Finia sử dụng chiếc khăn tay mà cô ấy mới mua để lau khuôn mặt dính đầy nước hoa quả của tôi. Bill không hề chú ý đến mà chuyển sang thẩm định vật phẩm tiếp theo. Đúng chuẩn tác phong của người thương nhân mà. Chắc hẳn khi một vật phẩm có thể đem lại lợi nhuận được đặt trước mặt thì anh ta chẳng thể thấy được gì khác nữa.
“Có vẻ như vật phẩm này có thể tạo ra ảo ảnh trên người sử dụng…Ôi trời, chuyện gì xảy ra thế?”
“Không có gì…”
“Chỉ là tiểu thư Nicole sặc nước xíu thôi.”
“Ahaha, thức uống đó khá là đặc mà! Nếu như không quen thì nó có thể nghẹn lại trong cổ đấy.”
Anh ta bình phẩm nhẹ nhàng rồi chỉ vào chiếc nhẫn.
“Thứ này có thể tạo bất cứ loại ảo ảnh nào bằng cách truyền ma lực vào nó. Có lẽ nó được sử dụng để ẩn thân.”
Ra vậy, những kẻ đó chuẩn bị vật phẩm này để trộm hạt giống của Hoa Nữ Vương. Còn nếu buộc phải chiến đấu, bọn chúng đã chuẩn bị một cuộn giấy để phóng hỏa, một con dao để chém qua lớp vỏ cứng rắn và chiếc nhẫn đó để lọt qua lực lượng tuần tra.
“Nhưng…vật phẩm này vô cùng giá trị. Có thể bán được ít nhất một đồng bạch kim đấy.”
“Một đồng bạch kim sao!?”
Một đồng bạch kim bằng một trăm đồng vàng. Một đồng vàng lại bằng trăm đồng bạc. Nếu như bạn tính một đêm tại nhà trọ đắt đỏ cho khách du lịch này có giá năm đồng bạc thì có thể mường tượng được con số đó lớn đến nhường nào.
“Con dao này cũng có giá trị ít nhất 50 đồng vàng.”
“N-Năm mươi đồng vàng ư…”
Đó là khoản tiền đủ lớn để một gia đình có thể sống trong cả một năm. Finia tỏ ra kinh ngạc khi nghe đến giá trị của chúng. Có vẻ như chị ấy không nghĩ là những vật phẩm tôi cầm theo (hoặc là tôi đã thuyết phục chị ấy như thế) lại đáng giá như vậy.
Thế nhưng nếu tôi mà bán cây katana này đi thì cũng phải được 20 đồng vàng đấy chứ. Tính ra, cái này cũng chả ngạc nhiên lắm…à thực ra, ừm thì vẫn có đấy.
“Cháu thấy thế nào, tiểu thư Nicole? Cháu sẽ bán những thứ này cho ta chứ. Ta thấy rằng đề nghị như này với một tiểu thư như cháu cũng không công bằng lắm, cơ mà hãy cứ xem xét đi nhé.”
Bill đưa ra lời đề nghị với vẻ mặt nghiêm túc. Với anh ta, đây là thời cơ bất chợt để có thể làm giàu nhanh chóng. Anh ta nắm bắt ngay lấy cơ hội này cũng là phải thôi. Nhưng, tôi không thể giao chúng ra được. Vừa bởi lí do của cá nhân tôi và cũng bởi độ hữu dụng của chúng.
Với việc tôi vô cùng yếu đuối, con dao này cứ như giấc mơ thành sự thực vậy và vật phẩm tạo ảo ảnh lại có nhiều cách sử dụng khác nhau. Còn chưa kể tôi đã nhận ra rằng mình “Lấy chúng từ biệt thự của Lyell và Maria”, thế nên nếu tôi cứ tùy ý bán chúng đi thì chẳng khác nào tự đem lại tai tiếng cho mình mất.
“Xin lỗi, nhưng thứ này là của bố...cháu không thể bán chúng đi được.”
“Vậy...sao. Nghĩ lại thì điều đó cũng hợp lý. Không đời nào một đứa trẻ lại...À, ta thô lỗ quá.”
“À, suy đoán của chú cũng không sai.”
Bình thường thì, đúng là vậy. Xui xẻo thay cho anh ta, tôi lại không bình thường. Cơ mà mấy tên này được trang bị mấy món ghê thật. Cần gì phải đi trộm chứ? Chúng có thể bán luôn mấy cái này mà. Hay có lẽ rằng có một kẻ nào khác đứng đằng sau giật dây...?
“Vậy, liệu ta có thể thương lượng với ba của cháu không?”
“Sẽ khá là khó đấy ạ. Bố không ở đây.”
“Cha của tiểu thư Nicole sống ở một ngôi làng hẻo lánh ở Tam Hợp Quốc. Để ngài ấy tới đây thì...Khoan đã...?”
Tôi có thể hiểu được lại sao Finia lại chìm đắm trong suy nghĩ như vậy. Thường thì khoảng cách xa như vậy sẽ khiến thương vụ này không đáng. Thế nhưng Lyell và Maria lại tới Raum gần như mỗi ngày.
Anh hùng bọn họ phiền phức thật đấy. Nếu bằng cách nào đó họ tới gặp trực tiếp Bill thì lời nói dối của tôi sẽ bị lật tẩy mất.
“D-Dù sao thì, cháu cũng đã hiểu được cách chúng hoạt động rồi. Nếu như không còn gì khác thì cháu xin phép rời đi đây.”
“Tiểu thư Nicole, cháu chắc chứ? Vẫn còn chút nước trái cây mà.”
“Ừm, cháu no rồi.”
Tôi muốn chuồn khỏi đây trước khi mọi chuyện trở nên tệ hơn. Anh ta không hề nhận ra con người thực sự của tôi, thế nhưng nếu Finia làm lộ ra rằng Lyell đêm nào cũng thò mặt tới thì lời nói dối của tôi sẽ bị đưa ra ánh sáng mất.
Và rồi họ sẽ bắt đầu tra hỏi “Làm sao tôi có thể kiếm được chúng”, và họ sẽ có thể dễ dàng đi đến kết luận. Sau cùng thì mọi người cũng đã biết Reid đã chuyển sinh rồi mà.
“Nếu vậy thì, cháu hãy đổ hết đống còn lại vào hũ rồi đem về đi. Pha với rượu uống ngon lắm đó.”
Bill lấy ra một cái túi đựng nước và đổ nước trái cây vào đó. Có lẽ thứ này có thể dùng làm quà lưu niệm cho Michelle và Cortina. Đúng là thương nhân, anh ta chu đáo đến từng chi tiết luôn.
“Cảm ơn ạ.”
“Không không, cảm ơn cháu vì cho ta cơ hội chiêm ngưỡng vật phẩm hiếm đến vậy. Có vẻ như vẫn còn nhiều kho báu ẩn náu trong Raum.”
“Đó là nơi với cường độ mạo hiểm giả hoạt động cao mà, thế nên những thứ như vậy xuất hiện khá nhiều ạ.”
“Cháu nói phải, đúng là một tiểu thư thông minh.”
Mạo hiểm giả không chỉ mang nguyên liệu quái vật bên mình. Họ còn có nhiều vật phẩm hiếm có khác mà họ được truyền lại hoặc tìm được bên trong những tàn tích. Tất nhiên, không phải cái nào cũng có giá trị, thế nhưng một vài trong số đó có thể khiến bạn mở to mắt ra như những thứ này. Bill đã nhận thấy điều đó. Có lẽ từ giờ anh ta sẽ bắt đầu trao đổi làm ăn với nhiều nhà mạo hiểm giả khác.
Sau khi bắt tay, tôi và Finia trở về nhà trọ. Chúng tôi đã có quà lưu niệm và tôi thì đã thẩm định được vật phẩm của mình. Một ngày trôi qua thật thuận lợi.
Con dao này sẽ giúp lực chiến của tôi tăng lên nữa và phép ảo ảnh trên chiếc nhẫn sẽ giúp tôi dễ dàng che giấu khuôn mặt hơn từ nay trở đi. Cuối cùng tôi cũng đã có thể thoát khỏi cái lớp ngụy trang xấu xí (hoặc đơn giản) thế nên tôi rất biết ơn nó.
Những bước chân của tôi suýt trở thành bước nhảy chân sáo dưới con đường ngàn sao bởi tâm trạng vui sướng của tôi. Finia theo sau với những bước đi thư thái đến lạ thường. Phải rồi, tôi phải cảm ơn chị ấy hẳn hoi thôi. Nếu không nhờ chị ấy trả thay thì tôi đã không thể thẩm định những vật phẩm này rồi.
“Phải rồi. Finia, cảm ơn chị vì số tiền đó. Em chắc chắn sẽ trả lại sau.”
“Em không cần phải để tâm đâu. Chị dù sao cũng chẳng tiêu chúng vào việc gì mà.”
“Kể cả vậy chị vẫn cần phải nhận nó.”
Đó là thứ thậm chí còn có thể ảnh hưởng đến mối quan hệ tùy thuộc vào tình huống, chứ không phải thứ bạn cứ thế xóa bỏ được.
Nếu đã mượn thì phải trả lại đầy đủ. Đó là niềm tin của tôi từ kiếp trước. Dù là tiền bạc, sự hận thù hay món nợ, tôi chắc chắn sẽ trả lại hết.
“Đừng lo, em có thể kiếm tiền từ việc săn bắn, thế nên em sẽ có thể trả đủ khi chúng ta về nhà mà.”
“Như vậy thật sự ổn chứ?”
“Tất nhiên rồi, sau cùng thì chúng vốn thuộc về chị mà.”
Chị ấy là một elf. Tuổi thọ dài vô cùng. Kể cả nếu bây giờ chị ấy không cần tới chúng, số tiền đó sẽ giúp Finia tiếp tục cuộc sống của mình kể cả sau khi Maria, Lyell và tôi chết đi. Người elf thường sống vô lo trong hiện tại...Thế nhưng sẽ thật khôn ngoan nếu để cô ấy học được khái niệm tiết kiệm, càng sớm càng tốt.