[Edit,Xuyên Nhanh] Công lược đều là Tu La Tràng

chương 99: thiên kim thật bị pháo hôi (13)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương Thiên Kim Thật Bị Pháo Hôi ()

Editor:KL

Ngay khi biết được dự định của Tần phu nhân,lòng Tần Thiên Thiên tràn đầy sợ hãi, hoàn toàn không biết nên làm thế nào mới khá.Mây đen nơi chân trời càng lúc càng dày, càng lúc càng thấp, tựa như đã bao trọn cả khoảng trời, mặt đất cấp tốc sa vào một mảnh không khí u ám âm trầm, gió càng thổi càng lớn, càng thổi càng mãnh liệt làm nhánh cây đều bị thổi đến rung động kịch liệt, cành lá vang sào sạt.

Rất nhanh, một tiếng ầm vang trên bầu trời, hạt mưa lớn chừng hạt đậu liền thưa thớt rơi xuống, càng rơi xuống càng nhanh, càng rơi xuống càng dày.

Cưỡi bạch mã giữa đường lớn trong khu rừng, Vệ Cảnh chỉ cảm thấy giọi mưa hung hăng rơi xuống kia làm gương mặt của hắn đau nhức, nước mưa dày đặc thậm chí làm mắt hắn đều có chút không mở ra được. Bất quá thiếu niên lúc này bởi vì lòng tràn đầy cháy bỏng cùng mê mang, đã hoàn toàn không để ý tới những thứ này.

Hắn chỉ muốn cưỡi ngựa mau mau, lại nhanh hơn nữa, bởi vì hắn thực sự là có chút không dám tưởng tượng Đường Ninh vì hắn mà một thân một mình đi tới Bạch Vân quán cầu đao ròng rã bảy ngày ,cho dù gặp phải việc bị làm khó làm dễ nhưng nàng tại sao vẫn luôn ngốc như vậy, vì cái gì?

Hắn không phải đã nói rõ tất cả cùng với nàng rồi hay sao? Người hắn muốn cưới là Thiên Thiên, cho tới bây giờ đều chỉ có một mình Thiên Thiên, hắn chỉ có áy náy với nàng, hắn căn bản sẽ không cưới nàng, cũng sẽ không. . . Thích nàng, cho nên vì cái gì còn ngốc như vậy, một thanh đao mà thôi,sinh thần hắn mà thôi, nàng cần hao tâm tổn trí phí sức như vậy làm gì?

Còn có. . .

Thích hắn đến vậy sao?

Huống chi hiện tại thời tiết còn ác liệt thế này, nếu như lúc Đường Ninh phát hiện thời tiết không thích hợp ngay lập tức liền lựa chọn trốn ở Bạch Vân quán tránh mưa thì còn khá tốt, nhưng nếu nàng sớm rời đi, sợ là hiện tại còn một mình cô đơn đi trong mưa. . .

Biết rất rõ ràng lúc trước Đường Ninh một thân một mình đi tới kinh thành, gió táp mưa sa thế này chắc là thường xuyên gặp phải,chắc chắn sẽ có biện pháp ứng đối.

Thế nhưng không biết tại sao Vệ Cảnh vẫn lo lắng, vẫn sợ hãi.

Thế là dưới sự thúc giục của bồn chồn lo sợ, Vệ Cảnh mới đem roi ngựa vung càng lúc càng nhanh, cả người như tên rời cung, nhanh chóng xuyên qua màn mưa dày đặc.

Khó khăn đến chân núi Bạch Vân sơn, cả người Vệ Cảnh đã sớm bị dầm mưa đến ướt sũng.

Bạch Vân quán không thể hương hỏa cường thịnh như Tê Hà tự, cho nên đúng là đường lên núi cũng không từng hảo hảo tu tập qua, ngựa là tuyệt đối không thể đi lên.

Vì thế, Vệ Cảnh trực tiếp từ trên ngựa nhảy xuống, đưa tay lau,chùi đi mặt mũi tràn đầy nước mưa, nhấc chân liền thẳng đến Bạch Vân quán ở đỉnh núi mà đi.

Ai có thể nghĩ, hắn vừa mới đi hai bước không bao xa liền thấy được trên đường núi một thân ảnh màu xanh nhạt cầm ô giấy dầu từ xa đi đến gần, cẩn thận từng li từng tí đi tới.

Mưa làm đường núi thực sự quá trơn,vừa nhấc mắt,Vệ Cảnh liền phát hiện thân ảnh kia bởi vì dưới chân trơn trượt mà lảo đảo nhiều lần.

Mặc dù cũng không có nhìn thấy bộ dáng của người dưới ô ,nhưng trong lòng Vệ Cảnh có một thanh âm nói cho hắn biết, người này chính là Đường Ninh, khẳng định là Đường Ninh, sẽ không là người khác.

Ôm xúc động như vậy, hắn cơ hồ không hề nghĩ ngợi nín thở liền thẳng hướng phía ô giấy dầu mà chạy đi.

Nhưng có thể tiếng mưa rơi che lại tiếng chạy của hắn, cũng có thể là người dưới ô bởi vì đường núi gập ghềnh trơn trượt, cơ hồ đã đem tâm tư đều bỏ vào dưới chân.

Đợi Vệ Cảnh đã chạy đến khoảng cách nàng chỉ có xa hai ba mét người dưới ô nhân vẫn như cũ không có phát giác được hắn đến.

Thẳng đến Vệ Cảnh mang theo thở dốc hô hoán ở bên tai của nàng vang lên,tay chủ nhân ô giấy dầu khẽ run lên, ô cũng đi theo run lên.

Sau đó, trong mưa to mưa lớn người dưới ô bỗng dưng ngẩng đầu một cái, hướng về phía Vệ Cảnh lộ ra mặt của nàng.

Không phải Đường Ninh trong miệng Xuân Miên nói đến Bạch Vân quán cầu đao lại có thể là ai đây?

Bất quá lúc này cả người Đường Ninh lại chật vật.

Búi tóc được chải chỉnh tề sớm đã lộn xộn không chịu nổi, thậm chí cây trâm cũng xiêu xiêu vẹo vẹo cắm ở trong tóc nàng , toàn bộ thân thể nàng, bao gồm non nửa khuôn mặt đều dính đầy bùn nhão, rõ ràng che ô, trên người lại vẫn bẩn thỉu nước bùn chảy xuống ,không cần nghĩ cũng không biết, vừa nãy trên đường núi khẳng định là ngã một phát, bàn tay cầm ô cũng không biết là ấn vào trên thứ gì,đầu ngón út thấm máu, ngay cả chân phải hình như cũng chỉ là hư hư đứng trên mặt đất, căn bản không dám dùng sức quá nhiều .

Nhưng dù cho như thế, trong ngực của nàng như cũ ôm thật chặt một bao vải cũ dài hơn ba thước.

Lúc này Đường Ninh không thể tin trống rỗng nhìn Vệ Cảnh xuất hiện ở trước mặt nàng, thậm chí hoài nghi mình có phải vừa mới té ngã ngất đầu hay không, nếu không thế nào lại xuất hiện ảo giác chứ.

Nàng vô thức liều mạng chớp mắt, cũng mặc kệ nàng chớp thế nào, Vệ Cảnh vẫn như cũ đứng ở trước mặt của nàng, không có biến mất không nói,còn lại mở miệng gọi nàng một tiếng.

Chính là lúc này Đường Ninh mối phát hiện căn bản cũng không phải là ảo giác của nàng, Cảnh ca ca thật xuất hiện,đứng ở trước mặt của nàng.

Đường Ninh còn không kịp cao hứng, phát hiện toàn thân trên dưới Vệ Cảnh ẩm ướt tựa như là vừa vặn từ trong nước vớt lên đến, nàng lập tức phát ra một tiếng gọi nho nhỏ thấp giọng, liền liên tục không ngừng muốn đem ô giấy dầu trong tay tất cả đều giơ lên trên đỉnh đầu Vệ Cảnh.

Có thể lòng tràn đầy cấp bách cùng lo lắng làm nàng vậy mà quên vừa nãy ở trên đường núi ngã sấp xuống, ngoài ý muốn trật chân phải, mới dùng sức, một cỗ khó nhịn đau đớn liền lập tức từ mắt cá chân phải của nàng chỗ đánh tới, kịch liệt đau nhức khiến cho cả người nàng trọng tâm bất ổn, một chút liền hướng Vệ Cảnh đứng trước mặt nàng xa hai mét đi tới.

Đã sớm thấy tình thế không ổn Vệ Cảnh vội vàng bước xa, liền vững vàng tiếp Đường Ninh vào trong ngực của mình.

Hắn còn chưa kịp hỏi thăm về tình huống của nàng, chất vấn dữ dằn của thiếu nữ liền như châu pháo bắn ra.

"Cảnh ca ca,huynh sao lại thế này? Bên ngoài mưa lớn như vậy,đang êm đẹp huynh đi ra ngoài làm cái gì, đến Bạch Vân quán làm cái gì? Coi như đi ra ngoài,tại sao ô cũng không mang theo một cái, không bung ô vậy thì thôi đi, trời mưa huynh cũng không biết tránh đi sao? Nhất định phải đần độn đem chính mình bị xối đến ẩm ướt như vậy sao? Bây giờ đã vào thu, một cơn mưa thu một hồi lạnh, những ngày này trong Tử Kinh cũng không biết bao người bị lây nhiễm gió rét, huynh nếu như bị dầm mưa mà ngã bệnh thì làm sao bây giờ? Phong hàn cũng không phải bệnh nhẹ, huynh có biết không. . ."

Lời còn lại còn chưa nói xong,cả người nàng liền đã bị Vệ Cảnh ôm chặt trong ngực.

Cỗ hương gỗ nhàn nhạt trên người thiếu niên cũng một chút liền tiến vào mũi Đường Ninh.

Hoàn toàn không thể dự liệu được động tác này của đối phương, Đường Ninh núp ở trong lồng ngực hơi lạnh của hắn, cứ như vậy trừng lớn hai mắt, môi động đến mấy lần đều không thể nói ra một chữ.

Mưa rất lớn, gió cũng rất mạnh, bởi vì một cái ôm này mà ô giấy dầu nho nhỏ phảng phất như một chút liền ngăn cản tất cả mưa gió hỗn loạn ở bên ngoài ô.

Hai người cứ ôm như vậy, trừ tiếng tim đập của đối phương, dường như thanh âm khác lúc này đều đã hoàn toàn nghe không được.

Bịch.

Bịch.

Bịch.

Một chút lại một chút.

Cũng không biết qua bao lâu, Vệ Cảnh mới rốt cục chậm rãi buông lỏng ra tay hắn ôm Đường Ninh, ánh mắt mềm mại nhìn về phía trên mặt, trên người vẫn dính một chút bùn của Đường Ninh.

"Đường quá trơn nên té ngã đúng không?"

Vừa nghe hỏi như vậy, Đường Ninh lúc này mới bỗng nhiên lấy lại tinh thần, vừa nãy bởi vì không cẩn thận ngã một phát trên đường núi, lúc này bộ dáng tuyệt đối đẹp mắt,không chỉ có không dễ nhìn, chỉ sợ còn lại xấu lại bẩn.

Sau khi quái khiếu, Đường Ninh lập tức dùng tay áo che khuất gương mặt của nàng, "Không nên nhìn, không nên nhìn, Cảnh ca ca, huynh không nên nhìn, ta hiện tại chắc chắn khó coi ghê gớm, huynh không nên nhìn ta. . ."

"Không khó coi."

"Sao lại không khó coi? Nào là nước nào là bùn, tóc loạn, hoá trang cũng tốn, chắc chắn khó coi vô cùng. . ."

Nói nói, lúc nãy ngã sấp xuống dù đau cũng không khóc,hốc mắt Đường Ninh lúc này vậy mà bắt đầu đỏ lên,mắt cứ như vậy nhẹ nhàng chớp hai giọt nhiệt lệ từ gương mặt có chút vết bẩn của nàng rơi xuống.

Thấy nàng khóc, Vệ Cảnh lúc này mới có chút gấp sau đó không chút nghĩ ngợi đưa ống tay áo ướt đẫm của mình, một tay khác đỡ lấy cằm của Đường Ninh, liền bắt đầu tỉ mỉ lau vết bẩn trên mặt cho nàng.

Lại một lần nữa không có dự liệu được hành động của Vệ Cảnh, Đường Ninh thậm chí cũng không để ý tới việc khíc nữa, cứ như vậy ngây ngốc nhìn Vệ Cảnh biểu lộ nghiêm túc lau vết bùn trên mặt cho nàng từng chút từng chút, như lau thứ bảo bối vô cùng trân quý, động tác vuốt nhẹ, ánh mắt lưu luyến.

Thẳng đến lau đi vết bẩn cuối trên cằm của nàng, Vệ Cảnh lúc này mới chậm rãi thu tay về, "Được rồi, đều lau sạch sẽ, hiện tại không khó coi, đừng khóc, có được không?"

Nghe thấy thiếu niên ôn nhu hỏi thăm, Đường Ninh vẫn có chút chưa tỉnh hồn lại, vẫn như cũ ngây người nhìn hắn.

Đến khi thấy trên mặt Vệ Cảnh lặng lẽ bò lên trên một điểm đỏ ửng,gương mặt Đường Ninh cũng không tự chủ đỏ lên một mảng lớn.

"Ừm. . . Ừm."

Nàng đáp nhẹ, bởi vì nhịp tim bỗng tăng tốc,tay nàng đặt trên ngực bất giác nhiều dùng chút khí lực, ai ngờ lại một chút liền sờ đến một khối vật cứng.

Lúc này mới phát hiện chính mình thế mà quên cái này, Đường Ninh vội vàng hướng về phía Vệ Cảnh ngẩng đầu lên, mắt tinh tinh phát sáng nhìn hắn.

Sau đó liền ô cũng không đoái hoài , trực tiếp nhét vào trong tay Vệ Cảnh , liền bắt đầu lấy ra bao vải cũ lúc nãy nàng luôn luôn ôm trong ngực, từng tầng từng tầng đem vải cũ mở ra, cuối cùng hiện ra một thanh cổ phác đại khí trường đao ở trước mặt Vệ Cảnh trước mặt.

Mặc cho trước đó thấy được Đường Ninh một mặt kích động mừng rỡ thì đã cũng có chút đoán được cái vải cũ bao quanh này là cái gì,nhưng đợi đến Vệ Cảnh thấy Giang Ly kiếm ở trước mặt của hắn , hô hấp của hắn vẫn như cũ khống chế không nổi loạn lên.

Hắn nhìn Đường Ninh ở ngay trước mặt hắn rút ra thân đao ngân bạch , lại bang một tiếng đem nó cắm trở về, hai chữ"Giang Ly" lộ ra ở trước mắt hắn.

"Cảnh ca ca, Giang Ly kiếm không thể giả được, tặng cho huynh, chúc huynh sinh thần vui vẻ!"

Đường Ninh một tay lấy đao trong tay nhét vào trong ngực Vệ Cảnh , cười đến một mặt xán lạn nói như vậy.

Rõ ràng nàng lúc này trên mặt liền một điểm son phấn cũng không có, tóc còn rối bời, thậm chí trên quần áo còn dính không ít bùn, nhưng lúc này Vệ Cảnh lại cảm thấy nàng thế này đẹp mắt cực kỳ, thật đẹp mắt cực kỳ.

Dường như đẹp mắt này đã tiến vào trong lòng của hắn.

Đẹp mắt đến hắn cũng không biết làm thế nào mới tốt.

Hốc mắt Vệ Cảnh hơi có chút phát nhiệt, ngay cả yết hầu cũng giống là bị thứ gì nhét vào ngăn chặn.

Cho nên, cứ như vậy, thích hắn sao?

Rõ ràng hắn đã nói với nàng lời xin lỗi mà còn thích hắn như vậy sao?

Rõ ràng hắn chỉ là một lần lại một lần lợi dụng nàng,để nàng hỗ trợ,nhưng nànv vẫn thích hắn sao?

Rõ ràng ngay từ đầu biết được vị hôn thê của mình đổi thành Đường Ninh, hắn thậm chí. . . Thậm chí ở trong lòng oán hận qua sự xuất hiện của nàng,như thế mà nàng còn nguyện ý thích hắn sao?

Thậm chí, thậm chí khi biết hắn thích Giang Ly kiếm, liền nguyện ý một lần lại một lần vấp phải trắc trở đến Bạch Vân quán, cuối cùng còn đem chính mình làm thành bộ dáng thế này, tại sao ngốc như vậy chứ? Hả?

Đường Ninh, tại sao muội lại ngốc như vậy?

Một lần lại một lần bị hắn tính toán, bị hắn lợi dụng, bị hắn dùng làm cầu nói để hòa hảo cùng Thiên Thiên,nhưng nàng cũng vẫn như cũ nguyện ý vì hắn cố gắng trả giá.

Từ nhỏ đến lớn chỉ bị Tần Thiên Thiên ảnh hưởng, một lần lại một lần kính dâng lòng mình, Vệ Cảnh bình sinh lần thứ nhất tiếp xúc đến cảm tình chân thành tha thiết nóng rực thế này, trong lúc nhất thời, thậm chí đều có chút không biết thế nào mới tốt nữa.

Hắn lúc này thậm chí. . . Thậm chí thật muốn cứ như vậy cùng Đường Ninh hảo hảo cùng một chỗ, thành thân sinh con, tính tình Đường Ninh ôn hòa như vậy nhất định có thể làm mẫu thân tốt, bất quá sinh con vất vả như vậy, bọn họ không nên sinh quá nhiều, hai là đủ rồi, tốt nhất là một trai một gái, tốt nhất là lớn lên giống nàng, cười một tiếng mắt đều sẽ loan thành vầng trăng khuyết làm người ta nhìn đều sẽ cùng cười lên. . .

Như thế tốt bao nhiêu.

Thế nhưng. . .

Hắn không thể.

Hắn không thể có lỗi với Thiên Thiên. . .

Hắn đã đồng ý với nàng ấy.

Vệ Cảnh nhẹ rủ xuống mắt, trầm mặc hồi lâu, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Đường Ninh trước mặt bởi vì hắn thời gian dài không nói gì, đã bắt đầu có chút thấp thỏm .

"Cảnh ca ca,huynh sao thế? Có phải đao không tốt, huynh không thích hay không?"

"Không có gì, đao rất tốt, ta rất thích, thật, rất thích. . ."

"Thích thì tốt rồi, ta còn tưởng rằng huynh không thích đó!"

Đường Ninh rốt cục lại mỉm cười.

Tốt như vậy, hắn làm sao có thể không thích đây?

Hắn rất thích, đặc biệt thích, thích đến cũng không biết làm thế nào mới tốt.

Vệ Cảnh ở trong lòng yên lặng nghĩ như vậy, mắt từ đầu đến cuối đều không hề rời đi gương mặt của Đường Ninh, thẳng đến nghe thấy Đường Ninh nhịn không được, che lại miệng mũi, hắt xì nho nhỏ, hắn lúc này mới như ở trong mộng mới tỉnh đem ô giấy dầu trong tay lại nhét đến trong tay Đường Ninh, sau đó nửa ngồi xuống trước người Đường Ninh.

"Ta nhìn thấy chân muội bị thương, đường núi rất trơn, ta cõng muội xuống dưới, được chứ?"

Vừa nghe thấy hắn nói như vậy,mắt Đường Ninh lập tức liền trừng lớn, khẽ cắn cắn môi, vui mừng trên mặt thực sự đều sắp không che giấu được.

"Ừm, làm phiền Cảnh ca ca."

"Không phiền."

Vệ Cảnh cười khẽ, sau đó liền cảm giác được thân thể mềm mại phía sau nhẹ nhàng đào lên, đưa nàng cõng lên tới,một cái chớp mắt,lông mày Vệ Cảnh lập tức khẽ nhíu xuống.

Quá nhẹ.

Bình thường đều không có ăn cơm sao? Vì sao lại nhẹ như vậy? Nhẹ tựa như là không có ai trên lưng cả.

Bóng lưng của hai người trên đường núi càng đi càng xa, càng đi càng nhỏ.

Ngửi ngửi mùi trên người thiếu niên, nghiêng đầu nhìn bên mặt anh tuấn của hắn, Đường Ninh nhìn một chút bỗng nhiên liền gọi hắn một tiếng.

"Cảnh ca ca. . ."

"Sao thế?"

"Không có gì, chỉ là cảm thấy đường núi này nếu là vẫn luôn đi không hết thì tốt rồi."

Nghe được nàng nói một câu như vậy,tim Vệ Cảnh chấn động mạnh một, lại lan tràn ra chính là một cỗ cảm giác vừa chua vừa chát vừa đau .

Đi không hết sao?

[Độ hảo cảm Vệ Cảnh: ]

Cùng lúc đó, phía sau hai người cách đó không xa, hai thân ảnh cũng mang ô giấy dầu bỗng nhiên lộ ra từ sau một gốc đại thụ tráng kiện .

Nhìn bóng lưng của Đường Ninh cùng Vệ Cảnh xuống núi , khóe môi Hạ Lan Nhược hơi nhếch lên.

Nụ cười này của hằn, ngược lại là bị đứng chủ Bạch Vân quán bên cạnh hắn một chút liền nhìn vào trong mắt, lão chủ quán mày trắng râu trắng lập tức cười híp mắt liền bắt đầu trêu chọc.

"Lại nói, sư điệt tốt của ta, ngươi thật đúng là dụng tâm lương khổ, vì thành toàn cho tiểu cô nương này liền Giang Ly kiếm trân tàng nhiều năm người sư bá như ta nhìn một chút cũng không bỏ được cũng đưa ra tới, quan hệ các ngươi thế nào vậy? Hừm, nàng không phải nữ tử ngươi thích, nếu không lấy tính tình ngươi như thế nào lại tác hợp nàng cùng nam tử khác chứ, nhưng ra tay rộng rãi như thế lại xác thực không giống ngươi, ngươi có bao giờ hào phóng như vậy chứ? Không phải. . ."

"Chắc không phải sư điệt ngươi thay đổi tính tình chứ, trong lòng thích tiểu cô nương người ta, lại biết rõ nàng đã có người trong lòng, ngươi không có cách nào mở miệng, vì thỏa mãn tâm nguyện của tiểu cô nương, lúc này mới đem bảo bối như Giang Ly kiếm ra, vì để người ta xúc động nam tử mình âu yếm . Tam Thanh trên cao, đây là cảm thiên động địa, tình ý xúc động lòng người, tiểu cô nương thật sự bị mù mới không chọn ngươi!"

(Tam Thanh (Hán Việt: 三清) là ba vị thần tiên tối cao trong Đạo giáo tại Trung Quốc. Tam Thanh bao gồm:

-Ngọc Thanh Nguyên Thủy Thiên Tôn

-Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn

-Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn, cũng chính là Thái Thượng Lão Quân, giáng thân Lão Tử là Tổ Đạo Giáo.)

Từ trước đến nay già mà không đứng đắn chủ Bạch Vân quán lập tức đại kinh tiểu quái nói như vậy.

Nghe được những lời này của ông Hạ Lan Nhược quay đầu trực tiếp lườm ông một cái, sau đó cũng giơ ô bắt đầu hướng chân núi đi đến, đồng thời thanh âm bình tĩnh trực tiếp từ dưới ô truyền tới, "Ngày mai món gà thần tiên của Thái Bạch lâu,ngươi sẽ không được ăn."

"Không! ! ! !"

Chủ Bạch Vân quán chủ thấp giọng kêu như vậy, trong lòng lại âm thầm oán thầm.

Còn nói không thích con gái người ta vừa nãy lúc tiểu cô nương xinh đẹp kia ngã sấp xuống trên đường núi, đừng tưởng rằng ông già thì mắt không dùng được,ông rõ ràng thấy được, tiểu sư điệt nhà ông, rõ ràng chính là muốn lao ra đỡ người ta, mặc dù không biết về sau hắn vì cái gì mà nhịn được, nhưng phản ứng đầu tiên luôn luôn không lừa được người khác nha, chậc chậc.

Còn dám đoạn thịt rượu của ông! Ranh con, khi còn bé khuôn mặt vừa mềm lại dễ bóp, lại nghe lời lại hiểu chuyện, trưởng thành làm sao lại đột nhiên không đáng yêu thế này?

Nhân gian, không đáng.

Ôi.

Nghe thấy tiếng gào đau đớn của sư bá nhà mình, Hạ Lan Nhược cong cong khóe miệng.

Người sư bá này của hắn rõ ràng là người xuất gia, hết lần này tới lần khác lại có du͙ vọиɠ với ăn uống, lại thích nhất rượu ngon món ngon của Thái Bạch lâu, tạm thời cấm ông bảy ngày đi, ai bảo ông nhiều chuyện chứ!

Hắn sẽ thích thứ ngốc dễ dụ dễ bị lừa như Tần Đường Ninh, trong đầu trừ Vệ Cảnh rốt cuộc chứa không nổi bất kỳ người nào khác hay sao?

Xùy.

Trời sập xuống cũng không thể.

Hạ Lan Nhược không để ý chút nào nghĩ như vậy.

Gần như đồng thời, nghe được hệ thống nhắc nhở Đường Ninh nhưng trong nháy mắt nhướng mày.

[Độ hảo cảm Hạ Lan Nhược: .]

Ha, lại đã xảy ra chuyện gì sao?Đang êm đẹp, Hạ Lan tiểu công gia tại sao lại tăng độ hảo cảm cho nàng?

Nàng vừa mới liền được nhắc nhở, Hạ Lan Nhược liền mang theo vị chủ Bạch Vân quán kia theo sau lưng quan sát nhất cử nhất động của nàng, thậm chí thời điểm nàng không cẩn thận ngã sấp xuống ,chân Hạ Lan Nhược càng nhắm ngay phương hướng của nàng,sau khi Vệ Cảnh đến, hắn cũng vẫn đứng phía sau cây nhìn nàng hướng về phía Vệ Cảnh diễn kịch.

Cho nên đây là bị kỹ xảo của nàng làm cho xúc động?Hay là bị sự kiên trì của nàng cùng si tình làm cho cảm động đây?

Bất kể như thế nào cũng đều tốt, chịu tăng độ thiện cảm cho nàng là được.

Đường Ninh ở trong lòng gảy nhẹ lông mày.

Cùng lúc đó, mặc kệ mưa to,như cũ vụиɠ ŧяộʍ từ phủ tướng quân chạy ra ngoài,Tần Thiên Thiên dùng sức ấn lại hầu bao bị nàng cẩn thận dấu ở trong ngực .

Nàng căn bản không thể tiếp tục chờ trong phủ được nữa, thậm chí sai người đem hầu bao đưa cho A Cảnh, lại đem hắn hẹn ra, điểm ấy thời gian nàng cũng chờ không nổi nữa.

Tần phu nhân muốn thương nghị hôn sự cho nàng, bà muốn thương nghị hôn sự cho nàng!

Thậm chí nói gần nói xa nói gần, A Cảnh hiện nay là vị hôn phu của Đường Ninh, nếu như có thể mà nói hi vọng nàng không cần đi quá gần cùng hắn, miễn cho dẫn tới người bên ngoài nhàn thoại, dù sao lúc trước hôn sự này là nàng chủ động nhường lại, một khi bị người phát hiện nàng cùng Vệ Cảnh thân cận, hậu quả không phải nàng có thể gánh chịu.

Càng là hồi tưởng lại những lời này của Tần phu nhân , Tần Thiên Thiên càng muốn khóc.

Quả nhiên dưỡng nữ chính là so ra kém con gái ruột phải không?

Thậm chí ở cùng với nàng mười bốn năm ở trước mặt con gái ruột thì nàng cũng chẳng phải là cái gì đúng không?

Rõ ràng trước đó khi Đường Ninh chưa hồi phủ tướng quân,Vệ Cảnh mỗi lần tới phủ tướng quân đều là nương khuyên nàng cùng A Cảnh chơi đùa, còn để nàng thoáng thu liễm một chút tiểu tính tình của mình, ngẫu nhiên cũng tùy theo A Cảnh về sau gả đi mới có thể đem thời gian trôi qua thuận hòa.

Hiện tại, con gái ruột trở về,bà liền bắt đầu bất công với nàng phải không?

Ha ha.

Còn có,vị hôn phu của Đường Ninh là thế tử Kiến vương phủ - Vệ Cảnh,nhưng người Tần phu nhân giới thiệu cho nàng cũng đều là thế nào ngưu quỷ xà thần.

Con trai trưởng của quan viên thanh lưu tam phẩm trong triều,con thứ của quan viên Nhị phẩm, thậm chí cử tử sắp dự thi, cơ bản tất cả đều là một ít hạng người vô danh, những người kia có thể so sánh được với một đầu ngón chân của A Cảnh sao?

Dựa vào cái gì Đường Ninh sau này là thế tử phi cao cao tại thượng, nàng lại chỉ là người có tiền mà không có quyền, hay là nổi danh không có thế, hay là người cái gì cũng không có, dựa vào cái gì!

A Cảnh là vị hôn phu của Đường Ninh thì sao?

Coi như cho tới bây giờ, trong lòng nghĩ của hắn cũng vẫn như cũ là nàng, là Tần Thiên Thiên nàng!

Chỉ cần nàng đem A Cảnh khuyên hồi tâm chuyển ý, nàng cũng không tin trên đời này ai còn có thể cưỡng chế hắn cưới người hắn không thích.

Nghĩ như vậy, mắt Tần Thiên Thiên lại nhìn ngon tay băng bó chặt chẽ của chính mình, sau đó không hề nghĩ ngợi liền đem vải băng trên tay giật ra, ném vào nước bùn dưới chân, lộ ra lỗ kim bên trong.

Nàng cũng không tin A Cảnh nhìn thấy những vết kim này, thấy được hầu bao nàng chuẩn bị cho hắn sẽ không xúc động, không động tâm!

Tần Thiên Thiên lòng tin tràn đầy nghĩ như vậy.

Bỗng nhiên nữ tử che ô vừa mới chạy qua một chỗ ngoặt, dáng tươi cười cứ như vậy triệt để cứng ở trên mặt.

Phía trước cách đó không xa, toàn thân ướt đẫm, khóe miệng nam tử lại vẫn mỉm cười, Đường Ninh trên lưng thoáng có chút chật vật,không phải Vệ Cảnh lúc này nên đợi ở trong phủ tướng quân còn có thể là ai đây?

Mà được hắn cõng trên lưng,Đường Ninh một tay giơ một chiếc ô giấy dầu thanh màu xanh nhạt, một tay khác lại vô thức đưa tay lau mồ hôi trên thái dương giúp Vệ Cảnh, trong mắt đựng đầy lo lắng.

"Có nặng lắm không? Cảnh ca ca, chân của ta hẳn là còn có thể đi, cõng ta từ Bạch Vân quán đi đến nơi này, huynh đã rất mệt mỏi rồi!"

"Không sao, chân muội bị thương, ta không mệt."

"Kỳ thật, chân của ta chỉ là trật nho nhỏ, huynh từng học võ, hẳn là sẽ biết thuật nắn xương, ta cũng là vừa mới nhớ tới, nếu không lúc nãy trên núi liền để huynh đem mắt cá chân ta vặn lại là được rồi. . ."

Đường Ninh có chút hối hận.

"Không sao."

Chuyện này hắn kỳ thật sớm ở trên núi nghĩ qua, nhưng nếu là chân của hắn, hắn có thể ra tay tàn nhẫn đối với mình,nhưng với Đường Ninh, hắn phát hiện hắn hình như căn bản là làm không được. . .

Hắn càng sợ hơn nếu là không cẩn thận thất thủ, thương tổn tới chân của nàng càng không xong.

Tần Thiên Thiên cũng không biết chính mình nghĩ thế nào, dựa theo tính tình nàng thường ngày, sợ là đã sớm xông lên phía trước bắt đầu chất vấn, nhưng nàng nhìn thấy Vệ Cảnh cười như thế, không hiểu sao lại sinh lòng khϊếp đảm.

Đợi đến nàng kịp phản ứng, nàng đã trốn ở góc tường, trơ mắt nhìn Vệ Cảnh cõng Đường Ninh càng đi càng xa, càng đi càng xa. . .

Nước mắt cứ như vậy từ trên gương mặt trơn bóng của nàng rơi xuống.

Lại cúi đầu nhìn một chút hầu bao nàng chuẩn bị ,còn có lỗ kim trên ngón tay .

Sao lại buồn cười như vậy chứ?

Buồn cười quá, ha ha, ha ha ha ha ha!

h-h //

chữ

Truyện Chữ Hay