[Edit,Xuyên Nhanh] Công lược đều là Tu La Tràng

chương 27: công tử vô tình (5)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương Công Tử Vô Tình ()

Editor:KL

Màn đêm dần buông xuống, gió rừng thổi nhẹ từ từ mang theo tiếng cành lá xào xạc.

Đống lửa trước miếu hoang , Đường Ninh thấy Phương Vân Dương thỉnh thoảng sẽ đem tầm mắt rơi vào trên bàn tay băng bó chặt chẽ của nàng ,đó là chỗ do nàng cắt vỡ cách đây không lâu để đổ máu giải độc cho Yến Hành Chi.

Từ trong miệng Yến Hành Chi,bọn hắn biết được Ngũ Ma Tây Vực khi bọn hắn rơi xuống cạm bẫy, liền đã bị một cao thủ trong tối rút đao tương trợ giải quyết, bọn hắn một nhóm người đưa tiễn cao thủ cơ quan-bằng hữu của Yến Hành Chi, cũng đến lúc chia tay,ai về nhà nấy.

Nhưng bởi vì Ngưỡng Nguyệt sơn trang, Thực thần trang, Không Sơn phái ba địa phương kỳ thực không phải quá xa nhau, cho nên mấy người bọn họ còn cần cùng một đường trong thời gian này.

Đương nhiên, Yến Hành Chi đã biết được thể chất của nàng, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết đi trên đường này tuyệt đối sẽ không có bao nhiêu thái bình.

Nhìn thấy Phương Vân Dương lại một lần nữa khẽ nhíu lấy lông mày nhìn về phía lòng bàn tay của nàng, Đường Ninh buồn cười, cằm nhẹ đặt ở trên bờ vai kiên cố của nam nhân, khóe miệng thật cao vung lên, "Vân Dương ca ca,không cần lại lộ ra biểu tình đau lòng như vậy,không được sao? Thật sự không đau một chút nào , kỳ thực kể từ khi biết thể chất của ta,lúc ở Dược thần Cốc, ta cũng sẽ thường xuyên tự chích máu mình tới dùng, sớm quen thuộc,sau đó chà xát thuốc đặc chế, vết thương chẳng mấy chốc sẽ khép lại, thật sự không cần huynh lo lắng như vậy ."

Ngồi đối diện với họ,Yến Hành Chi vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của Đường Ninh qua ngọn lửa đang cháy.

Nếu không mang theo thành kiến,thì vị Đường cô nương này bộ dáng chính xác có thể xưng tụng là xinh đẹp số một số hai trong giang hờ ,thánh nữ Hồng Loan của Tịch Nguyệt Giáo so với nàng chỉ là vũ mị có thừa, nhưng không đủ thanh thuần,nhưng nếu vị Đường cô nương này chịu ra tay, so vũ mị,chỉ sợ là Hồng Loan cũng là không sánh bằng ,sớm khi lần đầu gặp mặt, hắn liền đã chú ý tới vòng eo thon gọn của nàng ấy, dùng một đai lưng trắng buộc lên, không được một nắm tay, yểu điệu thướt tha.

Nghĩ đến đây, Yến Hành Chi ánh mắt càng sâu, ngay sau đó khóe miệng nhếch lên một vòng cung nhẹ nhàng.

"Không biết kế tiếp Phương huynh cùng Đường cô nương phải chăng có chuyện quan trọng gì, nếu là không có, Ngưỡng Nguyệt sơn trang......"

Câu nói kế tiếp Yến Hành Chi đều chưa nói xong, Phương Vân Dương bên này liền đã trước hắn một bước mà mở miệng, "Không cần, kế tiếp, ta hẳn là sẽ mang theo Đường Ninh về Không Sơn phái, chúng ta đã đính hôn rất lâu, sau khi trở về hẳn là dưới sự chứng kiến của sư phụ, sư thúc rất nhanh sẽ thành thân. Đến lúc đó còn mời Yến huynh cùng Thanh Thanh đến cửa uống chén rượu mừng."

Tiếng nói của hắn vừa ra, Hoắc Thanh Thanh nãy giờ vẫn dùng ánh mắt căm giận bất bình nhìn chăm chú hai người,liền không thể tin trừng lớn mắt, nước mắt nói đến là đến, từng giọt lớn rơi xuống.

"Ta không đi!"

Nàng bỗng nhiên đem gậy gỗ trong tay nện vào trong đống lửa, trong nháy mắt tia lửa tóe lên một mảnh,nàng hét to một tiếng, dùng sức lau đi lệ trên mặt, chạy ra ngoài miếu hoang cũng không quay đầu lại.

" Thanh Thanh!"

Phương Vân Dương vội vàng đứng dậy.

Đường Ninh vốn không chịu nổi thiên hạ đệ nhất thánh phụ này ,cũng đứng lên, mặt đầy lo lắng, "Vân Dương ca ca, nếu không thì huynh mau đuổi theo qua xem một chút đi, ta lo lắng đã trễ thế như vậy, Thanh Thanh tỷ tỷ một mình ở bên ngoài nếu gặp nguy hiểm gì sẽ không tốt."

Nghe vậy, Yến Hành Chi ở trong lòng lập tức nhíu mày.

"Thế nhưng ......"

"Nhưng cái gì mà nhưng, độc tố của Yến công tử không rõ ràng, bây giờ còn cần nghỉ ngơi, huynh nhanh đi nha!"

Đường Ninh nhẹ nhàng đẩy hắn một cái, lộ ra một nụ cười trấn an , "Ta ở chỗ này đợi cũng không đi đâu cả, Yến công tử cũng ở nơi này, không có việc gì đâu,huynh đi đi."

Sau khi nói xong những lời đó, Đường Ninh thực sự cảm thấy như có một tia sáng thánh thiện phát ra từ cơ thể của mình,cả người phảng phất đại từ đại bi, phổ độ chúng sinh như Quan Âm Bồ Tát chuyển thế.

Chậc.

Phương Vân Dương nghe Đường Ninh nói như vậy do dự một chút, hướng Đường Ninh bỏ lại một câu"Vậy nàng chờ ta trở lại" sau đó, lại thật sự liền đuổi theo.

Khát vọng sinh tồn thôi, ngươi không phải xanh lá thì ai xanh lá đây?!

Đường Ninh cười, trong mắt một mảnh thương hại từ ái.

"Đường cô nương, ngươi chẳng lẽ không lo lắng......"

Rõ ràng cục diện bây giờ là cục diện Yến Hành Chi muốn thấy,nhưng hắn vẫn là làm bộ vô tình châm ngòi một câu.

Nghe vậy, Đường Ninh quay đầu nhìn về Yến Hành Chi, cười, "Ta muốn cùng Vân Dương ca ca thành thân đương nhiên ta tin tưởng huynh ấy."

A.

Thấy nàng như vậy, Yến Hành Chi khắc chế không được mà liền ở trong lòng cười lạnh.

Tin tưởng hắn như vậy sao?

Nhìn thật đúng là để cho người ta...... Không thoải mái nha!

Mà vừa chạy đi ra Hoắc Thanh Thanh nghe được tiếng truy đuổi của Phương Vân Dương, trên mặt đầu tiên là vui mừng, sau đó giống như là nhớ tới cái gì, chạy nhanh hơn, nhưng khinh công của nàng thấp hơn Phương Vân Dương quá nhiều, phút chốc không để ý ,nàng liền bị Phương Vân Dương kéo cánh tay.

"Ngươi còn tới tìm ta làm gì? Ta không ai cần ngươi lo, ngươi đi tìm Đường cô nương của ngươi đi! Đi......"

Vừa nói chưa hết một đạo ngân quang từ trên mặt nàng chợt lóe lên.

Phương Vân Dương phát giác được sát ý, một tay kéo Hoắc Thanh Thanh đến bên cạnh hắn, đồng thời rút ra trường kiếm tùy thân, keng một tiếng giòn vang, người tới bị đẩy lui đi.

Phương Vân Dương tay cầm kiếm trước ngực, nhìn đám người áo đen có thêu hình trăng máu trên tay áo vây quanh hắn và Hoắc Thanh Thanh, ánh mắt chợt ngưng trọng,"Các ngươi......huyết vệ của Tịch Nguyệt Giáo !"

Trong khi nói, Phương Vân Dương nắm chặt cổ tay của Hoắc Thanh Thanh hơn nữa, trong nhiều năm qua,Tịch Nguyệt giáo từ đầu đến cuối luôn rục rịch với thế lực chính phái, khát vọng xưng bá võ lâm tâm chưa từng dừng lại, chỉ là bọn họ tại sao đột nhiên ra tay với hắn, miếu hoang bên kia Yến Hành Chi trúng độc, Đường Ninh không biết sẽ gặp phải sự tình gì!

Càng nghĩ tới đây, Phương Vân Dương trong lòng càng lo lắng, hắn lập tức phá vỡ cục diện giằng co giữa hai bên, vừa bảo vệ Hoắc Thanh Thanh, vừa định đột phá vòng vây mà rời đi.

Thấy Phương Vân Dương hung hãn không sợ chết, những huyết vệ của Tịch Nguyệt giáo hoàn toàn không ngăn cản nổi hắn rời đi.

Phương Vân Dương có thể nghĩ tới, Hoắc Thanh Thanh làm sao có thể nghĩ không ra, ngay khi đối phương mang theo nàng triệt để thoát đi vòng vây,nàng cắn răng, Hoắc Thanh Thanh làm bộ vô tình đụng phải đao của một người trong đó.

(??????)

"A!"

Kêu lên một tiếng đau đớn, Hoắc Thanh Thanh trong lòng nhưng là thống khoái, nàng không muốn, không muốn trở về,nếu trở về cùng Đường Ninh hài hòa , nàng liền chân chân chính chính triệt để mất đi Phương đại ca , nàng thích hắn, căn bản không thễ trơ mắt nhìn hai người bọn họ bái đường thành thân, nàng phải dùng vết thương và máu của mình để cho mình một cơ hội cuối cùng.

" Thanh Thanh!"

Hoắc Thanh Thanh thấy Phương Vân Dương bị nàng liên lụy lại phải bị lui trở về , tim buông lỏng, đau đớn lan tràn, thậm chí không kịp cho Phương Vân Dương một nụ cười, người liền đã hôn mê bất tỉnh.

Cùng lúc đó, miếu hoang.

Người của Tịch Nguyệt giáo cũng đã ngăn lại Phương Vân Dương rồi......

Nhìn chằm chằm không ngừng ngọn lửa đang nhảy nhót, Yến Hành Chi hơi nhíu mày, nghĩ như vậy.

Vậy hắn bên này......

"Ba!"

Tiếng vỡ vụn của mảnh ngói chợt vang lên.

Tai Yến Hành Chi không khỏi giật giật, một giây sau, xôn xao một tiếng, một lỗ lớn bị xé toạc trên mái của miếu hoang đã phía trên hai người họ.

"Đường cô nương cẩn thận!"

Thấy thời cơ, Yến Hành Chi phi tốc vượt qua đống lửa, trực tiếp nhào vào trên thân Đường Ninh ở đối diện.

"Phanh!"

Yến Hành Chi bị người một chưởng đánh trúng lưng,khóe miệng cấp tốc chảy xuống một vết máu.

"Yến công tử!"

Đường Ninh vội vàng duỗi tay ôm lấy hắn, không thể tin ngẩng đầu lên, nhìn thấy người mặc đồ đen bị trúng một nhát,lại còn giơ đao lên hướng bọn họ hai người bổ xuống.

Không đợi Yến Hành Chi tái diễn, bên này Đường Ninh liền đã nhanh chóng móc ra một bao bột màu trắng, hướng trên mặt người áo đen trước mặt vung ra.

Yến Hành Chi hành sự tùy theo hoàn cảnh, gắng gượng nội thương,ôm hông Đường Ninh,dùng khinh công lấy tốc độ nhanh nhất trốn mất dáng.

Chạy đến một cái thôn nhỏ dưới chân núi, hắn ngã xuống đất như mất hết sức lực, đồng thời dùng nội lực làm tăng thêm nội thương, cơn đau dữ dội ập đến, trước khi hoàn toàn bất tỉnh, thứ cuối cùng Yến Hành Chi nhìn thấy là khuôn mặt nhỏ nhắn thất kinh của Đường Ninh.

"Yến công tử!"

Vòng eo thật sự rất nhỏ!

(=))))))

Đây là ý niệm cuối cùng trong đầu Yến Hành Chi trước khi hôn mê.

Đường Ninh cũng không biết đối phương nhìn chững chạc đàng hoàng, bên trong lại tao thành như vậy, khi nghe bẩm báo đối phương thật sự đã triệt để lâm vào hôn mê, bất tỉnh nhân sự,nàng nâng lên một cước ngay khuôn mặt nam nhân,dùng sức nghiền một cái.

(tao(骚):nếu mọi người tắt đèn á thì nghĩa là Lẳиɠ ɭơ, lăng nhăng;còn nếu mở đèn là Rối loạn,quấy nhiễu)

Mãi cho đến khi nhìn thấy má người kia đã hoàn toàn chân nàng bị cọ xát, Đường Ninh mới hài lòng thu chân lại, cam chịu đỡ người kia đứng dậy, bắt đầu đi về phía thôn.

Đợi đến Yến Hành Chi triệt để tỉnh lại, đã là một ngày sau .

Vừa mới thanh tỉnh, hắn liền lập tức cảm thấy hướng trên đỉnh đầu như có bóng người, ngẩng đầu, vừa vặn thấy đầu nhỏ của Đường Ninh nghiêng dựa vào bên trên khung giường , chỉ là hôm nay nàng nhìn như có chút không thích hợp,tất cả trân châu trên tóc tựa như đều không thấy, chỉ còn lại hai cây dây lụa trơ trụi.

Đây là......

Yến Hành Chi hơi nhíu mày, một giây sau liền thấy đối phương bỗng nhiên gật đầu một cái, cả người trong nháy mắt mở mắt ra, tiếp đó vô thức liền cầm lên khăn trong tay thấm vào chậu sứ bên người, vắt khô sạch, quay người vừa định muốn hướng về trên mặt của hắn lau tới,nữ tử nhìn thẳng hắn mở mắt, bỗng nhiên trọn tròn mắt, kinh hỉ nói, "Yến công tử, ngươi cuối cùng cũng tỉnh!"

Nói xong, nàng tựa như nhớ tới cái gì, đem trong tay khăn ném về chậu sứ, bỏ xuống một câu"Chờ một chút", người liền vội vội vàng vàng chạy ra ngoài,lúc lại đi vào, trên tay đã bưng hai cái bát sứ, một cái trong bát chứa thứ thuốc đen thùi lùi, còn bát kia là một bát thanh đạm cháo hoa.

"Ta đã bắt mạch cho ngươi , biết ngươi lúc này sẽ tỉnh, cho nên cố ý để người nhà này giúp ngươi nấu thuốc với cháo, bây giờ vừa vặn có thể vào miệng, ngươi uống nhanh đi, thuốc là ta căn cứ vào nội thương của ngươi mà phối ra, uống xong sẽ tốt, chỉ là......"

Nói chuyện, Đường Ninh có chút do dự liếc mắt nhìn Yến Hành Chi trước mặt.

"Đường cô nương cứ nói đừng ngại."

"Lúc giúp ngươi bắt mạch, ta từ trong mạch của ngươi thấy có một loại kỳ độc ta không nhận ra, kinh mạch của ngươi sớm đã bị độc này ăn mòn thủng trăm ngàn lỗ, nếu cứ thế, sợ rằng sẽ có trướng ngại tuổi thọ."

Nghe thế nhi Yến Hành Chi đưa tay tiếp nhận chén thuốc cùng chén cháo trong tay nàng, "Không ngại, độc này ta sớm thành thói quen......"

Trước đây hắn từ trong tay Tịch Nguyệt Giáo chủ Yến Vô Nhai tiếp nhận Hổ Lang chi dược, hắn liền đã biết cưỡng ép rèn luyện căn cốt đạt đến cấp bậc tiên thiên, làm sao có thể không ảnh hưởng tuổi thọ của hắn, nhưng hắn vẫn lựa chọn một ngụm nuốt vào, đơn giản là với hắn mà nói,cùng bình an, kiện kiện khang khang mà sống đến một trăm tuổi, còn không bằng chính hắn nắm giữ sức mạnh, dùng hai tay của hắn trả thù xong hắn tất cả địch nhân trước mặt, ngắn ngủi qua hết cả đời này.

Hắn không quan tâm tuổi thọ là dài là ngắn, hắn muốn chỉ có thể tự tay nắm giữ vận mệnh của mình, mà không phải bị người khác xem như súc sinh,đến kêu đi hét(theo ý người khác), không đánh thì mắng.

Nghĩ đến đây, Yến Hành Chi cụp mắt xuống, cấp tốc che giấu hung ác nham hiểm trong mắt , ngửa đầu uống một hớp thuốc trong chén.

"Đa tạ ân cứu mạng của Đường cô nương ."

"Là ngươi đã cứu ta trước, nếu không phải vì cứu ta, thương thế của ngươi cũng sẽ không nghiêm trọng như vậy."

Đường Ninh vội vàng nói.

Trong lòng lại tại mắng hắn như chó,nói ta là ân cứu mạng thì độ hảo cảm - kia của ngươi động một chút đi!

Thực sự là một bạch nhãn lang thanh tân thoát tục, trong ngoài không đồng nhất!

(thanh tân thoát tục(清新脱俗):ý nghĩa cơ bản là miêu tả phụ nữ nói chung, khí chất khiến người ta thoải mái, mới lạ, dị thường.)

Sau đó hai người ở lại trong thôn trang nhỏ tên là Lý gia thôn chờ đợi ba ngày, đợi đến Yến Hành Chi thương thế khá hơn một chút, hai người từ biệt người cho bọn họ tạm thời nghỉ chân, bởi vì không biết tung tích Phương Vân Dương cùng Hoắc Thanh Thanh , bọn hắn lựa chọn bắt đầu hướng về phương hướng Không Sơn phái, Yến Hành Chi đáp ứng Đường Ninh, sẽ đem nàng an an ổn ổn đưa đến Không Sơn phái.

Đi đường một ngày, hai người cuối cùng khi màn đêm buông xuống, tiến vào một cái huyện thành.

Vừa vào huyện thành, còn không có tìm được nhà trọ nghỉ chân, Yến Hành Chi giống như đột nhiên nhìn thấy cái gì,để Đường Ninh tại chỗ chờ hắn, người liền tiến vào trong một cửa hàng ven đường.

Tiếp đó --

Đường Ninh nhìn đối phương đưa tới trước mặt mình một hộp gấm, "Cái này......"

"Trân châu trên đầu ngươi ở Lý gia thôn vì giúp ta mua dược liệu chữa trị vết thương, căn bản không còn sót lại một viên, cho nên đây coi như là bồi thường cho ngươi."

Đang khi nói chuyện, Yến Hành Chi mỉm cười mở hộp ra, chỉ thấy trong hộp gấm có một cây trâm màu dương chi bạch ngọc.

(dương chi bạch ngọc(羊脂白)Bạch ngọc mỡ cừu còn được gọi là " ngọc mỡ cừu ", đúng như tên gọi của nó, nó là một loại ngọc )

"Không...... Không được, ta không có thể muốn đồ vật của ngươi, lúc trước là ngươi đã cứu ta trước, ta vì trả ân cứu mạng của ngươi mới tận tâm tận lực cứu ngươi, cũng không phải đồ hồi báo của ngươi."

Đường Ninh gấp đến độ vội vàng khua tay áo.

Thấy nàng cự tuyệt, Yến Hành Chi ngược lại trực tiếp trâm ngọc từ trong hộp lấy ra ngoài, không nói lời gì đưa tay liền nhẹ nhàng cắm trên tóc Đường Ninh, "Cái này đã mua,trâm tốt như vậy, ta lại là nam tử, giữ lại cũng không phù hợp, ngươi mang theo rất xinh đẹp, coi như ta sớm chúc mừng tân hôn của ngươi cùng Phương huynh ."

Nghe thế,Đường Ninh vừa định đem trâm ngọc từ trên đầu kéo xuống, vô thức liền dừng tay.

"Cái kia...... Cảm tạ Yến công tử."

Hai đại sư diễn kỹ mặt đối mặt, hướng đối phương cười chân thành vô cùng.

Dưới ánh nắng chiều,ngay cả những cái bóng cũng thật xứng.

Chỉ là độ thiện cảm của một người từ đầu tới đuôi cũng không có biến hóa chút nào, một người khác thì ở trong lòng không ngừng dựng thẳng ngón giữa với hắn.

Chó ăn phân!

h-h //

chữ

Ngắn quá hok có quen

Truyện Chữ Hay