Thắm thoát một tháng trôi qua, đúng là ngày rằm lớn, trong lòng như nhớ tới chị bán phở ghê luôn.
Hôm nay không ăn cơm trưa ở nhà, thôi mình đi ăn phở, rồi một lát sau thì tôi đậu xe ở bên kia đường phía men sông và bước qua đường tới sập phở, khi chị thấy tôi như chị và mấy cô bán gần nhau rất vui, vừa ngồi xuống thì chị hỏi luôn:
- Hôm nay có muốn nghe chuyện ma thêm không em?
- Dạ mừng ghê và cám ơn chị trước, tôi trả lời.
Chị vừa làm tô phở vừa bắt đầu kể chuyện:
- Khi năm trước con gái đầu lòng của chị mới được tuổi, trước nhà bên kia đường là chùa. Chiều chiều thì cháu gái bắt bà ngoại dẫn qua đường chơi ở sân chùa với bạn hàng ngày, sân chùa rất là rộng rãi cả m vuông, có cái tháp lớn giữa sân chùa, có cây cổ thụ, bông hoa với sân cỏ rất là đẹp, an tĩnh không có bóng người, ngoài ngày rằm thì có từ sáng đến trưa thôi.
Cứ mỗi chiều bà ngoại dẫn cháu qua đường đến sân chùa là nó chạy tung tăng đi kiếm bạn nó ở đằng sau cái tháp lớn rồi kéo nhau chơi ở sân cỏ. Bà ngoại ngồi xa xa ngó đứa cháu chơi rất là vui, chiều hôm thì dẫn cháu chào bạn về tắm rửa, còn đứa thì chơi tiếp hay chờ ba mẹ phía bên kia chùa đến đón.
Rồi hàng chiều đến giờ thì cháu đòi dẫn qua đường vào sân chùa, một lát thì nghe tiếng đứa vui cười chơi với nhau, ngó rất là mát mắt, chuyện trôi đi cũng đã quen, khi thấy mấy cháu chơi mà không đi ra khỏi cổng chùa, bà ngoại an lòng nhiều lúc bà để cháu ở chùa và về làm việc nhà một lát rồi mới qua đường đón cháu về nhà tắm rửa cơm chiều.
Còn tôi thì xong bán phở chiều buông mới về nhà trò chuyện với con gái cưng, tôi hỏi:
- Bạn con có tốt hết mọi người không? Con chơi trong chùa không được ra ngoài, cũng không được đi theo ai cả, chờ bà ngoại đón về nghe.
Con gái cưng trả lời:
- Mẹ khỏi lo, bạn con không cho con chơi gần cổng chùa nữa, chỉ chơi trong sân cỏ vườn hoa và vòng quanh cái tháp lớn thôi, tối ba mẹ bạn mới đến đón về.
Tôi nói:
- Con có bạn tốt vậy thì mẹ cũng hết lo và ngày mai mẹ mua bánh ngọt cho con chia ăn với bạn, trưa ngày mai bà ngoại sẽ đến lấy bánh ở sập phở với mẹ về cho.
Con gái cưng rất mừng khi nghe có bánh ngọt ngày mai ăn chung vui với bạn, nhảy nhót tung tăng rồi đi ngủ.
Xế chiều đã tới bé cưng tung tăng với gói bánh trên tay reo gọi bạn, rồi xong thì người ngồi ăn bánh. Tối về bé cưng mặt tươi như hoa cứt lợn nói với mẹ:
- Bạn con rất là vui khi được ăn bánh mẹ mua, rất là ngon cũng là lần đầu tiên mà ăn bánh đó, và ít khi lắm bạn con mới được ăn bánh ngon như vậy.
Tôi nói:
- Rồi lần sau mẹ mua cho con và bạn ăn luôn luôn nghe. Bé cưng thơm mẹ một miếng rồi đi ngủ.
Rồi cũng một vài tuần trôi đi, tôi cũng mải buôn bán từ sáng sớm đến tối, còn ở nhà thì có bà ngoại lo cho, lòng cũng thấy thoải mái. Tối khi cơm chiều và tắm rửa xong thì bỗng bé cưng nói:
- Mẹ ơi ngày mai là ngày rằm rồi mẹ đừng quên mua bánh ngọt như lần trước nghe.
Tôi trả lời:
- Rồi mai mẹ mua cho con với bạn con, chơi vui đừng ra ngoài đường nghe, nếu con ngoan thì mẹ mua bánh cho con với bạn ăn luôn luôn, rồi đi ngủ ngoại đang chờ con kìa.
Mai lại thêm một ngày tươi như hoa, ngồi ăn bánh ở sân chùa với bạn cho đến chiều bà ngoại qua đón về.
Ngày phút trôi đi thêm vài tuần, đang ngồi nghỉ ngơi tối trước khi đi ngủ thì con gái cưng lại đến nói với tôi nữa:
- Mẹ ơi, ngày mai là ngày rằm, mẹ đừng quên mua bánh ngọt như trước cho con với bạn nhá. Nói xong và chạy đi ngủ với bà ngoại, tôi không kịp nói một lời luôn chỉ ngó theo đứa con và lắc đầu dễ thương rồi đi ngủ.
Một ngày ngon lành bánh ngọt với bạn khi chiều tối về, nào là khen bạn tốt nào là vui, mặt bé cưng tươi như hoa cứt mèo nhảy tong tong chào mẹ đi ngủ. Tôi ngó đứa con cưng mà cả ngày mình bận rộn với chợ búa, khi tối về nhà lại thấy đứa con mình vui như vậy, tôi cũng rất là hài lòng.
Rồi cũng mấy tuần trôi đi với đời sống thiên nhiên từng ngày bận rộn, hôm nay con cưng ngồi chơi với mẹ một lúc rồi nói lên nữa:
- Mẹ ơi, đừng quên mua bánh ngọt nhá mẹ mai là ngày rằm rồi.
Tôi hỏi con cưng là:
- Sao con biết mai là ngày rằm, bà ngoại là người nhắn nhủ con sao mà con nhớ đúng ngày vậy?
Cưng trả lời mẹ:
- Không đâu, không phải bà ngoại, là bạn con đó, đứa nó nhớ ghê luôn, nó nói với con là đừng quên nhắc nhủ mẹ trước khi đi ngủ, nếu không nhắc mẹ thì mẹ bận rộn rồi mẹ quên ngày rằm.
Tôi thơm con một miếng và trả lời:
- Ngày mai mẹ không mua bánh ngọt cho con được, vì cô bán bánh ngọt mang bầu tháng rồi bầu của cô nó bể lòi ra một cục nợ là bé trai, giờ cô đang đau bụng, bao giờ cô hết đau bụng trở lại bán bánh rồi mẹ mới mua cho con được. Nói xong thì bé cưng buồn buồn đi ngủ.
Ngày mai cỡ giờ xế chiều, bà ngoại với cháu lững thững đến sập bán phở tôi, lúc đó khách ăn cũng vắng, thấy mặt cưng buồn buồn rồi khóc nữa, tôi ôm lấy con và nói:
- Con nằm chơi ở sân chùa thế nào mà để cho con mèo nó đạp lên mặt lũm thành vết bàn chân mèo, mặt con gẫy làm đôi vậy. Kìa sập bán bánh ngọt mẹ nói kia kìa đâu có ai đến bán đâu con. Vừa nói chọc con tới đây thì tôi giật mình khi thấy thân thể con nóng hổi như lửa bốc vậy.
Tôi nói với bà ngoại là:
- Bé cưng cảm đó mẹ, đem cháu về nhà kiếm thuốc cảm cho cháu, có gì thì mẹ gọi con hôm nay con cũng dẹp sập bán phở sớm một chút.
Bà ngoại nói:
- Bạn bé cưng nó giận rồi vì hôm nay không có bánh ngọt nên nó không đến chơi nữa, vừa nói xong bà ngoại với bé cưng vừa cõng nhau về.
Chiều tôi về sớm hơn mọi ngày, khi thấy con không bớt chút nào mới đem con đi gặp bác sĩ, tôi nghĩ sẽ nghỉ bán phở vài ngày ở với con nếu bệnh không bớt, khi tối đến dù uống thuốc bác sĩ cũng chẳng bớt, ăn gì xuống một chút là ói ra hết, tôi rất là lo lắng vì chồng tôi cũng bệnh chết khi bé cưng mới có tháng, bé cưng nằm lăn cù mèo ngủ, tôi linh tinh trong lòng xong một lát thì giấc ngủ đến gọi.
Quá nửa đêm, như trong cơn mơ nghe tiếng trò chuyện nhau ở ngoài sân trước nhà, tiếng nghe đó rõ dần rõ dần thì là tiếng trẻ con - đứa đang trò chuyện như cãi gì nhau không biết, tôi cố lắng nghe thêm thì tôi bàng hoàng cứng người luôn vì đó có cả tiếng bé cưng cũng không phải là trong mơ gì cả mà tôi nằm cứng hình nghe một lát rồi, tôi lấy tay kiếm bé cưng thì tôi giật mình bật ngồi dậy tại chỗ khi không thấy con nằm bên cạnh, trong lòng không biết làm thế nào mới đúng, tôi quên vào phòng bà ngoại với phòng em gái coi luôn, chỉ biết chạy xuống bậc thang nhà dưới và thẳng ra cửa nhà.
Cửa nhà dưới ra ngoài đang khép, tôi đẩy mạnh và chạy ra ngoài. Ông bà ông vải ơi, bé cưng ngồi dài dựa vào vách như đang bất tỉnh ở đó, tôi ẵm lấy con vừa khóc vừa la hét gọi con gọi bà ngoại và em gái, trong cơn bàng hoàng nửa đêm ai nấy cũng không biết là làm thế nào hay là đem vào bệnh viện, trong hoàn cảnh như vậy như trời đã giúp bé cưng bật khóc tỉnh lại và nói ra lời:
- Con mệt con buồn ngủ, bạn con nó giận và đi rồi, bao nhiêu tiếng thở dài nhẹ nhõm trong lòng.
Bà ngoại mới nói:
- Mấy con đưa cháu đi ngủ kẻo mệt, có gì ngày mai hẵng bàn bạc với nhau, lo nhiều kẻo bệnh thêm là càng thêm khó khăn.
Nói xong thì tôi đưa con vào ngủ, còn bà ngoại thì ngồi thơ thẩn chắp tay rồi bà bước xuống nhà dưới ngồi ngó vào cái cánh cửa mở ra ngoài nhà, hình như bà đã biết chuyện gì xảy ra với cháu cưng của bà.
Một đứa bé tuổi dù có trèo lên ghế cũng không cao đủ để mở cái chốt cửa phía trên được. Bà mở cửa ra ngoài nửa đêm đi lang thang ở phía bên chùa kiếm nhặt bông hoa trắng được đôi, đem về rửa sạch để trên một cái đĩa trên bàn rồi bà đi ngủ.
Sáng ra cũng như thường ngày của người Lào, chập choạng sáng xôi đã nấu chín, bà ngoại đã ngồi chờ ở trước nhà cúng xôi cho sư thầy và chú tiểu đi qua. Tôi tỉnh giấc ngồi ngó con đang ngủ rồi chắp tay khấn cho tai qua nạn khỏi, rồi mới đi rửa mặt, khi mở cửa phòng ra tôi đứng sững khi thấy em gái đang đứng ngó gì đó trên bàn, khi đến gần thấy đĩa bông hoa bà ngoại đêm qua đã để đó, chưa được nói một lời thì em gái tôi nói trước:
- Chị ơi, nửa đêm qua sao cưng nó ở ngoài nhà được, nó đâu có cao để mở cái chốt cửa trên đâu. Vừa nói tới đây thì hai chị em đứng tim luôn, cả hai lẹ bước chạy vào khi nghe tiếng la hét trong phòng ngủ của bé cưng, khi vào thì:
- Đứng hình, trời ơi, đôi mắt bé cưng thành màu trắng cả đôi, tóc tai duỗi thẳng bù xù, ngồi ở góc phòng, và cất tiếng la hét thành tiếng bé trai chứ không phải giọng con mình nữa:
Tiếng la hét:
- Tao không vào chùa, tao không gặp ông chủ trì, tao không gặp ông chủ trì, nếu mang tao đi gặp ông chủ trì tao sẽ hại con bé này!
La hét xong thì gục xuống như người ngủ, tôi vừa ôm lấy con vừa khóc và để con nằm xuống, trong lòng như tối mịt luôn vì chỉ nghĩ là con mình bệnh thôi nào ngờ bao nhiêu chuyện lạ lùng bất thình lình xảy ra như vậy, tôi ngẩng đầu lên thì mẹ đã đứng ở cửa phòng ngủ từ bao giờ, mẹ gọi, hai con ra bàn ngồi mẹ có chuyện nói, tôi sùi đầy lông nhím đi không nổi luôn.
Mẹ nói:
- Đêm qua mẹ đã có linh tính khi ngó cái chốt cửa bên trên cao như thế, sao bé cưng ra ngoài nhà được, mẹ đã cầu khấn và nhặt bông hoa từ đêm qua, nghĩ là sáng nay sẽ vào chùa cúng cho bé cưng nhưng:
- Sáng nay khi ông chủ trì và chú tiểu đi đến gần mẹ cỡ m thì ông ngừng nhíu mặt ngó vào nhà mình một lát mới bước tới mẹ lấy xôi cúng, khi đến thì ông chủ trì nói:
- Hôm nay sau cơm sáng ở chùa thì con hãy lấy mâm hoa và bé cưng đến chùa gấp để thêm sẽ muộn đó, con ma này: trai gái nó ở trong cái tháp lớn giữa sân chùa đã lâu rồi. Ai mà ngày rằm cúng bái bánh ngọt cho nó luôn luôn những ngày rằm rồi sau này ngừng cúng là nó quậy phá lắm đó. Khi ông chủ trì nói với mẹ tới đây thì nghe tiếng bé cưng la hét ở trong nhà. Ông cho mẹ một sợi chỉ trắng để cột vào cổ cho cháu.
Bà ngoại nói:
- Thôi chúng mình cả người đi cột sợi chỉ vào cổ cho cháu.
Khi bước tới đến cửa phòng ngủ thì tiếng la hét trong phòng:
- Đừng cột vào cổ tao, đừng cột!
Cả người ôm lấy bé cưng và cột cho xong sợi chỉ thì bé vật xuống nằm ngủ tiếp.
Một tiếng sau, cả người cõng bé cưng đang ngủ say đến nơi ông chủ trì.
Khi đến thì ông nói:
- Để bé cưng ngủ tiếp chúng ta ra chỗ cái tháp lớn đằng trước chùa.
Khi đến, tôi, em gái và mẹ ngó theo tiếng chân chạy, mẹ tôi chỉ tay:
- Kìa vết chân nhỏ nhỏ lũm xuống từng vết ở sân cỏ chạy tới trước mặt ông chủ trì như đang quỳ xuống. Ngó thấy lạnh hồn luôn rồi cả người đứng im nghe ông nói:
- Đây là lần cuối cùng nghe, nếu các con còn dọa người hay hại người thì ông sẽ bỏ vào cái lồng đời đời kiếp kiếp trong đó, chứ không được đi đầu thai và cũng không được ra chơi ở sân chùa nữa luôn. Nói xong thì tất cả trở về nơi bé cưng đang ngủ im. Ông ngồi xuống chắp tay tụng niệm một lát, ông lấy tay vuốt lên đầu - lần thì bé tỉnh giấc.
Ông nói:
- Các con may mắn thoát nạn rồi, nếu những ngày rằm các con mua bánh ngọt cúng cả năm thì có thể nó về ở chung với các con luôn đó, và bé cưng cũng không có cứu lại được.
Rồi cả người lễ cảm ơn và chào ông ra về, còn bé cưng thì phải cõng vì đói bụng từ chiều hôm qua đến giờ, hôm nay bé cưng ăn hết nửa cái chợ luôn mặt mới tươi như hoa cứt mèo như xưa, cũng không đến chùa chơi nữa luôn.