Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Nơi hạnh phúc bắt đầu.
Sáng sớm hôm sau, bách điểu hót vang. Ánh mặt trời xuyên thấu tầng mây, đem phủ Tiên Quân độ lên một tầng màu vàng ấm áp.
Mảnh đất trống trước hoa viên, Đại Cẩu kim sắc lẳng lặng ngồi xổm bên trong hào quang, mỗi một sợi lông mềm đều khoan khoái, sau hồi lâu, Đại Cẩu mở to mắt, con ngươi màu nâu phút chốc hiện ra vầng sáng khác thường, rồi từ từ biến mất. Tiểu Tam khôi phục bộ dáng lười biếng, nghiêng thân nằm trên phiến đá ấm áp, dùng đầu lưỡi liếm liếm móng vuốt béo núc của mình, thoải mái dễ chịu nheo mắt lại.
Trong dục phòng Dật Viên, trong hồ chạm trổ bằng bạch ngọc đã không còn nhiệt khí. Nước ao thanh tịnh bị gió ngoài cửa sổ xuyên qua thổi lên từng vòng nhỏ rung động, điểm chút ánh sáng trong veo. Trong không khí vẫn còn lưu lại một chút khí tức kiều diễm mập mờ, hòa lẫn với mùi hương thanh nhã trong lư hương, tràn ngập khắp phòng lớn. Chỉ chốc lát, hai người ôm nhau ngủ trên giường hơi động động, chậm rãi tỉnh lại. Mỹ nhân ưm một tiếng trầm thấp, chậm rãi mở mắt ra, vừa tỉnh ngủ mê mang còn chưa thối lui, lộ ra lười biếng kiều mị. Tư Đồ Ngu nhìn mỹ nhân trong khủy tay mình tỉnh lại, cảm thấy trong lòng như có cái gì đó lấp đầy, an tâm như vậy. Nàng cúi đầu dùng mặt cọ cọ cái trán trơn bóng của mỹ nhân, ôn nhu nói: "Chào buổi sáng, Hồ Ly."
Mỹ nhân lười biếng liếc mắt nhìn nàng một cái, xoay người đi, tiến vào trong chăn tiếp tục ngủ. Tối hôm qua bị người này dày vò suốt cả đêm, mặc dù nói mình là Hồ tộc, động tác của đối phương cũng rất ôn nhu, nhưng, nhưng... Mộ Dung Ly Túc cắn môi, hạ thân mơ hồ đau xót khiến tai nàng nóng lên, dứt khoát xoay người không để ý đến tươi cười sáng lạn của đầu Lang kia. Nhưng mỗ Lang kia lúc này mắc sắc nhìn chăn che lấy nửa thân đã mặc trung y của nàng. Tư Đồ Ngu rũ mi từ phía sau ôm lấy eo nhỏ của Mộ Dung Ly Túc, vừa lay động vừa phàn nàn: "Hồ Ly, ngươi thật không phúc hậu a, tại sao có thể nửa đêm vụng trộm mặc y phục vậy chứ!"
"Sáng nay ta mới mặc vào đấy." Mộ Dung Ly Túc vô lực trả lời. Tư Đồ Ngu nghe thấy vậy ủy khuất, "Đừng nha, ta cái gì cũng không mặc, thật thiệt thòi đó.", "Tối hôm qua ngươi còn chưa nhìn đủ sao?!" Người bị quấy rối rốt cuộc không nhịn được, tức thì xoay người lại, mắt đẹp hơi dỗi hờn.
Tiên Quân thấy mỹ nhân trừng mắt phẫn nộ rụt rụt bả vai, hai mắt rưng rưng cắn góc chăn: "Hôm qua tối lửa tắt đèn nha...", "Tối lửa tắt đèn?" Mộ Dung Ly Túc ngữ điệu bất thiện cắt ngang nàng, duỗi ra ngón tay ngọc chọt lấy ót nàng, vừa chọt vừa lên án: "Tối lửa tắt đèn mà ngươi có thể híp hai mắt tỏa sáng kia sao?", "Được rồi, được rồi, ta sai còn không được sao?" Tiên Quân đại nhân kề sát lại ôm lấy eo mỹ nhân, cúi đầu hôn lấy xương quai xanh mê người nơi cổ áo rộng mở kia, thanh âm trầm thấp nhu hòa: "Nhưng, ta không cách nào kháng cự sức hấp dẫn của ngươi nha. Chỉ có ngươi mới có thể khiến ta thần hồn điên đảo."
Lời tâm tình ôn nhu giữa người yêu, dù là người tính tình thanh lãnh cũng sẽ bị cảm hóa. Mộ Dung Ly Túc cảm thấy trong lòng như có cái gì đó hòa tan đi, sương mù tản ra, sáng tỏ ấm áp, hạt giống chôn dấu dưới đáy lòng đã lâu chậm rãi mọc rể, sinh ra mầm nhỏ, trưởng thành một mảnh hoa viên phồn thịnh, hương thơm bốn phía. Chẳng qua, cho dù trái tim rung động không thôi, trên mặt mỹ nhân vẫn vờ như giận hờn, chọt ót chuyển thành véo mặt: "Hừ, lời ngon tiếng ngọt nói thật trôi chảy, cũng không biết học ở đâu."
"Tình đến lúc nồng, vô sự tự thông thôi." Tiên Quân đại nhân nghiêng mặt đi, hôn lấy ngón tay mỹ nhân, cũng tại lúc này nàng nhìn thấy trên giường, nơi không có chăn gấm che phủ, có một vết đỏ thắm như hồng mai, rất dễ nhìn thấy. Tư Đồ Ngu có chút ngơ ngẩn, trong lòng thoáng cái dâng lên sóng lớn, có chút đau lòng, còn có nhiều hơn là hạnh phúc cùng mừng rỡ.
Mộ Dung Ly Túc thấy thần sắc nàng có chút ngu ngơ liền theo ánh mắt nàng nhìn xuống dưới thân mình, lập tức hiểu đối phương suy nghĩ cái gì. Đêm qua người này không chỉ ôn nhu, còn biết dùng Linh lực để lần đầu của nàng giảm bớt đau đớn, khiến cho Mộ Dung Ly Túc rất cảm động, nhưng khi thấy Tư Đồ Ngu nhìn lạc hồng trong chớp mắt kinh ngạc kia, trong lòng liền bực mình, vì vậy mắt như đao nhìn qua, tức giận nói: "Ánh mắt ngươi lộ ra kỳ quái là có ý gì? Đây không phải chuyện trong dự liệu sao?"
Tư Đồ Ngu thu hồi ánh mắt của mình, cười gượng: "Khụ, cái kia... Lúc trước ta vẫn cho là ngươi cùng Mạc Dao... A, đau!", "Ngươi nghĩ ta là người tùy tiện như vậy sao?!" Mộ Dung Ly Túc thuần thục véo da thịt mềm mại bên hông nàng, nheo mắt phượng lại nói: "Nhưng ngươi... ngươi bộ dáng không giống như lần đầu nha?", Hừ, thủ pháp lão luyện như vậy, nếu để ta biết ngươi từng chạm qua nữ tử khác, ngươi nhất định phải chết!
"Nương tử đại nhân, đây là khen ngợi vi phu sao?" Tư Đồ Ngu tà tứ cong khóe miệng, tươi cười xấu xa lại mê người, Mộ Dung Ly Túc chớp mắt thất thần, có chút mất tự nhiên mà vuốt tóc, sẳng giọng: "Ngươi nói bậy bạ gì đó... Còn có, ngươi làm những chuyện kia đừng tưởng cứ như vậy là xong." Nhớ tới những hành động lúc trước của mỗ Lang, còn có một màn cùng Mẫn Lan một chỗ kia, giọng nói Mộ Dung Ly Túc đột nhiên lạnh: "Đại nhân thật phong lưu, cùng Mẫn Lan Tiên tử hoa tiền nguyệt hạ, rất tự tại đi?"
Sắc mặt Tư Đồ Ngu cứng đờ, thấp thỏm nói: "Ách, tối qua... ngươi nhìn thấy sao?", "Không sai, ta nhìn thấy toàn bộ quá trình, đặc biệt là lúc sau cùng khi nàng hôn ngươi, ta nhìn thấy rất rõ ràng!" Mỹ nhân nghiến răng nghiến lợi.
"Ta lại hy vọng ngươi chỉ nhìn một nửa..."
"Ngươi nói cái gì?"
"Aiz, bây giờ là muốn tính sổ sao?"
"Vậy thì thế nào!" Mỹ nhân nghiêng người đè Tiên Quân đại nhân dưới thân, bên môi câu dẫn ra một độ cong nguy hiểm.
Tiên Quân đại nhân ngẩn người, run rẩy nắm chặt chăn, "Nương tử đại nhân, tha mạng a."
- ---------------
Hai người ở trên giường ầm ĩ vui đùa một hồi, đợi đến lúc rời giường mặc y phục, đi ra khỏi cửa phòng đã là qua buổi trưa. Trong phủ Tiên quân yên tĩnh khác thường, dường như trở về thời kỳ quạnh quẽ lúc trước. Tiên Quân đại nhân ôm lấy Bạch Hồ Ly thản nhiên đi ra Dật Viên. Mộ Dung Ly Túc bởi vì có chút mệt mỏi dứt khoát khôi phục nguyên hình nghỉ ngơi chốc lát, Tư Đồ Ngu càng vui mừng ôm mỹ nhân trong hình dạng Hồ Ly.
Xuyên qua đường mòn ở hoa viên, vài cánh hoa hồng nhạt rơi xuống trên người Mộ Dung Ly Túc, Tư Đồ Ngu cúi đầu nhìn đoàn tuyết trắng trong lòng dính hồng nhạt, bỗng nhiên cảm thấy thật đẹp mắt, trong lúc nhất thời không nỡ nhặt nó bỏ đi. Lúc này Tiểu hồ ly như ngửi được hương hoa nhàn nhạt, mở mắt ra hơi hơi giật lỗ tai, nhẹ cọ vài cái liền lại nhắm mắt nghỉ ngơi trong lòng Tiên Quân, hai cái móng vuốt nhỏ khoác lên cánh tay nàng, sau lưng chính cái đuôi lông xù trắng như tuyết phe phẩy trong gió.
"Thật sự mệt muốn chết rồi này." Tư Đồ Ngu nhẹ giọng nỉ non, đưa tay khẽ vuốt bộ lông trắng không nhiễm hạt bụi của Hồ Ly, dưới ánh mặt trời lộ ra óng ánh trong suốt, xúc cảm mềm mại khiến người ta cảm thấy dưới tay chính là một kiện tơ lụa cực phẩm. Tiên Quân đại nhân nhịn không được ở đáy lòng cảm thán: Cảm giác thật tuyệt a...
Tư Đò Ngu vui thích ôm Bạch Hồ Ly, đi về phía tiền viện. Hồ Ly trong lòng như đã ngủ rồi, vẫn không nhúc nhích yên tĩnh tùy nàng vuốt ve. Biến thành Hồ Ly, Mộ Dung Ly Túc bớt chút thanh lãnh, nhiều hơn vài phần ngây thơ lười biếng, theo lời Mộ Dung Tương mà nói chính là - Manh muốn chết! Quan trọng là..., hiện tại Manh mỹ nhân này thuộc về nàng rồi... Tiên Quân đại nhân lòng đầy vui mừng, cúi đầu ở trên khuôn mặt Hồ Ly lông xù hôn một cái, vô hạn đắc ý.
Đi vào phòng khách, Tư Đồ Ngu có chút ngoài ý muốn nhìn thấy Hồng y mỹ nhân đang ngồi một mình trước bàn, xinh đẹp lột vỏ quýt.
Mộ Dung Tương nhìn người đến, vốn miễn cưỡng liếc Tư Đồ Ngu, sau đó ánh mắt chuyển qua ngực nàng, đột nhiên phát sáng, kinh hô: "Manh muốn chết!" Hồng y mỹ nhân đem quýt trong tay quăng đi, đi đến chọt chọt lỗ tai Bạch Hồ Ly, hô: "Đây là, tỷ của ta?" Tư Đồ Ngu thấy mắt nàng chợt sáng lên, kịp thời lập tức ôm Hồ Ly lùi về sau một bước, chạy trốn ma trảo kia, nói: "Tỷ ngươi biến thành Hồ Ly, ngươi cũng không phải chưa nhìn thấy qua, kích động như vậy làm chi?!"
"Xác thật... chưa từng thấy qua bộ dáng này của tỷ ta." Mộ Dung Tương như có thâm ý trả lời, đối với vẻ mặt bảo hộ này của Tư Đồ Ngu, khiến nàng rất khinh thường, nhưng nói đến, hình như tỷ nàng có chỗ nào đó thay đổi rồi. Vì vậy nheo mắt quan sát, ánh mắt sáng rực. Lúc này Bạch Hồ Ly trong lòng Tư Đồ Ngu mở mắt, thản nhiên ngẩng đầu vứt ánh mắt như đao cho muội muội, tỏ vẻ không vui.
Mà người bị mắt đao đâm trúng, nụ cười trên mặt càng trở nên không có hảo ý - ừm... rõ ràng không giống, trong thanh lãnh mang theo chút mị thái, giơ tay nhấc chân lộ ra quyến rũ, khóe mắt ngậm xuân, mặt mày ẩn tình, chậc chậc, thấy thế nào cũng giống dáng vẻ vừa làm vợ người a! Trong lòng Mộ Dung Tương vì tỷ mình trễ lễ thành nhân mà lau nước mắt chua xót, chỉ thấy nàng một tay nắm chặt trước ngực, một tay run rẩy chỉ vào Tư Đồ Ngu, nói: "A, ngươi làm gì tỷ ta? Ngày thường thấy ngươi nhã nhặn, vậy mà ngươi, ngươi lại làm chuyện không bằng cầm thú với tỷ ta như vậy..."
"Mộ Dung Tương, ngươi đủ rồi." Tư Đồ Ngu còn chưa kịp nói gì, Hồ Ly trong ngực đã không thể nhịn được. Giọng điệu hơi hờn lạnh từ miệng Tiểu bạch Hồ Ly kiều manh phát ra nhưng một chút lực uy hiếp cũng không có, ngược lại còn rất đáng yêu. Mộ Dung Tương lúc này thật muốn ôm tỷ nàng vào lòng hảo hảo chà đạp một phen, thật vất vả nhịn xuống xúc động này, nàng khôi phục lại bộ dáng xinh đẹp, cười duyên: "Chỉ đùa một chút cũng không được sao, thật không thú vị." Sau đó đi vòng quanh một người một Hồ, vứt mị nhãn chế nhạo: "Ai ôi!!! Đêm qua rất kịch liệt nha, ta cũng ăn cơm trưa rồi, các ngươi mới rời giường. Nhìn một chút, đều đem tỷ ta giày dò đến phải hiện về nguyên hình rồi."
Mộ Dung Tương nói rồi đem mặt kề sát Bạch Hồ Ly trong lòng Tư Đồ Ngu, ngữ khí càng thêm mập mờ: "Nhưng tỷ a, ngươi vừa khôi phục trí nhớ liền... Ha ha, đủ khí phách, đủ trực tiếp, không hổ là Đại Công chúa của Hồ tộc ta."
"Mộ Dung Tương, ngươi nói đến rất vui vẻ phải không?" Mộ Dung Ly Túc lạnh lùng nói, lần này là thật nổi giận, nhưng lại có chút thẹn quá hóa giận, nếu không phải bây giờ nàng là bộ dáng Hồ Ly, thì sẽ nhìn thấy trên mặt nàng nhuộm nhàn nhạt mây đỏ. Tư Đồ Ngu cũng cảm thấy có chút nóng tai, vì vậy chuyển chủ đề: "Ồ, thế nào chỉ có mình ngươi, mọi người đâu?"
"Mẫn Lan biểu muội của ngươi sáng sớm đã cùng Tán Tài Thần Quân trở về Thiên Đình rồi, lúc sau phụ mẫu ngươi cũng trở về, còn thuận tiện mang theo Tiểu công chúa, nói cái gì tiếp nhận mệnh lệnh của Thần Đế mang nàng hồi Thiên Cung." Mộ Dung Tương làm như không thèm để ý nhún nhún vai, nhưng lúc nói đến Thanh Trạc rời đi vẫn có chút nhíu mày. Tiên Quân đại nhân mắt sắc bén phát hiện, thần sắc trở nên giảo hoạt: "Ai nha, thì ra Thanh Trạc bị mang đi, trách không được bộ dáng cô đơn như vậy."
"Ai cô đơn chứ?" Trên mặt Hồng y mỹ nhân nóng lên.
"E hèm, có muốn bổn tiên giúp các ngươi kết tơ hồng hay không?" Tư Đồ Ngu đắc y cong khóe miệng, Mộ Dung Tương liếc nàng một cái: "Cái này dường như không thuộc phạm vi quản hạt của ngươi đi! Hơn nữa tỷ tỷ ta mới không cần tơ hồng gì đó, ta muốn đích thân đi Thiên Cung cầu hôn, đem Tiểu công chúa lừa gạt về Hồ sơn.", "Ngươi muốn đi Thiên Cung cầu hôn?" Mộ Dung Ly Túc nghe nàng nói như vậy, từ trong lòng Tư Đồ Ngu nhảy xuống mặt đất, biến trở về Bạch y mỹ nhân tuyệt sắc. Tiên Quân đại nhân ôm ấp không còn, có chút không vui, cũng sau một khắc nhìn thấy Bạch y mỹ nhân một lần nữa thần thái tỏa sáng, đến gần một bước ôm lấy eo nàng. Mộ Dung Ly Túc cũng không kháng cự, chẳng qua quát khẽ một câu rồi mặc cho người kia ôm.
"Ừ, ta về Hồ sơn trước, sau đó mang theo sính lễ đi tìm Tiểu công chúa." Nhìn thấy hai người mờ ám trong lòng Mộ Dung Tương cười trộm, a quả nhiên hảo nữ sợ triền Lang nha...
"Chỉ sợ ngươi vừa trở về, mẫu thân sẽ không cho ngươi đi ra ngoài nữa." Mộ Dung tương giả vờ không nhìn thấy nghiền ngẫm trong mắt muội muội, nghiêm mặt nói. Mộ Dung Tương thì không thèm để ý: "Yên tâm đi, lão bà không nhốt được ta.", "Vậy lúc nào ngươi đi?" Tư Đồ Ngu nhịn không được xen vào.
"Bây giờ đi." Mộ Dung Tương cười nói, Tiên Quân đại nhân nghe xong kinh ngạc mở to hai mắt, sau đó bất mãn ồn ào: "A? Nhanh như vậy sao, chỗ của ta liền trở nên vắng vẻ rồi.", "Hôn nhân đại sự không thể chờ a, nếu ngươi cảm thấy vắng vẻ thì... cùng tỷ ta sinh một tiểu gia hỏa đi chẳng phải náo nhiệt hơn sao?" Hồng y mỹ nhân che miệng cười, đặc biệt xinh đẹp, có nhiều vị phong trần không nói rõ. Mộ Dung Ly Túc như nghĩ đến điều gì, gương mặt lặng lẽ nổi lên ửng đỏ, giữa lông mày càng phát ra ôn nhu. Mà Tiên Quân đại nhân nhìn nhìn bụng nhỏ bằng phẳng của mình, biểu lộ không ngừng biến hóa, cuối cùng một tay đặt trên bụng, vẻ mặt tràn đầy ngượng ngùng vẫy vẫy tay: "A, đáng ghét, người ta còn chưa muốn nhanh như vậy có hài tử nha."
Mộ Dung Tương nghe vậy một trận buồn nôn, Bạch y mỹ nhân cũng khó nhịn được liếc mắt: "Để ngươi sinh ta mới không yên tâm đâu..."
"Aiz, chẳng lẽ các ngươi không nhìn thấy ta có ánh sáng mẫu tính sao?" Tư Đồ Ngu bĩu môi. Lúc này Mộ Dung Tương nhẹ nhàng bước chân thong thả hướng ra ngoài cửa rời đi, lúc gần đi cũng không quên cầm quả quýt trên bàn. Nhìn bóng lưng nàng, Mộ Dung Tương cảm thấy một màn này dường như đã từng xảy ra. Đúng rồi, là mấy trăm năm trước, Tư Đồ Ngu ly khai nàng, Mộ Dung Tương cũng là như thế đi ra cửa, khi đó nàng muốn đi tìm người nàng tâm niệm, hôm nay nàng là đi thú nữ tử mình yêu.
"Ta rời đi đây. Các ngươi chờ uống rượu mừng của ta nha." Một đạo hồng quang tản vào trong không khí, thanh âm sung sướng xa dần rồi biến mất. Tiên Quân đại nhân cầm chặt tay mềm mại của người bên cạnh, nhìn lên trờ một đóa mây chậm rãi phiêu động, cong khóe miệng. Mộ Dung Ly Túc dựa vào lòng nàng, vui vẻ thản nhiên.
━━━━━━
Mộ Dung Tương: ((o('∀`)o)) Này, Tiểu công chúa, ta muốn thú ngươi.
Thanh Trạc: (╬ Ò ‸ Ó) Hừ, ai mà thèm.
Mộ Dung Tương: (๑◔‿◔๑) Mỹ nữ ba trăm sáu mươi độ không góc chết, ngươi không muốn sao?
Thanh Trạc: (;¬_¬) Ngươi cứ ỷ vào khuôn mặt này đi câu dẫu nữ tử đàng hoàng.
Mộ Dung Tương: [ mị hoặc ( ๑→‿ฺ←๑) ] Nữ tử kia không phải ngươi sao?
Tư Đồ Ngu: [ đột nhiên xuất hiện, tà ác nói 凸( ¬ ‿ ¬) ] Nói bậy gì vậy, trong Hành cung Hồ giới có một nhóm lớn chính thái loli còn có biểu muội thanh thuần động lòng gì đó, không tính sao?
Mộ Dung Tương: ( •ˇ‿ˇ•) Trước ngươi không phải đã nói vô cùng vô cùng ( nhấn mạnh) thích các nàng sao, tất cả đều cho ngươi, ta chỉ cần một mình Thanh Trạc.
Thanh Trạc: [ ánh mắt dịu dàng °˖✧◝( ⁰▿⁰)◜✧˖°] Tương ~~~
Mộ Dung Ly Túc: [ ánh mặt rét lạnh ( ᓀ ‸ ᓂ) ] Tư - Đồ - Ngu!
━━━━━━
P/S: Việt Nam vô địch!Việt Nam vô địch!Việt Nam vô địch!