Một chiều đang chơi thể thao ở sân sau chùa, đang đá cầu vui vẻ với người bạn hàng xóm trong làng, từ sân sau chùa mà ra tới đằng trước chùa cũng gần cả m, từ nơi đá cầu ngó ra lan can đằng trước thì không thấy được. Khi đang mải chơi cho mồ hôi ra thì từ phía đằng trước có hai ông già đi tới, tôi đang nhặt trái cầu ngẩng đầu lên và tôi cất tiếng chào trước:
- Chào hai ông.
Hai người dừng bước ngó tôi mỉm cười và nói:
- Tôi đến đây làm đáng tang cho cháu gái ở đằng trước lan can chùa, nếu chiều cháu rảnh thì đến chia buồn nghe.
Tôi trả lời:
- Dạ, nếu rảnh chiều hôm con tới.
Nói xong hai ông già đó đi tiếp, còn tôi thì mải chơi cầu cho tới chiều mới nghỉ như thường ngày, sau đá cầu rồi thì ngồi chơi với chuyện lang thang cho khô mồ hôi rồi mới về tắm, tiếng người trò chuyện ồn ào vẫn ở phía trước lan can chùa như văng vẳng vào tai tôi.
Được một lát sau tất cả bạn bè đứng lên đi về tắm rửa với bữa cơm chiều rồi nghỉ ngơi, trong lòng tôi man man lời nói của hai người già cả đã nói với tôi từ chiều buông. Thành phố núi rừng sau bữa cơm chiều thì đã tối mịt rồi, tôi bắt đầu dạo bước tới chùa để chia buồn với đám tang, đường tắt đi tới sau chùa tối mịt mù với ánh đèn lọt khe lá cây, vừa đi vừa trong miệng lẩm bẩm bản nhạc khe khẽ:
- Ủa, sân trước chùa với lan can tối đen như mực, không có đám ma gì cả, sao không có ai hết.
Tôi thấy lạnh lùng và nổi gai ốc lên một lúc luôn, đang đứng nghĩ linh tinh trong lòng:
- Có phải đám ma người ta đi thiêu táng từ chiều chăng, cả sân đằng trước chùa và lan can chỉ có một mình đứng thôi, không có vết nấu ăn gì cả.
Tôi nổi gai ốc với bóng cây cối um tùm, lẹ bước đến con đường cái cho giảm cơn sợ hãi và thắc mắc đó rồi thẳng đường về nhà, vừa đi vừa lẩm bẩm trên môi:
- Hai ông đến đưa tin cho mình đã biết là đám ma đi thiếu táng từ chiều hôm mà vẫn nói với mình đến chia buồn, thôi chuyện đã qua rồi mình đi ngủ.
Chiều của ngày mai đã tới, đến giờ rồi nơi hẹn hò thể thao chiều ở sân chùa. Khi đến sân chùa thì tôi đi vòng quanh ra đằng trước chùa coi có đám tang gì không, thì tất cả an tĩnh không có một bóng ai nơi đó, tôi quay về ngồi chờ bạn đến. Một lúc chờ đã lâu tôi đứng lên đi tiểu, phía sau cây đề rậm rạp đó là nơi tôi đi tiểu hàng ngày lúc chơi thể thao chiều. Hôm nay ngồi chờ cho đến chập choạng tối cũng không thấy người bạn nào đến cả.
Tôi để trái cầu xuống, bắt đầu chạy thể thao một vòng quanh chùa rồi mới về, khi tôi chạy từ đằng trước chùa và ngó về nơi trái cầu thì thấy hai bóng người già cả, bóng tối đã phủ nhưng cũng rõ bóng người đang đứng nói chuyện gì không biết, đứng chỉ chỉ chỏ chỏ tay, tôi mải chạy, khi tới nơi trái cầu thì không thấy ai cả, tôi cúi xuống nhặt trái cầu thì thấy như lạnh cột sống lên tại chỗ, tiếp theo là gai ốc mọc lên đầy người, hai tai tôi nghe tiếng người nói chuyện ở phiá cây đề, cố cái bình tĩnh, và ngó về phía tiếng người nói chuyện đó thì cũng chẳng có bóng ai cả, tôi thở dài vài hơi sâu tới cuống phổi rồi cất bước đi về. Khi đi vài bước ngó lại đằng sau thấy ông sư thầy đang đứng ngó tôi lắc đầu mỉm cười, đến giờ tụng kinh chiều tất cả sư trong chùa đi vào nơi tụng niệm. Tôi bắt đầu đi về tiếp, khi đi được thêm - bước còn chưa ra khỏi đất chùa thì hình như có gì phảng phất quen quen mắt và lạnh cột sống nổi da gà. Tôi dừng bước quay mặt lại thêm một lần nữa thì thấy hai ông già đang đi theo sau sư thầy vào nơi tụng niệm. Tôi nghĩ là người già đến nghe kinh thôi.
Rồi lại đến hôm sau chiều, khi mệt mỏi thể thao, người ngồi ở nền xi măng vòng tròn quanh gốc cây đề lớn đó trò chuyện vui nhau trước khi về tắm rửa, tôi chợt hỏi bạn là:
- Chiều hôm kia mình đang đá cầu và có hai ông già đi tới và nói với mình, trước chùa có đám tang, bạn có nghe và thấy hai ông già không? hay bạn có thấy đám tang ở trước chùa không, đêm đó mình đến chùa một mình mà chẳng có đám tang gì cả.
ông bạn tranh nhau nói:
- Có ma dọa thì có, trong khi đá cầu mình đâu thấy ông già hay ai cả, sân chùa phía đằng trước cũng đâu có đám ma gì, chắc là muốn nói chuyện ma dọa đứa mình phải không? đừng có mơ mà dọa đứa mình được.
Một mình tôi nói không nổi ông bạn, nên ngồi im không nói tốt hơn, thân thể như nổi da gà lên từng trạm, nghĩ hay là mình gặp ma ta, vừa lúc đang ngồi với nhau đó:
- Tôi nghe tiếng ở đằng sau tôi như có người nói chuyện thì thầm thì thào, tôi quay mặt lại thì thấy hai ông già cũ đang ngồi ở nền xi măng phía bên kia quay lưng vào chúng tôi, thêm một ý nghĩ trong đầu tôi hỏi mấy người bạn:
- Các bạn có nghe hai ông già ngồi đằng sau chúng mình và nói chuyện không?
ông bạn đứng sững nhảy ra đằng trước tôi chỉ tay, ngón tay nó muốn lủng cái trán tôi luôn, và nói:
- Mày bị mát rồi, bị mát nặng rồi không nghe tiếng ai và cũng không có ông già hay trẻ nào hết, cái mặt mày nói chuyện ma không giống đâu mà nói.
Tôi được cái đạp của bạn rồi chia nhau ra về.
Hôm nay ngày cuối tuần thì gặp nhau ở sân chùa sớm hơn, tôi đến trước rồi đi tè ở sau cây đề, rồi chơi với trái cầu một mình chờ bạn, bỗng nhiên có hai ông già đi ra từ phía sau cây đề, đứng ngó tôi lắc đầu một lát rồi đi về phía trước chùa, còn một người bạn chạy thể thao lại từ phía trước chùa, khi tới tôi hỏi bạn:
- Khi nãy, thấy hai ông già đi ra đằng trước chùa không? bạn trả lời:
- Mình không thấy ai cả, chỉ thấy lan can trước chùa có mấy người trong làng ngồi hóng mát đó thôi.
Tôi nói:
- Bạn nói đùa hay nói thật vậy, mình ở đây đang ngó theo hai ông già đang đi về phía trước chùa đó thì rõ ràng mình thấy bạn chạy ngược và sát hai ông đó mà, bạn tôi nói:
- Có thể là ma đó, dạo này sao nói toàn chuyện là lạ vậy coi chừng bị doạ đó.
Tôi đứng lạnh tóc gáy luôn. Ông sư thầy đang ngồi ở bãi cỏ nghỉ mát ngó tôi và cười lên khà khà khà, ông ngó mặt tôi lắc đầu và đi lên nghỉ ngơi chuẩn bị tụng kinh chiều. Chiều hôm nay bạn lại về sớm hơn thường ngày còn tôi một mình ngồi nghỉ ngơi cho mát mẻ chút mới về thì bỗng nhiên có tiếng gọi tôi:
- Thành, Thành, Thành ơi!
Tiếng đó đúng là tiếng người già, tôi cũng không kịp nghĩ gì cả vì ở trong chùa làng mình thì tôi trả lời:
- Dạ.
Và quay mặt lại đằng gốc cây đề nơi có tiếng gọi cũng là nơi mà tôi đi tè hằng ngày đó, không thấy ai cả chỉ thấy gợn hồn da gà da ngỗng gì không biết, như tất cả tối sầm một chút rồi sáng lại. Tôi nghĩ là mình chơi thể thao mệt nên đứng lắc đầu vài cái cho tỉnh rồi bước lẹ đi về nhà. Khi đi một lát tôi đứng sững ngó vòng quanh thì thấy mình vẫn ở dưới gốc cây đề, trời thì đã bắt đầu tối, trong chùa tụng kinh chiều cũng sắp xong rồi. Thêm một lần bước lẹ về tôi đi, đi mãi lại thấy gốc cây đề với sau chùa nơi đá cầu hàng chiều nữa rồi. Tôi cố ngồi xuống thở dài đếm đến mấy lần trước khi đứng lên đi về, lại thêm một chặng bước đi như mơ như tỉnh, lại nữa rồi ở gốc cây đề nữa rồi, trong lòng thật là mệt mỏi và lo đường nào là đường về nhà. Tôi ngồi xuống ôm đầu gối với trái cầu bên cạnh, nửa muốn khóc luôn.
Trong lúc đang lo không biết đường về nhà đó thì trong chùa nơi tụng niệm đã im tiếng tụng kinh lâu rồi, tôi ngồi bật ngửa tại chỗ khi ông sư thầy đã đứng ở trước mặt tôi xa có thước từ bao giờ.
Ông nói:
- Thôi đi về đi con tối rồi, mai chiều đến chùa sớm một chút làm mâm cúng nhỏ xin lỗi người ta, con tè vào đầu người ta hàng ngày con biết không? Và hôm nay người ta xử tội con đó.
Khi nghe tới đây trong lòng tôi như sáng ra và ngó thấy đường về nhà chứ không có mịt mù nữa, ông sư thầy nói tiếp:
- Và con đừng bao giờ trả lời tiếng gọi không bóng người nghe, nếu con trả lời sẽ thành như vậy đó.
Chiều hôm tới tôi đến chùa nhặt bông hoa xong, theo ông sư thầy tới bụi cây, khi ngó kỹ thì thấy hai hũ đựng cốt người chết nằm đó. Từ đó tôi rời ra trước chùa đá cầu luôn, chứ không đá cầu ở sân sau chùa nữa, cũng là một bài học không dám tè bậy trong chùa nữa cho đến giờ.
Chuyện LẠC ĐƯỜNG VỀ
Bounthanh Sirimoungkhoune