——Quản lý chịu trách nhiệm cải tạo Last Boss, cẩm nang cải tạo xếp hạng thứ 8, danh sách ứng cử viên dự bị cho việc triệu hồi.
Triệu hồi dự bị No.85:『 Igniit 』
Giới tính:『 Nam 』 Chủng tộc:『 Con Người 』
Tiểu sử:『 Là một Dũng Giả, vì mục tiêu bảo vệ loài người mà khiêu chiến với Ma Vương, nhưng lại chuyên gia đi bán đứng đồng đội. 』
Năng lực:『 Đao Thuật, Ma Pháp, Sức Mạnh Không Thể Giải Thích Được. 』
Nguyên nhân cái chết:『 Bị một Linh Mục từng là bạn thuở nhỏ đâm lén sau lưng mà chết. 』
Lời bình:『 Là một tên não phẳng, tốt hơn hết không nên chọn. 』
Triệu hồi dự bị No.12:『 Vendetta 』
Giới tính:『 Nữ 』 Chủng tộc: 『 Thiên Thần Sa Ngã 』
Tiểu sử:『 Vốn dĩ là một thiên thần, nhưng cảm thấy tuyệt vọng đối với loài người cùng Thần linh, vì vậy đã đứng ra lãnh đạo ác ma tuyên chiến thiên giới. 』
Năng lực:『 Tái Hiện Ma Pháp 』
Nguyên nhân cái chết:『 Thiếu sót năng lực lãnh đạo nên không cách nào áp chế được việc ác ma nội loạn mà tự chuốc lấy sự hủy diệt. 』
Lời bình:『 Ngực khủng. 』
Triệu hồi dự bị No.5:『SORA』
Giới tính:『 Nhân cách nghiêng về phái nữ 』 Chủng tộc:『 AI 』
Tiểu sử:『 SORA là một Trí Tuệ Nhân Tạo được tạo ra nhằm để bảo vệ môi trường, nhưng trải qua một quãng thời gian dài xem xét cô nhận định rằng: sứ mệnh tối cao cần được ưu tiên hàng đầu đó là . 』
Năng lực:『 Thông qua những nanomachine*1[note18341] có thể tự nhân bản đời thứ năm để tiến hành Phân Giải Vật Chất cùng Tổ Hợp Lại. 』
Nguyên nhân cái chết:『 Vì muốn hiểu rõ hơn về loài người nên cô đã bắt cóc một người phụ nữ*2[note18342], và rồi trong quá trình tiếp xúc cũng như hỗ trợ lẫn nhau về dài, khuôn mẫu suy nghĩ*3[note18343] của cô dần dần thay đổi và có xu hướng giống với con người, sau cùng, cô bị phản bội bởi chính người phụ nữ cô tin tưởng và bị tiêm Virut Anti-Nanomachine mà tiêu hủy. 』
Lời bình:『 Thật thà. 』
Triệu hồi dự bị No.78:『 Kirishima 』
Giới tính:『 Nam 』 Chủng tộc:『 Bốn Mắt*4[note18344] 』
Tiểu sử:『 Là CEO của một tập đoàn lớn [Bão Khoa Học Kỹ Thuật], vì có ý đồ hủy diệt “Quốc gia” nên đã ngấm ngầm sản xuất số lượng lớn “Vũ khí hình người” hay còn gọi là [IM (Imitation Mars)]. Hệ quả, tiêu hao tài nguyên của cả thế giới lúc bấy giờ đến mức gần như cạn kiệt. 』
Năng lực:『 Nắm giữ kỹ thuật điều khiển mô hình IM tiên tiến nhất [Black Hydrangea]. 』
Nguyên nhân cái chết:『 Vì quá đà theo đuổi sự lãng mạn nên đã quyết định đích thân ra chiến trường, nhưng vừa mới chuẩn bị đặt mông lên cỗ máy yêu thích của mình thì liền bị một tia laze bắn trúng, cơ thể cứ thế trực tiếp bốc hơi luôn. 』
Lời bình:『 Là một tên bốn mắt, tốt hơn hết không nên chọn. 』
Triệu hồi dự bị No.3:『 Alien 』
Giới tính:『 Cái 』 Chủng tộc:『 Alien 』
Tiểu sử:『 Từng là một Queen. Sau khi hành tinh mẹ bị hủy diệt, cô đã tốn mười ngàn năm và rốt cuộc cũng tìm được vùng trời mới mang tên “Trái Đất”. Khi cùng loài người cũng tức là dân bản cư ở Trái Đất tiếp xúc về sau, phe loài người liền chọn lựa thế công, vì vậy cô quyết định xâm lược Trái Đất. 』
Năng lực:『 Alien 』
Nguyên nhân cái chết:『 Có một loại vi khuẩn đối với người trái đất thì vô hại, nhưng đối với alien thì lại có hại, cô chính là bị vi khuẩn đấy lây nhiễm mà dẫn tới cái chết. 』
Lời bình:『 Là một Alien. 』
—— Chức trách của quản lý đảm nhiệm công việc cải tạo là phải từ 100 tên trùm cuối chọn ra tối đa 6 kẻ và dẫn bọn họ đi giải cứu dị thế giới. Cực lực đề nghị ngài hãy xem xét kỹ về hình ảnh ghi chép*5[note18345] trước khi chết của các ứng cử viên dự bị, sau đấy thì cân nhắc chọn ra những người phù hợp——
“Mấy cái lời bình luận này…viết đúng thật là tùy tiện mà…” (???)
Trong căn phòng trọ chỉ rộng bằng 8 tấm tatami*6[note18346], cô gái tóc vàng đang ngồi tự lẩm bẩm điều gì đó, thi thoảng thì đưa một tép quýt vào trong miệng. Nàng khoác trên vai chiếc áo bông chống lạnh, chân thì đút dưới gầm bàn đầy ấm áp, miệng thì nhâm nhi ly trà nóng hổi trong khi xem qua hình ảnh cũng như tư liệu về tiểu sử của các ứng cử viên triệu hồi dự bị.
“Món súp đã chuẩn bị xong. Nhiệt độ Kotatsu*7[note18347] cũng vừa vặn đủ ấm cúng. Trà pha sẵn cũng được xếp vào loại thượng hạng. Việc chuẩn bị cho buổi lễ chào mừng đã đâu vào đấy rồi, thế nhưng…” (???)
Nói rồi cô nàng một tay chống cằm, một tay thì lật xem tài liệu của các ứng cử viên triệu hồi dự bị.
“Chọn thì đã chọn xong rồi…Nhưng, những người này thật sự ổn không vậy?”
Bất chợt, cô gái chú ý đến tờ văn kiện cuối cùng của sấp tài liệu, và rồi hai mắt cô mở to ra khi nhìn kỹ những gì ghi trên đó.
——Triệu hồi dự bị No.100:『 Akito 』
“Hmm? Hmmm?” (???)
Khi nhìn thấy tên của kẻ dự bị này cùng tiểu sử và năng lực, cô gái áp sát cả mặt vào tập tài liệu. Cô nhìn hết sức chăm chú hình ảnh hiển thị trên tập tài liệu, nhìn chằm chằm vào cậu thiếu niên mang mái tóc màu bạc đi kèm đôi mắt lóe lên vẻ gì đó tà mị. Cô gái đột nhiên ngẩng cao đầu, kéo chiếc nón lá treo ở sau lưng và đội lên.
Cô nắm chặt quả đấm của mình.
“——Himawari rốt cuộc cũng tìm được rồi! Mình quyết định chọn người này!” (Himawari)
Nói rồi cô gái vội vội vàng vàng bò ra khỏi chiếc bàn ấm cúng, sau đấy chạy ngay tới góc phòng rùi từ bên dưới đống tạp chí xen lẫn manga rút ra một cây gậy phép bị phủ bụi đã lâu. Trên đỉnh cây gậy phép khảm một viên đá tựa hình cầu, nhìn sao thì cũng thấy đây chẳng khác gì gậy phép của một ma pháp thiếu nữ.
“Dù sao vẫn còn thời gian, nếu đã quyết định chọn người nào thì…ghi chép! Ta muốn xem thử hình ảnh ghi chép!” (Himawari)
Cô gái nhanh chóng lấy bàn tay xoa xoa lên viên ngọc trên đỉnh cây gậy phép, tiếp đó hướng đỉnh đầu cây gậy chỉ vào một vật giống như tivi điện tử. Theo sau tiếng bíp, tivi liền mở lên và truyền ra một ít tạp âm.
Xuất hiện trên màn ảnh là một thế giới tan hoang.
◆◇◆◇◆◆◇◆◇◆◆◇◆◇◆◆◇◆◇◆◆◇◆◇◆
Đã vài năm trôi qua sau khi loại năng lực mang tên “Dị năng” được chứng minh là thực sự tồn tại, cả thế giới suýt chút nữa bị hủy diệt bởi bàn tay của một thiếu niên—— Akito.
Trong đại sảnh của một tòa nhà cao tầng bỏ hoang, một chàng trai tóc đỏ ngồi lên người Akito và siết chặt cổ anh. Akito cười với bộ mặt ứ máu, anh nhìn vẻ mặt mang các cung bậc sắc thái đa dạng có căm ghét, hối tiếc và đầy lửa giận của tên thiếu niên tóc đỏ mà trong lòng cảm thấy thanh thản đến lạ thường.
——Khó chịu lắm phải không, anh nghĩ bụng.
“Cậu…cậu phá hủy tất cả mọi thứ của tớ…!” (???)
Nghe chàng trai thốt lên những lời như thế, Akito chỉ đáp lại bằng một nụ cười đầy vẻ mỉa mai.
“Có qua có lại thôi…thằng khốn.” (Akito)
“Nói đi, tại sao cậu lại phản bội chúng tớ…Akito…!” (???)
“Touya…ngay cả lý do vì sao tao làm vậy mà mày cũng không biết à?” (Akito)
Akito chê cười những kẻ đã chết dưới tay mình, chê cười chàng trai trẻ đang tuyệt vọng ở ngay trước mặt mình, anh cười nhạo tất cả mọi thứ.
Ngòi nổ đã kích động chiến tranh diễn ra trên thế giới này là gì, thật ra thì dù là gì đi nữa thì nó cũng không phải chuyện quan trọng cho lắm. Đơn giản là tự nhiên có nhiều người mang dị năng xuất hiện trên thế giới này và số lượng thì lại không ngừng gia tăng, điều này khiến cho những người bình thường chợt ý thức được nguy cơ, vì thế họ mới nảy ra ý định khống chế những người sở hữu dị năng, kết quả thì không cần nói cũng biết đi, những người mang dị năng tất nhiên sẽ phản kháng rồi, đây cũng chính là nguyên nhân dẫn đến cuộc chiến tranh này nổ ra. Ở trong ấn tượng của Akito thì sự việc hẳn đã xảy ra như vậy.
Cho tới bây giờ, đối với Akito mà nói thì ngọn nguồn chiến tranh đã không còn trọng yếu nữa hoặc giả là bản thân anh ta cũng chẳng thể nhớ rõ đầu đuôi câu chuyện.
Akito đưa tay chạm vào chiếc khăn quàng trên cổ, có thể bởi vì không được giặt rửa trong quãng thời gian dài, cộng thêm vết máu cùng vết bẩn vấy lên khiến nó bị nhuộm thành màu đỏ nhạt.
Chiếc khăn choàng cổ này là thứ Akito nhận được từ một người rất quan trọng, chàng trai tóc đỏ cũng mang một bao tay có cùng kiểu dáng như chiếc khăn quàng cổ của anh vậy. Thấy thế, Akito liền khịt mũi coi thường.
“…Touya…Mày căn bản không có tư cách được đeo đôi bao tay này.” (Akito)
“Cậu không hiểu gì hết! Sao cậu nỡ lòng nào đem thế giới…thế giới mà cô ấy yêu quý tàn phá đến mức độ không thể khôi phục được! Cậu có bao giờ nghĩ tâm trạng của cổ sẽ ra sao nếu biết về chuyện này…!” (Touya)
Khi chàng trai nhíu mày làm ra bộ mặt thống khổ, Akito bỗng đưa mặt lại sát gương mặt chàng trai. Anh không để ý đến việc mình vẫn còn đang bị siết cổ mà hung hăng trợn mắt lên nhìn chằm rằm vào mặt hắn, cặp mắt anh mở to hết cỡ như kiểu con ngươi sắp bắn ra khỏi hai mắt luôn vậy.
“Mày thôi lải nhải như thể cái gì mày cũng biết hết đi! Là mày, chính mày là kẻ đã giết cô ấy chứ không phải ai khác!” (Akito)
Vì đụng chạm đến điểm mấu chốt của mình, Akito đã không thể kiềm chế được mà đem toàn bộ cơn giận trút hết lên người thanh niên kia.
“Mày có biết rằng cô ấy nghĩ về mày nhiều như thế nào không hả? Thậm chí ngay cả trước lúc lìa đời…cổ vẫn gọi tên kẻ bội bạc như mày khi nằm trong lồng ngực của tao!” (Akito)
“…” (Touya)
“Cô ấy đã liên tục gọi tên kẻ đã ruồng bỏ mình hết lần này đến lần khác!” (Akito)
“Dù là vậy đi nữa thì…cô ấy đã…!” (Touya)
“Chưa hết, vào thời khắc cuối cùng của cuộc đời cổ mà mày vẫn không có ở đấy! Khi đó rõ ràng chỉ mày mới có thể cứu sống cô ấy, nhưng không, thời điểm lúc cổ cần mày ở bên cạnh nhất thì mày đang chui rúc ở cái xó nào hả thằng chó! Giờ thì mày đã hiểu lý do tao làm thế rối đấy!” (Akito)
“…Những gì tớ làm cũng chỉ vì cứu lấy thế giới này!” (Touya)
“HAHAHAHAHAHAHA! Vì thế giới cơ đấy! Lời nói nghe thật êm tai và đầy thuyết phục đến nỗi làm tao cảm thấy buồn nôn!” (Akito)
Nói đoạn, Akito túm lấy tay của chàng trai đang đặt trên cổ mình và ghì chặt nó.
“Mày đã cướp đi những gì quan trọng nhất đối với tao, cho nên, tao cũng làm điều tương tự để trả đũa, tước đi những thứ quan trọng của mày. Tao phản bội mày, cố ý giết sạch lũ đồng đội của mày ở ngay trước mắt mày, phá hủy thành phố mày liều chết để bảo vệ, hết thảy mọi việc tao làm là để mày được trải nghiệm tư vị nỗi đau mà tao đã nếm trải.” (Akito)
“…Akito…Tớ cũng không còn cách nào khác…!” (Touya)
“Thiệt sự quá đã…Tâm trạng của tao hiện giờ cực kì tốt.” (Akito)
“Không còn cách nào khác ngoài giết cậu, làm vậy mới có thể ngăn cản cậu…!” (Touya)
Akito lại một lần nữa bị siết chặt cổ, làm anh không cách nào hít thở được. Chàng trai xuống tay trong khi đang nổi giận đùng đùng, song, hốc mắt hắn vẫn còn ngân ngấn vài giọt lệ, tuy vậy, Akito chỉ đưa mắt nhìn chàng trai và cười trừ.
Đúng rồi, phải như thế chứ. Lúc mình chết cũng chính là lúc Touya thật sự mất đi tất cả.
“Hê…hehehehe…khó chịu lắm…phải không?” (Akito)
Tầm nhìn trước mắt Akito ngày càng ngày càng mờ đi và rồi ý thức cũng dần dần rơi vào nơi tận cùng của bóng tối. Đang lúc vẫn còn bất mãn vì mấy giọt nước mắt cá xấu của chàng trai dính lên trên mặt, không biết tự khi nào anh đã chìm vào trong giấc ngủ bình yên.
“….Tao đi trước một bước đây....đồ óc bã đậu Touya.” (Akito)
Lúc sắp chết đi trong đầu Akito lại hiện ra cảnh tượng khi trước. Đó là vào một đêm mùa đông rét lạnh nọ, rất nhiều bông tuyết trắng xóa bay tứ tung đầy trời, tại nơi ấy, một cô gái trẻ đã tặng cho Akito và Touya một chiếc khăn choàng cổ cùng một đôi bao tay. Cả hai món quà đều được cô gái gói kỹ lưỡng bằng giấy báo và dùng dây nhựa buộc lại, cô trao tận tay chúng cho cả 2 người bọn họ mặc dù đôi bàn tay kia đang run lên vì lạnh cóng bởi cái thời tiết mùa đông khắc nghiệt khi đấy.
Akito rất thích nụ cười ngượng ngùng vì xấu hổ của cô thiếu nữ, dù rằng tới nước này thì, duy chỉ có nụ cười đó là điều mà anh vẫn nhớ như in và rõ ràng nhất. Đấy cũng chính là ký ức quý giá nhất của anh về cổ…Ký ức kia trọng yếu đến mức vì nó ngay cả thế giới này anh cũng dám buông tay hủy diệt.
Chợt, Akito cười giễu khiến khóe miệng động, và rồi giống như chàng trai kia anh cũng tuôn trào những hàng lệ nóng. Sống ở cái thế giới chết giẫm này, trải qua cái cuộc đời cũng chết giẫm nốt, nhưng trước lúc chết còn có thể hồi tưởng lại những ảo giác ấy âu cũng là một điều không tệ cho cam.
Sau khi nhắm mắt, điều chờ đón anh phía trước chính là nụ cười đầy khả ái của nàng thiếu nữ nọ.
Thế nhưng, trong nụ cười cô ấy dường như ẩn dấu một chút gì đó bi thương.
——Xin Akito hãy….Bảo vệ thế giới này…
Bỗng, trong đầu Akito hiện lên những lời nói khi trước của người thiếu nữ, sau tất cả thì, anh chỉ cảm nhận được nỗi đau khiến con tim thắt lại. Việc không thể hoàn thành được lời hứa đấy cũng là điều tiếc nuối lớn nhất của anh, nhưng ngay cả khi có muốn đi nữa thì giờ anh cũng đã vô lực thực hiện, trên hết, anh cũng chẳng hề có ý định mảy may nào là thực hiện nó cả.
(Em đã chẳng còn trên thế gian này nữa thì….thực hiện cái lời hứa đó lại có ý nghĩa gì cơ chứ…Nè, anh nói đúng hông…Yuuhi?) (Akito)
Trong khi gào thét tên người con gái ấy, Akito rốt cuộc cũng rơi vào trong vực sâu bóng tối. Vậy là chàng trai đứng trên đỉnh thế giới dị năng, người đã tiêu diệt qua vô số dị năng giả khác, sau cùng đã kết thúc cuộc đời mình trong thầm lặng.
—— Theo lý thuyết, hẳn sự việc đến đây là hết.
Cái khoảnh khắc nhận ra rằng mình đã chết, Akito đột nhiên cảm thấy mình tựa hồ đang ở một nơi xa lạ nào đó.
Rõ ràng anh đang giao đấu cùng thằng bạn khốn nạn nhưng không hiểu sao tự dưng lại bị dịch chuyển đi nơi khác.
“….Hử?” (Akito)
Nhìn chung thì anh hiện đang ở bên trong một căn phòng trọ rộng chừng 8 tấm tatami. Sàn nhà được trải bằng những tấm tatami, về phần vách tường cùng trần nhà thì đều được làm từ gỗ mộc, cả căn phòng được chiếu sáng nhờ chiếc bóng đèn xinh xắn treo lủng lẳng trên trần nhà. Mặc dù căn phòng trông có vẻ khá cũ kỹ nhưng được cái là rất tươm tất và gọn gàng. Bên trong phòng còn có tủ quần áo, phòng thay đồ, màn chiếu, đầu đĩa CD, kệ sách…rồi thêm các vật dụng nhỏ lẻ khác nữa. Akito đang ngồi dưới đất, và ngay trước mắt anh là…một cái kotatsu.
Cái gì thế này? Chuyện gì đã xảy ra? Đây là đâu? Trong lòng Akito nổi lên những nghi vấn này cũng là điều tự nhiên, cơ mà, ngoài những điều này ra còn có chuyện khó hiểu hơn nữa khiến cho dòng suy nghĩ của Akito buộc phải ngưng lại trong giây lát.
Trừ bản thân Akito ra, còn những 5 người lạ mặt ngồi ở xung quanh chiếc bàn sưởi.
Và 4 trong số đó cũng mang biểu cảm sốc nặng trên mặt y hệt Akito vậy.
Một thanh niên, mặc trên người bộ giáp đen kiểu dáng phương tây.
Một phụ nữ, mang trên lưng 3 đôi cánh vừa đen vừa khổng lồ.
Một bé gái, mặc quần áo hình như được làm bằng chất liệu cao su.
Một gã đàn ông, mặc trang phục màu trắng trên mặt đeo kiếng, trông hắn ta có vẻ rất ngạo mạn.
Người cuối cùng, bảo là người thì không đúng trong trường hợp này lắm không bằng gọi là sinh vật dị dạng (Alien). Và Alien kia đang dùng hai tay bưng ly trà rồi hớp sụp sụp một bộ rất thư thả.
“ “ “ “….” ” ” ” (???)
“…..*Sụp**sụp*….” (Alien)
Bao gồm cả bản thân mình ở bên trong, tổng cộng có 6 người với đủ loại hình dạng cổ quái đang cùng nhau ngồi xoay quanh cái bàn sưởi…Đây là cái tình huống gì vậy trời?
Đảo mắt nhìn quanh, Akito quan sát mỗi một gương mặt ở đây. Trong số những người anh quen biết thì không hề có ai thích chơi cosplay nhân vật Dũng Giả cả, cũng chẳng có người phụ nữ luống tuổi ấm đầu nào đi giả trang thành ác ma từ đầu đến chân, càng không quen bé gái nào ăn mặc hở hang như vậy——Và cái tên 4 mắt quái đản này là ai? Còn sinh vật nhìn giống mấy con quái vật ngoài hành tinh trông điệu bộ rất ư là tự nhiên nhất trong hoàn cảnh nầy nữa, cái này là trang phục gì dị? Phải chăng đây cũng là một loại đồ hóa trang?
Đang lúc Akito suy nghĩ sắp đạt đến độ bốc khói thì trừ Alien ra những người khác đều đồng thời đứng dậy rời khỏi chiếc bàn sưởi và lùi về phía sau ở mỗi góc tường.
“…Hngh…!” (???)
“Oohh? Oh-ho! Ê tou, tình huống hiện tại là như thế nào? Tôi ấy à một chút cũng không hiểu!? Thật là thú vị, nhưng mà xin hỏi mấy người là ai zậy !?” (Hắc dũng giả)
“C-cái cái cái cái này cái này rốt cuộc thì cái chuyện quái gì đang diễn ra ở đây thế…!? Ta chắc hẳn đã đụng phải cuộc tấn công của đám thiên sứ.” (Thiên thần sa ngã)
“Mmh.” (AI)
“Ah…hóa ra là vậy——Ta cũng chả hiểu gì sất!” (Nhà bác học điên)
Akito đang cố hết sức giữ vững tỉnh táo trong trường hợp này, nhưng mồ hôi hột vẫn cứ liên tục toát ra từ trên trán. Thanh niên trong bộ áo giáp màu đen mặc dù không biết giải quyết tình huống lúc bấy giờ ra sao nhưng coi bộ rất nhàn nhã, nữ ác ma thì nhìn bề ngoài thành thục nhưng trái lại là người mất bình tĩnh và hốt hoảng nhất trong cả đám, bé gái thì mặt không biểu lộ cảm xúc gì chỉ hơi nghiêng đầu rồi “Mmh” một tiếng, còn tên bốn mắt kia thì giang rộng hai tay và bày ra tư thế tràn đầy tự tin, sau đó phát ngôn một câu cực kỳ gợi đòn đó là “Ta cũng chả hiểu gì sất!”, về phần Alien kia thì mặt vẫn không đổi sắc cứ tà tà húp trà một cách tự nhiên như ở nhà. Xem ra, hông chỉ có mỗi Akito là không rõ tình trạng bây giờ, ngoài Alien ra thì, những người khác ắt hẳn đầu óc cũng mơ mơ màng màng về chuyện này.
(Chắc không phải là có kẻ sở hữu dị năng mới, xài chiêu thức gì lên người mình chứ…! ?) (Akito)
Nếu là vậy thì điều này cũng thật quá phi thực tế, bởi Akito đã xử toàn bộ những kẻ mang dị năng khác, rồi mới đến đoạn chiến cùng tên bạn thuở nhỏ. Akito trừng mắt nhìn mấy người xung quanh mình, anh nheo mắt lại khiến ánh nhìn trông rất ác liệt.
(…Bình tĩnh lại nào tôi ơi…! Trước tiên mày nên sắp xếp lại tình huống hiện giờ ở trong đầu…Bởi vì một vài nguyên nhân nào đó mà mình hiện tại vẫn chưa chết, dẫu rằng điều này cũng chả làm mình cao hứng dù chỉ một tí ti, nhưng tóm lại là mình vẫn còn sống tốt và khỏe. Mình hẳn là đã bị dịch chuyển đến một nơi khác, khác hoàn toàn so với thế giới ban đầu. Được rồi, mình rốt cuộc cũng hiểu ra một điều. Có tiến bộ. Đây là khởi đầu tốt. Kế đến, mấy tên này là gì rứa——) (Akito)
Suy nghĩ suy nghĩ suy nghĩ nào….
(——Túm lại lũ này từ đâu chui ra thế! ?) (Akito)
Cũng thật hết cách, chẳng hề có tí manh mối nào để mà lần. Thật đáng buồn là kết luận Akito đưa ra cũng tương tự với tên 4 mắt kia.
Nghĩ thông suốt, Akito trợn mắt nhìn từng người một.
“Oi, các người rốt cuộc là ai…!” (Akito)
Anh trực tiếp mở miệng hỏi, chỉ trong nháy mắt cả căn phòng rơi vào sự tĩnh lặng.
“Để đáp lại nghi vấn này tôi sẽ trả lại nguyên xi câu hỏi cho cậu! Các người rốt cuộc là ai! ?” (Hắc dũng giả)
Không biết vì lý do gì mà thanh niên mặc giáp đen trông có vẻ rất hưng phấn, anh ta đặt ra câu hỏi y chang với những người khác.
“Trước tiên hãy làm rõ một việc đã….! Mấy người có phải là đồng minh với đám trên thiên giới không! ? Nếu đúng là vậy thì đừng mong Ta dễ dàng bỏ qua cho các người! Nhân danh Thủ Lĩnh Thiên Thần Sa Ngã, Ta sẽ đem tất cả những người ngồi ở đây——” (Thiên thần sa ngã)
Không thể hiểu nổi cô nàng ác ma kia đang bô lô ba la cái thứ gì nữa, thú thật, lời nói của cô ta nghe chẳng lọt tai tí nào cả.
“Không cách nào hiểu, không cách nào hiểu. Lấy đầu óc『SORA』thì cũng không thể nào xác định được sự tồn tại của những dạng sống hữu cơ đang tụ họp ở đây, yêu cầu được cung cấp nhiều thông tin hơn.” (AI)
Mặc dù bé gái nói chuyện có hơi quanh co vòng vo tam quốc, nhưng chốt lại, điều bé ấy muốn diễn đạt ở đây hẳn là muốn hỏi “Mấy người là ai.”
“Xin tự giới thiệu ta là Kazuya Kirishima——!” (Kirishima)
Gã 4 mắt đẩy kiếng lên, sau đấy thì tạo dáng rồi tự nhiên bắt đầu giới thiệu bản thân.
“…..*Sụp*sụp**sụp…” (Alien)
Không có gì thay đổi, Alien vẫn cứ tiếp tục việc uống trà của mình. Nhưng do lúc nó uống trà há miệng to như rắn vậy cho nên bao nhiêu nước trà vừa uống vào liền đi ra gần hết qua kẽ miệng.
Đầu Akito cấp tốc nguội xuống, những người còn lại đại khái cũng nhận được kết luận giống nhau, vì lẽ đó nên giờ cả căn phòng đang tràn ngập bầu không khí căng thẳng.
(Mặc dù chưa nắm rõ được tình huống——nhưng nguyên tắc thì vẫn không đổi, tiên hạ thủ vi cường!) (Akito)
Akito dẫn đầu giơ tay phải lên, thời điểm anh vung mạnh tay thì đồng thời cặp mắt màu đỏ cũng lóe lên một cái. Thấy vậy, những người khác cũng bắt đầu có động tác. Ngay khi cảm nhận được sát khí của Akito, hắc giáp thanh niên liền rút cây đại đao đeo trên lưng, nữ ác ma thì vỗ cánh, bé gái thì xù tóc lên, còn tên bốn mắt thì lại giang hai tay ra rồi tạo dáng.
“Chết đi——[Lost Number]!” (Akito)
“——Thiêu đốt! [Hỏa Phệ] !” (Hắc dũng giả)
“Hãy tiếp nhận cái ôm từ bàn tay bóng tối….Tái Hiện Ma Pháp [Đệ Nhị Thánh Chiến Thần Giới] !!” (Thiên thần sa ngã)
“——Triển khai hành động diệt trừ.” (AI)
“Thức tỉnh đi——[Black Hydrangea].” (Kirishima)
Tất cả mọi người đều tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, nhưng một lúc lâu sau…
“ “ “ “ “….” ” ” ” ” (Mọi người)
“…………………*sụp**sụp, *ực*.” (Alien)
——Tóm lại thì, chẳng có bất kỳ chuyện gì xảy ra cả.
“Tại sao ta không sử dụng được dị năng…! ?” (Akito)
“Hử? Sao đao của tôi lại không cháy nhể? Chả lẽ do ẩm ướt? Ặc, cơ mà hông hiểu sao tôi cứ có cảm giác thanh đao của mình mềm oặt như cọng bún ý.” (Hắc dũng giả)
“S-sao, sao lại không thể thi triển ma pháp được….Vì cớ gì chứ! ?” (Thiên thần sa ngã)
“??????” (AI)
“Chúc ngủ ngon…[Black Hydrangea].” (Kirishima)
Akito kiểm tra lại tay phải của mình, anh chàng mặc giáp thì kiểm tra thanh đao, nữ ác ma thì sợ hãi và hoảng loạn, bé gái thì dùng ngón trỏ chọc gò má rùi nghiêng đầu, còn tên bốn mắt thì lại làm màu rủ mắt xuống rồi dùng một tay che mặt đi.
(Chuyện quái gì đang diễn ra thế này! Trong mình vốn tràn đầy dị năng cơ mà, sao giờ lại như trống rỗng vậy…Không đúng, phải nói là mình hiện tại chẳng hề cảm nhận được bất kỳ một chút dị năng nào…?)
Akito nhìn về phía những người khác, trừ sinh vật ngoài hành tinh kia ra, mấy người còn lại đều mắc phải tình trạng y hệt anh. Mặc dù cử chỉ, hành vi hay bề ngoài của bọn họ nhìn không giống như người mang dị năng cho lắm, nhưng chắc hẳn họ phải mang một ít năng lực tương tự nào đó. Giờ phút này, coi bộ mọi người đều cùng mất đi sức mạnh nguyên bản của mình.
Xem ra, những người khác cũng bị ai đó dịch chuyển đến đây đồng thời phong ấn đi năng lực.
“………” (Mọi người)
….Không, nên nói như thế nào ấy nhỉ? Mấy người đang đứng trước mặt mình là một hắc dũng giả, một nữ ác ma, một bé gái, một tên bốn mắt rồi còn cả Alien nữa. Như đã nói lúc trước, người “đó” rốt cuộc vì sao phải đưa mình cùng mấy người kia dịch chuyển đến nơi này? Trên hết, cái người “đó” thực sự là ai mới được? Những nghi vấn cứ liên tục ập tới nhiều đến mức phải nói là cái này chồng chất cái kia, vào thời điểm Akito định buông tha cho việc nghĩ ngợi thì…
Cánh cửa trượt của căn phòng rộng khoảng 8 tấm tatami đột nhiên được kéo ra, mọi người ai nấy đều quay đầu lại nhìn chăm chăm về phía ngoài cánh cửa.
“W-w-woa a!” (???)
“ “ “ “ “….” ” ” ” ” (Mọi người)
“8*[note18348]Wsho, wsho! Hiih, whoops! W-whoopsh...!!” (???)
Đằng đó là một….Một cô gái kỳ quái đang thở hỗn hển.
Thấy cô nàng Akito không khỏi trợn mắt lên. Cô gái ấy sở hữu một mái tóc bồng bềnh màu hổ phách, đôi mắt thì rõ to và xanh biếc. Vì một vài lý do nào đó mà cô ta đang bưng một nồi lẩu bằng đôi găng tay làm bếp kèm theo chiếc tạp dề trên người. Đã vậy, không biết tại sao cô ta lại đi dùng sợi dây nhựa cột chiếc nón lá rồi vắt ở sau lưng nữa.
“~~~~Nhhhh…. whoop! Phew... ” (Cô gái tóc vàng)
Cô nàng dùng một chân đẩy cánh cửa giấy ra nên thân thể có hơi nghiêng nghiêng về phía trước làm cô mém chút nữa ngã xuống, cũng may là cô đã miễn cưỡng ổn định lại trọng tâm và đứng bằng một chân, sau đó thì thở ra một hơi. Tất cả mọi người đều trừng to mắt nhìn chằm chằm cô nàng, ánh mắt của cả bọn đều cùng biểu đạt chung một ý nghĩ đó là: “Ai đây?”. Tuy nói rằng đây chẳng phải là câu hỏi mới mẻ gì từ khi họ đặt chân tới nơi này, nhưng tự dưng lại xuất hiện một nhân vật mới với màn ra mắt bá đạo như vầy thì đầu óc mọi người cũng không thể nào bắt kịp được.
Chỉ duy nhất một người——chỉ mỗi Akito là kinh ngạc không giống với những người còn lại sau khi nhìn thấy thiếu nữ.
Điều khiến Akito kinh ngạc còn lớn hơn cả nghi vấn “Cô ta là ai?” nữa, bởi vì anh cảm thấy cô nàng vô cùng quen thuộc.
Đang lúc tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm vì ngạc nhiên, cô gái dời cặp mắt vừa to vừa tròn của mình nhìn về đằng trước.
Cô đảo mắt qua gương mặt của từng người từng người một.
“Fu fu fu——” (Cô gái tóc vàng)
Không hiểu vì sao cô nàng đột nhiên cười phá lên, rồi sau đó dùng chân phải đang giơ ở trên không trung bước xuống một bước để lấy lại thế thăng bằng.
“Chào mừng đến với nơi này, các trùm cuối. Có thể hơi đường đột, nhưng kể từ hôm nay trở đi xin phiền mấy vị hãy cứu lấy thế giới——Á! ?” (Cô gái tóc vàng)
Trong khi thốt lên những lời lẽ đầy thâm thúy đồng thời đặt chân xuống sàn, chỉ thấy cô nàng trượt chân một cái ịn——chân phải cô ta đạp trúng chất dịch gì đó trơn trợt ở trên sàn nhà, chất nhầy đó ắt hẳn là phần dịch bao phủ xung quanh cơ thể Alien kia rơi ra rồi, không trật vào đâu cho được. Tiếp theo, cô nàng trực tiếp nghiêng người về phía trước và ngã xuống, vả lại, nồi lẩu mà cô đang bưng trên tay cũng đổ hết xuống đầu Alien.
Cô nàng phát ra âm thanh the thé quái dị “Pugyuh” sau khi ngã chổng vó, và rồi nằm im một cục chả thấy động đậy gì luôn. Trong phòng giờ chỉ nghe thấy mỗi tiếng nước lẩu sôi sùng sục đang phát ra từ nồi lẩu ụp ở trên đầu của Alien. Dù cho bị tưới lên đầu một nồi nước lẩu nóng hổi nhưng Alien vẫn bất động như núi, và cứ tiếp tục ngồi y chỗ cũ uống trà.
“ “ “ “ “….” ” ” ” ” (Mọi người)
Trong không gian gói gọn bởi 8 tấm tatami, có 5 người mặc phục trang quái đản cùng một Alien với những giọt nước lẩu vẫn đang chảy dài xuống từ cái nồi lẩu đậu trên đầu, cộng thêm một cô gái không rõ lai lịch đang nằm ăn vạ trên sàn nhà sau một cú úp sọt bằng nồi lẩu.
Sau khi mất đi người mình yêu thương, chàng trai phản bội bạn bè, gây nên xích mích giữa những người mang dị năng và người bình thường biến họ trở thành kẻ thù một mất một còn, khiến cả thế giới suýt chút nữa bị hủy diệt, nhưng mà nơi cuối cùng anh đi đến ——lại chính là căn phòng chỉ rộng bằng 8 tấm tatami.
Không hề có một manh mối gì về những chuyện đang xảy ra.
Hôm nay là ngày mấy? Đây là đâu? Bọn họ là ai? Ba cái W*9[note18349] trước còn chưa có lời giải thì đằng sau lại ập đến nhiều W hơn.
Rốt cuộc thì chuyện quái gì đang diễn ra vậy….?
Ngay lúc não bộ của Akito nghĩ đến W thứ 4 trong tổng số 5W1H thì anh cuối cùng cũng từ bỏ ý định tìm ra câu trả lời.