Eikoku Kanojo wa "Rabu Yuu" jyanakute "SUKI" to iitai

chẳng hiểu hành động của thánh nữ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Tui về rồi đây~”

“T-, tớ quay lại rồi đây.”

Tôi nghe tiếng hai người họ ở ngoài cửa.

Hình như đã quay trở lại rồi.

Rốt cuộc bọn họ đi nói chuyện gì thế?

Đột nhiên nhỏ nói「Mi, Miyuki-san! Tớ có chuyện muốn nói……」xong rồi cả bọn đi ra khỏi phòng.

Thiệt tình……Nếu nói xấu thì nói trước mặt chính chủ ấy.

Vì đằng ấy chưa bị tổn thương còn gì!

“Mừng cậu về~”

“Lâu hơn là tui tưởng, mấy người đi đâu đấy?”

“Tui đến phòng của Stella thôi.”

“Phải, tớ muốn mời Miyuki-san đến……”

Gì chứ, ra là chuyện đấy à.

Nếu như thế thì nói thẳng ra như thế có phải tốt không~. Tôi lo lắng không biết rằng mình có bị nói xấu sau lưng không ấy chứ☆

“Ờ mà hai người ngồi xuống đi cái đã.”

Tôi giục hai người họ ngồi xuống bàn.

“Nhắc mới nhớ, cái này hai người làm à?”

Toudou chỉ tay vào cái món Paella đặt trên bàn.

“Phải, tớ với Manaka làm nó đó.”

“Tui nghe Souta nói mấy người vẫn chưa dùng bữa nhỉ. Bọn tui cũng chưa ăn gì, đột nhiên lại gọi cả đám tới đây nên thế này tui làm để tạ lỗi đấy.”

“Thế à? Vậy thì tui nhận à.”

“Tớ cũng dùng được chứ?”

“Hiiragi……cái này là để tạ lỗi vì đã làm cậu hiểu lầm lúc nãy……đó.”

“Fưfư~, vậy sao.”

Khi tôi nói lời tạ lỗi ra từ miệng, Hiiragi nở nụ cười trông như hạnh phúc.

Toudou thì ngồi xuống bên cạnh Souta.

Còn lại Hiiragi thì tất nhiên ngồi xuống bên cạnh tôi rồi, nhưng mà—

“……Nà~, Hiiragi-san ơi?”

“Có chuyện gì vậy?”

“……Không phải gần quá à?”

“Không có gần đâu. Khoảng cách thích hợp ấy mà.”

“……Th-, thế hả.”

Hiiragi không ngồi vào trước phần đồ ăn tôi chia đều cho 4 người, chẳng hiểu tại sao mà lại ngồi ở khoảng cách chạm vào vai tôi nữa.

……Quả nhiên không phải lạ lắm à?

Tôi ngửi được hương thơm giống ban nãy, mà nếu quay ngang thì có thể thấy gương mặt của Hiiragi rất gần—không, có khoảng cách so với lúc ôm Hiiragi ban nãy kia mà?

Nhưng mà—Tình huống lúc ấy là tình huống lúc ấy, bây giờ hoàn toàn tỉnh táo rồi thì ý thức nó cực độ.

Chết zồi~……tim mình đập ghê quá.

“N-, nào! Ăn trước khi nó nguội nào!”

“““Chúc mọi người ngon miệng~”””

‎‎◆◆◆‎

“Cơ mà Sakuragi-san cũng biết nấu ăn ha.”

“A~n—Đúng thế, vì ở nhà tớ giúp nhiều việc lắm.”

*ngoạm*~

“Cậu nấu ăn được không, Miyuki-san?”

“A~n♪—Ừ thì, tớ chỉ có thể nấu được những món chí ít con gái làm được thôi.”

*ngoạm*

“Ư~!? ……Sao, sao mà cảm giác con tim tớ như bị tổn thương quá.”

……Mình đang được bọn nó cho xem cái gì thế này?

Trước mặt tôi là bộ dạng của hai đứa bạn thân đang vừa tán gẫu, vừa chậm rãi đút cho nhau ăn.

Nãy chúng nó ngồi tách nhau, nhưng tự lúc nào mà đã xích lại gần nhau như khoảng cách giữa chúng tôi, hiện tại thì vừa đan tay vừa áp vai vào nhau.

……Tại sao bọn nó không ăn bình thường được nhể? Bộ mắc cái bệnh nếu không đú đỡn với nhau là sẽ chết à?

Đằng này nhiều đường quá cũng chết đấy.

“Hiiragi, cậu đi lấy 1 bịch muối từ trong tủ giúp tớ được không?”

“Không được, cậu không được làm phiền hai người họ.”

Nói là thế, nhưng đằng kia không được mà còn gì.

Thì bởi vì, ở đây là nhà người khác đấy? Đấy chẳng phải là chuyện mà bọn nó nên làm khi chỉ ở riêng hai người thôi à?

Thế nên tôi muốn rải muối 2 đứa nó.

……Nhưng mà, cũng vì vụ Hiiragi lần này mà bọn nó đến nên tôi cũng cảm ơn lắm.

Thế cho nên……~! Chỉ hôm nay thôi……~! R-, ráng mà……chịu đựng vậy!

Nhưng mà, cảm xúc ngọt ngào của tôi không thể phai mờ đi được.

“Xin lỗi Hiiragi. Hình như món Paella này không đủ muối thì phải.”

“Vậy sao, nhưng tớ nghĩ mức độ muối vừa phải rồi, cậu không cần rắc thêm cũng được.”

Tại sao nhỏ lại không cho tôi rắc muối chứ?

Rắc lên cũng tốt mà có sao đâu. Để cho thằng này thấy quang cảnh ngọt ngào à, thế thì muốn muối thôi.

Khoảng cách gần vậy mà sao Hiiragi lạnh lùng thế nhỉ……

Vì chẳng còn cách nào khác nên tôi ăn món Paella mà chẳng hiểu sao lại ngọt này.

……Quả nhiên ngọt quá.

“Kisaragi-san, trên má cậu đang dính hạt cơm.”

“Ửm? Thế à, cảm ơ—”

“Để tớ lấy cho.”

Hiiragi vươn tay đến mặt tôi để lấy hạt cơm đang dính trên má.

Và sau đó, nhỏ—*ngoạm*.

“……Cảm ơn cậu.”

“Fưfư~, không có chi nè.”

Khi tôi nói khẽ lời cảm ơn thì Hiiragi cười rất hạnh phúc.

……Tiêu rồi, bây giờ nói chung là tiêu rồi.

Thì do—

(Tại sao nhỏ cứ thế mà ăn nó chứ!? Với lại, gương mặt cực kỳ gần lắm luôn ấy.)

Tôi đang trong trạng thái hoảng loạn.

Tuy là đang giả vờ điềm tĩnh nhưng bên trong đầu không thể tách rời được mùi hương hay đôi môi hay là gương mặt của Hiiragi, và nó khiến tôi rơi vào trạng thái hỗn loạn.

Chỉ cần lơ là một chốc thôi, gương mặt sẽ trở nên đỏ đến mức trông như phát nhiệt ra ấy.

Ngay cả bây giờ, con tim tôi vẫn đập thình thịch thế này……

Nhưng mà, tại sao Hiiragi lại làm hành động như vậy nhỉ?

Nếu là như mọi khi, nhỏ chắc chắn sẽ bẽn lẽn chỉ ra rồi kết thúc, vậy mà bây giờ là「Chỉ ra → Nhặt ra giùm → Ăn nó」đó?

Bên trong tâm tạng của nhỏ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế……?

“Kisaragi-san.”

“Gì ạ, thưa tiểu thư?”

“Tại sao cậu lại nói như kiểu một ông chú xa rời tuổi tác như thế kia?”

Không được không được.

Hơi hoảng nên tôi khẩu điệu của tôi trở nên kì cục mất tiêu.

Nhưng mà, rốt cuộc có chuyện gì với tôi—không, khoan khoan khoan.

“Hiiragi-san ơi.”

“Sao vậy?”

“Cái muỗng mà cậu đang cầm ấy là đồ cậu dùng để ăn nhỉ?”

Trên tay của Hiiragi có nắm cái muỗng đã được múc một muỗng Paella vừa miệng.

Lại còn hướng về tôi một cách lịch sự nữa.

Ha~ha~ha~, cậu ăn cái đó mà đúng chứ? Cậu không có đang bắt chước đám Souta đâu ha?

“Cậu đang nói gì thế, Kisaragi-san.”

“Phải ha~! Mà không, tớ cũng không nghĩ Hiiragi sẽ làm chuyện như th——”

“Vâng……A, a~n.”

“Cậu thật sự làm sao vậy Hiiragi!?”

Cô nàng Hiiragi-san này mất bình tĩnh rồi sao!?

Thì chẳng phải cái muỗng đó là cậu dùng để ăn sao!? Nếu thành nụ hôn gián tiếp liệu có được chứ!?

“Ư, ư ư……~!”

Khi tôi đang suy nghĩ chuyện này chuyện kia thì gương mặt của Hiiragi dần nhuộm một màu đỏ thẫm.

Chắc chắn nhỏ đang cảm thấy xấu hổ vì hành động của mình còn gì.

Nếu thế thì không cần làm cũng được rồi vậy mà……

Cơ mà, tuy là tôi không hiểu tại sao và nhỏ đang nghĩ gì mà cố làm cái「a~n」đó, nhưng nhỏ đã cố gắng đến nhường này rồi, khước từ liệu có ổn không? ——Không!

Nhỏ đã cất công lấy hết toàn bộ dũng khí để làm cái「a~n」ấy rồi! Là con trai mà không đáp lại được thì tính thế nào hả!?

Tuy là tôi chẳng biết tại sao nhỏ lại lấy hết dũng khí ra để làm cái「a~n」ấy chứ!

Với lại, biết đâu từ giờ trở đi, cơ hội được một người đẹp thế này「a~n」cho cũng hiếm đi không chừng!

Thế nên——Đàn ông lên, Kisaragi Manaka! Đến nà~o!

“A, a~n.”

Tôi kiềm nén đi sự ngượng ngùng mà ăn phần Paella mà Hiiragi đã đưa đến.

……Ư, ừm. Thế này, xấu hổ quá đi.

“C-, cậu thấy thế nào……?”

“……Ngon lắm.”

“Thật thứ sao……”

Cắn trúng lưỡi à? Con nhỏ này, cũng đang ngượng ngùng đến mức cắn lưỡi nhể?

……Ngượng thì không cần làm cũng được còn gì.

Hiiragi cúi gương mặt đã trở nên đỏ bừng của nhỏ xuống.

Rồi sau đó, có lẽ gương mặt của tôi cũng đã trở nên đỏ bừng rồi chăng.

“Ara ara, tấm chiếu mới chưa kìa~”

Toudou nhìn thấy quang cảnh ấy thì mở miệng cười toe toét.

Cái gương mặt đó khiến tôi thấy ứa gan dễ sợ, nhưng bây giờ chẳng có thời gian để bận tâm nữa——Aa, mồ~……Tại sao lại phải làm cái hành động xấu hổ này kia chứ.

‎‎◆◆◆

“Vậy thì bọn tui về nhé.”

“Hẹn gặp lại ở trường.”

“Ờ, xin lỗi vì hôm nay nhé.”

“Vâng, hẹn mai gặp.”

Sau khi kết thúc buổi trưa muộn, đám Souta quay trở về.

Dường như cuộc hẹn hò của bọn nó đang giữa chừng nên có vẻ từ giờ sẽ đi chọn đồ cho Souta.

Nói thật là tôi muốn bọn nó ở lại đây thêm một chút nữa, nhưng do bên này là bên gọi khẩn nên chẳng còn cách nào khác.

Ừ thì, tuy tôi nghĩ Hiiragi trông có một chút khan khác, nhưng đã chẳng còn có thể cảm nhận được bầu không khí khó xử cho đến lúc ban nãy nữa nên tôi có thể tiếp xúc với nhỏ như mọi khi.

Với lại, vì hôm nay xảy ra nhiều chuyện nên có lẽ Hiiragi cũng sẽ về phòng nhỉ.

“Hiiragi này, cậu tính sao?”

“Tính sao, là thế nào?”

Nhỏ hỏi trong khi đang nhấm nháp ly trà lúa mạch.

Do chỉ nhìn thấy chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt nên tôi cảm nhận được bầu không khí dễ thương hơn mọi khi.

“À không, hôm nay nhiều chuyện đã xảy ra mà đúng không? Tớ nghĩ có lẽ cậu cũng mệt rồi, nên quay trở lại phòng ấy mà.”

“Aa……là về chuyện đó sao. Nếu Kisaragi-san thấy không phiền, có thể cho tớ nán lại thêm một tí chứ?”

“Tớ cũng chẳng bận tâm mấy……”

Ở một mình với đứa con trai trong một căn phòng liệu có ổn không?

……À mà đến lúc này rồi mà còn hỏi như thế.

“Ư~n……nhưng mà, phòng của tớ chẳng có gì đâu đó?”

Hầu như chẳng có game, còn manga và light novel thì toàn những thứ Hiiragi sẽ không đọc.

Nói thật, phòng của tôi không phải là nơi để nhiều người đến chơi, chẳng thể giết thời gian hay xua tan đi nổi nhàm chán.

“Thì có sách giáo khoa mà?”

“Kora kora kora.”

Ý nhỏ là học để xua tan sự nhàm chán à? Vào ngày nghỉ á? Ngày lễ đấy? Học á?

“Đâu có ai lại vui khi học vào ngày nghỉ kia chứ. Chuyện đó hãy tập trung làm vào ngày thường nhé.”

“Nhưng mà, học ở phòng của Kisaragi-san vui lắm!”

“Cảm ơn vì những lời hạnh phúc ấy.”

Nếu như nhỏ đã muốn học vào cả ngày nghỉ, tôi thật sự dấy lên nghi vấn tại sao nhỏ lại không thể học được tiếng Anh cơ.

Tôi muốn gặp mặt giáo viên chủ nhiệm trung học của nhỏ. Muốn nói với người đấy rằng cách dạy của họ đã sai.

“Cơ mà, khi nãy tớ đã nói「hãy nghỉ ngơi」rồi mà còn gì?”

“Nhưng cậu cũng nói với tớ rằng「cứ cố gắng cũng được」mà?”

“Tớ khen「cậu đã cố gắng」thôi——”

“Vậy thì, từ giờ trở đi cậu phải khen tớ nhiều hơn nữa nhé~!”

Oh……

“T-, tất nhiên là nếu Kisaragi-san thấy được cơ!? Bản thân tớ cũng thấy có lỗi khi để cậu dạy học vào ngày nghỉ……”

Nhìn bộ dạng của tôi, Hiiragi trở nên điềm đạm như tạo lấy khoảng cách.

……Quả nhiên, nói thật lòng học hành vào ngày nghỉ thế này thì—

Nhưng mà, mất công trở nên muốn như thế rồi thì tôi cũng chẳng muốn làm nhỏ cụt hứng.

“Hàa~……được rồi, học thôi nào.”

“Đ-, được chứ……?”

“Con trai không nói hai lời. Phải chịu trách nhiệm những gì mình đã nói.”

Dạo trước khi học tôi cũng đã nói「sẽ cùng theo nhỏ cho đến khi điểm kiểm tra trở nên tốt hơn」, lần này cũng đã nói「cậu cố gắng cũng được」mà.

Từ chối nhỏ ở đây thì chẳng đáng một thằng con trai chút nào.

Với lại, sự thật là phòng của tôi chẳng có thứ gì cả. Ngồi thẫn thờ chỉ tổ làm phí thời gian.

“Tính sao nhỉ? Chỉ có đồ học của tớ thôi, nên cậu quay về phòng mình đi nhỉ?”

“C-, cậu nói phải……”

Khi tôi bắt chuyện, nhỏ cất giọng phản ứng lại.

Hơn nữa tôi còn thấy mặt của Hiiragi trở nên đỏ một chút……Tại sao vậy cà?

“Nếu không có vấn đề gì, quay trở về cũng tốn công lắm, nên tớ học trên giáo trình của Kisaragi-san có được không?”

“Ư, ừm……? Tớ không phiền đâu……”

Tôi cảm thấy áp lực đâu đó thật khủng khiếp.

Nhỏ chẳng thích tốn công quay về đến thế à? Ủa mà Hiiragi là loại người ghét tốn công á?

“(T-, tớ cũng phải cố gắng như thế này, đúng không Miyuki-san……!)”

Sau đó, chẳng hiểu sao mà Hiiragi bắt đầu vừa lầm bầm thì thầm, vừa nắm tay lại với vẻ quyết tâm.

(……Hôm nay Hiiragi lạ thế nào ấy nhỉ.)

Lúc nãy ăn cơm cũng như thế, tôi cảm nhận dáng vẻ của nhỏ có chút lạ thường.

Ừ thì trông như chẳng phải là bị bệnh gì, chắc chắn là có gì đó đã thay đổi trong tâm trạng của nhỏ.

Tôi đặt nghi vấn trong đầu mình vào góc khuất, rồi lấy tài liệu học tập ra từ cặp để trên mặt bàn và mở nó ra.

Rồi thì—

“Kora, cô tiểu thư này.”

“C-, có chuyện gì sao?”

“Tại sao cậu lại ngồi kế bên tớ?”

Đúng lúc tôi vừa mở tài liệu ra thì Hiiragi đứng dậy, cứ thế đến và ngồi xuống bên cạnh tôi.

“Nếu chỉ nhìn một cuốn sách giáo khoa thôi thì tớ nghĩ ngồi bên này cùng nhau xem sẽ dễ hơn~!”

“Thì đúng là như thế thật……”

Câu ‘thế nên mang sách của cậu đến đi’ muốn chực trào ra khỏi miệng.

Nhưng, tôi đã nói「không phiền」rồi. Đổi lời thì lạ lắm.

(Nhưng mà, lại cùng một tình trạng nữa……~!)

Khoảng cách giống với lúc dùng bữa cơm với nhau.

Bờ vai đã chạm vào nhau, dù cho có nhìn phía chính diện đi nữa thì mái tóc vàng óng ánh của nhỏ vẫn lọt vào tầm mắt.

Hương thơm thoang thoảng kích thích vùng cánh mũi, chỉ cần quay ngang sang thôi là gương mặt dễ thương của Hiiragi sẽ đuổi đến trước mặt.

Hiện tại thì có đủ không gian cho hai người, vậy mà tại sao lại với khoảng cách gần thế này chứ……~!

“Th-, thế này thì cũng khó xem nhỉ……”

Đôi gò má của Hiiragi vừa ửng đỏ trong như ngượng, vừa nói ra một cách trắng trợn ở đâu đó.

Rồi thì—

“Xi-, xin thất lễ……~!”

……Hiiragi, một lần nữa đặt hông nhỏ xuống vùng chân tôi đang ngồi xếp bằng.

“Thế này thì dễ thấy hơn nhỉ~!”

“Vấn đề không phải như thế đâu mẹ trẻ!”

Quả nhiên nếu thế này thì dễ nhìn sách giáo khoa từ cùng một góc độ!

Nhưng mà, thế này chẳng phải quá quái lạ hay sao!?

Thì bởi thế này gần giống như là đang hẹn hò với nhau còn gì? Tay chỉ cần vòng qua eo của Hiiragi là hoàn thành quả ôm rồi đấy?

Thật ra tôi chẳng ghét gì. Sao không thể không vui khi được một con nhỏ dễ thương như thế này làm điều này chứ……Tuy là không, nhưng

“Nà~……cậu thật sự làm sao thế, Hiiragi?”

Phần đùi cảm nhận được sự mềm mại của Hiiragi. Khác với lúc ban nãy, trạng thái mà toàn cơ thể đang chạm lấy nhau, một tư thế đang chẳng có lấy một chút phòng bị. Vì cơ thể Hiiragi nhỏ nhắn hay sao mà chỉ cần hạ tầm nhìn xuống một chút là có thể thấy được bộ ngực của nhỏ.

Tình trạng tồi tệ hơn trước này được Hiiragi tạo ra có ý đồ.

Thật, có chuyện gì xảy ra đấy? Nếu như mọi khi thì nhỏ sẽ không làm kia mà.

“Kh-, không có làm sao hết……đâu?”

“Nói xạo. Mặt cậu đỏ loét hết rồi kia kìa.”

Nếu thấy ngượng thì đừng có làm. Đến cả bản thân tớ cũng cảm thấy xẩu hổ đây.

“Cả Kisaragi-san cũng trở nên đỏ mà! Thế nên cả hai chúng ta mới phải!”

“Gì đấy, cái lý luận vô lý đấy là sao.”

Tôi dù thế nào cũng muốn đá xoáy lại. Rằng ‘chẳng phải cậu là người làm cho tớ đỏ mặt à’.

Nhưng mà, Hiiragi bơ đi tôi, hướng lại về sách giáo khoa như để giấu đi sự ngượng ngùng đang đỏ ửng.

“N-, nào! Chúng mình bắt đầu học đi!”

“À, rồi……Kết cục vẫn cứ tư thế này mà học nhể.”

Tôi thở dài ra một tràn

Đồng thời, gương mặt đỏ ửng khiến tôi trở nên ngượng ngùng.

(Chết tiệt~……Cảm thấy hôm nay mình bị làm cho điên lên ấy.)

Tại sao lại trở nên như thế?

Chẳng sai đi đâu được……là lỗi của cô nàng đang ngồi trên chân tôi còn gì.

“……Con tim của Kisaragi-san đang đập thình thịch ha~”

“Nghĩ xem do lỗi của ai hả.”

Truyện Chữ Hay