Ngày tiếp theo. Buổi sáng sớm với ánh mặt trời chói chang.
Do là thứ bảy hay sao mà dù cho mới sáng, tôi đã nghe những tiếng cười nói tràn ngập sự hoạt bát của đám con nít ở bên ngoài.
Tôi vừa cố gắng mở đôi bờ mi nặng trĩu vào cái ngày nghỉ yên ả như thế, vừa thay bộ tư phục.
“Fưaa~……”
Cơn ngáp tự nhiên chực trào.
Cũng chịu thôi.
Cơ bản vào ngày nghỉ tôi ngủ say như chết đến 10 giờ, nói gì thì nói hôm qua cũng đọc manga nên đã đi ngủ trễ mất.
Cơ mà viện cớ thì cũng chẳng có ý nghĩa gì. Phải nhanh chóng chuẩn bị tươm tất, không thì Hiiragi sẽ đến.
Tôi đã hẹn với Hiiragi hôm nay đi mua sắm.
Ban đầu tôi có nghĩ「À ré? Cái này chẳng phải là hẹn hò sao?」đấy, nhưng vì chỉ đi mua dụng cụ nấu nướng hay dụng cụ ăn uống thôi nên tôi đã đưa ra kết luận rằng chẳng phải hẹn hò.
Thì bởi vì đi mua dụng cụ cho việc nấu nướng mà còn gì? Có giống hẹn hò đâu.
Sau khi lôi ra một cái áo thun tùy ý rồi mặc vào, tôi thư thả mở tivi xem, đợi cho đến khi Hiiragi đến.
Ư~n, buổi sáng thì chỉ có mỗi bản tin thời sự nhể.
Đám học sinh thì sẽ mừng với mấy chương tình đa dạng hay anime hơn là bản tin thời sự mà.
Và rồi có tiếng píng pong. Khi tôi đang bất mãn với chương trình tivi thì bất ngờ tiếng interphone reo lên.
“Ô, đến rồi à.”
Dường như Hiiragi đến rồi.
Tôi cho ví và điện thoại đang để trên bàn vào túi, tắt tivi rồi tiến ra ngoài cửa, rồi cứ thế mà mở.
“Chào buổi sáng, Kisaragi-san.”“Ồu, chào buổi sáng.”
Tôi nhẹ nhàng chào lại nhỏ.
Sau đó, vừa lảng tránh ánh mắt khỏi Hiiragi một chút, vừa mang giày vào.
“Ừm, vậy thì mình đi thôi nhỉ, hỡi thánh nữ.”
“Mừ~! Đừng gọi tớ là thánh nữ!”
“Xin lỗi xin lỗi.”
“Được rồi, nhưng mà từ lần sau phải gọi tên tớ cho đàng hoàng đấy.”
Hiiragi lảng ánh mắt nhỏ ra khỏi tôi rồi đi lên trước.
Không biết phải đã tắm vào buổi sáng hay không mà mùi hương thoang thoảng từ Hiiragi cù với cánh mũi tôi.
Tôi đuổi theo sau nhỏ với con tim có chút loạn nhịp.
(Nhưng mà, Hiiragi mặc tư phục trông đâu đó tươi mới quá ha……)
Hiiragi đang toát ra một chút nét người lớn khi mặc chiếc áo sơ mi vải dày màu hồng đậm và chiếc quần dài dệt kim. Nhưng mà, do kích cỡ của chiếc áo sơ mi vải dày ấy có chút rộng hay sao mà có thể thấy sự dễ thương chồng lên bầu không khí trông như người lớn ấy nữa.
Tôi thì không có biết chi tiết về thời trang đến cỡ đó, nhưng dù cho Hiiragi hôm nay có trưng diện đi nữa tôi cũng cảm nhận được sự dễ thương.
Vì thế mà tôi né ánh nhìn của mình đi một chút, nhưng đấy chỉ là chuyện của riêng thằng này thôi.
“Nà, Hiiragi-san ơi.”
“Chuyện gì vậy?”
“Trang phục hôm nay cậu mặc hợp với cậu lắm đó.”
“~!? V-, vậy sao……”
Và Hiiragi giật mình, đỏ mặt rồi cúi xuống.
Ư~mừ, nhỏ đang ngượng ngùng chăng? Tôi nghĩ bình thường nhỏ được nói thế thì hẳn đã quen rồi chứ ta.
“C-, cảm ơn cậu nhiều lắm……”
“Ờ, khá là hợp đó, cách ăn mặc đó cũng được trưng diện thật tuyệt nữa.”
“Thì, thì là do……hôm nay là hẹn hò kia mà.”
À ré? Hôm nay là hẹn hò á?
Nhưng bên trong tôi đâu có nghĩ cái này là hẹn hò chứ……dường như khác thì phải.
Cơ mà, tại sao nhỏ lại có biểu hiện trông ngượng ngùng mà hạnh phúc thế kia……Nếu được nhỏ làm vẻ mặt như thế thì tôi cũng sẽ ý thức về nó mất thôi.
……Gương mặt lại nóng bừng lên rồi.
“Th-, thật……Tớ cảm thấy ngượng khi bước đi bên cạnh cậu đấy.”
Tôi nhìn xuống bộ dạng của bản thân.
Một chiếc áo sơ mi trắng không họa tiết, cùng với một chiếc quần jean có chút phai màu, kèm một đôi giày thể thao trắng, chẳng phải bộ dạng trưng diện gì cả. Tôi ít nhất có chút bận tâm, nhưng đã chẳng nghiêm túc về nó.
Dù cho từ trước đến giờ tôi không có hứng thú về thời trang hay gì đó, nhưng nghĩ lại thật xấu hổ khi bước đi cạnh cùng với Hiiragi.
Tất nhiên là cũng phải khác chứ, nhưng tôi sợ cái ánh mắt kì lạ xung quanh nhìn vào một thằng chẳng chăm chút gì về thời trang là tôi và nhỏ Hiiragi đang trưng diện.
“Không có chuyện đó đâu. Cậu phong độ lắm Kisaragi-san.”
“Rồi rồi, cảm ơn lời tâng bốc của cậu.”
“Nhưng tớ có nói lời tâng bốc đâu……”
Bộ dạng của tôi bên trong Hiiragi chẳng hiểu sao mà dường như ngầu lắm.
Mỹ nhãn của thánh nữ thì có chút khác so với con người nhể? Nếu như bộ dạng thế này là ngầu thì hiện giờ tôi phải đào hoa lắm chứ?
……Nhưng mà, tôi đã nghĩ ‘quả nhiên thời trang là thứ quan trọng nhỉ’ khi nhìn thấy Hiiragi.
Cho đến bây giờ tôi không có ý thức cho đến mức như thế, nhưng có lẽ từ trước cho đến giờ tôi bị mọi người xung quanh nghĩ mình là thằng quê mùa không chừng.
‘Thôi chết rồi’ – sau khi bắt đầu nghĩ thế làm tôi trở nên ngượng ngùng……
Sau này, lúc ra ngoài một mình thì chẳng sao, nhưng đi chơi cùng với Souta, Toudou hay thánh nữ mà với bộ dạng này thì chẳng phải tệ lậu lắm sao?
“Nà, Hiiragi.”
“Sao vậy?”
“Nếu như, hôm nay có thời gian thì mình đi mua quần áo được chứ?”
“Được, mà cậu ít quần áo mùa xuân sao?”
“Không, tớ nghĩ là……muốn đánh bóng thời trang của bản thân ấy mà.”
“Có sao đâu, tớ thấy cậu cứ như bây giờ là ngầu rồi……”
Cảm ơn nhé Hiiragi.
Tôi rất vui vì sự quan tâm ấy, nhưng chỉ có thể nghe thấy đó như là lời tâng bốc thôi, nên con tim bị đâm một cách lạ thường.
Khi tôi trở nên hơi thất vọng thì Hiiragi vừa bước đi, vừa ngượng ngùng mà ra vẻ bồn chồn.
“A, ano……nếu được thì, tớ chọn quần áo cho Kisaragi-san được chứ?”
“Ể? Được không đó?”
“V-, vâng~!”
Cái đó là cầu nguyện và đạt được nhỉ.
Nếu được Hiiragi chọn cho thì mình cũng có thể nghe được ý kiến về tầm nhìn của nữ giới này, mà chắc chắn không sai đi đâu được đấy sẽ là bộ trang phục tốt khi được một người đang trưng diện như Hiiragi chọn cho.
“Vậy thì, nhờ cậu nhé. Tớ cũng sẽ mừng hơn nếu được Hiiragi chọn cho mình đó.”
“Cứ giao cho tớ! Tớ sẽ chọn cho Kisaragi-san một bộ hợp và ngầu cho xem!”
Nói như thế, Hiiragi đặt tay lên ngực với sự quyết tâm.
Tôi không biết tại sao nhỏ lại quyết tâm đến như thế, nhưng thế này thì chẳng có gì phải lo lắng cả.
Lần tới mình phải mua gì đó để đáp lễ lại nhỏ nhỉ~……
“(Làm được rồi~, mình có thể chọn trang phục mình yêu thích cho Kisaragi-san……~!)”
Hiiragi thì quay sang một bên, lẩm ba lẩm bẩm cái gì đó trong rất là vui mừng, thế là sao ấy nhỉ?
Vừa nghĩ chuyện đó thật kì lạ, chúng tôi vừa đi bộ đến nhà ga.
◆◆◆
(※Góc nhìn của Stella)
Ư ư……hồi hộp quá.
Chúng tôi hiện đã leo lên tàu điện để đi đến trung tâm mua sắm ở phố kế bên.
Những thứ nhỏ nhặt thì có thể mua được ở gần nhà chúng tôi, nhưng với những thứ to lớn thì không thể không đến phố mua sắm kế bên được.
Th-, thì……ở bên cạnh Kisaragi-san lâu như thế này……có lẽ cũng tốt mà.
*xìch xịch*, và chiếc tàu điện lắc lư.
Vì thế mà Kisaragi-san đang đứng đối diện lại xích gần hơn đến đây.
“Ấy, xin lỗi.”
“K-, không~! Không sao cả!”
Dù là thứ bảy, vậy mà trong tàu điện lại chật kín người.
Bên trong toa tàu trở thành trạng thái như trò oshikura manjuu*, chật đến nỗi chỉ cần tàu điện lắc lư một tí là sẽ va chạm vào nhau.
(*Một trò chơi gồm nhiều người đứng áp mông/lưng vào nhau trong một vòng tròn nhỏ, sau đó sẽ đẩy nhau, ai lọt ra khỏi vòng là thua, và ai ở trong vòng cuối cùng là người chiến thắng)
Nhưng mà, cũng nhờ có Kisaragi-san quan tâm đến nên tôi đang đứng ở góc bên trong tàu, không ai có thể va trúng cả.
Và, Kisaragi-san trở thành một bức tường chắn như thể bao vây lấy tôi!
Cho đến cùng cậu ấy vẫn tự nhiên. Quan tâm lo lắng cho tôi với thái độ lạnh lùng đến như thế này……Quả nhiên mà~! Ngầu lắm luôn đó!
(K, không phải quá gần sao~!?)
Chỉ cần ngước mặt lên một tí là có thể thấy gương mặt Kisaragi-san ở rất gần.
T-, tuy là hạnh phúc lắm……nhưng cũng ngượng ngùng chứ~!
Từ, từ nãy cho đến giờ tôi chỉ toàn hồi hộp thôi……
“Xin lỗi nhé, Hiiragi. Nếu lên trễ hơn một tí thì đã không đông nghịt người như thế này……”
“Kh-, không sao~! Xin cậu đừng bận tâm!”
“Ừ thì, chỉ một chút nữa thôi, chịu đựng giúp tớ tí nữa nhé.”
Chịu, chịu đựng mà cậu ấy đang nói mang ý nghĩa nào kia!? Là về sự chật hẹp!? Hay là về khoảng cách gần giữa mình là Kisaragi-san!?
Chật hẹp thì chẳng sao cả đâu……nhưng trông như tôi không thể chịu đựng được khi gần với Kisaragi-san như thế này đâu!
Kh-, không phải không thích, mừng lắm ấy chứ……nhưng hãy mau chóng đến nơi với~!
◆◆◆
“Trời~, mệt mỏi ghê nhỉ~”
“P, phải ha……”
“Đâu ngờ sáng sớm mà lại đông như thế này chứ, ai cũng cùng suy nghĩ như thế nhỉ.”
Lắc lư theo chuyến tàu điện 10 phút kể từ lúc đó, cuối cùng cũng đến được trạm gần với khu mua sắm nhất.
Lạ thật nhỉ, mới chỉ vừa đến thôi mà cảm giác mệt rã người rồi.
“V-, với lại……mặt mình còn nóng lắm.”
Tôi nhìn ngang sang Kisaragi-san.
Tư thế duỗi lưng như thả lỏng cơ thể mệt mỏi ấy trông cậu ấy thản nhiên lắm.
Tại, tại sao Kisaragi-san lại thản nhiên như thế!? Con tim mình đập thình thịch như thế này, vậy mà Kisaragi-san chẳng cảm nhận được gì hết sao?
Nh-, như thế thì bức bối lắm.
Tuy là tôi chẳng biết tại sao mình lại nghĩ như thế nữa~! Cậu ấy hồi hộp vì mình một ít cũng được kia mà! Tuy là chẳng hiểu tại sao~!
“Vậy mình mau chóng đi nhỉ.”
“Vâng……”
Tôi vừa cảm nhận được tí cảm giác mơ hồ, vừa đuổi theo sau lưng cậu ấy.
Sau đó thì ánh mắt hướng về phía bàn tay đang trống kia.
Nh-, nhưng mà……hôm nay nhất thời…là hẹn, hẹn hò……mà nhỉ.
Thế thì……sẽ được cho phép……nhỉ?
“Ki, Kisaragi-san~!”
“Đây, sao thế?”
“T-, tớ……xin thất lễ~!”
Tôi theo đà nắm thật chặt bàn tay đang trống của cậu ấy.
“Đ-, đang hẹn hò mà ha……Ít ra phải làm thế này.”
“Phải ha, vậy thì phải nắm thật đàng hoàng đó.”
Và rồi, Kisaragi-san thản nhiên và nhẹ nhàng nắm lại bàn tay tôi.
Ể? Kh-, không có phản ứng gì hết cả sao~!?
Mình đã lấy hết dũng khí để nắm tay cậu ấy như thế này, vậy mà dù được đáp trả lại nhanh như thế thì cũng……
Mình muốn cậu ấy ngượng ngùng hay là xấu hổ hơn một chút nữa cơ~!
Và tôi loáng thoáng nhìn sang hướng của Kisaragi-san.
(……A, đã không có chuyện đó đâu nhỉ.)
Gương mặt của Kisaragi-san trở nên đỏ ửng, còn đang hơi lảng đi ánh nhìn hướng về tôi nữa cơ.
Fưfư~, giả vờ thản nhiên nhưng thực chất Kisaragi-san cũng đang hồi hộp vì mình ha.
“Vậy mình đi thôi, Kisaragi-san!”
“Sao đột nhiên trở nên hăng thế?”
Thì là, vì—
“Vì tớ biết Kisaragi-san cũng đang hồi hộp vì tớ đó~!”
“~!? ……Aa, thế à.”
“Phải đó~!”
Tôi trở nên vui mừng, kéo lấy cánh tay của Kisaragi-san và nhanh chóng tiến về khu mua sắm.
◆◆◆
……Chẳng hiểu sao mà hôm nay Hiiragi lại chủ động đến thế.
À không, dường như cả nhỏ cũng không nhận thức được……thế này……nhỏ bất cẩn quá rồi.
Nào là nắm tay, khoác tay, vai kề vai, rồi còn tiếp xúc da thịt nhiều quá mức nữa chứ.
Vốn định nhắc nhở rồi, nhưng nhìn nhỏ vui vẻ thế kia cũng khó mà mở lời.
Cái này quả nhiên là hẹn hò ư? Liệu người ngoài có nhìn hai đứa như một cặp không?
……Tệ thật, kể từ lúc Hiiragi nói ra hai chữ hẹn hò, mình không thể dứt cái suy nghĩ ấy ra khỏi tâm trí được.
Dù rằng con tim đang nhảy nhót loạn xạ, nhưng mình phải cố tỏ ra điềm tĩnh hết mức trước mặt nhỏ.
Cố lên! Lý trí của tôi ơi! Ráng chịu đựng đòn tấn công mãnh liệt của Hiiragi đi!
Và như thế, chúng tôi cuối cùng đã đến được home center*.
(*Nơi mua đồ gia dụng hay những món đồ tạp hóa khác dùng trong mọi sinh hoạt gia đình)
Tạm thời, trung tâm mua sắm này là nơi to nhất ở quanh khu vực, với rất nhiều loại cửa hàng.
Thế nên cũng có những cửa hàng có tí lạc lõng như home center ở bên trong trung tâm mua sắm nữa.
“Vậy thì trước hết tớ muốn điều động hết dụng cụ nấu nướng cho Hiiragi cái đã!”
“Vâng! Mong cậu chiếu cố!”
Tôi nói như thế xong thì bàn tay đang trống còn lại của nhỏ làm động tác chào đáp lễ lại.
……Chết dở~, con nhỏ này dễ thương quá mức rồi?
Lý trí của tôi……liệu hôm nay có duy trì được chứ~……?
“A~! Ở bên đó có bán máy xay sinh tố kìa!”
Nói thế xong, tôi nhìn thấy Hiiragi nhanh chân tiến về khu điện gia dụng—
(Lo lắng không biết nhỏ có mua đồ gì bậy bạ không nữa.)
Tôi bắt đầu nghĩ cảm xúc này phải chăng là lo bò trắng răng rồi.
◆◆◆
Chúng tôi đang đi quanh quẩn bên trong khu mua sắm sau khi đã mua xong đồ đạc ở home center.
Chẳng có gì phải vội vàng nên chúng tôi đã quyết định「trong lúc đi bộ mà thấy thích tiệm nào thì vào tiệm đó」.
……Ừ thì, tôi thì muốn nhanh chóng được nhỏ chọn trang phục rồi quay trở về cơ.
“Home center dạo gần đây tuyệt quá cậu ha. Đồ đã mua họ sẽ gửi đến tận nhà ấy”
“Họ còn bán cả đồ gia dụng hay gì nữa mà. Đấy là dịch vụ không để mất những khách hàng không thể mang đồ về đấy.”
“Cho dù thế, với khách hàng thì họ sẽ hài lòng lắm đó.”
Kết cục, chúng tôi đã mua được chí ít nữa thứ như lò vi sóng, chảo rán hay là nồi ở home center.
Chẳng biết chúng tôi đã bao nhiêu lần, dành bao nhiêu thời gian cho những quầy khác không phải dụng cụ nấu nướng, nhưng thế này thì ở nhà chí ít cũng sẽ nấu được thức ăn.
(Cho dù là thế đi nữa cũng có thể mua đơn giản ghê.)
Thà rằng chỉ dụng cụ nấu nướng thì không nói, đồ điện gia dụng giá cả thì rất cao.
Với tình trạng túi tiền của học sinh cao trung thì không thể nào với tay đến được, dù cho có tiền chu cấp đi chăng nữa cũng chẳng thể dễ dàng mà mua được.
Vậy mà Hiiragi không từ chối hay do dự mà mua ngay.
Biết đâu nhà của Hiiragi giàu có lắm không chừng.
“Vậy là tớ cũng đã trở thành một người biết nấu nướng tuyệt vời rồi nhỉ!”
“Mới chỉ đi mua đồ thôi mà thím.”
“Không, bất kể chuyện gì nếu được chuẩn bị sẵn sàng thì có thể làm được hết!”
“Nếu như câu đấy đúng thì cậu có thể trở thành một cầu thủ bóng chày nếu như chuẩn bị găng tay và cây gậy đấy.”
Hiiragi ‘hừm’ lên một tiếng, ưỡn ngực ra vẻ tự hào.
Hơn nữa, nói là chuẩn bị cũng chỉ là ở mức thấp nhất thôi. Cách sử dụng cũng đã biết đâu, vậy mà……
Chẳng biết sự tự tin đó dâng trào từ đâu nữa?
“A, nhìn này Kisaragi-san! Có cái ly sứ dễ thương lắm!”
Nói thế xong, nhỏ vừa kéo tay tôi, vừa đi vào cửa tiệm tạp hóa.
……Aa, thật. Tại sao nhỏ lại hăng hái đến thế này chứ?
“Này, cậu chạy đùa như thế, có té thì tớ cũng không biết đâu à.”
“Tớ có phải là trẻ con đâu.”
“Nè, cho bé cây kẹo nè.”
“Đã bảo tớ không phải trẻ con mà!”
“Onii-san cho tiền tiêu vặt nè, làm chuyện gì đó vui vẻ nhé?”
“……Cái đó thì quả thật là chuyện xấu đó?”
Đúng thật là mình vừa phát ngôn ra cái câu giống tội phạm vậy.
Không được không được, mình phải bình tĩnh lại.
……Nhưng mà, tại sao nhỏ lại nô nức vui vẻ đến mức này nhể?
Không phải là tôi không vui, nhưng mà đang mệt hơn là đang vui đó? Này nhé, nếu chỉ đi mua đồ thì không mệt mỏi đến mức thế này đâu.
「Oi, bé đó nhìn cực kỳ dễ thương mèn!」
「Thật ha! ……Đến bắt chuyện với ẻm thử xem」
Nguyên nhân khiến tôi mệt chắc chắn là cơn đau đớn từ những ánh nhìn xung quanh rồi.
Vả lại họ còn đang xì xà xì xầm nữa——Có đứa con trai kế bên cạnh thế này, làm ơn đừng bắt chuyện giùm cái được không? Tôi không thể không bận tâm về thứ cảm xúc phải bảo vệ Hiiragi một tí rồi đó.
“Kisaragi-san? Cậu làm sao vậy?”
“……Hửm?”
“Không, cậu đang làm vẻ mặt của「người quản lý đi theo hộ tống lúc idol của họ cải trang và đi ra ngoài」đó.”
“Mắt quan sát của cậu tuyệt vời đấy.”
Nếu như nhỏ biết được chuyện đấy rồi thì tôi muốn nhỏ giảm sự hưng phấn xuống để không bị những ánh mắt xung quanh chú ý.
Với lại, tôi cũng muốn bàn tay đang nắm không biết tự lúc nào này sẽ được tách ra.
“Kệ hết đi, cậu nhìn cái ly sứ này này!”
“Bây giờ mà cậu nói như thế sao! Cậu nói như thế trước sự quan tâm và vất vả của tớ sao?”
“Dễ thương quá! Cực kỳ đáng yêu!”
“……Sự quan tâm và vất vả của tớ còn thấp hơn độ đáng yêu của cái ly sứ sao.”
Nhìn Hiiragi đang vui vẻ cầm trên tay chiếc ly sứ với đôi mắt sáng rỡ, tôi thở dài ra một hơi.
Phía trước tiệm tạp hóa có một cái ly sứ màu hồng có họa tiết rất dễ thương, cũng có một cái khác cùng họa tiết mà màu xanh nữa.
“Hiiragi thích những thứ thế này nhỉ.”
“Vâng!”
“……Thế hử.”
Hiiragi nhìn chiếc ly sứ mà nở nụ cười rạng rỡ trông như hạnh phúc.
(……Nhắc mới nhớ tuy đã mua dụng cụ ăn uống hay đũa rồi, nhưng vẫn chưa mua ly ha.)
Tôi nhận ra chuyện đó.
Có lẽ, nhỏ thích nó đến thế này rồi thì sẽ muốn nó chăng.
……Phải rồi!
“Được rồi, Hiiragi này. Đưa cho tớ cái ly sứ đó đi.”
“Fư ể? Đ-, được thôi……”
Giật mình khi tôi đột nhiên lớn tiếng, nhưng Hiiragi bồn chồn đưa cho tôi cái ly sứ.
“Nghe này, Hiiragi. 3 phút kể từ bây giờ, cậu hãy quay ra đằng sau giúp tớ.”
“Hả, hả~……”
Dù cho Hiiragi có làm vẻ trông ngờ vực đi nữa, nhưng nhỏ vẫn nghe lời tôi quay ra đằng sau, đối lưng với tiệm tạp hóa.
……Tốt, thế này thì được rồi.
Khi tôi xác nhận Hiiragi đã quay ra đằng sau rồi thì nhanh chóng cầm cái ly sứ đến quầy thu ngân.
Và rồi, tôi nhanh chóng hoàn tất thanh toán để không tiêu tốn thời gian.
“Hiiragi, được rồi.”
“Tớ hiểu rồi……Mà rốt cuộc sao vậy?”
“Đây, tớ tặng cậu cái này.”
Tôi đưa cho nhỏ thánh nữ cái túi đã đựng chiếc ly sứ mình mua ban nãy.
“Ể? Cái này là……”
“Quà của tớ đấy. Thay lời cảm ơn vì cậu đã quan tâm đến tớ hằng ngày.”
“C-, cậu có nói thế đi nữa thì tớ mới là bên được cậu quan tâm chứ! Cậu xấu lắm!”
Nói như thế xong, Hiiragi ngoan cố không chịu nhận nó.
Nhưng mà, tôi bơ đi Hiiragi mà miễn cưỡng bắt nhỏ cầm lấy cái túi.
“Được rồi mà, cứ nhận lấy cho tớ đi. Tớ cũng không hợp với lại màu hồng đâu, bị Souta hay Toudou cười lên đầu mất. Cũng không thể trả lại hàng nữa nên cứ nhận lấy vì tớ đi mà.”
Hiiragi miễn cưỡng nhận lấy, nhưng trông vẫn muốn nói gì đó.
Chỉ là, không biết phải nhỏ nghĩ có nói thêm nữa cũng vô ích hay không mà nhỏ nở nụ cười dịu dàng, trông như quý giá mà ôm cái túi vào lòng.
“Cảm ơn cậu nhiều lắm Kisaragi-san. Cái ly sứ này……tớ sẽ mãi trân trọng nó.”
“~!? ……C-, cứ thế đi nhé.”
Nhìn thấy nụ cười đó, tôi cảm thấy cả mặt mình nóng bừng lên.
Hình dáng Hiiragi ôm chiếc túi vào ngực mà trông như trân quý ấy……khiến lòng ngực tôi réo lên.
(……Aa, không được.)
Xấu hổ đến mức không thể nhìn thẳng vào gương mặt của Hiiragi. Cảm giác lâu lắm rồi mới lại có cảm xúc như thế này.
……Không lâu trước đây, mình đã từng trải qua thứ cảm xúc ấy.
(Tại sao……khi bây giờ mình nhìn Hiiragi mà lại cùng một thứ cảm xúc lúc với Kannazuki chứ……?)
—Chẳng lẽ nào,
……Không, không phải. Không thể có chuyện đó được.
Bởi vì,
“Món quà này, nhất định một ngày nào đó tớ sẽ đáp lại nhé!”
Cho đến bây giờ tôi vẫn chưa quên được mối tình đầu của mình.
“……Tớ sẽ đợi mà không mong chờ nó đâu à.”
Hiiragi nói thế, vẫn cứ nở nụ cười mà bước đi bên cạnh tôi.
“Vậy thì, bọn mình dạo quanh những nơi khác đi.”
“Phải ha!”
Thế là, lần này cả hai không nắm lấy tay nhau mà để lại tiệm tạp hóa ở sau lưng.
◆◆◆
Chúng tôi đi một vòng xung quanh khu mua sắm rồi thì đang ngồi xuống cái băng ghế dài nhỏ ở trung tâm quãng trường.
Cả hai ngồi cạnh nhau mà tách ra khoảng một tí để nghỉ mệt giây lát.
“Chẳng phải bọn mình đi xem phần lớn khu này rồi nhỉ?”
“Cậu nói phải, chúng ta đi xem hết toàn bộ tầng 1 và tầng 2 rồi, nên sau nữa là mua đồ tây cho Kisaragi-san nhỉ!”
Tại sao ánh mắt nhỏ lại lấp lánh đến như thế kia nhỉ? Bộ tôi trông rách rưới đến nỗi nhỏ muốn thay đồ cho như thế sao? Nếu là như thế thì tôi sẽ tổn thương đấy……
“Mà~, cái đó để cuối cùng rồi đi nhỉ? Tớ nghĩ sau khi mua sắm toàn bộ xong xuôi hay gì đó rồi đi sẽ tốt hơn.”
“Phải ha, đồ đạc sẽ nhiều lên mất, tớ muốn thong thả chơi nhiều hơn cơ!”
“……Có chừng mực thôi nhé.”
“Cứ giao cho tớ!”
Hiiragi nắm bàn tay nhỏ của mình lại rồi ưỡn ngực.
Nào, có chừng mực thôi nên cậu không cần phải hăng đến như thế cũng được mà?
“Nhưng mà, đã chuẩn hết những đồ cần thiết rồi, cậu còn muốn mua gì khác sao?”
“Phải nhỉ……Dụng cụ ăn uống của Hiiragi, đồ gia dụng của Hiiragi, dụng cụ nấu nướng của Hiiragi……Sau thì cậu có đồ gì muốn mua không?”
“Không, tớ nghĩ là không có thứ gì đâu……Nhưng bây giờ nghĩ lại chỉ toàn là đồ của tớ thôi nhỉ.”
Thật, thiệt tình.
Cái này bình thường phải mua khi bắt đầu cuộc sống một mình đó, biết không cô tiểu thư à?
……Nhưng mà, đã cất công lắc lư theo tàu điện mà đến đây rồi, tôi muốn mua thứ gì đó mà tôi phải m—Hả~!?
Nhắc mới nhớ, hôm nay là ngày thứ bảy thứ hai của tháng.
Thế tóm lại chẳng phải là ngày mà nơi bán thực phẩm ở đây bán thịt heo siêu giảm giá sao!
Nếu không nhanh chân thì khả năng thịt heo cũng sẽ ít dần đi mất……Không, giờ cũng đã quá trưa rồi.
Biết đâu chừng, những bà thím trên U30 ồn ào về chuyện tiền bạc có lẽ đã độc chiếm và bán hết luôn rồi ấy……Không, nhưng mà! Bỏ cuộc bây giờ là vẫn còn là quá sớm!
Sống một mình thì phải tính toán chi li về phí sinh hoạt! Mình không thể bỏ lỡ cơ hội này được!
Tôi theo đà đứng dậy, lấy ví và giao cặp của mình cho Hiiragi.
“Xin lỗi Hiiragi, giữ lấy cái này giúp tớ! Tớ có đồ mà mình không thể không mua! 20……không, 10 phút thôi tớ sẽ quay trở lại, nên hãy đợi tớ ở đây nhé!”
“Ể, ểể~!?”
Hiiragi bất ngờ trước hành động đường đột của tôi, nhưng giờ thì tôi bơ nhỏ đi.
Chờ tao thịt heo! Làm sao tao để mày lọt vào tay mấy bà thím U30 được chứ!
Với ý chí chiến đấu trong lòng ngực, tôi nhanh chân chạy đến khu bán thực phẩm.
◆◆◆
(※Góc nhìn của Hiiragi)
C-, cậu ấy đi mất tiêu rồi……
Cậu ấy ngẩng mặt lên mà trông như đột ngột nhớ ra chuyện gì đó, giao cặp lại cho tôi và chạy đi nên làm tôi bất ngờ.
Cậu ấy quên mua cái gì sao?
Đằng nào rồi thì tôi cũng mua đi theo cùng cậu ấy vậy mà……Cảm giác hơi cô đơn quá.
Nhưng mà, hôm nay cậu ấy đã vì mình mà cùng đi mua đồ rồi, nên sẽ lạ lắm nếu mình nói ra lời phàn nàn.
Dù là vậy, tôi nghĩ dạo gần đây đi mua đồ thật là tiện lợi.
Bởi vì họ có dịch vụ chuyển đến tận nhà vào ngày hôm sau.
Tuy là phải mua trên một mức giá nhất định, nhưng cũng nhờ đó tôi đã mua rất nhiều đồ mà chẳng cần phải xách theo gì cả. Thật sự phải cảm ơn dịch vụ đó nhiều lắm.
Chính vì thế mà tôi đã chẳng bận tâm về chuyện gì mà đi mua đồ cùng với Kisaragi-san như thế này.
(Fưfư~, hôm nay vui quá~)
Chỉ là, chỉ cùng nhau đi dạo quanh khu mua sắm thôi, vậy mà tôi đã chẳng nghĩ mình lại trở nên vui đến như thế này.
Thế này toàn bộ là vì ở bên cạnh Kisaragi-san cả……phải không ấy nhỉ.
“Hà~……muốn cậu ấy mau chóng quay lại quá……”
Chỉ tách rời nhau có một chút là mình lại có cảm xúc thế này rồi.
Từ lúc nào mà mình lại mang cảm xúc này đối với lại cậu ấy nhỉ?
Khi ở bên cạnh cậu ấy, mình vui, hồi hộp, thỉnh thoảng lại còn có cảm xúc mơ hồ nữa.
Ấy vậy mà mình chắc chắn những cảm xúc này chẳng phải thứ gì xấu cả……Mình nghĩ như thế.
—Thế cho nên,
“Mau nhanh chóng quay trở lại đi, Kisaragi-san. 10 phút của cậu đối với tớ cũng rất là dài đó.”
Tôi đã nói ra miệng dù biết nó sẽ chẳng đến được với cậu ấy.
Trở nên một chút hưng phấn hay sao mà tôi chợt thốt ra lời phàn nàn, nhưng cảm giác chờ đợi không phải gì xấu đến như thế.
Tôi vừa khẽ cười, vừa đung đưa đôi chân mà chờ Kisaragi-san quay trở lại.
—Thì,
“……Stella?”
Đột nhiên tôi được một giọng nói bắt chuyện từ đằng sau.
Một giọng nói quen thuộc. Nhưng mà, tôi bất chợt cứng người khi đã lâu mới nghe thấy giọng nói đó.
(Tại, tại sao……mình lại nghe được giọng nói này ở đây chứ!?)
Cảm giác lâng lâng cho đến ban nãy hoàn toàn biến mất, sự nghi vấn, và—sự bối rối đang chi phối bên trong đầu.
Tại sao, mình lại nghe được giọng nói của người này ở một nơi thế này kia chứ……?
Chẳng mấy khi mới tận hưởng được cảm xúc hạnh phúc như thế này……Quả nhiên mình không bỏ chạy là không được sao?
Tôi run rẩy quay lại đằng sau.
Và muốn nó chỉ là ảo giác. Tôi ôm cái hy vọng nhỏ nhoi đó.
Thì, phía đằng trước mà tôi quay lại có hai người đàn ông mặc đồ vest, và một người phụ nữ đang đứng đó.
“Lâu rồi không gặp Stella. Đáng tiếc là vẻ mặt ngớ ngẩn đó trông như vẫn còn đấy.”
“……Dì.”
Hy vọng đó, quả nhiên là đã không trở thành sự thật.
◆◆◆
“Chết tiệt~……Mấy bà thím trên U30 là lũ quái vật à!”
Một mình tôi chạy đi mua thịt heo giảm giá nhưng lại chẳng có kết quả gì, vừa than thở vừa quay trở về nơi của Hiiragi.
Tuy là tôi đã lo lắng là nó được bán hết ngay từ đầu, nhưng những bà nội trợ đã chen lấn xô đẩy nhau ở quầy bán thịt heo.
Tôi đã cố gắng hết sức để lấy thịt heo trước khi nó bán hết, vậy mà không thể cạnh tranh lại trong cái khu thực phẩm đã trở thành bãi chiến trường đầy bụi bặm ấy.
……Mấy bà thím trên U30 đáng sợ vãi.
Chẳng động chạm vào cơ thể của tôi, và cũng chẳng chừa lại một miếng thịt heo nào cả.
……Thôi đủ rồi, trở về rồi ghé siêu thị gần đó mà mua vậy. Nhớ đấy! Lần tới tôi sẽ thắng mấy người cho xem!
Vừa nghĩ như thế, tôi đã đến được trung tâm quãng trường nơi mà Hiiragi đang đợi.
……Nói gì thì nói mình đã để một đứa con gái ở lại một mình.
Hiện tại cảm giác tội lỗi đang dâng trào lên.
Phải tạ lỗi bằng cách khao nhỏ bữa ăn trưa nhỉ.
“Xin lỗi, Hiiragi. Đã để cậu phải chờ……rồi?”
Tôi nhìn thấy băng ghế mà Hiiragi đang ngồi và nhanh chân chạy đến.
—Nhưng mà,
“Kisaragi-san……chuyện mua đồ ổn rồi chứ?”
Nhưng mà, Hiiragi sửng sốt ngồi trên băng ghế, ở một bầu không khí mà trông như sẽ biến mất ngay lập tức.……Tại sao bây giờ nhỏ lại làm gương mặt như sắp khóc thế?
Nhỏ nhận thấy tôi, nở nụ cười đáp lại, nhưng mà nụ cười đó……tôi chỉ có thể thấy là nó được nhỏ tạo ra một cách miễn cưỡng ở đâu đó.
Nhỏ bị hao mòn, bị tổn thương, nhưng mà đang cố hành xử như là chẳng có chuyện gì xảy ra vậy.
Nếu như trái tim con người được một thứ gọi là thủy tinh bảo vệ, thì thủy tinh của nhỏ đã có vết nứt, một vết nứt lớn mà dù chỉ cần chạm vào là cả trái tim cũng sẽ bị vỡ vụn……Nhỏ đang ở trạng thái như thế.
Khác với bầu không khí trông vui vẻ lúc ban nãy, nhỏ bây giờ trông cực kỳ buồn bã.
(Lúc mình không có ở đây đã xảy ra chuyện gì sao……?)
“……Vậy thì tiếp theo chúng mình nên đi đâu? Cùng đi mua đồ tây cho cậu nhé, Kisaragi-san?”
……Làm ơn dừng lại.
“Trước đó thì chúng mình đi dùng bữa nhẹ chứ?”
Đừng có hành xử như là không có gì với vẻ mặt như thế.
“Hay là, đi đến nơi mà Kisaragi-san muốn đến?”
Hiiragi của hiện tại—nói thật, tôi chẳng muốn nhìn thấy chút nào.
Thế nên,
“Mình về thôi.”
“……Ể? Tại, tại sao đột nhiên vậy?”
Tôi nắm lấy tay của Hiiragi và cố đi khỏi nơi đó.
Hành động đột ngột khiến cho Hiiragi lúng túng, nhưng tôi bơ đi mà hướng về hướng cổng ra.
“C-, cậu có công chuyện gì sao?”
“……Không có chuyện cả—Nhưng mà, Hiiragi hiện tại thì không được.”
“……”
Khi tôi nói như thế, Hiiragi nhận ra hay sao mà cúi mặt xuống im lặng.
Và rồi, tôi kéo tay của Hiiragi, cứ thế mà để lại khu mua sắm ở đằng sau.
Chắc chắn, nếu cứ tiếp tục mua đồ như thế này, sẽ chẳng có gì vui vẻ cả.
Tôi không thể bỏ mặc Hiiragi hơn thế được.
Bây giờ mà nhìn vào gương mặt của Hiiragi……Tôi cũng sẽ trở nên đau đớn một cách vô lý.
Và như vậy, buổi hẹn hò của chúng tôi đã kết thúc.