Chương Nữ Sinh Trường Nam Sinh ()
Editor:KL
[Độ hảo cảm Từ Tinh Bách: .]
Hả?
Vừa mới đem chính mình tay tới trong tay Mục Thịnh, Đường Ninh liền lập tức nhận được hệ thống nhắc nhở đến từ độ hảo cảm của Từ Tinh Bách tăng lên.
Đây là ảnh hưởng từ việc cô cố ý chuẩn bị sườn chua ngọt cho hắn sao?
Cô nhớ kỹ hắn rõ ràng là tiết thứ hai buổi chiều liền đi, thế nào hiện tại mới ăn cơm chiều? Thế này cũng quá muộn rồi?
Đường Ninh không tự chủ được nghĩ như vậy.
Cùng lúc đó, đẩy ra lối ra an toàn trước mặt , mặc áo sơ mi trắng, áo gi-lê âu phục ,quần tây màu đen ,Từ Tinh Bách ôm hai hộp cơm đang còn nóng từ trong phòng giải khát của KTV hắn làm việc, thuận tay đóng cửa lại, trực tiếp đóng lại náo nhiệt cùng ồn ào náo động sau lưng hắn.
Ngồi trên bậc thang, hắn có mười phút nghỉ ngơi ,đặt hộp cơm màu hồng Đường Ninh làm lên đùi của hắn, hít sâu một hơi, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí mở hộp ra, nhìn thấy sườn chua ngọt bên trong khiến người thèm ăn nhỏ dãi , khóe miệng thiếu niên không khỏi liền giương lên đường cong nho nhỏ.
Chỉ là mới vừa đem một thìa sườn chua ngọt nhét vào trong miệng,bộ đàm treo ở trên bả vai hắn liền lập tức phát ra một trận tiếng vang hỗn loạn, rất nhanh, thanh âm của một nam nhân ngay trên bậc thang vắng vẻ bắt đầu bắt đầu vang vọng.
"Tinh Bách Tinh Bách, có thể nghe được không? Tranh thủ thời gian đến ghế lô số , vị Lam tỷ lần trước hôm nay lại tới rồi,cô ta chỉ tên muốn cậu phục vụ phòng của cô ta, nhanh lên đến."
Nói đến phần sau, có thể là bên cạnh có người, thanh âm của nam nhân vô thức giảm thấp xuống.
Vừa nghe đến chỗ này, lông mày Từ Tinh Bách không khỏi khẽ nhíu xuống, sau đó lưu luyến liếc nhìn liền hộp sườn chua ngọt, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí đem cái nắp màu hồng khép lại, ôm hai cái hộp, đứng dậy liền đi đến.
--
"Ui. . ."
"A, xin lỗi xin lỗi, tôi không phải cố ý!"
Phía tây thao trường của cao trung nam sinh Kim Thắng u ám mà vắng vẻ , bỗng nhiên lvang lên thanh âm Đường Ninh nói xin lỗi.
Cô áy náy nhìn Mục Thịnh trước mặt , thật sự là không nhảy không biết, nhảy một cái mới biết được bệnh quáng gà của nguyên chủ vậy mà nghiêm trọng như vậy, rõ ràng bên ngoài thao trường cũng có đèn đường, nhưng đối với Đường Ninh mà nói còn quá mờ quá tối, trước đó một người nhảy thời vẫn không cảm giác được, có Mục Thịnh cùng cô,cô mới phát hiện, cô thậm chí ngay cả chân đối phương ở nơi nào đều thấy không rõ lắm, cứ thế tinh chuẩn dẫm lên chân của hắn đã không phải là lần đầu tiên.
Mà bên này cúi đầu nhìn xem vẻ mặt Đường Ninh tràn đầy hối hận, Mục Thịnh đột nhiên nhẹ giọng hỏi, "Em có phải có bệnh quáng gà hay không ? Cho nên kỳ thật căn bản nhìn không rõ lắm? Không bằng chúng ta đến nơi hơi sáng một chút thử xem được không?"
Nghe hắn nói, Đường Ninh có chút kinh ngạc nhìn Mục Thịnh, sau đó mặt lộ cảm kích nói, "Được chứ? Chỉ là phía tây thao trường không thể so với phía đông thao trường, nơi đó tương đối sáng nhất, không có chỗ khác sáng hơn, tôi. . . Thật xin lỗi, tôi thật không phải là cố ý muốn. . ."
"Không sao, được rồi, chúng ta lại tới đó nhảy một lần nữa, tin tưởng mình, em khẳng định có thể."
Mục Thịnh ôn nhu an ủi.
"Ừm."
Đường Ninh nhẹ gật đầu, sau đó trong miệng nhỏ giọng lẩm bẩm động tác vũ đạo cô nhớ kỹ .
"Như này, còn như này, quay người. . ."
Cũng không biết là Mục Thịnh an ủi có tác dụng hay là đổi tới chỗ sáng sủa hơn một ít, dưới lãnh đạo của Mục Thịnh ban đầu Đường Ninh quá phận khẩn trương giờ vậy mà thật ăn khớp làm động tác điệu waltz trở nên mạch lạc.
Lúc này, chỉ thấy Mục Thịnh ôm nhẹ eo Đường Ninh, tùy ý cô nghiêng xuống.
Một giây sau, cánh tay hơi dùng lực một chút, liền đem Đường Ninh kéo lại, sau đó đã nhìn thấy ánh mắt của cô tinh tinh phát sáng nhìn hắn , hai tay một ôm lấy cánh tay của hắn, "Giáo y tiên sinh, tôi làm được rồi!"
"Ừ, rất tuyệt."
Mục Thịnh ôn hòa khích lệ nói.
Nghe được khích lệ Đường Ninh lập tức liền hướng về phía Mục Thịnh cười như tiểu hài tử được khen ngợi, nếu như không phải chân không cho phép, cô nói không chừng muốn tại chỗ nhảy hai cái.
Mục Thịnh ôn nhu như vậy mang cho cô cảm giác an toàn, có thể nói với nguyên chủ chịu đủ đủ loại xóc nảy cùng kinh hãi thì đó là cô chỗ thiếu sót nhất. Đường Thanh cho không được, bởi vì trưởng thành quá phận hiểu chuyện, nguyên chủ căn bản không nguyện ý cùng với bà chia sẻ đủ loại cảm giác không an toàn cùng sợ hãi của mình,cô sợ Đường Thanh sẽ lo lắng. Giang Diệu cũng cho không được, tuy nói hắn lúc nhỏ đối với Đường Ninh rất tốt, nhưng tuổi tâm lý thực sự là quá nhỏ, nếu không từ nhỏ đến lớn Đường Ninh cũng sẽ không vì hắn, vì được mẹ Giang tán đồng, mà cố gắng như vậy, khổ cực như vậy, mặc kệ cô có thích hay không thì đều cần học tập đủ loại chương trình học tốt nhất .
Mười năm qua, mặt ngoài là Giang Diệu một mực chiếu cố Đường Ninh, nhưng trên thực tế lại là Đường Ninh vẫn luôn tại nghênh hợp chiều theo hắn.
Chính là loại nghênh hợp cùng chiều này mới tạo thành Giang Diệu bây giờ không thú vị cùng không có sợ hãi.
Người luôn luôn cảm giác có thể dễ như trở bàn tay được người bên ngoài thiên vị với mình , sau đó không chút kiêng kỵ mà tận hưởng.
Tỉ như Giang Diệu.
Nói tóm lại, đó chính là lớn đến như thế , nguyên chủ Đường Ninh cho tới bây giờ đều chưa bao giờ gặp một người cho cô cảm giác sung túc an toàn,để cô có thể không cần suy đi nghĩ lại cân nhắc nhiều như vậy, có thể tùy ý nũng nịu, tha thứ mọi chuyện tốt xấu của cô.
Hết lần này tới lần khác vai trò giáo y Mục Thịnh đối với Đường Ninh mà nói chính là một người như vậy .
Đây cũng chính là nguyên nhân lớn nhất cô chọn hắn .
Muốn cô thích hắn, thật quá đơn giản.
Trong cốt truyện, nguyên chủ chưa hề cùng Mục Thịnh từng có quá nhiều kết giao, chỉ cần ở chung hơi nhiều một chút, chắc hẳn cô cũng nhất định sẽ thích người này, cho dù hắn chỉ là hư giả.
Giống như Đường Ninh hiện tại.
Bất quá, có lẽ không có tiếp xúc, mới là nhân từ lớn nhất đối với nguyên chủ .
Nghĩ tới chỗ này Đường Ninh, vui vẻ xong, mới phát hiện chính mình vậy mà là ôm cánh tay Mục Thịnh , lúc này gương mặt ửng đỏ đem tay của mình ra, "Tôi. . . Không cố. . ."
"Tôi biết."
Đường Ninh giải thích còn chưa nói ra miệng, phía bên kia Mục Thịnh liền đã trước cô một bước mở miệng, "Em chỉ là đang rất vui."
Nghe hắn nói, Đường Ninh ngẩng đầu,sắc đỏ trên mặt còn chưa rút đi, cứ như vậy kinh ngạc nhìn Mục Thịnh trước mặt đang mỉm cười .
Khuôn mặt nam nhân một nửa giấu ở nơi mờ tối , thứ duy nhất bại lộ tại dưới ánh đèn chính là khóe miệng cười ôn nhu không đổi của hắn .
Nhìn một chút, Đường Ninh vừa định dời ánh mắt, một giây sau điện thoại di động của cô trong túi áo vang lên, cô ngượng ngùng nhìn thoáng qua Mục Thịnh trước mặt ,ánh mắt hắn ngầm đồng ý, đưa tay nhận nghe điện thoại.
"Ninh Ninh, em ở đâu? Bọn anh bên này tập luyện đã kết thúc, em bên kia thế nào? Cần anh đi qua đón em không?"
Trong điện thoại di động vang lên giọng Diệp Cận Ngôn.
"Không, không cần, em cũng luyện gần hết rồi,anh không cần tới đón em, em lập tức đến,anh ở đại sảnh tập luyện chờ em đi, có được không? Vâng."
Đường Ninh liên tục không ngừng như vậy, dập điện thoại, liền lần nữa nhìn Mục Thịnh trước mặt.
"Tôi phải đi. . ."
"Được, cần tôi đưa em đi không?"
"Không cần không cần, trong trường học cũng sẽ không xảy ra chuyện gì!"
Đường Ninh vội vàng xua tay áo, sau đó lộ ra biểu lộ muốn nói lại thôi, "Tôi. . ." Ngày mai còn có thể tìm anh luyện múa không?
Một câu nói như vậy cô vừa mới nói ra một chữ, đứng đối diện cô, Mục Thịnh liền đã mở miệng trước, "Nếu như kế tiếp còn cần tôi hỗ trợ, ngày mai vẫn tới đây tìm tôi cũng được."
Nghe hắn nói, Đường Ninh mở to hai mắt nhìn hắn, rất nhanh liền lộ ra vẻ mặt kinh hỉ, "Có thể chứ? Tôi có thể đến tìm anh sao?"
"Đương nhiên có thể, giáo y viện ban đêm cũng không có công việc gì, tôi tùy thời đều rảnh, huống chi em bây giờ vẫn là bệnh nhân của tôi, tôi thế nào đều nên phụ trách em tới cùng mới đúng."
Hắn có ý riêng mà liếc nhìn chân phải của cô.
Nghe được câu trả lời xác định , Đường Ninh không khống chế biểu tình mừng rỡ, "Cảm ơn anh, giáo y tiên sinh! Ngày mai tôi sẽ đi qua, vết thương ở chân của tôi không tốt tôi kỳ thật vẫn luôn có chút bận tâm, tôi nếu là không cẩn thận bị người ta phát hiện liền xong rồi, anh có thể giúp đỡ thì tốt nhất rồi, ngày mai tôi nhất định sẽ đến, cảm ơn nhiều!"
Đường Ninh vui vẻ .
Sau đó cô ấn mở điện thoại di động của mình, nhìn xuống thời gian, liền lập tức vẫy tay với Mục Thịnh , "Thời gian không còn sớm, tôi cần phải đi, nếu không ca ca khẳng định sẽ tìm được nơi này, tôi đi đây, anh cũng về sớm một chút nghỉ ngơi nha!"
Nói rồi bắt đầu cô chậm rãi đi ra ngoài, đi thẳng ra một chút khoảng cách về sau,cô mới lại xoay đầu lại nhìn về phía Mục Thịnh sau lưng, lần nữa xác nhận nói, "Vậy chúng ta đã đồng ý đúng không, ngày mai gặp?"
"Ngày mai gặp."
Mục Thịnh nhẹ gật đầu.
Được đến câu trả lời hắn khẳng định,Đường Ninh lúc này mới hài lòng lần nữa hướng Mục Thịnh phất phất tay, quay người hướng đại sảnh tập luyện đi đến.
Chờ đến chỗ kia,cô lúc này mới phát hiện mọi người cũng sớm đã thu thập xong tất cả mọi thứ, chỉ chờ một mình cô.
Thấy thế,cô liền vội vàng tiến lên nói một tiếng ngại quá, sau đó cùng mọi người giải thích, có thể là rất lâu không có luyện múa, lại thêm vấn đề vết thương ở chân ,khi mọi người nhìn chăm chú cô hơi có chút khẩn trương, nhưng không sao cô đã tìm được chỗ luyện nhảy rất tốt, nếu như có thể,cô hi vọng mình có thể một thân một mình tập luyện, không biết bọn họ cảm thấy thế nào?
Đối với nam sinh khác ở đây mà nói, Đường Ninh xinh đẹp như vậy, đáng yêu như thế, cười đến ngọt như vậy, đương nhiên nói cái gì thì là cái đó.
Ngược lại là Diệp Cận Ngôn khẽ nhíu mày, "Một mình em có thể chứ? Cần anh cùng em không?"
"Không cần!"
Đường Ninh chém đinh chặt sắt cự tuyệt nói, nhưng rất nhanh liền kịp phản ứng, chính mình có thể là cự tuyệt quá nhanh, vội vàng giải thích nói, "Không cần phiền toái như vậy,là vấn đề của một mình em,em muốn một mình vượt qua. Hôm nay thử qua,em cũng cảm thấy em vẫn nên theo thói quen luyện tập một mình, đương nhiên, nếu như gặp phải khó khăn gì,em khẳng định sẽ cùng ca ca nói."
Đường Ninh vừa mới nói xong,thanh âm yếu ớt của Doãn Vũ Tình liền vang lên, "Đồng học Đường Ninh thật không sao sao? Tôi thấy cậu hôm nay khiêu vũ thương thế ở chân giống rất nghiêm trọng, cậu không nên quá miễn cưỡng chính mình, nếu là thật ảnh hưởng đến chân sẽ không tốt. Còn có,chân đồng học Đường Ninh tổn thương nghiêm trọng như vậy, chúng ta có cần chuẩn bị phương án thứ hai hay không , kỷ niệm ngày thành lập trường lớn như vậy, nếu như đồng học Đường Ninh ngày đó nhảy không được, lại tìm người chỉ sợ cũng không kịp. . ."
Nói đến đây, Doãn Vũ Tình liền phát hiện cơ hồ tất cả mọi người ở đây nhìn cô ta.
Cô ta lúc này mới hậu tri hậu giác cảm thấy mình rất có thể nói bậy, lúc này mới vội vàng giải thích nói, "Tôi không phải. . . Không phải có ý tứ kia, ý tứ của tôi đó là. . ."
"Không sao. Đồng học Doãn, lo lắng của cậu cũng là bình thường, bất quá tôi tin tưởng tôi chắc chắn sẽ không kéo chân sau của mọi người , nếu không tôi nhất định sẽ gánh chịu trách nhiệm làm hỏng buổi diễn, xin mọi người tin tưởng tôi!"
Doãn Vũ Tình bị lời nói của cô làm cho sắc mặt hơi có chút trắng bệch , giọng nói Đường Ninh lại đặc biệt kiên định hướng về phía tất cả mọi người ở đây, mở ra ngân phiếu khống.(=kiểm tra dư luận)
Nghe xong cô nói như vậy,một bộ phận lớn nam sinh ở đây liền lập tức cùng điên cuồng rống to.
"Tin tưởng cậu, tin tưởng cậu!"
"Đúng vậy, ngoại trừ cậu tôi không muốn Bạch Tuyết thứ hai!"
"Nữ thần, cậu chính là tuyệt nhất!"
"Ha ha ha. . ."
một đám người gào thét liền nở nụ cười,khóe miệng Đường Ninh cũng đi theo cong lên .
Thấy thế, bởi vì nhiều lời hai câu mà khiến cho trong ngoài không phải người ,Doãn Vũ Tình dùng sức cắn môi một cái, một giây sau liền nhìn thấy ánh mắt Diệp Cận Ngôn như điện lườm về phía cô.
(trong ngoài không phải người(里外不是人 )Trước hết, đây là nửa sau của câu tục ngữ, câu tục ngữ có nghĩa đen là "Heo mhìn vào gương mà từ trong ra ngoài không phải là người, vì đã là heo thì tất nhiên không thể là người. " Thông thường người Trung Quốc sẽ sử dụng nó để mô tả một người nào đó làm điều gì đó trái với đạo đức hoặc một người bên trong hoàn toàn khác biệt với bên ngoài)
Chính là ý vị tràn ngập cảnh cáo, khiến cho sắc mặt Doãn Vũ Tình tai mét.
Cô không phải. . . Không phải có ý tứ kia. . . Cô chỉ là vì « Bạch Tuyết » mà suy nghĩ thôi, vì cái gì tất cả mọi người đều như vậy với cô ? Thậm chí Cận Ngôn ca đều muốn nhìn cô như vậy , rõ ràng. . . Rõ ràng cô không có ý tứ kia. . .
Diệp Cận Ngôn chỉ nhìn cô một chút liền dời đi ánh mắt, Doãn Vũ Tình lại cảm thấy cái nhìn kia giống như một cây đao đâm thẳng tới tim cô, rõ ràng Cận Ngôn ca phía trước đối với cô rất tốt, thật ôn nhu, vì cái gì. . . Vì cái gì đột nhiên. . .
Quả nhiên so sánh với đồng học Đường Ninh,cô với hắn mà nói chẳng là cái thá gì đúng không?
Hốc mắt của cô nhanh chóng đỏ lên.
Ngày hôm sau, đã cùng những người khác nói xong ,Đường Ninh cùng bọn họ chào hỏi xong, liền thẳng đến phía tây thao trường mà đi.
Trước khi đi, cô đặc biệt chú ý tới Doãn Vũ Tình một trong số bảy chú lùn giống như làm bộ lơ đãng nhớ kỹ lời thoại cùng vũ bộ của Bạch Tuyết nha, rất có ý tứ.
Mang theo tâm thái có ý tứ này, Đường Ninh rất nhanh liền đi tới phía tây thao trường.
Sau đó liền bị cảnh sắc tươi đẹp trước mắt làm cho kinh ngạc, cô nhìn thấy --
Mục Thịnh mặc một bộ áo khoác trắng đưa lưng về phía cô,đứng chỗ hôm qua hai người bọn họ luyện múa, dưới chân của hắn bày đầy các loại ngọn nến, lưới sắt được hắn quấn quanh một mảnh đèn nhỏ màu vàng ấm.
Thời điểm cô tới, đối phương vừa vặn đem một cái đèn cuối cùng quấn quanh hoàn tất.
Nghe được tiếng bước chân của cô, liền trực tiếp quay đầu nhìn về cô.
Cũng là lúc này,cô mới phát hiện hôm nay Mục Thịnh thật cùng hôm qua thập phần khác nhau, nếu như nói ngày hôm qua là hắn là lười biếng mà gợi cảm, hôm nay hắn cài nút đến vị trí cao nhất , cà vạt chỉnh tề, tóc cũng vẫn như cũ giống như lúc hắn làm việc bình thường, chải cẩn thận tỉ mỉ,hắn quay người , làm Đường Ninh thậm chí cho là mình là ở một vũ hội cao cấp mà không phải phía tây thao trường u ám của cao trung nam sinh Kim Thắng.
Mục Thịnh như thế làm nàng không thể không thừa nhận hắn trông ôn nhã mà cấm dục, chỉ bất quá cấm dục của hắn cùng Diệp Cận Ngôn khác nhau, Diệp Cận Ngôn là lạnh, là cảm giác xa cách. Hắn là du͙ vọиɠ, ham muốn du͙ vọиɠ, hormone thành thục trước mặt làm người ta thậm chí không nhịn được muốn giật ra nút áo sơmi của hắn, cùng hắn làm một ít sự tình không cách nào nói.
"Anh. . ."
"Bệnh quáng gà kia hiện tại trị liệu cũng không kịp, bất quá tôi lại có thể đem chỗ chúng ta luyện múa làm cho sáng một ít, hiện tại có thể thấy được không?"
Mục Thịnh cười nói như vậy.
Nghe nói, Đường Ninh nhìn một chút ngọn nến dưới chân hắn cùng đèn màu xung quanh, phốc một tiếng liền bật cười.
"Được!"
Cô dùng sức gật nhẹ đầu, sau đó liền thấy Mục Thịnh hướng cô chậm rãi vươn tay ra.
Thấy thế, cô mấp máy môi, tiến lên hai bước liền đem tay mình đặt ở trong lòng bàn tay hơi lạnh của hắn.
Quanh hai người hết thảy tựa như ảo mộng.
Người trước mắt quá tốt đẹp thậm chí có chút không chân thực, cô làm sao có thể không thích chứ?
Đường Ninh ở trong lòng cảm thán.
Tác giả có lời muốn nói:
:[Đường Bảo, cô nói láo, ta đều thấy được, độ hảo cảm của cô cho tới bây giờ chưa từng thay đổi, vẫn luôn là ]
Đường Ninh: Hì hì.
Mục Thịnh: Em ấy, giống như thích tôi? [ một ảo giác trong nhân sinh tam đại]
h-h //
Gần chữ