Chương + Nữ Sinh Trường Nam Sinh(xong)
Phải nói là cái kết sẽ không làm chúng ta thất vọng,vì vậy cần khăn giấy nha
Editor:KL
Đường Ninh chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, cũng không có ý tứ trả lời vấn đề này của hắn,ngón tay trắng nõn mà dài nhỏ liền siết chặt chăn mỏng đang đắp trên người , hơi hơi nghiêng đầu, cô liền thấy rèm cửa sổ sát đất vàng nhạt bị gió ngoài phòng nhẹ nhàng thổi lên, một cỗ vị mặn tanh của nước biển xông thẳng mũi cô, xuyên thấu qua rèm che bị gió thổi lên ,Đường Ninh thấy được nước biển ngoài cửa sổ xanh lam mà trong suốt trên bờ cát trắng không ngừng lên xuống,từng mảnh từng mảnh bọt nước tóe lên trắng noãn mà óng ánh .
"Đây là nơi nào?"
Nhìn cảnh biển ngoài cửa sổ hồi lâu,cô mới khàn giọng mở miệng hỏi như vậy.
"Đảo Anh Lan , một hòn đảo ở Đại Tây Dương chỉ thuộc về anh ."
Thanh âm Mục Thịnh nhẹ nhàng đáp.
Nghe được câu trả lời của hắn, Đường Ninh bỗng nhiên quay đầu nhìn về hắn, chống lại hai con ngươi thâm thúy của nam nhân, cô liền nhắm lại mắt, "Vì cái gì,anh có biết anh từ sân bay bắt tôi tới đây, anh tôi nếu anh ấy phát hiện không thấy tôi, khẳng định ..."
"Không đem em đưa đến nơi này chẳng lẽ trơ mắt nhìn em cùng hắn đi nước Anh du học sao, về sau cũng không còn thấy em,anh làm không được..."
Lời nói của Mục Thịnh còn chưa nói xong, Đường Ninh liền đã khắc chế không được mở hai mắt ra, nhìn chằm chặp hắn.
"Đủ rồi, tôi thỉnh anh có thể đừng lại giả vờ dáng vẻ thâm tình như vậy hay không ?Anh thắng rồi, từ đầu tới đuôi tôi cũng giống như kẻ ngu bị anh chơi đến xoay quanh, còn chưa đủ à? Anh vì cái gì còn muốn quấn lấy tôi không thả? Còn muốn đem tôi bắt đến chỗ này? Vậy... Coi như tôi van cầu anh,tôi không có lợi hại như anh , chơi không lại anh, bị anh tuỳ ý lừa dối liền động tâm đến không cách nào tự kềm chế, là tôi thua, anh phát từ bi, tha tôi, được không?
Vừa mới nói xong,mắt Đường Ninh liền đỏ lên một mảnh.
Mục Thịnh trầm mặc không nói cùng cô nhìn nhau.
"Muốn làm thế nào? Anh mới có thể thả tôi đi?"
Đầu Đường Ninh hơi hơi nghiêng đi, có chút chật vật tránh khỏi ánh mắt hắn.
Nghe được cô nói, Mục Thịnh nhấp môi dưới, sau đó chậm rãi nói, "Em hẳn là còn chưa có ăn cơm trưa, giữa trưa anh cho đầu bếp chưng cá mú, còn có tôm hùm biển thuyền đánh cá vừa mới bắt đi lên ..."
"Nói đi,tôi rốt cuộc phải làm thế nào anh mới bằng lòng thả tôi rời đi?"
Đường Ninh lại lặp lại một lần.
"Thả em rời đi, sau đó để em cùng ca ca giả của em cùng đi nước Anh?Anh đã nói rồi,anh, làm không được."
"Lúc trước Doãn Vũ Tình nói tới những chuyện kia,anh thừa nhận anh đúng là bởi vì ca ca của cô ta đã cứu mệnh cháu gái anh, chính mình lại bỏ mạng,anh mới vì bảo hộ cô ta mà đi tới Trung Quốc, tiến vào Kim Thắng làm giáo y.Sau khi em ở Mộng Huyễn cốc bị thương,cô ta dùng ân cứu mạng của ca ca cô ta đến áp chế anh theo đuổi em, anh cũng đáp ứng."
Vừa nghe đến chỗ này,nước mắt Đường Ninh liền rơi xuống.
"Thế nhưng về sau cùng em ở chung, anh căn bản khống chế không nổi mình bị em thu hút, cũng là khi đó anh mới biết được, có lẽ từ lần đầu chúng ta gặp mặt, anh không cẩn thận thấy được tiểu cô nương dùng vỏ cứng đem chính mình bao vây cực kỳ chặt chẽ, một thân một mình mới dám ủy khuất khóc lên ,anh liền đã bị em thu hút đến. Cho nên về sau khi thấy chân em bị tổn thương nghiêm trọng như vậy lại vẫn nghĩ liều mạng học vũ bộ của Bạch Tuyết,anh từ trước đến nay không để ý tới việc vặt, mới chủ động đi ra muốn cùng em cùng nhau luyện múa. Mà kỷ niệm ngày thành lập trường vừa kết thúc,anh liền cảm giác được chính mình vì em mà động tâm, ngay lúc đó anh... Ngay lập tức nghĩ tới, chính là phải rời đi,cái mà Doãn Vũ Tình gọi là uy hϊếp, cũng bất quá là anh cho mình một cơ hội phóng túng ,anh bỏ mặc chính mình vì em mà động tâm , bỏ mặc mình thích em, bỏ mặc đến bây giờ đã không thể ngăn cản..."
"Em tin cũng tốt, không tin cũng tốt, những ngày tiếp theo,anh sẽ chứng minh với em, anh là thật thích em, ngoại trừ em, cả đời này anh sẽ không lại thích người thứ hai."
"Cho nên, thả em đi gì đó, em cũng không cần suy nghĩ.Anh không có khả năng để em cùng ra bất kỳ người nào khác ngoại trừ anh cùng một chỗ, ca ca khác cha khác mẹ Diệp Cận Ngôn, cũng không được."
Mục Thịnh chậm rãi nói như vậy.
Nghe đến đó, Đường Ninh dùng sức nhắm hai mắt lại, không biết qua bao lâu, cô mới mang theo giọng mũi nói,
"Không nói đến người khác, tôi nhất định phải gọi điện thoại cho mẹ tôi, tôi không thể để cho bà lo lắng."
Nghe cô nói, Mục Thịnh trầm mặc hồi lâu, lúc này mới trả lời được.
Toàn bộ quá trình gọi điện thoại , nam nhân vẫn luôn ngồi tại bên cạnh của cô, có hắn nhìn xem, Đường Ninh cũng không nói gì nhiều cùng Đường Thanh từ khi biết được cô mất tích, liền đủ loại sốt ruột phát hỏa , chỉ là đơn giản báo bình an, đồng thời nhắc tới cô bây giờ ở chỗ Mục Thịnh .
Đường Thanh mở miệng hỏi cô lúc nào trở về.
Đường Ninh vô thức ngẩng đầu nhìn một chút Mục Thịnh bên cạnh , sau đó khẽ rũ mắt xuống, biết rất rõ ràng Đường Thanh không nhìn thấy, trên mặt còn là lộ ra cái mềm mại cười ôn hòa , "Rất nhanh, rất nhanh con liền sẽ trở về, kiện kiện khang khang, hoàn hoàn chỉnh chỉnh trở về, dạ, mẹ phải chiếu cố thật tốt chính mình, biết không?Con biết,được, gặp lại!"
Cô cười nói như vậy xong, liền cúp điện thoại.
Cùng lúc đó, bên kia sau khi nghe nói Đường Ninh mất tích, liền chủ động tìm tới Diệp Cận Ngôn, Giang Diệu cùng hắn cùng nhau ở bên ngoài tìm kiếm Đường Ninh, ngay khi hai người tìm có chút tâm lực lao lực quá độ, bọn họ trực tiếp lại đụng phải Từ Tinh Bách cố ý tìm tới hai người .
" Có phải không tìm thấy Đường Ninh hay không?"
Cơ hồ vừa chạm mặt, Từ Tinh Bách liền chủ động mở miệng nói lời như vậy.
Diệp Cận Ngôn cùng Giang Diệu đều có chút không thể tin.
Cũng là đến giờ khắc này, Từ Tinh Bách mới nói ra, nguyên lai phía trước hắn ở sân bay tiễn biệt Đường Ninh, vì có thể mọi thời khắc hiểu rõ vị trí Đường Ninh , dễ dàng hơn về sau tìm cô,trong bùa Bình An cho cô, thả một cái thiết bị theo dõi định vị nho nhỏ, nhưng bây giờ cái thiết bị theo dõi kia biểu hiện vị trí đúng là Đại Tây Dương vô cùng vắng vẻ.
Đường Ninh nói xong muốn đi nước Anh, cũng không thể để bùa Bình An đi tới tận Đại Tây Dương, như vậy trừ Đường Ninh ngoài ý muốn bị người mang đến Đại Tây Dương, liền không có giải thích thứ hai .
Chính là lúc này, Diệp Cận Ngôn tiếp nhận cuộc điện thoại của Đường Thanh , nói là Đường Ninh hiện tại ở chỗ Mục Thịnh, hắn tạm thời không cần gấp tìm cô như vậy , khả năng ngay cả Đường Thanh cũng không rõ ràng nữ nhi của mình hiện tại là trên đảo nhỏ nào đó trên Đại Tây Dương, nếu không giọng nói tuyệt đối sẽ không bình thản như thế.
Nghe được chỗ này, Diệp Cận Ngôn lập tức nhíu nhíu mày, sau đó liền cùng hai người khác giải thích ban đêm trước đó không lâu bộ dáng Đường Ninh nản lòng thoái chí, thê thê thảm thảm mà về đến nhà .
Lúc bọn hắn đủ loại không nghĩ ra, Từ Tinh Bách bỗng nhiên nhớ trên diễn đàn trường Kim Thắng, không sai biệt lắm cùng một thời gian hình như có người ở cửa trường học thấy qua Doãn Vũ Tình cùng một nữ nhân giống Đường Ninh cùng lúc xuất hiện qua, còn hình như nói qua chút gì, về sau hai người liền cùng nhau không thấy, không có cái gì liên hệ với lúc này chứ?
Nghe hắn nói như vậy, Giang Diệu bên này đột nhiên nhớ tới hắn trước mấy ngày từng nhận qua tin nhắn Doãn Vũ Tình, bởi vì mở đầu câu đầu tiên cô ta liền viết tôi là Vũ Tình, lúc ấy Giang Diệu bởi vì thực sự không muốn lại cùng cô ta có bất kỳ liên quan, cho nên căn bản ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn, liền đem tin nhắn cô ta xóa bỏ, bây giờ nghĩ lại tìm lại không tìm được.
Ngay khi Giang Diệu lòng tràn đầy hối hận , Từ Tinh Bách lập tức đưa ra có thể giúp hắn khôi phục tin nhắn bị xóa bỏ .
Tùy ý hai thao tác, ba người liền thấy được tin nhắn Doãn Vũ Tình bên trong không chỉ có nói với hắn cô ta uy hϊếp Mục Thịnh , Mục Thịnh dụng tâm hiểm ác, đồng thời đủ loại châm ngòi thổi gió.
"... đồng học Đường Ninh cậu ấy căn bản chính là bị Mục Thịnh ngụy quân tử lừa gạt, Giang Diệu cậu nếu như còn là nam nhân, nên lập tức đem vị hôn thê của cậu từ trong tay Mục Thịnh cướp về, miễn cho cậu ấy lại bị thương tổn, Mục Thịnh hắn từ đầu đến cuối đều không có yêu đồng học Đường Ninh, hắn từ đầu tới đuôi đều đang đùa cậu ấy, cũng đang đùa cậu..."
Người khác không để cho tôi tốt,tôi cũng không cần để người khác dễ chịu.
Đây chính là suy nghĩduy nhất của Doãn Vũ Tình khi nhìn xem chính mình trong gương, đối Mục Thịnh , có đám người Giang Diệu lẫn vào, coi như không thắng được Mục Thịnh,ứng phó hắn cũng coi như kiếm lời.
Ha ha ha.
Vừa nhìn thấy tin nhắn, Giang Diệu, Diệp Cận Ngôn, Từ Tinh Bách ba người liền lập tức cùng nhau nhíu chặt lông mày.
Lúc này, trên đảo Đường Ninh mặc dù không biết bên ngoài phát triển thành thế này, nhưng dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết Doãn Vũ Tình hắc hóa sau khi nhìn đến mình bị triệt để hủy dung, mặc kệ như thế nào chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ là được rồi, lại thêm...
Cô vô thức đưa tay đè lên bùa Bình An cô đặt ở trong túi áo, bên trong đã bị thay đổi,từ lúc Tinh Bách đưa cho cô, liền lập tức ở bên tai cô nhắc nhở qua.
Cô nghĩ, cô hẳn là rất nhanh liền có thể đợi được ba vị đối tượng công lược đi tới đảo Anh Lan .
Thật đúng là chờ mong nha!
Sau đó mấy ngày, Đường Ninh mặc dù không có rời đi gian phòng ngay từ đầu này, cũng không tiếp tục gặp qua Mục Thịnh, lại mỗi ngày đều có thể nhìn thấy người Mục Thịnh phái đưa đến trang phục cùng quý báu đồ trang sức tới gian phòng , mỗi một bữa ăn đều là dùng nguyên liệu nấu ăn đứng đầu nhất làm ra mỹ vị,ban đêm cũng có thể nhìn thấy lửa trại trên bờ cát ngoài cửa sổ ...
Mặc dù không thấy Mục Thịnh, nhưng Đường Ninh biết đối phương không giây phút nào không thông qua gian phòng camera, chú ý nhất cử nhất động của cô, cho nên cô cơ hồ không có một ngày thư giãn.
Cứ thế thời gian đại khái qua hai ngày, Đường Ninh liền biết gần hết rồi.
Cho nên ban đêm một ngày này , nghe được thanh âm xe đẩy đồ ăn lần nữa tới gian phòng , ôm đầu gối, ngồi phía trước cửa sổ sát đất , Đường Ninh liền đầu cũng không quay lại, liền trực tiếp nhẹ giọng mở miệng hỏi, "Xin chào, có thể nhờ anh đi hỏi một chút giáo y... Mục Thịnh tiên sinh, tôi có thể ra ngoài gian phòng này hay không ? Tôi muốn..."
Câu nói kế tiếp còn chưa nói xong, một đạo thanh âm quen thuộc liền sau lưng cô đột nhiên vang lên.
"Cửa phòng chưa từng có khóa qua, hòn đảo này mặc kệ em muốn đi nơi nào cũng có thể, Ninh Ninh."
Vừa nghe đến thanh âm như vậy, Đường Ninh bỗng nhiên xoay đầu lại, trực tiếp cùng Mục Thịnh đẩy xe đồ ăn, đứng ở cửa ra vào đối mặt đến cùng một chỗ, sau đó liền thấy đối phương kéo cửa phòng ra, hướng cô dùng tay làm dấu mời.
Cô sửng sốt hồi lâu, lúc này mới chậm rãi từ dưới đất đứng lên, chậm rãi đi tới cửa.
Chưa từng nghĩ vừa mới đi ra cửa phòng, liền thấy trên lan can ngoài cửa , trên vách tường, trên sàn nhà, nóc phòng tất cả đều được người dán lên những quả bóng bay lơ lửng trên đó viết ba chữ "Thật xin lỗi" , đứng ở cửa ra vào, Đường Ninh vô thức trợn to hai mắt.
"Những thứ này khi em đi tới Anh Lan đảo ngày đầu tiên, anh liền đã cho người đều dán chặt tất cả, bởi vì em luôn luôn không ra, những quả bóng bay này thậm chí đều đã đổi qua thật là nhiều lần, muốn đi bãi cát phía ngoài sao?"
Mục Thịnh nhẹ giọng hỏi .
Nghe hắn nói, Đường Ninh mấp máy môi không nói gì.
Một giây sau tay của cô liền được Mục Thịnh thăm dò nắm lấy, "Anh mang em đi ra xem một chút..."
Nắm xong,thấy Đường Ninh chỉ nhìn xuống dưới, liền mặc cho hắn nắm tay cô đi ra ngoài, tâm Mục Thịnh luôn luôn căng thẳng, rốt cục chậm rãi, chậm rãi rơi xuống.
Sau khi ra ngoài, Đường Ninh mới phát hiện mấy quả bóng bay thật xin lỗi này thật là được dán đâu đâu cũng có, lúc xuống cầu thang, trên một bên cây dừa thậm chí còn có một con khỉ ngay trên đỉnh đầu nó có một con vẹt nhảy lên, vừa nhìn thấy cô, trong tay liền trực tiếp kéo ra biểu ngữ nho nhỏ, phía trên viết sorry, bên này khỉ vừa mới lấy biểu ngữ,con vẹt trên đầu liền bắt đầu nói sorry, sorry lặp đi lặp lại .
Nhịn không được,khóe miệng Đường Ninh liền hơi hơi giương lên.
Khóe mắt liếc qua vừa nhìn thấy biểu tình Đường Ninh,trong lòng Mục Thịnh lập tức thở phào một hơi.
Đi qua hai tên dở hơi này, Đường Ninh liền được Mục Thịnh nắm đi tới bàn dài trên bờ cát, bắt đầu bữa tối hai người dưới ánh nến .
Cơm mới ăn vào một nửa, âm thanh đàn violon Mục Thịnh đã sớm an bài tốt liền vang lên, hắn đi thẳng tới trước mặt Đường Ninh , liền mỉm cười hướng cô đưa tay ra, nhìn tay đưa tới trước mặt mình, Đường Ninh lại ngẩng đầu nhìn Mục Thịnh một chút , do dự hồi lâu, lúc này mới đem tay chậm rãi đặt ở trong lòng bàn tay của hắn,tay hắn nắm ở eo, xích lại gần một ít, Đường Ninh liền lập tức nín thở.
"Ninh Ninh, anh rất vui, thật rất vui..."
Mục Thịnh cúi đầu tiến đến bên tai Đường Ninh nhỏ giọng nói như vậy.
Nghe nói, Đường Ninh nhắm lại mắt, không nói gì.
Một khúc điệu waltz kết thú, Đường Ninh vừa định trở lại chỗ ngồi của mình, liền bị Mục Thịnh kéo lại tay, sau đó cô liền nhìn đối phương chậm rãi, chậm rãi mở ra nút áo sơ mi của mình ...
Một giây sau, Đường Ninh liền một mặt kinh ngạc nhìn vị trí gần trái tim trên lồng ngực bên trái của Mục Thịnh cũng có hình xăm, không phải gì khác, chính là hai chữ Đường Ninh .
"Ninh Ninh, thật xin lỗi, lúc trước làm em thương tâm chật vật thật, xin lỗi, anh không có sớm một chút nhận rõ lòng của mình, thật xin lỗi. Anh biết em bây giờ còn đang tức giận, còn không có hoàn toàn tha thứ cho anh, nhưng chúng ta còn thời gian rất dài rất dài, liền từ hình xăm này bắt đầu, về sau nhân sinh, nếu như em nguyện ý tin tưởng anh,anh sẽ yêu em bao dung em, giống như trước kia, ở trước mặt anh,em có thể thỏa thích chỉ làm chính em, có thể tục khí, có thể không nghe lời, có thể làm chuyện em muốn làm.Anh là thật thích em, thích đến chỉ cần trông thấy em thương tâm chật vật anh liền sẽ đau lòng khó chịu, thích đến khi biết em muốn cùng một nam nhân khác đi quốc gia khác, liền cái gì cũng không kịp muốn đem em cướp đến bên cạnh anh, thích đến hận trên đời này không có dây thừng loại không cởi ra được đem em cùng cánh tay của anh vững vàng buộc chung một chỗ, tốt nhất cả một đời đều không cởi ra được..."
Nói như vậy, Mục Thịnh cúi đầu hôn trên trán Đường Ninh.
"Ninh Ninh, anh yêu em."
[Độ hảo cảm Mục Thịnh: .]
Cứ việc Mục Thịnh đã đem lại nói thành thế này, nhưng Đường Ninh bên này có thể là một năm bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, cho nên tạm thời như cũ không có mở miệng nói tha thứ hắn, mặc dù không có tha thứ, nhưng thái độ mắt thường có thể thấy mềm hơn nhiều.
Chậm rãi, cô bắt đầu cũng sẽ hướng về phía Mục Thịnh mỉm cười, cũng sẽ cùng hắn cùng đi trên núi nhìn mặt trời mọc, đồng thời, người bốn phía trên đảo nhỏ cũng loạn lung lay, chỉ cần cô muốn,đảo Anh Lan - một đại bản doanh của Mục Thịnh , đúng vậy, cũng là về sau cô mới biết được, đảo Anh Lan vậy mà là nơi giấu kín vũ khí, tiền tài, bí mật của Mục Thịnh.
Nhưng đối với Đường Ninh, chỉ cần cô muốn, cô tùy thời đều có thể đi vào thư phòng bí ẩn nhất của Mục Thịnh, hắn trước bàn máy vi tính xử lý công việc, cô liền vùi ở một bên ghế sô pha bên trong xem sách, ngẫu nhiên Mục Thịnh nhìn máy tính mệt mỏi, quay đầu là có thể nhìn thấy Đường Ninh giống con mèo con, ôm sách vùi ở ghế sô pha ngủ thϊếp đi.
Cơ hồ mỗi một lần nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng Mục Thịnh đều khống chế không nổi có chút ấm áp, một loại cảm giác tự nhiên sinh ra thỏa mãn từ trong lòng của hắn chậm rãi dâng lên.
Hắn thấy chuyện hạnh phúc lớn nhất thế gian chính là như thế.
Nhưng rất nhanh, phiền toái của Mục Thịnh liền đến.
Bởi vì tin tức con trai Laura lúc trước bắt cóc Đường Ninh bị hắn bắn chết truyền về nước E , nữ nhân lúc trước mặc kệ hắn chèn ép thế nào, bức bách thế nào, cũng giống như xác rùa đen, kín không kẽ hở ,sau khi biết được đứa con độc nhất của mình tin chết, vậy mà như bị điên, bắt đầu phản công, không chỉ có như thế, ngay cả thế lực của mình cũng không để ý, chủ động đưa lợi cho lão bất tử khác, liền vì liên hợp lại bọn họ, muốn hung hăng cắn xuống một miếng thịt trên thân Mục Thịnh .
Đối với những người điên cuồng này, Mục Thịnh vốn là không sợ, thậm chí là đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, nhưng ai biết nhà dột còn gặp mưa, cũng không biết chuyện gì xảy ra,đoạn thời gian gần nhất bọn họ cơ hồ mỗi một lần hành động đều sẽ sớm bị cảnh sát biết được, trốn đều trốn không thoát, thế là dưới sự chèn ép của cảnh sát cùng Laura cầm đầu thế lực, Mục Thịnh bao gồm tất cả mọi người dưới tay hắn một chút liền bể đầu sứt trán.
"Khẳng định có nội ứng."
Một lần trong hội nghị nội bộ , trong đó một thủ hạ chém đinh chặt sắt nói như vậy.
"Nếu không làm sao lại trùng hợp như vậy? Mỗi một lần đều vừa vặn bị cảnh sát biết được, tiện nhân kia Laura còn không ngừng nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, chờ chúng ta giải quyết chuyện nội ứng, tôi nhất định phải đem nữ nhân kia ngàn đao băm thây mới tốt!"
Chỉ bất quá,trênđảo Anh Lan nhiều người như vậy, một trận điều tra kết thúc, chỉ sợ liền món ăn cũng đã lạnh.
"Ai nói chúng ta muốn tự mình điều tra? Chúng ta có thể để người kia chính mình chủ động đưa tới cửa."
Ngồi ở chủ vị Mục Thịnh trầm giọng nói như vậy.
Bên này, bọn họ lập xong kế hoạch, vừa mới một mở xong một lát, vừa vặn Đường Ninh liền ôm quyển sách đi tới phòng họp bọn họ , thấy được biểu lộ những người này nghiêm túc không cam lòng , cô vô thức liền dùng tiếng Trung mở miệng hỏi thăm , "Mục Thịnh, đây là thế nào ? Nhìn bộ dáng của mọi người hình như không phải rất vui vẻ, là... Gặp được chuyện gì sao?"
Lông mày của cô hơi hơi nhíu lên, ngẩng đầu nhìn về phía Mục Thịnh trước mặt .
Thấy được cô,Mục Thịnh đưa tay liền trực tiếp giữ lại tay cô, "Không có gì, chính là gần nhất mọi người muốn chuẩn bị một vụ mua bán lớn, cho nên thần kinh căng đến có chút chặt."
Đây là vừa mới bọn họ quyết định quy củ, trừ mấy người bọn hắn, bên ngoài toàn diện dùng mua bán lớn giải thích, đồng thời đã bắt đầu chuẩn bị tin tức giả là có vụ mua bán lớn.
Hắn không phải không tin Đường Ninh chỉ là tiểu nha đầu cái gì cũng đều không hiểu, nếu như không cẩn thận nói lộ ra miệng, đến lúc đó sẽ chỉ làm kế hoạch của bọn hắn triệt để thất bại trong gang tấc.
"Mua bán lớn sao! Ừ, tốt, loại chuyện này em cũng không quá hiểu, bất quá anh thật phải cẩn thận một ít, đừng... Đừng để em lo lắng, có được không?"
Ánh mắt Đường Ninh lo âu nói như vậy.
Nghe cô nói, Mục Thịnh trực tiếp nâng lên tay của cô, trên mu bàn tay của cô hôn lấy,đáp ứng.
Nắm tay Đường Ninh đi lên phía trước ,nhưng nam nhân không có thấy trong mắt thiếu nữ buông xuống dâng lên như có điều suy nghĩ.
Thẳng đến hắn ngồi trong mật thất thư phòng , vừa nhìn thấy từ trên màn hình theo dõi xuất hiện một bóng người mảnh khảnh, hắn không hề nghĩ ngợi liền mở chốt mở, đồng thời toàn bộ thư phòng lập tức một mảnh sáng ngời.
Hắn liền nhìn thấy một bóng lưng mặc kiện mũ áo rộng lớn màu đen liền khi ánh đèn sáng lên một cái chớp mắt, toàn thân bỗng nhiên cứng đờ.
"Bắt được mày rồi, con chuột nhỏ. Đến cùng là ai thuê mày, đem tin tức trên đảo truyền đi? Cảnh sát? Laura? Hay là thế lực khác? Nếu như mày không muốn nếm thử phương thức tra tấn đặc thù trên đảo Anh Lan, tao khuyên mày sớm một chút thẳng thắn sẽ nhận được khoan hồng tương đối tốt."
Mục Thịnh khoanh hai tay, thanh âm băng hàn nói như vậy.
Tiếng nói của hắn vừa dứt, nam nhân đã nhìn thấy người đứng trước bàn máy vi tính, nửa cúi mặt lúc này mới chậm rãi ngồi thẳng lên, sau đó đưa tay nhẹ nhàng mở ra mũ của hắn, đem tóc dài đen nhánh thanh tú đẹp đẽ gỡ đi ra, lúc này mới quay đầu cười nhẹ nhàng nhìn về phía Mục Thịnh sau lưng , "Không có nha, không có người thuê tôi, chính tôi thuê chính tôi mà thôi."
Biểu tình bình tĩnh hài hước trên mặt Mục Thịnh nhanh chóng thu liễm, hắn không thể tin liền đi tới mấy bước bên cạnh bàn máy tính , đưa tay kéo lại cổ áo nữ nhân trước mặt , trên tay sức lực càng lúc càng lớn.
Nữ nhân lại không để ý chút nào cau mũi một cái, "Không nghĩ tới hôm nay ban đêm vậy mà là các người bày một cái bẫy cho tôi sao? Thực sự là quá đáng, là ai nói qua về sau cũng sẽ không lại gạt tôi, nam nhân nha, chính là như vậy, có tình yêu liền dỗ ngon dỗ ngọt đều có thể nói ra được, tôi từ vừa mới bắt đầu liền không nên tin anh."
Mặc áo liền mũ,biểu lộ Đường Ninh giận dữ nhìn qua tựa như là ngây thơ lại ngạo kiều.
Nhưng tâm Mục Thịnh lại không khống chế được, cấp tốc lạnh xuống, cả người tựa như là thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đưa thân vào trong hầm băng âm độ , lạnh đến răng lạc lạc rung động, lạnh đến liên tâm miệng cũng bắt đầu tràn đầy trên một tầng lại một tầng băng sương.
Ngón tay hắn nắm vuốt cổ áo Đường Ninh không ngừng dùng sức, thậm chí dùng sức đến xương ngón tay hắn cũng bắt đầu thấy đau, nhưng hắn vẫn đều không có ý tứ buông ra, trong hốc mắt sớm đã một mảnh huyết hồng.
Cũng không biết trải qua bao lâu, hắn mới rốt cục tìm tới thanh âm chính mình , run rẩy hỏi, "Vì cái gì? Vì cái gì, là em? Có phải ...em có phải bị người nào lừa hay không? Bởi vì có người biết kế hoạch của bọn anh, cho nên cố ý lừa em đến? Đúng hay không? Hả? Nói đi!"
Hai chữ cuối cùng, hắn cơ hồ là cắn răng kêu đi ra.
Thấy được Mục Thịnh như thế, Đường Ninh chậm chậm thu liễm lại khóe miệng cười, mặt không thay đổi nhìn về phía nam nhân trước mặt đáy mắt một mảnh sâu nặng thống khổ , "Không có, không có người gạt tôi, từ đầu tới đuôi đều là tôi, không có những người khác, chỉ có tôi."
Vừa dứt lời,cổ mảnh khảnh của cô liền lập tức bị Mục Thịnh một phen bóp lấy.
Nhưng nam nhân làm thế nào cũng không cách nào hạ thủ giống như đối với Doãn Vũ Tình, thậm chí đến thời khắc thế này, tay của hắn vẫn sẽ cẩn thận chú ý đến không làm cô bị thương, mà chỉ là cố định trụ cô.
Cái này quá buồn cười, thật quá buồn cười!
Mục Thịnh, anh thực sự là quá buồn cười!
Nhìn bị hắn bóp cổ, khuôn mặt nhỏ có chút quá phận tinh xảo của Đường Ninh bị đè ngã trên bàn để máy vi tính .
Mắt Mục Thịnh đỏ đến tựa như là nhiễm máu.
"Tại sao vậy?Tôi lúc trước chỉ là lừa em một lần, tôi cho là em dưới sự cố gắng của tôi đã bắt đầu chậm rãi tha thứ tôi, thì ra em còn hận tôi! Chỉ một lần như vậy, tôi có gây tội ác tày trời sao? Tôi còn có làm qua cái gì khác có lỗi với em sao? Em vì cái gì nhìn qua giống như đặc biệt hận tôi?"
Mục Thịnh nhíu mày khó hiểu.
Vừa nghe đến một đoạn này, trong mắt Đường Ninh trước kia còn tính bình tĩnh , một vệt oán hận khắc cốt nháy mắt chợt lóe lên, "Tôi đương nhiên hận anh,tôi chỉ hận anh không thể ngay bây giờ lập tức chết bất đắc kỳ tử ở trước mắt tôi!"
Vừa nói xong như vậy,mắt Đường Ninh cũng đi theo đỏ lên, cô dùng sức cắn chặt răng, mắt đỏ rừng rực nhìn chằm chặp Mục Thịnh trước mắt .
Nhìn thấy Đường Ninh như thế, tay Mục Thịnh không khỏi khẽ buông lỏng lỏng.
Thế nhưng Đường Ninh nói xong một đoạn đả thương người như thế, cô liền thế nào cũng không muốn lại mở miệng.
Thấy thế, Mục Thịnh liền đem cô từ trên bàn kéo lên, sau đó cởϊ áσ liền mũ màu đen trên người cô, liền lôi kéo tay của cô đem cô hướng gian phòng cô ở mà kéo đi.
Mặc dù căn phòng này cũng bố trí một ít theo dõi, nhưng bởi vì lúc trước cùng Đường Ninh mới vừa vặn có một chút xu thế hòa hảo , hắn lo lắng máy theo dõi này về sau bị tiểu cô nương biết rồi.sẽ lần nữa ờ giữa hai người đâm sâu xuống một cái, cho nên một đêm sau bữa ăn tối dưới ánh nến, hắn liền đã phái người lặng lẽ tháo ra máy theo dõi trong phòng cô.
Hiện tại xem ra, hắn thật là hạ một bước xấu không thể xấu hơn nữa.
Mục Thịnh ở trong lòng cười nhạo chính mình.
Vừa tiến vào gian phòng, hắn liền một tay lấy Đường Ninh đẩy ngã trên giường mềm mại, sau đó trên giường lớn hơi kéo ra một cái dây xích bằng bạc ra.
Cái này ban đầu hắn là chuẩn bị lúc trước đem Đường Ninh bắt đến về sau, nếu cô phản đối quá kịch liệt, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Về sau thấy thái độ Đường Ninh thái độ dần dần mềm xuống, hắn nguyên bản còn tưởng rằng thứ này không cần dùng, ai có thể nghĩ tới...
Cơ hồ vừa nhìn thấy dây xích, Đường Ninh hô hấp lập tức dồn dập, "Đừng, đừng, tôi không cần... Không muốn! Mục Thịnh, Mục Thịnh, tôi van cầu anh, đừng xích tôi có được không? Tôi... Tôi sẽ ngoan... Tôi... Tôi sẽ nghe lời! Anh đừng... Không cần..."
Biểu lộ Đường Ninh hoảng sợ rụt lại,nước mắt to như hạt đậu vô tri vô giác rơi xuống, tay cùng chân bị cô dùng sức co lại, toàn thân trên dưới càng là khống chế không nổi run rẩy lên.
Mà bên giường Mục Thịnh vừa nhìn thấy Đường Ninh thế này, lại cúi đầu liếc nhìn dây xích bạc trong tay, rõ ràng ở trong lòng không ngừng mà nói với chính mình, giả, đều là giả,cô khẳng định lại cùng hắn diễn trò, hắn hiện tại đã không phân rõ nàng đến cùng lúc nào là thật, lúc nào là giả.
Hắn thậm chí hoài nghi lấy trước kia Đường Ninh luôn miệng nói yêu hắn, vì hắn liều lĩnh cũng đều là giả, nhưng thấy cô như thế, Mục Thịnh vẫn buông lỏng dây xích trong tay, khắc chế không được chậm rãi lên giường, đi tới bên người Đường Ninh toàn thân run rẩy , đưa cô ôm vào trong ngực của mình.
Cả người nội tâm cùng thân thể tựa như là phân liệt , trong lòng đang không ngừng cự tuyệt cản trở, nhưng thân thể lại vô thức ôm chặt thân thể nho nhỏ của thiếu nữ, trong miệng cũng không chỗ ở nhẹ giọng an ủi, "Được, không xích, chúng ta không dùng cái này, anh không xích em, tốt rồi, đều tốt rồi, không sợ, Ninh Ninh không sợ..."
Nghe bên tai an ủi, cảm thụ được Mục Thịnh ấm áp ôm ấp,cảm xúc Đường Ninh mới dần dần bình phục ổn định lại.
Bình phục lại, nước mắt của cô liền từ gương mặt trơn bóng tuột xuống.
Cô nhìn chằm chằm cánh tay Mục Thịnh trước mặt , bỗng nhiên ánh mắt hung ác, đưa tay bắt lấy liền đưa tới bên miệng, hung tợn cắn.
"Tê!"
Không hề chuẩn bị Mục Thịnh lập tức hít vào ngụm khí lạnh.
Hắn cúi đầu không thể tin nhìn Đường Ninh cắn cánh tay hắn , thậm chí dùng sức đến cả người cũng bắt đầu phát run lên, máu tươi cơ hồ một chút liền từ miệng vết thương của hắn chảy xuống.
Tí tách, tí tách.
Hỗn hợp có nước mắt của Đường Ninh cùng nhau nhỏ giọt trên giường đơn trắng noãn.
Cũng không biết cắn bao lâu, có thể là phát giác được Mục Thịnh cũng không có ý tứ ngăn trở , Đường Ninh lúc này mới chậm rãi buông lỏng ra răng, ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân trước mặt.
Hai người cứ như vậy bốn mắt nhìn nhau rất lâu.
Thẳng đến cửa phòng bỗng nhiên bị người bên ngoài gõ vang, sau đó hai người liền cùng nhau nghe được bên ngoài người bẩm báo Mục Thịnh, bọn họ bắt được ba nam tử lén lén lút lút lên đảo, quốc tịch Trung Quốc , nhìn chứng minh thư của bọn hắn, tên lần lượt là Giang Diệu, Từ Tinh Bách, Diệp Cận Ngôn, nghe ý tứ của bọn hắn , bọn họ là cố ý lên đảo đến tìm Đường Ninh tiểu thư, hiện tại không biết nên xử lý như thế nào.
Nghe được ba cái tên này, Mục Thịnh liền chú ý tới biểu lộ Đường Ninh trước mặt không chỉ có không có chút nào lo lắng, ngược lại còn nhẹ nhướng mày.
Cô tuyệt không lo lắng ba nam nhân si tâm một mảnh với cô.
Giang Diệu coi như xong, có thể rõ ràng, rõ ràng trước đó không lâu cô còn muốn cùng Diệp Cận Ngôn đi nước Anh, Từ Tinh Bách bị thương cô cũng thật lo lắng rất khó chịu, cho nên đến cùng là xảy ra chuyện gì?
Vì cái gì, vì cái gì Đường Ninh trong vòng một đêm tựa như là biến thành người khác ?
Mục Thịnh nhìn Đường Ninh thờ ơ hồi lâu, lúc này mới khàn giọng chậm rãi mở miệng, "Trước đem bọn họ nhốt tại trong địa lao, ngày mai lại đến thẩm vấn."
"Vâng."
Nói xong một đoạn như vậy nói về sau, Mục Thịnh đứng dậy ngay trong gian phòng tìm được một cái hòm thuốc, chính mình xử lý vết thương trên cánh tay bằng thuốc thượng hạng cho mình, quay người liền đến đến bên người Đường Ninh, kéo lấy cô đến toilet rửa sạch vết máu trong miệng, lúc này mới lại đưa cô ném đến trên giường, chính mình cũng tới giường, sau đó từ sau đầu một tay lấy cô ôm chặt lấy.
Đường Ninh thấy mình bất kể thế nào giãy dụa đều không tránh thoát hai tay Mục Thịnh , bỗng nhiên cười lạnh mở miệng nói, "Không phải nói trên đầu chữ sắc có cây đao sao? Đều biến thành như bây giờ, anh còn muốn cùng tôi ngủ ở cùng nhau, chẳng lẽ không sợ tôi ban đêm thừa dịp anh ngủ, cắn một cái vỡ cổ họng của anh sao?"
Cô hung tợn uy hϊếp như vậy.
"Em có thể thử xem."
Thanh âm Mục Thịnh trầm thấp có một ít lợi hại.
"A."
Đường Ninh xì khẽ.
Không có người nói chuyện, rất nhanh gian phòng liền hoàn toàn yên tĩnh trở lại.
Không biết qua bao lâu, được báo cho nam nhân phía sau đã bắt đầu sinh ra một điểm buồn ngủ, Đường Ninh lập tức nhíu mày.
"Ta nhớ được danh sách đạo cụ của ngươi hình như có một đạo cụ gọi là ác mộng lại đến, chính là thông qua ký ức rút ra khoảnh khắc ác liệt thống khổ đến khó chịu được , chế tạo thành một ác mộng hoàn chỉnh mà chân thực , để người khác trong mộng là có thể đứng ngoài quan sát hoặc là trải qua, đúng không?"
Cô ở trong lòng nhẹ giọng hỏi thăm tiểu hệ thống.
[Ừ, đúng vậy, Đường Bảo.]
"Rất tốt, ta muốn dùng điểm tích lũy đổi, bốn cái."
Nếu đều là tra nam, đó là đương nhiên là muốn chỉnh tề.
Mục Thịnh không phải muốn biết cô rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, vì cái gì bỗng nhiên từ bé đậu ngọt biến thành cỏ độc sao?
Vậy liền tự mình đi trong mộng tìm nguyên nhân đi!
Cô nha, ngay từ đầu đến vị diện này, liền chưa bao giờ đình chỉ nghĩ qua để đối tượng công lược bọn họ hảo hảo thấy một chút bọn họ đã từng ngu ngốc đến cỡ nào ?
Làm sai chuyện, cái gì cũng không biết, một điểm hối cải đều không có cái này sao có thể được đây?
Khóe miệng Đường Ninh hơi hơi cong lên.
Thế là rất nhanh, bên kia vừa kết thúc đổi đạo cụ , tinh chuẩn tung ra,cô liền lập tức cảm giác được Mục Thịnh trước kia còn siết chặt cánh tay của cô liền bỗng nhiên buông lỏng, nam nhân liền đã sa vào đến mộng cảnh cô chuẩn bị.
Mặc dù không thấy được Giang Diệu bọn họ, nhưng không cần nghĩ cũng biết, lúc này, ba người kia cũng hẳn là đang ở trong mộng cảnh.
Vậy thì "Mộng đẹp" nha!
Đạo cụ cùng nhau phát hiy, Mục Thịnh liền lập tức phát hiện lúc này chính mình chính lại về tới trong giáo y viện Kim Thắng , Giang Diệu thì bỗng nhiên trực tiếp xuất hiện ờ cửa ra vào Diệp gia , Từ Tinh Bách, Diệp Cận Ngôn cũng đều cùng lúc xuất hiện tại nhà của mỗi người.
Mấy người rất nhanh liền gặp Đường Ninh tiếu yếp như hoa ,Doãn Vũ Tình cùng cùng bọn hắn cắt không đứt để ý còn loạn , bọn họ tựa như là u hồn ký sinh thân thể của mình , trơ mắt nhìn thân thể của mình vì Doãn Vũ Tình một lần lại một lần tổn thương Đường Ninh.
Uy hϊếp, đe dọa, bóp cổ, vạch trần Đường Thanh, dùng sinh ý uy hϊếp Diệp Chấn để ông quản thúc Đường Ninh, bạt tai, bắt cóc, thậm chí là... Tùy ý để cô bị người bắt đi, cuối cùng chỉ cấp bọn họ lưu lại một ánh mắt hoảng sợ mà tuyệt vọng.
Thế này còn chưa kết thúc, bọn họ còn đi theo Đường Ninh trằn trọc đến tiểu sơn thôn vắng vẻ buồn nôn , nhìn xem cô giống như là gia súc bị người đánh bị người mắng, bị người dùng dây xích gỉ khóa lại trong hầm ngầm phát tán ra nồng đậm mùi nấm mốc, tuyệt vọng thống khổ, khó khăn từ trong sơn thôn trốn thoát, lại chỉ có thể một đường ăn xin về lại Hải thị, trở về Hải thị, trực tiếp liền biết được mẹ của mình vì tìm cô sớm đã chết đi nhiều năm, ôm ý tưởng đồng quy vu tận , cuối cùng trong hôn lễ hạnh phúc mà ngọt ngào của Giang Diệu cùng Doãn Vũ Tình , bị người một đao đâm trúng phần bụng, vừa là giải thoát,vừa là không cam lòng trợn tròn mắt triệt để chết đi...
Ninh Ninh, Ninh Ninh, đừng, đừng, không cần..."
Tác dụng đạo cụ vừa kết thúc, Mục Thịnh liền bỗng nhiên giật mình tỉnh lại.
Vừa mới mở mắt ra, đã nhìn thấy Đường Ninh trước kia còn bị hắn ôm vào trong ngực , lúc này chính ôm mình đầu gối, ngồi một góc đầu giường , dường như phát giác được hắn tỉnh lại, vô thức ngẩng đầu nhìn hắn.
Cũng là lúc này, Mục Thịnh mới nhìn đến môi của cô đã sớm bị chính cô cắn tràn đầy vết thương pha tạp , ánh mắt trống rỗng mà tử tịch.
"Giáo y tiên sinh, anh nằm mơ mơ tới tôi phải không? Tôi nghe được anh nói mơ, thế nhưng anh làm sao lại mơ giấc mơ như thế chứ?"
Nói như vậy, Đường Ninh hơi nghi hoặc một chút cau chặt lông mày, "Không nên nha, kia đã là chuyện của đời trước của tôi rồi, anh làm sao lại nằm mơ thấy chứ?"
Vừa nghe đến hai chữ đời trước,con ngươi Mục Thịnh không bị khống chế hung hăng co rụt lại.
Thấy hắn như thế, Đường Ninh trực tiếp liền lộ ra nụ cười ngọt ngào, "A, thế nào? Thì ra anh không biết sao, đối với anh mà nói, kia mặc dù là giấc mộng,nhưng với tôi mà nói, lại tất cả đều là tôi thân sinh trải qua!"
"Đúng vậy, hiện tại, tôi từ Địa ngục bò lên, tới tìm các người..."
Đường Ninh cười đến một mặt ôn nhu.
"Ừm, như anh đã nói lúc mơ, sau khi anh trơ mắt nhìn tôi bị người bắt đi, vì chất lượng cũng không tệ nên tôi rất nhanh liền bị đám người kia lấy tệ bán ra, sau đó liền bị buộc sinh con,đứa thứ nhất tôi nhớ được hình như là nữ nhi, chỗ kia rất trọng nam khinh nữ,đứa nhỏ nho nhỏ hồng hồng vừa mới sinh ra liền bị lão thái bà thối kia bóp chết, sau đó không biết bị ném tới nơi nào, về sau tôi liền có vận khí tốt một chút, sinh đứa con trai,thời gian cuối cùng tốt hơn một chút,được bọn họ thả ra từ trong hầm ngầm, khi đó cách khoảng thời gian một lần nữa nhìn thấy dương quang đã qua trọn vẹn một năm lẻ chín tháng mười ba ngày, cũng là khi đó tôi mới biết được, người rất lâu không thấy dương quang, đột nhiên thấy được dương quang thế mà lại bị mù! Mắt của tôi mù ròng rã một tuần lễ, cho dù về sau có thể lần nữa nhìn thấy ánh sáng, trong mắt của tôi cũng từ đầu đến cuối đều giống như thể được bao phủ bởi một tấm màn trắng, nhìn cái gì đều mơ mơ hồ hồ..."
"Lúc đó các người đang làm gì nhỉ? Tôi nghĩ nhất định là bốn người cùng nhau đem hết tất cả vốn liếng đi làm Doãn Vũ Tình vui vẻ chứ gì? Thật đúng là chênh lệch rõ ràng! Anh nói tôi vì cái gì lại hận anh đây?"
Nói nói, Đường Ninh ngược lại nhịn không được trầm thấp nở nụ cười, sau đó khóe mắt liếc qua không cẩn thận nhìn thấy hai mắt Mục Thịnh tinh hồng, đột nhiên che miệng làm ra vẻ kêu, "A..., tôi quên, Mục giáo y của chúng ta nghe nói hình như có rất bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng đó! Vậy phải làm sao bây giờ đây? Vậy mà anh lại thích người bẩn như tôi, thậm chí còn một lần lại một lần hôn tôi,anh bây giờ có thể chỉ cần vừa nghĩ tới hai chúng ta từng có tiếp xúc thân mật như thế, liền khống chế không nổi muốn ói hay không..."
Câu nói kế tiếp Đường Ninh thậm chí còn chưa nói xong, cả người liền bị Mục Thịnh kéo tới, sau gáy bị hắn dùng sức nâng,môi nam nhân liền dán lên đôi môi vết máu loang lổ của cô , hôn xuống thật sâu .
Một cái chớp mắt giật mình ngơ ngác qua đi, Đường Ninh lập tức bắt đầu điên cuồng mà cự tuyệt giãy giụa.
"Ưm ưʍ..."
Nhưng khí lực của cô làm sao có thể so được với khí lực đã được rèn luyện lâu dài của Mục Thịnh,thấy mình thế nào cũng giãy dụa không thoát sự kiềm chế của hắn, Đường Ninh không chút do dự há mồm hung hăng cắn môi của hắn, miệng vừa hạ xuống, mùi máu tươi tràn ngập ra phần môi hai người .
Cho dù thế này, Mục Thịnh cũng vẫn không có buông ra.
Cảm giác vô lực ủy khuất, trước kia còn cắn đến kịch liệt Đường Ninh khống chế không nổi lập tức tuyệt vọng mà bất lực khóc ồ lên.
Càng khóc thanh âm càng tuyệt vọng, càng khóc nước mắt càng là khống chế không nổi.
Nghe được tiếng khóc của cô, ôm lấy cô, mắt Mục Thịnh lúc này cũng đỏ lên , lúc này mới chậm rãi buông lỏng ra bàn tay nâng sau gáy cô , đưa toàn bộ cô ôm vào trong ngực của mình, càng ôm càng chặt, càng ôm càng dùng sức, thậm chí liền thân đều đi theo run nhè nhẹ.
Ninh Ninh, Ninh Ninh, Ninh Ninh của hắn ...
Chính là lúc này, cửa phòng hai người bỗng nhiên bị người bên ngoài gõ.
Nghe được thanh âm này, tiếng khóc Đường Ninh dừng lại, cô hít một hơi thật sâu, trừng mắt nhìn, đưa tay liền lau đi nước mắt trên mặt.
"Chuyện gì?"
Trong thanh âm Mục Thịnh nồng đậm giọng mũi.
"Lance, ba nam tử quốc tịch Trung Quốc vụиɠ ŧяộʍ lên đảo hôm qua, sáng nay sau khi tỉnh lại, giống như có chút không đúng, bọn họ hình như khóc lóc thảm thiết..."
Vừa nghe đến bốn chữ khóc lóc thảm thiết này, Mục Thịnh còn chưa kịp nói một ít, Đường Ninh trước hết một bước cười khẽ.
"Không phải chứ? Đảo Anh Lan đến cùng là phong thuỷ bảo địa gì thế, đừng nói với tôi là tối hôm qua bọn họ cùng anh mơ giống nhau nhé?"
Cái chữ mơ này, một chút liền đâm chọt thần kinh Mục Thịnh .
Hắn dùng sức nhíu nhíu mày, "Không cần để ý tới, giám sát chặt chẽ bọn họ đừng để bọn họ chạy trốn, tôi trễ một ít sẽ đi thẩm vấn bọn họ."
"Đừng nha, làm gì mà trễ một ít? Vừa vặn tôi cũng rất lâu cũng chưa thấy qua ca ca thân ái, vị hôn phu còn có bạn cùng bàn của tôi, dứt khoát gọi bọn họ cùng nhau đến, tự ôn chuyện nha!"
Đường Ninh thanh âm lạnh lùng nói như vậy.
Nghe xong cô nói, Mục Thịnh quay đầu cùng cô nhìn nhau hồi lâu, sau đó khẽ nhắm mắt, "Được, Mã Tu, đem ba người tối hôm qua vụиɠ ŧяộʍ lên đảo mang đến đại sảnh cho tôi, tôi một hồi liền xuống dưới."
"Vâng."
Vì đi gặp ba người kia, Đường Ninh còn cố ý ăn mặc, đổi lại Mục Thịnh chuẩn bị tốt cho cô váy màu đỏ rượu lộ lưng, còn trang điểm cho phù hợp, lúc này mới chậm rãi đi xuống lầu dưới.
Cơ hồ vừa xuất hiện ở lối cầu thang ,cô liền thấy phía dưới đại sảnh ba người bị dây thừng buộc được cực kỳ chặt chẽ ,trong nháy mắt, cùng nhau tham lam mà bi thương nhìn cô.
Xem xét biểu tình này của bọn họ, mới vừa đi xuống tới, Đường Ninh liền lập tức bật cười, "Đừng nói với tôi ba người các người cũng cùng giáo y tiên sinh mơ cùng một giấc mộng nha, trong mộng tôi bị các người làm cho thảm hại, muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong."
Nói chuyện, nụ cười của cô một liền thu liễm, sau đó lại lộ ra biểu lộ oán trách mà quyến rũ, "Ai nha, như này thật là cũng không có thú vị gì cả, khó khăn lắm mới được lão thiên chiếu cố một lần,để tôi mang theo những ký ức khắc sâu mà thê thảm đau đớn kia trở lại một lần nữa, tôi... Tôi còn chưa có chơi chán đâu, hiện tại ai cũng biết,chuyện này giờ chán rồi,thôi, hiện tại không cần chơi nữa!"
Cô dang tay ra, biểu lộ dường như có chút tiếc nuối.
"Đường Ninh..."
Nghe được cô vậy mà thừa nhận chính mình là từ nhân sinh thống khổ như vậy trùng sinh trở về,ánh mắt Từ Tinh Bách không khỏi đau đớn gọi cô một tiếng.
Nghe được tiếng kêu của hắn, Đường Ninh quay đầu liền nhìn thấy mắt Từ Tinh Bách đang đỏ, sau đó chậm rãi đi tới trước mặt hắn, đưa ngón trỏ ra trực tiếp giơ lên cằm của hắn, sau đó hơi hơi ngoắc ngoắc môi, "Tôi nói không đúng sao? Đừng nói với tôi,cậu bây giờ còn thích tôi nha!Cậu hẳn là cũng ở trong giấc mộng thấy được mới đúng,cứu được cậu ngay từ đầu cũng không phải là tôi, là tôi vì để cho cậu động tâm, cố ý trước Doãn Vũ Tình cứu cậu, sau đó khi cậu bị địa đầu xà(côn đồ) chộp tới , cố ý đi theo phía sau của cậu đi cứu cậu. Cậu không phải vì như vậy liền động lòng với tôi chứ?"
"Vậy tiểu thiên sứ Vũ Tình của cậu thì sao nhỉ? Lúc trước cậu không phải còn trong nhà vệ sinh bóp lấy cổ của tôi uy hϊếp tôi, nếu lại để cho bảo bối Vũ Tình của cậu lộ ra một điểm không vui, cậu liền muốn muốn mệnh của tôi sao? Ai nha, nhưng làm sao bây giờ đây? Tôi hiện tại không chỉ là làm hại cô ta không vui, còn không cẩn thận làm hại cô tabi hủy dung, không sao chứ?Nếu cậu thấy được,cậu có phải được đem tôi tháo thành tám khối mới có thể báo thù cho Vũ Tình của cậu hay không? Ha ha ha..."
Nói xong, Đường Ninh liền nhịn không được trầm thấp nở nụ cười.
Sau đó cô cứ như vậy nhìn Từ Tinh Bách một giọt lạimột giọt nước mắt từ trong hốc mắt đỏ bừng một mảnh của hắn rơi xuống.
[Độ hảo cảm Từ Tinh Bách: .]
Tiếng kim tệ rơi xuống vang lên trong nháy mắt, Đường Ninh liền che dấu khóe miệng tươi cười, buông lỏng tay ra, đầu ngón tay trên vạt áo thiếu niên chà nhẹ.
Cô lại đi tới bên cạnh Từ Tinh Bách -Diệp Cận Ngôn, ngọt ngào kêu một tiếng ca ca, sau đó tiến đến bên tai của hắn nhỏ giọng nói, "Anh sẽ không thật sự nghĩ là tôi không biết kỷ niệm ngày thành lập trường một đêm kia,sau khi mất điện, người hôn tôi đến cùng là ai chứ? Tôi nhìn ngốc bạch ngọt như vậy sao? Đáng tiếc, đồ hèn nhát chính là đồ hèn nhát, đối mặt với Doãn Vũ Tình là đồ hèn nhát, đối mặt với tôi càng là kẻ hèn nhát, chỉ trừ một đao kia đâm phải có đủ gọn gàng mà linh hoạt..."
Vừa nghe đến câu nói này của Đường Ninh, con ngươi Diệp Cận Ngôn lập tức co rụt lại, rất nhanh, cả người đều khống chế không nổi run rẩy run rẩy lên.
[Độ hảo cảm Diệp Cận Ngôn: .]
Lại một lần nữa nghe được âm thanh kim tệ rơi xuống,Đường Ninh cười nhẹ đứng dậy, quay đầu nhìn thoáng qua Giang Diệu, chỉ phát ra một tiếng cười nhạo trầm thấp, quay người liền hướng một bên ghế sô pha đi tới.
Thực sự là tối hôm qua mộng cảnh vừa kết thúc về sau, độ hảo cảm của Giang Diệu liền đã đạt tới .
Đối với loại này, cô thực sự là liền một lời thừa thãi đều không muốn lại nói với hắn.
Chính là lúc này, mấy người chợt nghe phía tây đảo truyền đến một trận tiếng oanh minh, thậm chí liền mặt đất đều bị chấn động đến rung động hai cái, gần như đồng thời,bộ đàm Mục Thịnh luôn luôn đeo ở hông, chuyên môn dùng để người trên đảo liên lạc lẫn nhau vang lên vài tiếng hỗn loạm, đột nhiên vang lên một đạo âm thanh báo cáo dồn dập.
"Lance, không xong, không biết những người Laura sao lại phát hiện ra vị trí đảo Anh Lan , hiện tại một đại bang người của bà ta trực tiếp liền hướng đảo Anh Lan đánh tới, bà ta chính là người điên, con trai mình chết rồi, liền mệnh cũng không cần, chính là muốn để ngài chôn cùng!"
Vừa mới nghe xong báo cáo,Mục Thịnh nhìn về phía Đường Ninh, ánh mắt ngưng lại, liền lập tức xông về phía trước đem Đường Ninh cách hắn cách đó không xa,đẩy ngã nhào xuống đất.
Một giây sau, một tiếng ầm vang ngay bên tai mấy người nổ vang.
Hắn vội vàng đỡ dậy Đường Ninh, nắm chặt tay của cô, sau đó trực tiếp gỡ xuống đao võ sĩ trên vách tường dùng để trang trí, dắt Đường Ninh đi tới trước mặt đám người Diệp Cận Ngôn, giơ tay chém xuống,dây cột bọn họ nút buộc liền lập tức bị cắt.
Lúc này, bên ngoài biệt thự có tiếng vang lớn hơn.
"Mấy người các người, tự cầu phúc đi."
Nói xong, hắn gắt gao dắt lấy tay Đường Ninh liền mang theo cô hướng phía ngoài chạy đi.
Một hơi chạy tới một cái phòng chứa đồ cách biệt thự không xa, hắn liền đem Đường Ninh trực tiếp đẩy vào, sau đó xốc lên tạp vật trongphòng chứa đồ, liền lộ ra một thông đạodưới đất.
Cũng là lúc này, Đường Ninh mới phát hiện bả vai Mục Thịnh vậy mà tại không biết lúc nào, rất có thể ngay khi trong biệt thự đã sớm bị máu tươi nhuộm đỏ, thậm chí liền sau lưng cùng trước ngực đều hiện đầy vết máu.
Quay đầu nhìn thấy mắt Đường Ninh luôn luôn chăm chú nhìn bờ vai của hắn, Mục Thịnh tựa như là không cảm giác được đau đớn, kéo lại tay Đường Ninh liền đem cô nhét vào phía dưới trong thông đạo, sau đó hắn cũng đi theo trốn đi vào.
Trong thông đạo bừa buồn chán vừa nóng không nói, còn đen kịt một màu, Mục Thịnh bởi vì động tác quá nhiều kịch liệt, dường như không cẩn thận một chút lại đụng phải bả vai, cái này khiến hắn vôthức hít vào ngụm khí lạnh, trong bóng tối trước kia liền sắc mặt tái nhợt, trong lúc nhất thời biến càng thêm được trắng bệch.
Chỉ có như vậy, hắn như cũ ở trên người lục lọi, chỉ nghe thấy một tiếng vang kim loại, hắn một liền dùng còng tay trong tay còng vào cổ tay trái Đường Ninh, đồng thời đem một cái còng khác còng ở cổ tay phải của hắn.
"Anh làm gì?"
Cảm nhận được xúc cảm băng lãnh trên cổ tay , Đường Ninh lập tức thấp giọng hỏi như vậy nói.
"A, làm gì?"
Mục Thịnh trầm thấp cười, "Không làm gì, chỉ là muốn nói cho em, cho dù em hận tôi tận xương, nhưng em trêu chọc tôi làm tôi thích ngươi, như vậy cho dù là chết,em cũng phải cùng tôi chết cùng một chỗ!"
"Tên điên!"
"Tên điên? Không, tôi chưa từng có một khắc như thanh tỉnh bây giờ ."
Mục Thịnh trả lời, trong bóng tối sắc mặt càng lúc càng trắng.
Đúng lúc này, bộ đàm hắn lần nữa vang lên, lần này hắn từ trong đó biết được bởi vì quá nhiều người muốn đòi mạng hắn , đám người này có thể là đi theo sau lưng ba người bọn Từ Tinh Bách tìm được con đường đến đảo Anh Lan , mặc dù không có người biết ba người Từ Tinh Bách đến cùng là thế nào tìm ra nhưng bọn hắn đích xác mang theo đám người Laura, trực tiếp đánh bọn họ trở tay không kịp. Lại thêm khoảng thời gian này, cảnh sát cùng đám người Laura song trọng giáp cônh, thế lực của hắn vốn là trên phạm vi lớn co lại, hiện tại mặc dù người của đối phương cũng đã chết không ít, nhưng người của bọn hắn cũng giống vậy không còn lại bao nhiêu...
Lúc này, Mục Thịnh chợt nhớ tới khi hắn ở Mộng Huyễn cốc, thời điểm Đường Ninh vào viện, từng tự cho mình một cái cảnh cáo, đó chính là ——
[... Người như hắn, một khi mất đi cảnh giác cùng trầm tĩnh, cuối cùng chỉ sợ liền chết như thế nào cũng không biết... ]
Hiện tại, quả thật một câu thành sấm.
Hắn thích Đường Ninh, bởi vì cô đã mất đi cảnh giác cùng yên tĩnh, hiện tại càng là một hồi nguy cơ lớn nhất trong đời này của hắn .
Laura đến nơi là bởi vì con trai của bà ta chết đi, trong mộng cảnh, bởi vì là Đường Ninh cứu được Doãn Vũ Tình, dẫn đến hắn cùng Laura liền chính diện đối đầu đều không có, bà ta như thế nào lại điên cuồng như vậy đối phó hắn.
Hắn đối Đường Ninh không có lòng cảnh giác, ngược lại cũng bởi vì áy náy cùng yêu, khiến cho cô có thể tùy ý ra vào đảo Anh Lan, kết quả cô đem tin tức của hắn đều nặc danh tố cáo cho cảnh sát.
Dựa theo trong mộng cảnh trải qua, Từ Tinh Bách tinh thông máy tính và code, hắn tám chín phần là trên thân Đường Ninh động tay chân gì đó, mới có thể tinh chuẩn tìm đến đảo Anh Lan, đồng thời đưa tới Laura.
Đủ loại trùng hợp trộn lẫn cùng một chỗ, tạo thành cục diện nguy cơ tứ phía hiện tại.
Trong bóng tối, Mục Thịnh tự giễu cười khẽ.
"Cho nên, hiện tại, vui vẻ sao?"
Hắn mang theo ý cười,hỏi Đường Ninh bên người như vậy.
Trong bóng tối, Đường Ninh cũng không nói lời nào.
Trừ tiếng hít thở nhỏ xíu , trong thông đạo dưới lòng đất hoàn toàn yên tĩnh.
Có thể là trong bóng tối lại càng dễ để người ta thấy rõ nội tâm của mình, cũng càng dễ dàng làm người ta sinh sôi cảm xúc mềm yếu yếu ớt , lại thêm thương thế trên vai.
Thân thể càng ngày càng lạnh Mục Thịnh trong bóng tối bỗng nhiên trầm thấp mở miệng tiếng gọi tên Đường Ninh .
"Ninh Ninh..."
"Thời gian lâu như vậy, hết thảy tất cả, tất cả đều là giả sao? Từ lần đầu gặp đến bây giờ..." Nói đến đây, Mục Thịnh hơi dừng một chút, sau đó thanh âm thấp mà yếu mà hỏi thăm,
"Em đã từng, liền không có một khắc, thật vì anh mà động tâm sao?"
Hắn vừa hỏi xong, trong bóng tối đáp lại hắn đầu tiên là một mảnh trầm mặc như chết .
Rất nhanh, một tiếng cười trầm thấp liền vang lên, thanh âm êm tai mà thanh thúy.
"Mặc dù nơi này rất tối nhưng phía ngoài trời còn chưa có tối, nhưng anh đang êm đẹp sao lại bắt đầu mơ mộng chứ? Không có, tôi chưa hề có..."
Còn lời thừa đả thương người Đường Ninh còn chưa kịp nói ra miệng, môi của cô liền liền lập tức bị người phong bế.
Nam nhân hôn hung ác bá đạo lại khiến người ngạt thở, không chỉ có như thế, hắn thậm chí còn dùng sức một chút liền cắn nát bờ môi vừa mới khép lại của cô, mùi máu tanh tràn ngập giữa răng môi hai người .
Nam nhân kín không kẽ hở công thành đoạt đất, bởi vì thiếu dưỡng khí lại thêm kháng cự, Đường Ninh bắt đầu kịch liệt giãy dụa.
Thẳng đến ——
Cổ phía sau giống như là bị con kiến cắn, một điểm đau đớn chợt lóe qua, cảm giác đầu váng mắt hoa trực tiếp đánh tới, thậm chí cũng không kịp để lại một câu nói, cả người cô liền đã mê man.
Khi ý thức của cô triệt để sa vào trong bóng tối, cô cảm giác được Mục Thịnh liền vuốt gương mặt của cô tựa như là đang vuốt tuyệt thế trân bảo gì đó.
"Em không thích tôi, rất tốt, thật rất tốt, nếu không thích tôi thì cứ không thích đi... Như thế tôi cũng có thể..."
Nghe xong như vậy mấy chữ, cảm nhận được mi tâm ấm áp Đường Ninh liền hoàn toàn hôn mê đi.
[Độ hảo cảm Mục Thịnh: .]
——
Tỉnh lại lần nữa lúc, cảm nhận được còng tay trên tay đã trống không Đường Ninh, lập tức liền kêu một tiếng tên Mục Thịnh .
Không có người trả lời cô, không có người.
Cô lảo đảo từ trong địa đạo bò ra ngoài, lại nhìn thấy bên ngoài trước kia còn là bờ cát trắng giờ khắp nơi hiện đầy vết máu đỏ tươi, cùng đám người ngã trên mặt đất chết đã lâu.
Cô lảo đảo giữa những người này càng không ngừng tìm kiếm, bởi vì sợ hãi cùng kinh hoảng, tiếng hít thở càng ngày càng thô trọng.
Thậm chí trong lúc nhất thời, cô cảm thấy đảo Anh Lan lớn như vậy phảng phất chỉ còn lại có một mình cô.
Hút, hô, hút, hô...
Trừ tiếng gió, tiếng sóng biển, cô cũng chỉ có thể nghe được thanh âm thở dốc của chính mình .
Một đường chạy một đường tìm...
Đúng lúc này, tựa như con ruồi không đầu, Đường Ninh quay đầu, liền thấy vách tường phía sau một cái nhà, lộ ra ngoài một chiếc giày nhìn qua thập phần nhìn quen mắt .
Cả người cô lập tức ngừng lại, đứng tại chỗ đợi đã lâu, lâu đến chân cũng hơi hơi tê tê, cả người cô lúc này mới như ở trong mộng mới tỉnh, chậm rãi từng bước hướng bên kia đi đến.
Vừa mới quẹo qua một cái cua quẹo, liền thấy ——
Mục Thịnh cúi thấp đầu một chân cong, một chân duỗi thẳng, tựa ở góc tường .
Sau đó chính là đỏ,tất cả đều đỏ...
Mặc kệ là tung tóe trên vách tường , hay là trên thân nam nhân, hoặc là hội tụ dưới người hắn .
Đường Ninh cho tới bây giờ cũng không biết, hóa ra một người vậy mà có thể chảy ra nhiều máu như vậy.
Cô nhìn thấy Mục Thịnh như thế đầu tiên là khống chế không nổi cười khẽ , sau đó từng bước một đi tới trước người hắn, ngồi xuống, đưa tay tùy ý gảy xuống tay hắn buông thõng khoác lên trên đầu gối , thậm chí liền khí lực đều không còn.
Cô nhìn thấy cả người nam nhân bỗng nhiên vô lực ngã xuống.
Một cái ngọc Phật dính đầy vết máu trực tiếp từ tay phải hắn luôn luôn nắm chặt tuột ra.
Vừa nhìn thấy ngọc Phật, Đường Ninh mấp máy môi, sau đó chậm rãi đưa tay thăm dò xuống hơi thở nam nhân .
Không có cảm nhận được bất kỳ khí tức gì ,Đường Ninh rốt cục khắc chế không được nở nụ cười, chỉ cười đến trước kia nước mắt từ trong hốc mắt văng tứ phía.
Đúng lúc này, điện thoại di động cô đặt ở trong túi áo trên bỗng nhiên chấn động .
Nghe được thanh âm này, cô chậm rãi theo trong túi tiền của mình móc ra điện thoại , ấn mở, lúc này mới kinh ngạc phát hiện nhận được vậy mà là tin nhắn hẹn giờ của Mục Thịnh .
[Ninh Ninh, em bây giờ bị anh tiêm gây tê, hiện đang mơ màng ngủ. Nếu như luôn luôn cùng em ở đây trốn, đám người Laura nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, đến lúc đó hai chúng ta sợ là một người cũng không sống nổi. Cái mạng này coi như anh nợ em, hẳn là trả lại cho em mới đúng. Kỳ thật ta đến bây giờ đều chưa nghĩ thông suốt,anh sao có thể làm được ra trơ mắt nhìn thấy em bị người khác bắt đi chứ? Hiện tại tốt rồi, đời trước thiếu nợ,đời này đến... Ninh Ninh, thật xin lỗi, xin lỗi vì từng làm qua tất cả mọi thứ với em. Ban đầu gặp nhau, có lẽ từ vừa mới bắt đầu chính là sai lầm. Nếu như,anh nói là nếu như, lần này anh có thể còn sống sót, lúc trước chúng ta coi như bỏ qua, được chứ? Để chúng ta một lần nữa nhận biết, được chứ? —— Mục Thịnh ]
Xem xét xong tin nhắn, Đường Ninh khẽ hít một cái khí, hơi hơi hất cằm lên, dùng sức trợn tròn mắt không chớp,nhưng nước mắt trong hốc mắt góp nhặt quá nhiều vẫn không bị khống chế từ gương mặt của cô lăn xuống,cô cúi đầu liếc nhìn trước mặt ánh nắng chiều đánh vào gương mặt Mục Thịnh, tay run run từ trong tay của hắn nhận lấy ngọc Phật thấm đẩm máu của hắn , sau đó chậm rãi đeo tới trên cổ của mình.
Muốn đứng lên, lại thử mấy lần đều bởi vì run chân vô lực chưa có thể đứng lên.
Rốt cục giãy giụa đứng lên ,cô quay người liền đi ra ngoài.
Ai ngờ đúng lúc này, vừa mới ngẩng đầu,cô liền thấy sinh mệnh so với Tiểu Cường còn ngoan cường hơn- ba người Từ Tinh Bách .
Chỉ là lúc này bộ dáng ba người cũng không tốt hơn chỗ nào, Từ Tinh Bách tay còn đứt mất, thậm chí so với trong cố truyện còn lợi hại hơn, Diệp Cận Ngôn thì nhắm chặt hai mắt bị Giang Diệu vác tại trên lưng, hệ thống dò xét qua, eo của hắn không biết bị thứ gì hung hăng đâm đi vào, hiện tại đã là hít vào nhiều mà thở ra không bao nhiêu, về phần Giang Diệu mắt phải lưu lại một vết thật sâu.
Nhưng cô lại giống như là cái gì cũng không thấy, nhìn không chớp mắt từ bên người của bọn hắn đi tới.
"Ninh Ninh..."
Giang Diệu vô thức gọi cô.
Cho dù nghe được tiếng kêu của hắn, Đường Ninh không có ý tứ ngừng lại .
Thẳng đến thanh âm Từ Tinh Bách sau lưng cô trầm thấp vang lên, "Kỳ thật,em cũng không phải là giống như lời em nói như thế, là sớm trùng sinh mà đến đúng không? Nếu không... Vừa nãy em làm sao lại khi nhìn thấy Mục Thịnh chết đi kìm lòng không đặng rơi lệ,em cũng chỉ là... Trước đó không lâu mới đột nhiên hồi tưởng lại, đúng không? So với chúng ta biết đến cũng không có đến sớm hơn, lúc trước sở dĩ nói như vậy, cũng bất quá là khi hiểu được kiếp trước, muốn liền phủ định hồi ức em cùng bọn tôi phát sinh , đúng không?"
Nghe đến đó, Đường Ninh vô thức dừng lại chân, đưa lưng về phía bọn họ đứng hồi lâu, mới hơi hơi nghiêng nghiêng đầu, ánh chiều tà chiếu vào gương mặt thoáng có chút vết bẩn của cô, lộ ra một vẻ đẹp không chân thực khó mà hình dung .
"A, các người thích nghĩ như thế nào, thì nghĩ như thế đi..."
"Tôi chỉ biết là các ngừơi những người này, tay thiếu tay gãy, mắt mù làm bị thương mắt, phần bụng Diệp Cận Ngôn cũng bị đâm xuyên, có thể sống sót còn chưa biết, hiện tại, các người thiếu tôi đều trả lại tôi, từ đây, chúng ta xóa bỏ, về sau đều lẫn nhau không liên hệ nhau..."
Thanh âm cô êm dịu nói như vậy xong, chậm rãi lần nữa quay đầu, nhấc chân đi về phía trước.
Không nghĩ tới ngay cả ánh chiều tà cũng sẽ chướng mắt như vậy!
Đường Ninh ở trong lòng nhẹ nhàng như vậy cảm thán , trong mắt ánh nước lấp lóe, khóe miệng hơi hơi giơ lên.
h-h //
h-h //
Hơn chữ
Cảm thấy cái kết quá đỉnh,đây có lẽ cái kết hay nhất cho tới bây giờ,khiến mình thấy ĐN không vô tình như những gì thể hiện....