[Edit,Xuyên Nhanh] Công lược đều là Tu La Tràng

chương 60: nữ sinh trường nam sinh (12)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương Nữ Sinh Trường Nam Sinh ()

Editor:KL

Trong hốt hoảng, nghe được Đường Ninh e lệ thỉnh cầu, Diệp Cận Ngôn lúc này mới cảm giác được chính mình vừa mới bởi vì xung kích quá lớn mà đại não trống rỗng , rốt cục chậm rãi hoạt động,lúc nãy tai chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập kịch liệt của mình, cũng dần dần khôi phục hồi thính lực.

Nhưng không khôi phục còn tốt, vừa khôi phục, từng mảng lớn đỏ liền lập tức bò lên trên gương mặt của Diệp Cận Ngôn ,làm cả người hắn đều phảng phất như con tôm luộc bự, đỏ đến kinh người, không chỉ có như thế,tai thiếu niên càng đỏ đến sắp trong suốt.

Tay chân hắn luống cuống vừa định muốn xoay người lại đỡ Đường Ninh dậy từ dưới vòi hoa sen, nhưng rất nhanh cả người Đường Ninh bị nước xối đến mức hình ảnh lộ ra đường cong ấy nháy mắt hiện lên trong đầu của hắn. Hắn muốn xoay người động tác cứ như vậy cứng ở tại chỗ, nhưng mặc cho từ Đường Ninh cứ như vậy bị giội cũng không được, thời tiết như vậy nếu bị bệnh gì thì thật phiền toái!

Nghĩ như vậy, tình thế khó xử Diệp Cận Ngôn chỉ ngừng lại trong một cái chớp mắt, sau đó giống như là nghĩ tới điều gì, kéo ra ngăn tủ trên đỉnh đầu , khi nhìn thấy bên trong bày đặt khăn tắm màu trắng chỉnh tề, ánh mắt của hắn lập tức sáng lên.

Liên tiếp rút ra ba bốn cái khăn tắm, quay người đem khăn tắm tất cả đều khoác lên trên thân Đường Ninh , tắt vòi sen,che kín lại mặt,cả người ướt sũng của Đường Ninh, trực tiếp từ dưới đất ôm ngang lên.

Toàn bộ động tác một mạch mà thành, điều kiện tiên quyết là nhất định phải coi nhẹ gương mặt đỏ đến như Quan Công của hắn .

Mà co lại trong ngực Diệp Cận Ngôn, Đường Ninh nhìn đôi môi đang mím của hắn, cũng biết tự mình làm chuyện sai, cũng không dám nói nhiều, chỉ là ngoan ngoãn khéo léo nắm lấy quần áo trước ngực Diệp Cận Ngôn .

Hết lần này tới lần khác lúc này, mũi ngứa làm cô nhịn không được liền hắt xì một cái.

Vừa nghe đến tiếng Đường Ninh hắt xì,trên mặt Diệp Cận Ngôn vội vàng tiêu sắc mà cúi đầu nhìn cô, "Thế nào? Có phải nước lạnh xối quá lâu muốn bị cảm hay không? Không được,quần áo ướt trên người em nhất định phải lập tức thay!"

Đang khi nói chuyện, hắn đem cả người Đường Ninh đặt trên ghế salon trong phòng ngủ , sau đó quay người liền đi đến cửa phòng .

"Ca ca, anh đi đâu vậy?"

Đường Ninh vội vàng đưa tay kéo lại góc áo của hắn.

"Mẹ Vương bọn họ ở ngay cửa ra vào, anh để bọn họ tranh thủ thời gian mau tới thay cho em một bộ quần áo, tốt nhất có thể giúp em ngâm nước nóng thì tốt hơn, yên tâm, anh không đi đâu, ở ngay bên ngoài chờ em."

Diệp Cận Ngôn ấm giọng nói như vậy.

Nghe hắn nói, Đường Nin khống chế không nổi liền lại hắt hơi.

Thấy cô như thế, Diệp Cận Ngôn vội vàng đi ra ngoài, cùng đám người mẹ Vương giải thích xong, liền cứ như vậy ở ngoài cửa phòng Đường Ninh , trông chờ, căn bản không có phát giác được nước vòi hoa sen quá mạnh, cánh tay của hắn, còn có gần phân nửa sau lưng hiện tại cũng là trạng thái ẩm ướt.

Cứ như vậy, liền chờ trọn vẹn nửa giờ,cửa phòng Đường Ninh mới bị người bên trong đẩy ra.

Đám người mẹ Vương đi ra , có chút lo âu cùng Diệp Cận Ngôn nói, vết thương trên bàn chân Đường Ninh bởi vì lúc trước ngâm nước, hiện tại liền băng vải đều là ẩm ướt, để tránh lây nhiễm, có cần gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình Diệp gia hay không , để ông đến băng bó một lần nữa cho Đường Ninh tiểu thư.

Nghe đến đó, Diệp Cận Ngôn trực tiếp liền mở miệng cự tuyệt, hắn đã từng có một đoạn thời gian cảm thấy hết sức hứng thú đối với sinh tồn dã ngoại, còn cố ý đăng ký một lớp học, học tập qua đủ loại tri thức, trong đó có hai tiết chính là băng bó cùng cấp cứu.

Hắn sẽ làm liền không cần lại phiền toái người khác.

Mở miệng để mấy người mẹ Vương trước tiên xuống lầu đem bộ sơ cứu trong nhà, còn có những thuốc hắn mang về lấy đi lên, Diệp Cận Ngôn nhấc chân liền hướng đi về trước, sau đó liền nhìn thấy ngồi Đường Ninh trước gương trang điểm giơ máy sấy thổi tóc còn ướt của mình.

Thấy thế, Diệp Cận Ngôn do dự một chút, nhưng một giây sau hắn nhìn thấy một chòm tóc của Đường Ninh bị cô không cẩn thận trực tiếp cuốn vào trong máy sấy, lúc này hắn liền có chút nhịn không được, nhấc chân đi đến sau lưng Đường Ninh , đưa tay nhận lấy máy sấy trong tay cô, "Để anh"

Nói xong, hắn liền tắt máy sấy, tỉ mỉ mà ôn nhu đem chòm tóc của Đường Ninh sửa sang lại , sau đó lại lần ấn mở, liền êm ái thổi lên tóc cho Đường Ninh.

"Cảm ơn ca ca!"

Nhìn bên mặt Diệp Cận Ngôn trong gương, Đường Ninh ngọt ngào nói như vậy.

Nghe cô nói,khóe miệng Diệp Cận Ngôn cũng hơi hơi vểnh lên, sau đó trong lúc thổi tóc, hắn dư quang không cẩn thận liền liếc về mặt Đường Ninh trong gương trang điểm vậy mà đang nhìn hắn , luôn luôn mỉm cười không ngừng.

"Cười cái gì?"

Diệp Cận Ngôn vô thức hỏi một câu như vậy .

Thấy Đường Ninh trong gương vẫn như cũ chỉ cười, khẽ lắc đầu, "Không cười cái gì đâu, chính là cảm thấy ca ca anh quá tốt với em rồi, trong lòng em vui vẻ liền không nhịn được muốn cười."

Nghe được như vậy, tay Diệp Cận Ngôn có chút dừng lại, sau đó cho dù hắn đã liều mạng khống chế nhưng khóe miệng ức chế không nổi giương lên, đồng thời,động tác gảy tóc Đường Ninh cũng càng lúc càng ôn nhu.

Bên này mới giúp Đường Ninh thổi nửa mái tóc,đám người mẹ Vương liền đã cầm thuốc cùng bộ sơ cứu đi lên, không chỉ có như thế,trong tay mẹ Vương còn bưng ly trà gừng màu nâu .

Vừa nhìn thấy ly trà gừng, còn chưa có uống, khuôn mặt nhỏ của Đường Ninh liền đã nhăn thành một đoàn.

Cô không phải chưa uống qua trà gừng độc môn của mẹ Vương , hiệu quả tốt thì tốt, nhưng thực sự là quá cay, sau khi uống xong, thời gian thật dài cũng chưa hết cay.

Cô muốn dựa vào nũng nịu đánh lừa đều không được, cuối cùng cô nói, trà gừng hiện tại quá nóng, cô đợi một hồi lại uống.

Thật vất vả đem mẹ Vương bọn họ lừa gạt ra ngoài,thanh âm Diệp Cận Ngôn ngay bên tai Đường Ninh vang lên, "Mẹ Vương yên tâm, một hồi con sẽ giám sát em ấy uống vào."

Vừa nghe đến chỗ này, trên mặt Đường Ninh trực tiếp liền lộ ra biểu lộ sấm sét giữa trời quang.

Mà bên này Diệp Cận Ngôn cũng không cảm thấy mình làm cái gì sai, cứ như vậy nhận lấy một mặt oán niệm của Đường Ninh,ngồi xuống ở trước mặt cô , nhìn thấy băng vải đùi phải của cô đã thấm máu, đưa tay liền đem thuốc cùng bộ sơ cứu cầm tới.

"Anh lập tức một lần nữa băng bó cho em, em kiên nhẫn chịu đau một chút ." Diệp Cận Ngôn cau mày nói như vậy.

"Ừm, không có việc gì, em không sợ đau."

Ngoài miệng nói như vậy, tay của cô lại dùng sức siết chặt một góc gối ôm trong ngực .

Thấy thế, Diệp Cận Ngôn động tác càng thêm nhẹ.

Cẩn thận từng li từng tí tháo ra băng vải, vệ sinh vết thương, một lần nữa bôi thuốc, cẩn thận băng bó. . .

Toàn bộ quá trình Đường Ninh đều khẽ nhắm mắt suy nghĩ, đợi đến cảm nhận được một tầng lại một tầng băng vải ở trên đùi của cô quấn quanh ,cô mới rốt cục chậm rãi mở mắt ra, khuôn mặt nhỏ cũng không biết là bị dọa đến hay còn đau đến, hơi có chút sáng lên, sau đó cúi người, cúi đầu nhìn Diệp Cận Ngôn nửa ngồi trước mặt, "Như vậy là được rồi sao?"

Nghe cô nói, đã bắt đầu thắt nút cho băng vải, Diệp Cận Ngôn gật đầu, "Ừ,vết thương này của em ba ngày sau đổi thuốc một lần , hẳn là liền tốt lắm rồi. . ."

Nói, Diệp Cận Ngôn làm xong liền trực tiếp ngẩng đầu nhìn Đường Ninh.

Ai có thể nghĩ, Đường Ninh tắm rửa xong đã đổi lại áo ngủ màu trắng rộng rãi , bởi vì cúi mặt, hắn lại nửa ngồi trên mặt đất, ngược lại để cho vừa mới ngẩng đầu lên, mắt Diệp Cận Ngôn trực tiếp liền thấy một rãnh sâu hoắm.

Trong chốc lát, bởi vì lo lắng thân thể Đường Ninh mà cô bị hắn chủ động bức đến trong góc nhỏ, hình ảnh trước đó nhìn thấy dưới vòi hoa sen nháy mắt lần nữa chiếm cứ suy nghĩ của Diệp Cận Ngôn.

Hắn hãi hùng khiếp vía vội vàng đứng lên.

Bởi vì đứng dậy quá gấp làm Đường Ninh không hề chuẩn bị mà giật mình.

"Ca. . ."

Cô có chút mờ mịt như vậy gọi hắn.

Chính là lúc này, đứng trước mặt cô, Diệp Cận Ngôn chỉ cảm thấy ánh mắt của hắn rơi ở toàn thân trên dưới đối phương,bất luận cái gì chỗ nào đều cảm thấy chột dạ tâm loạn,nhìn trái nhìn phải , hắn liền thấy ly trà gừng mẹ Vương để sau lưng Đường Ninh, lúc này mới giống như là rốt cuộc tìm được mục tiêu, liền đem ly trà gừng bưng tới, thẳng tắp hướng Đường Ninh bên này đưa tới.

"Trà gừng. . . Trà gừng sắp nguội rồi , em uống nhanh miễn cho một hồi nguội liền không có hiệu quả."

Nói chuyện Diệp Cận Ngôn cũng không có đem ánh mắt rơi ở trên thân Đường Ninh mà mắt ổn định trên gấu nhỏ màu nâu sau lưng cô, chỉ vì bộ dáng Đường Ninh trước đó toàn thân ướt sũng , còn có vừa nãy ngoài ý muốn nhìn thấy một màn kia, không ngừng trong đầu của hắn tuần hoàn phát đi phát lại.

Cái này khiến tim của hắn đập gấp rút lại hỗn loạn, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy máy sưởi trong nhà làm sao lại mở cao như vậy, cao đến hắn toàn thân trên dưới đều nóng lên, nóng đến ghê gớm, thậm chí liền mồ hôi đều muốn từ trán của hắn đi xuống.

"Ca ca. . ."

Bên này Đường Ninh nhìn trà gừng đưa tới trước mặt vừa định nũng nịu không uống, ai có thể nghĩ cô còn chưa làm nũng , vừa lên tiếng,tay bưng trà gừng của Diệp Cận Ngôn vô thức run lên.

"Nghe lời, uống nhanh lên!"

Diệp Cận Ngôn vội vàng lớn tiếng nói như vậy.

Nghe hắn nói, biết mình chạy không thoát Đường Ninh không thể làm gì khác hơn là tiếp nhận trà gừng, nhắm mắt lại, đem trà gừng đưa tới môi của mìn, một hơi liền khó chịu uống xuống.

Bởi vì uống quá gấp, trà gừng lại thật quá cay, Đường Ninh lúc này liền khống chế không nổi ho khan, thẳng ho đến mặt cũng đỏ lên, miệng cũng đỏ lên.

Vừa nghe đến tiếng ho khan của cô, Diệp Cận Ngôn gấp đến độ liền tranh thủ mẹ Vương đã sớm chuẩn bị xong sữa bò đưa tới cho Đường Ninh , Đường Ninh vội vàng đưa tay liền nhận lấy sữa bò uống vào, rốt cục thư thái không ít.

Thấy thế, thực sự là có chút không tiếp tục chờ được nữa, Diệp Cận Ngôn cầm lấy ly, quay người liền muốn đi ra ngoài, ai ngờ đúng lúc này, Đường Ninh kéo lại vạt áo hắn.

"Ca ca , chờ một chút, anh trước tiên dìu em đi tới giường được không? Chân của em vừa băng bó kỹ, em sợ. . ."

Nghe được Đường Ninh nói như vậy, Diệp Cận Ngôn khẽ nhắm mắt, sau đó để ly trong tay xuống, cúi người liền đem Đường Ninh toàn bộ bế lên, sau đó nhìn không chớp mắt đi đến bên giường của cô, xốc chăn lên, liền đem Đường Ninh cẩn thận từng li từng tí đặt lên giường.

"Cảm ơn ca ca!"

Ôm cổ hắn,Đường Ninh lập tức ngay bên tai của hắn cao hứng nói như vậy, bởi vì cách quá gần,hơi thở khi cô nói chuyện thậm chí đều rơi vào tai Diệp Cận Ngôn, vốn là vẫn cố nén cả người Diệp Cận Ngôn lúc này liền khống chế không nổi run lập cập.

Hắn vô thức muốn buông ra cánh tay ôm Đường Ninh , ai ngờ Đường Ninh ôm cổ của hắn không có buông ra cánh tay của mình, mà là có chút kinh hoảng hỏi, "Ca ca, anh vừa nãy sao lại bỗng nhiên rùng mình một cái? Anh bị cảm đúng không? Còn có mặt anh thật là đỏ, không được, anh một hồi nhớ kỹ cũng uống một ly trà gừng của mẹ Vương có được không? Em có chút bận tâm. . ."

Nghe cô nói, Diệp Cận Ngôn quay đầu, vừa vặn liền va vào hai con ngươi đựng đầy lo lắng thuần túy của Đường Ninh .

Cô càng quan tâm hắn, Diệp Cận Ngôn lại càng thấy được trong đầu mình đầy tạp niệm, đặc biệt ghê tởm.

Nghĩ như vậy, thiếu niên vội vàng rút tay mình về, đứng thẳng người, đầu nhìn cửa phòng, khẽ hít một hơi, "Anh biết rồi,em không cần lo lắng cho anh, anh không có gì để em lo lắng, nhanh nghỉ ngơi đi, anh. . . Anh đi ra ngoài trước."

"Ca ca ngủ ngon."

Thấy Diệp Cận Ngôn muốn đi, Đường Ninh vội vàng nói như vậy.

"Ừ, ngủ ngon."

Trầm thấp lưu lại một câu nói như vậy, Diệp Cận Ngôn nhấc chân liền đi ra ngoài,lúc đi ngang qua bàn trang điểm, vẫn không quên lấy đi ly Đường Ninh vừa mới uống.

Từ tiếng đóng cửa vang phịch một tiếng ,Đường Ninh ngồi ở trên giường liền lập tức đưa tay liền đem chăn trên giường một chút kéo đến đỉnh đầu, sau đó khắc chế không được liền nở nụ cười, càng cười thân thể liền run càng lợi hại, đến cuối cùng thậm chí liền chăn mền đều đi theo cô cùng run lên.

Vừa nãy cô chính là đang nghiệm chứng Diệp Cận Ngôn có phải là thật "tốt" hay không, dù sao lúc trước thiết lập nhân vật của hắn cũng là băng sơn cấm dục gì đó, thực sự là quá mức lừa gạt, hiện tại xem ra, Diệp Cận Ngôn chỗ nào là băng sơn đâu, rõ ràng chính là núi lửa đang hoạt động bọc băng bên ngoài thôi, không thấy mới cho là như vậy , trời mới biết trong đầu thiếu niên suy nghĩ gì , độ hảo cảm một hơi lại tăng điểm cho cô.

Chuyện này đều không trọng yếu, trọng yếu là trêu chọc Diệp Cận Ngôn thực sự là rất vui, động một chút là mặt đỏ tới mang tai, phảng phất toàn thân trên dưới đều viết đầy tám chữ to, "mau tới trêu tôi,tôi muốn bị trêu " .

Rõ ràng suy nghĩ nhưng trong mắt còn tràn đầy tự trách cùng hổ thẹn.

Thật là. . .

Làm người ta nhịn không được không đi đùa hắn!

Cũng không biết mình ra cửa, Đường Ninh vừa mới ở trước mặt hắn còn một mặt thuần khiết vô tội liền lập tức cười thành như vậy .

Đợi đến rời đi gian phòng Đường Ninh , chóp mũi rốt cuộc ngửi không thấy mùi thơm như có như không trên người cô, Diệp Cận Ngôn lúc này mới cảm giác được thần kinh căng thẳng của mình chậm rãi, chậm rãi thư giãn xuống, thư giãn xong, trong lòng lại tràn đầy lên một cảm giác mất mát kỳ dị cùng không bỏ được.

Mang theo cảm xúc xoắn xuýt, Diệp Cận Ngôn lúc này mới bưng ly Đường Ninh uống qua chậm rãi từ trên thang lầu đi xuống, đi thẳng đến cửa phòng bếp, vừa vặn đụng phải mẹ Vương mới ra phòng bếp .

Mẹ Vương vừa nhìn thấy hắn, liền lập tức liền muốn lấy ra cái ly, cũng phải cấp Diệp Cận Ngôn một ly trà gừng, dù sao trước đó bà rõ ràng thấy trên thân Diệp Cận Ngôn, đề phòng vạn nhất, tốt nhất vẫn là uống một ly trà gừng.

Trùng hợp, đúng lúc này,điện thoại mẹ Vương bỗng nhiên vang lên, nghe được thanh âm này, Diệp Cận Ngôn đưa tay nhìn đồng hồ, lúc này mới kịp phản ứng, vậy mà đã bảy giờ rưỡi, hắn nhớ kỹ mỗi lúc trời tối chừng bảy giờ rưỡi , mẹ Vương mẹ cũng phải video trò chuyện với con gái nhỏ của bà , khó trách điện thoại di động của bà hiện tại vang lên.

Thấy thế, Diệp Cận Ngôn trực tiếp đi qua nhận lấy ly trong tay bà, "Mẹ đi nhận video đi, con tự mình làm được rồi."

"Thế nhưng. . ."

"Không có thế nhưng, con cũng không phải không có tay, mẹ Vương mẹ mau đi đi."

"Được rồi!" Nghe đến đó, mẹ Vương rốt cục bắt đầu đi ra ngoài, lại đi đến cửa phòng bếp giống như là đột nhiên vang lên cái gì, xoay đầu lại.

"A đúng rồi, Cận Ngôn thiếu gia, trước đó gấp vội vã bận bịu, cậu cùng Đường Ninh tiểu thư hẳn là còn chưa có ăn cơm, nếu không tôi một hồi gọi Tiểu Lý làm ít món cho hai người. . ."

"Không cần." Diệp Cận Ngôn vội vàng nói, "Con cùng Đường Ninh lúc trước đã ở bên ngoài ăn rồi. . ."

Thật đã ăn rồi, có thể là Đường Ninh bị thương chân người liền yếu ớt một ít, ven đường nhìn thấy một nhà tiệm mì, cô nói muốn ăn, hắn đương nhiên liền theo cô, hai người là ăn xong rồi mới trở về.

Nghe được Diệp Cận Ngôn nói như vậy, mẹ Vươn mới rốt cục yên lòng đi ra ngoài, đồng thời vứt xuống một câu "Ly đặt ở chỗ ấy, tôi một hồi đến rửa" liền vội vàng đi nhận video.

Nghe bà nói, Diệp Cận Ngôn buồn cười lắc đầu, dùng thìa vừa múc trà gừng muốn đổ vào trong ly, một giây sau, hình ảnh Đường Ninh nâng ly uống một hơi hết trà gừng, miệng nhỏ đỏ bừng liền xuất hiện ở trong đầu của hắn.

Ánh mắt hắn vô thức rơi xuống ly Đường Ninh uống qua mà hắn để ở một bên.

Trong lúc nhất thời, căn bản không có cách nào dời ánh mắt.

Qua một hồi lâu, chờ mẹ Vương cùng nữ nhi tán gẫu xong video, hài lòng trở lại phòng bếp, khi rửa ly trong bồn vậy mà chỉ có thấy được một ly trà gừng đã uống qua cùng một ly pha lê sữa bò .

A?

Bà có chút kinh ngạc tìm tìm bốn phía .

Chẳng lẽ Cận Ngôn thiếu gia không uống trà gừng, ôi, thanh niên chính là như vậy, ỷ vào thân thể mình tốt, không nghe người già nói, nếu ngã bệnh hiểu được thì hối hận rồi.

Nghĩ như vậy, mẹ Vương đưa tay liền mở ra nắp nồi trà gừng.

Đợi bà mở ra xong,bà mới phát hiện đến chỗ không đúng.

Cái này. . . Cái này không đúng!

Trí nhớ của bà luôn luôn rất tốt,lúc trước trà gừng tuyệt đối không có thấp như vậy? Chẳng lẽ Cận Ngôn thiếu gia cũng uống trà gừng, nhưng nếu như hắn uống rồi,ly đâu? Hắn cũng không thể là cùng Đường Ninh tiểu thư dùng một cái ly chứ?

Xem ra, là bà lớn tuổi rồi, trà gừng nhiều hay ít vậy có thể nhớ lộn.

Ôi.

Một đầu mẹ Vương có thể chỉ nhìn qua trà gừng số lượng nhiều ít,mà không thể chuẩn xác suy luận ra hắn muộn tao,Diệp Cận Ngôn cầm ly của Đường Ninh,uống nguyên một ly trà gừng , cũng là bình sinh lần đâu làm loại sự tình này, chờ hắn trong lòng nhảy loạn trở lại gian phòng của mình, liền đèn đều không dám mở, dựa lưng vào cửa phòng,Diệp Cận Ngôn liền chậm rãi tuột xuống, nửa ngồi đến trên mặt đất, thực sự có chút không dám tin tưởng mình vừa nãy đến cùng làm cái gì, hắn sao có thể. . .

Điên rồi, điên rồi, hắn thật là điên rồi.

Diệp Cận Ngôn đầu tiên là đưa tay sờ sờ môi của mình, sau đó dùng sức chụp đầu của mình, trong mắt rất nhanh hiện đầy buồn nản cùng sa sút tinh thần, hắn vậy mà. . .

Không được, không được, không thể lại nghĩ, không cần suy nghĩ nữa, hắn không thể suy nghĩ.

Thiếu niên chậm rãi từ dưới đất đứng lên, sau ấn sáng đèn, liền thẳng đến phòng tắm mà đi.

Hiện tại, hảo hảo tắm rửa, ngủ một giấc, ngày mai tỉnh lại, không nên lại có suy nghĩ này.

Hắn không chớp mắt nhìn xem mình trong gương, rất nhanh, trong phòng tắm đầu liền vang lên tiếng nước.

Không thể không nói Diệp Cận Ngôn chính là cố chấp, vết xe đổ của hắn còn ở đó, lúc trước không phải cũng thế này sao, có một số việc hắn càng không muốn nghĩ nhưng nó vẫn cứ cùng hắn như bóng với hình, chứ đừng nói là hắn có thể thuyết phục được đầu óc của mình, thuyết phục được lòng của mình sao?

Không phải vậy sao, nửa đêm hắn liền bỗng nhiên một mặt hoảng sợ trợn to hai mắt, sau đó không hề nghĩ ngợi thẳng đến phòng tắm mà đi.

Liền đồ đều không cởi, liền mở ra vòi hoa sen trong nước lạnh liền hướng đầu của mình lao tới.

Hắn lại mơ tới, lại mơ tới Đường Ninh, nếu như nói lần trước vẫn chỉ là đơn giản cởϊ qυầи áo mà thôi.

Lần này. . .

Hắn thay đồ,quần đùi nhiễm đến một chút dấu vết không rõ vứt xuống bồn cầu , thậm chí mặc kệ có thể trực tiếp ngăn chặn bồn cầu hay không, ấn xuống xả nước, Diệp Cận Ngôn cứ như vậy nhìn xem nó bị cuốn đi.

Sau đó lại lần nữa đem đầu đặt ở dưới dòng nước vòi hoa sen, nhưng cho dù là thế cũng không cách nào cọ rửa hết thảy những thứ hắn vừa mới mơ.

Hắn mơ thấy. . .

Lúc mình nghe tiếng kinh hô của Đường Ninh trong phòng, lập tức vặn ra cửa vọt vào, nhìn thấy đường cong lộ ra của Đường Ninh, không chỉ có không có xoay người sang chỗ khác, ngược lại càng mê muội đi đến hướng Đường Ninh . . .

Rõ ràng cô luôn luôn nhỏ giọng khóc hô hào nói không cần, thế nhưng là hắn lại giống như là cái gì đều không nghe thấy, dựa theo những phim ảnh hắn nhìn qua, tiếp tục làm sự tình mình muốn.

"Ninh Ninh, anh muốn nghe em gọi anh là ca ca. . ."

"Ưʍ. . . Ca ca. . ."

Trong lúc ngủ mơ tiếng kêu vỡ vụn của Đường Ninh còn giống như ở bên tai của hắn không ngừng mà hồi tưởng.

Càng hồi tưởng, Diệp Cận Ngôn thì càng gia tăng lượng nước vòi hoa sen , dòng nước ào ào xối trên đầu, trên người, đau nhức.

Hắn lại cái gì đều không để ý tới.

[Độ hảo cảm Diệp Cận Ngôn: .]

Ngày hôm sau, mới từ trong ngủ mơ tỉnh táo lại,Đường Ninh liền lập tức nghe được tin tức như vậy.

Hả?

h-h //

Gần chữ

Truyện Chữ Hay