ta để cô cắt đi hình tượng của một người lùn! Bộ râu chính là người lùn và người lùn cũng chính là bộ râu!”
Và như vậy, Gadius và Cortina bắt đầu cố tóm lấy râu và đuôi của đối phương.
Đây cũng là một khung cảnh thân quen mà chúng tôi chưa được chứng kiến lại trong suốt 17 năm qua.
Ngay lúc đó, Lyell nhảy ra giảng hòa.
“Được rồi, được rồi. Tôi biết mọi người cũng rất căng thẳng sau khoảng thời gian dài như vậy, nhưng chúng ta còn phải lên đường nữa mà..”
“Đừng có lầm như nó không liên quan gì tới anh. Lyell, để tôi cạo của anh nữa!”
“Cô định cạo chỗ nào cơ chứ!”
“Đầu của anh!”
“Ehh. Tôi không muốn bị trọc đâu. Dạo này tóc tôi nó tự dưng bị thưa đi sẵn rồi.”
“Gì cơ? Lyell, anh đã đang bị hói rồi sao? Thật á?”
Maria lúc này ngỡ ngàng đáp lại còn Cortina thì lại nhảy choi choi để cố quan sát đầu tóc của Lyell. Mặc dù trông vẫn còn khá trẻ trung nhưng Lyell cũng sắp 50 tới nơi rồi, không như giống loài có tuổi thọ dài như người lùn hay nhân miêu, dấu hiệu tuổi tác của anh ta đã đang bắt đầu hiện rõ. Maria, người không hề có dấu hiệu nào của việc già đi mới là người khác thường ở đây.
“Không biết làm sao…thế này chẳng giống như tớ tưởng tượng chút nào.” Letina lẩm bẩm trong lúc quan sát mấy tên anh hùng ồn ào.
“Hmm? Là sao?”
Với Letina, người mà luôn cho rằng những người anh hùng lý tưởng của cô là một nhóm kiệm lời và có thể giao tiếp với nhau chỉ qua ánh mắt của họ, cảnh tượng trước mắt cô khá là shock.
Nhưng đây lại chính là hiện thực.
“Lye…Papa, là một ông già khá vô vọng”
Trong khi bị ôm vào trong vòng tay của Maria như một con búp bê, tôi bỗng chỉ tay về phía Lyell và nói vậy. Tất nhiên, tên này là một người
đồng đội đáng tin cậy, thế nhưng ở nhà ư? Quên chuyện đó đi. Bởi anh ta luôn bận bịu giúp đỡ chinh phạt quái vật quanh ngôi làng nên hắn dành rất ít thời gian với chúng tôi, còn chả nói tới việc sửa chữa mấy thứ xung quanh nhà. Tất nhiên chúng tôi đều hiểu rằng Lyell rất yêu thương mọi người, nhưng cách thể hiện của hắn ta thì lại không ra gì cả. Và sau một khoảng thời gian dài không gặp mặt, hắn sẽ lại ôm chầm lấy tôi và sự thật là, tôi không thể chịu đựng nổi điều đó.
“Chuyện đó…tớ thấy đâu phải là vậy đâu? Nhìn kìa, chú ấy trông có vẻ thân thiện hơn tưởng tượng và chắc chắn chú ấy còn khá nổi tiếng nữa.”
Trước lời tuyên bố thẳng thừng của tôi, Letina cố gắng gạt nó đi, bỏ nó đi bằng những lời biện hộ yếu ớt, thế nhưng bởi không được trải nghiệm trực tiếp, lời biện hộ mong manh ấy nhanh chóng kết thúc. Trong lúc đó thì Michelle lại đang cố hết sức để nén tiếng cười trước khung cảnh mà có ở làng cũng chẳng thấy được.
“Này này, mấy người có thể thôi được chưa? Tới lúc chúng ta khởi hành rồi, nhanh nhanh không trời sắp tối đấy”
“Vẫn còn sáng mà Maxwell. Hay ông đã già nên lẩm cẩm rồi sao?”
“Maria, tới cả cô cũng nói vậy sao…”
Maxwell không thể giấu được sự bàng hoàng trước lời châm trọc hiếm thấy của Maria. Thế nhưng tôi biết rõ rằng, trong số chúng tôi, người tàn nhẫn nhất lại chính là cô ấy.
“Được rồi. Đi thôi nào. Tôi sẽ mở ‘cánh cổng’ ”
Sức nặng của ma lực cần thiết cho việc dùng thuật dịch chuyển, thứ can thiệp vào dữ liệu về vị trí của một cá nhân là quá cao cho một tổ đội lớn như vậy. Bởi vậy thay vào đó, có vẻ như Maxwell sẽ sử dụng ‘cánh cổng’, thứ sẽ can thiệp vào dữ liệu vị trí của một nhóm thay vì chỉ một cá nhân. Cũng không phải là lão ta không thể sử dụng phép dịch chuyển cho cả chín người với trình độ ma lực của mình, thế nhưng nếu có thể thì dùng cái kia sẽ tốt hơn.
Những gợn sóng màu bạc hiện lên dưới nền đất như minh chứng rằng ‘cánh cổng’ đang được mở ra. Ngay lúc đó, Lyell nhảy vào, theo sau là Cortina, Maria và rồi Maxwell.
“Ta sẽ vào cuối cùng, mấy đứa nhanh lên.”
“Um, vâng ạ”
Gadius vẫn là người cuối cùng như mọi khi. Lyell sẽ là người đầu tiên bước vào để đối mặt với bất cứ mối nguy nào. Kế đó là Cortina để thu thập thông tin và đưa ra những quyết định tức thì. Và theo sau là Maria để giúp đỡ nếu như Lyell có gặp phải rắc rối gì. Dựa trên trình tự đó, Gadius là người bước vào cuối cùng để tránh các rủi ro cho những người đi sau.
Khả năng teamwork của bọn họ vẫn không thay đổi sau chừng ấy năm. Michelle, Letian và Tricia, từng người nối đuôi nhau bước vào, cuối cùng là tôi và Gadius theo sát phía sau. Và như vậy, cuối cùng chúng tôi cũng bước tới phía Nam khu rừng của Raum.