[Edit,Xuyên Nhanh] Công lược đều là Tu La Tràng

chương 150: bạn gái cũ đột kích (15)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor:KL

Tà dương ngã về tây, kèm theo

tiếng phun khói nặng nề của xe khách về thị trấn, cửa xe mở ra, thiếu niên tóc đen mặc quần jean xách theo vali, trên lưng mang balô từ không khí vẩn đục của xe khách đi xuống, sau khi hít một hơi bầu không khí trong lành của đầu thu, hắn không chút do dự hạ thấp vành mũ lưỡi trai, trực tiếp đi về phía trước.

Bọn người Sâm ca nói quy củ cũng coi là quy củ, nhiều năm như vậy, bọn họ chỉ cần mỗi tháng có thể cầm tới tiền từ trong tay hắn, liền căn bản sẽ không đến quấy rầy cuộc sống của Tiểu Nhã. Nhưng không giảng đạo lý thì thật không giảng đạo lý. Tựa như trước đó không lâu, thua tiền bài bạc không hề nghĩ ngợi liền muốn bắt hai anh em bọn họ trút giận.

Nhiều lần như vậy làm Tô Mặc thực sự không có cách nào tín nhiệm bọn họ, cho nên để tránh phức tạp, động tĩnh hắn lần này trở về rất nhỏ, có thể không kinh động Sâm ca bọn họ, liền tận lực không kinh động bọn họ.

Nghĩ xong, bước chân Tô Mặc lớn hơn.

Bởi vì bến xe khách cách nhà bọn họ còn có chút khoảng cách, thẳng đến tà dương nơi chân trời thu hồi sợi ánh sáng cuối cùng của mình, từng nhà trên khu phố cũng đốt lên đèn, Tô Mặc mới rốt cục xuất hiện ở cửa nhà mình.

Cửa sân không có đóng, cơ hồ ngẩng đầu một cái hắn liền thấy tiểu nha đầu mà hắn khiên tràng quải đỗ(*lo lắng quan tâm) đang ngồi cạnh bàn bát tiên, ánh đèn sáng ngời trên đỉnh đầu, nghiêm túc viết gì đó.

Bàn bát tiên(八仙桌旁)

Ngửi ngửi trong phòng truyền đến mùi thơm đồ ăn quê nhà quen thuộc, trong nháy mắt, hốc mắt Tô Mặc thậm chí hơi có chút nóng lên.

Hắn dùng sức trừng mắt nhìn, cố gắng để cho mặt mình nhìn không ra bất kỳ khác thường gì, giương lên khóe miệng cao cao liền hướng về phía tiểu cô nương trong phòng làm bài tập đến chuyên tâm kêu lên, "Tiểu Nhã!"

Vừa mới nghe được thanh âm quen thuộc như thế, tiểu cô nương ngồi bên bàn bát tiên toàn thân chấn động, sau đó không thể tin liền nhìn về hướng cửa.

Khi nhìn đến thiếu niên tóc đen ở cửa ra vào, mặt cô bé không có huyết sắc liền nháy mắt dâng lên một cỗ kinh hỉ khó mà ngăn chặn, sau đó tiểu cô nương vừa gầy vừa trắng tựa như là chim chóc vui sướng, thẳng tắp lao đến hướng Tô Mặc ở cửa.

"Ca ca!"

Cô bé hưng phấn đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

Thấy thế, Tô Mặc tranh thủ thời gian đưa tay tiếp nhận cô bé, liền nghe được tiểu cô nương bắn liên thanh không ngừng hỏi.

"Sao bây giờ anh lại trở về? Anh hình như lại gầy hơn rồi, em không phải nói anh ở bên ngoài nên ăn nhiều một chút sao? Lần sau trở về nếu là lại gầy, em liền không để ý tới anh!"

Tiểu cô nương quyết miệng nói.

"Được được được..."

Tô Mặc có chút bất đắc dĩ vuốt vuốt mái tóc đã dài đến bả vai của cô bé.

"Em đang làm cái gì thế? Làm bài tập sao? Chương trình học ở cao trung không nặng nề sao? Thân thể còn chịu đựng được không?"

"Anh đừng coi thường em, đây, đây là bài kiểm tra giữa kỳ hôm nay mới phát, em đứng nhất lớp, đứng thứ ba toàn trường đó!"

Tiểu cô nương một mặt khoe khoang nói.

"Lợi hại như vậy?"

Tô Mặc vội vàng nhận lấy bài thi trong tay Tô Nhã, tỉ mỉ nhìn một lần lại một lần.

Chính là lúc này, bác gái mập mạp đang bận rộn trong phòng bếp nghe được thanh âm bên ngoài, vội vàng chạy đến nhìn thoáng qua, vừa nhìn thấy Tô Mặc, kinh hỉ trên mặt căn bản giấu không được.

"Ai nha, Tiểu Mặc trở về rồi, sao trước khi trở về cũng không gọi cho bác trai thế? Dì tưởng tối nay chỉ có hai người dì cùng Tiểu Nhã, cũng không làm nhiều món, nếu không dì hiện tại mua chút thịt vịt nướng trở về..."

"Không cần vội, Lưu thẩm, hai người ăn cái gì, con tùy tiện ăn theo là được rồi, cơm không đủ thì làm chút mì sợi ứng phó một chút là được."

Tô Mặc nói hết lời khuyên nhủ Lưu thẩm.

Vị Lưu thẩm này là Tô Mặc dùng tiền thuê từ trên thị trấn để chăm sóc Tiểu Nhã, bình thường ban đêm cũng sẽ ở đây nghỉ ngơi, bởi vì Tô Mặc sợ em gái mình chỉ là một tiểu cô nương trong nhà không an toàn, mặc dù tiền không nhiều nhưng bà lại chăm sóc thật rất dụng tâm, cũng là bởi vì có bà nên Tô Mặc đi ra ngoài không có không an tâm.

Ba người ăn xong, trời đã hoàn toàn tối.

Bởi vì thói quen ngủ sớm, Lưu thẩm liền trở về phòng.

Lưu lại hai anh em Tô gia nhìn nhau một chút, hốc mắt liền đỏ lên.

Cũng là lúc này, giống như là tựa như nhớ tới cái gì, tiểu cô nương Tô Nhã lập tức từ trong phòng của mình mang tới cái hộp sắt, lấy ra vòng dây đỏ lục lạc, muốn buộc lên cổ tay phải cho Tô Mặc, giọng mũi phàn nàn nói, "Lần trước lúc anh đi, anh để quên vòng bình an, anh vốn là như vậy, vứt bừa bãi, làm em lo lắng."

"Thật xin lỗi..."

Nghe được ba chữ này, đầu Tô Nhã rủ xuống càng trầm thấp, mắt càng chua xót càng chát chát.

Nếu không phải là bởi vì cô, anh của cô thông minh như vậy, làm sao có thể chỉ học sơ trung liền không tiếp tục học tiếp chứ, thậm chí hiện tại còn vì cô...

Cô luôn liên lụy hắn, luôn kéo chân hắn, hiện tại còn chẳng biết xấu hổ dùng tiền của anh học trung học, chị Hạ Ương nói đúng, người như cơ, căn bản là không xứng sống.

Ngay lập tức phát giác cảm xúc em gái mình không thích hợp, Tô Mặc vừa định mở miệng nói cái gì, liền thấy Tô Nhã bỗng nhiên ngẩng đầu đến, siết chặt nắm tay nhỏ, đề nghị, "Ca, chúng ta không trị đi... Thuốc em cũng không muốn uống, một hộp thuốc đắt như vậy, em..."

Cô còn chưa nói xong, Tô Mặc liền lập tức đứng lên, "Có phải lại có người ở trước mặt em nói cái gì hay không?"

"Không có không có..."

Tô Nhã vội vàng xua tay, một giây sau liền cảm giác được một cái tau lớn trên đầu cô dùng sức vuốt vuốt, mà đứng ở trước mặt cô, Tô Mặc nửa ngồi, ánh mắt nghiêm túc mà chuyên chú nhìn mắt em gái nhà mình, "Bệnh là khẳng định phải trị, bất kể như thế nào ca ca đều nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp chữa khỏi cho em. Tiền em không cần lo lắng, anh... Anh ở Thanh thị gặp một người chủ rất tốt, ra tay cũng hào phóng, em yên tâm, anh không có làm gì phạm pháp. Anh hiện tại ở trong nhà cô ấy nấu cơm cho cô ấy, thỉnh thoảng sẽ giúp cô ấy trang điểm một chút, em không tin sao? Anh hiện tại liền kiếm ảnh chụp của cô ấy cho em xem, cô ấy hiện tại là tổng giám đốc tập đoàn Ninh Trăn em chắc đã thấy trên tin tức, đó chính là công ty cô ấy tự tay thành lập..."

Vừa nói chuyện Tô Mặc liền vừa lật đến tấm hình mà hắn chụp lén sau khi hắn tạo hình cho Đường Ninh lần trước.

Trên tấm ảnh nữ nhân mặc một bộ dạ phục màu đen đưa lưng về phía hắn, dáng người linh lung tinh tế, đầu hơi hơi nghiêng nghiêng tóc dài phủ lên bả vai, trên lưng trơn bóng như ngọc, càng nổi bật lên lưng như ẩn như hiện.

Vừa nhìn thấy ảnh chụp như thế, không chỉ có Tô Nhã phát ra một tiếng kinh hô nho nhỏ, ngay cả Tô Mặc cũng không thể tránh khỏi hô hấp cứng lại, nhịp tim bỗng nhiên liền hụt một nhịp.

Hắn kinh ngạc nhìn Đường Ninh trên màn hình điện thoại.

Gần như đồng thời, nhận được độ hảo cảm của Tô Mặc lại đi tăng lên một chút, Đường Ninh nhìn đối tác trên bàn cơm miệng lưỡi lưu loát, thao thao bất tuyệt, khóe miệng từ đầu tới cuối duy trì độ cong giương lên.

Tay lại dưới mặt bàn trực tiếp mò tới điện thoại của mình, gửi tin nhắn cho Tô Mặc.

Bên này đang phát ngốc, Tô Mặc vừa cảm nhận được điện thoại chấn động, đặc biệt là thông báo là của 'chị Đường Ninh', mặt của hắn liền không hiểu sao hơi có chút nóng lên.

Luống cuống tay chân ngay lập tức ấn mở tin nhắn, mới phản ứng em gái của hắn vẫn ngồi ở bên cạnh, Tô Mặc lập tức liền đưa tay phủ lên màn hình điện thoại, ho nhẹ, "Được rồi, tin nhắn của anh em nhìn cái gì, bài tập làm xong chưa? Em sớm nghỉ ngơi một chút không thể thức đêm có biết hay không?"

"Em đã sớm làm xong..."

Tô Nhã kháng nghị nói.

"Làm xong liền nhanh đi đánh răng rửa mặt, sớm đi lên giường đi ngủ, miễn cho một hồi lại choáng đầu!"

Tô Mặc nghĩa chính ngôn từ nói.

Nghe hắn nói, Tô Nhã trực tiếp liền hướng hắn thè lưỡi, nhưng vẫn nghe lời đi rửa mặt.

Trước khi ra ngoài, cô theo bản năng liếc nhìn lại, liền nhìn thấy ca ca nhà mình giống như là thấy được bảo bối, lúc này mới lần nữa giơ lên điện thoại của mình, đồng thời biểu lộ thoảng qua có chút nôn nóng mong đợi liền bắt đầu đánh chữ trên điện thoại.

Cô chưa bao giờ từng thấy ca ca nhà mình có bộ dáng này.

Thế này giống như cùng... người mình thích nói chuyện trời đất.

Bị hình dung bỗng nhiên xuất hiện trong lòng chính mình dọa cho nhảy một cái, Tô Nhã lần nữa nghiêm túc nhìn bên mặt Tô Mặc một chút, lần nữa xác định hắn như bây giờ, cùng với bạn thân Mạnh Thi Cầm của cô khi nhắn tin với bạn trai nhị trung nói chuyện trời đất giống nhau như đúc, là thật giống nhau như đúc.

Thậm chí biểu lộ ca ca so với cô bé ấy còn thấp thỏm còn khẩn trương hơn một ít.

Ca ca đang yêu đương?

Tô Nhã bất khả tư nghị nghĩ như vậy.

Dù sao anh của cô từ nhỏ đến lớn, bởi vì gương mặt kia mà trêu chọc không ít hoa đào, nhưng lại mỗi ngày ra cửa đều là khuôn mặt giống như tất cả mọi người thiếu hắn mười vạn tám vạn,, có tiểu nữ sinh hứng thú bừng bừng đến thổ lộ nhưng hắn làm như không thấy, nghe không được, thậm chí hoàn toàn không nhớ ra được tên nữ sinh người ta, không hiểu phong tình đến không biết chọc khóc bao nhiêu tiểu cô nương, anh của cô là như thế!

Tô Nhã là thật chưa từng nghĩ qua, loại tâm tình lo được lo mất này sẽ có một ngày xuất hiện tại trên mặt anh của cô.

Là tên Đường Ninh sao? Chị...Vậy là tỷ đệ luyến sao?

Được rồi, cô không nghĩ nữa, dù sao nghĩ cũng nghĩ không ra đầu mối gì. Dù sao chỉ cần là ca ca thích, cô nhất định cũng sẽ thích!

Đem chuyện này hoàn toàn quên hết đi Tô Nhã rất nhanh liền xuống dưới rửa mặt.

Mà một đầu trả lời tin nhắn của Đường Ninh, lại nửa ngày đều không được đến cô trả lời lại, Tô Mặc nhìn chằm chằm điện thoại, chằm chằm đến mắt đều sắp đau nhức nhưng hắn vẫn không hề có ý từ bỏ, thậm chí liền Đường Ninh hỏi thăm cùng câu trả lời của hắn, hắn cũng nhìn một lần lại một lần.

Chị Đường Ninh: Rất muộn rồi, về đến nhà chưa? Nhìn thấy em gái cậu chưa? Không xảy ra chuyện gì chứ?

Tô Mặc: Không có, em gái rất tốt, tôi vừa tới nhà, cảm ơn chị quan tâm. Chị ăn cơm tối chưa?

Sau đó liền không có sau đó.

Đã khoảng chừng mười phút đồng hồ Đường Ninh đều chưa trả lời hắn.

Tô Mặc cũng từ lúc mới bắt đầu nóng lòng dần dần chuyển biến thành nhàn nhạt mất mát.

Thẳng đến lần nữa nhìn thấy "Đối phương đang đánh chữ...", đôi mắt hắn hơi có chút ảm đạm lúc này mới bỗng nhiên sáng lên.

Không đầy một lát hắn lại lần nữa thấy được Đường Ninh gửi tới tin nhắn.

Chị Đường Ninh: Không có việc gì thì tốt, tôi bây giờ đang ăn cơm bên ngoài cùng đối tác, tạm thời không hàn huyên với cậu được, cậu cũng đã đi xe một ngày rồi, sớm nghỉ ngơi một chút, ngủ ngon.

Thấy thế, Tô Mặc tranh thủ thời gian trả lời.

Tô Mặc: Chị cũng thế, sớm nghỉ ngơi một chút, ngủ ngon ^_^

Một đầu, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười này, khóe miệng Đường Ninh lập tức giương lêm cao hơn, lấy lại tinh thần, nghe thấy có người gọi tên cô, bảo cô nói hai câu, từ nhỏ đã là học bá, Đường Ninh chỉ hơi dừng lại liền lập tức bắt đầu nói chuyện hợp tác.

Bên kia, Tô Mặc nâng điện thoại, khóe miệng cũng đi theo nhẹ vểnh lên.

Ngày thứ hai giữa trưa 12: 30, cùng đối tác ngồi đối mặt nhau, ký xuống tên mình, Đường Ninh mắt thấy đối phương cười đến thấy răng không thấy mắt, đưa tay ra với cô, cô cũng vội vàng vươn mình tay bắt tay đối phương.

"Hợp tác vui vẻ!"

Không tới một buổi tối thêm một buổi sáng Đường Ninh liền đã triệt để hoàn thành nhiệm vụ chuyến này của mình, thậm chí liền hợp đồng cũng đã ký xong.

Khéo léo từ chối đối tác an bài dẫn đường cho cô, cùng nhân viên cùng nhau trở về khách sạn, Đường Ninh mắt thấy thời gian còn sớm, thay quần áo bình thường liền chuẩn bị đi dạo một vòng quanh tiểu trấn ở Văn Sơn.

Nhân viên còn muốn bồi tiếp cô cùng đi nhưng lại bị Đường Ninh tràn đầy phấn khởi cự tuyệt.

Mặc dù là đầu thu nhưng phong cảnh Văn Sơn lúc này đã rất đẹp, nhìn xa xa liền thấy có không ít lá phong bắt đầu chuyển đỏ.

Nhưng ai cũng không nghĩ tới, Đường Ninh ra khỏi khách sạn mới vừa đi hai con đường, giọt mưa lớn như hạt đậu vậy mà lạch cạch lạch cạch liền rớt xuống.

Một mặt bất đắc dĩ Đường Ninh không thể làm gì khác hơn là nhanh đi đến một bên quầy bán quà vặt tránh mưa, đồng thời dùng khăn giấy lau mấy giọt mưa trên người.

Chính là lúc này, một nam nhân mặc áo hoodie đen, đầu cũng bị mũ áo che đậy được cực kỳ chặt chẽ, mang theo nilon màu trắng liền từ bên trong cửa hàng đi ra, thấy được bên ngoài mưa dần dần lớn hơn, cắm đầu liền hướng mưa đâm vào.

"Ngại quá, ông chủ, xin hỏi ông bên này có bán dù che mưa không?"

Mới chạy tới chưa được hai bước, nghe được một đạo thanh âm quen thuộc như thế, nam nhân lập tức không thể tin xoay đầu lại, đợi nhìn thấy bên mặt Đường Ninh mỉm cười mặc trên người áo len đứng trước quầy bán quà vặt, mắt của hắn liền trừng lớn hơn.

Chờ Đường Ninh mua xong dù che mưa, cùng ông chủ nói cảm ơn xong, quay người vừa đi đến cửa, mở ra dù che mưa, ngẩng đầu liền cùng Tô Mặc như đồ ngốc đồn đứng trong mưa đối mặt đến cùng một chỗ.

Vừa nhìn thấy đối phương, trong mắt Đường Ninh chợt lóe qua kinh ngạc, sau đó vội vàng che dù liền vọt tới bên cạnh hắn, chặn mưa trên đỉnh đầu cho hắn, mặt tràn đầy kinh hỉ nói, "Tô Mặc? Tại sao cậu lại ở chỗ này? Chẳng lẽ quê cậu ở đây sao? Thật trùng hợp, tôi cũng đến đây nói chuyện hợp tác!"

Đúng vậy đó, sao lại trùng hợp như vậy?

Ngay cả hắn cũng không nghĩ tới, hai người bọn họ vậy mà có duyên như vậy!

Có duyên phận đến vừa mới nghe được thanh âm Đường Ninh, nhìn thấy dáng vẻ Đường Ninh, hắn thậm chí sinh ra một ảo giác chính mình phảng phất như mình va vào mộng cảnh.

Đặc biệt là Đường Ninh vừa rồi ngẩng đầu nhìn hắn, tâm hắn trực tiếp liền loạn, trong đầu cũng giống là một đoàn bột nhão, hốt hoảng.

Bởi vì quá nhiều hoảng hốt, Tô Mặc căn bản là không có hỏi Đường Ninh hiện tại ở nơi đâu mà trực tiếp liền đem cô mang về trong nhà mình.

Thẳng đến thấy được ánh mắt kinh ngạc của em gái nhà mình, Tô Mặc mới rốt cục kịp phản ứng mình rốt cuộc làm chuyện ngu xuẩn gì.

Mà đối với Tô Nhã mà nói, đó chính là ca ca của mình ra ngoài mua bình xì dầu, khi trở về lại còn mang theo cô gái xinh đẹp.

Là một cô gái đó!

Bên người anh cô xuất hiện một cô gái, đây là chuyện kinh sợ cỡ nào!

Ngay thời điểm Tô Mặc xấu hổ đến có chút không biết làm thế nào mới tốt, cất kỹ ô Đường Ninh nhìn thấy tiểu cô nương ngồi cách đó không xa, gặm quả táo, cả kinh tròng mắt đều muốn trừng ra ngoài, ngơ ngác manh manh, trực tiếp liền cười.

"Tô Mặc, đây chính là em gái Tô Nhã của cậu sao? Em gái Tô Nhã, chào em, chị tên Đường Ninh."

Đường Ninh!!!!

Vừa nghe đến cái tên này, đôi mắt mèo của Tô Nhã chỉ một thoáng liền trừng tròn hơn, "Chị Đường Ninh? Chị Đường Ninh!"

Tô Nhã ngay lập tức liền điềm điềm mật mật gọi chị vọt tới trước mặt Đường Ninh, "Em biết chị, chị là bạn gái của ca ca có đúng không? Đường Ninh, chị thật xinh đẹp, có khí chất!Em còn chưa bao giờ từng thấy cô gái lớn lên đẹp mắt như chị, sao chị hôm nay mới đến? Đêm qua chị ở đâu?Khách sạn trên thị trấnkhông sạch sẽ, sớm biết chị đêm qua đến, em hẳn là nói ca ca đem chị mang về nhà rồi, một cô gái ngủ ở bên ngoài không an toàn..."

Chờ Tô Mặc từ xung kích của xưng hô"Bạn gái" này lấy lại tinh thần, miệng nhỏ của Tô Nhã liền đã lốp ba lốp bốp nói ra một tràng, hắn cản đều ngăn không được.

"Đủ rồi!"

Bản thân trải qua hoàn cảnh cực kỳ xấu hổ Tô Mặc không khống chế lại liền trực tiếp đỏ mặt rống lớn.

Ai có thể nghĩ hắn chân trước vừa rống, chân sau em gái hắn bình thường kiều kiều yếu ớt, vậy mà bằng tốc độ nhanh nhất liền vọt tới trong ngực Đường Ninh, một mặt sợ hãi ôm lấy eo của cô.

"Hừ, anh quát em, bất quá em không sợ anh đâu, em có chị Đường Ninh! Chị, chị qua đây, em cho chị biết, ca ca em lớn như vậy còn chưa một lần yêu đương đâu, cùng chị còn là mối tình đầu đó, anh ấy rất ngây thơ, đêm qua lúc nhắn tin với chị còn cố ý đuổi đi em không để cho em xem nhưng chính mình lại là đỏ mặt, lại là nhìn chằm chằm điện thoại, anh ấy rất là thích chị!"

Lần nữa bị sốc, Tô Mặc lúc này đã hoàn toàn không dám nhìn tới biểu lộ Đường Ninh, tiểu nhân trong lòng sớm đã triệt để ra chuồng gà, ngay cả tấm màn che cũng bị em gái hắn xé sạch sẽ...

Hắn nghĩ, hắn tại sao phải mang Đường Ninh về nhà?

Vì cái gì hôm qua lại nhắn tin với Đường Ninh sau lưng em gái hắn?

Vì cái gì...

Đến cùng là vì cái gì?

Có người đến nói cho hắn biết hay không?

Không cần nhìn cũng biết Tô Mặc lúc này bị vây hãm trong cực độ xấu hổ, Đường Ninh lại có chút kinh ngạc nhìn thấy hắn đột nhiên thăng lên hai độ hảo cảm, trực tiếp nhướng mày.

[Độ hảo cảm Tô Mặc: 65.]

Chuyện này nói sao đây?

Đừng nhìn ta mặt ngoài rất xấu hổ, nhưng trong lòng ta thật cao hứng?

Phải không?

10h13-12h

13h-13h39 27/11/2022

Hơn 3600 chữ

Truyện Chữ Hay