[Edit,Xuyên Nhanh] Công lược đều là Tu La Tràng

chương 68: nữ sinh trường nam sinh (20)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương Nữ Sinh Trường Nam Sinh ()

Editor:KL

"Quản lý, ngày mai tôi xin phép nghỉ một ngày."

Nửa đêm :,bên trong KTV ồn ào , vừa mới tan tầm Từ Tinh Bách đứng trước mặt quản lý chỉ huy trực ban , nói như vậy.

Quản lý béo đang rất vui mừng nhưng khi nghe xong Từ Tinh Bách nói như vậy, mắt nhỏ lập tức liền trợn tròn, "Xin nghỉ? Tinh Bách, tôi nhớ làm việc cho đến bây giờ, tôi kêu cậu xin phép nghỉ cậu đều không chịu, hôm nay thế nào. . . Không được, tôi muốn đi ra ngoài nhìn xem, bên ngoài là có phải là sắp ngày tận thế rồi không. . ."

Quản lý cười nói đùa hắn .

Nghe hắn nói, Từ Tinh Bách khóe miệng hơi vểnh lên, "Đêm mai trường học kỷ niệm ngày thành lập , tôi. . ."

Lời nói của hắn còn chưa nói xong,quản lý béo liền đã trước hắn một bước khoa trương mở miệng, "Không phải, cậu nhìn làm sao cũng không giống là cậu bé ngoan thành thành thật thật đi xem biểu diễn kỷ niệm ngày thành lập trường gì đó, tham gia liền càng không có thể, dù sao bình thường liền tiết học cũng không muốn học chỉ muốn đi làm thêm,đang êm đẹp lại đi xem biểu diễn kỷ niệm ngày thành lập trường gì đó? Để tôi đoán một chút, không phải cậu thích cô gái lên đài biểu diễn tiết mục, cho nên cậu mới. . ."

Quản lý béo vừa mới nói đến đây, cho dù là dưới ánh đèn lờ mờ của KTV, hắn cũng tỉ mỉ thấy được trên mặt Từ Tinh Bách lặng lẽ bò lên trên một vệt ửng đỏ.

Khiến cho hắn kinh ngạc lập tức chỉ vào Từ Tinh Bách liền bắt đầu chọc ghẹo , "Ôi ôi ôi, đỏ mặt, đỏ mặt. Thật nhìn không ra nha, Tinh Bách, lúc trước điểm danh muốn cậu phục vụ đám người Lam tỷ kia tuy nói tuổi lớn hơn cậu một chút, nhưng những người đó cũng xem như xinh đẹp như hoa nha nhưng cậu đều có thể từ đầu tới đuôi lạnh khuôn mặt giống như hòa thượng xuất gia, tôi cho cậu là tiểu tử tuổi còn nhỏ còn không có được khai sáng đâu, không nghĩ tới vậy mà. . . Ha ha ha, đi thôi đi thôi, ngày mai không cần tới, tiểu tử thối, tuổi trẻ chính là tốt như thế!"

Hắn vừa nói chuyện vừa cảm khái dùng sức vỗ vai Từ Tinh Bách , cười híp mắt đưa mắt nhìn cùng hắn chào hỏi xong,Từ Tinh Bách đi vào thang máy, quản lý béo lúc này mới giống như là nhớ tới cái gì, dáng tươi cười chợt vừa thu lại.

Hắn nhớ kỹ. . . tiểu tử Tinh Bách kia học tập ở trường học hình như là cao trung nam sinh, đâu ra nữ hài tử?

Vậy nếu như không có nữ hài tử, vừa mới hắn đỏ mặt cái gì?

Nghĩ tới đây, quản lý béo lập tức rùng mình một cái.

Một đầu,Từ Tinh Bách cũng không biết tại hắn đi rồi,quản lý béo còn nghĩ muốn nhiều như vậy, thậm chí sửa lại giới tính cho hắn. Ngày thứ hai, bởi vì tâm lý luôn luôn chờ mong buổi tối Đường Ninh biểu diễn, cho nên từ buổi sáng đã bắt đầu tâm tình vẫn rất không tệ.

Chờ đến lớp học, hắn mới phát hiện có thể là vì chuẩn bị biểu diễn kỷ niệm ngày thành lập trường , Đường Ninh từ vừa mới bắt đầu liền chưa từng tới lớp học.

Thế là hắn liền mang theo cháy bỏng mà mong đợi tâm tình một mực chờ đến chạng vạng tối.

Cao trung nam sinh Kim Thắng kỷ niệm ngày thành lập trường từ trước đến nay đều là tại Đường Ninh bọn họ tập luyện trong đại sảnh cử hành, đại sảnh phân hai tầng, lầu trên lầu dưới, không sai biệt lắm có thể chứa đựng người.Cao trung Kim Thắng lại xưa nay đi trên tuyến đườngquý tộc tinh anh, mỗi lớp người đều không phải rất nhiều, cho dù là thầy trò toàn trườn đều tới, cũng hoàn toàn có thể ngồi.

Bất quá kỷ niệm ngày thành lập trường nếu dựa theo tỷ lệ chỗ ngồi dĩ vãng thì toàn trường có thể đến một nửa số người cũng không tệ rồi, nhưng năm nay không giống thế.

Cơ hồ mỗi một đồng học đi tới xem biểu diễn khiến cho trong đại sảnh chen lấn tràn đầy người, đều kinh ngạc há to miệng, trừ ở trong lòng cảm thán mị lực của giáo hoa thì không có gì khác, còn lại liền bắt đầu điên cuồng cướp đoạt vị trí quan sát tốt nhất.

Trong lúc nhất thời, trong đại sảnh thực sự náo nhiệt giống như nước được đun sôi,tiếng nói chuyện, tiếng cười to, tiếng cãi nhau, từng tiếng không dứt.

Ngay cả Đường Ninh diễn tập một lần cuối cùng đã xong, bắt đầu ở phía sau đài một mình đơn độc trong phòng trang điểm bắt đầu hóa trang đều nghe được rõ rõ ràng ràng.

Còn tốt, rất nhanh, người dẫn chương trình kỷ niệm ngày thành lập trường bao gồm tiết mục biểu diễn khác, ca hát, Hip-hop, dương cầm, ảo thuật ....

Mấy tiết mục này mặc dù nhìn cũng không tệ, nhưng đối với nhiều các học sinh mà nói,họ quá chờ mong « Bạch Tuyết » , vẫn còn có chút cảm thấy quá nhàm chán.

Một đám người trực tiếp ngay trên diễn đàn trường bắt đầu xoát màn hình chờ mong Đường Ninh biểu diễn.

-- ôi chao, các cậu nghe nói không? Nghe nói học trưởng lớp mười hai còn cố ý mời tới stylist trứ danh ngành giải trí cho nữ thần, Jennifer, nghe nói cô ấy còn là stylist chuyên dụng của thiên hậu Trần Phi Phi , nghe nói nếu không phải người học trưởng này cùng mẹ của Trần Phi Phi quan hệ đặc biệt tốt thì cũng mời không đến đâu!

-- móa, cậu vừa nói như thế tôi liền càng mong đợi, lại nói màn ảo thuật Lâm Đại Hoa này thế nào còn không có kết thúc chứ? Tôi rốt cuộc lúc nào mới có thể nhìn thấy tiểu tiên nữĐường Ninh của tôi!

-- đúng thế đúng thế, không thể trực tiếp để « Bạch Tuyết » lên trước sao? Tôi muốn xem « Bạch Tuyết »!

-- +.

. . .

Cùng lúc đó, Đường Ninh đơn độc trong phòng trang điểm, cô từ từ nhắm hai mắt, thấy nữ nhân tên là Jennifer có tóc xanh trước đó trang điểm cho cô đã rất lâu đều không có động tác nào ở trên mặt của cô , cô lập tức có chút hiếu kỳ mở mắt ra, "Làm xong chưa?"

Jennifer làm nhà tạo mẫu kim bài trong vòng giải trí, cũng coi là được chứng kiến mỹ nhân muôn hình muôn vẻ , thanh thuần, vũ mị, thanh lãnh, dễ thương ....., nguyên bản cô thấy bề ngoài Trần Phi Phi cùng thân hình đã đủ hợp lại càng tăng thêm sức mạnh, đủ tuyệt, cho dù là màn ảnh phát triển cũng có thể cho người xem thấy sự tồn tại, nhưng hôm nay cô phát giác cô thật mở mang kiến thức.

Lúc trước cô được mời tới cao trung quý tộc trang điểm, cô thừa nhận nàng thật là mang theo tức giận tới, nhưng làm sao bây giờ đây, ai kêu cô cùng Trần Phi Phi quan hệ tốt, người ta lại mở miệng,cô cũng chỉ có thể kiên trì tới.

Chờ đến cao trung Kim Thắng nhìn thấy tướng mạo Đường Ninh, kỳ thật tức giận của cô liền đã tiêu tan một phần, dù sao tiểu cô nương lớn lên xác thực cũng đẹp mắt, thật đẹp mắt, quá dễ nhìn.

Nhưng không nghĩ tới sau khi hóa trang còn có thể nâng cao một bước!

Tiểu cô nương Đường Ninh mở mắt ra ,trong nháy mắt, cô suýt chút nhịn không được hít vào một hơi, cũng là lúc này,cô xem như có thể cảm nhận được những quân vương cổ đại bọn họ tại sao lại vì thu được một tiếng cười của mỹ nhân mà vong quốc.

Cô là một cô gái, nhìn thấy tuyệt sắc giai nhân cười với cô, cũng muốn đem bất cứ thứ gì cho cô ấy, chứ đừng là những nam nhân xấu bọn họ.

Anh anh anh.

Chuyến đi lần này của cô thực đáng giá.

"Thật. . . Đẹp lắm, chị. . . Chị có thể chụp tấm ảnh cho em không? Em yên tâm,chị tuyệt đối sẽ không lan rộng ra ngoài,chị chỉ là muốn giữ một tấm, đương nhiên,nếu em không nguyện ý chị tuyệt đối sẽ không chụp!"

Đường Ninh nhìn nữ nhân tóc xanh trước mặt hướng về phía cô suýt chút liền muốn thề, lập tức liền hé miệng cười khẽ.

"Có thể nha, em còn chưa có cảm ơn chị trang điểm cho em đẹp mắt như vậy đó!"

Đường Ninh hơi nghiêng đầu một chút nói như vậy.

A a a, tiên nữ, mẹ ơi con nhìn thấy tiên nữ nè.

Có tiếng lý trí nghiêm túc làm việc ở ngành giải trí , Jennifer bình sinh lần đầu muốn truy tinh xúc động, thậm chí liền ở trong lòng hô mở fan club, nhưng bất đắc dĩ, nhà tiểu cô nương có tiền, căn bản không có khả năng tiến vào ngành giải trí, anh anh anh.

Khó chịu!

Cứ việc tâm lý một mực kêu khóc, nhưng trên mặt nữ nhân tóc xanh vẫn như cũ nghiêm trang chụp xong ảnh chụp cho Đường Ninh , liền chậm rãi kéo ra cửa phòng sau lưng .

Lúc này những người khác chờ ở bên ngoài sớm đã làm xong tạo hình đối với cửa phòng đóng chặt này trông mòn con mắt, thấy cửa được người bên trong mở ra, một người hai người lập tức liền đứng lên, ngừng thở liền nhìn phòng .

Ngay cả Doãn Vũ Tình đã đổi xong trang phục bụi bẩn của người lùn , cũng cùng nhìn theo với ánh mắt phức tạp .

Mục Thịnh không có ra tay, cô rõ ràng đều đã đem lời đã nói như thế nhưng hắn vẫn không có ra tay.

Khiến lòng Doãn Vũ Tình càng thêm khó xử khó chịu, thậm chí trong đáy lòng sinh ra một cảm giác bị phản bội.

Rõ ràng. . . Rõ ràng Mục Thịnh là bởi vì cô mới xuất hiện ở cao trung Kim Thắng không phải sao? Rõ ràng. . . Rõ ràng ca ca. . . Vì cái gì một chút việc nho nhỏ như vậy cũng không nguyện ý giúp cô chứ?

Doãn Vũ Tình siết chặt tay, trong đầu chua xót không chịu nổi khi nhìn đến Đường Ninh từ trong phòng trang điểm bên chậm rãi đi ra, càng trong nháy mắt đạt tới đỉnh cao nhất.

Không chỉ là chua xót,cô còn sợ hãi, lo lắng, khủng hoảng. . .

"Thế nào? Không dễ nhìn sao?"

Đứng ởcửa phòng hóa trang, xách theo váy Đường Ninh có chút không hiểu nhìn cả đám trước mắt không chớp mắt nhìn cô, cô nhìn thấy mắt bọn họ mở thật to, miệng cũng mở đến thật to, cả buổi đều không nói gì, vội vàng hỏi như vậy .

Nghe xong Đường Ninh hỏi như vậy, đứng cạnh người cô ,stylist Jennifer liền lập tức mắt lộ ra hung quang hướng mấy nam hài tử thối hoắc trước mặt này, bọn họ có thể chất vấn kỹ thuật trang điểm của cô , nhưng tuyệt đối không thể chất vấn nhan trị của tiểu tiên nữ .

Jennifer lập tức mở ra hình thức bao che cho con.

Chỉ là cô còn chưa kịp nói chuyện, trong đám người trước hết lấy lại tinh thần, Diệp Cận Ngôn bỗng nhiên trầm thấp đáp một câu, "Đẹp lắm."

Theo tiếng nhìn lại, Đường Ninh liền lập tức thấy được Diệp Cận Ngôn trang điểm lên hoàn toàn khác biệt vói hắn của dĩ vãng , hắn lúc này mặc một bộ áo đuôi tôm màu đen, ống tay áo cùng cổ áo thêu lên đường viền màu đỏ phức tạp, bên ngoài khoác một kiện áo choàng màu đỏ chấm đất , cổ áo cao cao buộc lên, mắt có thể là mang theo kính sát tròng,hiện ra nhàn nhạt tím,ngay cả trên tai cũng mang theo bông tai kim cương đen .

Cả người giống như Quang Minh kỵ sĩ băng lãnh mà cấm dục ,một khi sa đọa thành ma cà rồng trong đêm tối sẽ khiến người ta hoa mắt thần mê.

Một bộ trang điểm này làm trong mắt Đường Ninh trực tiếp liền lóe lên một tia sáng, lời cảm ơn còn chưa nói ra miệng.

Mặt khác bị một câu nói kia của Diệp Cận Ngôn đánh thức , các diễn viên liền cũng đi theo nói cô dễ nhìn.

Kì thực trong lòng --

A a a a a a! Trời ạ! Dẫn tôi đi đi! Tôi phải chết,tôi hít thở không thông! Mẹ ơi!

Đủ loại hô hào xoát liên tiếp, nếu không phải lập tức lên đài biểu diễn, chỉ sợ hiện tại bọn hắn đều có thể lấy điện thoại ra , ở bên trong diễn đàn trường trên mỗi người viết hai vạn chữ thổi phồng Đường Ninh.

Nghĩ như vậy xong, bọn họ dùng ánh mắt ước ao ghen tị lập tức liền ném về phía Giang Diệu vẫn không có lấy lại tinh thần mặc trên người trang phục hoàng tử .

"Ninh. . . Ninh Ninh. . ."

Hắn lắp bắp gọi cô như vậy ,sau đó rất nhanh liền vượt qua mấy diễn viên khác trước mặt, đi thẳng tới trước mặt Đường Ninh, "Ninh Ninh. . ."

"A Diệu!"

Đường Ninh cười gọi hắn.

Chính là lúc này, Giang Diệu mới rốt cục có thể xác nhận nữ sinh trước mặt này đã hoàn toàn lật đổ nhận thức mười năm của hắn là Đường Ninh.

Hắn cho tới bây giờ đều biết Đường Ninh đẹp mắt, nhưng cũng có thể là ở chung quá lâu, cảm thấy cũng chỉ như thế, về sau thậm chí còn cảm thấy Vũ Tình so với cô mỗi lần cười đều tiêu chuẩn được chỉ có thể lộ ra tám cái răng,sinh động xinh đẹp hơn nhiều.

Nhưng bây giờ hắn mới phát hiện có một số thứ tiêu tốn mười năm, hai mươi năm, thậm chí là cả một đời cũng không đuổi kịp.

Tỉ như tướng mạo.

Đường Ninh thế này chỉ cần đứng trước mặt của hắn, hắn cũng có thể cảm giác được tiếng tim đập của hắn tựa như nổi trống, đông, đông, đông đông đông đông, vang không dứt.

Chính là lúc này, thầy giáo giúp bọn hắn tập luyện trực tiếp liền vội vã đẩy cửa ra đi đến, "Ủa? Các em thật sự là phải gấp chết thầy rồi, một người hai người tất cả đều ở đây làm cái gì? Nhanh lên đài đi, màn sân khấu đã khép lại, một hồi liền muốn kéo ra. . . Mở. . . Mở. . . Nằm. . . Khụ khụ, trời ạ, em. . .đồng học Đường Ninh , là đồng học Đường Ninh sao? Thoả đáng, thoả đáng, lần này thoả đáng, nhanh lên đi, lần này chúng ta nhất định có thể kinh diễm tứ tọa, ha ha ha!"

Thầy giáo tập luyện lập tức khắc chế không được phá lên cười.

Rất nhanh, Đường Ninh ngay trong mọi người chen chúc, bắt đầu hướng sân khấu đi đến.

Bởi vì phần diễn người lùn còn chưa tới, cho nên ngay từ đầu Doãn Vũ Tình là không cần lên đài.

Ánh mắt của cô không chớp nhìn xem Đường Ninh chậm rãi đi đến sân khấu, nhìn xem mắt Giang Diệu từ vừa mới bắt đầu liền không có rời đi mặt Đường Ninh , tâm khống chế không nổi rơi xuống, càng rơi càng sâu, giống như có một cái huyệt sâu không thấy đáy sâu, thế nào cũng sờ không tới đáy.

Cô xiết chặt móng tay sớm đã thật sâu khắc vào lòng bàn tay của cô, thậm chí không đầy một lát liền cảm thấy lòng bàn tay ướŧ áŧ.

Doãn Vũ Tình trố mắt giật mình nâng tay lên, chính là lúc này cô mới phát hiện, lòng bàn tay của cô vậy mà trong bất tri bất giác đã sớm bị móng tay của cô móc phá, vết máu đỏ tươi nhìn qua đừng đề cập nhiều chướng mắt.

Rõ ràng thích khóc như vậy, hết lần này tới lần khác lúc này Doãn Vũ Tình thế nào cũng rơi không ra một giọt nước mắt.

Cũng không biết mình đã đối Doãn Vũ Tình tạo thành ảnh hưởng lớn như thế, ừm, cho dù biết rồi cũng sẽ không có bất luận để ý gì,Đường Ninh,đi tới trung tâm sân khấu, rất nhanh liền bày xong tư thế.

"Mở, mở, màn sân khấu kéo ra, a a a, tôi muốn xem tiểu tiên nữ Ninh Ninh !"

"Đừng nói chuyện, a a a, các cậu đừng nói chuyện , tạp âm của các cậu đã ảnh hưởng đến mắt của tôi!"

"Yên tĩnh, xuỵt, xuỵt, xuỵt! ! !"

. . .

Một mảnh nhỏ ồn ào qua đi, theo màn sân khấu kéo ra, cơ hồ học sinh ở đại sảnh đều ngừng thở hướng trên đài

Sau đó --

Ba!

Màn sân khấu kéo ra, trung tâm một đèn lớn kéo ra, chỉ đánh vào trên người một mình Đường Ninh .

Theo âm nhạc vang lên,cô đầu tiên là nhìn thoáng qua mọi người dưới đài , sau đó nhẹ nhàng giương lên khóe miệng, liền lập tức bắt đầu khiêu vũ.

Rõ ràng tất cả mọi người đã làm tốt chuẩn bị tâm tư không phải sao? Rõ ràng bọn họ cũng sớm đã ở trong lòng hô Đường Ninh hô tiên nữ không phải sao? Rõ ràng bọn họ đã đủ mong đợi không phải sao?

Có thể vẫn khi nhìn đến Đường Ninh, một cái chớp mắt, tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy mỹ mạo kia khiến người không thể hô hấp.

Không có người nói chuyện, không có người chớp mắt,một bộ phận lớn người thậm chí liền hô hấp cũng đã triệt để lãng quên.

Trừ Đường Ninh đang khiêu vũ trước mắt , mắt tất cả mọi người giống như đã chứa không nổi bất kỳ sự vật gì, chỉ có Đường Ninh.

Ngồi dưới lầu hàng thứ ba, Từ Tinh Bách không chớp mắt nhìn Đường Ninh trên đài , tay liền siết chặt.

Hậu trường Diệp Cận Ngôn, Giang Diệu đôi mắt thêm sâu, không nói gì.

Lầu hai Mục Thịnh ngược lại là so với bọn hắn phải bình tĩnh một ít, ngón tay thử gõ lan can trước mặt, mắt hơi hơi nheo lại.

Nhìn xem bình tĩnh tự nhiên,nhưng chỉ có hắn biết tim trong lồng ngực hắn nhảy lên như thế nào .

Cũng là lúc này, hắn mới biết được những người hắn thấy qua cũng không phải là không đẹp , mà là người trước mắt đẹp đến quá đáng, là những người trước kia hắn gặp không cách nào so sánh.

Càng nghĩ như vậy, ngón tay hắn liền gõ được càng chậm.

Đợi màn múa mở của sân khấu trên Đường Ninh kết thúc, kịch bản « Bạch Tuyết » rốt cục chậm rãi triển khai, hoàng hậu,gương thần, thợ săn từng người đi lên.

Mọi người cuối cùng cũng mới từ cảm giác hít thở không thông vừa nãy lấy lại tinh thần, từng người như cá ướp muối,ngã trên ghế từng ngụm từng ngụm hít thở, sau đó liền lấy điện thoại ra bắt đầu điên cuồng trên diễn đàn.

Lời tâng bốc,khen ngợi không cần tiền, từng đợt từng đợt phát ra.

Nhưng cái này cũng giới hạn trong thời điểm Đường Ninh không trên đài , chỉ cần Đường Ninh vừa xuất hiện, tất cả mọi người sẽ lập tức chỉnh tề như một cất kỹ điện thoại di động, không chớp mắt nhìn sân khấu, chỉ sợ bỏ lỡ một đoạn ngắn của cô.

Kịch bản « Bạch Tuyết » dần dần về sau, rất nhanh, trên đài Đường Ninh cắn quả táo liền hôn mê.

Chính là lúc này, dưới đài các bạn học liền lập tức ồn ào thảo luận.

Tiếng thảo luận lớn ngay cả Mục Thịnh đều nghe.

"Lại nói một hồi nữa hoàng tử sẽ lên đài? Tôi nhớ được,trong kịch bản hình như là có cảnh hôn ,a a a a, sẽ không hôn thật chứ? Tôi không cần ! !"

"Hẳn là tá vị, nhưng cũng nói không chừng. Các cậu hẳn nghe nói qua rồi chứ?Tiểu tiên nữ Đường Ninh căn bản chính là vì Giang Diệu mới tới cao trung nam sinh Kim Thắng, nghe nói cậu ấy hình như lúc còn rất nhỏ liền cùng Giang Diệu đính hôn, hai người căn bản chính là hôn phu thê đó! Nếu hôn thật chỉ sợ cũng bình thường. . ."

"Cái gì? Rất nhỏ là nhỏ bao nhiêu, hiện tại cũng thế kỷ , còn có ép duyên sao? Cha mẹ tôi sao lại không hăng hái như vậy, vì cái gì không cho tôi một nàng dâu xinh đẹp như vậy , oa oa oa !"

"Các cậu mau nhìn đi, Đường Ninh nằm tiến vào quan tài thủy tinh, tôi cảm thấy một hồi rất có thể là muốn hôn thật. Lòng tôi, a, đau quá!"

. . .

Vừa nghe đến chỗ này, Mục Thịnh lập tức hướng sân khấu nhìn, rất nhanh liền nhìn thấy Giang Diệu cưỡi con ngựa trắng xuất hiện ở trên đài.

Hôn sao?

Nghĩ tới đây, Mục Thịnh trực tiếp bật cười khẽ, rất nhanh thu liễm lại dáng tươi cười, lấy điện thoại cầm tay ra liền biên tập tin tức gửi đi, hắn lúc này mới dù bận vẫn ung dung đem ánh mắt lại chuyển dời đến trên đài.

Xuyên thấu qua màn hình lớn, hắn nhìn xem Đường Ninh người mặc một bộ váy trắng đang nằm trong quan tài, bờ môi tiên diễm ướŧ áŧ.

Kia một đầu Giang Diệu diễn rất nhanh liền diễn xong, dưới sự chen chúc của các chú lùn, hắn rất nhanh liền đi tới trước mặt Đường Ninh nhắm chặt hai mắt .

Tiếng thảo luận khán giả lớn hơn,trên diễn đàn trường càng nhanh chóng xoát màn hình.

Chỉ thấy Giang Diệu quỳ một chân trên đất, rất nhanh liền cúi xuống.

Trong nháy mắt,móng tay Từ Tinh Bách thật sâu tiến vào lòng tay,khóe miệng Mục Thịnh hơi hơi giơ lên, chỉ là ý cười từ đầu đến cuối không đạt đáy mắt.

Trên đài Doãn Vũ Tình, Diệp Cận Ngôn liền biểu hiện liền rõ ràng hơn, sắc mặt hai người đều khó coi sợ người, ngay khi Giang Diệu đầu chậm rãi hướng xuống, Doãn Vũ Tình rốt cục nhịn không được muốn hướng hắn đi tới, Diệp Cận Ngôn cũng mở ra bước chân.

Ba!

Đại sảnh lớn như vậy , bỗng nhiên sa vào một màu đen kịt.

"Thế nào? Chuyện gì xảy ra?"

"Tối quá , là bị cúp điện sao?"

"Đây cũng quá rác rưởi đi? Đang êm đẹp làm sao lại mất điện chứ? Chúng ta còn chưa xem xong biểu diễn đâu?"

"Móa, cái này cùng tôi xem TV tới cảnh cao trào lại cho tôi coi quảng cáo khác nhau ở chỗ nào!"

. . .

Trong đại sảnh lập tức vang lên một trận lại một trận phàn nàn, các thầy giáo đã đi kiểm tra rốt cuộc xảy ra vấn đề gì.

Mà lúc này trên sân khấu, thừa dịp mất điện, Doãn Vũ Tình không chút do dự trực tiếp hướng Giang Diệu nhào tới, "A Diệu, tôi. . . Tôi sợ. . ."

Một đầu đã sớm nhìn đúng ,Đường Ninh ở quan tài , Diệp Cận Ngôn cũng ngay lập tức đi tới bên người Đường Ninh , liền cầm tay Đường Ninh sớm đã ngồi dậy.

"Ai?"

Vừa nghe đến thanh âm Đường Ninh cảnh giác , Diệp Cận Ngôn vừa định mở miệng, liền cảm giác được tay Đường Ninh lập tức ở trong tay hắn kịch liệt giãy giụa, đồng thời mùi thơm trên người cô hướng mũi của hắn chui đến, từ nhỏ ở trong bóng tối, thị lực cực kỳ tốt Diệp Cận Ngôn nhìn hình dáng Đường Ninh mông lung trong bóng tối, mắt của cô, mũi của cô, môi của cô, gần trong gang tấc, trong đầu càng hồi tưởng đến cô đêm nay kinh diễm động lòng người.

"Cậu nói chuyện, nếu không nói tôi liền gọi người, a. . ."

Cô vừa định kêu lên , một giây sau, bị ma quỷ ám, Diệp Cận Ngôn đưa tay nâng sau gáy cô, chỉ vừa dùng lực, môi Đường Ninh liền dán lên môi hắn.

Xúc cảm mềm mại trơn mềm đánh tan lý trí cùng yên tĩnh của Diệp Cận Ngôn .

Hắn cơ hồ là vô thức trực tiếp cạy mở hàm răng Đường Ninh hàm răng, rất nhanh tiến thẳng một mạch, tiếng nước chậc chậc ,tiếng tim đập như nổi trống xen lẫn bên tai hai người .

Đường Ninh cũng từ lúc mới bắt đầu kinh hoảng giãy dụa chậm rãi chuyển biến thành nghênh hợp rất nhỏ, thăm dò,nhưng cô nghênh hợp chỉ lấy được Diệp Cận Ngôn như gió bão mưa rào trả lời.

Cái hôn này triền miên mà kéo dài.

Cuối cùng kết thúc, hai người cứ như vậy trong bóng đêm ngay trước mặt thầy trò toàn trường, trầm thấp thở hổn hển.

Cũng không biết qua bao lâu, thanh âm Đường Ninh mới rốt cục thăm dò vang lên, "Là. . . Là A Diệu sao?"

Vừa nghe đến như vậy, Diệp Cận Ngôn bỗng nhiên thanh tỉnh lại, hắn lảo đảo đứng dậy, có chút không dám tin tưởng mình vừa mới làm cái gì với Đường Ninh .

"A Diệu? Là anh sao?"

Trong bóng tối, Đường Ninh lại hỏi một tiếng.

Diệp Cận Ngôn vô thức liền hướng lui về sau hai bước.

"A Diệu!"

Đường Ninh vội vàng lại kêu một tiếng.

Chính là lúc này, có thể là máy phát điện dự bị của cao trung Kim Thắng có tác dụng.

Ba -- đèn sáng!

Nghe được tiếng kêu của Đường Ninh,Giang Diệu vô thức liền đẩy ra Doãn Vũ Tình quấn lấy hắn không thả , thời điểm đèn sáng , trực tiếp đứng ở trước mặt Đường Ninh .

"A Diệu, thì ra là anh. . ."

Đường Ninh cười từ bên trong đạo cụ đứng lên,liền đem nhào vào trong ngực Giang Diệu .

Bởi vì mất điện cũng diễn không nổi nữa, lại nói, cũng không còn bao nhiêu nội dung.

Một đám người không thể làm gì khác hơn dưới sự nhắc nhở của thầy giáo bắt đầu chào cảm ơn.

Đến bước này, « Bạch Tuyết » đổi lại tên « tôi ngay trước thầy trò toàn trường còn có hai tình địch khác,còn có anh em tốt mặt tái rồi làm ra chuyện kíᏂ ŧᏂíᏂ! », hoàn mỹ chào cảm ơn!

[Độ hảo cảm Diệp Cận Ngôn: .]

[Độ hảo cảm Mục Thịnh: .]

[Độ hảo cảm Từ Tinh Bách: .]

[Độ hảo cảm Giang Diệu: .]

Kiểm kê xong độ hảo cảm ,Đường Ninh lập tức nhướng mày, cũng nhanh. . .

Tác giả có lời muốn nói: Liền muốn phỏng vấn một chút ca ca hôm nay hôn xong Đường Bảo là cảm giác gì?

Ca ca: Kích. . . KíᏂ ŧᏂíᏂ!

Mục Thịnh: ?

Từ Tinh Bách: ? ? ?

Giang Diệu: ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ?

Đến, cho Giang tra của chúng ta một bài « ánh sáng xanh lục » của Tôn Yến Tư!

h-h //

chữ

Mục ca ca may áo hỉ cho người ta

Truyện Chữ Hay