"Vũ Anh"
"Em có sao không?"
Trước mắt thật mờ ảo làm sao, trong mơ cô đã nhìn thấy Giang Mạn, anh vẫn đẹp trai như vậy, giọng anh vẫn trầm trầm đầy khí phách như vậy!
Ơ?
Cố gắng nheo mắt rồi lại mở ra lần nữa, giọng cô run run:
"Giang Mạn..."
"Ừ, anh đây".
Trước mắt cô, hình ảnh người ấy thật đỗi thân thương làm sao, từng đường nét tinh tế hài hòa trên khuôn mặt anh hiện lên rõ ràng hơn.
"Đừng khóc, có anh đây!" Giang Mạn mỉm cười dịu dàng lau nước mắt cho cô, đỡ cô dậy. Tuy đầu Vũ Anh còn hơi váng vất, nhưng căn bản, cô đã hoàn toàn tỉnh táo.
Vũ Anh vội ôm chầm lấy anh, lại òa khóc nức nở như đứa bé tưởng mình bị bỏ rơi, khiến anh vừa thương vừa buồn cười. Giang Mạn vỗ vỗ lưng cô, xoa đầu cô rồi mới chậm rãi nói:
"Hẳn là em rất lo cho anh, có phải không?"
"Tất nhiên rồi, người ta không biết anh sống chết thế nào mới như vậy!"
Giang Mạn bật cười trước khuôn mặt vừa rưng rưng nước mắt đã lại xịu xuống chu môi của cô, trông biến chuyển đến đáng yêu.
Thì ra, chiếc Kunai ba lưỡi cháy xém đội tìm kiếm đã tìm thấy là một trong những cây Kunai của của Nam Tú bỏ ở đó còn sót lại. Trong tích tắc quả bom phát nổ, cả đội Nhẫn giả do Giang Mạn chỉ huy liền biến mất không một chút dấu vết. Sau đó, trên bầu trời xanh rộng lớn đột nhiên xuất hiện một chú chim ưng cỡ vừa di chuyển với tốc độ nhanh nhất như vội vã trốn khỏi vụ nổ sau lưng mình, tuy vậy, bộ lông trên mình vẫn không tránh khỏi có chút cháy xém.
Chim ưng bay suốt nửa ngày trời thì dừng chân tại một nhà dân. Lúc này trời đã vào trưa.bg-ssp-{height:px}
"Viên Nhân! Xuống ăn cơm con ơi!" Giọng một phụ nữ từ dưới nhà vọng lên.
Cậu bé tên Viên Nhân đang bận học, nghe tiếng mẹ gọi liền dừng bút, sắp xếp lại sách vở gọn gàng trên bàn. Cậu dừng lại một chút vì chợt nghĩ tới anh trai cậu. Anh trai cậu năm nay tuổi, đang đi làm xa ở thành phố A, đã ba năm nay chưa về nhà. Nhớ lại đợt đó, khi anh về, nói rằng có việc ở gần đó, lúc ấy cậu rất mừng. Nhưng, có một điều làm cậu nhớ mãi, đó là hôm ấy, anh trai còn dẫn theo một anh trai khác tới ở nhờ nhà mất mấy ngày, trong mấy ngày đó có một hôm cậu bé tình cờ nhìn thấy anh trai ấy biến ra một con chim ưng rất đẹp to gần bằng người cậu, khiến cậu thích thú mãi không thôi. Cậu đem chuyện này kể với mẹ, mẹ chỉ cười phẩy tay bảo "Làm gì có chuyện đó!". Bây giờ nhớ lại, Viên Nhân không khỏi lắc đầu, đúng như bạn bè cậu nói, người lớn chẳng ai tin lời trẻ con nói cả!
Khi đặt tay lên nắm tay cửa, cậu bỗng nghe tiếng "Cộc cộc!" thoáng đâu đây, giật mình quay lại liền phát hiện ngoài cửa sổ có một con vật gì đó dùng móng vuốt gõ gõ lên tấm kính ngoài đó. Cậu tò mò lại gần, rồi nhanh tay mở cửa sổ ra.
"Ôi!" Cậu bé Viên Nhân reo lên vui thích khi một chú chim ưng bay vèo vào nhà sau khi cậu tháo chốt cửa sổ ra. Nó bay quanh nhà một vòng, quay lại đậu trên vai cậu. Khi nhìn lại, cậu nhận ra, đúng là chú chim ưng mà ba năm trước bạn của anh trai biến ra, chỉ khác ở chỗ là trên bộ lông sau lưng nó có một mảng lông bị cháy xém nhẹ.
"Hử?"
Trên chân chú chim ấy hình như có buộc một cuộn giấy nào đó. Cậu tò mò gỡ nó rồi mở tờ giấy ra, trên tờ giấy trắng có hình một dãy các kí tự kì lạ mà cậu chưa nhìn thấy bao giờ, đột nhiên, các kí tự ấy phát sáng, sau đó "Bùm" một cái, sau đám khói là người con trai quen thuộc. Anh trai cậu - Viên Đại.
"Anh!" Sau một lúc ngơ ngác, cậu kinh ngạc reo ầm lên. Viên Đại nhìn quanh phòng, rồi nhìn cậu em nhỏ của mình, xúc động chạy ra ôm em, sau đó nhanh chóng cầm tờ giấy thả ra ngoài cửa sổ. Trên không trung, tờ giấy mang ấn kí Phi lôi thần của Nam Tú nhẹ nhàng rơi xuống, sau đó biến ra một đám người rất đông từ trên không đáp xuống.
Đó là đội của Giang Mạn và Nam Tú đã thoát nạn sau nhiệm vụ.
Nghe Giang Mạn kể tiếp rằng, sau đó, bọn họ đã cùng vào viện gần đó chữa cho những đồng đội cùng làm nhiệm vụ bị thương. Vì đội của Giang Mạn là đội tuyệt mật nên không thể nhờ cảnh sát ở tỉnh này liên lạc với Tổng tư lệnh được, vì thế Giang Mạn đã một mình trở về để đích thân thông báo cho họ, rồi lập tức dịch chuyển về phía Vũ Anh, còn Nam Tú cùng cả đội cho tới khi những người bị thương rời viện, sẽ dùng thuật xóa kí ức lên những người dân tiếp xúc và biết được vụ việc. Ngoài ra, nhà của Viên Đại và Viên Nhân nằm ở tỉnh Hà Thiết, nằm giữa tỉnh nhỏ nơi đội làm nhiệm vụ và thành phố A, gần với thành phố A hơn nên khi Cảnh Sinh tới hiện trường xem xét một lúc mới nhận được thông báo về sự trở về của Giang Mạn.
Cảnh Sinh khẽ nhíu mày: "Ngạc nhiên thật đấy, mọi người đã thoát chết trong gang tấc, vậy nhưng tại sao không đặt ấn kí trực tiếp lên người chim đưa thư để dịch chuyển luôn, hơn nữa, theo như tôi biết, thời gian dịch chuyển là rất nhỏ, tại sao đến gần nửa ngày trời mọi người mới dịch chuyển được tới nhà của Viên Đại?"
Giang Mạn giải thích: "Phi lôi thần thuật tôi sáng tạo ra ban đầu chỉ dựa vào khoảng thời gian trong tích tắc và khoảng cách gần để dịch chuyển, nhưng thời gian và không gian có khả năng kéo dài ra. Nghĩa là, trong thời gian Thần Ưng bay tới tỉnh Hà Thiết, chúng tôi đang yên vị ở một khoảng không gian khác. Trước khi mất, tôi đang nghiên cứu dang dở về thuyết không gian phụ này nhưng chưa thành công, sau này, đệ Tứ đã rất xuất sắc phát triển được khía cạnh đó của thuật!"
"Giỏi, giỏi thật!" Vũ Anh nhìn Giang Mạn, trong ánh mắt tràn ngập ngưỡng mộ, đồng thời thấp thoáng bóng dáng của chàng trai ấy.