Hiện tại...
Sau khi Giang Mạn đuổi theo Thẩm Phương, Nam Tú cùng những người còn lại ở lại đó, xem xét thứ độc dược Thẩm Phương cho Tử Tiên uống.
"Không ổn!" Nam Tú sau một lúc bắt mạch thì mặt hơi biến sắc: "Chất độc này đang lan khắp cơ thể ông ấy!"
Dư Tú: "Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?"
Nam Tú: "Nếu đưa đi bệnh viện thì có lẽ không kịp, chất độc đang phát tác, gây ảnh hưởng tới các vết thương trên người ông ấy!" Anh quay sang Anh Đào: "Anh Đào, nhờ cả vào em!"
Anh Đào vâng một tiếng, cô chạy lại gần Tử Tiên, lập tức dùng tay vận Chakra đặt lên bụng Tử Tiên.
Ánh sáng xanh lục nhạt dịu nhẹ phát ra từ lòng bàn tay cô ấy xuyên qua lớp băng thẫm máu truyền vào người Tử Tiên. Hoa Anh Đào đúng là một Y Nhẫn giả tài giỏi, Vũ Anh không ngờ, ngoài đòn đấm tựa ngàn cân, sở trường của cô ấy còn là thuật trị thương này, hơn nữa còn có thể điều chế thuốc. Chất độc mà cô ấy xác định được là chất độc hoàn toàn mới, vậy mà sau khi rút phần lớn độc ra khỏi người Tử Tiên, đồng thời điều chế nguyên liệu từ nhụy hoa ngoài vườn sau nhà mà cô ấy nhờ Vũ Anh hái, truyền qua cơ thể Tử Tiên, Anh Đào đã khống chế được chất độc trong người ông ấy.
Sau khoảng phút kể từ lúc rời đi, Giang Mạn trở về, trên mặt là vẻ lạnh lùng mỗi khi tâm trạng không vừa ý. Thẩm Phương trong quá trình chạy trốn, có gọi điện cầu cứu Tử Thạch, liền sau đó nhờ thuật triệu hồi nghịch đảo mà thoát thân ngay trước mắt Giang Mạn.
Giang Mạn đã hiểu ra một số chuyện: từ việc Thẩm Phương âm thầm phản bội nhóm cho tới việc dàn dựng khiến cho anh tin rằng, Vũ Anh là cháu của Boss, nhưng thực ra, Thẩm Phương mới chính là người của Tử Thạch.
Bao nhiêu chuyện tại sao anh lại không phát hiện ra sớm hơn? Tức thật! Giang Mạn nhắm mắt nắm chặt tay lại gắng kìm nén sự thất vọng về bản thân. Vũ Anh bên cạnh nhẹ vỗ vai anh.
Tử Tiên sau khi được điều trị ép độc ra khỏi cơ thể ba tiếng sau liền rơi vào hôn mê sâu.
Mọi người đều lo lắng, riêng Anh Đào thì thở phào nhẹ nhõm ngồi phịch xuống.
"Sakura, chẳng lẽ ông ấy đã qua cơn nguy hiểm?" Cảnh Sinh không hiểu liền hỏi lại. Anh Đào chỉ cười khì giải thích: "Đây là một chất độc hoàn toàn mới, nhưng chất độc này lại có một thành phần quen thuộc với em, thành phần đó theo như em biết thì sẽ tác động vào thần kinh bệnh nhân sau khi phản ứng với thuật trị thương của em, khiến bệnh nhân lâm vào trạng thái hôn mê trước khi hồi phục gần như hoàn toàn. Chính xác là ông ấy đã qua cơn nguy kịch! Mà kiếp này em là Hoa Anh Đào, thầy đừng gọi em là Sakura nữa" Anh Đào bật cười le lưỡi một cách nhí nhảnh.
Đúng vậy, họ tên kiếp trước của Hoa Anh Đào là Sakura Haruno, là một cô gái mạnh mẽ được kế thừa ý chí và tài y nhẫn từ sư phụ mình - Hokage đệ Ngũ.
Còn Nam Dư Tú, cậu chính là Naruto Uzumaki, một cậu bé lớn lên với mong ước được trở thành Hokage - Hỏa Ảnh, với những nỗ lực phi thường.
Kiếp trước của Ca Cảnh Sinh cũng là thành viên Team , là một Thượng Nhẫn giả tài năng.
Thầy của anh là Minato Namikaze, chính là Minh Nam Tú, được mệnh danh là Tia chớp vàng, là Hokage đệ Tứ tài năng. Thực chất Naruto là con trai của Minato trong kiếp trước.
Một thành viên khác của Team là Sasuke Uchiha, chính là Sa Sử Kiêu. Kiêu ngạo và lạnh lùng, Sử Kiêu lại một lần nữa rời bỏ nhóm vì trong quá khứ đã từng một lần bỏ lại tất cả để đi theo bóng tối.
Còn Giang Mạn? Ngoài cái biệt danh Hokage đệ Nhị, Vũ Anh không biết gì về anh trong quá khứ. Ở đây tất cả mọi người đều đã biết về kiếp trước của mình, và Vũ Anh...
Cô chắc mà cũng không chắc về kiếp trước của mình. Gần đây, cô thường kể về những giấc mơ của mình cho anh, nhưng khi nghe cô kể xong, anh đều chỉ thở dài, rồi nhẹ nhàng xoa đầu cô. Cô không hiểu, khi hỏi lại, anh đều mỉm cười nói, có lẽ đó là kiếp trước của em rồi.
Nhưng hẳn cái biệt danh Hokage đệ Nhị không phải tự nhiên mà có, có lẽ cũng không phải tự anh đặt cho mình - như anh đã từng nói, vì kiếp trước của anh, có lẽ là một người tài năng lắm, có thể lãnh đạo hàng trăm người. Vũ Anh cùng với đôi mắt lấp lánh khi nghe anh kể một vài chuyện trong quá khứ về anh, sau khi cô đã gắng thuyết phục anh kể cho cô nghe tới gãy lưỡi.
"Thế, kể em nghe về mối tình của anh trong kiếp trước đi!" Vũ Anh vô cùng tò mò. Trước kia có một lần anh đã kể lại cho cô, nhưng cô vẫn không biết gì nhiều nên giờ rất hóng chuyện về cô ấy.
"Anh kể rồi mà!" Giang Mạn nói qua loa.
Vũ Anh nheo nheo mắt giả bộ lườm anh: "Anh đừng đánh trống lảng, em vẫn muốn biết thêm về cô ấy!!"
Giang Mạn phì cười: "Người đã từ kiếp trước, em cần biết để làm gì?"bg-ssp-{height:px}
"Nếu em nói muốn tìm hiểu về anh nhiều hơn thì sao?"
Giang Mạn cong mắt: "Thật chứ? Em không hối hận chứ?"
Vũ Anh thản nhiên: "Vì sao em phải hối hận chứ? Quá khứ của anh em có quyền được biết mà!"
Giang Mạn trầm tư một lúc, mới cất tiếng: "Cô ấy... rất giống em".
Lúc này Vũ Anh hơi ngẩn ra: "Tại sao lại giống em?" Sau khi nghĩ một hồi liền giận dỗi ra mặt: "Là vì em giống cô ấy nên anh mới thích em?"
Vũ Anh quay mặt đi, Giang Mạn bật cười: "Thấy chưa, đã hỏi là có hối hận không cơ mà, nào nào, đừng dỗi nữa".
Vũ Anh vẫn nghiêng mặt quay đi không muốn nhìn anh, Giang Mạn đành tiếp tục dỗ dành. Lúc này đã là sau bữa tối của cả đội, Vũ Anh và Giang Mạn đang ngồi trong phòng anh.
Lúc ấy, ánh đèn Neon trên trần nhà bỗng tắt phụt, ánh sáng biến mất thay thế cho bóng đêm ngự trị. Có vẻ như, cả nhà anh đều mất điện rồi.
Ngoài hành lang tối tăm, tiếng Anh Đào chợt vang lên: "Vũ Anh, cậu ở đâu? Có thấy cây nến lần trước tớ mua không?"
Vũ Anh theo phản xạ định đáp lại thì bàn tay của Giang Mạn đã ra dấu: "Suỵt! Đừng nói gì hết!"
"Tại sao?" Cô khẽ thì thầm.
"Anh muốn ở riêng với Vũ Anh" Giang Mạn ngồi sau cô, tay ôm chặt eo cô, cằm tựa vào vai cô.
Vũ Anh ngồi đằng trước ngẩn người, sau khi đã "tiêu hóa" hết lời của anh vừa cất lên trong bóng tối liền đỏ mặt, thân thể từ những tiếp xúc của anh liền trở nên nóng ấm, trống ngực đập thình thịch. Đầu anh ghé sát vào mặt cô từ đằng sau thế này... Vũ Anh nín thở.
Bấy giờ Giang Mạn mới nói: "Vũ Anh, em biết không, em vừa giống Kat, lại không giống Kat" Giọng nói anh trầm trầm thoảng qua tai cô ấm nồng truyền cảm. Vũ Anh vẫn ngồi trước Giang Mạn nghe anh nói tiếp, nhưng trong lòng đã như sớm có ánh lửa ấm áp truyền ra, rạo rực không yên.
"Kat là một đoạn kí ức vui vẻ nhưng cũng thật buồn trong anh, nếu có thể, anh muốn nói lời xin lỗi cô ấy thật nhiều!"
Nói xong anh cúi xuống nhẹ nhàng ôm chặt cô, khẽ nói: "Xin lỗi".
Đèn vụt sáng, cả căn nhà của Giang Mạn bỗng trở về trạng thái sáng trưng như ban ngày. Tối đó, trước khi chìm vào giấc ngủ, Vũ Anh lại nhớ đến cái ôm ấm áp từ đằng sau cô, cô mỉm cười e thẹn.
Nhưng có một chuyện rất lạ, hình như khi ôm cô, Giang Mạn đã nói một câu gì đó, vì lúc đó cô chỉ nghe thấy trái tim đập thình thịch của mình nên không rõ đó là câu gì.
Cô nhớ lại... Hình như...
Là "Xin lỗi" !!
Vũ Anh bỗng ngồi bật dậy. Chẳng phải trước đó Giang Mạn nói muốn xin lỗi cô gái là mối tình đầu của anh thật nhiều sao? Tại sao... lại nói với cô...?
Hơn nữa, Kat là tên cô gái đó...
Nhưng cô nhớ không lầm thì người đàn ông lạ mặt mặc áo choàng đỏ cô gặp trong rừng khi đi cắm trại cũng gọi cô là Kat. Trong khi đó, tên thật của cô là Katsumi, lúc đó, cô chỉ nghĩ rằng ông ta nhầm thôi...
Liệu có phải là trùng hợp không?