“ Cậu cần phải để ý kĩ đến cô gái đó.”
Aikawa-san khoanh tay lại.
Ừm, chị đừng có mà ngồi trên ghế sofa mà chưa cho phép của em được không chứ. Nếu không thì tôi sẽ đưa Aikawa-san vào phòng nô lệ lần nữa và sau đó tôi sẽ lại ngồi trên ghế sofa trong khi thưởng thức toàn bộ bờ mông của cô ấy. Cũng không tệ. Cô ấy có thể ngồi lên sau tất cả.
“ Mà, em có thể ngồi trên sofa không thế? Trên sàn nhà cũng được, em không muốn tiếp tục thế seiza nữa đâu.”
“Chà, cậu nói điều này làm như quan trọng lắm vậy?”
Dù sao thì tôi cũng là boss mà. Đây là phòng của tôi, cũng là lãnh địa của tôi mà .
“ Vì cậu đã phạm sai lầm và làm cho cô gái đó nghi ngờ! Còn cản trở kế hoạch của cậu nữa.”
“Dù chị có nói như thế thì em cũng đâu có biết là những trang bị đó không bán trong thành phố chứ, vì thế nó không được xem là sai lầm được.”
Tuy nhiên Aikawa-san, lại ngông cuồng một cách thái quá theo cách nào đó phát ra một tiếng thở dài vô vọng.
“ Tại sao cậu lại ngu vậy chứ? Cậu chẳng biết suy tính gì cả à? Cậu mà cứ có những biểu hiện kì lạ như vậy thì điều gì sẽ đến hả? Đây là những điều cần thiết cho mục đích của chúng ta, chỉ cần uy tính trước mọi chuyện và nếu cậu không suy nghĩ kết hợp với hành động , thì mọi thứ sẽ không theo như ý muốn được.”
Nghe thì bực mình thật, nhưng những điều chị ấy nói cũng đúng. Những gì mà chúng tôi sắp làm bây giờ, tôi tự hỏi nó sẽ hệ trọng như thế nào. Thật là một sai lầm không đáng kể, nó có thể lấy đi mạng sống của toàn bộ lớp tôi.
“ Nói gì thì nói , hãy hành động cẩn thận , thật cẩn thận vào.Tức giận trong công việc là điều bình thường, chúng ta có thể làm lại, nhưng hoàn cảnh của chúng ta bây giờ khó mà sửa lại. Là hành động của chúng ta, cậu đừng quên là điều này có thể ảnh hưởng đến cuộc sống của nhiều người đây.”
“….Em hiểu ạ.”
Tôi bật dậy đứng lên.
“ À đúng rồi Aikawa-san. Trước khi em trở lại Caldart, chị có thể dẫn em tham quan lâu đài này chứ?”
“ Ở đây ư? Tại sao?”
“ Thực sự thì em chả biết kết cấu bố trí của lâu đài này một tẹo nào cả, nhưng em có thể hỏi thuộc hạ của mình chỉ dẫn nhưng vấn đề sẽ là lòng trung thành của họ sẽ giảm đi mất.”
“ Hiểu rồi, điều này là khỏi bàn cãi.”
Aikawa-san gật đầu đứng dậy khỏi ghế sofa.
“ Tôi hiểu rồi. Vì đã làm việc chăm chỉ suốt sáu tháng qua như một nô lệ nên tôi biết rất rõ về nơi này. Từ những nơi coi là thiết yếu , tôi sẽ dẫn cậu đi xung quanh.”
Aikawa-san mỉm cười tự hào, tôi nghĩ chị ta đúng là một Onee-san đáng tin cậy.
ððð
Vì vậy Aikawa-san đã quyết định dẫn tôi tìm hiểu xung quanh bên trong lâu đài của Ma Vương. Hiện tại thì đây là một chuyến du lịch kì ảo bên trong lâu đài của Ma Vương. Đây là sự khởi đầu của một sự hấp dẫn và thú vị
“ Doumeguri-kun.”
“Shi~! Thật hỗn xượt. Ngươi phải gọi ta là Ma Vương mới đúng.”
Vừa nói tôi vừa kéo sợi dây xích trong tay.
“~Gu! Đừng kéo nữa.”
“ Dù sao thì trong mắt mọi người em là Ma Vương. Vì vậy chúng ta cần phải cẩn thận hơn chứ.”
Khi nhờ Aikawa-san dẫn đi xem lâu đài thì tôi đã gắn một chiếc vòng cổ lên cô một cách không ngần ngại. Tuy nhiên, Aikawa-san lại không thích nó.
“ Tôi nghĩ đây không phải là sự trả thù của cậu…”
“ Làm gì có. Vì sự an toàn của nhau---,shi~im lặng nào.”
Tôi nhận ra có người phía trước hành lang, cơ thể tôi trở nên đông cứng lại vì căng thẳng.
“ Ô, không phải là Ma Vương đây sao? Ngài đang làm gì vậy?”
“ Đôi tay trên đầu cậu ta giật giật, đó là chỉ huy của binh đoàn ma quỷ, người sói Gracia.
“ Gracia. Như ngươi thấy đấy. Ta đang tản bộ cùng thú cưng của mình.”
T, Thú cưng!? Đó là những gì mà đôi mắt hằng tơ máu của Aikwa-san đang hỏi.
“ Ễ ~, hay thật. Nhưng đừng để nó tiểu tiện quá nhiều trên hành lang đấy.”
Gracia vừa cười vừa nói.
“ Ừm. Ta sẽ dạy dỗ nó thật đúng cách và cẩn thận.”
Nước mắt Aikawa-san bắt đầu chảy ra, nghiến răng nghiến lợi, chà, tôi không còn lựa chọn nào cả, chị chỉ cần chịu đựng thôi, xin thứ lỗi. Aa, tôi cảm thấy đáng sợ quá.
Gracia vẫy tay kèm theo một nụ cười rạng rỡ rồi lướt qua tôi.
Nó như là…bạn biết đấy.
Mặc dù cậu ta là một con quái vật nhưng lại điềm tĩnh một cách bí ẩn. Dù thế trạng thái máu lửa sẽ nổi lên khi chỉ số LOYALTY giảm xuống. Tuy nhiên, từ lúc giao tiếp với những người cùng lớp ở Caldart thì tôi cảm thấy nhẹ nhàng hơn khi ở đây.
Rốt cuộc, đây cũng không phải là một con người trong thực tế, phải chăng vì đó là một nhân vật trong game?
Khi nhận ra thì từ lúc nào Aikawa-san đã nhìn tôi bằng một biểu cảm khá tinh tế.
“Có chuyện gì vậy? Vì đã an toàn rồi nên chúng ta nên đi tiếp nào.”
“…Biết rồi.”
Gật đầu đáp lại, Aikawa-san bắt đầu được tôi dắt đi. Trong khi đang đi qua hành lang với trần nh2 cao vút, tôi có thể nhìn thấy bên ngoài cửa sổ. Trong con mắt tôi có thể thấy những bức tường của lâu đài, một khu vườn và tòa nhà bên trong và một tòa tháp ở hai bên.
“ Đây là vùng Viễn Đông của lục địa Bargaia. Qủy quốc Hellandia. Hellandia này được cai trị bởi Ma Vương Hellshaft và đây là lâu đài của hắn ta, Infermia. Đúng chứ.”
Đó là thông tin thiết yếu . Đương nhiên là tôi đã đọc qua hết rồi. Mà , tôi cũng đã quên đi một chút về tên cần nhớ và nơi bố trí .
“ Infermia, khi nhìn bằng mắt của loài chim thì nơi này sẽ là một hình ngũ giác. Và nó được bao quanh bởi những bức tường gồ ghề cao vút nhằm ngăn chặn sự xâm lược của kẻ thù. Phía trước là cánh cổng được mô phỏng theo khuôn mặt của một loài quỷ, một số cơ sở và một khoảng sân rộng. Ngoài ra còn có một nhà tắm công cộng lớn với nhiều cơ sở tập thể dục khác nhau…và thậm chí còn có một bãi pháp trường trong nhà hát nữa.”
Trở thành kẻ phản diện, chương trình phúc lợi đươc hoàn thành…ể? Thi công mặt bằng?
“ Bên trong lâu đài là một khu vực chung, đươc chia thành các vùng dưới sự thống trị của thuộc cấp dưới trướng Ma Vương ở Hellandia. Hellandia có bốn quân đoàn, cả bốn quân đoàn đều là tùy tùng của Ma Vương.”
Theo thứ tự là Gracia, Andora, Forneus và Santanakia.
“ Nơi mà chúng ta đang ở đây là tòa tháp của Ma Vương nằm ở trung tâm của Infermia. Tầng trên là phòng riêng của Hellshaft, một nơi của Hell Sector dung để họp bàn các vấn đề chính trị như là phòng hội nghị vậy. Tầng dưới là hội trường dành cho Ma Vương để giải quyết mọi việc ở Hellandia.”
Tôi nghĩ chính là nơi đó . Là nơi mà Andora suýt giết tôi. Trông nó như một nơi khiến tôi bị tổn thương. Nghĩ vậy tôi không dám nhìn vào trong. Từ cầu thang đi sâu xuống là tầng hầm.
“ Có một nhà kho dưới tầng hầm. Trong đó là kho báu, vũ khí và còn nhiều hơn nữa. Ở nơi sâu nhất có một thứ rất quan trọng.”
Tiếp tục đi sau xuống cầu thang, chúng tôi đã đến tầng 30 của tầng hầm và ở đó có một ngôi đền lớn.
“ Cái gì thế này…”
Trong tầng hầm có một cái hố lớn. Mặc dù trần nhà trông rất xa xỉ nhưng diện tích lại không nhiều. Một bên là khoảng 100 mét, nhưng nó chắc chắn đủ rộng cho tiêu chí của một tầng hầm. Một nơi mà bầu không khí rất thiêng liêng phù hợp với không gian.
Hành lang được bao phủ bởi các bức tường. Xét theo 5 bước vào vị trí , chính xác hơn nó như một tòa nhà sáu tầng. Sàn nhà như một khu vườn đầy hoa và cây xanh như được thiết lập sẵn.
Từ phía sau là một tòa nhà tương tự như một nhà thờ theo lối kiến trúc gothic.
“ Đây là nơi quan trọng nhất trong lâu đài của Ma Vương, Infermia. Cổng Địa Ngục.”
Tôi nuốt nước bọt.
“ Đây là…”
Tôi và Aikawa-san tiếp tục dạo bước trong khu vườn dưới tầng hầm rộng lớn. Sau đó, chúng tôi bước vào ngôi đền đang được chống đỡ bằng một cây cột dày. Đi thẳng về phía trước đến cuối con đường, có một cánh cổng lớn ở đó trên bức tường phía sau ngôi đền. Tôi bước đến gần, ngắm nhìn vẻ trang nghiêm của nó.
“ Đây là… Cổng Địa Ngục.”
Khắc lên bức họa của ác quỷ và thiên thần hai bên, nó là một cánh cổng rất tráng lệ. Hình ảnh màu xanh của nó đậm chất thần thánh, đó nếu là cánh cổng khi là một vị thần.
Đây là cách duy nhất để trở về thực tại…cánh cửa dẫn đến thế giới khác.
“ Cậu phải bảo vệ cánh cổng này cho đến chết. Không để bất cứ kẻ nào đi qua.”
Tôi bị choáng ngợp bởi sự hiện diện của cánh cổng. Infermia này và tôi, Hellshaft. Mọi người nói rằng của hai tồn tại chỉ để bảo vệ cánh cổng này, và tôi đã hiểu tại sao lại thế.
“ Có nghe gì không hả? Doumeguri-kun?”
Sự xuất hiện của Asagiri và những người bạn cùng lớp khác của tôi, những người không nên ở đó, là điều mà chính mắt tôi đã cho thấy. Bỏ rơi có tôi, bọn họ rất hạnh phúc và vui vẻ đi qua Cổng Địa Ngục.
Sauk hi vượt qua Cổng Địa Ngục- tất cả cơ thể họ trở thành những hạt ánh sang, vỡ vụn và tan biến.
Ngay đó, tôi đáp lại khi cố tình rời mắt khỏi cánh cổng.
“ Em sẽ. Sau tất cả, em là, Hellshaft.”
Nhìn lại bản thân mình, Aikawa-san khẽ nói với giọng dịu dàng.
“ Tiếp theo, hãy trở lại Caldart. Và đừng phạm sai lầm nào nữa.”
---Eh?
“Iya, em dự là sẽ nghỉ ngơi một chút tại Infermia, chỉ một chút thôi.”
Đôi mắt Aikawa-san co giật.
“ Đừng có lười biến nữa! Đi nhanh lên và điều tra hành động của chúng đi! Không ý kiến gì cả.”
“ D,Đợi iiiii~!”
Tôi chạy thật nhanh khỏi đây và trở về Caldart với dịch chuyển tức thời.
ððð
Một buổi chiều êm đềm. Tại đồng cỏ nơi cây cối um tùm, mười hai người của Guide 2A tụ họp lại.
“ Vậy thì mọi người đã có mặt đầy đủ chưa? Hãy tổ chức một cuộc săn trên cánh đồng nào. Chúng ta sẽ tự mình hành độc độc lập, mục tiêu là kiếm được 100 sol. Tốt nhất là thách thức với những quái vật cấp cao và xin đừng chết nhé.”
Dù sao thì cũng được hồi sinh , có chết cũng sao đâu chứ? Đó là những gì tôi nghĩ, nhưng khi nghe kĩ hơn thì dường như có một hình phạt nào đó.
Mặc dù cấp độ không giảm, nhưng điểm kinh nghiệm sẽ trở về 0. Nói cách khác, bạn không thể tăng cấp nếu điểm kinh nghiệm tiếp tục về 0. Tuy nhiên cấp độ vẫn giữ nguyên vì vậy nó là một cập độ hơn cấp độ 1 một chút.
Hình phạt ngẫu nhiên. Tôi hỏi Aikawa-san, có vẻ như đó là một bug mà cô nói.
Lịch trình hôm nay là tiêu diệt lũ quái vật trên cánh đồng một cách triệt để và lấy vật phẩm của chúng. Sau đó bán nó trên chợ, về cơ bản đây là một nghề nghiệp để kiếm tiền trang trải.
Ngoài ra còn có thể kiếm thêm kinh nghiệm cùng lúc. Khi số điểm kinh nghiệm được tích lũy đủ, kỹ năng sẽ được tăng lên, và trình độ cũng vậy. Nếu tiếp tục lặp lại các trận chiến với lũ quái, khả năng tấn công và phòng thủ cũng sẽ tăng lên.
Tuy nhiên, thật khủng khiếp khi đi chung nhóm với nhau ? Dù nó rất phổ biến trong các trường học, tôi luôn luôn là kẻ cuối cùng. Vì thế chỉ có thể dựa vào sức của giáo viên. Tôi chỉ có một mình, bị ép buộc tham gia với những người khác.
Trong tất cả những người chung nhóm tôi, có một khuôn mặt khó chịu cứ làm tôi nhớ mãi. Iya, tôi thậm chí chả cần tham gia cái nhóm đặc biệt này. Cho dù tôi có một mình đi nữa, vì chúng tôi điều có địa vị ngang nhau trong vấn đề này, tôi đành phải chịu đựng. Trong long tôi giờ đang tụng kinh, tốt hơn hết là nên tránh xa bọn chúng ra để không gây phiền toái nào, đây chính là sự cân nhắc trong tim tôi. Nhưng đó là sự thật.
Đây là một thế giới trò chơi! Là một thế giới khác! Tôi sẽ bắt đầu như một người khác!
---Um?
Dường như các nhóm đã được phân chia xong.
Ba người, bốn người, tổng cộng là 11 người trong nhóm bốn người như thế là khỏi bàn cãi. Ngay cả Shizukuishi, đối với tôi cũng thật là nỗi lo trăn trở.
Thấy không? Có ai nói bắt chuyện với đâu?
Tuy nhiên, mọi người đều nói về “ Hôm nay cậu sẽ đi đâu?” Và cứ thế mà bắt đầu bước đi.
Mà, tất cả đều vẫn ổn. Nhưng có một nơi tôi muôn đến. Rốt cuộc thì dù tôi có thể giết chết được lũ quái thì tôi cũng sẽ không tích lũy được kinh nghiệm nào. Khi đang ở hình dáng con người tôi sẽ không lường trước được khi nào mình sẽ chết nên trái tim tôi trở nên đập nhanh hơn. Tôi nên khởi động một chút có lẽ tốt hơn.
Tôi có thể quay lại Caldart và bí mật điều tra mọi ngóc nghách của thành phố hoặc có thể trở lại Infermia để nâng cao < LOYATI> của Hell Sector.
Đang suy nghĩ như vậy, một cô gái nhìn sang tôi.
“A, mọi người đợi đã! Còn Doumeguri-kun.”
Nhớ đến sự tồn tại của tôi, Ichinomya gãi đầu.
“Aa, đúng rồi.Etto, cậu có muốn vào nhóm của Ogiya không? Vì nhóm đó chỉ có 3 người bao gồm cả Ogiya thôi.”
Tuy nhiên, Omiya lại có một biểu hiện chán chường.
“Eh~? Khoan đã? Tớ đang lên kế hoạch sẽ quét sạch khu rừng hắc ám đấy. Tớ không có nói cậu ấy là trở ngại đâu, nhưng có một chút.”
Mày nhớ đấy!
“ Vậy thì nhóm của tớ thì sao? Được chứ ,Akira-kun”
Asagiri vui vẻ hướng về Ichinomya.
Không cho Ichinomya trả lời, Busujima phàn nàn.
“ Ơ, nhưng hôm nay Akira sẽ phải đấu với bọn thằn lằn gấu. Hay đúng hơn thì cậu đừng tự tiện quyết định chứ Asagiri-san?”
Đến nhóm còn lại, chúng khó chịu đảo mắt sang chỗ khác. Asagiri chống tay lên eo, khuôn mặt trở nên chán nản.
“ Được thôi. Vậy tớ sẽ đi cùng Doumeguri-kun, mọi người có thể đi săn được rồi đó.”
“Eh? Nhưng …Asagiri.”
“ Đừng lo lắng quá Doumeguri-kun. Cũng tốt mà, phải không? Busujima-san, và Akira-kun nữa.”
Ichinomya buôn lời đáp lại “ Tớ xin lỗi”, nhưng Busujima lại khá là hào hứng với một nụ cười. oi,oi, con nhỏ đó thích thế à.
Vì một sự kiện bất ngờ đó mà chỉ có tôi và Asagiri với nhau, cô ấy sẽ chỉ dẫn cho tôi.
“ Vậy thì chúng ta xuất phát nào.”
Asagiri nở một nụ cười thúc giục tôi. Đáp lại nụ cười rạng rỡ ấy, tôi trả lời lại.
“Ừm.”
Các nhóm khác cũng đã biến mất, cả hai chúng tôi cũng bắt đầu tiến về phía cánh đồng.
“ Cậu sẽ đi đâu”
“ ừm. Có một nhiệm vụ cho người mới bắt đầu. Đối với chúng tớ thì chưa làm nhiệm vụ đó, nhưng nó sẽ rất phù hợp với Doumeguri-kun.”
Một dòng sông chảy giữa một đồng cỏ rộng lớn. Đi dọc theo dòng chảy của con sông, tôi có thể thấy một khu rừng.
“ Mình tự hỏi nơi này có tốt không…”
“ Asagiri vừa đi vừa mở bảng trạng thái củA mình, những ngón tay lướt qua lại trong không khí. Rốt cuộc màn hình trạng thái cũng chỉ xuất hiện cho một cá nhân, khi làm điều này tôi trông như đang làm gì với không khí ấy.
“ Được rồi. Nơi này khá ổn. Tớ đã nhận nhiệm vụ cho người mới rồi.”
“ Thế, nhiệm vụ là gì?”
“A, nhớ rồi. Tớ quên mất.”
Asagiri mỉm cười lè lưỡi ra. Biểu cảm trên khuôn mặt thay đổi, dễ thương quá đi mất.
“ Đó là giết 5 con quái vật như cừu Barret. Vì vật phẩm đạt được là len nên cậu có thể bán nó ở Caldart, cậu sẽ đạt chỉ tiêu.”
Ra là thế.. .Vậy đó là yêu cầu nhất định cho người chơi mới.
“ Hora, khẩn trương lên nào và chúc may mắn.”
“ O..ừm.”
Con cừu Barret với những chiếc sừng rất lớn cùng bộ lông trắng muốt đang cắm cuối gặm cỏ. Nó có khuôn mặt còn quái dị hơn con cừu nữa chứ, trông như đang bực bội với những nếp nhăn và đôi mắt kì lạ.
Để tránh bị nó phát hiện, tôi chầm chậm tiếp cận từ phía sau. Trên tay cầm thanh kiếm, quan sát động tĩnh.
“ Đúng, đúng. Cứ như thế.”
Tôi khá cẩn trọng vì Asagira rất nghiêm túc khi bắt chéo hai tay lại. Tôi cảm thấy khá áp lực khi bị quan sát chặt chẽ như thế như thế.
Tôi vung thanh kiếm vào con Barret một cách dứt khoát. Chạm vào chùm lông tơ, thanh kiếm của tôi ấn sâu vào vào lớp da thịt dày. Một ký tự số 10 xuất hiện sau đó.
Con cừu Barret tức giận quay lại. Xem tôi là kẻ thù, nó xông lên. Đúng như tên gọi, đòn tần công trực tiếp của nó nhanh như một viên đạn. Tức thì, cơ thể của tôi bị thổi bay.
"Gu waa a~!"
Cơ thể tôi lăn lốc trên mặt đất, số 40 hiện lên. Oi oi, nếu tôi mà bị tấn công thêm hai lần nữa thì sẽ chết mất! Nếu không thận trọng hơn đòn tấn công kế tiếp sẽ kết thúc mọi chuyện!? Mình nên làm thế nào đây
Không quan tâm đến xung quanh, Barret lại lao nhanh về phía trước.
"Gu waa a~!"
Bản thân phát ra những lời hốt hoảng. Asagiri liền lao ra trước mặt tôi.
"Asagiri~!?"
Cô ấy đã trang bị vũ khí từ lúc nào, ngay đó cô ấy chạm trán với con cừu Barret bằng một tấm khiên kim loại. Ngay lập tức, một cú đánh nhẹ nhàng của thanh kiếm được tung ra. Cơ thể của con cừu Barret nổi lên số 100.
“ Nào, đứng lên. Thêm lần nữa nào!”
"…….Ou!"
Tôi gượng dậy chém về phía con cừu đáng sợ ấy bằng tất cả sức mạnh của bản thân. Số 20 hiện lên cùng với bộ len trắng, cừu Barret đã bị hạ.
“ Chúc mừng, Doumeguru-kun! Cậu đã hạ được cừu Barret~! Thành quả đầu tiên của cậu.”
Như thể đó là sự chiến thắng của mình, khuôn mặt Asagiri nở một nụ cười thích thú.
“ Ma…maa làm gì có, nhờ có Asagiri xông lên ấy chứ, cảm ơn cậu nhiều.”
Hơi thở trở nên dồn dập, tôi trả lời đứt quản.
Cơ thể cừu Barret ngã xuống, co giật và bắt đầu tan biến thanh những hạt ánh sang. Cùng lúc đó, một âm thanh điện tử nhạt nhẽo vang lên, từ góc nhìn của tôi xuất hiện một biểu tượng.
Một của sổ list hiện ra khi tôi chạm vào biểu tượng ấy. Ở đó có một tấm len hiện lên.
Nhiệm vụ của tôi đã sớm kết thúc, tôi mệt mỏi thở dài.
“ Điều kiện là còn 4 con.”
Asagira đúng là một Sparta.
“ C… đây là.”
Đột nhiên, một bầu không khí lạnh lẽo kéo đến. Bước chân trở nên hỗn loạn lên.
“ Đây là sương mù à?”
“ Trông như là thế. Nhưng bất ngờ thật khi lại có sương mù trong khu đồng bằng này, thật là bất thường.”
Có gì đó đang xảy ra. Trước mặt tôi lại xuất hiện cửa sổ thêm lần nữa.
--- Giới thiệu nhiệm vụ.
“ Asagiri? Có phải đây là…”
“ Đó là một nhiệm vụ ngẫu nhiên! Bắt buộc ta phải nhận nó.”
Biểu hiện của Asagiri đột nhiên thay đổi.
Cấp độ yêu cầu của nhiệm vụ là 17. Nhưng mọi người đều đang ở mức 15, nhiệm vụ này khá rỏi ro. Nó không có gì là lạ khi biểu hiện của Asagiri thay đổi nghiêm trọng cả.
“ Hãy thoát khỏi đây nhanh nào.”
Asagiri bắt đầu chạy đi, tôi cũng chạy theo sau.Tuy nhiên, cơ thể tôi trở nên di chuyển nặng nề.
“C,Cái gì…đây là?”
Cơ thể của tôi không thể duy chuyển về phía trước như thể bị thứ gì đó vô hình cản lại.
Asagiri cũng lắc đầu khó hiểu. Tôi mở Menu xác định nhiệm vụ bất ngờ này một lần nữa.
“Etou, dò tìm và tiêu diệt Pháp sư Grim cấp độ 17. Nhưng xung quanh đây có kết giới ma thuật nên không thể rời đi khi đánh bại được nó. Thời tiết như này là bằng chứng.”
Asagiri đặt tay lên trán ra chiều chán chườm.
“ Tớ xin lỗi Doumeguri-kun. Vì đã kéo cậu vào nhiệm vụ này…”
“ K, Không sao cả. Đó không phải là lỗi của Asagiri đâu.”
“ Uun. Dù đây là nhiệm vụ cho người mới vào nhưng tớ lại không ngờ đùng một cái lại xuất hiện một nhiệm vụ như thế. Thành thật xin lỗi---“
Một giọt nước rơi vào mũi tôi. Mùi hương của mưa bất ngờ bao trùm xung quanh .
“ Uwa, trời đổ mưa rồi.”
Mưa cứ trút xuống cánh đồng, hương thơm rạo rực từ cây xanh cũng dâng lên.
“ Dù trông bảng hướng dẫn có viết rằng thời tiết có thể thay đổi đột ngột. Chắc nó như thết này đây.”
Trong khi đó thì mưa lại bắt đầu lớn hơn.
“ Đợi đã, đây không phải là…”
“C,Chúng ta không cứ thể ở đây được. Mau tìm chỗ trú nào! Theo tớ!”
Mặc cho mưa cứ trút xuống, Asagiri cắm cổ chạy. Giữa trận mưa như lũ xã này, tôi dõi theo cánh lưng của Asagiri. Thật đúng là một cơn mưa tuyệt vời.
Chính xác thì như một cái xô nước bị lật, là một điều kiện thuận lợi. Nhưng trong trò chơi này thì cũng đâu nhất thiết là phải thay đổi thời tiết chứ?”
Chuyện này quá cực đoan đi! Maa, Tôi nghĩ là do mình chưa điều chỉnh chính xác lắm. Nhưng cứ thuận mà theo, phàn nàn mãi sẽ phát sinh rắc rối mất. Nước tích tụ từ đôi ủng tạo ra cảm giác khó chịu và cái quần cũng trở nên ướt sung.
“ May mắn thật! Một tí nữa là!”
“T,tớ nghĩ vậy.”
Để không bị lấn át bởi tiếng mưa, tôi cất cao giọng. Ngay sau đó, một bóng đen to lớn xuất hiện trong cơn mưa.
“ Chúng ta có thể trú mưa ở đây.”
Đây là một ngôi nhà theo phong cách Châu Âu. Một tòa nhà gỗ hai tầng và một ống khói lớn trên mái hình tam giác. Có lẽ là ngôi nhà của một NPC nào đó? Tuy nhiên, Asagiri không gõ cửa mà lại lao thẳng vào.”
“ Ở đây sẽ an toàn. Quái vật sẽ không vào nhà được.”
“Haizz--- Tớ cảm thấy thật phát chán .”
Toàn thân ướt sung. Hai người bọn tôi như vừa nhảy vào một hồ bơi.
“ Nhưng căn nhà này là sao?”
Ngôi nhà này không có đèn và nội thất nào cả, nó đã bị bỏ hoang. Thứ duy nhất bên trong là một lò sởi trên tường. Vậy có ống khói tên mái nhà lí do là cái lò sưởi này.
Chẳng có đồ đạc gì cả, chỉ có một tấm thảm trải dài gồ ghề trên sàn nhà. Nếu có cái sàn này thì tôi có thể nghĩ ngơi.
Asagiri sấy tóc từ lúc nào, viết ra bằng hai tay.
“ Tớ đã sử dụng nơi này để nghỉ ngơi trước đây, mặc dù hơi trống trải. Có thể nghĩ ngơi ngay và tiền cũng không bị trừ đi.”
Nơi này có thể được sắp xếp cho các nhân vật NPC. Hoặc chỉ là một dữ liệu tạm thời của một ngôi nhà.
“ Tớ thấy khá ổn mà, rất tốt đấy chứ.”
“ Tớ cũng nghĩ vậy, ne…ắt xì~ shun!”
Uwa, thật là một cái hắt hơi dễ thương.
Mặt Asagiri đỏ bừng lên, tôi khép miệng lại.
“ Tớ, tớ lạnh quá. Chúng ta nên thay quần áo và sưởi ấm ngay.”
May mắn là có cả đống củi nằm gần lò sưởi, Asagiri thì đang chuẩn bị những vật phẩm để có thể thắp lửa, tôi thì thắp sáng lò sưởi.
Bên ngoài thì mưa vẫn đang trút xuống, đúng là một đêm ảm đạm. Vì trong nhà không có ánh sang nên nguồn sang duy nhất của chúng tôi là lửa trong cái lò sưởi này.
Cái ấm ấm áp lan truyền khi tôi đặt tay hơ vào lò sưởi, vì thế nên chúng tôi sẽ không sợ bị đóng bang trong mọi trường hợp.
“ Cậu có thể thay trang phục sau khi…”
“ Doumeguru-kun, cậu… còn một bộ quần áo nào không?”
Vì không mang theo bộ nào nên khá là rắc rối. Còn một thứ khác mà tôi đang mặc trên người, đó là bộ giáp của Ma Vương. Nhất quyết không nên mặc nó vào.
“ Có ổn không khi đang ướt như này bu bu~kushon.”
Uh-oh, lạnh quá.
“ Không tốt đâu. Cậu vẫn có thể bị cảm khi ở thế giới này mà, biết chứ? Non…Shizukuishi đã bị cảm nên đã ngủ li bì suốt ba ngày đó.”
Ể, đùa à? Mọi chuyện giống ngoài đời điều có thể xảy ra khi ở đây ư?
“ Nhưng mà, tớ đâu còn bộ nào khác…”
Tôi sẽ khỏa thân nếu cởi quần áo ra, vậy nên cần phải có thứ gì đó tương tự như vải…
Cái rèm cửa bất ngờ lọt vào mắt tôi. Tôi nên tạm sử dụng nó.
Tôi bắt đầu tháo rèm cửa ra. Ô, Thoải mái một cách ngạc nhiên. Chiếc khan mang lại cảm giác mềm mịn, về cơ bản là rất hoàn hảo để lau cơ thể. Tôi quấn cái rèm quanh người như một cái áo choàng.
“ Xin lỗi cậu vì dáng vẻ này của tớ, Asagiri. Tớ sẽ bị cảm mất, có ổn không nếu tớ cởi hết trang bị ra?”
Asagiri đỏ mặt, quan sát phần thân dưới thô thiển của tôi. Với một âm thanh khe khẽ, cô ấy đang đấu tranh về điều gì đó.
“ Asagiri?”
“Tớ, không phiền đâu. Không sao cả…”
“ Tớ biết rồi. Iya, Tệ thật. Tớ hiểu mà. Tớ sẽ tránh xa cậu nhất có thể. Cậu có rất nhiều trang bị mà, đúng là hoàn hảo thật.”
Asagiri đột nhiên đứng dậy.
“T, Tớ cũng…rèm cửa, xin cậu.”
Ể?
Nhìn vẻ mặt lơ đảng của tôi, Asagiri nói tiếp như thể bị khiêu khích.
“ A, sau cùng thì! Không tránh được! Vì mang theo nhiều vật phẩm quá nên tớ đã quên lo mình…”
Aa…Tôi nên làm gì bây giờ.
Tôi im lặng đưa cho Asagiri một nửa tấm rèm trên người mình.
“ Không biết nên nói như thế nào, cái đó…tớ sẽ tự kiểm điểm.”
Đôi tai Asagiri đỏ ửng lên, nhận tấm rèm từ tay tôi.
Asagiri quấn chặt rèm cửa quanh người, cơ thể cũng không quá phô trương. Tôi xác nhận lại một cách cẩn thận. Thở dài và nhìn trộm từ bên phía tay phải của tôi, tôi không thể không ngạc nhiên trước làn da trắng của cô ấy. Asagiri thao tác màn hình menu của mình.
Phía sau tấm rèm là sự hiện diện của bộ trang bị gắn liền trên cơ thể của Asagiri. Sự biến mất của nó mà không có sự báo trước. Bức màn bám dính vào cơ thể cô, làm nổi bật lên đường nét của cơ thể. Mặc dù ánh sang rất là ít ỏi nhưng tôi có thể nhìn rõ được dáng vẻ mỏng manh củ cơ thể và sự dẻo dai của chúng.
Bất giác tôi lại so sánh sự khác biệt Asagiri phiên bản VR với Asagiri mà tôi tạo ra. Nói thẳng ra thì Asagiri bản VR tuyệt hơn, cô có bộ ngực lớn, thân hình thì gợi tình. Mặc dù là vậy nhưng tôi tử hỏi đây có phải là thứ hấp dẫn không tự nhiên này. Kích thước của bộ này, tôi đã phải cố kiềm nén cái điều biến của cơ thể mình, sự hấp dẫn giới tính từ vòng eo dẻo dai của cô ấy như một cây liễu kích thích bản năng trong tôi.
---Khoan đã, tôi không thể. Tôi nên làm gì đây. Tôi là một thằng đàn ông . Vì vậy tôi cần phải hành động như một thằng đàn ông. Dù sao đi nữa cũng không nên trở thành một thằng cạn bã.
Tôi cũng tháo trang bị của mình ra. Iya, cảm giác trần trụi thật là tuyệt cú mèo.
Mặc dù nó đã bao phủ tôi, nhưng có gì đó? Cảm giác trần trụi trước mặt Asagiri. Ý tôi là, Asagiri chắc cũng cảm nhận được cái cảm giác này. Nghĩ như vậy, thằng em của tôi lại sung lên. Chết tiệt! Sẽ khá là rắc rối nếu tôi không kiểm soát được tình trạng này!
Cứ tình trạng như thế trước mắt Asagiri, tôi ngồi gần lò sưởi cách xa cô ấy một chút. Asagiri ngồi gần lò sưởi, liếc mắt nhìn tôi.
“ Cậu sẽ không lạnh hơn nếu ở xa như thế? Cậu cần ngồi sát bên tớ chút nữa, được chứ?”
C,Cái này đúng là quá khiêu gợi, tâm trí tôi đang bị đầu đọc?
“V,Vậy… tớ đành chấp nhận thành ý thôi.”
Lê đầu gối của tôi lại gần lò sưởi. Quan sát Asagiri, từ mép rèm phô ra đôi chân trần trắng muốt. Sức mạnh thể chất được thể hiện trên đầu gối của một người. Cái bóng tối đen in hằn phía dưới. Trong cái tối đen này, cặp đùi tròn trịa dịu dàng của cô phô ra mờ nhạt. Nhìn kỹ chút nữa thì tôi có thể thấy phần bên trong mất, bình tĩnh lại, tôi thở phào nhẹ nhõm. Cách với Asagiri là 1m50 . Nếu gần hơn nữa sẽ nguy mất.
Quay mặt về phía lò sưởi, tôi ngồi tư thế như Asagiri.
Tuy nhiên, tôi đang rất là cố gắng bình tĩnh với tình huống hiện tại. Chỉ mình tôi và Asagiri. Hơn nữa lại là hoàn cảnh rèm quấn kín người, những nơi quan trọng.
Ban đầu, tôi cứ tưởng đây là cơ hội cho mình, nhưng tôi cân nhắc bản thân đây chỉ là ảo tưởng thôi, làm gì có cơ hội nào.
Chúng tôi ngồi trước lò sưởi một lúc. Không có chuyện gì để nói.
Asagiri cũng không nói một lời nào, có lẽ vì do tôi quá lo lắng và không quen cho lắm, tôi cũng không biết chính xác. Gống như hỏi xong lại hỏi thêm lần nữa. Iya, tôi muốn nói gì đó nhưng lại không thốt lên được lời nào. Nói ra nững điều không nên nói, tôi không muốn---Nghĩ lại thì tôi vô dụng thật.Cuối cùng thì Asagiri cũng lẩm bẩm vài tiếng, cả hai chúng tôi đều quỳ gối và nhìn chằm chằm vào ngọn lửa trong lò sưởi.
“ Fa a…”
Asagiri ngáp dài. Maa, chúng tôi cũng đã đi săn khá tốt và còn mắc mưa nữa, không có gì kì lạ khi cô ấy trở nên mệt mỏi hết. Tôi cảm thấy buồn ngủ và phát chán khi cứ thế này, vì thế tôi khép mắt lại.
Tuy nhiên, trong Exodia Exodus này cũng cần phải ngủ, thật thú vị làm sao. Vì vậy có thể cho rằng ý thức của chúng tôi được trích xuất từ một nguồn dữ liệu, đó là sự tồn tại có thật mà không cần đến cơ thể. Dù vậy, tôi lại cảm thấy buồn ngủ. Không chỉ mệt mỏi về thể chất mà giống như bị bào mòn thể lực vậy.
“Ừm, tớ tự hỏi nếu.. cậu còn nghe.”
Asagiri lung túng lắc đầu.
“ Aa, nhưng… tớ mệt quá và cũng đã muộn rồi.”
Đã vài tiếng đã trôi qua kể từ lúc trú mưa ở đây. Thời gian được hiển thị trong cửa sổ hệ thống, 10 giờ tối. Không ngờ đã muộn như thế này rồi, Asagiri còn khá tỉnh táo.
“Ah--- tớ đến giới hạn rồi.”
Cất lời, cô ấy nằm xuống.
“ Xin lỗi, nhưng tớ sẽ chợp mắt một chút vậy.”
“Aa~,aa. Mưa chả ngớt tí nào. Sẽ rất là nguy hiểm nếu ra ngoài vào ban đêm. Dù sao thì chúng ta đành phải đợi ở đây cho tới khi trời sáng. Cũng là một cơ hội tốt cho việc ngủ nữa.”
Ồ, tôi nghĩ tốt nhất là nên nghe theo cô ấy thôi chứ sao giờ?
“ Cậu cũng nên ngủ đi Doumeguri-kun. Khi nào mưa ngừng thì chúng ta có thể tiếp tục công việc vào ngày mai.”
“ Vậy thì, tớ cũng…”
Tôi bồn chồn nằm xuống. Ah, cái thảm này thoải mái quá.
Ánh lửa của lò sưởi phản chiếu trên trần nhà. Những âm thanh của củi cháy, tôi có thể nghe thấy được những âm thanh xào xạc của Asagiri phát ra. Âm thanh to lớn bất thường và vang lên bên tai tôi đầy quyến rũ.
Thậm chí tôi còn có thể nghe thấy hơi thở của cô. Ôi, trái tim tôi trở nên đập mãnh liệt hơn. Cũng không hoàn toàn là đúng, nhưng tôi vẫn không thể ngủ được. Asagiri lại càng không có phòng bị gì khi ngủ cạnh tôi. Chỉ là vì hai chúng tôi ngủ cùng nhau ở một nơi như thế này, nên tôi đâm ra lo lắng không cảm thấy buồn ngủ gì cả. Nhưng dù cho ý chí bắt buộc tôi nằm xuống đi nữa thì cũng khó mà có thể ngủ được.
Hay đúng hơn, sẽ tốt nếu tôi từ bỏ việc đi ngủ này? Hai ngày trước, có lẽ đây là một cơ hội hiếm có? Không phải là do tôi muốn ngắm nhìn khuôn mặt đang ngủ của Asagiri đâu.
---Được rồi, mình sẽ làm được.
Tôi bắt đầu quay mặt về phía Asagiri.
“ Nói chuyện chút chứ, Doumeguri-kun.”
“Hiya,~~~!”
Asagiri quay mặt lại, nhìn thẳng vào tôi. Đ,đừng nói là cô ấy đã phát hiện ra việc tôi muốn nhìn trộm cô ấy ngủ à?
Nở nụ cười, Asagiri cất lời.
“ Tớ rất vui vì đã gặp được Doumeguri-kun.”
Tôi lỡ mất một nhịp.
“Eh? T, Tại sao ?”
“ Tớ rất là lo lắng cho những người khác. Nếu lỡ như… cậu mà chết, sẽ có nhiều thứ khác phát sinh. Nhưng tớ cảm thấy thật nhẹ nhõm vì cậu đã xuất hiện.”
Aa, ra là vậy. Đó là lí do.
“ Sau tất cả, thì hai phần ba lớp học vẫn chưa có tung tích gì…”
Rốt cuộc những người kia đang ở đâu? Ở chỗ của Aikawa-san thì không có liên lạc nào thậm chí cả một cái xác cũng không, có thể nào tất cả…
“ Etou. Đó là lí do tại sao khi Doumeguri-kun xuất hiện, thì vẫn còn là một bí ẩn, vẫn còn cơ hội. Mặc dù chúng ta không thân thiết với nhau là mấy nhưng quay lại thế giới thật là mục tiêu chung của nhau.”
Lời nói của Asagiri thể hiện một quyết với chất giọng mong manh.
“ Asagiri này, cậu có nghĩ đến trường hợp ta không thể thoát khỏi đây không?”
Asagiri quay về phía tôi, nở một nụ cười yếu đuối.
“ Có một chút. Tớ vẫn tin rằng chúng ta hoàn toàn có thể quay về, dù sống ở đây đã nữa năm nhưng thật long mà nói tớ đã quá mệt mỏi rồi.”
Ngực tôi trở nên đau nhói.
Thật lòng mà nói thì đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện như thế này với một người bạn cùng lớp. Đó cũng chính là Asagiri Ririko. Cô ấy dễ thương, xinh đẹp, tôi thích cô ấy nhưng đó chỉ là sự ngưỡng mộ, vì cô ấy quá xa tầm tay tôi, cô ấy sống ở một thế giới khác với tôi. Có thể trò chuyện với nhau thật là tuyệt vời, rất vui và may mắn vì có cô ấy ở đây, không phải là một giấc mơ hảo huyền.
“ Tuy có sự cách biệt về cấp độ với mọi người. Nhưng cậu cũng đã quen với việc chiến đấu, cậu có thể lập nhóm với những người khác, việc lên cấp cũng dễ dàng hơn.”
“ Chà, không có ai chịu lập nhóm với tớ đâu. Đầu tiên, mời ai đó---.”
Không đúng. Ý của tôi không phải thế. Tôi chỉ nói ra cái mình cho là đúng. Không bao giờ tôi muốn một gánh nặng cô đơn như vậy mãi. Chỉ là tôi muốn ở một mình thôi.
“…Tớ nghĩ rằng giao tiếp với người khác thật lãng phí thời gian và sức lực. Về mặt tình cảm, tớ không nghĩ sẽ có bất cứ lợi ích nào bằng việc chi trả một khoảng chi phí đắt đỏ như vậy(thời gian, công sức). Vì thế tớ luôn cô độc. Không cần thiết phải quan tâm đến mọi thứ.”
Asagiri gật đầu, nở nụ cười dịu dàng “ Tớ hiểu mà.”
Nụ cười đó như thể nhìn thấu trái tim tôi, tôi không dám nhìn Asagiri. Ngước mắt lên trần nhà, tôi lẩm bẩm.
“Mà, tớ chỉ là một con người tầm thường. Thật sự thì tớ rất vui khi cậu đồng hành cùng với một kẻ không như gì này.”
Tự chế giễu bản thân trong khi đang đối mặt với trần nhà.
“ Tớ không nghĩ vậy đâu. Doumeguri-kun là một người rất siêng năng và tốt bụng mà.”
Cô ấy nói một người tốt bụng, tôi nghe nói rằng đó là một cách nói của một người tốt bụng khác, chắc vậy?
“ Cậu không đi muộn hay vắng mặt một lần nào, luôn có thái độ nghiêm túc trong giờ học và điểm số cũng không quá tệ nữa.”
Mà, đó là bình thường thôi…
“ Luôn trực nhật đầy đủ mặc dù có nhiều người trốn tránh do hoạt động câu lạc bộ,Doumeguri-kun vẫn làm mọi thứ, tớ nghĩ đó là những phẩm chất tốt đẹp của cậu.”
Iya—Thế à, tôi cũng đâu có hoạt động câu lạc bộ gì đâu, những kẻ đó chỉ đùn đẩy sang cho tôi, nào là “ Tớ nghĩ Doumeguei-kun sẽ thay tớ làm mọi việc mà.”
“ Cả lúc ở lễ hội trường, cánh cổng đã bị hư hỏng đó? Nhưng qua ngày hôm sau nó đã được sửa lại là cậu làm đúng chứ?”
L,Làm sao cô ấy biết vậy?
Cái thằng Ogiya là kẻ đã phá hủy nó vì quá hung phấn chứ đâu. Lễ hội mà không có cánh cổng nào, chính tôi là người sửa nó và cứ nghĩ sửa xong sẽ ổn nào ngờ phiền phức cứ nối tiếp nhau.
“Sau đó tớ còn biết chuyện cậu đã sửa nó vào đêm khuya nữa.”
“ T,thế à…”
“ Ngoài ra còn nhiều chuyện khác nữa. Ngày mà cô gái trong câu lạc bộ làm vườn có hẹn với bạn trai của cổ, thì cậu là người đã thay thế cô ấy nhổ cỏ dại trong vườn.Ngay cả khi cậu biết sự thật, tớ đã rất vui.”
Thật ra thì tôi bị lừa ấy chứ, cô ấy bảo là “ Senpai à, chủ nhật tuần sau anh cùng em nhổ cỏ nhé” thế đấy. Nhưng khi tôi đến thì chả có có ai cả và tôi đành tự làm một mình.
Maa, tôi cũng đã biết rồi.
Đôi mắt con nhỏ đó long lanh tràn trề hi vọng, vì vậy tôi nghĩ bị lừa cũng không sao gì cả-- đó là những gì tôi nghĩ.
“ Mặc dù cậu có thể đòi lại bình đẳng cho mình .”
Tôi tiếp tục lắng nghe giọng nói dịu dàng của Asagiri.
“ Luôn làm việc trong âm thầm không ai biết đến và làm điều tốt cho người khác, tớ biết hết. Vì thế, tại sao cậu không tự tin với bản thân hơn đi?”
Tôi bất lực di chuyển tầm nhìn lên trần nhà.
Không ai quan tâm đến tôi cả.
Không ai muốn liên quan đến tôi, không để ý, không gì cả.
Tôi không tin, nhưng Asagiei lại nhìn thẳng vào tôi.
Cô ấy rất quan tâm đến tôi.
Những thứ như máy bay hay ô tô là những vật mà tôi hằng khao khát nhưng lại không có được, tôi tự an ủi bản thân bằng cách mua những mô hình bằng nhựa rẻ tiền. Song, tạo ra một Asagiri bản VR với những cảm xúc ấy.
Nhưng Asagiri thực sự thì không bao giờ giống như Asagiri trong VR.
Tất cả không là gì hết.
Bản thân cô ấy chính là một thiên thần.
Nhưng một kẻ như tôi làm gì có đẳng cấp để được Asagiri khen ngợi như vậy.
Tôi thực sự không tài nào hiểu được.
Thế giới này hiểm họa ra sao, tình hình hiện giờ của cô ấy nguy hiểm như thế nào. Để có cơ hội ngăn cản chúng, tôi đã đến Caldart này.
Một khi tôi ngã xuống, đó là lúc họ sẽ vượt qua Cổng Địa Ngục và chết.
Vì thế, tôi càng phải đánh bại họ.
Nhưng thật sự mà nói, đây chỉ là cái cớ.
Điều quan trọng bây giờ là phải sống sót.
Tôi muốn sống, vì thế tôi phải đánh bại họ.
Vì vậy, tôi phải cầm chân họ ở ngoài rìa của Cổng Địa Ngục.
---Nhưng.
Nếu đó là Asagiri.
Nếu là Asagiri, tôi sẵn sàng nói ra tất cả.
Bởi vì.
Asagiri là người duy nhất biết được con người thật của tôi.
Hơn ai hết, Asagiri là người tôi muốn cứu nhất.
Tôi rất ít khi quan tâm đến những người trong lớp.
Asagiri.
Chỉ có thể là cô ấy.
Tôi nhất định phải cứu cô ấy.
Người này rất quan trọng với tôi.
Cho dù cô ấy không xem tôi là đặc biệt đi chăng nữa.
Dù cô ấy có hẹn hò với Ichinomiya đi nữa.
Thì với tôi, Asagiri là---.
“U, ừm… Thật ra tớ--- .”
“ Tớ thật sự rất muốn trở về, vì thế.”
Giọng điệu Asagiri trở nên mạnh mẽ, theo phản xạ, tôi bất giác mở miệng ra.
“ Tớ nhất định sẽ đánh bại Ma Vương Hellshaft.”
“¾”
Đôi mắt mở to, tôi cứng người.
“ Ở ngoài kia còn biết bao người đang đợi ta. Do đó, bất kể cách nào… chỉ cần đánh bại Ma Vương.”
Tôi gượng cười. Tuy nhiên, tôi lại không thể. Quay lưng lại che đi gương mặt mình.
“ T, đúng như thế.Nhưng…Hắn rất mạnh? Tên Ma Vương ấy.”
“ Luôn có cách để đánh bại hắn. Ngoài ra, trò chơi cũng sẽ kết thúc nếu chúng ta lột tẩy được danh tánh thực sự của hắn.”
Tôi ngỡ ngàng, trái tim ngừng đập trong chốc lát.
“ Nhưng tớ không làm được…Nhưng khi nhiệm vụ đó xảy ra thêm lần nữa, cậu nghĩ điều gì sẽ xảy ra với hắn? Tớ sẽ tiếp tục chiến đấu với hắn.”
Tôi hoàn toàn câm lặng.
Tôi tiếp tục nhìn lên ánh sáng của nhọn lửa phản chiếu lên bức tường đen.
Lại nhìn vào ngọn lửa trong lò sưởi.
Trong ngọn lửa ấy, tôi có thể cảm nhận được sự hiện diện của Ma Vương đang ở đây.
Ngọn lửa âm ỉ cháy trong lò sưởi in hằn vào đôi đồng tử tôi.
“ Asagiri này… Cậu thực sự muốn quay về thế giới thực đến vậy ư?”
“ Ừm.”
Từ tốn nhìn sang Asagiri. Cô ấy vẫn đang chăm chú nhìn vào một điểm trên trần nhà.
“ Tớ muồn về nhà, thực sự, rất muốn về nhà.”
Từ biểu hiện ấy, tôi có thể cảm nhận được một ý chí mạnh mẽ đến nhường nào.
Đột nhiên, Asagiri quay lại hiện thực từ trong giấc mơ , cô ấy nhìn tôi chăm chú.
“ Xin lỗi! Tớ lại bị cuốn vào ảo tưởng của mình nữa rồi! Cậu không phiền chứ?”
Tôi quay về phía trần nhà, mở miệng.
“ Chà… Tớ thấy buồn ngủ chút thôi.”
“ Ah, tớ thật sự xin loi64~! Vậy thì, chúc ngủ ngon.~”
Xen lẫn bối rối, Asagiri quayc sang chỗ khác.
Vừa nhìn lên trần nhà, tôi bắt đầu suy nghĩ.
Cùng với hơi thở đang ngủ của Asagiri, tôi có thể nghe thấy xen lẫn âm thanh xào xạc của quần áo.
Ngay cả đến khi trời đã sáng, tôi vẫn không tài nào ngủ được.
ððð
“ Thoải mái quá. Có vẻ như cơn bão đã qua.”
Rời khỏi ngôi nhà hoang, chúng tôi cùng nhìn lên bầu trời. Mặc dù vẫn còn nhiều mây, bầu trời vẫn trong sáng cùng với cánh đồng cỏ ngào ngạt sương sớm.
“ Có vẻ, quần áo của chúng ta đã khô rồi.”
Trang bị của chúng tôi đã quay lại như cũ, dường như nó tự động khô. Hai chúng tôi khoác lên trang bị chiến đấu của mình, rời khỏi căn nhà, chúng tôi tiến đến cánh đồng đầy sương sớm.
“ Nếu không đánh bại tên phù thủy hay cái rào cản ma thuật này, e rằng khó mà thoát khỏi đây.”
Cái đó thì khỏi phải nói rồi. Tên Pháp sư Grim ấy có cấp độ 17. Một đối thủ tương đối mạnh.
“ N…?Asagiri, có gì đó khá lạ?”
“ Eh? Cái gì?”
Có một vách đá dựng đứng hai bên trái phải chúng tôi. Có vẻ như nó đang dần nổi lên.
Không thích hợp lắm với địa hình này. Là lỗi à? Hoặc nó là…
Asagiri tiến đến vào con đường dẫn vào thung lung. Sau đó, cô ấy bất ngờ dừng lại.
“ Chắn chắn là có gì đó ở đây.”
“ Yup. Thuốc phục hồi. Chỉ còn hai lọ, nhưng cậu có thể sử dụng nếu gặp nguy hiểm.”
“ Được rồi. Vậy thì, tớ sẽ thu hút sự chú ý của nó.”
Nhưng Asagiri lắc đầu.
“ Cậu cần cân nhắc lại cấp độ của mình. Chắc chắn tên Pháp sư Grim đang ẩn nấp đâu đó. Nếu tớ phát động một phép thuật trong diện rộng chắc cậu sẽ bị liên lụy… Khi đó tình hình sẽ càng nguy cấp hơn, vì vậy trước khi tớ khai triển phép thuật, cậu hãy mau sử dụng chúng đi.”
Asagiri thừa biết rằng đối thủ lần này không phải dạng vừa, vậy tại sao cậu ấy lại đưa hết cho tôi thuốc hồi phục như vậy.
“ Được rồi…Nhưng tớ cũng sẽ cùng chiến đấu. Dù sao cũng có thể giảm được HP của nó.”
Asagiri có vẻ khá ngạc nhiên, mỉm cười ngọt ngào.
“ Tớ biết rồi. Hãy cố gắng nào! Nhưng đừng hi sinh vô ích.”
Cả tảng đá đang trồi lên, nó dần dần to ra. Nhìn kĩ thì đó là hình dáng của một con người và có những hiệu ứng mờ nhạt được thêm vào. Nó rõ ràng là đã nấp ở đó.
Asagiri rút thanh kiếm ra thể hiện rõ tinh thần chiến đấu.
“SẤM SÉT.”
Cô ấy phát động tấn công bằng tất cả sức lực của mình. Từ chỗ của Asagiri xuất hiện một tia sáng, lóe lên. Một phần của vách đá bị hư hại, số 70 hiện lên. Hơn thế, song xung kích từ tia sét ấy còn ảnh hưởng đến sâu vào lớp đất đá.
Từ bên trong đó là một người đội mũ trùm đầu màu đen, đó là một tên pháp sư đeo mặt nạ đáng ngờ. Một bên của mặt nạ mang biểu cảm khóc, đại diện cho sự phẫn nộ. Hắn ta cầm trên tay một cuốn sách dày cộm. Đó là cuốn sách ma pháp, từ ngón tay khô khốc xuất hiện những hiệu ứng ma pháp phát ra từ dưới chân của Grim và càng rộng hơn nữa.
“ Cẩn thận.”
Asagiri vừa tiếp tục tấn công bằng thanh kiếm vào tên Grim vừa hô to thiếu kiên nhẫn.
Tôi nhanh chóng lùi xa ra. Tiếp đó, một vụ nổ bất ngờ xảy ra bên trong vòng ma pháp, cứ thế mà lan ra.
“ Asagiri.”
Kì lạ là, xung quanh chẳng bị ảnh hưởng gì từ ma thuật đó cả. Cả ngọn lửa, vụ nổ và song xung kích, tất cả đều không bị ảnh hưởng gì. Tuy nhiên, Asagiri lại đang ở đó, mải mê tấn công Grim.
Tôi tiếp cận Grim vung thanh kiếm xuống. Dù sát thương tôi gây ra chỉ có 5-8 HP. Nhưng dù sao tôi cũng có thể giúp được Asagiri phần nào.
Khoảnh khắc mà tôi giơ cao thanh kiếm, một loại ma thuật được phát động dưới chân hắn.
"Guwaaaaaaaaaaaaaa~!"
Trước mắt tôi hiện giờ là một ngọn lửa vây quanh. Cơ thể tôi run lên vì nhận phải sát thương, cơn đau nhói khắp cơ thể. Chỉ bằng một đòn thôi mà toàn bộ HP của tôi đã giảm xuống chỉ còn 20 .
"Ku~!"
Tôi hoảng loạng liền sử dụng thuốc hồi phục mà đã nhận được từ tay Asagiri. Tức thì, cơ thể tôi đã phục hồi được 80 HP.
Nguy hiểm thật, nếu mà dính thêm một đòn nữa chắc chết.
Vừa nghĩ xong, lại thêm một ma thuật nữa xuất hiện.
“ Chết tiệt.”
Cắm cúi chạy cả nhào lộn để thoát khỏi ma pháp , nhưng một vụ nổ tương tự như thế lại xảy ra sau lung tôi lần nữa.
Tôi đã cố gắng câu giờ. Nhưng Asagiri vẫn đang cầm cự đầy tuyệt vòng cầm trên tay thanh kiếm.
Nguy thật, Asagiri… HP của cô ấy đang giảm xuống ư?
Tôi đổ cả mồ hôi lạnh. HP của Grim cũng chỉ giảm đội chút nhờ vào hiệu ứng chết choc của cái chết.
Không biết mọi chuyện sẽ ổn không?
Ngay lúc đó, từ chân của Grim xuất hiện ba dạng ma pháp.
“ Asagiri.”
Thuận theo tiếng gọi của tôi, Asagiri đáp lại.
“ Doumeguri-kun!”
Bỏ một tay ra khỏi thanh kiếm, cô ấy chìa tay về phía tôi.
──!!
Hiểu ý. Tôi dậm chân xuống đất, nhảy vào vùng ma pháp mà không chút do dự. Tôi mở cửa sổ vật phẩm, lấy ra một bình thuốc hồi phục.
Như đã hiểu ý tôi—Không cần rườm rà.
Toàn thân Asagiri được bao quanh bởi luồng sáng xanh. Đó là bằng chứng cho thấy HP của cô đã được phục hồi.
Nhưng vào khoảnh khắc kế tiếp, một làn song xung kích phát ra một vụ nổ từ ma pháp.
"Uwaaaaaaaaaaaa~!"
"Kyaaaaa~!"
Sóng xung kích và ngọn lửa thổi bay cơ thể chúng tôi không chút nhân từ.
Nhưng tôi vẫn còn sống.
Asagiri bắt đầu rút kiếm ra. Mỗi bên có một thanh kiếm. Cô giơ cả hai thanh kiếm của mình lên trời. Sau đó, bằng tất cả sức mạnh tối đa của mình, giáng một đòn xuống Grim.
“ Nhị Trùng Lôi!!”
Đó là bí kĩ mạnh nhất của Asagieri. Như sự phán xét của thần thánh, cô nắm trong tay hai thanh kiếm tấn công vào Grim.
Grim co rúm người lại trong đau đớn. Một vài con số màu đỏ xuất hiện trên cơ thể hắn và khụy xuống đất. Sau đó, hắn ta trở thành những hạt ánh sáng và bị gió thổi bay đi mất.
Asagiri hạ thanh kiếm mình xuống, trút hết không khí trong người ra, thở phào một cách nhẹ nhõm.
“ Bằng cách nào đó… chúng ta làm được rồi nhỉ.”
“ Aa. Cậu vất vả rồi.”
Asagri tiếp tục.
“ Nhưng cậu đã cố gắng xoay sở tình thế trước mắt. Tớ đã tin tưởng cậu.”
Tôi mỉm cười.
“ Aa, tớ hiểu ý mà. Bằng cách nào đó.”
“ Tớ hiểu mà. Giờ thì chúng ta có thể ung dung rồi.”
“ Đó là… bởi vì”
Đúng không? Bầu không khí cũng tốt đấy nhỉ?
“Aa, có vẻ như kết giới đã biến mất.”
Một bầu không khí trong lành, tôi cảm thấy như mình đã thoát khỏi rắc rối. Tôi nhìn chằm chằm vào tiếng ồn của hệ thống trước mặt với một cảm giác cay đắng. Nhưng mà, kết giới đã không còn, mà chúng tôi có thể trò chuyện như thế này về sau cũng được.
Xung quanh phát ra những tiếng ồn trong giây lát rồi chìm trong im lặng.
"──!?"
Một cái bóng to lớn xuất hiện trước mặt tôi.
Từ trên cao nhìn xuống, bằng đôi mắt phát sáng. Răng nanh thì đồng nhất với cái miệng của nó, gầm lên một âm thanh chói tai.
Một con quái vật khổng lồ đến kinh ngạc.
“ Bear Lizard…”
Asagiri gọi tên nó trong tuyệt vọng.
Cấp độ của nó là 17. Và không chỉ một con. Nó như đang thực hiện một cuộc tấn công gọng kìm, có đến bốn con bao vây cả trước và sau chúng tôi.
Trên thực tế Asagiri và tôi không thể đánhbại hết bọn chúng. Chỉ còn cách là chạy trốn nhưng con đường đã bị chặn hoàn toàn.
Chết tiệc ~ Với HP hiện tại của mình, động tay một chút cũng sẽ bị tấn công!
Mặc dù Asagiri có thể tự động hồi phục, nhưng còn tôi đồng nghĩa với… cái chết sắp ập đến.
Bọn thằng lằn gấu cứ tiếp cận chúng tôi, lồng ngực tôi đập mạnh mẽ.
Nếu khoắc lên bộ giáp của MaVương, thì chúng chỉ là bọn tép riu---
Không, Không được!
Mình không thể cho Asagira biết được danh tính của mình!
Nhưng nếu không làm thế, Tôi sẽ chết¾
“ Viêm Nhiệt.”
Tiếng hô vang bất ngờ, cơ thể con thằng lằn gấu bị xẻ ra làm đôi.
Một bóng người từ trên trời đáp xuống. Nhảy xuống với vách đá gần 20 mét như thế. Không sợ bị thương à.
Không quan tâm đến mình, cậu ta cứ thế mà lao xuống.
“ Akira-kun.”
Asagiri cất giọng tràn trề niềm vui sướng tột cùng.
“ Bão lửa!”
Một cột lửa từ trên trời giáng xuống, bọn thằn lằn gấu bị cuốn vào ngọn lửa.
---Shizukuishi!
Trên đó, tôi có thể nhìn thấy bóng dáng của Shizukuishi với tà áo tung bay trên vách núi.
“ Tốt lắm!Tiến lên nàooooooooo mọi người!"
Đó là Ogiya, tiếp đến là mọi người Guild 2A nhảy xuống vách đá.
“ Mọi người!”
Asagiri vui mừng ra mặt.
Cấp độ của họ là 15, còn thấp hơn bọn thằn lằn gấu nữa.
Tuy nhiên sẽ hiệu quả nếu nhiều người đánh vào một con. Kẻ thù tuy có cấp độ cao nhưng chúng lần lượt bi hạ.
Một lúc sau, bọn thằn lằn gấu đã bị quét sạch.
“ Cậu ổn chứ? Ririko.”
Ichinomya hỏi thăm Asagiri, cô ấy lao liền chạy lao lên cậu ta vừa gật đầu vừa khóc. Ở kia thì Ogiya cứ ầm ầm cái mồm lên từ hai bên.
“ Chà, nguy hiểm thật. Ý tớ là lâu quá không thấy cậu quay lại nên không biết đã gặp chuyện gì rồi.”
Các thành viên khác cứ thế mà vây lấy Asagiri.
“ Etou, Tớ xin lỗi mọi người. Đã làm mọi người lo lắng rồi.”
Guild 2A túm tụm lại. Mọi người ai cũng lo lắng cho Asagiri. Tôi đoán là do tính cách của cô ấy mới được mọi người yêu mến đến vậy.
Chỉ có tôi là đang đứng ngoài vòng tròn theo dõi bọn họ.
Về lí mà nói đó là một bức tường vô hình đang ngăn cách chúng tôi.
Asagiri đang là trung tâm của câu chuyện, cô nhìn lên Ichinomya. Đôi mắt cô bừng sáng, một ánh mắt khác với ánh mắt mà cô ấy nhìn tôi, một sự khác biệt rất đỗi xa vời.
“ Akira-kun. Cảm ơn cậu đã đến cứu tớ.”
Đáp lại lời cảm ơn từ Asagiri, Ichinomya mỉm cười đáp lại.
“ Tớ xin lỗi vì đến muộn. Nhưng nhất định tớ sẽ bảo vệ cậu.”
Đúng vậy.
Cậu mới là người bảo vệ Asagiri, Ichinomya à.
Vì là một Anh Hùng cậu nên phải bảo vệ Nữ Anh Hùng. Bảo vệ và hỗ trợ cho Asagiri.
Tôi xin cậu đấy Anh Hùng. Nhất định bảo vệ lấy trái tim của Asagiri.
Còn tôi,
Tôi sẽ cứu lấy mạng sống cô ấy.
Tôi sẽ bất chấp tất cả để bảo vệ cô ấy.
Tôi là Ma Vương Hellshalf. Sứ mệnh của tôi giết tất cả các cậu.
Và Asagiri, bằng mọi giá, cậu,
¾Chắc chắn sẽ mang cậu quay lại thế giới thực.