Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương Thiên Kim Thật Bị Pháo Hôi ()
Editor:KL
Đợi Hạ Lan Nhược gấp vội vã chạy đến cửa ra vào phủ tướng quân, hắn lúc này mới kịp phản ứng, bây giờ bóng đêm sắp tới, thời gian này hắn đến phủ tướng quân bái phỏng thì chuyện gì sẽ xảy ra, ai lại vào đêm tối đi nhà khác làm khách chứ? Vì cùng chủ nhà dùng bữa tối sao?
Hơn nữa hắn cũng không hoàn toàn nghe hết lưu ngôn phỉ ngữ, người liền xuất hiện ở đây, coi như sau khi đi vào, dù nói gì với Đường Ninh thì đều hình như có chút là lạ.
Mấu chốt nhất là, mẫu thân hắn là có tính tình gì, người bên ngoài không rõ ràng, hắn còn không biết sao? Lúc trước hắn xem như bị tin tức Đường Ninh muốn từ hôn dọa đến, mới không quan tâm thẳng đến phủ tướng quân, hiện tại đứng ngoài cửa phủ tướng quân tỉnh táo lại, hắn mới rốt cục hậu tri hậu giác kịp phản ứng, diễn kỹ của mẫu thân hắn thực sự vụng về, vụng về đến thực sự không đành lòng nhìn thẳng, cũng chỉ hắn để tâm mới bị loạn mới...
Vừa nghĩ đến nơi này, biểu lộ Hạ Lan Nhược vô thức hơi hơi cứng đờ.
Để tâm, bị loạn sao?
Hắn đang để tâm cái gì?
Để tâm Đường Ninh... Không gả cho hắn?
Đôi mắt Hạ Lan Nhược nhẹ nhàng lấp lóe, lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía bảng hiệu phủ tướng quân, ánh mắt không thể tránh khỏi lây dính một chút phức tạp khó giải.
Khó giải đến hắn trố mắt giật mình đứng tại chỗ hồi lâu, thẳng đến màn đêm buông xuống, hắn đều không thể phân biệt ra được tâm tình của hắn ở giờ khắc này đến cùng là thế nào, cảm giác hắn đối với Đường Ninh lại đến cùng là thế nào?
Được rồi, nếu không nghĩ ra được, Hạ Lan Nhược cũng không muốn suy nghĩ nữa, mẫu thân hắn tuy nói khả năng phóng đại một ít sự thật, nhưng bình thường sẽ không bắn tên không trúng đích, bất luận thế nào trong lời nói của bà có nhắc tới bây giờ có người bên ngoài truyền nhàn thoại về Đường Ninh đây cũng là thật.
Cho nên, hắn còn là cần tìm một cơ hội gặp Đường Ninh một lần.
Càng sớm càng tốt, dù sao ai biết nương hắn nói đến cùng phải thật hay không, nếu như Đường Ninh thật muốn từ hôn lại nên làm gì?
Hôn ước hai người lúc trước quá nhanh, lại thêm do Đường Ninh nhất thời tức giận cùng thân thể khó chịu mới quyết định.
Nàng cho dù sẽ đổi ý cũng là chuyện rất bình thường.
Kỳ thật, đoạn thời gian này, hắn không vấn an Đường Ninh, cùng loại lo lắng này cũng có một chút liên hệ.
Trong lòng của hắn vẫn còn có chút lo Đường Ninh sẽ nói với hắn lúc trước bất quá chỉ là nhất thời xúc động, nếu như có thể, bọn họ có thể từ hôn hay không.
Bởi vì, hắn nhất định phải thừa nhận, chính hắn không biết xuất phát từ nguyên nhân gì mà hiện tại cũng không muốn cùng Đường Ninh từ hôn.
Cho nên...
Hạ Lan Nhược nhìn thoáng qua thật sâu hai ngọn lồng đèn lớn ở cửa ra vào phủ tướng quân, khẽ hít không khí đêm thu hơi hơi lạnh, người liền biến mất ở nơi góc đường.
Bên kia, cùng cha nương nhà mình cùng nhau dùng hết bữa tối, Đường Ninh đi theo tiểu nha hoàn Xuân Đàn, Xuân Miên cùng nhau trở về viện tử của mình, nhìn thời điểm không còn sớm, Xuân Đàn liền bắt đầu đứng gỡ trang sức cho Đường Ninh ngồi trước gương đồng, Xuân Miên thì ra ngoài gọi người chuẩn bị nước nóng cho Đường Ninh, chuẩn bị để nàng tắm rửa thay quần áo, sớm đi nghỉ ngơi.
Hai ngày này cũng không biết có phải do đang chuyển mùa hay là thế nào mà thân thể Đường Ninh luôn luôn không quá tốt, cho nên sớm đi tắm xong lên giường nghỉ ngơi, đối với Đường Ninh mà nói rất quan trọng.
Bởi vì động tác nha hoàn thực sự nhanh nhẹn, không đầy một lát Đường Ninh liền tắm xong, tựa ở trên giường chuẩn bị đọc hai trang sách rồi đi ngủ.
Lúc này Đường Ninh tóc dài đến eo đen nhánh tùy ý khoác lên ở đầu vai, mặc trên người một bộ áσ ɭóŧ màu trắng, bên ngoài khoác lên một kiện áo choàng lông thỏ màu hồng.
Ánh nến chập chờn,ngón tay nàng thon dài trắng nõn nhẹ nhàng lật quyển sách trên tay.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại có một mình nàng, Xuân Đàn không phải không đề cập qua muốn gác đêm cho nàng, thế nhưng bọn nha hoàn gác đêm hình như đều chỉ núp ở dưới giường nàng, vào đông, mặt đất lại lạnh,sao có thể là chỗ cô nương ngủ được chứ, Đường Ninh không chút do dự liền cự tuyệt yêu cầu của nàng, cho dù nàng nói mình ngủ ở trên ghế dài cũng được, Đường Ninh cũng không gật đầu.
Ghế dài lại hẹp lại nhỏ, nơi nào thoải mái chứ.
Nàng không cần người gác đêm.
Nghĩ như vậy, Đường Ninh đột nhiên liền nghe được trên cửa sổ trong gian phòng của mình truyền đến một trận tiếng gõ.
Thanh âm này khiến cho Đường Ninh lập tức buông xuống sách trong tay, ngồi thẳng người, nghiêng tai lắng nghe.
Nghe hồi lâu đều không nghe lại thanh âm, Đường Ninh còn chưa kịp kịp thả lỏng một hơi, một giây sau lại một trận tiếng gõ có quy luật liền trong gian phòng tĩnh mịch có một ít quá phận vang lên.
"Người nào!"
Đường Ninh quát khẽ.
Không được đáp lại, đem trên người áo choàng khoác tốt, nàng liền chậm rãi từ trên giường đi xuống, nhíu mày tới gần hướng cửa sổ.
"Nếu không nói ta sẽ gọi người đến!"
"Đường Ninh, là ta."
Nàng uy hϊếp cứng rắn đi xuống, một thanh âm quen thuộc liền lập tức ở bên tai của nàng vang lên.
Nghe được thanh âm thuộc về Hạ Lan Nhược, Đường Ninh nhất thời trọn tròn mắt, chợt cúi đầu lần nữa sửa sang lại áo choàng lông thỏ khoác trên người, nhất thiết phải làm áo choàng mình che đi y phục một chút cũng không lộ ra, nàng lúc này mới khẽ cắn môi dưới, hướng cửa sổ đi đến.
Nhẹ nhàng rút mở khóa cửa sổ, hơi dùng lực một chút, Đường Ninh liền đẩy ra cửa sổ, gió mát xen lẫn lạnh lẽo của ngày cuối thu ngoài cửa sổ hướng mặt nàng thổi tới, cũng thổi loạn áo choàng của Đường Ninh .
Chỉ là sau khi nàng đẩy ra cửa sổ cũng không có thấy được người nàng dự đoán.
Ngay thời điểm trong lòng nàng âm thầm kinh ngạc, hai con rối trẻ con chế tác tinh xảo xinh đẹp đột nhiên xuất hiện ở cửa sổ .
Đường Ninh bỗng dưng trừng lớn mắt, liền nhìn thấy hai con rối trẻ con này rõ ràng là bị người xách theo, đột nhiên liền bắt đầu chuyển động, bên cạnh chuyển động còn bên cạnh có người giúp chúng nó phối âm.
"Ninh Ninh, Ninh Ninh, nghe nói ngươi gần đây có chút không vui, đúng hay không?"
Có trời mới biết Hạ Lan Nhược đến cùng là thế nào phát ra loại thanh âm rõ ràng là của nam hài tám chín tuổi này.
Đường Ninh lúc này lộ ra biểu tình đặc biệt ngạc nhiên mừng rỡ, vì không ảnh hưởng đối phương phát huy, nàng dứt khoát đứng tại chỗ, cũng không có tiến lên.
Nhưng càng làm cho nàng kinh ngạc còn ở phía sau ——
"Đúng nha, Tử Sơ, ta có chút không vui, người bên ngoài thực sự quá đáng ghét, bọn họ đều nói ta không xứng với ngươi."
Con rối bé gái chải đọa mã kế, trên đầu còn cắm trâm Tiểu Ngọc, lại còn phát ra thanh âm nữ đồng tám chín tuổi.
(đọa mã kế)
Đây là tuyệt kỹ thần hồ kỳ thần gì thế!
Kiến thức tương đối ít, Đường Ninh lúc này miệng há lớn, liền có chút không khép được.
Hạ Lan Nhược, tên chữ Tử Sơ.
Nói cách khác hai con rối trẻ con trên cửa sổ, một là nàng, một là Hạ Lan Nhược.
Mà thời điểm Đường Ninh ngạc nhiên được không biết phản ứng sao mới tốt, tiết mục của hai con rối vẫn còn tiếp tục diễn ra.
Tử Sơ: "Nói bậy, bọn họ đều nói hươu nói vượn! Bọn họ căn bản cái gì cũng đều không hiểu, cũng không biết ngươi đến cùng tốt bao nhiêu, ta còn cảm thấy là ta không xứng với ngươi đây! Dù sao thanh danh của ta đã rất kém, cưới được nàng dâu so với lên trời còn khó hơn."
Ninh Ninh: "Thật sao? Ngươi không gạt ta?"
Tử Sơ: "Lừa ngươi ta chính là chó con, không cần để ý những lời người bên ngoài nói, bọn họ đều là người ăn no không có chuyện làm, ngươi nghe bọn hắn nói chuyện còn không bằng nghe ta nói, chí ít ta nói còn rất dễ nghe."
Ninh Ninh: "Phải không? Vậy ngươi bây giờ nói câu dễ nghe cho ta nghe đi."
Tử Sơ: "Ninh Ninh chính là tiểu tiên nữ thiện lương, xinh đẹp, dễ thương nhất trên thế giới này, vừa nhìn thấy ngươi, ta đã cảm thấy bông hoa cũng thơm, cỏ non cũng xanh, ngay cả trời cũng tươi sáng."
Ninh Ninh: "Ngươi nói dối, hiện tại trời đã tối rồi, ngươi nơi nào nhìn ra sáng chứ, liền biết ngươi đang gạt ta, đánh ngươi."
Tử Sơ: "A, ta chết đây..."
Con rối nam trực tiếp ngã trên mặt đất, còn làm ra vẻ gảy hai cái.
"Ha ha ha ha..."
Nhịn không được, Đường Ninh trực tiếp liền che miệng lại trầm thấp nở nụ cười.
Nàng hai ba bước liền đi tới trước cửa sổ, vừa vặn liền cùng Hạ Lan Nhược ngồi chồm hổm ở dưới cửa sổ của nàng, mới ngẩng đầu lên đối mặt đến cùng một chỗ.
Căn bản không nghĩ tới, mới giờ Tuất, liền thấy Đường Ninh ăn mặc thế này, Hạ Lan Nhược cứ như vậy duy trì tư thế nửa ngồi, nhìn thấy Đường Ninh xõa tóc dài đỡ góc cửa sổ nhìn ra ngoài.
Gió đêm thật lạnh, Đường Ninh không hề buộc tóc dài hơi có chút lộn xộn, lại nổi bật lên khuôn mặt nhỏ vừa mới rửa sạch, không nhiễm son phấn khéo léo trắng nõn của nàng, đôi mắt thì đen láy chẳng khác nào là lưu ly thượng đẳng nhất, cả người mềm mại vô hại giống như trẻ con mới sinh.
Ngửi ngửi trên người đối phương truyền đến dị hương nồng đậm, trong chốc lát, tâm Hạ Lan Nhược liền căn bản khống chế không nổi mà nhảy một chút lại một chút nhảy lên kịch liệt.
Hắn trố mắt giật mình mà nhìn Đường Ninh cùng bình thường hoàn toàn khác biệt , thẳng đến đối phương nhô ra tay mình, hướng con rối trong tay hắn xách theo sờ qua, Hạ Lan Nhược lúc này mới như ở trong mộng mới tỉnh lập tức cúi thấp đầu xuống.
"Hạ Lan Nhược, hai đứa trẻ này thật đáng yêu, là ngươi từ Bắc khu mua được sao? Lần trước ngươi dẫn ta đi qua, ta thế nào lại không thấy chứ? Ừm, vì cái gì ta cảm thấy dung mạo hai con rối này thật là giống ngươi cùng ta? Thật rất đáng yêu!"
Lực chú ý của Đường Ninh tất cả đều bị con rối hấp dẫn.
Thấy nàng thích, bởi vì luôn luôn yêu thích múa rối, ngày thường căn bản không cho phép bất luận kẻ nào sờ hắn con rối trẻ con này, Hạ Lan Nhược lại quỷ thần xui khiến đem hai con rối tất cả đều đưa tới trong tay Đường Ninh .
"Ngươi thích sao? Tặng cho ngươi."
"Tặng cho ta?"
Nâng con rối, Đường Ninh kinh ngạc bỗng nhiên ngẩng đầu.
"Đẹp mắt như vậy ngươi muốn tặng cho ta sao?Nhưng ta sẽ không thể thay đổi giọng điệu giống ngươi ."
Đường Ninh có chút do dự.
"Những lời kia kỳ thật cũng là ta sớm cùng người trong giang hồ biết khẩu kỹ học được, ngươi muốn học, ta cũng có thể dạy ngươi."
Hạ Lan Nhược không thèm để ý chút nào nói.
"Thật sao?"
Đường Ninh hơi có chút ngạc nhiên nhìn hắn, "Hi vọng ngươi đến lúc đó sẽ không ghét bỏ ta ngốc."
"Sẽ không, sẽ không. Mặc kệ ngươi có học được hay không ta cũng sẽ không chê ngươi ngốc."
Hạ Lan Nhược hoàn toàn không nhớ chính mình lúc trước nói qua Đường Ninh ngốc nhiều lần như vậy, chém đinh chặt sắt nói.
Nghe hắn nói, Đường Ninh ôm lấy con rối, lộ ra nụ cười xán lạn .
Thấy nàng cười, Hạ Lan Nhược cũng không khỏi tự chủ cùng nở nụ cười.
Hai người cứ như vậy đần độn mà cười với đối phương hồi lâu, Đường Ninh lúc này mới tựa như nhớ tới cái gì, một mặt kinh ngạc nhìn Hạ Lan Nhược .
"Không phải chứ, muộn như vậy, ngươi sao lại đột nhiên xuất hiện ở phủ tướng quân? Ngươi vào bằng cách nào?"
"Ta... Leo tường đến."
"Leo tường?"
Đường Ninh vô thức hoảng sợ nói, có thể cảm thấy thanh âm mình quá lớn, vội vàng bưng kín miệng của mình, lại qua một hồi lâu mới chậm rãi buông lỏng tay ra, thấp giọng lại hỏi, "Ngươi làm sao dám leo tường đến chứ? Nếu như bị người trong phủ tướng quân phát hiện, ngươi... Ngươi liền xong rồi biết không? Còn có, đến cùng cái gì việc gấp mà ngươi nhất định phải muộn như vậy tới tìm ta? Chắc không phải chỉ vì diễn múa rối cho ta xem như vậy thôi?
Đường Ninh có chút bất đắc dĩ.
"Không phải..."
Hạ Lan Nhược phủ nhận.
"Là bởi vì cái gì..."
"Hôm nay mẫu thân của ta cùng Tần phu nhân cùng nhau tham gia yến hội phủ Nam An hầu, ngươi cũng biết đúng không? Ta nghe ta mẫu thân nói, hiện tại bên ngoài truyền đi xôn xao lưu ngôn phỉ ngữ liên quan tới ngươi và ta, thậm chí... Thậm chí ngươi hình như còn muốn từ hôn, ta liền nghĩ, ngươi ngày ấy nên không phải chỉ là nhất thời xúc động, về sau tỉnh táo lại, liền hối hận không muốn gả cho hoàn khố như ta hay không, cho nên mới..."
"Không có!"
Hạ Lan Nhược còn chưa nói xong, Đường Ninh liền lập tức không kịp chờ đợi mà trả lời.
Nhưng đợi nàng trả lời xong, nàng mới phát giác chính mình đáp có chút quá vội vàng, trên mặt không khỏi liền nhiễm lên một tầng đỏ nhàn nhạt.
Dù vậy, nàng cũng không có muốn vì cái gọi là thận trọng cùng mặt mũi mà giấu diếm chút gì, ngược lại nghiêm túc nhìn về phía Hạ Lan Nhược trước mặt, "Ta không có hối hận, thật không có. Lúc ấy khả năng là do có nhất thời xúc động, nhưng về sau tỉnh táo lại, ta ngược lại cảm thấy gả cho ngươi có thể là quyết định chính xác nhất của ta. Ngươi yêu cô nương khác, ta đối với Cảnh ca ca trong lúc nhất thời cũng không cách nào hoàn toàn đem cảm tình buông xuống, ta cảm thấy có lẽ hai chúng ta về sau có thể giúp đỡ hỗ trợ lẫn nhau, thành công thoát ra, ngươi cảm thấy thế nào?"
"Đương nhiên được."
Hạ Lan Nhược mỉm cười trả lời.
"Vậy ngươi sau khi thành thân sẽ tốt với ta sao?"
Nghĩ nghĩ, Đường Ninh vẫn còn có chút thấp thỏm hỏi một câu như vậy.
"Đương nhiên, ngươi đến lúc đó chính là thê tử của ta, ta không tốt với ngươi còn có thể đối tốt với ai đây?"
Hạ Lan Nhược không chút do dự đáp.
Nghe nói, Đường Ninh trực tiếp liền nhìn ánh mắt của đối phương .
Hai người cứ như vậy một người đứng trong cửa sổ,một người đứng ngoài cửa sổ, bốn mắt nhìn nhau, trừ gió đêm còn có chút thổi, liền không còn thanh âm gì khác.
Ai ngờ đúng lúc này, cửa phòng Đường Ninh bỗng nhiên bị người bên ngoài gõ, cũng đánh gãy hai người đang chảy xuôi đưa tình ôn nhu.
"Ninh Ninh, con đã ngủ chưa? Ta có thể vào không?"
Vừa nghe đến thanh âm Tần phu nhân, Đường Ninh liền lập tức bị giật nảy mình.
Nàng thất kinh mà nhìn thấy Hạ Lan Nhược một chút liền ngồi xổm xuống, lại đưa tay đem con rối nhét mạnh vào dưới đệm chăn của mình, nàng lúc này mới mở cửa phòng ra, cho Tần phu nhân tiến vào .
Sau đó Tần phu nhân vừa đến liền đối với Thanh Bình trưởng công chúa khen không dứt miệng, nói là hiện đang hoàn toàn yên tâm, đồng thời cũng nói Đường Ninh đừng quá mức lo lắng chuyện năm sau gả vào phủ quốc công, ngày tốt lành sau này còn ở phía sau!
Đang nói chuyện, Tần phu nhân thấy ánh mắt Đường Ninh luôn luôn lướt qua hướng cửa sổ .
Lúc này bà liền đứng dậy hướng cửa sổ đi đến.
Vừa nhìn thấy động tác của bà, Đường Ninh liền lập tức giật mình một cái, "Nương! Người hướng cửa sổ bên kia đi đến làm gì?"
"Ta còn hỏi con làm cái gì đó? Vừa mới khỏi bệnh nặng liền mở rộng cửa sổ như vậy, nếu là ngã bệnh thì làm sao ?"
Nói xong, Tần phu nhân liền không chút do dự đóng lại cửa sổ.
Đường Ninh lập tức nhẹ nhàng thở ra.
"Ninh Ninh chuyện gì xảy ra? Ta thấy con hôm nay giống như có chút không đúng, còn có sao lại nhiều mồ hôi thế này, đừng lại ngã bệnh chứ?"
Nói chuyện, bà liền đưa tay sờ trán Đường Ninh.
Không cảm nhận được nhiệt độ khác thường Tần phu nhân cau mày để tay xuống, "Không có việc gì mà, vậy những mồ hôi có phải do nóng hay không? Không được, ngày mai lại gọi Minh thái y đến bắt mạch bình an cho con một chút, hôm nay con sớm đi nghỉ ngơi đi, nương không quấy rầy con nữa."
"Vâng!"
Đường Ninh dùng sức nhẹ gật đầu, liền đưa Tần phu nhân đi ra ngoài.
Chờ tai nghe tiếng bước chân Tần phu nhân từ từ đi xa, nàng mới rốt cục nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó nàng lại tới trước cửa sổ, cẩn thận từng li từng tí đem nó mở ra, mới khẽ gọi một tiếng Hạ Lan Nhược, nam nhân bạch y liền lập tức đỉnh đầu có hai mảnh lá cây, xuất hiện ở trước mặt của nàng.
Thấy thế, Đường Ninh lập tức không nhịn được cười lên.
Nàng cười, Hạ Lan Nhược cũng cười, hai người đều ngốc.
[Độ hảo cảm Hạ Lan Nhược: .]
h-h //
Hơn chữ