Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Sinh hoạt sau khi thành thân của Tiên Quân.
Lại một ngày mới, trời quang vạn dặm không mây. Ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống đảo nhỏ ở Tam Trọng Thiên giới.
Trong phủ Tiên Quân, sáng sớm gia đinh đang quét lá rụng trong sân, ngẫu nhiên dẫm lên một cành khô, phát ra chút âm thanh giòn tan. Sau trận hôn lễ vô cùng náo nhiệt, đã qua một tháng, lúc này phủ Tiên Quân đã khôi phục vẻ đẹp thanh tịnh như xưa, chẳng qua vẫn còn một số cửa sổ dán chữ hỷ còn chưa bóc ra, vẫn còn tràn đầy vui sướng ngày đó.
Trong Lê Hoa Uyển, vài tia ánh sáng xuyên qua màn cửa sổ, chiếu hoa văn bình phong xuống sàn nhà, chiếu sáng hoa văn trên gỗ lim. Sau tấm bình phong, là một giường điêu khắc lớn. Hai thân ảnh nổi bật ôm nhau trong chăn gấm mẫu đơn.
Tư Đồ Ngu là bị ngứa ngứa trên mặt làm tỉnh. Chậm rãi mở mí mắt có chút nặng nề, nhìn thấy mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành nằm trên người nàng, đang dùng lọn tóc đen ở trên mặt nàng vẽ từng vòng, trong mắt trong mày đều là ý cười vui vẻ. Tiên Quân đại nhân sững sờ nháy mắt mấy cái, vừa tỉnh lại có chút mơ màng ngốc manh khiến người ta muốn khinh bạc một phen. Vì vậy mỹ nhân cũng làm như thế.
Mộ Dung Ly Túc cúi người xuống ở trên má Tư Đồ Ngu hôn một cái, lại nhẹ nhàng gặm mấy ngụm, mới ôn nhu nói: "Tỉnh chưa? Phu quân." Hơi thở như lan, nhẹ nhàng khuếch trương, Tư Đồ Ngu còn buồn ngủ cũng tỉnh hơn vài phần, ôm lấy eo nhỏ mỹ nhân, cười tươi: "Phu quân? Hì hì, là đang gọi ta sao?"
"Ngốc sao? Ngay cả mình là ai cũng không biết, hả?" Mỹ nhân véo véo khuôn mặt tuấn mỹ của nàng, sẳng giọng.
"Sẽ không a, ta hiện tại so với bất kì lúc nào cũng rõ ràng mình là ai nha?!" Tư Đồ Ngu cười càng sâu, càng phát ra tà mị. Mộ Dung Ly Túc nheo mắt phượng: "Thật sao?", "Đúng vậy a, bởi vì - đêm qua ngươi, cả một đêm đều gọi tên ta nha..." Tiên Quân đại nhân cười xấu xa nói, móng vuốt Lang đặt trên lưng mỹ nhân bắt đầu xuôi theo đường cong trơn bóng quyến rũ di chuyển xuống dưới.
"Ngươi!" Trên mặt Mộ Dung Ly Túc nóng lên, vươn tay ngọc hung hăng nhéo lỗ tai Tư Đồ Ngu, "Còn không biết xấu hổ nói, tối qua ta rõ ràng đã bảo ngừng, ngươi vẫn... ngươi là sắc lang được một tấc lại muốn tiến một thước!" Vừa nghĩ đến tình cảnh tối qua, nàng liền tức giận đến không có chỗ xả, cũng không biết người kia là từ chỗ nào học được, đem nàng trêu chọc thành như vậy!
"Nhưng, nhưng Tương Tương nói, nữ nhân lãnh đạm, biệt nữu giống như ngươi, nói ngừng là còn muốn a..." Tư Đồ Ngu che lấy lỗ tai đỏ, hai mắt lưng tròng nói. Mộ Dung Ly Túc nghe vậy sắc mặt trầm xuống, trong mắt hiện ra sát khí. Tiên Quân đại nhân ở bên cạnh nhịn không được rùng mình một cái, trong lòng yên lặng vì tiểu di tử ( cô em vợ) cầu nguyện. Lúc này, ánh mắt lạnh lùng của mỹ nhân đột nhiên đâm tới, nói: "Còn không mau rời giường, ngươi quên hôm nay chúng ta phải về Hồ sơn sao?!"
- -------------
( ) Biệt nữu: tâm khẩu bất nhất ( nghĩ đằng miệng nói nẻo), thích che giấu ý nghĩ thật sự trong nội tâm bằng thái độ, hành động đi ngược với điều mình nghĩ.
- -------------
A, đúng rồi, hôm nay phải cùng Hồ Ly về nhà thăm nhà đấy. Nhưng... "Người ta hiện tại không dậy nổi nha, tối hôm qua mệt mỏi quá... Eo thật mỏi, toàn thân vô lực..." Tiên Quân đại nhân vô cùng thẹn thùng nói, rước lấy mỹ nhân một ánh mắt khinh bỉ: "Ngươi nói bậy gì đó, tối hôm qua người mệt mỏi phải là ta mới đúng chứ!" Mộ Dung Ly Túc vừa nói vừa dùng chăn bọc lấy thân thể đứng dậy, sau đó từ hư không rút ra vài món y phục, không xem ai ra gì mà mặc vào. Ở sau lưng nàng, người nằm trên giường ai oán bĩu môi: "Mệt mỏi sao? Nhưng bộ dáng của ngươi rõ ràng rất hưởng thụ nha."
"Vậy lần sau ngươi cũng hưởng, thụ, thật, tốt đi!" Mỹ nhân liếc mắt, nghiến răng nghiến lợi. Tư Đồ Ngu rụt người lại, cười ngượng: "Ha ha, cái này thì không cần đâu, vi phu chỉ nhìn ngươi cũng thấy rất hưởng thụ rồi."
"Hừ." Mộ Dung Ly Túc liếc nàng, lại lấy ra một bộ trường bào xanh nhạt nói: "Đến đây, thử bộ y phục này một chút." Tư Đồ Ngu nhìn người đối diện cầm y phục, nhãn tình sáng lên. Nàng rất thích kiểu dáng y phục này, vật liệu màu xanh nhạt còn phản xạ một tầng hào quang nhạt, xem ra là dùng Thiên tàm ti chế tạo rồi. Nàng vén chăn lên, vui vẻ đi đến.
Mặc xong y phục, Tư Đồ Ngu giang hai tay ở tại chỗ quay vòng vòng, "Aiz, Hồ Ly ngươi xem thế nào?"
Xem ra rất phù hợp đấy. Áo bào buộc chặt, làm nổi bật thân hình thon dài, trong nho nhã còn mang theo tuấn tú cùng anh khí, thật sự có vài phần... mê người. Trong mắt Mộ Dung Ly Túc lộ ra vui vẻ, nàng đi đến ôn nhu giúp Tư Đồ Ngu sửa sang lại cổ áo cùng ngọc đai bên hông, nói: "Thật đẹp, cũng không uổng công ta làm lâu như vậy."
"Ồ? Hồ Ly ngươi tự mình làm sao?" Tư Đồ Ngu mở to mắt, kinh ngạc nói. Mỹ nhân hơi cong khóe miệng: "Rất kỳ quái sao?"
"Ai nha, bổn tiên có tài đức gì, có thể cưới một thê tử hiền tuệ xinh đẹp như vậy chứ." Tiên Quân đại nhân vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc ôm lấy người trước mắt, đem mặt kề sát đến hôn trên má mỹ nhân một cái.
"Ba hoa..." Mộ Dung Ly Túc cười dựa vào lòng nàng, ở cổ nàng thân mật cọ cọ. Cảm nhận được động tác người trong lòng, Tiên Quân đại nhân nhịn không được cong khóe miệng. Dường như Ly Túc lúc biến thành Tiểu hồ ly cũng thích làm như vậy, thật sự... đáng yêu muốn chết! Tư Đồ Ngu vô cùng thích hành động thân mật như vậy, vì thế cũng dựa dựa vào, cùng trán Mộ Dung Ly Túc kề sát, hô hấp quấn giao....
Hôm nay thời tiết vô cùng quang đãng, mặt trời trên cao, khiến người ta thoáng chốc cảm thấy mùa hạ đã đến. Trên mái hiên chính sảnh phủ Tiên Quân cũng được phủ một tầng ánh mặt trời rực rỡ. Mấy con chim tước ở trên mái ngói nhảy qua nhảy lại, mổ mổ lá khô, phút chốc lại bay về cành cây, chơi đùa truy đuổi.
Tử y nữ tử ở chính sảnh ăn điểm tâm, nhìn hai người dính nhau nắm tay từ ngoài cửa đi đến, lại rũ mắt xuống bình tĩnh tiếp tục ăn cháo trắng trước mặt.
Tư Đồ Ngu nắm tay Mộ Dung Ly Túc đi đến, ngồi ở đối diện Tiểu Tam, nhìn trên bàn cháo trắng cùng màn thầu, lông mày nhíu lại: "Ta nói Tam nhi a, điểm tâm mỗi ngày đều ăn thanh đạm như vậy sao?", "Như vậy không tốt sao?" Tiểu Tam nhẹ nhàng nói, nhưng không ngẩng đầu nhìn nàng.
"Ngươi nha, sáng sớm đừng ăn những thứ dầu mỡ kia." Bạch y mỹ nhân cũng mở miệng nói.
Tiên Quân đại nhân bĩu môi, cầm lấy một cái bánh bao bắt đầu ăn, chưa ăn bao lâu lại nhịn không được nói với Tiểu Tam: "Này Tam nhi, hôm nay ta cùng Ly Túc quay về Hồ sơn, ngươi không đi cùng sao? Nơi đó chơi rất vui nha!", "Nếu ta đi cùng, hai ngày tới ai xử lý sự vụ trong phủ? Hơn nữa, ta thích thanh tĩnh một chút." Tử y nữ tử bất vi sở động, ngữ khí lạnh nhạt đáp.
Nhiệt tình của Tư Đồ Ngu bị người ta một câu dội trở về, lập tức suy sụp hạ mi, nhìn chằm chằm khuôn mặt đối phương hồi lâu, thấy người ta không có ý muốn an ủi, liền giả bộ thống khổ lấy tay che ngực, ngữ điệu bi thương: "Ôi, Tam nhi, ngươi thật không đáng yêu, không cùng bổn tiên thân cận, còn lãnh đạm như vậy... A, thật hoài niệm Đại Cẩu kim sắc lúc trước nha!"
"Được rồi, đừng lảm nhảm nữa." Nhìn nữ tử đối diện thần sắc nghiêm nghị, Mộ Dung Ly Túc buồn cười véo má người bên cạnh: "Nhanh chút khởi hành đi, bằng không nương ta sẽ phái người đến thúc dục đấy.", "A, cũng phải, không thể để nhạc mẫu đại nhân sốt ruột chờ đợi được." Tư Đồ Ngu đem bát trước mặt đẩy qua một bên: "Cháo này ta không ăn, ăn cái này còn không bằng nhai một viên Tiên đan." Người Tiên giới vốn có thể dùng pháp lực bản thân duy trì thể lực, ngẫu nhiên cũng sẽ dùng nguyên liệu trong Tiên giới để nấu ăn hoặc ăn Tiên đan bổ sung linh lực, chẳng qua bình thường, không cần mỗi ngày phải ăn uống. Tư Đồ Ngu yêu cầu trong phủ mỗi ngày phải làm ba bữa, một mặt vì nàng muốn giống như gia đình phàm nhân, có thể tụ họp chung một chỗ ấm áp ăn cơm, còn mặt khác, bởi vì nàng thích ăn. Mỗi ngày đều ăn đồ Hồ Ly làm, ngẫu nhiên tự mình động thủ khoe khoang trù nghệ, thật sự không gì tốt hơn...
Tiên Quân từ trong tay áo lấy ra một cái bình nhỏ, cười híp mắt nói với hai vị mỹ nhân: "Aiz aiz, trong tiệm Lão Quân mới ra Linh đan, vị chuối tiêu đấy, có muốn nếm thử hay không?" Hai người nghe vậy, đồng thời lắc đầu. Tư Đồ Ngu chỉ có thể buồn buồn đổ ra hai viên nhai lấy. Mộ Dung Ly Túc thấy nàng như vậy, khóe miệng cong lên, nghiêng người đến dùng khăn lụa nhẹ nhàng lau đi chút mảnh vụn nơi khóe miệng nàng, sau đó quay sang ôn nhu nói với Tử y nữ tử: "Tam nhi, chúng ta đi trước đây."
"Ừm. Sư phụ yên tâm đi, sự vụ trong phủ ta sẽ xử lý tốt." Tiểu Tam ngẩng đầu, mỉm cười nói. Tiên Quân đại nhân đứng bên cạnh nhìn tuôn ra nước chua: "Chậc chậc, chính thức bái sư xong thì đãi ngộ khác biệt càng lớn hơn... Nói sao thì ta cũng xem như nửa cái sư phụ nha, hơn nữa còn là ân nhân cứu mạng nữa, sao lại đối với ta lãnh đạm như vậy..."
"Còn đứng đây lảm nhảm nữa, phải đi rồi."
"A..."
Lúc hai người đi qua tiền đình, tiểu gia đinh mới đến còn đang quét sân. Nhìn thấy người đến, tiểu cô nương mặc y sam màu lam nở nụ cười xán lạn: "Lão gia, phu nhân!" Tiểu la lỵ này bản thể là một tiểu ly miêu hồng sắc, bộ dáng xinh đẹp đáng yêu, thật khiến người ta yêu thích. Lúc trước Tư Đồ Ngu phí thật lớn khí lực mới từ chỗ Mộ Dung Tương đem manh vật này đoạt được. Mộ Dung Ly Túc đem cái này quy kết là mẫu ái lan tràn, cũng không để ý đến, cộng thêm tiểu gia hỏa nàng xác thật nhu thuận nên liền giữ lại. Nhưng... mỗi lần nghe nàng hồn nhiên thỏa mái gọi Tư Đồ Ngu là 'lão gia', đều có xúc động muốn cười a...
Tư Đồ Ngu nghe tiếng 'lão gia' vang dội kia, bước chân trì trệ, đuôi lông mày run rẩy nhè nhẹ.
Loại xưng hô này khiến cho người luôn tự xưng là xinh đẹp chim sa cá lặn, Tiên Quân đại nhân khó lòng chấp nhận, không biết tiểu gia hỏa này làm sao không thay đổi. Nàng không khỏi nhớ đến năm đó lúc nhìn thấy nữ nhi của Cổ Tâm Lan. Hài tử kia không phải cũng thích gọi phụ thân là 'đát đát' sao? Có lẽ tiểu hài tử đều có chút thói quen nhỏ đi, dần dà sẽ sửa lại. Người ta làm cha đều có thể vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc tiếp nhận, nàng có gì không được chứ? Huống hồ tiểu gia hỏa này vui vẻ ngây thơ mở to đôi mắt ngập nước nhìn sang đây, bộ dáng thật là đáng yêu! Sao có thể nhẫn tâm trách cứ nàng chứ, aiz... Vì vậy Tiên Quân đại nhân đè xuống xúc động thật lâu trong lòng, giơ lên nụ cười yêu thương nói: "A Tứ a, trông nhà thật tốt nha. Quay về sẽ mang cho ngươi lễ vật."
"Vâng lão gia!" Tiểu Tứ cười rộ lên, ánh mắt híp lại thành đường chỉ, răng nanh sáng chói hiện ra vài phần dí dỏm. Tiên Quân đại nhân nhất thời bị vẻ đáng yêu này chọc trúng, ôm lấy khuôn mặt hoa si: "Ai nha nha, thật đáng yêu a, A Tứ phải chờ ta trở lại nhé."
"Vâng, vâng!"
"Ha ha ha, thật là hảo nữ hài a.... Ách, này, này Hồ Ly ngươi làm gì thế?" Bạch y mỹ nhân đứng bên cạnh không thể nhịn được nữa, đưa tay véo lấy eo Tư Đồ Ngu: "Ngươi đủ chưa hả, thu hồi biểu lộ nhộn nhạo của ngươi đi! Thật là, ngay cả tiểu hài tử cũng không buông tha!"
"Này! Đừng đem bổn tiên hình dung giống như lão nam nhân hèn mọn bỉ ổi như vậy..."
"Còn dám mạnh miệng nữa, hả?"
"Aiz aiz, đau a, ta sai rồi, ta sai rồi."
- --------------
Thẳng đến khi hai người đi xa, tiểu gia đình đứng nguyên tại chỗ mới thở dài nói: "Aiz, Nhị Công chúa nói quả nhiên không sai, lão gia chính là bị thê quản nghiêm..."
━━━━━━
Lời thoại của Tiểu gia đinh: ( ✪v✪) , Lão gia, phu nhân! , Vâng lão gia! , Lão gia đi thong thả. , Lão gia ngươi đã về rồi. , Lão gia cát tường. , Lão gia tránh ra, để ta làm cho! , Lão gia, phu nhân đang tìm ngươi. , Lão gia, thật đáng ghét á!
Tư Đồ Ngu: (╬ Ò ‸ Ó) —Phốc! Mộ Dung Tương dạy dỗ con nít sao! Còn có lời thoại cuối cùng kia có ý gì, rất dễ khiến người ta hiểu lầm nha!
Mộ Dung Ly Túc: [ đã hiểu lầm ( ̄m ̄) ] Nếu để ta nghe Tứ nhi nói lời thoại số kia, ta liền lột da ngươi ra.
Mộ Dung Tương: (๑→‿ฺ←๑) Những lời thoại này rất được ưa chuộng a, tỷ tỷ ta đây phải dạy thật lâu đó.