Editor:KL
Bất quá mấy ngày không gặp bộ dáng Hàn Tuyển liền đã phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, tóc rối bời, quần áo dúm dó, đáy mắt xanh đen, môi khô khốc, râu trên cằm chưa cạo, đâu đâu trên mặt đất cũng có lon bia cùng tàn thuốc rơi lả tả, không khí vẩn đục lại sặc người.
Cơ hồ tiến đến Đường Ninh liền bị sặc đến nhịn không được ho khan.
Nhưng cô lại vẫn không chút do dự đi đến, cũng không đoái hoài tới Hàn Tuyển nằm trên mặt đất, đi thẳng tới cửa sổ sát đất liền kéo ra rèm che, mở cửa.
Trong nháy mắt, ánh mặt trời chói mắt liền lập tức trút xuống, không khí mới mẻ sạch sẽ cũng cùng tràn vào.
Nhìn rác rưởi đầy đất Đường Ninh khẽ nhắm mắt sau đó trực tiếp lấy điện thoại gọi công ty, yêu cầu bọn họ bằng tốc độ nhanh nhất gọi cho cô mấy người giúp việc theo giờ tới...
Địa chỉ Đường Ninh còn chưa kịp nói liền đã phát hiện trước đó còn nằm trên mặt đất không có một chút động tĩnh hàng mi đen rậm của Hàn Tuyển nhẹ run rẩy, sau đó liền mắt còn chưa mở ra tay của hắn liền đã sờ về phía lon bia, hướng miệng đổ tới.
Vừa nhìn thấy tình hình như vậy dây cung lý trí trong đầu Đường Ninh rốt cục đứt đoạn, cô lễ phép dập máy trong tay,(Xin lỗi vì sự bất tiện chỉ đăng ở ), sau đó bước nhanh đi tới bên cạnh Hàn Tuyển, trước một giây hắn đem bia đổ vào miệng bỗng nhiên liền đoạt lại lon bia từ trong tay đối phương.
Trên tay không còn khiến lông mày Hàn Tuyển nhắm chặt hai mắt bỗng dưng nhăn lại.
Nam nhân không vui mở hai mắt ra, một giây sau liền cùng ánh mắt lãnh nhược băng sương của Đường Ninh đối mặt đến cùng một chỗ.
Cũng không biết nhìn nhau bao lâu, đến cùng Hàn Tuyển trước một bước tránh đi ánh mắt Đường Ninh, đồng thời thanh âm bình thản mà khàn giọng mở miệng, "Em về rồi..."
Nói xong câu chào hỏi không mặn không nhạt, trong mắt của hắn tựa như không có Đường Ninh tồn tại, nửa ngồi dậy, một tay khác liền lại ấn vào một lon bia khác còn chưa mở.
Ngay khi hắn vừa mới chuẩn bị đưa tay mở, đột nhiên, một tay nhỏ trắng thuần lập tức liền từ một bên duỗi tới, không cho giải thích liền đem bia trong tay nam nhân lần nữa đoạt mất.
Đồng thời, thanh âm băng lãnh của Đường Ninh vang lên, "Thích uống đúng không? Tôi cùng anh uống."
Vừa nói chuyện cô trực tiếp lấy lon bia mà Hàn Tuyển mở, ngửa đầu liền đem uống hết.
Chỉ là bia cô cũng còn chưa đến miệng, Hàn Tuyển liền đã động tác nhanh chóng một tay lấy bia lại đoạt trở về, thanh âm nghiêm khắc, "Em làm gì đấy? Đi theo hồ đồ cái gì? Em không biết dạ dày em không tốt sao?"
Nghe được một câu nói như vậy Đường Ninh nhịn không được trực tiếp bật cười thành tiếng, "Tôi hồ đồ?"
Cô mím chặt môi, trực tiếp mở ra camera của điện thoại luôn luôn cầm ở trong tay, đưa tay đè xuống đầu Hàn Tuyển liền đem cả khuôn mặt hắn hướng đến điện thoại, "Vậy không bằng thỉnh Hàn tổng nhìn dáng vẻ bây giờ của anh xem đến cùng là ai đang hồ đồ!"
Nói xong cũng không biết là bởi vì quá tức giận hay là chuyện gì xảy ra, ngực Đường Ninh luôn luôn phập phồng bất bình.
Khó khăn đem cảm xúc kịch liệt bình phục lại, cô buông lỏng ra tay đè xuống đầu Hàn Tuyển, vừa định mở miệng nói chuyện liền chợt phát hiện thân thể nam nhân nằm rạp trên mặt đất run rẩy.
Bỗng nhiên đem hắn lật qua, Đường Ninh kinh ngạc thấy Hàn Tuyển lúc này cả khuôn mặt trắng đến như trong suốt, không chỉ như thế, bàn tay càng là gắt gao đè lại dạ dày, cả người đều cong thành tôm luộc.
"Hàn Tuyển..."
Cô khẽ gọi hắn một tiếng.
Hàn Tuyển còn chưa kịp trả lời cô, lại đột nhiên há mồm, trực tiếp hướng một bên phun ra một ngụm máu, đỏ bừng chói mắt.
"Hàn Tuyển!"
Dạ dày nguyên chủ không tốt, kỳ thật dạ dày Hàn Tuyển lại tốt hơn chỗ nào?
Dù sao những năm tháng kia hai người họ chịu đói thế nhưng là cùng nhau, thậm chí thầm nhủ trong lòng Đường Ninh là nữ hài tử, Hàn Tuyển đã tận lực đem đồ ăn bồi cô, bất quá thân thể hắn nội tình tốt mới không sinh bệnh nặng gì, nhưng lúc này sinh lý cùng tâm lý song trọng kíc,h thích nên biến thành bộ dáng hiện tại...
Đứng trước phòng giải phẫu Đường Ninh không khống chế được mà nghĩ như vậy.
Chính là lúc này bên cạnh bỗng nhiên truyền đến mấy tiếng bước chân vội vội vàng vàng.
"Đường tổng!"
Nghe được tiếng gọi, Đường Ninh lúc này mới xoay đầu lại, người vừa tới không phải là người lạ chính là mấy thư ký của Hàn Tuyển.
"Hàn tổng sao rồi?"
"Thủng dạ dày, hiện tại đang giải phẫu."
Đường Ninh vừa trả lời xong, điện thoại trong túi áo khoác lại lần nữa chấn động lên.
Sở dĩ là lần nữa là bởi vì lúc cô đang kêu xe cứu thương cho Hàn Tuyển đưa tới bệnh viện trên đường đi điện thoại di động của cô liền cơ hồ không đình chỉ chấn động.
Cô nhìn tên phía trên, trực tiếp liền nhận nghe điện thoại.
"Ừ, là tôi, được, tôi một hồi trở về!"
Đường Ninh cúp điện thoại, than khẽ khẩu khí liền lần nữa nhìn về thư ký mặt mũi tràn đầy lo lắng sợ hãi mờ mịt trước mặt, mở miệng nói, "Lý Lý cậu mang theo vài người khác ở đây trông coi, tôi lập tức phải về công ty một chuyến. Nhớ kỹ một hồi giải phẫu kết thúc gửi wechat cho tôi biết, vừa có sự tình gì cũng có thể gọi điện thoại cho tôi, biết không?"
"Biết rồi, Đường tổng."
"Vất vả các cậu."
Giọng nói Đường Ninh hơi nhu hòa một ít.
"Không vất vả, không vất vả."
Mấy thư ký cùng nhau nói như vậy.
Sau khi giải thích vấn đề với họ, Đường Ninh lại liếc mắt nhìn đèn giải phẫu vẫn sáng đằng trước, siết chặt nắm tay, cô nhấc chân liền đi ra ngoài bệnh viện.
Nhìn thấy bóng lưng Đường Ninh biến mất tại góc rẽ, lưu lại mấy thư ký nhìn nhau một chút, trong đó một có tiểu cô nương bỗng nhiên mở miệng, "Đường tổng thực sự là quá cực khổ, bận bịu hai đầu việc."
"Đúng vậy, Đường tổng là người lợi hại nhất tôi thấy qua, cũng là người tôi kính nể nhất."
"Cũng không biết công ty của chúng ta có thể chịu nổi một kiếp này hay không..."
"Hi vọng có thể chịu nổi."
Trong công ty, Đường Ninh bận đến nửa đêm mới rốt cục tiếp đến điện thoại của thư ký Hàn Tuyển, nhận điện thoại cô thậm chí cũng không kịp ăn cơm, ở ven đường mua hai cái sandwich liền ngựa không dừng vó hướng bệnh viện chạy tới.
"Thế nào?"
Tiến vào phòng bệnh, nhìn thấy mấy thư ký vây quanh giường bệnh Đường Ninh thuận tay bỏ ra áo khoác của mình, treo ở một bên, mắt thấy Lý Lý dùng tăm bông thấm nước điểm môi cho Hàn Tuyển còn chưa thanh tỉnh, một cách tự nhiên liền nhận lấy.
"Bác sĩ nói giải phẫu thật thành công, kế tiếp chờ Hàn tổng tỉnh lại, thoát khí xong là có thể ăn uống bình thường, bất quá tiếp theo phải bảo dưỡng thật tốt, nếu không còn sẽ rất nguy hiểm."
Lý Lý vội vàng báo cáo.
"Làm phiền mọi người."
Đường Ninh thấm ướt môi cho Hàn Tuyển xong liền trên mặt áy náy hướng về phía những người này nói.
"Không phiền không phiền..."
Mấy người vội vàng xua tay.
Thấy thế, Đường Ninh nhìn thoáng qua đồng hồ treo trên tường, lần nữa cười mở miệng, "Hôm nay để mọi người bận đến bây giờ, như vậy đi, ngày mai cho mọi người nghỉ một ngày, tiền lương vẫn tính, như thế có thể chứ?"
Thế nào không thể?
Thực sự là quá có thể, hảo hảo nghỉ ngơi một ngày.
Mấy người vội vàng nói cảm ơn.
Đợi Đường Ninh đem mấy người kia đưa đi về, ngồi xuống bên giường Hàn Tuyển sau đó liền lấy ra bút tùy thân.
Đúng vậy, đêm nay cô bồi giường.
Chủ yếu là chuyện của công ty vụ quá nhiều, dù sao cô cũng không chuẩn bị đi ngủ, mấy chị gái của Hàn Tuyển đã bởi vì mẹ Hàn qua đời mà đủ loại thương tâm, cô thực sự không muốn thêm chuyện Hàn Tuyển làm họ lo lắng.
Phải biết trong cốt truyện nguyên chủ cùng Hàn Tuyển, Hạ Ương náo thành như thế nhưng một chút cũng không để mẹ và các chị gái Hàn Tuyển biết được, thực sự bọn họ thật rất không tệ nhưng cô từ trước đến nay tự mình xử lý chuyện của mình cũng không muốn những người khác bởi vì mình mà quan tâm.
Vào thời điểm mẹ Hàn qua đời năm người chị gái của Hàn Tuyển mới biết được Hàn Tuyển vậy mà đã cùng Đường Ninh chia tay, từng người lập tức điên cuồng nhục mạ Hàn Tuyển.
Thật là lời gì cũng nói hết ra.
Nào là kiểu như Hàn Tuyển đặt ở cổ đại chính là Trần Thế Mỹ không biết xấu hổ, nào là hắn nhiều tiền như vậy đều là Đường Ninh giúp hắn kiếm về, hắn hiện tại cùng tiểu tam cùng một chỗ đó chính là ngoại tình, nên bị đuổi khỏi nhà, một mao tiền đều không nên cầm.
Hạ Ương lúc ấy vừa nói vào một câu, là Đường Ninh trước tiên ngoại tình
Sau đó liền bị chị thứ hai của Hàn Tuyển phản bác, nói trên đời này loại người gì cũng có khả năng ngoại tình nhưng Đường Ninh sẽ không, cô tuyệt đối là bị oan uổng, có ảnh chụp thì thế nào, ảnh chụp khẳng định là giả.
Chính là mấy chị gái của Hàn Tuyển lựa chọn tin tưởng cô vô điều kiện mới càng thêm làm nguyên chủ cảm thấy sụp đổ tuyệt vọng, dù sao người ngoài đều có thể nhìn ra được sự tình, hết lần này tới lần khác Hàn Tuyển lại không tin tưởng cô, còn thuận thế cùng với cô ly hôn.
Chính vì vậy mới khiến cho cô thấy rõ, trái tim của người đàn ông này đã không ở trên người cô, cô lại cưỡng cầu cũng là vô dụng, nhưng nếu muốn cứ như vậy buông tay thành toàn đôi cẩu nam nữ này, cô càng không làm được, thế là cô lựa chọn trả thù, sau cùng tuyệt vọng.
Nghĩ tới đây, tay đang đánh chữ của Đường Ninh hơi dừng một chút, khóe miệng giương lên.
Mà đúng lúc này, điện thoại trên bàn của cô bỗng nhiên chấn động lên, nhìn thấy phía trên lấp lóe hai chữ Thẩm Dần, Đường Ninh khẽ nhướng mày, nhận nghe điện thoại.
"Alo, em biết rồi, đã ăn, hiện tại ở đâu sao? Ở bệnh viện. Đúng, Hàn Tuyển xảy ra chút chuyện, làm giải phẫu nên em ta ở bệnh viện trông anh ta một đêm, ừm, không cần chờ em, tối hôm nay em không về, sáng ngày mai sẽ trở về, em đã gọi giúp việc, ừm. Sáng mai muốn ăn cái gì em có thể mang về cho anh, được. Sớm nghỉ ngơi một chút, ngủ ngon."
Đường Ninh cúp điện thoại, không chớp mắt nhìn màn hình rất lâu lúc này mới nhẹ nhàng cười cười, lần nữa quá chú tâm làm việc.
Ngày thứ hai, Đường Ninh là bị 54088 hệ thống nhắc nhở tỉnh lại.
[Độ hảo cảm Hàn Tuyển: 85.]
Chậm rãi mở mắt ra, quay đầu, Đường Ninh liền cùng nam nhân trên giường bệnh đối mặt đến cùng một chỗ.
"Tỉnh?"
Nói chuyện, cô liền nhấn chuông.
"Một hồi để bác sĩ giúp anh kiểm tra một chút..."
"Em ở đây trông tôi một đêm..."
Thanh âm Hàn Tuyển khàn khàn phảng phất như trong cổ họng bị người đổ bụi.
"Đừng hiểu lầm, chỉ là tôi trùng hợp cần tăng ca mà thôi."
Đang nói chuyện, Đường Ninh đưa tay liếc nhìn thời gian, "Không còn sớm, tôi cũng nên đi, hộ lý tôi gọi thỉnh hộ công hẳn là cũng sắp tới, anh có nhu cầu gì thì nói với anh ta."
Nói xong, Đường Ninh liền bắt đầu thu lại văn kiện cùng bút mình mang tới.
Nhìn sắc mặt đối phương hơi trắng bệch còn có đáy mắt nhàn nhạt xanh,(Xin lỗi vì sự bất tiện chỉ đăng ở ), trong nháy mắt, Hàn Tuyển tâm tựa như là bị một bàn tay vô hình dùng sức siết chặt, đau đến hắn sắp không thể hô hấp, hốc mắt càng chua xót không chịu nổi.
Hắn đã đến cùng làm cái gì?
Hả?
Khoảng thời gian này hắn đến cùng đã làm những gì?
Hắn đã cùng với Đường Ninh mười năm, ròng rã mười năm, một người cả đời có bao nhiêu cái mười năm, Đường Ninh cơ hồ đem mười năm thanh xuân rực rỡ nhất của mình tất cả đều bỏ ra ở trên người hắn, bồi tiếp hắn thất ý qua, thất bại qua, thành công qua, vui vẻ qua, hắn trước kia đã đồng ý với cô thế nào, hắn nói hắn muốn cho nàng một hôn lễ thịnh đại nhất, làm cho tất cả mọi người đều ghen tị cô cả một đời nắm tay của cô, mặc kệ chuyện gì phát sinh cũng sẽ không tuỳ tiện buông ra.
Nhưng kết quả thì sao?
Hạ Ương vừa về đến hắn tựa như là váng đầu, thông qua đủ loại con đường hiểu rõ tin tức của cô ta, càng cùng cô ta không ngừng dây dưa lui tới mà hoàn toàn quên đi trong nhà còn có Đường Ninh đang chờ hắn.
Đến bây giờ, hắn đã căn bản không dám nghĩ năm tháng hắn cùng Hạ Ương tiếp xúc kia cô đến cùng thế nào chịu đựng được.
Mà bây giờ, vào thời điểm hắn thống khổ nhất không chịu nổi người nguyện ý ở bên cạnh hắn vẫn là Đường Ninh...
Ha ha.
Hàn Tuyển im lặng cười, cười cười nước mắt liền rơi xuống.
Lúc này Đường Ninh đã thu thập xong đồ vật của mình, đang chuẩn bị đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng của cô, Hàn Tuyển bỗng nhiên liền mở miệng, "Đường Ninh..."
Nghe hắn nói, Đường Ninh lập tức liền dừng bước, cũng không phải bởi vì Hàn Tuyển gọi mà là vừa rồi đối phương lại tăng 3 độ hảo cảm cho cô.
[Độ hảo cảm Hàn Tuyển: 88.]
Nể mặt độ hảo cảm, cô ngừng lại, sau đó liền nghe được --
"Thật xin lỗi..."
Vừa nghe đến câu nói này Đường Ninh không cảm thấy có cái gì nhưng hết lần này tới lần khác thân thể sót lại ý thức quấy phá, hốc mắt một chút liền bắt đầu nóng lên.
Phảng phất như nước mắt đã khô cạn thật lâu của cỗ thân thể này lần nữa muốn rơi xuống.
Không có nguyên nhân khác mà là câu xin lỗi thực tình thành ý này là cô ấy nên nghe được.
Đưa tay nhẹ nhàng lau khóe mắt, Đường Ninh không nói gì, càng không có nói tha thứ.
Chỉ vì đối với cô mà nói, chỉ là một câu xin lỗi nhẹ nhàng, còn chưa đủ.
Cho dù đầy đủ thành tâm, cũng còn thiếu rất nhiều.
Người làm chuyện sai lầm thì nên trả ra giá đắt.
Tác giả có lời muốn nói:
Đường Ninh: Xin lỗi hữu dụng vậy cần ta làm gì?
Hơn 2700 chữ
7/1/2022
Tóm tắt kì thi: coi như mình chưa thi gì đi=))))