Sau khi hoàn tất đo chiều cao và cân nặng, các học sinh di chuyển tới nơi tiếp theo.
Trong lúc đứng ở hàng chờ để đo cân nặng, tôi nhìn vào tệp hồ sơ của mình trong tay để nhìn chiều cao và khẽ thở dài một cái
“…Mình chẳng lớn thêm được mấy.”
“Nicole nhỏ xíu mà”
“Đừng có gọi mình là nhỏ xíu”
Liếc nhìn tệp hồ sơ trên tay của Letina, tôi nhận thấy cậu ấy cao hơn tôi tới 10 cm.
Cậu ấy khá là cao so với lớp, bởi vậy khi đứng kế bên tôi, Letina cũng trông trưởng thành và già dặn hơn, ít nhất là so với tuổi của bản thân.
Trái ngược lại, tôi chỉ mang lại cảm giác như một con búp bê
Mà, tôi sẽ rất biết ơn nếu như buổi kiểm tra toàn diện này phát hiện ra rằng cái tiến độ phát triển thảm hại này là do một vấn đề ngầm nào đó.
Nó có lẽ sẽ không phải là lỗi của Maria, thế nhưng đương nhiên, nó vẫn khiến tôi lo lắng về tương lai.
Đứng kế bên Letina, người vốn cao hơn so với đồng trang lứa, tôi phải vươn cả cổ lên. Cái này cũng ổn mà….không, nó làm tổn thương nghiêm trọng tinh thần của tôi.
Mọi thứ cần thiết cho buổi kiểm tra toàn diện chắc hẳn sẽ sẵn sàng sau giờ học hôm nay. Thế nên tôi đành phải tới chỗ này hai lần thôi.
“Hi vọng rằng mình ít nhất cũng có thể cao như Cortina, muốn cao ngang Maria chắc là đòi hỏi quá đáng mất rồi”
“Tớ không nghĩ chuyện đó sẽ xảy ra đâu…”
“Cái gì vậy!?”
Vì là một nhân miêu nên Cortina thấp hơn đôi chút so với người khác. Maria có vóc dáng thanh nhã nhưng dáng người của cô ấy lại khá bình thường. Thân hình của cô ấy cân đối nhưng đồng thời cũng mảnh mai bắt mắt nữa.
Chẳng cần phải nói cũng biết rằng vóc dáng của Lyell rất tốt. Anh ta vừa cao vừa rắn chắc, thế nhưng không tới mức vạm vỡ.
Mặc dù tôi mới chỉ là một đứa trẻ nhưng tôi cũng đành phải vứt bỏ kì vọng với tới chiều cao như vậy thôi.
“Đợi chút đã nào Letina!”
“Không đời nào!”
Tôi đuổi theo đứa bạn khôn lỏi của mình - Letina.
Thế nhưng, tôi bị chặn lại và xách lên.
Chẳng cần phải nói thêm, đó là giáo viên chủ nhiệm của tôi, Cortina.
“Này này! Xếp hàng tử tế đi nào.”
“Nhưng Letina…”
“Không có nhưng nhị gì hết, vào hàng đi”
Và như vậy, tôi bị nhấc lên chiếc cân như một con búp bê.
Không ngoài kì vọng, con số hiện lên thấp hơn cả cân nặng trung bình của mấy đứa cùng tuổi.
“Haa…”
“Kì ghê. Ở nhà cô cho cháu ăn khá đầy đủ cơ mà.”
“Cô bày ra nhiều đồ nhưng bụng của cháu đâu có chịu nổi”
Cứ như kiểu tôi chỉ có thể ăn được một lượng tối thiểu để duy trì các hoạt động cơ bản.
“Ừm, cô có nghe nói rằng cháu chỉ ăn có tẹo, nhưng trông cháu có vẻ như tăng cân mà”
“Đừng có kêu cháu béo!”
Tôi tung nắm đấm vào bụng của Cortina, nhưng có vẻ như nó chỉ là muỗi đốt inox.
Cảm giác như đó là một cú đấm rắn chắc, nhưng nghe chẳng khác gì một cú đấm ngớ ngẩn cả.
Và như vậy, sau giờ học, tôi lại tới phòng y tế một lần nữa.
Ngoài bản thân ra, tôi còn được hộ tống bởi Cortina, Michelle, người vừa
mới chạy qua từ trường mạo hiểm gia và Letina đi kèm phía sau.
Khi bước vào căn phòng, nơi đây có một vài thiết bị đo lường rải rác khắp nơi.
Có lẽ mọi thứ được vội vàng bày ra sau khi hoàn tất vụ kiểm tra thể chất ngày hôm nay.
“Xin chào. Chúng ta ngay lập tức bắt đầu nhé.”
Ngay khi nhìn thấy mặt tôi, bác sĩ cầm lên ống tiêm rồi nở một nụ cười mờ ám.
Có vẻ như cô ấy cố tình khoe ra cái ống tiêm to tới mức không cần thiết, khiến cho Michelle lùi lại một bước.
“Cô cố tình làm vậy sao”
“Yup”
Tôi nhìn vào vị bác sĩ lúc này đang trưng ra nụ cười thỏa mãn sau khi quan sát phản ứng của Michelle
“Thường thì đám trẻ sẽ hơi hoảng sợ đôi chút khi cô cho họ thấy cái đó…nhưng cháu không cảm thấy gì sao?”
“Cháu quen với đau đớn rồi ạ”
“Ấn tượng đấy, nhưng chẳng phải như vậy là khá tệ hay sao?”
“Cháu biết chứ”
Nỗi đau là tín hiệu quan trọng để báo cho bạn biết những mối nguy tới tính mạng. Trở nên quen thuộc với việc lờ đi nỗi đau cũng chẳng khác nào lờ đi cái chết cả. Trước đó tôi đã trở nên tê liệt với nỗi đau. Hậu quả là quyết định ngạo mạn đó…quyết định đối mặt với tên ác quỷ.
Thở dài một cái, bác sĩ nắm lấy tay tôi, khử khuẩn với rượu và đâm ống tiêm vào tôi.
Cô ấy nhân cơ hội tôi bất cẩn một chút và lấy máu với bàn tay điêu luyện đó.
“Oww!”
“Người ta hay nói sự bất cẩn là kẻ thù lớn nhất đó. Ngồi im một chút đi.”
Tới lúc này, tôi đã hoàn tất một vài bài kiểm tra.
Kiểm tra máu, kiểm tra ma lực, và cuối cùnglà kiểm tra mắt.
Sau khi hoàn tất, cô ấy có vẻ như nghiền ngẫm kết quả một chút.
“Vậy, tình hình như thế nào?”
“Ừm, tôi nghĩ tôi cũng nắm được nó rồi”
“Vậy! Đó là gì?”
“Chắc hẳn là bệnh tích tụ ma lực”
“Tích tụ ma lực ư”
Có vẻ như tới cả Cortina, với kho tàng kiến thức của cô cũng chưa nghe về nó bao giờ.
Từ tên gọi của nó, chắc hẳn lượng ma lực tích tụ là nguyên nhân?
“Đó là hậu quả của việc tích tụ quá nhiều ma lực bên trong cơ thể của cháu. Hay nói cách khác, cháu đang tích tụ lượng ma lực nhiều hơn lượng mà cơ thể có thể chịu đựng”
“Vậy, chúng ta phải làm sao để chữa bệnh này?”
Tôi thúc dục cô ấy tiếp tục giải thích.
Giờ tôi đã biết được nguyên do, nên đã trở nên thiếu kiên nhẫn.
“Thường thì, lượng ma lực tích tụ và tỉ lệ phóng thích của những người khác sẽ cân bằng với nhau. Tuy nhiên, cháu lại không như vậy”
“Nó rất hiếm khi xảy ra với trẻ em và thường thì khi lớn lên, khả năng giải phóng ma lực của họ cũng tăng theo, vậy nên các dấu hiệu sẽ tự động thuyên giảm và cuối cùng biến mất hoàn toàn khi đứa trẻ trưởng thành”
“Mhm, mhm!”
“Trong trường hợp của cháu, sự cách biệt là quá lớn để có thể đợi tới khi đến tuổi trưởng thành được. Cháu đang tích tụ quá nhiều cho tới lúc xỉu đi và rồi tự cân bằng nó bằng cách chậm rãi giải phóng trong lúc còn đang
ngất xỉu”
“Mhm, mhm?”
“Đứa trẻ này dễ thương quá, cho tôi mượn con bé một lúc nhé”
“Không đời nào”
Vị bác sĩ bỗng dưng quay về phía tôi khi tôi đang khoanh tay và tập trung lắng nghe cô ấy.
Trong lúc tôi còn đang đắm chìm trong suy nghĩ thì Cortina đã nhanh chóng cản bác sĩ lại.
“Dù sao thì, nếu chuyện này cứ tiếp tục thì sẽ nguy hiểm đấy”
“Nguy hiểm ư? Chẳng phải con bé chỉ cần giải phóng lượng ma lực quá tải trong lúc ngủ thôi sao?”
“Không có mối đe dọa nào tới tính mạng của con bé cả. Tốc độ giải phóng lúc ngủ cao hơn lúc bình thường.”
“Vậy thì..
“Thế nhưng đó cũng là giới hạn rồi. Con bé có lẽ sẽ tăng trưởng tốc độ hấp thụ nhiều hơn là tốc độ giải phóng. Nếu chuyện như vậy cứ tiếp diễn thì có khả năng nó sẽ bất tỉnh cả ngày mất”
“Cái đó”
Tôi vẫn còn trẻ nên nó vẫn còn trong tầm kiểm soát. Thế nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy thì càng ngày sẽ chỉ càng tệ hơn thôi.
“Cô có thể chữa được không?”
“Chẳng chữa được gì cả. Nói ngắn gọn thì mọi chuyện sẽ ổn nếu như chúng ta tăng cường tốc độ giải phóng của con bé lên”
“Nếu như có thể làm như vậy thì chúng ta đâu có chìm trong đống hỗn độn này”
nói như thể cô muốn hét lên rằng “Cô đang nói cái quái gì vậy” Bản thân Cortina cũng rất nản lòng với tốc độ giải phóng ma lực của cô ấy. Có thể nói đó là vấn đề chính của Cortina, bởi vậy cô ấy biết rõ những khó khăn trong việc này.
“Thường thì, chúng ta chỉ có thể cải thiện nó bằng việc liên tục rèn luyện và lớn tự nhiên. Tuy nhiên, có một thứ thuốc thần kì cho chuyện này.
“Sao cơ?”
Nói vậy, bác sĩ nở một nụ cười ranh mãnh.