Kính Diễm: Tôi đã về.
Ta: Hoan nghênh về nước!
Kính Diễm: Nhắn không có tâm gì hết!
Ta: Chứ muốn tôi nhắn thế nào?
Kính Diễm: Sắp đăng tập sáu chưa?
Ôi mẹ ơi…
Ta trừng mắt nhìn màn hình di động, quyết định giả bộ hồ đồ: Cậu nói gì?
Kính Diễm: Thì tập sáu của ‘Cuộc sống sau khi trở thành Lông Vàng’ đó!
Sao Kính Diễm biết? Cậu ta đã rõ ràng tỏ vẻ ‘tôi biết hết rồi, đừng hòng gạt tôi!’ nếu tiếp tục phủ nhận sẽ rất kỳ cục.
Ta bĩnh tĩnh đáp: Tôi luôn cập nhật đúng hạn mỗi tuần…
Kính Diễm: Thì ra lúc trước cảm giác truyện hài kia quen quen không phải là ảo giác của tôi! Cho cậu xem cậu còn lừa tôi… Đang cảm thấy đau khổ! Giờ mới biết tại sao người tự kỷ như cậu cũng có lúc khen người khác là thiên tài… Lúc đó quá ngây thơ, nhìn không thấu lệ ròng
Ta đáp: Ban ngày tôi phải ở công trường vác gạch, tối còn thức đêm vẽ truyện, nhiều tài nhiều nghệ, không những siêng năng chịu khó còn vẽ tốt như vậy, chẳng phải thiên tài thì là gì?!
Kính Diễm: Không biết xấu hổ!
Ta: Cám ơn quá khen, ha ha! Cậu theo dõi weibo của tôi chưa? Weibo của cậu tên gì? Để tôi theo dõi luôn.
Kính Diễm: Tôi đã bấm theo dõi trang của cậu lâu rồi. Hãy gõ vào mục tìm kiếm ‘Kính Diễm là một đại soái ca’ đi.
Ta: Không biết xấu hổ!
Kính Diễm: Ha ha, cám ơn quá khen!
Ta thầm nghĩ: Người đẹp sẽ không bao giờ tự nhận là mình đẹp!
Ta tìm được weibo của Kính Diễm, thấy cậu ta chỉ có hơn một ngàn lượt theo dõi, bỗng nhiên sinh ra cảm giác ưu việt khi làm người nổi tiếng trên mạng! Ta kiêu ngạo bấm theo dõi trang của Kính Diễm. Weibo hiện thông báo bọn ta đã theo dõi lẫn nhau, quả nhiên bạn Kính Diễm đã thích truyện của ta từ lâu.
Ta xem khắp một lượt weibo của Kính Diễm, phát hiện cậu ta rất nhàm chán, chỉ đăng lác đác vài bài, có thể tổng kết như sau: chơi trò chơi chọn trúng thưởng ngẫu nhiên chiếm ba mươi phần trăm, chia sẻ truyện của ta chiếm hai mươi phần trăm, nội dung có liên quan đến Husky chiếm bốn mươi phần trăm, còn lại mười phần trăm là địa chỉ một vài trang weibo hài khác. Phần giới thiệu bản thân chỉ có một dòng: Kính Diễm là một đại soái ca.
Xỉu. Quả thật tự kỷ đến tận xương! Thích sinh vật ngốc như Husky, chờ chút, hình như trong số những người ta quen cũng có người rất thích Husky? Đột nhiên không nhớ nổi là ai, ta vỗ đầu một cái, quyết định bỏ nó qua một bên.
Tối, ta ngồi đối diện An An ở bàn sách, giẫm chân không lên mu chân của An An, luyện thư pháp bằng bút lông. Ta chỉ luyện chơi, còn An An là rất nghiêm túc. Luyện một lát, ta rút bút của An An đi, “Trễ rồi, luyện nữa hư mắt, chờ ban ngày rảnh luyện tiếp!”
An An vươn tay muốn lấy bút lại, “Viết cho xong hai chữ cuối cùng.”
Ta nhìn bảng chữ mẫu, đúng là chỉ còn lại hai chữ cuối cùng, đối với người có triệu chứng cưỡng chế nhẹ như An An, không viết xong hai chữ này, chắn chắn sẽ ngủ không yên, đành trả lại bút cho cậu ta.
Hai ngày sau, chuyện sang tên phòng ốc đã xong. Ta cầm chứng nhận bất động sản quơ quơ trước mặt An An khoe khoang, “Tôi có nhà rồi!”
“Cậu nói thiếu.”
Ta kinh ngạc, “Thiếu cái gì?”
“Cậu không chỉ có nhà, còn có người yêu.”
Nói lời ân ái cấp mười trên mười với vẻ mặt hết sức nghiêm túc đúng là quyến rũ chết người! Trước mặt người yêu, chứng nhận bất động sản tính cái gì?! Ta vứt tờ chứng nhận qua một bên, nhào vào người An An, kéo cà vạt của cậu ta, híp mắt nói, “Xấu xa! Lại quyến rũ tôi.”
An An thản nhiên đáp, “Tôi chỉ quyến rũ một mình cậu.”
“Tốt! Cậu đã thành công!” Ta có thể dự liệu được mai sẽ lại đau thắt lưng cả ngày.
An An dán môi vào vành tai ta, nội dung mặc dù mang tính thương lượng nhưng giọng điệu lại hết sức kiên quyết, “Cuối năm, chọn một ngày tốt đi đăng ký kết hôn.”
Ta dựa đầu lên vai An An cười to, “Lén đi đăng ký kết hôn, nếu bị cha cậu biết, trước khi đánh gãy chân cậu, nhất định sẽ đánh gãy chân tôi trước!”
“Tôi đã nói với mẹ rồi. Mẹ không ngăn cản, nên sẽ không có chuyện bị cha tôi đánh gãy chân.”
“Mẹ cậu đã ly hôn với cha cậu, cũng có gia đình riêng, vẫn có tiếng nói trong vụ này?”
An An nhìn thẳng ta, hơi nhếch khóe miệng, dùng mũi mình cọ cọ mũi ta, nhẹ nhàng nói, “Chuyện mẹ tôi đã đồng ý thì cha tôi không có quyền lên tiếng nữa. Họ có cuộc sống riêng của họ, chúng ta có cuộc sống riêng của chúng ta.”
Ta ngạc nhiên nghĩ thầm: Khí phách dữ! Không thèm quan tâm ý tưởng của cha mình luôn? Thật ra đến giờ ta vẫn không rõ lý do cha mẹ An An ly hôn, nay nghe An An nói, mơ hồ cảm thấy có lẽ là Trang Dân Sơ đã làm gì đó có lỗi rất lớn với mẹ của An An, nên mới có chuyện việc mẹ An An đã đồng ý thì Trang Dân Sơ sẽ không nói gì thêm.
“Nhưng mẹ cậu chưa gặp tôi đã đồng ý rồi?” Tại sao luôn có cảm giác như An An đang dụ ta.
“Cho nên, năm nay chúng ta không ăn tết ở Phượng Châu.”
“Chứ ăn ở đâu?”
“Chỗ mẹ tôi.”
Ra mắt người lớn trong nhà?
Ta bỗng thấy có chút căng thẳng! Ra mắt lúc này hình như hơi sớm đúng không?!
“Gấp vậy? Không bằng chờ qua tết đi!”
An An vừa dùng tay vuốt lông mày của ta (hình như cậu ta rất thích việc này), vừa thản nhiên nói, “Cậu cứ đi theo tôi là được. Đừng lo lắng, có tôi ở đây. Mẹ tôi cũng không phải quỷ Dạ Xoa, sợ gì.”
“Ai nói tôi sợ chứ?” Ta che mặt, tỏ vẻ bất đắc dĩ, thật ra là giấu sự chột dạ.
An An bưng mặt ta lại, cắn xuống cằm ta, “Ừ, cậu không sợ. Cậu dũng cảm nhất.”
Cái gì ‘cậu dũng cảm nhất’, thật là, dỗ con nít ba tuổi chắc?
Ta bị lăn qua lộn lại một hồi, cảm giác căng thẳng cũng tiêu tán, đắm chìm vào hạnh phúc không rảnh nghĩ tới việc khác.