Sau khi rời khỏi thủ đô vào buổi sáng và đi bộ thêm khoảng một tiếng nữa cho đến khi tôi kiệt sức, chúng tôi đã đi nhờ xe của Bill và đặt chân tới thị trấn suối nước nóng này sau hai tiếng.
Hơn thế nữa, chúng tôi còn tốn hơn một tiếng để cất đồ đạc và đi tắm. Và sau đó trở lại phòng để nghỉ rồi dùng bữa tối nữa…
“Ấy vậy mà, giờ vẫn sớm ghê.”
“Đúng thật là giờ đi ngủ thì vẫn hơi sớm quá.”
“Hay chúng ta đi thăm thú quanh thị trấn chút nhé.”
Cortina tiếp lời của tôi, và ngay sau đó Finia đưa ra đề xuất. Lúc này còn chưa tới 7 giờ tối và mặt trời cũng chỉ mới lặn. Bây giờ vẫn còn quá sớm để ngủ - chúng tôi đều đồng ý với điều đó.
“Em cũng muốn lắm, nhưng…”
Tôi liếc nhìn về tấm futon vừa mới trải ra. Tại đó Michelle và Latina đang nằm đè lên nhau và ngủ ngon lành. Thường thì mấy cậu ấy bền sức hơn tôi, nhưng sự phấn khích trong cả ngày hôm nay đã khiến họ mệt lả rồi.
Bởi thói quen ngủ nhanh đặc trưng của trẻ con, hai cậu ấy đã chìm vào giấc ngủ khi đang đè lên lưng tôi, trước cả khi tôi để ý. Thế rồi tôi bằng cách nào đó đã thoát ra được từ bên dưới và chúng ta có tình huống lúc này đây.
“Ừm thì, để mấy đứa nhỏ ở lại đây cũng không ổn. Được rồi, cô sẽ ở lại đây trông chừng chúng nên cháu và Finia hãy đi dạo đi.”
“Eh, như vậy có ổn không ạ…?”
“Được chứ, được chứ! Cô…không phải lúc nào cũng tới đây, thế nhưng đây chẳng phải là lần đầu. Thế nhưng với cháu thì nó là lần đầu phải chứ?”
“Vâng. Cháu cũng không mấy khi rời khỏi làng.”
“Vậy thì hãy ra ngoài và thăm thú mọi nơi đi. Đó cũng là một phần của việc học hỏi mà.”
“Vậy thì…mình đi thôi nhỉ, tiểu thư Nicole?”
“Tất nhiên rồi.”
Dù Finia giờ đây đã trưởng thành nhưng bên trong chị ấy vẫn chỉ là một cô gái còn đang trong sự bao bọc. Chẳng thể biết được Finia sẽ có thể vướng vào loại phiền phức gì tại khu giải trí như này. Nếu như tôi không để ý, mấy vụ như bắt cóc…Chắc hẳn sẽ không xảy ra ở đây, thế nhưng rất có thể mấy tên say xỉn sẽ cố tán tỉnh Finia mất.
Dù sao thì, kể cả bạn bỏ qua sự thực rằng Finia là một elf thì cô ấy vẫn là một người đẹp.
“Đừng lo, cháu sẽ cố hết sức để bảo vệ Finia.”
“Được rồi, cơ mà cô lại lo về cháu nhiều hơn, Nicole.”
“Huh, tại sao chứ?”
Tôi là một đứa trẻ vô cùng bình thường. Khi mà bản thân tôi chưa từng làm điều gì nghịch ngợm…khoan đã, mình đã làm nhiều là đằng khác. Cortina nhìn tôi thích thú khi thấy tôi không biết đáp lại ra sao.
“Cháu cũng đoán được tại sao, phải không?”
“Quả thực là vậy.”
“Thế nên hãy cư xử chín chắn hơn, được chứ?”
“Cháu sẽ cẩn thận phân tích sự việc và xử lý chúng một cách tích cực.”
“Ý cô là cháu cơ, không phải cái lời biện hộ của cháu!!”
Cortina vỗ đầu tôi một cái rồi nở nụ cười đáp lại.
……
Đúng là khu giải trí có khác, phố đêm tràn ngập với sự rộn ràng. Dù đây là khu sinh sống của elf, điều đó không có nghĩa là chỉ có người elf sống ở đây. Ngay từ đầu thì, nơi này vốn là khu vực ngắm cảnh, thế nên bạn có thể bắt gặp được rất nhiều chủng loại khác ở đây.
Nếu như là khu bình thường khác thì những cửa hàng đã bắt đầu thu dọn và khu phố đã trở nên tối tăm rồi, thế nhưng nơi đây vẫn còn rất nhiều quán rượu và cửa hàng khác đang mở. Đúng hơn thì số lượng quán rượu ở chỗ này cao đến bất thường. Oh, và cả cửa hàng lưu niệm vẫn còn mở nữa.
“Thị trấn sống động thật đấy nhỉ, tiểu thư Nicole.”
“Đúng thật.”
Finia không thể giấu nổi sự phấn khích toát ra qua cái dáng đi của cô ấy khi ngó vào cửa hàng lưu niệm. Thế nhưng khác với Finia, tôi đang nhìn xung quanh có chủ đích. Tôi đang kiếm Bill để thẩm định con dao và chiếc nhẫn.
Bởi cách cô ấy bước về phía trước…hay đúng hơn là bước lùi lại, chẳng ngạc nhiên chút nào khi Finia đụng phải người khác. Lực va chạm khiến cho phía bên kia ngã nhào xuống đất.
Dáng hình nhỏ nhắn của Finia thôi là đủ để xô ngã họ rồi, thế nên thân hình bên kia cũng vậy. Chính xác hơn, đó là một đứa trẻ.
“Ah, chị vô cùng xin lỗi!”
“Ooouch! Chị đi đứng kiểu gì thế!”
“Chị rất xin lỗi. Chị có hơi mất tập trung.”
Nhận thấy phía bên kia là một đứa trẻ, lời nói của Finia cũng trở nên thẳng thắn hơn. Có lẽ bởi sự ngại ngùng của cô ấy đã vơi đi một chút. Đứa nhóc đó lớn tuổi hơn tôi một chút, và trông không khác lắm so với nhỏ Thần Hủy Diệt.
Đó là một cậu nhóc có vẻ ngoài tinh nghịch với quần áo đôi chút bụi bặm. Khi đứng dậy, cậu ta phủi bụi dính vào quần mình lúc ngã xuống và lườm chúng tôi.
“Thật đấy, lần sau chị hãy cẩn thận nhé!”
“Ừm, xin lỗi, chị có hơn phấn khích quá.”
“Xin lỗi vì chị gái hậu đậu của tôi va phải cậu nhé.”
“Tiểu thư Nicole à, như thế có hơi gay gắt quá đấy.”
Cô ấy có chút bất mãn với cách chọn từ của tôi, thế nhưng Finia đích thị là người có lỗi ở đây. Thế nên việc xin lỗi chân thành và kiểm điểm là cần thiết. Ừm thì, chỉ cần một chút thôi.
Khuôn mặt cậu bé trở nên hơi ửng đỏ khi nhìn về chúng tôi, thế rồi tỏ ra kinh ngạc và quay đi mà không nói thêm lời nào. Mà, cả tôi và Finia đều có ngoại hình xinh đẹp mà, thế nên tôi sẽ không trách cậu ta vì đôi chút ngượng ngùng ấy đâu.
“Finia à, chẳng phải chị hơi phấn khích quá mức sao?”
“Ugh, chị xin lỗi, chị sẽ kiềm chế bản thân lại”
“Phấn khích thì không sao, miễn là chị cẩn thận hơn là được.”
“Nói thế chứ làm thật thì khó lắm em biết chứ?”
Thấy cô ấy phồng má với tôi không như mọi khi khiến tôi phải bật cười. Finia đã mắc một chút sai lầm, thế nhưng miễn là cô ấy cảm thấy vui là được rồi. Tôi thấy hơi tệ cho cậu nhóc đó, thế nhưng nụ cười của Finia quan trọng hơn.
“Ah, nhìn kìa. Cái khăn tay kia hợp với chị lắm đấy.”
Thay đổi chủ đề, tôi chỉ vào chiếc khăn tay được trưng bày trước cửa hàng. Nó được tạo nên từ vải trắng, cùng với những chiếc cỏ bốn lá được thêu ở các góc. Giá cả cũng hợp lý nữa, đủ để mua với tiền túi của tôi. Cơ mà sự thực rằng tôi phải đi mượn tiền túi khiến bản thân cảm thấy khá là thảm hại.
“Nhìn đáng yêu thật đấy. Vậy thì hãy lấy một cái cho tất cả mọi người đi.”
Finia đột nhiên quyết định mua cả cho những người khác nữa, thế nhưng tôi nhanh chóng cản cô ấy lại. Cứ như thể tôi đang yêu cầu cô ấy làm như vậy.
“Không phải vậy. Ý em không phải là mua nó làm quà lưu niệm cho tất cả mọi người…Err, em muốn mua nó cho chị thôi!”
“Huh, nhưng…”
“Ổn mà, trông vậy chứ em nhiều tiền lắm.”
Bên cạnh việc nhận tiền tiêu vặt hàng tháng từ Cortina, tôi còn kiếm được một khoảng từ việc đi săn với Michelle, và gần đây, không chỉ chim hay thỏ, chúng tôi thậm chí còn săn cả dê nữa. Cả đám đã không lột da và mang thịt về nhà mà thay vào đó đem bán chúng cho cửa hàng thịt gần đấy. Nhờ vậy mà số tiền chúng tôi có được còn nhiều hơn so với cả những đứa trẻ đồng trang lứa.
“Vậy thì, hãy để chị mua cho em một món quá luôn, tiểu thư Nicole.”
“Eh?”
“Nhìn kìa, chiếc kia với hình mặt trăng được thêu lên trông hợp với em cực.”
“Err..”
Nếu như ép người ta nhận quà và rồi từ chối nhận lại thì bất lịch sự lắm. Việc trao đổi quà cũng khiến cô ấy bớt khó xử hơn.
“Được rồi, vậy hãy trao đổi quà nào.”
“Okay!”
Chúng tôi lần lượt lấy những vật phẩm mình để mắt đến và hướng tới quầy thu ngân ở phía bên trong. Tại đó chúng tôi thấy một người đàn ông đang đứng trước thu ngân và nói chuyện nghiêm túc. Người đó có vẻ không phải là khách hàng, bởi anh ta đang không cầm vật gì trên tay—thế nhưng anh ta lại là người tôi từng gặp trước đây.
“Huh, Bill-san?”
Người đó chính là Bill, thương nhân đã giúp đỡ chúng tôi ngày hôm nay.