Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phiên ngoại : Chỉ cầu tâm một người.
Tháng ba, yên vũ ( mưa phùn) sương mù, sâu trong đình viện, phồn hoa thấp thoáng.
Trong đình, Bích y Tiên Tử cùng yên vũ hoa bay, phiên nhiên nhảy múa. Yên sa xanh biếc theo gió khẽ bay, váy áo trắng thuần vẽ ra vòng cung đẹp mắt. Vài cánh hoa nhẹ bay, rơi xuống bên chân. Bước chân Tiên Tử nhẹ nhàng, yểu điệu thướt tha, dáng người nhu mỹ, uyển chuyển như đầy trời yên vũ, mặt mày chuyên chú lạnh nhạt xuất trần, không dính khói lửa nhân gian.
Người dừng chân ngoài đình mỉm cười nhìn chăm chú, không đành lòng lên tiếng quấy rầy.
Thẳng đến khi xoay tròn chấm dứt, Tiên Tử chậm rãi thu hồi động tác, trong lúc lơ đãng ngoái đầu nhìn, mới phát hiện người tới.
"A Lan." Đứng trong bụi nước, Lam y nữ tử ôn nhu gọi nàng, thu ô đi vào đình. Trong con ngươi bình thản như nước của Mẫn Lan nổi lên một tia rung động. Nàng đi qua vỗ nhè nhẹ nước mưa nhiễm lên tóc đen nữ tử, còn có vài cánh hoa đỏ nhạt rơi trên đầu vai nàng, động tác ôn nhu tự nhiên, không chút câu nệ, dường như đây là một chuyện đương nhiên.
Hương hoa nhàn nhạt ngấm vào trong gió, theo ống tay áo giương nhẹ, từ mái hiên nâu xanh thỉnh thoảng nhỏ xuống một hai giọt mưa, đập vào lan can đá trắng trước khi rơi xuống đất, hình ảnh ấm áp điềm tĩnh. Một loại tâm tình khác thường chậm rãi chảy xuôi, chảy qua lông mày khoan khoái của nữ tử, chảy qua sợi tóc rủ xuống mặt bên nữ tử, sưởi ấm nơi mềm mại nhất trong lòng lẫn nhau.
Bên trong yên tĩnh, Bích y Tiên Tử ngẩng đầu, ánh mắt chạm nhau trong nháy mắt, nhìn thấy quấn quýt si mê không kịp thu hồi trong mắt đối phương.
Mẫn Lan nhếch khóe miệng, nụ cười ôn nhu như gió xuân: "Cẩn, lúc nào thì đến rồi?"
"Vừa mới đến thôi." Vân Cẩn ánh mắt né tránh, đưa tay đem ô thu vào nhẫn trữ vật, liếc mắt nhìn cánh tay trái của Mẫn Lan, chân mày chau lại, giọng nói mang theo chút trách cứ: "Còn ngươi, ở chỗ này luyện tập bao lâu rồi? Ngươi nha, không cần phải luyện liều mạng như vậy, tay còn chưa khỏe hẳn đâu. Tuy nói Linh lực có thể trị tổn thương, nhưng thương tổn tích lũy quá nhiều cũng sẽ đả thương thân thể, đến lúc đó dù ăn nhiều Linh đan hơn cũng vô dụng. Thần Tiên cũng phải yêu quý thân thể của mình chứ? Bị thương không thể tùy tiện ứng phó, nếu đều có thể dễ dàng chữa tốt tổn thương thì còn cần Ngự y như ta làm gì?" Nói rồi kéo tay đối phương dò xét một phen, cảm thấy không có việc gì mới hòa hoãn thần sắc, ngữ điệu nhu hòa hơn, như một trưởng bối nói lời thấm thía dạy dỗ hài tử không nghe lời khiến cho người ta bận lòng: "Ừ, bình thường có chuyện gì hay không cũng nên đến chỗ ta ngồi một chút, ở đâu không thoải mái nhất định phải nói cho ta biết, đừng dùng Linh lực lung tung."
Mẫn Lan lẳng lặng nghe nàng lải nhải xong, trong đầu hiện ra bộ dáng sốt ruột khẩn trương lại tức giận của người trước mắt trước đó không lâu, lúc nàng té bị thương cánh tay, phốc một tiếng bật cười: "Ngươi nha càng lúc càng giống lão nương. Luyện vũ bị thương là chuyện thường tình xảy ra a, ta còn không có yếu ớt như vậy, cũng đã quen rồi."
"Nhưng ta đau lòng a." Vân Cẩn thốt ra, nghiêm túc không che giấu ý nghĩ trong lòng chút nào, đáy mắt thâm sâu như u đầm, rồi lại có một tần sương mù ẩn giấu lửa nóng nhảy nhót.
Ánh mắt Mẫn Lan run rẩy, nụ cười trên mặt dần nhạt đi. Đau lòng? Nhưng nữ tử xinh đẹp tuyệt trần trước mắt, không phải cũng đồng dạng làm người khác đau lòng sao... cố chấp đến, khiến nàng đau lòng.
Còn nhớ ngày đó cách đây hai năm, này Tư Đồ Ngu và Mộ Dung Tiên Tử thành hôn, nàng tự giam mình trong vũ lâu liều mạng luyện vũ, vũ điệu kỹ thuật cao kia, nàng nhảy một lần lại một lần, thẳng đến trời đất quay cuồng, đến khi mất cá chân đau đến chết lặng mới té trên mặt đất, mặc kệ miệng vết thương đau đớn lan tràn, phân tán đi đau đớn tê liệt trong lòng, nước mắt ẩm ướt váy áo, ánh mắt mơ hồ, bất tỉnh nhân sự.
Mà lúc nàng tỉnh lại, nhìn thấy nữ tử xa lạ chỉ vào mũi mắng một buổi sáng, vừa mắng vừa cẩn thận giúp nàng thay thuốc. Càng làm cảm thấy ngoài ý muốn chính là nàng lại nhào vào lòng người kia khóc rống. Giống như một hài tử.
Về sau, nàng mới biết người kia là Ngự y tân nhiệm của Thiên Cung - Vân Cẩn. Lại sau đó, Ngự y xinh đẹp này cứng rắn xông vào cuộc sống của nàng, đem giếng cạn không sóng quấy lên tầng tầng gợn sóng. Nàng không chùn bước, khiến nàng không biết phải làm sao.
Hai người im lặng đối mặt hồi lâu, cuối cùng Mẫn Lan thở dài, ngữ điệu như bất đắc dĩ lại oán trách: "Đồ ngốc, rõ ràng ta đã cự tuyệt ngươi rất nhiều lần, ngươi vẫn..."
"Không ngốc, ngươi đáng giá ta làm vậy." Vân Cẩn nhẹ giọng cắt ngang nàng, đưa tay vén tóc rơi ra sau tai nàng, trong mắt trong mày đều là nhu hòa đến sủng nịnh. Mẫn Lan nhất thời thất thần, quên mất lời nói.
"Hừm, dù sao lòng ta đều là của ngươi rồi, không bằng ngươi đem người ta cũng nhốt bên cạnh ngươi cả đời đi." Vân Cẩn hướng nàng nháy mắt mấy cái, nửa thật nửa giả nói: "Ngươi lấy ta, thế nào?" Tuy ngữ khí nói đùa, bộ dáng lơ đãng, nhưng lúc này tim nàng đập như nổi trống. Có trời mới biết nàng phải mất bao nhiêu dũng khí mới dám một lần lại một lần nói với Mẫn Lan như vậy, sau đó bị người kia cự tuyệt vẫn phải giả bộ kiên cường, vẻ mặt tươi cười lấp liếm qua.
Thời gian dường như qua thật lâu, Mẫn Lan mới chậm rãi lắc đầu, "Không được."
A, lại bị cự tuyệt. Đã đoán trước nhưng vẫn nhịn không được thất vọng khổ sở. Tay nắm lấy góc áo của Lam y nữ tử buông lỏng ra, trong lòng tràn ngập phiền muộn. Nhưng dù như vậy, khóe miệng vẫn kéo ra nụ cười, cho dù rất đắng chát. Nàng khoát tay một cái nói: "A... Ha ha, không sao..." Không sao mới lạ, thật sự chưa gặp qua nữ tử ý chí sắt đá như vậy.
Người nào đó một mình u oán, không phát hiện Tiên tử trước mắt thần tình khác ngày thường. "Hì." Bích y Tiên Tử rốt cuộc nhịn không được bật cười, sẳng giọng: "Đồ ngốc, ta không thú ngươi, nhưng muốn gả cho ngươi nha."
"A?" Vân Cẩn ngơ ngẩn, sau hồi lâu mới phản ứng, không thể tin hỏi: "Ngươi, ngươi đây là đáp ứng ta?"
"Ừm." Tiên Tử cong môi.
"Ha ha, ta không phải đang nằm mơ đi?" Nghe tiếng đáp xác định, Vân Cẩn vẫn có chút không tin, mở to đôi mắt hạnh lẩm bẩm, tươi cười lại có mấy phần ngu ngốc. Mẫn Lan Tiên Tử vừa buồn cười vừa tức giận véo lấy khuôn mặt nàng, "Ta đây véo cho ngươi tỉnh."
Mây đen nơi chân trời tản đi, hơi nước tan ra, cây cỏ trong lâu sạch sẽ như tẩy rửa. Đáy mắt Mẫn lan như có gì đó cũng được hòa tan rồi. Nàng dùng đôi mắt trong suốt nhìn người bên cạnh, ôn nhu hỏi nàng: "Cẩn, ngươi vẫn sẽ luôn đối tốt với ta được chứ?"
"Ha Ha. Được!"
"Không cho phép thay lòng đổi dạ."
"Ừ!"
Hoàng hôn chạng vạng, gió nhẹ hiu hiu. Trước khi ánh tà dương chìm xuống phía chân trời lộ ra mấy đạo kim quang, ấm áp khép lại hình ảnh hai người ôm nhau dưới mái hiên.
━━━━━━
Chân trời có chim vẫn mệt mỏi bay, mây xanh thâm trầm.
Trên nóc nhà nâu xanh ở Tam Trọng Thiên giới, một Tiểu bạch Hồ Ly ngồi im trong vầng sáng màu vàng nhạt. Sau lưng là chín cái đuôi lông xù ở trong gió đêm chậm rãi giãn ra, như tuyết liên đong đưa trong gió. Hồ Ly nhắm mắt, cằm hơi giương lên, thần tình lười biếng thích ý. Đương nhiên nếu không có Bạch Lang bên cạnh quấy rối liền thích ý hơn.
Đại Bạch Lang dựa sát Tiểu Hồ Ly ngồi xổm trên nóc nhà, thi thoảng dùng đầu cọ cọ nàng, dùng móng vuốt chọt chọt lỗ tai nàng, còn không thì dứt khoát kề sát khuôn mặt nhỏ của người ta hôn mấy ngụm. Tiểu Hồ Ly rốt cuộc không chịu được quấy nhiễu, lỗ tai run run mở mắt ra, nâng lên móng vuốt nhỏ vỗ xuống ót mỗ Lang, đẩy ra.
Đại Lang bị đẩy ra có chút ủy khuất nức nở nghẹn ngào vài tiếng, tức giận biến trở về thành Tiên Quân tuấn mỹ, tay chụp về phía bên cạnh, đem Hồ Ly ôm vào lòng. Không có biện pháp, ai bảo Hồ Ly dạo này thích ở chiều tà phơi ánh trăng, cũng không muốn phản ứng lại nàng, nàng chỉ có thể chơi xấu.
Cứ như vậy, trên nóc nhà một người một Hồ, ngồi nhìn mặt trời ngã về Tây. Qua thật lâu, sắc trời tối xuống.
Tiên Quân được ôm Hồ Ly vẻ mặt phơi phới thỏa mãn thật sự khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng, ngay đến Mộ Dung Ly Túc cũng không nhìn được rồi, vì vậy nhẹ nhàng nhảy xuống, biến trở về Bạch y mỹ nhân phong hoa tuyệt đại. Ôm ấp không còn, Tư Đồ Ngu bất mãn bĩu môi. Mộ Dung Ly túc thấy nàng như vậy, buồn cười lắc đầu, chủ động dựa vào trong lòng nàng, chẳng qua tay vẫn đặt trên bụng, cúi đầu xuống, ánh mắt ôn nhu.
"Hồ Ly, bụng ngươi không thoải mái sao?" Tiên Quân đại nhân chú ý đến động tác người trong lòng, quan tâm nói. Những ngày này, nàng không chỉ một lần nhìn thấy Hồ Ly nhà mình ôm bụng ngẩn người, không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ? Nghe vậy, Mộ Dung Ly Túc nghiêng mặt qua, thân mật dùng mũi cọ cọ trên má người yêu, ôn nhu nói: "Ngu, chúng ta sắp có hài tử."
"Hài tử?" Cái gì hài tử? Ôi? Chẳng lẽ ta..." Tiên Quân đại nhân hít một hơi, vẻ mặt tràn đầy trịnh trọng đem tay đặt trên bụng mình. "Bổn lang, là ta... ta có." Bạch y mỹ nhân nhìn bộ dáng nàng như vậy, oán trách liếc nàng, cầm cái tay đặt trên bụng kia, nhẹ nhàng đặt trên bụng mình, trong ngọt ngào mang theo chút ngượng ngùng: "Hiện tại ở đây, là cốt nhục của ngươi."
"Thật, thật sao? Ta còn nghĩ phải thật lâu đấy. Không nghĩ đến... Sao không sớm một chút nói cho ta biết a... Ha ha, Hồ Ly, ngươi thật lợi hại, không đúng, là bổn tiên lợi hại, ha ha." Tư Đồ Ngu cảm thụ được mạch đập mơ hồ trên cái bụng bằng phẳng của người yêu, kích động đến líu lưỡi. Vừa nghĩ đến không lâu sau sẽ có hài tử, trong lòng liền dâng lên một dòng nước ấm, hạnh phúc lan tràn, suýt chút nữa đỏ cả vành mắt. Nàng cười vòng qua vai mỹ nhân, hôn lên chiếc cằm nhỏ xinh đẹp: "Yêu ngươi chết mất. Đến để vi phu hôn mấy cái."
"Không cho phép hồ đồ." Mộ Dung Ly Túc xấu hổ tránh né nụ hôn của mỗ Lang, sẳng giọng: "Trong khoảng thời gian mang thai cơ thể rất yếu ớt, ngươi... không được làm chuyện xấu."
"A?" Tư Đồ Ngu từ trong vui sướng có hài tử hồi phục tinh thần lại, suy sụp lông mày. Nàng đương nhiên hiểu không được làm chuyện xấu là có ý gì, nhưng vì Tiểu Tư Đồ tương lai, nàng nhịn! "Hồ Ly, ngươi yên tâm, trước lúc hài tử ra đời ta sẽ không chạm ngươi." Tiên Quân đại nhân hào hùng ưng thuận hứa hẹn. Người trong lòng nghe thế lại cắn cắn môi, âm thanh nhỏ như muỗi kêu: "Cũng không phải hoàn toàn không cho ngươi chạm..."
"Hả?" Tư Đồ Ngu không nghe rõ nàng nói gì, dựa sát vào nghi ngờ hỏi: "Hồ Ly ngươi nói gì?"
"Không có gì." Mộ Dung Ly Túc quay mặt đi, bên tai hơi nóng: "Chúng ta nên giúp hài tử đặt tên đi."
"A." Tiên Quân đại nhân bị dời lực chú ý, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, trong miệng lẩm bẩm: "Ừm... Tiểu Tam, Tiểu Tứ... sau đó là Tiểu Ngũ...", "Ngươi dám đặt tên kiểu này thử xem." Mỹ nhân trong lòng nhăn mày, đưa tay véo hông nàng, hung dữ nói.
"A, gọi như vậy rất đáng yêu a." Tư Đồ Ngu xoa eo, ủy khuất nói: "Nếu không gọi là Tư Đồ Ly Túc đi."
"Nào có ai đặt tên như vậy."
"Vậy, nương tử đại nhân làm chủ là được rồi."
Mộ Dung Ly Túc thấy nàng ủy khuất, nhịn không được cong khóe môi, nâng cằm ở bên môi nàng hôn một cái, nói: "Như vậy đi, nếu nữ nhi thì gọi là Lan Y, Tư Đồ Lan Y được không?"
"Ồ, bạch liên trục thanh lan, sơn vũ long thanh y. Không tệ, không tệ, rất êm tai." Tư Đồ Ngu nâng mày, "Vậy còn nam hài thì sao?"
( ) Bạch liên trục thanh lan, sơn vũ long thanh y: Sen trắng xô sóng xanh, núi mưa họp lại áo xanh.
"Nếu là nhi tử..." Mỹ nhân khẽ nhíu mày, "Gọi là Như Hoa đi."
Bất công rõ ràng quá đi! Hơn nữa, danh tự này vì sao khiến người ta có loại cảm giác hơi sợ hãi vậy! Tiên Quân đại nhân xoắn xuýt bĩu môi: "Vậy... chúng ta vẫn không nên sinh nhi tử."
"Ngươi dám ghét bỏ hài tử của chúng ta sao?"
"Rốt cuộc là ai ghét bỏ a..."
"Ngươi còn dám mạnh miệng, hả?"
"Ai nha, ta sai rồi đừng nóng giận, sẽ động thai khí a."
"Ngươi chỉ biết quan tâm hài tử."
"Ôi, xem ra bổn tiên phải trọng chấn phu cương rồi a."
"Ngươi làm gì, ưm..."
( ) Trọng chấn phu cương: khôi phục quyền uy của người làm chồng.
- -----------
Trấn an dựng phụ ( phụ nữ có thai) không nói đạo lý gì đó đương nhiên phải dùng nụ hôn niêm phong lại rồi. Tư Đồ Ngu ôn nhu ôm lây eo Mộ Dung Ly Túc, hai người ngồi trên nóc nhà màu nâu xanh, bên trong ánh sáng nhạt, cánh môi kề nhau, lưu luyến dài lâu.
━━━━━━
Miêu Thúy Hoa: ('・∀・) Lão công, nhi tử chúng ta nên gọi là gì thì được?
Phương Đức: ( • ⌄ •) Ừm... Phu nhân làm chủ đi.
Miêu Thúy Hoa: [ hưng phấn (。・ω・。) ] Vậy gọi là Như Hoa đi!
Phương Đức: ( 。・v・。) Khụ, không tốt lắm đâu...
Miêu Thúy Hoa: (ノ '・∀・)ノ゙A... Vậy? Gọi là Tự Ngọc ( Như Ngọc) đi!
Phương Đức: ( Ò ‸ Ó) Cái gì?
Miêu Thúy Hoa: (ᅌᴗᅌ) Tự Ngọc, Phương Tự Ngọc!
Phương Đức: ( ˵ ° ~ ° ˵) Ừm ha ha.. Phương Thế Ngọc a, được được, liền lấy tên theo phu nhân đi!
Tư Đồ Ngu: ('⊙o⊙') Ta nói, các ngươi chạy sai cảnh à?
━━━━━━
P/S: Sao từ "Tự" sang "Thế" ta chịu nha mấy bác, có thể đồng âm? hay sao đó, không hiểu nên không mắc cười, ahihi =]].