(※Góc nhìn của Stella)
“……Hà~”
Tôi nằm thở dài trên chiếc giường trong phòng mình.
Hiện tại là buổi tối, mười giờ kém.
Sau khi tắm, đánh răng hay chăm sóc trước khi ngủ, việc chuẩn bị đi ngủ đã hoàn tất.
Cuối cùng chỉ là ngủ thôi.
Thế cho nên, tôi đắm chìm mình trên chiếc giường.
“Hôm nay mình đã làm phiền đến Kisaragi-san khá nhiều mất rồi……”
Chúng tôi sau khi đi mua đồ thì đến nhà của Kisaragi-san, và cậu ấy nhanh chóng dạy cho tôi học nấu ăn.
Thành công tuyệt vời!—cơ mà chẳng phải thế đâu, mà là thất bại toàn tập.
Vì Kisaragi-san đã thái rau rồi, nên vai trò của tôi chỉ là xào thôi.
Hôm nay cũng đã trễ, việc thái rau cậu ấy sẽ dạy cho vào lần tới nên lần này tôi đã được dạy cách để xào rau thật đều trên chảo rán.
Tuy rằng Kisaragi cũng đã nói「thế này thì có lẽ không thất bại đâu nhỉ」—nhưng xài chảo rán thật khó hơn là tôi đã tưởng đó.
Đã dùng đũa đảo rau để có thể xào trên chảo rồi, nhưng không biết từ lúc nào mà rau đã trở nên khét hết. Kì lạ thật.
Kisaragi-san thì lại làm ánh mắt chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra, liệu đó có phải do lỗi của chảo rán không?
Kết cuộc, Kisaragi-san thay tôi xào rau, bằng cách nào đó mà tôi đã có thể dùng bữa tối.
Vì Kisaragi-san với bộ dạng mệt mỏi từ đầu cho đến cuối……nên tôi có cảm giác khá là có lỗi với cậu ấy.
Vậy mà, sau cùng cậu ấy vẫn nở nụ cười và nói「lần sau lại tập luyện nhé」, nên cảm giác như là mình được cứu rỗi vậy.
Và rồi, cậu ấy sẽ dạy tôi cách làm bánh mì nướng vào buổi sáng ngày mai.
Không thì, cậu ấy lo lắng cho bữa sáng của tôi mất.
……Nếu là bánh mì nướng thì tớ làm được.
Giá như tôi có thể nói được câu ấy thì tốt rồi, nhưng tiếc thay là tôi chẳng biết vì chưa từng làm nó bao giờ.
Dù gì thì—cho đến bây giờ bản thân tôi chưa từng nấu ăn lần nào cả.
Từ trước đến nay nếu như im lặng thì ai đó sẽ lại làm đồ ăn đến cho tôi.
……Giờ nghĩ lại, phải chi lúc đó mình học đàng hoàng thì đã tốt rồi.
Nhưng mà, ai sẽ dạy cho mình học chứ?
Là dì? Là bạn bè? Hay là người giúp việc? ——Không, không ai dạy cho mình cả.
Nhưng mà, cũng nhờ thế mà mình có thể được Kisaragi-san dạy học như thế này.
Tuy là có lỗi với Kisaragi-san, nhưng tôi lại hạnh phúc vì chuyện đó.
Vừa vùi mặt vào gối, tôi bất giác cười toe toét.
“Nhưng mà, giờ nghĩ lại liệu mình có bị cậu ấy nghĩ là một đứa con gái vô ý tứ không?”
Bắt đầu để ý đến người ta từ khi được giúp đỡ, tôi đã đến để định kết thân với cậu ấy.
Mong muốn trở về cùng nhau, hay là mời cậu ấy dùng bữa trưa chung.
Và rồi……được cậu ấy chiêu đãi cả bữa ăn tối nữa……
Đây, đây có phải là những hành vi giống như sẽ làm với người mà mới chỉ ngày thứ hai dính dáng đến nhau chứ!?
Tôi đã trở nên say sưa mà không chẳng hề nghĩ đến, nhưng những hành động của bản thân chẳng phải là khá chủ động sao!?
Vừa nghĩ như thế, tôi vừa trở nên xấu hổ mà giãy chân.
Vốn dĩ không nên làm thế vì bụi sẽ bay tứ tung, nhưng sự xấu hổ còn vượt lên trên như thế nữa.
Nh-nhưng mà! Mình nghĩ thế này cũng là lỗi của Kisaragi-san cơ!
Cậu ấy lại vừa dịu dàng, vừa đáng tin cậy, ở cạnh lại rất vui nữa! Thế cho nên buộc mình phải trở thành như thế này thôi!
Kết luận, không phải là mình vô ý tứ gì cả, mà phía bên Kisaragi-san cũng có vấn đề!
Tôi một mình quy đổ trách nhiệm và ngẫm nghĩ lại bản thân.
(……Nhưng mà, đây cũng là lần đầu tiên mình gặp một người như là Kisaragi-san nhỉ)
Cho đến bây giờ liên quan đến mình chỉ gồm có cha mẹ đã qua đời, dì, những người lúc nào cũng hay cúi đầu trước mình, và những bạn bè tốt bụng đồng trang lứa.
Họ nghĩ gì về mình mà lại liên quan đến mình nhỉ?
Gương mặt? Mức độ nổi tiếng? Danh tiếng? ……Không, có lẽ là tất cả nhỉ.
Tất cả những người mình đã gặp cho đến giờ chỉ nhìn mình ở vẻ bề ngoài, chứ chẳng phải là bên trong.
—Nhưng mà,
“Kisaragi-san……thì lại khác.”
Lúc nói chuyện, cậu ấy nhìn vào mắt mình.
Không phải vì tâm trạng hay là gương mặt của mình……mà là ở bên trong. Cậu ấy đã nhìn mình thật kỹ càng bằng ánh mắt có chút sắc bén ấy.
Với lại, cả những lời nói đó trong lần đầu tiên gặp mặt.
“Nếu được thì tôi chẳng muốn liên can đến cậu. Nhìn cậu cùng cái biểu cảm thu hút mọi người làm tôi khá khó chịu. Có lẽ, bản chất cậu cũng rất dịu dàng, nhưng cái cách kiềm nén bản thân để có thể nở nụ cười với bất kì ai ấy……Tôi chẳng ưa chút nào.”
“Đúng thật là mình bất ngờ vì nó……”
Lần đầu mà mình vừa ngạc nhiên, và đồng thời cũng dâng tràn sự tức giận.
Chẳng còn cách nào khác cả. Có lẽ rằng ai rồi cũng sẽ như thế thôi.
Nhưng mà……chỉ có mỗi Kisaragi-san là lại nói với mình những lời ấy.
Thế cho nên, mình mới đã bắt đầu để ý đến cậu ấy.
Và, trong lúc mình đến để gắn kết với cậu ấy—
“……Cảm xúc này, là thứ gì vậy?”Tôi đặt tay lên lòng ngực.
Mỗi khi ở bên cạnh cậu ấy, mỗi khi nhớ về cậu ấy—ngực mình lại đập mạnh.
Mình chẳng biết cảm xúc này thật ra là gì nữa.
Tuy có nghĩ ‘nó là bệnh sao?’, nhưng cơ thể chẳng cảm thấy gì bất thường cả.
(Lần tới thử nhờ Miyuki-san tư vấn xem sao……)
Tôi ngừng suy nghĩ, nằm lên gối rồi nhắm mắt lại.
……Hôm nay thôi thì đi ngủ vậy.
Sáng mai mình cũng phải đến phòng của Kisaragi-san nữa, nên không thể ngủ quên được.
(……Cơ mà ngày mai cũng sẽ được gặp Kisaragi-san ha)
Nghĩ như thế, tôi lại trở nên mừng rỡ, khiến cho tâm trạng dâng cao.
Cảm giác như cơn buồn ngủ đã vượt qua phía bên kia và biến mất rồi vậy.
(Ư ư……~! Không ngủ được~!)
Rốt cuộc, lúc tôi chìm vào giấc ngủ là khoảng một tiếng đồng hồ sau đó.