Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Tựa như cố nhân.
Sáng sớm, bách điểu hót vang, bên trong Tam Trọng Thiên giới, tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu xuống đại môn phủ Tiên Quân, có người nhẹ nhàng mở cửa đại môn, đi ra.
Mộ Dung Ly Túc đứng trước đại môn ám hồng sắc, ngẩng đầu nhìn bãi cỏ cùng bầu trời xanh biếc sương mù lượn lờ xung quanh ở phương xa. Lúc này tiên vụ còn chưa tan hết, trắng xóa mênh mông tràn ngập trong không khí, sự vật bao phủ bên trong như ẩn như hiện, ngẫu nhiên lộ ra cành cây mới nảy mầm. Một cái lối nhỏ bị cành tùng che lại. Cuối con đường nhỏ, chính là cửa vào tiên đảo, cũng là nơi là mỗi đời Nhân Duyên Ty đến đây nhậm chức phải đi qua.
Tiểu Tam đi theo bên cạnh nàng, tùy ý nhìn một chút phong cảnh xung quanh. Nghĩ thầm đã giờ này, người kia có lẽ cũng nên đến rồi đi... Nàng hữu ý vô ý vụng trộm đem ánh mắt đảo qua dung nhan yên tĩnh của người bên cạnh. Trên khuôn mặt Mộ Dung Ly Túc không có biểu tình gì, tâm tình của nàng dù sao vẫn luôn là nhàn nhạt, như đóa hoa lặng yên nở trong đêm, yên lặng che giấu khiến người ta khó lòng nhìn trộm, nhưng lúc này Tiểu Tam lại ở trong đáy mắt bình tĩnh không gợn sóng kia nhìn ra vài phần chờ mong. So với người kia lạnh nhạt mang theo chờ mong thì nàng trong chờ mong lại mang vài phần khẩn trương.
Không lâu sau, trong con ngươi bình tĩnh của Mộ Dung Ly Túc lướt qua một tia chấn động.
Chỉ thấy ở bên đầu sương trắng kia, chậm rãi đi ra một bóng hình mông lung. Tiểu Tam chăm chú nhìn qua, nhìn theo thân ảnh dần dần rõ ràng kia, tảng đá trong lòng rốt cuộc rơi xuống, bên khóe miệng không khỏi cong lên vui vẻ. A, quả nhiên người kia đã trở về.
Ánh mặt trời vàng nhạt lúc này từ trong tầng mây lộ ra, đem sương mù đã trở nên mỏng manh nhiễm một tầng sắc chói mắt, ở trong tia sáng kia, nữ tử thân hình thon dài đi ra, trường váy xanh nhạt ánh lên ánh sáng nhẹ, khoác ngoài làm bằng vải sa mỏng xanh nhạt nhẹ nhàng bay bay. Tư Đồ Ngu dừng chân cách các nàng vài bước, nhẹ nhàng chắp tay đứng trong gió, nhìn Bạch y mỹ nhân có chút ngẩn người trước mắt, Tiên Quân đại nhân nâng lên nụ cười, khuôn mặt như tranh vẽ, chiếu sáng xung quanh.
Từ một khắc Tư Đồ Ngu xuất hiện, ánh mắt Mộ Dung Ly Túc vẫn dính trên người nàng. Một loại cảm giác quen thuộc ùn ùn kéo đến, đánh trúng khiến nàng hoảng sợ lui về sau một bước, ở ngực bỗng truyền đến đau đớn, bi thương lan tràn. Tình cảnh trước mắt từ từ cùng cảnh trong mơ chồng lên nhau, dường như trong vô số đêm kia, thân ảnh nàng một mực tìm kiếm từ trong mộng cảnh bước ra, khuôn mặt trở nên rõ ràng. Mộ Dung Ly Túc như gặp ma chướng, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn mỹ của Tư Đồ Ngu, nhìn nàng đi đến, từng bước đến gần, thẳng đến trước mặt mình, nàng mới giật mình phục hồi tinh thần, vội vàng áp chế lại hô hấp gấp gáp, còn có quái dị tuôn ra trong lòng. Ý thức được vừa rồi thất thố, Bạch y mỹ nhân lộ ra một tia quẩn bách khó có được.
Trong lòng Tư Đồ Ngu cũng đồng dạng sóng ngầm mãnh liệt. Lúc đầu cho là mình đã làm tốt chuẩn bị, có thể vân đạm phong kinh giả vờ cùng người kia như lần đầu gặp gỡ, nhưng gặp lại dung nhan khiến người hồn khiên mộng nhiễu, tim đập rối loạn đột ngột. Nhưng Ly Túc sao lại lộ ra sắc mặt khác thường thế này? Không phải đã quên rồi sao... Tiên Quân đại nhân âm thầm hít sâu một hơi, che giấu lưu luyến vui mừng của bản thân, dùng ngữ khí ôn hòa xa lạ hỏi: "Tiên tử thân thể không khỏe sao?"
( ) Hồn khiên mộng nhiễu: việc khiến người ta ngày đêm không yên.
Mộ Dung Ly Túc kinh ngạc lắc đầu, ẩn trong tay áo đốt ngón tay đã nổi sắc trắng, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay. Tử y nữ tử đứng một bên quan sát các nàng hồi lâu, nhịn không được nhíu mày, đi lên phía trước, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Tư Đồ Ngu, hỏi nàng: "Ngươi đến nhậm chức sao?", "Ngươi là... Tam nhi?" Tư Đồ Ngu dời lực chú ý, rồi hai mắt tỏa sáng, nàng nhìn nữ tử cao gầy giữa mày có chút anh khí, trong lòng thầm than, quả nhiên như Mộ Dung Tương nói, là một Lãnh mỹ nhân rồi, ha ha, hoàn toàn khác với Đại Cẩu ngây ngô a... Tiên Quân đại nhân nhất thời cảm khái, ánh mắt chăm chú dần dần xen chút tâm tình kỳ quái, ừm... tương tự loại cảm giác vui mừng như nhà có nữ nhi sắp trưởng thành. Tiểu Tam bị ánh mắt quá mức hiền lành này nhìn đến không tự nhiên, còn có mấy phần mơ hồ mất mát, giọng nói trở nên trầm lạnh hơn: "Tư Đồ Ngu, đừng nói nhảm."
Chậc chậc, giọng điệu này, sao lại giống Lãnh Hồ Ly như vậy chứ!
Tiên Quân đại nhân buồn cười lắc đầu, còn trong mắt Mộ Dung Ly Túc toát ra kinh ngạc, nhìn hai người hỏi: "Các ngươi nhận thức?", "Phải, trước kia nàng còn chưa hóa hình chúng ta đã nhận thức, khi đó quan hệ của chúng ta rất tốt đó, không nghĩ đến mấy trăm năm không gặp, hôm nay nàng lại biến thành mỹ nhân duyên dáng yêu kiều. Chậc chậc, còn đối với ta lãnh đạm như vậy, thật sự không niệm tình xưa..." Tư Đồ Ngu cười trả lời, càng về sau ngữ khí càng giảo hoạt, còn hướng Tử y mỹ nhân đưa tới một ánh mắt mập mờ.
Mộ Dung Ly Túc nghe vậy thần sắc khẽ biến, cũng đem ánh mắt dời về phía Tiểu Tam, trong ánh mắt mang theo tìm tòi. Tiểu Tam tiếp thu nghi vấn của Bạch y mỹ nhân liền vội vàng mở miệng giải thích: "Lúc trước nhận thức, nhưng không phải rất quen thuộc, lần này ta cũng không nghĩ đến người nhậm chức Lâm Trạch Tiên Quân lại là nàng." Kiên định nói rồi liếc mắt nhìn Tư Đồ Ngu. Tiên Quân đại nhân không để trong lòng mà nhăn mày, sau đó ở trước mặt mở ra một đạo ánh sáng, từ bên trong lấy ra một quyển sách mỏng đưa cho Mộ Dung Ly Túc: "Đây là văn thư nhậm chức của ta."
"Vậy đại nhân xin theo chúng ta vào phủ đi." Mộ Dung Ly Túc cúi đầu cảm ứng thần ấn trong văn thư, xác nhận sau đó thu hồi, nói với Tư Đồ Ngu, ngữ điệu đã khôi phục lành lạnh bình tĩnh ngày thường. Tư Đồ Ngu ẩn giấu phức tạp nơi đáy mắt, đi theo sau lưng hai người, ba người đi vào trong đại môn màu đỏ sậm.
Cảnh sắc phủ Tiên Quân vẫn như trước, tường trắng ngói xanh, cầu nhỏ nước chảy, phiến đá ở đường mòn vẫn có cánh hoa hồng nhạt nhao nhao rơi xuống, những cảnh trí này rơi vào trong mắt Tư Đồ Ngu dường như đã qua mấy đời. Mang tâm tình phức tạp cùng Mộ Dung Ly Túc đem trong phủ sự vụ lớn nhỏ nhận thức một phen sau thì đã trôi qua hơn nửa ngày thời gian, nàng một mình trong hoa viên lắc lư một hồi rồi vào Phồn Vụ Các.
Giá sách được sắp xếp chỉnh tề sạch sẽ, trước tấm bình phong được thêu cánh mẫu đơn bày biện một chiếc bàn gỗ, phía trên lư hương thanh đồng khói bay nhè nhẹ. Nhàn nhạt mùi đàn hương quẩn quanh trong không khí, gian phòng to lớn sạch sẽ sáng ngời, khiến người ta cảm thấy yên tĩnh bình yên. Đứng trước bình phong, nhẹ nhàng ngửi mùi hương quen thuộc, ánh mắt càng thêm nhu hòa, phảng phất tràn ra nước.
Dường như, một chút cũng không thay đổi, ngay cả vị trí án thư cũng chưa từng di động qua.
Tư Đồ Ngu đến gần vài bước, nhìn hai chữ gần đáy thân lư đặt trên văn án, nhất thời thất thần. A, thì ra mấy trăm năm qua, lư hương nàng cũng không đổi qua a. Tư Đồ Ngu nhớ đến vào một đêm thật lâu trước kia, bản thân ngồi trước án văn, chỉnh lý một số ký lục Duyên Điền xong, vô cùng buồn chán nằm trên giường êm, cũng không biết làm sao, nhìn thấy lư hương trên bàn, tâm tư khẽ động niệm một kết quyết ở một chỗ bí ẩn trên thân lư khắc lên hai chữ 'Hồ Ly', sau đó một mình nhìn nó cười ngây ngô...
"Đại nhân... dường như rất thích cái lư hương này?" Bạch y mỹ nhân không biết đi đến từ lúc nào, nhìn thấy nàng cười ngây ngô với lư hương, ánh mắt khẽ nhúc nhích. Thân hình Tiên Quân đại nhân cứng đờ, gượng cười: "Ha ha, chẳng qua ta rất vừa ý kiểu dáng này. Ừm, ta rất thích nơi đây."
"Như thế rất tốt." Mộ Dung Ly Túc nhàn nhạt nói, bộ dáng như không để ý, đi đến trên bàn thả xuống mấy chồng sách, ý bảo Tư Đồ Ngu: "Đây là ký lục Nhân Duyên mấy trăm năm gần đây của Phong Lâm quốc, chồng bên trái là ký lục Duyên Điền, còn bên phải là nhân duyên mệnh định cùng biến động sửa chữa, còn có nhiệm vụ khiên kết tăng thêm gần đây. Đoạn thời gian này, Đại nhân cần phải xem qua rồi phê bình chú giải, chỉnh sửa, những chỗ nào không rõ có thể hỏi ta."
"Làm phiền Ly Túc Tiên Tử rồi." Tư Đồ Ngu vung vạt áo ngồi trước án, đưa tay lấy một quyển mở ra. Tình cảnh này cùng một màn trong trí nhớ sao mà tương tự thế, thật giống như về lại lúc trước, hai người ở cùng một địa phương, đem chuyện xưa trọng diễn một lần. Nhưng chuyện xưa phát triển lại không tương đồng. Bởi vì Bạch y mỹ nhân nhẹ nhàng đến gần bên người nàng, quỳ gối ngồi xuống, nghiêng mặt nhìn về phía nàng nói: "Đại nhân gọi ta là Ly Túc được rồi." Đôi môi người kia khép mở, thổ khí như lan, khí tức ấm áp hữu ý vô ý lướt qua bên tai Tiên Quân đại nhân, giật mình khẽ run.
Tư Đồ Ngu bỗng dưng khẽ giật mình, bên tai nóng lên, vội vàng dịch chuyển cách xa một chút, đáp lời nói: "A, được... Ly Túc." Người kia là Ly Túc sao? Sao lại có cảm giác như Mộ Dung Tương thế này.
"Ngươi sợ ta?" Mộ Dung Ly Túc ôn nhu hỏi, ngữ khí như ủy khuất, nhưng khóe miệng lại dấy lên một vòng như có như không cười khẽ, đẹp đến không gì sánh được.
"A? Không có a, sao lại thế được." Tiên Quân cười gượng trả lời, ánh mắt trốn tránh, trong lòng sớm tham thở khóc lóc: Cái này, không nên phát triển thế này a! Như thế nào lại là bổn tiên bị đùa giỡn!
"Chẳng qua ta cảm thấy... đối với đại nhân nhất kiến như cố ( vừa gặp đã quen) thôi." Mộ Dung Ly Túc tự nhiên cười nói với người có vài phần kinh hoàng, trong nụ cười kia là tiêu điều. Thần sắc Tư Đồ Ngu biến đổi, con ngươi đen của người kia dần dần thâm sâu, bình tĩnh như hàn đàm, lại như có gì đó mơ hồ cuồn cuộn. "Ngươi... chúng ta từng gặp qua sao?" Mộ Dung Ly Túc nhẹ giọng hỏi nàng, rồi giống như lẩm bẩm tự nói, thanh âm lành lạnh có vài phần yếu ớt, khiến người ta thương tiếc, ánh mắt kia thủy chung giằng co trên mặt nàng, như sợ bỏ lỡ một chút biểu lộ nào, ánh mắt sáng rực.
Trong lòng Tư Đồ Ngu đau xót, tay đặt trên gối nắm chặt. Hồi lâu sau như khôi phục tà mị ngày thường, tiến gần Mộ Dung Ly Túc nháy mắt mấy cái, cười nói: "Mỹ nhân giống như Ly Túc, nếu ta gặp há lại quên sao? Ta lúc trước một mực ở thế gian tu hành, nghĩ đến thật chưa từng gặp qua ngươi đâu." Lời nói ra khỏi miệng, Tư Đồ Ngu nhìn thấy ánh mắt người trước mặt trở nên lạnh hơn.
Mộ Dung Ly Túc rũ mi dài, im lặng hồi lâu. Sau đó đứng lên, như không có việc gì nói: "Có lẽ ta nghĩ sai rồi. Ta đây không quấy rầy đại nhân làm việc, nếu có việc gì cứ gọi ta." Nói xong gật đầu cười, chân thành rời đi.
Tư Đồ Ngu nhìn bóng lưng nàng, không rõ trong lòng lúc này là may mắn hay mất mát. Bỗng nhiên sau lưng hào quang lóe lên, Tử y nữ tử trong ánh sáng nhạt thản nhiên đi ra, nhìn phương hướng Mộ Dung Ly Túc ly khai, rồi quay mặt lại, khuôn mặt lãnh diễm không mang theo bất cứ biểu lộ gì, ánh mắt nặng nề. "Vì sao ngươi làm vậy?" Tiểu Tam mở miệng hỏi nàng. Tư Đồ Ngu nhẹ giọng thở dài: "Ta đây phải làm thế nào? Nói với nàng chúng ta nhận thức, nói với nàng ta thích nàng sao? Nàng không nhớ được ta nha."
"Nhưng trong lòng nàng có bóng dáng của ngươi không phải sao, bằng không thì lúc nhìn thấy ngươi sao lại dáng vẻ mất hồn như vậy."
"Những chuyện rối loạn đã cắt bỏ kia đừng để ý, đã qua hãy cho nó qua đi, ta muốn cùng nàng lần nữa bắt đầu lại."
"Aiz ngươi giấu giếm không được bao lâu đâu." Tử y nữ tử lắc đầu, ôm cánh tay dựa vào trụ bên cạnh, trong thần sắc hờ hững mang theo chút giảo hoạt: "Ngươi nhìn ánh mắt Ly Túc đại nhân..."
"Rõ ràng như vậy sao?" Rõ ràng che giấu rất tốt nha. Tiên Quân đại nhân bĩu môi, rước lấy là một cái khinh bỉ của người kia. Tiểu Tam như oán trách nói: "Hai người các ngươi cùng một chỗ, một người mất tỉnh táo, một người mất khôn khéo.", "Là như vậy à..." Tư Đồ Ngu buồn buồn cúi đầu, thì thào. Mà đứng một bên yên tĩnh nhìn nàng, đáy mắt ẩn chứa một vòng ảm đạm, cúi đầu trầm thấp tự nói: Nhân sinh nếu như lần đầu gặp gỡ...
━━━━━━
Hồ giới, trong cung điện cao chót vót ở trên đỉnh núi trùng trùng điệp điệp, mấy cung nhân bộ dáng nam tử mỹ mạo nâng phượng liễn nạm vàng khảm ngọc chậm rãi đi đến một tòa điện thờ dừng lại trước cửa. Màn lụa vung lên, đi xuống là một vị mỹ phu nhân mặc trường váy minh hoàng sắc chạm đất. Mỹ phu nhân dung mạo tinh xảo diễm lệ, dáng vẻ cao quý mang theo uy nghiêm, đôi mắt phượng lộ ra mị thái ( quyến rũ) nhè nhẹ, ung dung mà yêu dã. Chỉ thấy trường váy nàng giương nhẹ, thản nhiên đi vào trong cửa. Hai thị nữ khom người bộ dạng phục tùng theo sát sau lưng nàng cùng đi vào.
Trong điện thờ đốt hương, mùi hương than nhã tràn ngập trong điện lớn, thảm thêu hoa kéo dài đến trước án, nữ tử có khuôn mặt vài phần tương tự mỹ phu nhân đang mặc cung váy màu đỏ tươi ngồi ngay ngắn ở đó, lẳng lặng đọc sách. Trong mắt mỹ phu nhân toát ra vui mừng đi đến ngồi trên ghế quý phi gần nữ tử, mở miệng nói: "Tương nhi, nghe nói ngươi từ sáng sớm đã ở đây phê duyệt công văn đến bây giờ?"
"Đúng vậy a, gần đây ta không có việc gì, hơn nữa cũng hiểu được phải giúp đỡ mẫu thân, giúp mẫu thân chia sẻ sự vụ trong tộc." Nữ tử nhẹ giọng trả lời.
Mỹ phu nhân gật đầu, nghe thấy trong không khí có mùi hương lạ lẫm, cười nói: "Không phải Tương nhi vẫn luôn thích hương mai sao, hôm nay lại đổi Ngưng Thần hương, hơn nữa mùi vị còn nhạt như vậy?", "Hôm nay muốn thử loại mới mà thôi." Nữ tử ngồi ngay ngắn trước án không có ngẩng đầu lên, như cũ nghiêm túc đọc sổ con. Mỹ phu nhân bỗng nhiên cảm thấy có chút không đúng, lại không thể nói không đúng chỗ nào, mày nhíu nhẹ không thấy rõ, nói: "Tam di nương cùng biểu muội Kiều nhi của ngươi đêm nay sẽ đến, ngươi hảo hảo phụng bồi biểu muội ngươi, mang nàng đi dạo chơi. Kiều nhi là một cô nương tốt, bộ dáng xinh đẹp, tính tình nhu thuận... tương lai có thể làm một hiền thê đấy."
"A." Nữ tử vùi đầu đọc sách đáp, ánh mắt mỹ phu nhân đột nhiên lăng lệ ác liệt, đứng dậy bước vài bước đi lên, vung tay cao lên, một đạo ánh sáng đánh trên người nữ tử, nàng kia lập tức thay đổi bộ dáng, biến ảo thành bộ dáng một người khác.
Thiếu nữ hiện ra chân dung kinh hoàng đi đến trước mặt mỹ phu nhân quỳ xuống, thân thể phục trên đất, nơm nớp sợ run: "Nô tì đáng chết, xin bệ hạ trách phạt."
Mỹ phu nhân nhìn thấy thiếu nữ ngấn nước mắt điềm đạm đáng yêu là thị nữ Mộ Dung Tương mới thu, vô cùng tức giận, nàng đã nói sao kỳ quái như vậy, thì ra là nha đầu kia dùng Ẩn Tức hương, còn dùng thị nữ làm chướng nhãn pháp, cũng không biết chạy đi đâu rồi. Nữ hoàng đại nhân khí tức không thuận, ngực phập phồng, một tay vỗ trên bàn, quát: "Nhị Công chúa đi đâu rồi?"
Cùng lúc đó, ở Thiên Cung xa xôi, trong tầng tầng lớp lớp lâu vũ, một tòa phủ đệ cũng truyền đến tiếng gào thét: "Công chúa lại đi đâu rồi?"
—"Nô tì không biết..."
━━━━━━
Tiểu Tam: [ thẹn thùng ῍̩̞(∗ɞ⌄ɞ∗)◞] Tư Đồ, ta càng lúc càng thích ngươi.
Mộ Dung Tương: (๑◔‿◔๑) Ngu nhi mau lại đây cho Tương tỷ tỷ ôm một cái nha.
Thanh Trạc: o(>ωᴗ