Chương Nữ Sinh Trường Nam Sinh ()
Editor:KL
[Đường Bảo, Đường Bảo, Đường Bảo. . .]
thấy Đường Ninh vừa tiếp nhận xong cốt truyện, mặt vẫn không thay đổi nhìn về phía trước, cả người không nhúc nhích, nó lo lắng vội vàng kêu cô vài tiếng.
Nghe được giọng nó mềm manh manh, Đường Ninh mới rốt cục lấy lại tinh thần từ bi thảm khó mà hình dung của nguyên chủ, hít vào thật sâu, thật sâu rồi thở ra một hơi, quay đầu nhìn tiểu hệ thống bên cạnh, đưa tay xoa nhẹ vò cái đầu nhỏ mềm mại của nó , sau đó đứng dậy liền hướng tới điện thoại di động lúc nãy cô buông xuống.
Lúc trước cô không chú ý cái điện thoại màu đen của nhãn hiệu nào đó này, hiện tại tiếp thu xong cốt truyện mới phát hiện thời điểm cô tiến vào chính là nguyên chủ phát hiện vị hôn phu của mình trả lời tin nhắn của cô càng ngày càng chậm, càng ngày càng không để tâm, từ đó bắt đầu nghi ngờ hắn có khả năng đã thích người khác.
Sau đó nguyên chủ tìm cái cớ, hẹn hắn đi xem phim, thừa cơ hai người cố ý mua điện thoại giống nhau như đúc vụиɠ ŧяộʍ đổi, lại liền từ điện thoại đối phương thấy được ảnh chụp Doãn Vũ Tình nữ giả nam trang ghé vào trên mặt bàn ngủ , còn có tin nhắn WeChat từ học kỳ lớp nghỉ đông đến nay cùng Giang Diệu .
Trong những tin nhắn WeChat này , Doãn Vũ Tình thực sự đối với thân phận nữ nhi của mình không chút nào che giấu, đối Giang Diệu đủ loại nũng nịu bán manh, quá thuận buồm xuôi gió.
Người bình thường cũng sẽ không cảm thấy nam sinh có thể nói ra những lời nói yếu ớt quyến rũ đó, có thể hết lần này tới lần khác Doãn Vũ Tình tính cách mơ mơ màng màng cũng không cảm thấy mình có vấn đề gì. Trong cốt truyện, thẳng đến thân phận của cô ta bị Đường Ninh vạch trần lộ ra ánh sáng, cô ta đều luôn luôn tự tin tăng cao cho rằng chính mình che lấp rất khá.
Trên thực tế --
Giáo y Mục Thịnh từ lúc mới bắt đầu liền biết thân phận chân thật của cô ta, cũng vì cô ta làm ra đủ loại che lấp.
Học thần Từ Tinh Bách, thì là ở bên ngoài trường bị người đánh gần chết được Doãn Vũ Tình nữ giả trang ngoài ý muốn đi ngang qua cứu, cũng biết. Lúc ấy Doãn Vũ Tình giải thích thế nào, cô ta càng che càng lộ nói cô ta là em gái song sinh của Doãn Vũ Phong, cùng ca ca chỉ là lớn lên rất giống.
Băng sơn ca ca Diệp Cận Ngôn cùng Doãn Vũ Tình ở chung bất quá nửa tháng, liền phát hiện cô ta có chỗ không đúng, vì người anh em tốt Giang Diệu, cố ý điều tra cô ta một chút, cũng rõ ràng.
Mà vị hôn phu Giang Diệu thì là vào ba tháng trước, ừ, chính là thời gian cùng Đường Ninh gửi tin nhắn tần suất dần dần giảm xuống,khóa thể dục cuối cùng vào thứ sáu ngoài ý muốn về ký túc xá sớm, không cẩn thận từ trong khe cửa thấy được Doãn Vũ Tình vừa mới tắm rửa xong, thổi tóc trước ngực cho mình quần áo lồi ra đường cong nho nhỏ , đúng vậy, cho dù là ván giặt đồ, cô ta cũng là có một chút điểm đường cong ván giặt đồ.Thấy được tình hình như vậy, kết hợp với hắn phía trước cùng Doãn Vũ Tình chung đụng đủ loại, Giang Diệu dù chính là đầu heo, cũng minh bạch cùng hắn ở cùng một chỗ "hắn" căn bản chính là "cô".
Phải biết lúc trước hắn còn đối với Doãn Vũ Tình thay thế ca ca của cô ta đi học thập phần không ưa, cảm thấy cô ta một bộ dáng đàn bà ẻo lả không nói, thậm chí động một chút là mũi đỏ lên, rõ ràng hắn chính là nói chuyện thanh âm lớn một ít,cô ta cũng có thể bị hắn hù đến đỏ cả vành mắt.
Vì thế, Giang Diệu từng không chỉ một lần trêu cợt qua cô ta, hết lần này tới lần khác đối phương mỗi lần đều chỉ là tốt tính không tính toán với hắn. Cái này cũng coi như xong, còn có thể rõ ràng nhớ kỹ khẩu vị hắn , mỗi ngày sáng sớm đều sẽ giúp Giang Diệu ngủ nướng mà mua bữa sáng, gian phòng càng quét dọn không nhiễm trần thế, thậm chí về sau hai người hơi quen thuộc một ít cô ta còn giúp Giang Diệu giặt tay quần áo.
Ừ, Doãn Vũ Tình không giỏi những việc khác, học tập cũng không phải giỏi lắm, chạy bộ còn có thể ngã lăn ra đất, nhưng việc nhà lại làm được thật, không chỉ có như thế còn biết làm một chút điểm tâm, cô ta từng không chỉ một lần mang qua bánh quy cô ta tự tay nướng cho Giang Diệu.
Một đầu, Giang Diệu từ khi phát hiện Doãn Vũ Tình là thân nữ nhi , dẫn đến hắn thậm chí đều không có tâm tình cùng Đường Ninh gửi tin nhắn. Chỉ cần đầu óc nhàn rỗi, chuyện Doãn Vũ Tình là nữ sinh liền sẽ đột nhiên nhảy ra chiếm cứ tâm trí của hắn.
Trước kia một ít yên tâm thoải mái để Doãn Vũ Tình giúp hắn mang bữa sáng, chỉnh lý giường chiếu, rửa sạch quần áo ,....cũng cảm thấy đủ loại không được tự nhiên.
Không được tự nhiên, hai tháng sau một hồi sấm sét đầu đông triệt để đạt tới đỉnh điểm, bởi vì --
Nửa đêm tiếng sấm rền vang,Doãn Vũ Tình quá sợ sấm sét cả người liền lập tức khóc, càng khóc thanh âm càng lớn, cuối cùng hoàn toàn chịu không nổi bò tới trên giường của hắn, run lẩy bẩy rút vào trong ngực hắn, cầu khẩn hắn để cô ta trốn một chút, trốn một chút liền tốt.
(=)))))
Thấy tiểu huynh đệ trước đó rất tốt với mình,giờ thấy cô ta khóc đến thảm cầu khẩn hắn, Giang Diệu mềm lòng. Thế là hắn cứ như vậy ôm Doãn Vũ Tình trợn tròn mắt nằm một đêm, cảm thụ được cô ta nho nhỏ mềm mềm núp ở trong ngực của hắn, càng không ngừng phát run. Ngày thứ hai hừng đông , khuôn mặt hồng nhuận nhỏ nhắn ngủ, vừa trắng vừa mềm, tâm khống chế không nổi khẽ động.
Bây giờ Đường Ninh đến gặp được tình huống chính là Doãn Vũ Tình sớm đã cùng Giang Diệu ròng rã ở qua thời gian nửa năm, cái gì ngoài ý muốn phát hiện thân phận nữ nhi của cô ta, đêm đông sấm sét tiến vào chăn của hắn các loại tình huống sớm đã phát sinh xong, Giang Diệu cũng dần dần bắt đầu vì cô ta mà động tâm.
Nếu như cô không đến, chuyện sắp xảy ra kế tiếp chính là nguyên chủ nhìn xong những hình này cùng tin nhắn trong điện thoại Giang Diệu, hung hăng khóc qua một hồi, làm bộ thời điểm xem phim không cẩn thận cầm nhầm điện thoại, đồng thời giống như thứ gì đều chưa có xem qua, mỉm cười mà đưa taytrả lại cho Giang Diệu, sau đó lại điều tra Doãn Vũ Tình ,cắt tóc ngắn, đồng dạng nữ giả nam trang đi cao trung nam sinh Kim Thắng.
Nghĩ tới đây, Đường Ninh đưa tay sờ sờ mái tóc đen bóng đã sắp dài đến eo của mình .
Không khỏi cảm thấy may mắn, còn tốt cô tới sớm, nguyên chủ còn chưa kịp cắt đi mái tóc xinh đẹp này, nếu không cô có thể ọe chết.
Dù sao, tiến vào cao trung quý tộc nam sinh mà thôi, ai nói nhất định phải giống Doãn Vũ Tình cùng với nguyên chủ nữ giả nam trang, đó là cách làm của người nghèo,cô có tiền, a không,cha kế cô có tiền.
Có lúc, có tiền thật có thể muốn làm gì thì làm.
Dù sao cô cũng sẽ không cắt tóc, nhưng coi như cắt xong tướng mạo cô cũng có thể bạo một trăm Doãn Vũ Tình, nhưng có thể càng xinh đẹp tại sao phải giày vò chính mình như vậy?
Mới nghĩ như vậy xong,điện thoại Giang Diệu trong tay bỗng nhiên run lên, cô nhìn xem trên điện thoại di động hiển thị hai chữ Đường Ninh .
Hơi nhíu mày, nếu là cô nhớ không lầm, lúc trước Giang Diệu lưu tên cô cho tới bây giờ đều là Ninh Ninh, mặt sau thậm chí còn có thể thêm Tiểu Ái tâm.
Hiện tại. . .
Ha ha, thật đúng là lòng người dễ dàng thay đổi nha.
Ở trong lòng cảm thán một câu Đường Ninh không chút do dự đem điện thoại trong tay hướng một bên ném một cái, mặc cho nó run đi. Chính mình thì đến trước gương trang điểm của nguyên chủ, bắt đầu tự mình bảo dưỡng, đồng thời trang điểm .
Cái thế giới thứ nhất nghèo quá, cái thế giới thứ hai không có,cô thế nhưng là đã rất lâu đều không sờ đến "Vũ khí"tiện tay này, thật đúng là có một ít hoài niệm nha.
Về phần Giang Diệu, dù sao người sốt ruột chột dạ là hắn, cũng không phải cô, cô kệ mẹ nó chứ.
Chậm rãi làm xong bảo dưỡng cho mình, sau đó lại trang điểm cho mình một đuôi mắt phiếm hồng, mũi cũng hơi hơi phiếm hồng,trang điểm sắc mặt sau khi khóc yếu ớt tái nhợt , một giây sau cửa phòng của cô liền bị người bên ngoài gõ.
Thời gian vừa vặn tốt.
Đường Ninh nhìn xem trong gương chính mình thiếu một chút lăng lệ cùng tính công kích, ngược lại nhiều một ít kiên cường nhu nhược .
Hoàn mỹ!
Thấy cửa phòng bị người bên ngoài gõ càng lúc càng nóng nảy, Đường Ninh đưa tay đem tóc mình xoa hơi lộn xộn lên một ít, sau đó cầm lấy điện thoại một bên vẫn run lên không ngừng liền mở cửa phòng ra.
Giống như cô đoán,người ngoài cửa gõ cửa phòng cô như đòi mạng không phải vị hảo ca ca khác cha khác mẹ của cô, Diệp Cận Ngôn, còn có thể là ai?
Đường Ninh kéo cửa phòng ra, thứ đầu tiên mắt nhìn thấy được là đỉnh đầu đối phương có tên cùng điểm màu tím sáng loáng.
Diệp Cận Ngôn.
Hệ thống chấm điểm: .
Độ hảo cảm: - .
Nam sinh vóc dáng thật cao, lông mày vừa đen vừa dày, một nốt ruồi rơi ở đuôi lông mày bên phải, hai con ngươi hẹp dài, mũi rất cao, bờ môi lại rất mỏng lúc này hơi hồng, Đường Ninh ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy một giọt mồ hôi óng ánh từ bên mặt tinh xảo của hắn tuột xuống.
Có thể là bởi vì vừa mới tập thể dục xong ở dưới lầu,trên trán nam sinh tóc rối sớm đã ướt một mảng lớn, da thịt trắng noãn hồng nhàn nhạt , cánh tay còn có bắp đùi cơ bắp cảm giác rất tốt, căn bản nhìn không ra, hắn bình thường mặc một thân đồng phục màu xanh đen của cao trung nam sinh Kim Thắng nhìn rất băng sơn cấm dục.
Đường Ninh không để lại dấu vết đánh giá hắn, cũng thấy rõ ràng trên mặt hắn còn chưa kịp thu liễm nôn nóng cùng phiền muộn.
Kỳ thật nhìn chung toàn bộ nguyên cốt truyện, sau khi lớn lên Diệp Cận Ngôn đối với người nào cũng đều là sắc mặt không chút thay đổi, hờ hững băng lãnh, bao gồm mẹ Đường Ninh-Đường Thanh cùng cha hắn Diệp Chấn. Có thể hết lần này tới lần khác chỉ đối hai người lộ ra biểu lộ hờ hững băng sơn,hoàn toàn không phản ứng.
Một trong số đó đương nhiên là Doãn Vũ Tình, bởi vì thích, hắn sẽ đối cô ta cười ôn nhu.
Một người khác chính là Đường Ninh, tuổi càng lớn, hắn chậm rãi, có thể đối với mẹ kế Đường Thanh của mình làm như không thấy, thờ ơ, nhưng mỗi lần tại gặp được Đường Ninh , kiểu gì cũng sẽ áp chế không nổi chính mình bực bội, không kiên nhẫn, cháy bỏng, phiền muộn,cảm xúc tiêu cực.
Tựa như bây giờ.
"Cô trong phòng của mình bên trong đang làm cái gì? Chẳng lẽ không biết. . ."
Lúc nói chuyện, thiếu niên không kiên nhẫn tùy ý lướt Đường Ninh một chút, lại thấy được hai mắt và mũi cô đỏ bừng, lời còn sót lại liền nghẹn.
Chỉ vì hắn quá rõ ràng tính tình vị em gái kế này của hắn , cùng người mẹ ôn nhu,nhu thuận của cô khác nhau, cô cơ hồ là muốn viết hai từ "cường"cùng "kiêu ngạo" trên mặt, từ nhỏ đến lớn, hắn thậm chí đều chưa từng thấy cô khóc qua, mặc kệ bị hắn khi dễ thành bộ dáng gì, nhiều nhất chính là một đôi mắt thỏ đỏ rực,cắn chặt môi, một mặt quật cường nhìn hắn.
Những thứ bởi vì nền tảng quá kém mà học không được gì đó thì một lần không được liền đến hai lần, hai lần không được liền đến ba lần, một lần lại một lần, có thể liều mạng đi học đi nếm thử, mà từ trước tới giờ sẽ không nỉ non.
Nhưng bây giờ. . .
Diệp Cận Ngôn vô thức khẽ nhíu mày, có thể chính hắn đều không phát giác được phản ứng của mình.
Hết lần này tới lần khác lúc này,điện thoại màu đen trong tay Đường Ninh lại một lần nữa run lên, Diệp Cận Ngôn đứng trước mặt Đường Ninh phát giác được động tĩnh, biểu lộ đồng hồ lập tức giãn ra ra, khôi phục thành mặt không có hề cảm xúc.
Cảm nhận được điện thoại di động run, thân thể Đường Ninh cũng biên độ rung động nhỏ xuống, sau đó nhìn cũng không nhìn Diệp Cận Ngôn đứng trước mặt cô một chút, thuận tay đóng cửa phòng, siết chặt di động đi thẳng đến cầu thang , mới chậm rãi mở ra nút trả lời trên màn hình điện thoại , thanh âm khàn khàn mà vang lên lên, "Alo, ừ,là em,thời điểm xem phim không cẩn thận cầm nhầm, được,em lập tức đi ra. . ."
Nghe được thanh âm như vậy, Diệp Cận Ngôn nhướng mày, khóc thật sao?
Vì cái gì?
Điện thoại di động,điện thoại Giang Diệu. . .
Chẳng lẽ. . .
Cũng không quan tâm Diệp Cận Ngôn , Đường Ninh xuống lầu suy đoán những thứ gì đó, dùng sức siết chặt điện thoại di động trong tay, liền hướng bên ngoài biệt thự Diệp gia mà đi, mới đẩy ra cửa sắt khắc hoa trước mặt, liền thấy một thiếu niên vóc người thon dài nghiêng dựa vào xe mô tô ven đường, tóc là thoáng có chút bồng bềnh, có thể cho dù là đầu xuân trên thân thiếu niên cũng không có mặc bao nhiêu quần áo, chỉ mặc một áo khoác vải ka-ki , trong gió bay phất phới, hai chân dài thẳng tắp trên chân thì mang một đôi ủng quân đội cao cổ màu đen , dây giày lộn xộn buộc lên.
Hướng trên đỉnh đầu là tên cùng điểm,cũng có màu tím giống Diệp Cận Ngôn.
Giang Diệu.
Hệ thống chấm điểm: .
Độ hảo cảm: .
Vậy mà liền chỉ có điểm đạt tiêu chuẩn như vậy, trong mắt Đường Ninh dâng lên tràn đầy hứng thú .
Mà một đầu, Giang Diệu ôm nón trụ tựa ở trên xe mô tô vừa nghe đến tiếng vang sau lưng , liền lập tức xoay người nhìn Đường Ninh.
Trong tay hướng túi quần của mình ,bắt đầu nói, "Điện thoại di động của em ở chỗ anh, anh cái gì đều không. . ." chữ "xem" hắn còn chưa nói ra miệng, thiếu niên thấy rõ Đường Ninh hơi có chút sưng đỏ mắt còn có chóp mũi đỏ đến vô cùng dễ thấy, tâm lý lộp bộp, cả người cứ như vậy duy trì động tác móc túi, cứng ở tại chỗ.
Em ấy nhìn thấy em ấy nhìn thấy em ấy nhìn thấy. . .
Bất quá nháy mắt, trong đầu Giang Diệu liền lập tức bị bốn chữ này lấp đầy.
Trong điện thoại của hắn có ảnh chụp Vũ Tình, bất quá cái này còn có thể dùng cô giả là nam sinh lấp liếm cho qua, còn WeChat làm sao bây giờ, hắn không nỡ xóa bỏ những tin nhắn wechat kia, hắn làm sao cùng Đường Ninh giải thích, hắn. . .
Bởi vì lương tâm cắn rứt, khẩn trương, khϊếp đảm,trán Giang Diệu thậm chí mồ hôi đều xông ra,điện thoại trong tay Đường Ninh với hắn mà nói càng giống có ngàn cân nặng vậy.
Chú ý biểu lộ của hắn,Đường Ninh lập tức ở trong lòng nhíu mày, nguyên lai cái tra nam này cũng không phải không biết là mình làm không đúng, cũng sẽ áy náy chột dạ sao?
Cho nên nha,cô liền nói, nguyên chủ khóc thì khóc, còn cố ý dùng phấn che tốt, giả vờ như sự tình gì đều không phát sinh, coi là cắt tóc cũng nữ giả nam trang đi đến bên cạnh hắn, cho là có thể dựa vào cố gắng của mình một lần nữa thắng được tâm của đối phương, thực sự quá ngọt,quá ngây thơ!
Thứ như lòng của nam nhân,dưới tình huống đã thay lòng đổi dạ, dựa vào đưa tình ôn nhu cẩn thận, đều là căn bản không thể cướp trở lại, hắn chính là tâm thay đổi, tâm cho người khác, còn đang đứng ở giai đoạn ngọt ngào mới động tâm, bạn dùng những thủ đoạn kia có thể làm được cái gì?
Chưa kể , bản chất của con người là thích bắt nạt người yếu , sợ người mạnh .
Khả năng hắn ban đầu cảm thấy tâm còn có chút áy náy, bạn càng ôn nhu mềm mại, quấn lấy không thả, khả năng hắn chậm rãi đã cảm thấy yên tâm thoải mái ,dù sao bạn cũng không có nhiều tức giận không phải sao? Hi vọng một nam nhân không yêu bạn lại bởi vì bạn rộng lượng ôn nhu mà làm hắn áy náy hối hận, quá khó.
Đối phó loại người này, liền cần hạ chiêu tàn nhẫn, có câu thành ngữ rất hay, không phá thì không xây được.
(không phá thì không xây được(不破不立 )có nghĩa là nếu cái cũ không bị phá hủy, thì cái mới không thể được thành lập)
Trong đầu nháy mắt lướt qua nhiều tâm tư như vậy, Đường Ninh hơi cúi đầu, liền cầm trong tay điện thoại Giang Diệu đưa cho đối phương, "Ừm, đây là điện thoại di động của anh. . ."
Thấy Đường Ninh cũng không có cái gì không đúng ,Giang Diệu bóp bóp nắm tay, một tay đem điện thoại di động của Đường Ninh đưa tới, một tay khác thì đặt trên điện thoại hắn do Đường Ninh đưa tới.
Nhẹ nhàng dùng dùng sức, không có khẽ động, lại dùng nhiều một ít lực, vẫn không có khẽ động.
Thấy thế, Giang Diệu cúi đầu xuống, liền trực tiếp nhìn thấy ngón tay Đường Ninh nắm vuốt điện thoại di động của hắn, bởi vì dùng sức quá lớn, xương ngón tay sớm đã nổi lên.
"Đường. . ."
Hắn có chút kinh ngạc vừa định mở miệng.
Bên này thanh âm Đường Ninh liền đã mang theo thanh âm rung động mà vang lên , "Có thể nói cho em trong danh sách WeChat của anh có người tên là Vũ Quá Thiên Tình, có biểu tượng mặt trời là ai không? Là bởi vì cô ấy,tin nhắn gần nhất của em anh đều không thể nào trả lời sao? Rõ ràng em cùng cô ấy cùng một thời gian gửi wechat cho anh, anh có thể một đoạn lại một đoạn trả lời cô ấy, cho em cũng chỉ có ba chữ "đã biết rồi" . . . Rõ ràng em mới là vị hôn thê của anh không phải sao? Rõ ràng em mới là cùng anh. . ."
Một giọt nước mắt trên mặt Đường Ninh lạch cạch rơi vào giày ,cô bỗng nhiên ngẩng đầu, chặt chẽ tập trung vào hai mắt Giang Diệu trước mặt ,câu nói kế tiếp làm thế nào đều cũng không nói ra được.
Sau đó thành công nhìn đến sắc mặt của đối phương đột nhiên trắng lên, trong mắt trốn tránh chột dạ.
Nhìn thấy chưa? Loại người này cũng biết xấu hổ, biết xấu hổ đó? Nếu không làm sao lại lộ ra biểu lộ thế này đâu?
Nếu bạn xem như sự tình gì đều không có phát sinh, vì hắn che lấp, vì hắn che giấu, thậm chí vì hắn lừa gạt mình thì có làm được cái gì? Người ta căn bản không đau không ngứa, chính là muốn giống như bây giờ đem da mặt dày của hắn tất cả đều xé mở, lấy xuống, để chính hắn cũng rõ ràng nhìn một chút chính mình có nhiều ti tiện, hắn làm nên sự tình buồn nôn thế nào không phải tốt rồi sao?
Tự mình một người thống khổ tính là gì, muốn người ta cùng chính mình cùng nhau thống khổ tốt hơn đó chứ?
Đường Ninh ở trong lòng cười híp mắt nghĩ như vậy.
Hiện tại thuốc mạnh cũng hạ rồi, liền nhìn đối phương có thể như cô mong muốn mở miệng cùng với cô chia tay hay không.
Thế là ngẩng đầu lên, Đường Ninh khi nhìn đến Giang Diệu có vẻ mặt như thế,mặt cũng nháy mắt tái đi, sau đó chật vật tránh đi ánh mắt, đem điện thoại chính mình từ trong tay đối phương đoạt về, lại đem điện thoại di động của hắn nhét trở lại trong tay của hắn, quay người muốn đi.
"Hôm nay thời tiết nhìn có chút không tốt, một hồi rất có thể trời sẽ mưa, anh đi xe gắn máy tới, đừng để một hồi mắc mưa bị cảm sẽ không tốt, em đi. . . Đi về trước, có chuyện gì, chúng ta lên wechat trò chuyện tiếp."
Đường Ninh cảnh thái bình giả tạo nói xong, nhấc chân vừa định đi về phía trước.
(cảnh thái bình giả tạo(粉饰太平)Hoàn cảnh đen tối và hỗn loạn của xã hội được ngụy tạo thành cảnh thái bình)
Một giây sau, cô liền nghe được thanh âm Giang Diệu sau lưng cô vang lên, "Đợi một chút, Đường Ninh. . . Chờ một chút. . . Anh. . . Anh có lời muốn nói với em. . ."
"Thời tiết thật không tốt, một hồi khẳng định sẽ mưa, có lời gì trở về rồi hãy nói cũng giống như nhau, bên ngoài rất lạnh,em thật muốn về nhà. . ."
Nói năng lộn xộn nói xong đoạn văn này về sau, Đường Ninh vừa định cắm đầu chạy về phía trước, tay đột nhiên liền bị Giang Diệu bỗng nhiên nắm lấy.
"Ninh Ninh, chúng ta giải trừ hôn ước đi!"
Rốt cục, Đường Ninh làm cho Giang Diệu tại lúc này, nói ra lời hắn vốn phải là ba tháng rưỡi về sau mới nói ra,lúc thấy rõ "gương mặt thật" của Đường Ninh mới nguyện ý nói ra khỏi miệng lời thật lòng.
Đương nhiên, Giang Diệu thời điểm đó cùng Giang Diệu hiện tại, nội tâm áy náy cùng chột dạ, hoàn toàn không giống nhau.
Một đầu, nhất thời xúc động, thốt ra một câu nói như vậy, Giang Diệu tựa như là đả thông tim luôn luôn buộc lên bế tắc, về sau lời nói cũng thông thuận.
"Thật, gần nhất anh đã từng không chỉ một lần cân nhắc qua, hai chúng ta đính hôn từ lúc bắt đầu là trò đùa quá mức một ít. Anh đã nghĩ qua, vô cùng rõ ràng tâm của anh, nhiều năm như vậy,cảm tình anh đối với em cho tới bây giờ đều cùng tình yêu không quan hệ, mà chỉ là. . . Chỉ là xem em trở thành như em gái của anh quan tâm yêu mến, em còn nhỏ, cho tới bây giờ chưa từng cảm thụ cái gì gọi là tình yêu,mà anh lại đem em lấy thân phận vị hôn thê lưu tại bên cạnh anh, đối với em thực sự là quá không công bằng. Cho nên, sau khi tự hỏi nghiêm túc ,anh cảm thấy chúng ta hẳn là trước tiên giải trừ hôn ước, sau đó đứng ở góc độ khác hảo hảo dò xét xác nhận một chút quan hệ hai người chúng ta trong lúc đó, đối em như vậy cũng tốt, Ninh Ninh, em cảm thấy. . ."
"Ba!"
Giang Diệu còn lại lời còn chưa nói hết, Đường Ninh xoay người lại liền đã không chút lưu tình một bàn tay tát vào mặt hắn.
Một tiếng vang giòn, lúc này tâm lý Đường Ninh không có ý khác, cũng chỉ có một từ -- thoải mái!
()
Sớm muốn cho hắn một tát này, may mà cô lúc trước làm nền lâu như vậy, đối phương xem như tiến vào, nếu không cô thật khó tìm được cớ thưởng hắn một tát này.
Phải biết thân thể này của nguyên chủ vẫn luôn có khiêu vũ, rèn luyện, thậm chí còn đang luyện Taekwondo, lực tay cũng không phải là lớn bình thường.
Cô hoài nghi lúc này Giang Diệu cũng có thể cảm giác được trong miệng tràn ngập mùi máu tươi.
Đánh xong một bạt tay, cũng không biết cái gì gọi là thu liễm ,Đường Ninh hai mắt đỏ ngầu, lại một chân hung hăng đá vào trên đầu gối của hắn.
" Vô sỉ!"
Vứt xuống như vậy câu nói, cô không chút do dự che mặt chạy.
Lưu lại đứng tại chỗ, bị cô một chân đạp mặt mũi trắng bệch- Giang Diệu nhìn bóng lưng cô chạy xa, đau đến thậm chí ngay cả lời đều có chút cũng không nói ra được.
Bên này Đường Ninh vừa rơi nước mắt trở về gian phòng của mình, đóng cửa phòng, bên kia, đứng phía sau cửa thấy rõ ràng cô nước mắt giàn giụa ,Diệp Cận Ngôn lúc này mới chậm rãi khép lại khe cửa cửa phòng mình .
Ban đêm,trên bàn cơm Diệp gia .
Diệp Chấn, Đường Thanh, Diệp Cận Ngôn, Đường Ninh bốn người an tĩnh dùng bữa tối.
Diệp Cận Ngôn còn cố ý giả vờ như lơ đãng nhìn thoáng qua mặt Đường Ninh ngồi đối diện hắn, không có dấu vết, rõ ràng thời điểm buổi chiều nhìn thấy cô còn khóc đến mặt mũi đầy nước mắt, nhưng bây giờ, không có, cái gì cũng không có.
Bên này uống canh,Đường Ninh không phải không biết Diệp Cận Ngôn nhìn lén cô một chút, nhưng lúc này cô cũng không có ý tứ ứng đối, mà là nhã nhặn uống xong canh trong tay , nhẹ nhàng buông xuống bát, quay đầu nhìn về phía Diệp Chấn ngồi ở chủ vị , đất bằng nổ vang một đạo sấm, "Cha, Giang Diệu muốn cùng con giải trừ hôn ước."
Nghe cô nói, ba người ở đây, bao gồm Diệp Cận Ngôn đều không thể tin nhìn Đường Ninh.
Trên mặt Đường Thanh càng lộ ra rõ ràng lo lắng cùng vẻ u sầu.
Dưới bàn cơm, bà liền vội vàng đưa tay cầm tay Đường Ninh, Đường Ninh nắm lại, đây coi như là động tác nhỏ hai mẹ con trong lúc đó ngầm hiểu lẫn nhau , tỏ vẻ cô không có việc gì.
Cảm nhận được lực đạo trên tay, Đường Thanh lúc này mới nhẹ nhàng thở phào một cái.
Mà chủ vị Diệp Chấn lại quay đầu ánh mắt như điện nhìn Đường Ninh còn tính trấn định bình tĩnh trên mặt, mắt hơi híp híp,ông cũng coi là cùng vị con gái kế này của mình sống đã nhiều năm như vậy, cho nên còn tính có thể xem hiểu một ít tiểu biểu lộ của cô, cô lúc này chính một mặt quật cường kiên định, vừa nhìn liền biết là tâm đã có chủ ý.
Cho nên hơi dừng lại, ông liền chậm rãi mở miệng hỏi, "Trong lòng con nếu có ý tưởng gì, nói cho cha một chút."
"Hôn ước của con tuyệt đối không có khả năng giải trừ. Con nghĩ qua, nhà trẻ, tiểu học thậm chí là sơ trung, con cùng Giang Diệu đều cùng học một trường học, cho tới bây giờ đều chưa từng tách ra, nhưng bây giờ hai người chúng con một người ở trung học nữ sinh Thánh Anh, một người ở cao trung nam sinh Kim Thắng, bình thường căn bản liền mặt cũng không thấy, đây là cái vấn đề rất lớn. Cha, nếu như có thể,con hi vọng con có thể lấy thân phận học sinh trao đổi của Thánh Anh đi đến Kim Thắng nơi đó làm một học sinh trao đổi, con nghĩ cùng ở chung một chỗ nhiều một chút,con nhất định có thể bỏ đi ý nghĩ này của Giang Diệu ."
Đường Ninh hơi hơi hất cằm lên, lòng tin tràn đầy nói như vậy.
Bỏ đi là không thể đánh tiêu, cô chính là bộ dáng thật xinh đẹp đi gây sự.
Dù sao cô thế nào đều muốn xuất hiện trong Kim Thắng, có thể tóc không muốn cắt, những đồng phục nam sinh xấu xấu kia cũng không muốn mặc, như vậy cũng chỉ có thể dựa vào đi cửa sau.
Một học sinh trao đổi danh ngạch mà thôi, Diệp Chấn hoàn toàn có thể giải quyết.
Mà nghe được Đường Ninh nói, Diệp Chấn hơi gật đầu, "Được, cách học kỳ mới khai giảng còn có nửa tháng, cha sẽ mở đầu khóa học trước giúp con làm tốt, học kỳ mới con trực tiếp đi Kim Thắng bên kia học tập."
Vừa nghe đến Diệp Chấn nói như vậy,Diệp Cận Ngôn bàn ăn bên kia vừa định mở miệng ngăn lại.
Đường Ninh liền đã trước hắn một bước mở miệng lần nữa đưa ra yêu cầu vô lý đến, "Con hiểu tiến độ chương trình học của bọn Giang Diệu , cùng Thánh Anh bên này hoàn toàn khác biệt, cho nên nửa tháng tiếp theo, cha,cha có thể để ca ca giúp con phụ đạo một chút không? Con biết ca ca thành tích luôn luôn rất tốt. . ."
Ngay trước mặt Diệp Chấn, vì không để cho Đường Thanh khó xử, Đường Ninh cho tới bây giờ đều là gọi Diệp Cận Ngôn là ca, ngược lại là không giống như giờ gọi từ láy ca ca.
Nhưng lúc này Diệp Cận Ngôn đang tức giận đã hoàn toàn chú ý không đến chi tiết nhỏ này, chỉ thấy hắn bỗng nhiên đứng dậy, ánh mắt lạnh như băng nhìn Đường Ninh, "Không có khả năng, tôi tuyệt không có khả năng phụ đạo cô."
Nói xong, hắn thậm chí liền cơm đều không thấy ngon miệng ,quay người liền muốn chạy lên lầu.
"Đứng lại!"
Diệp Chấn chậm rãi đứng dậy, quay đầu nhìn về phía thiếu niên, "Em gái của con chỉ là kêu con giúp nó phụ đạo một chút công khóa của nó,lớn như thế rồi, thế nào liền một khí lượng bao dung của một ca ca cũng đều không có, Ninh Ninh có để con giúp nó làm sự tình gì khác sao? Chúng ta là người một nhà. . ."
Mới nghe được chỗ này, Diệp Cận Ngôn liền lập tức xoay người lại, nhìn Diệp Chấn vừa định phủ nhận lời nói người một nhà trong miệng ông, một giây sau, mắt liền bỗng nhiên liếc về Đường Ninh đứng sau lưng nam nhân , khóe miệng một bên hơi hơi giơ lên, chính một mặt khiêu khích nhìn hắn.
Trên mặt rõ ràng viết: Anh sợ sao?
Từ trước đến nay rất dễ bị Đường Ninh chọc giận, Diệp Cận Ngôn vừa nhìn thấy vẻ mặt cô như thế, chỗ nào còn nhịn được, cự tuyệt đều đã đến bên miệng, nhưng vẫn là đổi thành cắn răng nghiến lợi nói một chữ "được".
"Được, tôi phụ đạo, tôi giúp cô phụ đạo."
Ánh mắt hắn sâu u lãnh liệt nhìn chằm chằm hai mắt Đường Ninh , "Đêm nay, liền để cô đến gian phòng của tôi, phụ đạo."
Hai chữ cuối cùng hắn nói cực nặng.
Nói xong, thiếu niên cũng không quay đầu lại nhấc chân liền hướng đi lên lầu.
Ban đêm ước chừng bảy giờ rưỡi, Đường Ninh chỉnh lý tốt tư liệu học tập của mình , đưa tay liền gõ cửa phòng Diệp Cận Ngôn , đối phương vừa mở ra cửa phòng, liền lập tức đưa cả người cô đều kéo tiến vào trong phòng mình một mảnh đen kịt , sau đó một tay liền đem cô đặt trên cửa sau lưng, một tay khác nâng lên liền bóp lại non mềm gương mặt của cô, hơi hơi xích lại gần, âm thanh lạnh lẽo chậm rãi vang lên --
"Cô đến cùng muốn làm gì?"
[Độ hảo cảm Diệp Cận Ngôn: - .]
h-h //
Hơn chữ