Buổi đêm hôm đó, tôi sử dụng gift của mình để lẻn ra khỏi nhà của Cortina.
Tất nhiên là để tôi có thể luyện tập được với đống dây đàn piano mới thó được hồi chiều.
Cách duy nhất để bước ra khỏi thành phố là bước qua cổng thành hoặc trèo tường thế nên thí nghiệm này sẽ được thực hiện ở phía bên trong thành phố.
Cụ thể hơn là bãi để gỗ, nơi đã diễn ra trận chiến với đám bắt cóc.
Những người cảnh vệ đã kết thúc việc điều tra thế nên chỗ này không còn được sử dụng nữa.
Nhờ vậy mà nơi đây không có mấy người qua lại và cũng như có khá nhiều chướng ngại vật nữa. Địa điểm hoàn hảo để luyện tập.
Nhỏ nữ thần đã bảo rằng, gift của tôi có thể trở thành kĩ năng mạnh nhất.
Từ trước tới giờ thì tôi vẫn thường xuyên sử dụng kĩ năng của mình để thao túng sợi thép theo ý muốn của bản thân.
Thế nhưng cái đó vẫn thua xa so với khả năng mạnh nhất của nó. Có lẽ nó vẫn còn có cách sử dụng nào đó khác mà tôi vẫn chưa xét tới chăng?
Và thế là tôi nghĩ tới việc quấn các sợi dây quanh người.
Cơ thể tôi thiếu hụt sức mạnh và thể lực, thế nhưng việc thao túng những sợi thép ấy thì chẳng tốn chút năng lượng nào cả.
Nếu như tôi có thể điều khiển tứ chi theo cách này thì có lẽ sẽ giải quyết được vấn đề về thể lực của bản thân.
Vậy nên tôi tới nơi này để thử cái ý tưởng đó.
“Được rồi, hãy…”
Trước tiên, cuốn các sợi dây quanh tay tôi và giữ lấy thanh katana.
Chỉ bằng sức lực của bản thân thôi thì tôi không thể cầm cây katana với một tay được. Thế nhưng nếu tôi dùng dây để điều khiển chính mình thì tôi có thể sử dụng lượng sức mạnh cơ bắp đó để đạt được hiệu ứng tương tự.
Tôi cho rằng mình có thể sử dụng các sợi dây để hỗ trợ chính sức mạnh của mình và vung kiếm chỉ với một tay.
Nếu tôi chậm rãi nâng kiếm lên, thì tôi có thể giữ được nó chỉ với một tay
“Oh, cái này bất ngờ ghê…?”
Tôi cảm thấy nó khá nhẹ nhàng nên thử vung kiếm một phát. Dù sao thì bạn phải vung kiếm chứ, cầm thôi đâu có đủ.
Và cứ như thế, chỉ với một cú chém…tay tôi bị xé toạc ra.
“Aaah!?”
Cánh tay áo của tôi bị xé toạc và máu từ đó ứa ra theo đường xoắn ốc
Và nó đang túa ra xối xả.
“Tr-trước hết…”
Tôi hốt hoảng dừng lại kĩ năng thao mịch và dứt đống dây đàn ra khỏi cánh tay.
Vết cắt trên tay tôi khá là sâu, sâu tới nỗi lấy áo quấn quanh nó cũng không cầm được máu.
“Tệ rồi đây. Cái này…mình làm sao…”
Tôi không thể sử dụng ma thuật chữa trị được, mà giấu nhẹm cái vết thương này cũng bất khả thi.
Chắc chắn Finia sẽ phát hiện ra nó thôi.
“Ah, gift càng mạnh thì tác dụng ngược lại cũng càng mạnh đó nha, nên hãy cẩn thận vào”
“Ai đó!”
Tôi bỗng dưng nghe thấy giọng nói vô tư vang lên từ phía sau. Thế nhưng nó lại quen thuộc làm sao.
Đúng như dự đoán, đằng sau tôi chính là nhỏ nữ thần tự xưng hiện lên mờ ảo. Nhỏ hiện lên như một cô gái xinh đẹp không ai sánh bằng, vẫn như mọi khi. Dẫu vậy, cô ta lại đem tới ấn tượng kì lạ bởi cặp mắt kính có phần không hợp thời cùng chiếc vòng cổ lớn mà nhỏ đeo trên người.
“Cô..”
“Nè, đưa tay nhóc ra đây. Thường thì can thiệp như này là không ổn đâu”
“Ý cô là sao?”
“Nhìn nè, kể cả trông như thế này thì ta vẫn là một vị thần mà. Lộ mặt chỗ đông người thì đâu có tốt.”
Nhỏ nữ thần nắm lấy tay tôi và vỗ nhẹ một cái. Và như vậy, vết thương của tôi tan biến hoàn toàn.
Chẳng cần niệm phép hay vẽ ma pháp trận. À khoan, có phải cái vòng tròn ma thuật nó vừa sáng lên trong tích tắc không nhỉ? Kể cả vậy thì việc thi triển được cái ma pháp trận ngay lập tức đấy yêu cầu một kĩ năng thượng thừa lắm đây.
“Giống như mọi vết thương khác, nhóc cần phải tránh để nó tái diễn. Hiện tại cơ thể nhóc đang bất ổn lắm đấy.”
“Bất ổn sao?”
“Bởi linh hồn nhóc trước đây không thể sử dụng ma thuật nay bỗng dưng được ném vào cơ thể sở hữu ma lực, tất nhiên là sẽ sinh ra vài vấn đề rồi.”
“…Sao cô lại để ý tới tôi kĩ vậy”
“Hm~bí mật” nhỏ nữ thần trả lời với cái nháy mắt đáng yêu.
Mặc dù cô ấy trông chỉ như một cô gái bé nhỏ thế nhưng cử chỉ đó lại khá là quyến rũ.
Gác lại chuyện ấy, việc sử dụng dây để cải thiện động năng của bản thân không phải là ý tưởng tồi thế nhưng chẳng phải chỉ dây thôi là chưa đủ hay sao?
“Wha?”
“Gợi ý nhiều quá thì có vấn đề mất, thế nên ta sẽ chỉ dừng lại ở đó thôi”
Dậm mạnh một cái, cô nhảy ngược lại và tạo chút khoảng cách giữa chúng tôi.
“Được rồi, từ giờ hãy bảo trọng nhé. Reid Albain.
“Cô biết họ của tôi sao?”
“Tất nhiên là ta biết chứ”
Albain, đó là tên họ của tôi trước khi rời khỏi quê hương để đi thảo phạt con ác long.
Mặc dù tôi không phải là một quý tộc nhưng tôi vốn xuất thân từ một gia đình khá giả. Thế nhưng bởi bản thân là bán quỷ nên tôi bị bỏ lại trong trại mồ côi.
Sau khi nói ra chính xác họ của tôi, nhỏ nữ thần lại nhảy lùi lại thêm bước nữa và ngay lập tức tan biến trong màn đêm mà không để lại dấu vết gì.
Không, có thể nói sự hồi phục của cánh tay tôi là dấu vết duy nhất còn sót lại cho lần gặp mặt này của chúng tôi.
“Đã chữa tay rồi thì sao cô không sửa luôn cả áo của tôi đi, nữ thần…”
Chiếc áo của tôi đã hoàn toàn bị xé toạc bởi sợi dây đàn. Thêm vào đó nó ngấm đầy máu.
Cái này giặt không sạch được đâu, đành phải vứt nó đi thôi.
Nói như vậy thôi chứ tôi không muốn cởi trần mà đi về nhà đâu, bởi vậy trước mắt tôi chỉ xé đi phần tay áo rồi mặc nó lại.
Tôi cần phải ngẫm lại những lời nhỏ nữ thần đã nói.
Cô ta đã bảo rằng như vậy là chưa đủ, nhưng cái đó tôi không chắc mình hiểu được. Tuy nhiên, cô ấy nói rằng dùng dây để hỗ trợ sức mạnh cơ bắp là không sai, thế nên có vẻ hướng suy nghĩ của tôi không chệch đi nhiều cho lắm.
Nếu như tôi sử dụng sợi len thay vì dây đàn và cố làm điều tương tự.
Lần này, bởi sợi len mềm mại hơn rất nhiều nên tay tôi không bị xé toạc ra.
“Mình có thể thực sự vung kiếm được rồi này…’
Tuy nhiên, vào cú chém thứ hai và thứ ba nó bắt đầu rách ra và cuối cùng đứt hẳn.
Có vẻ như độ bền của len là không đủ để dùng cho việc hỗ trợ cơ bắp.
“Hiểu rồi…Một Đỏ Thẫm, Một Xanh Biếc, Ba Vàng…Cường hóa.”
Sau khi cường hóa sợi len với ma thuật thì tôi thử vung kiếm tiếp một lần, hai lần, ba lần….mười lần, Tới hơn hai mươi lần thì nó bắt đầu có dấu hiệu đứt ra tới nơi.
“Cái này vẫn chưa đủ để đem vào trận chiến, thế nhưng vung kiếm được với một tay cũng là một bước tiến lớn rồi.”
Vung kiếm được bằng một tay sẽ cho tay còn lại tự do di chuyển, nói vậy chứ tôi vẫn cần cái tay còn lại để điều khiển sợi len, thành ra về cơ bản là nó vẫn như vậy.
Tiếp theo, tôi quấn chút len quanh chân và bắt đầu vài bài luyện tập.
Gift của tôi cho phép tự do điều khiển những sợi dây mà tôi chạm vào, có nghĩa là với một tay tôi có thể sử dụng tới năm ngón để điều khiển cùng một lúc.
Bởi vậy, bằng cách sử dụng tay trái để điều khiển đôi chân và tay phải, tôi sẽ có thể gia tăng sức chiến đấu của mình lên đáng kể.
Tôi gia tăng số lượng những sợi len, cường hóa cả hai chân với len và bước nhẹ, thế rồi cơ thể tôi nhảy lên nhanh hơn cả những gì tôi tưởng tượng.
“Whooooaaa!?”
Tôi không phanh kịp và lao thẳng mặt vào một đống gỗ.
Tiếng va chạm vang lên, tôi đâm sầm vào khúc gỗ và những ngôi sao dần hiện lên trước mắt tôi.
Sáng hôm sau, tôi bước xuống phòng ăn để tận hưởng bữa sáng.
Tôi đi xuống sau khi hoàn tất rửa mặt và thay quần áo, lúc ấy Finia kêu lên kinh ngạc
“Nicole-sama, mũi em bị sao vậy?”
Mũi của tôi đỏ ửng tới nỗi bạn có thể gọi tôi mà Rudolf.
Thấy mặt tôi như vậy, cả Cortina lẫn Finia đều không kìm được ánh nhìn ngạc nhiên.
“Em bị trượt khỏi giường một xíu” Tôi trả lời với biểu cảm rầu rĩ và nhấp một ngụm sữa nông mà Cortina mang tới cho tôi.