Tháng âm lịch của người Lào thì cũng là tháng , tháng cô hồn của Việt Nam mình, hạt mưa mới ngớt được vài ngày, đêm buông đang ngồi chơi ở trước nhà ánh trăng quá đẹp của ngày rằm lớn, đường ngõ hẻm xuống nhà ngó thấy bóng ông bạn đi tới, tiếng cười vang từ đầu ngõ tôi nghĩ chắc chắn có chuyện lạ vì xong chơi thể thao chiều cũng không thấy mấy ông vua nói gì cả mà sau khi về nhà ăn cơm chiều tắm rửa rồi lại trở về đây, tôi chuẩn bị nghe ông vua vì cái nghịch ngợm cũng đứng hàng đầu luôn chứ đâu có vừa ai.
Khi tới thì ông vua ngồi, tôi thấy im lặng tôi mới mở lời nói:
- ông vua đêm nay câm rồi sao ta, đường xá đâu có xe cộ gì đâu mà có bụi bay vào mắt cả ông vậy, chắc mấy con muỗi nó chui vào mắt rồi sao mà cứ ngó nhau nháy mắt lia lịa vậy, nói ra đi mà có gì bí mật vậy, nếu còn không nói thì mình đi vào nhà ngủ đó, mặc kệ bạn muốn ngồi ở trước nhà mình thì cứ ngồi cho đến sáng luôn.
Tháng này là tháng mà linh hồn ma có thân nhân và không có thân nhân ra kiếm ăn đồ cúng.
Còn hai ông thì tay cầm một bịt bánh trái.
Rồi một ông mới bắt đầu nói ra:
- Tháng này ma đi kiếm ăn bánh, chúng mình đi đưa bánh cho ma chắc là thấy rõ hơn mọi lần, tối nay đêm rằm nữa và mình đến đón bạn đi gọi ma với nhau cho vui, một ông già cuối làng hôm nay ông dạy mình câu thần chú mới để gọi ma lên chơi, nghe ông nói rất là hiệu quả.
Hai cái tai tôi nó đứng lên sừng sững khi nghe một tiếng là Ma, nhưng cũng phải giữ lại sĩ diện một chút.
Tôi trả lời:
- Không mình không đi đâu, mình cũng là người sợ ma thứ nhất luôn, hôm nay như muốn cảm bệnh đang muốn vào ngủ nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai còn nhiều việc làm nữa, các bạn không sợ ma thì cứ đi, chúc cho được thấy và gặp ma con gái tuyệt đẹp nghe.
Mấy ông đang nháy mắt vào nhau nói:
- Nếu bạn muốn bệnh vậy thì cứ nằm xuống đằng sau đứa mình là được rồi không cần phải ngồi đến khuya cho mỏi lưng làm chi, có đứa mình ma nào dám chọc mà lo.
Một ông bạn ngắt lời nói:
- Thôi đừng gọi nó nhiều lần, đứa mình đi ngồi chơi với ma quá vui rồi, nó không phải bệnh cảm đâu đó là bệnh sợ ma nó ngập hai cái lỗ mũi nó rồi chứ cảm cái gì.
Còn thêm một ông thì kéo tay tôi đứng dậy, rồi xong xuôi hoàn chỉnh người đi.
Cỡ hơn giờ đêm, người lững thững đến lan can chùa, cái tháp to lớn đứng sừng sững trước mặt với bóng cây um tùm rất là rợn hồn, chùa thì cao hơn mặt đường cỡ thước, đèn đường xa xa rọi vào in cái bóng ông vua in lên vách chùa.
ông vua đang chổng bu lên gom bánh trái thành một đống ở trước mặt rồi ông ngồi chắp tay lễ mời ma đến ăn bánh trái, câu thần chú lẩm bẩm bắt đầu, còn tôi thì nằm dài đằng sau ông, sát vào vách chùa coi ông đang làm việc mời gọi ma, hơn một tiếng đồng hồ trôi đi, tiếng xe chạy trên đường cũng đã lặng xuống chỉ còn tiếng thở dài và than thở của ông vua.
Tôi nằm mắt lim dim nói:
- Gọi ma thì phải im lặng chứ, và trôi vào khuya ma mới tới chứ, cái miệng nói không ngừng như táo đổ xuống mâm vậy thì con ma nào mà nó đến.
Lời nói vừa tới đây bỗng dưng có cơn gió cụt đến thổi mạnh một cái rồi ngừng tại chỗ, tôi nhắm mắt trước không cần biết là ma hay là gió gì cả, tiếp theo là tiếng một con chim lớn vỗ cánh trên nóc chùa thẳng nơi chúng tôi ngồi, tôi hé mắt một chút coi ông bạn thì bây giờ như ngồi dính vào nhau chỉ tách ra cái đầu thôi, tôi nhắm mắt tiếp, nghe tiếng nhè nhẹ ông vua trò chuyện:
- Coi kìa hai cây đề trăng soi rõ mà nó chỉ lung lay một cây thôi!
Khi nghe đến đây tôi hé mắt ra, tôi nhịn cười không được, cười lên hi hi hi tại chỗ khi thấy cái đầu ở chỗ tối, ngó xuyên ra sân chùa với ánh trăng rằm sáng sủa thì y hệt quả chôm chôm vậy, tôi quay mặt vào vách thêm quả chôm chôm ở trước mặt tôi nữa vì ánh đèn đường rọi vào, tôi cố nhịn cười nhắm mắt lại hình như phút giờ rùng rợn đã tới, thân thể như báo cho biết là, lạnh cả thân thể luôn, gai ốc hay gai quả mít gì không biết nổi lên từng trạm từng trạm.
Rồi thêm vài tiếng nhè nhẹ của ông vua: "Ở sân chùa với ở cái tháp lớn trước mặt kìa, nó đang đi lại phía chúng mình", rồi im tiếng nói của ông vua, còn tôi thì chỉ hé mắt một chút coi quả chôm chôm vẫn còn trên vách trước mặt tôi không là được rồi, trong lòng nghĩ là ông vua vẫn còn ngồi ở đó.
Tiếp theo là tiếng chân người, tiếng thật là nặng như bàn chân đó to bằng cái mẹt luôn, rồi nghe tiếng cười khúc khích, khúc khích, đầy là tiếng con nít vậy, rồi tiếp với tiếng người bới chọn bánh trái, trong lòng tôi nghĩ là mấy ông bạn ngồi coi ma được thì mình quay mặt lại coi chút cũng được mà.
Khi tôi quay mặt lại hé mắt một chút thì:
- Úi chà, hai con mắt tôi nó to bằng quả trứng ngỗng luôn, ông bà ông vải ơi cứu mạng con với, tóc tai như nó duỗi thẳng ra tứ hướng luôn, ông vua biến mất từ bao giờ, mà sao trên vách vẫn còn cái bóng như quả chôm chôm dính trên đó, tôi mải mê ngó cái bóng rồi cứ tưởng là bạn vẫn ở đằng sau lưng mình.
Eo ơi, cả bầy ma nhỏ ma lớn đang tranh nhau ăn bánh xa tôi cỡ hơn thước thôi, mờ mờ rõ rõ gì không biết, tôi bật đứng dậy chứ không phải bật ngồi.
Gai ốc hay gai quả sầu riêng gì không biết luôn, chỉ biết là đang đứng thở hè hè hè ở trước nhà, quên cả tên họ mình luôn, và hai cái bàn chân nóng như lửa đốt vậy, vì đôi dép lào vẫn còn nằm ở chùa, gan bàn chân đầy là quả bong bóng nước, uống hết hai ly nước lạnh mới tỉnh táo chút rồi đi vào ngủ cho tới sáng.
Sáng ra tôi khập khiễng ra chùa tìm đôi dép, thì thấy ông vua đang ngồi cho ông sư thầy gọi hồn vía lại cho, tôi tới cho ông cái đạp làm ông sư thầy cười đau cả bụng với ông vua gây chiến tranh với ma đêm hôm qua như chạy loạn trong đêm.
" ông vua thì bơ phờ mất hồn mất vía còn một ông vua thì đi khập khiễng có đáng đời không?" ông sư thầy vừa cười vừa nói.
Chuyện Tuổi Nghịch Ngợm
Bounthanh Sirimoungkhoune.