Chưởng Án Tiên sử Lục Cảnh, mượn tạm một câu Đông Hoa Đế quân từng nói, thì cả thiên đình này, tìm không ra thần tiên nào rỗi việc hơn Tống Dao Nguyên quân ta, vớt không được thần tiên nào hoa hòe hoa sói, thiên biến vạn hóa như Bích Hoa Linh quân, cũng mò không nổi thần tiên nào nghiêm túc hơn Tả Tiên Lục Cảnh.
Ngọc Đế rất biết cách tận dụng nhân tài triệt để, trong những thần tiên cai quản văn chương, Lục cảnh đứng đầu nắm giữ văn quy, kiêm luôn vị trí chỉnh sửa, đối chiếu công hàm. Gã Lục Cảnh này, từ đứng đến nằm, từ đi đến ngồi, nhất cử nhất động, đều là một trời phép tắc.
Kỳ thực lòng dạ của Lục Cảnh cũng không đến nỗi nào, ví như bản tiên quân đây, cả ngày cứ lượn qua lượn lại, hết ra cung Vi Viên lại vào điện Văn Ti, nhất định không vừa mắt hắn. Nhưng từ trước tới nay hắn chẳng hề tức giận cũng chưa bao giờ lên tiếng chỉ trích ta, chỉ lôi bản tính khoan dung độ lượng của bản thân ra mà… nhịn. Năm đó khi ta bị Nam Minh Đế quân vạch tội trên điện Linh Tiêu, còn được hắn nói giúp cho mấy lời tốt đẹp.
Mỗi lần ta tới điện Văn Ti tìm Hoành Văn, Lục Cảnh đều đứng trước án thư nở một nụ cười lễ độ với ta, ta nhìn hắn cười liền không nhịn được mà nghĩ ngợi, sao hắn có thể cười có quy củ như thế chứ, rồi lại nghĩ đến chuyện ta tới là để lôi Hoành Văn Thanh quân đi uống rượu, dự tiệc, chạy loạn khắp nơi, liền không khỏi thấy chột dạ.
Hoành Văn từng nói với ta rằng, có cái gì mà chột dạ, đợi ngày sau có cơ hội ta và ngươi đổi cho nhau, ngươi cứ lên vị trí của ta mà ngồi thử, ngày nào cũng trông thấy hắn cắm rễ trước bàn, trông đến tám trăm, đến một nghìn năm, là tự nhiên thấy thân quen ngay ấy mà.
Hiện giờ, chúng ta – ba vị thần tiên có một không hai trên thiên giới đang cùng túm tụm lại một chỗ, căn phòng sơ sài của quán trọ trần gian này chợt cuồn cuộn tiên khí.
Bích Hoa Linh quân quanh thân lấp lánh khí lành, thản nhiên tự kéo cho mình một cái ghế rồi ngồi xuống, sau đó tự rót một chén trà, nhấp một ngụm, híp đôi mắt lại, gật đầu: “Trà của nhân gian, mộc mạc đến thú vị”.
Lục Cảnh nâng trên tay một cái bọc vuông vắn, ngay ngắn chỉnh tề, bên trong xếp một xấp công hàm cũng vuông vắn, ngay ngắn chỉnh tề. Lục Cảnh chất đống công hàm xuống trước mặt Hoành Văn, biến ra bút và nghiên mực, kéo ống tay áo lên bắt đầu mài mực, thể hiện rõ ràng ý định của hắn lúc này: Để Hoành Văn phê duyệt công văn.
Bích Hoa Linh quân gõ gõ chén trà, đảo mắt quan sát gian phòng một lượt, nói: “Phòng ốc ở trần gian sơ sài, nhưng cũng có nét thú vị riêng, quả thật thỉnh thoảng cũng nên hạ phàm trải nghiệm một phen”.
Hoành Văn đặt chén trà trên tay ra xa, chỉnh lại y phục, ngồi ngay ngắn, tiện tay cầm một bức văn hàm lên, dài giọng nói: “Bích Hoa huynh chỉ lo trải nghiệm dưới nhân gian, chẳng lẽ Lục Cảnh chưa nói với huynh, trên thiên đình đang náo loạn hết cả lên vì Bắc Thiên Môn không mở được sao”.
Bích Hoa Linh quân nói: “Một hai ngày dưới mặt đất, trên trời chẳng qua cũng chỉ mới chớp mắt vài cái mà thôi, vội làm gì mấy giây mấy khắc. Thứ Bích Hoa ta coi trọng nhất chính là tình nghĩa, từ đất Phật Tây Phương trở lại thiên đình, nhất định phải đi đường vòng tới đây thăm hai vị tiên hữu một lát”.
Hoành Văn cười nói: “Đa tạ đa tạ, Hoành Văn sợ không dám nhận, không dám nhận”. Sau đó hắn mở văn hàm ra, tập trung tinh thần xem nội dung, tay phải nhấc cây bút lông nhỏ lên chấm chút mực.
Ta cuối cùng cũng không nhịn được, nói: “Đêm đã khuya lắm rồi, giờ cứ đi ngủ trước đã, công văn để sáng mai xem không được sao?”.
Lục Cảnh nói: “Nguyên quân, những văn hàm này cần phải được phê duyệt trước một thời điểm nhất định, từng li từng tí đều có liên quan tới văn mạch nơi trần thế, không thể chậm trễ được”.
Hắn nói cực kỳ nghiêm túc, giọng điệu trịnh trọng, bản tiên quân chỉ có nước ngậm miệng.
Hoành Văn nhấc bút lên, để mấy dòng chữ lên văn hàm, gác bút xuống, gấp văn hàm lại, sau đó cầm bức thứ hai lên.
Ta nói: “Mấy chục bức công hàm thế này, đợi đến lúc phê xong thì trời cũng sáng rồi. Ban nãy Bích Hoa huynh cũng đã nói rồi còn gì, một đêm dưới đất chỉ bằng một cái chớp mắt trên trời. Ngủ một đêm, thức dậy rồi lại phê thì chậm được mấy canh giờ chứ?”.
Lục Cảnh trưng bản mặt nghiêm túc của mình ra, không động đậy gì cả. Bản tiên quân cũng không tiện làm ồn khi Hoành Văn đang xem công hàm, đành nhấc ấm trà lên, rót cho mình một chén. Lại đột nhiên nghe Bích Hoa Linh quân nói: “Ban nãy ta đi qua phòng bên cạnh trước, trông thấy thân thể của một đạo nhân râu dài đang nằm trên mặt đất, chắc là xác phàm ngươi đang sử dụng chứ gì, mắt của Mệnh Cách Tinh quân cũng tinh thật”.
Ta chán nản không buồn lên tiếng. Bích Hoa Linh quân nhấp một ngụm trà, lại nói: “Có điều, hai con yêu thú lởn vởn bên cạnh lại không tệ chút nào”.
Bích Hoa Linh quân có một cái tật xấu rất nghiêm trọng, ấy là thích nhặt nhạnh những loài thú hiếm lạ về, chẳng lẽ y đã ngắm trúng hai con tiểu yêu ở phòng bên cạnh? Mười phần thì hết chín là ưng hồ ly rồi.
Ta cười khan: “Đều do cơ duyên trùng hợp mà theo chúng ta thôi. Con hồ ly đó là tuyết hồ, có điều đạo hạnh chỉ ở mức bình thường. Tuyết hồ cũng không phải loại thú gì quý hiếm”. Ta nhớ trong phủ của Bích Hoa Linh quân có cả đống hồ ly, từ một đuôi cho đến chín đuôi, lông thì màu gì cũng có.
Bích Hoa Linh quân nói: “Màu lông của con tuyết hồ đó rất tinh khiết, có điều quả thực cũng không phải giống gì hiếm thấy. Bản quân thấy con mèo rừng rất được”. Nói rồi đặt chén trà xuống, “Ta cũng có ý muốn đem nó về thiên đình”.
Bản tiên quân nghe liền lấy làm kinh ngạc, ta biết từ trước tới giờ ánh mắt của Bích Hoa Linh quân luôn rất độc đáo, chỉ không nghĩ là lại “độc đáo” tới mức này, liền cười giả lả mấy tiếng, đáp: “Nếu như Bích Hoa huynh thích nó thì bây giờ chỉ cần cưỡi mây ra ngoài, tùy tiện hạ xuống đỉnh núi nào đó, là tìm được một con giống thế ngay”.
Bích Hoa Linh quân khép hờ đôi mắt, lắc đầu nói: “Ngươi không hiểu đâu, ngươi không hiểu đâu”.
Ta nói: “Gì cơ?”.
Bích Hoa Linh quân nói bằng chất giọng xa xôi: “Chuyện này không thể nói, không thể nói”.
Bản tiên quân nhìn anh ta, không thốt được câu nào, Bích Hoa sau mỗi lần tới Tây Phương về, đều phải dở dở ương ương mất mấy ngày, đợi đến khi hương vị đất phật trên người bay đi hết, tự nhiên sẽ trở lại bình thường.
Lục Cảnh nghiêm túc đứng trước bàn, bản tiên quân đột nhiên nhớ ra một chuyện, liền hỏi hắn: “Lục Cảnh huynh, mấy ngày vừa qua huynh ở trên thiên đình, có biết vị thần tiên nào dạo gần đây mới xuống nhân gian không?”.
Lục Cảnh đáp: “Tiểu tiên ở trên thiên đình, hằng ngày đều lên điện Linh Tiêu trình diện, lúc ấy hình như trừ Thanh quân và Tống Nguyên quân, Bích Hoa Linh quân ra thì các vị khác đều có mặt”.
Ta hỏi: “Vậy còn những thần tiên không lên điện hoặc không hưởng bổng lộc, có vị nào gần đây không ở trên thiên đình không?”.
Lục Cảnh nói: “Những người không lên điện thì tiểu tiên không biết”. Ta cũng chẳng ôm hy vọng viễn vông có thể nghe được tin tức truyền tai hay lời đồn đại từ miệng của Lục Cảnh, chỉ đành thôi.
Tất cả những thần tiên lên điện đều có mặt. Vậy thì trong số những thần tiên không lên điện hoặc không có bổng lộc, ai là người có đủ khả năng cứu được Nam Minh? Hoành Văn bên kia đã xem xong mấy bản công văn, nhưng đống công văn chưa xem vẫn còn chất thành đống cao ngất.
Ta rót thêm chút trà vào chén của Bích Hoa Linh quân, y che miệng mà ngáp, đưa mắt nhìn xung quanh, nói: “Tống Dao, trong hai căn phòng thì căn nào ngủ dễ chịu hơn? Lâu lắm rồi ta chưa được chợp mắt, trông thấy đám đệm chăn màn trướng trong phòng này, tự nhiên thấy muốn ngủ quá”.
Bích Hoa Linh quân vờ vĩnh hỏi một câu như vậy, nhưng đôi mắt đã phiêu du về phía giường lớn sau lưng Hoành Văn, nhìn không chuyển mắt. Bản tiên quân ra vẻ trầm ngâm, không nói lời nào, cuối cùng Bích Hoa Linh quân nói: “Hay là thế này, bản quân cứ tùy tiện lên cái giường trong phòng này để nghỉ ngơi chút đỉnh, bản quân ngủ không chiếm quá nhiều chỗ đâu, ta ngủ ở mé trong. Thanh quân sau khi xem xong công hàm thì nằm ở mé ngoài là được. May mà ngay sát vách kia còn có một cái giường, Tống Dao và Lục Cảnh sang đó mà ngủ nhé”. Rồi y lại ngáp cái nữa, làm bộ muốn đứng lên.
Ta nói: “Bích Hoa huynh đã mấy hôm rồi không được nghỉ ngơi, hai người kia ở chỗ này thắp đèn đuốc sáng trưng xem công văn, chỉ sợ huynh ngủ chẳng được ngon”.
Bích Hoa Linh quân nói: “Không sao, những khi ta đi tìm Mão Nhật Tinh quân đánh cờ, cũng thường nghỉ lại phủ của ngài ấy, bởi vậy từ trước tới giờ không hề sợ ánh sáng”.
Ta nói: “Nhưng gian phòng này chung quy vẫn không yên tĩnh được bằng phòng bên, hơn nữa mèo rừng cũng ở bên cạnh, Bích Hoa huynh không muốn đi xem thử sao?”.
Bích Hoa Linh quân nghe thế liền tươi cười hớn hở nói: “Tống Dao quả là tri kỷ của ta!”.
Sau đó Bích Hoa thích thú xuyên tường đi qua phòng bên cạnh, ta chỉ đành nối gót theo sau, đi được mấy bước lại xoay người, đẩy chén trà của Hoành Văn lại gần người hắn thêm một chút, “Ngươi uống máy ngụm trà đi, ta đi xem Bích Hoa Linh quân một chút, đợi lát nữa sẽ về”.
Hoành Văn đầu cũng chẳng ngẩng lên, nói: “Ta biết rồi”. Đầu bút lông dừng lại, hắn giơ tay gác bút, gấp vội công hàm vào, rồi lại với thêm một bản mới.
Ta quay người, xuyên tường qua gian bên cạnh, hồ ly đang nhỏm nửa người dậy, lạnh lùng nhìn Bích Hoa Linh quân. Mèo rừng thì cuộn người thành một đống, bụng đè lên một cái gối đầu, người đang dán vào lưng của hồ ly ngủ khò khò. Bích Hoa Linh quân đưa mắt ngó mèo rừng, vẻ thèm muốn hiện rõ trên gương mặt, thế mà nó vẫn không hay biết gì. Sống lưng của hồ ly cong lên, nó đứng dậy, rũ rũ bộ lông, sau đó nhảy xuống dưới đất, hóa thành hình người. Hồ ly cũng rất tinh mắt, trên người Bích Hoa Linh quân có tiên khí ngút trời, nó vừa nhìn đã biết đây là một vị Thượng quân, liền cung kính cuối đầu nói: “Tiểu yêu Tuyên Ly, không biết tôn giá là Thượng quân nào trên thiên giới?”.
Mèo rừng bị tiếng động làm cho giật mình tỉnh giấc, nó mở đôi mắt còn đang nhập nhèm ngái ngủ ra, ngơ ngác nhìn bốn phía, trông thấy Bích Hoa Linh quân liền giật nảy cả mình, co rúm thành một đống, run rẩy liền hồi.
Bích Hoa nở một nụ cười hiền lành, nhẹ giọng nói: “Hai người đừng sợ, bản quân là Bích Hoa Linh quân trên thiên đình, vừa làm xong nhiệm vụ, tiện đường tới đây thăm tiên hữu, không phải tới để thu phục yêu ma”. Miệng vẫn nói, người thì đã tới bên giường tự lúc nào, cực kỳ tự nhiên đặt tay lên đỉnh đầu mèo rừng, con mèo rừng cả người run lẩy bẩy, thân thể càng co quắp tệ. Bích Hoa xoa xoa đầu nó, cười rằng: “Ngoan lắm, ngoan lắm”. Cái vẻ mặt xấu xa ấy quả thực khiến bản tiên quân thân là bằng hữu của y cũng phải thấy xấu hổ.
Ta trông mèo rừng run rẩy đến đáng thương, cuối cùng cũng giữ được tí lương tâm mà nói: “Bích Hoa huynh, có thể nó không quen ở gần người lạ, có phần sợ hãi, huynh cứ tránh ra xa một chút đã, đừng có dọa trẻ con”.
Bích Hoa Linh quân liền xoa đầu mèo rừng thêm vài cái nữa, bộ dạng lưu luyến không rời, sau đó mới thu tay lại tách ra. Mèo rừng lập tức lao xuống đất, lộn một vòng, biến thành bộ dạng của một bé trai, rúc người ra sau lưng của hồ ly.
Hồ ly vô thức chắn trước người mèo rừng.
Bích Hoa Linh quân nhẹ nhàng lùi lại phía sau vài bước, nói: “Ngươi tu luyện cũng được gần hai nghìn năm rồi nhỉ, đạo hạnh thật không tồi”.
Hồ ly thấp giọng đáp: “Tiên quân quá khen”.
Bích Hoa Linh quân chắp tay cười mỉm, đột nhiên nhích lại gần chỗ bản tiên quân hơn một chút, ta liền nghe thấy mấy lời khẽ khàng như tiếng muỗi vo ve vang lên bên tai, là Bích hoa đang dùng phương pháp truyền âm bí mật để nói chuyện với ta: “Tống Dao, hồ ly với mèo rừng ở chung một ổ hả?”.
Ta cũng chỉ đành dùng phép truyền âm bí mật để đáp lại: “Đúng, hồ ly là đại vương của mèo rừng, cả một động yêu quái của hồ ly giờ chỉ còn sót có mỗi con mèo rừng đó thôi, cho nên nếu huynh mà có ý gì với mèo rừng, thì thứ lỗi, chuyện này huynh đệ ta không giúp nổi đâu”.
Bích Hoa Linh quân vẫn cứ chắp tay cười mỉm, tiên khí đầy tràn, chợt quay sang nói với hồ ly: “Ngươi theo bản quân ra ngoài một chút”.
Sau đó y phiêu diêu lướt qua khung cửa sổ, hồ ly sững người trong chốc lát, sau cũng nhoáng một cái đuổi theo, mèo rừng lập tức biến bản tiên quân thành chỗ dựa, nhìn ta bằng đôi mắt tội nghiệp đáng thương, ta xoa đầu nó mấy cái, sau đó cũng nhào ra ngoài cửa sổ coi kịch vui.
Dưới ánh trăng vằng vặc, Bích Hoa Linh quân đang nói với hồ ly: “Đứa bé đó ở trong động của ngươi đúng không? Bản quân muốn mang nó theo về thiên đình, ngươi có đồng ý không?”.
Hồ ly sững người trong chốc lát, sau đó đáp: “Được Linh quân yêu mến là phúc phận của nó, có điều tuy nó ở trong động tiểu nhân, nhưng từ trước tới nay tiểu nhân không hề trói buộc gì những yêu quái ở trong động cả, muốn đi hay ở, đều do ý muốn của từng người”.
Bích Hoa Linh quân liền trở lại trong phòng, hỏi mèo rừng: “Ngươi có đồng ý cùng ta về thiên đình không?”.
Mèo rừng nắm chặt lấy vạt áo của hồ ly, dán sát cơ thể vào người Cục Lông, lắc đầu.
Bích Hoa Linh quân khẽ thở dài: “Mà thôi, mà thôi, cái này cũng là duyên phận mà, nên như thế. Chỉ có điều…”.
Bích Hoa phẩy nhẹ ống tay áo, ánh mắt thoáng lướt qua hồ ly, rồi lại quét qua người bản tiên quân một chút: “Các ngươi không khuyên nó cùng về thiên đình với ta, đợi ít lâu sau, cũng đừng hối hận hôm nay làm vậy”.
Bích Hoa nói xong, liền bước tới bên giường, dùng ống tay áo phủi mặt giường, xoay người đi ngủ.
Hồ ly đưa mắt nhìn theo Bích Hoa Linh quân, vẻ mặt nghi hoặc lại vương chút hoang mang. Ta nhủ thầm trong lòng, Cục Lông ơi là Cục Lông, ngươi làm sao mà hiểu được, vị Bích Hoa Linh quân này thật ra mới vừa rời khỏi đất Tây Phương cực lạc, tâm trí còn đang lang thang trong cảnh giới nào đó, chưa kịp quay về.
Sau khi nằm xuống rồi, Bích Hoa Linh quân lại nghiêng đầu nhìn xuống đất, lắc đầu nói: “Tống Dao ơi là Tống Dao, xác phàm của vị đạo nhân này tuy rằng trông cũng hao hao ông bác hai của Lữ Động Tân lúc còn dưới nhân gian, nhưng dù sao cũng đã để ngươi sử dụng lâu thế rồi, nay bị ném sóng soài trên đất, thật thê lương quá, tốt xấu gì cũng phải kê cho người ta cái ghế dài mà nằm chứ”.
Ta nói: “Bích Hoa huynh không hiểu rồi, mặt ghế thì chật, gồ ghề khó chịu, làm sao so bì với nằm trên đất, bằng phẳng lại vững vàng” .
Bích Hoa ngẫm một hồi, lại nói: “Cũng đúng, nhưng ta nghe nói ở trần gian có mấy loài vật lợi hại lắm, như kiến, côn trùng này, còn cả chuột nhắt nữa, ngươi trông coi đạo trưởng cho cẩn thận, đừng để lão bị mấy con đó gặm đấy nhé”.
Ta đáp: “Bích Hoa huynh cứ yên tâm mà ngủ đi, kiến với chuột nhắt không ăn thứ này đâu”.
Lúc này Bích Hoa Linh quân mới nói một tiếng “Ta ngủ trước đây”, sau đó chìm vào giấc ngủ.
Mèo rừng vẫn đứng sau lưng hồ ly, nhìn chằm chằm Bích Hoa Linh quân, run rẩy không thôi. Bản tiên quân muốn đem chúng nó sang phòng bên cạnh, nhưng Lục Cảnh đang nghiêm túc mài mực. Đám công hàm Hoành Văn phải phê, chắc đến sáng mai cũng chưa xong. Bản tiên quân lại là người đức độ, bèn ngồi trong phòng tĩnh tọa dưỡng thần. Mèo rừng lúc đó mới dám trèo lên chiếc ghế bên cạnh ta mà cuộn tròn lại ngủ, hồ ly có lẽ cũng đoán được việc tối nay đi tìm Hoành Văn vô vọng, đành tìm một chỗ xa xa trên ghế nằm.
Một mạch đến bình minh.
Phải đến khi trời sáng, Hoành Văn mới xem xong hết đống công văn, Lục Cảnh sắp xếp những bản công hàm cho ngay ngắn, bọc lại chỉnh tề, sau đó cùng Bích Hoa Linh quân về thiên đình.
Trước lúc rời đi, Bích Hoa còn ra chiều bịn rịn, dặn rằng: “Hai người các ngươi nhớ bảo trọng, ta về thiên đình giao lại chìa khóa của Bắc Thiên Môn trước đã, đợi đến khi có thời gian rãnh sẽ lại đến thăm chuyến nữa”.
Ta và Hoành Văn chắp tay từ biệt anh ta, trông thấy sau khi luồng sáng vàng lóe lên, hai thân người liền biến mất, quả thực nhẹ cả người.
Hoành Văn xem công văn suốt cả một đêm, vẻ mặt uể oải, hắn uống mấy ngụm trà xong liền lật chăn ra, trước khi nằm xuống lại nói: “Ta đã nhờ Lục Cảnh sau khi trở lại thiên đình phải đi nhắc nhở Mệnh Cách Tinh quân một chút, nói lão đừng có quên chuyện dưới này”.
Bản tiên quân giúp hắn dém chặt mép chăn: “Ngươi làm vậy rất đúng, việc Mệnh Cách phải làm nhiều không đếm xuể, nhất thời không để ý cũng là chuyện bình thường”.
Hoành Văn ngáp một cái, nói: “Ngươi bảo hôm qua mình phải ngồi thiền cả một đêm, giờ không muốn ngủ à?”.
Ta than thở: “Chỉ sợ lát nữa tiểu nhị sẽ tới gọi chúng ta, đưa cơm đưa nước. Ta xuống dưới lầu nói với chủ quán một câu trước đã, bảo bọn họ không cần phải hầu hạ nữa, sau đó sẽ lên ngủ”.
Hoành Văn uể oải đáp rằng: “Còn sớm lắm, làm tiểu nhị sao có thể thiếu tinh tế mà đi nịnh nọt khách kiểu đó được, mấy quán trọ trước nếu không gọi thì làm gì có ai gõ cửa lung tung, mãi đến giữa trưa mới chủ động tới hầu hạ. Thôi cứ đi ngủ cái đã”.
Ta ngẫm một hồi cũng thấy có lý, liền xốc chăn lên, nằm xuống ngủ.
Ai mà ngờ đầu vừa mới chạm gối, mi trên và mi dưới dính lại chưa đầy nửa khắc, đã nghe tiếng ai gõ cửa uỳnh uỳnh: “Khách quan, khách quan, ngài vẫn còn đang nghỉ ngơi sao?”.
Ta giận điên người, trời mới vừa tảng sáng, sao tên tiểu nhị này lại thiếu hiểu biết thế cơ chứ! Hoành Văn nhăn đôi mày lại, thò một tay ra khỏi chăn, giơ lên huơ huơ mấy cái: “Ngươi ra đuổi hắn đi đi, ta tiếp tục ngủ đây”. Sau đó chẳng có nghĩa khí gì cả xoay người vào trong.
Bản tiên quân lật chăn ra, xuống giường đi mở cửa, vừa mới hé ra, ta đã nghe thấy tiếng tiểu nhị nói: “Khách quan, cuối cùng ngài cũng dậy rồi. Vị công tử này nói có việc muốn tìm… Hả? Ơ ơ?”.
Tiểu nhị há hốc, vẻ mặt kinh ngạc ghê gớm. “Xong rồi” ta thầm than một tiếng. Đầu óc lơ mơ, nhất thời quên luôn chuyện phải nhập vào xác của Quảng Vân Tử, bản tiên quân cứ thế lết chân thân ra gặp người ta.
Tiểu nhị nhìn ta từ đầu đến chân, lắp ba lắp bắp: “Khách… Vị khách quan này… phòng, phòng này… cùng với phòng ngay bên cạnh… Tiểu, tiểu nhân nhớ rõ là do một vị đạo trưởng với một vị công tử họ Triệu thuê cơ mà. Chẳng lẽ… chẳng lẽ tiểu nhân đi nhầm phòng… Công tử, công tử… Xin hỏi công tử là ai?”.
Lúc này bản tiên quân đang chán nản vô cùng, bởi sau lưng tiểu nhị, có một người đang đứng giữa vòng vây của vài gã tùy tùng, ấy chính là Mộ Nhược Ngôn.
Đôi mắt của y đương nhiên đang nhìn bản tiên quân chòng chọc…
Nhưng trong cơn suy sụp, bản tiên quân vẫn nghĩ một chút xem, tảng sáng tinh mơ, Thiên Xu tới làm gì.
Ta mở cửa phòng ra, ném cho tiểu nhị một nụ cười tiêu chuẩn: “Ngươi không đi nhầm đâu, Triệu công tử đang ở phòng này, hiện đang ngủ”. Ta đưa mắt nhìn Mộ Nhược Ngôn, lại nhã nhặn cười: “Mấy vị đây sáng sớm đã tới thăm, không biết là có chuyện gì?”.
Tiểu nhị lúng ba lúng búng: “Công công công công tử… ngài là…”
Ta đáp lại bằng vẻ nhạc nhiên: “Tiểu nhị ca, sao ngươi đã quên rồi, tại hạ là biểu huynh của Triệu công tử, nửa đêm hôm qua tới quán trọ này tìm biểu đệ của ta, hình như còn nhờ tiểu nhị ca dẫn lên lầu mà”.
Tiểu nhị ngơ ngẩn một lúc, gãi đầu gãi tai đáp: “Tiểu nhân, tiểu nhân, không nhớ tối qua…”.
Ta nhíu mày: “Chẳng lẽ là người khác? Hôm qua tại hạ vội vã tìm người, cũng không nhìn bộ dạng của tiểu nhị ca cho rõ”.
Ta thò tay vào trong ống áo lục lọi một hồi, biến ra một miếng bạc vụn rồi móc ra, “Đêm hôm khuya khoắt, đã làm phiền tiểu nhị ca giúp đỡ, lại còn dẫn tại hạ đi tìm tiểu đệ, nhất thời vội vã tìm người, quên luôn cả chuyện tạ ơn. Một chút bạc vụn này, mong tiểu nhị ca nhận lấy, coi như tại hạ đáp lễ chút tiền trà”.
Tiểu nhị làm sao mà địch nổi trí tuệ siêu phàm của bản tiên quân, mặt mày hớn hở đưa tay nhận bạc, nói: “Đúng đúng đúng, công tử vừa nói là tiểu nhân liền nhớ ra rồi, tối qua ngài đến đây, bôn ba mệt mỏi tới tìm người, chính tiểu nhân đã cầm đèn dẫn ngài lên lầu. Công tử đúng là khách khí quá, chẳng qua chỉ là bổn phận của tiểu nhân. Vị công tử đây có việc cần tìm Triệu công tử và đạo trưởng, có gì hai vị cứ nói chuyện với nhau, tiểu nhân xin lui xuống trước, nếu cần gì ngài cứ kêu một tiếng”.
Sau đó tiểu nhị nhe răng cười hì hì, nghiêng người lui xuống, để lại bản tiên quân và Mộ Nhược Ngôn đứng đó nhìn nhau.
Ta chắp tay nói: “Vị huynh đài này tới tìm biểu đệ chắc hẳn có chuyện quan trọng, đành phiền huynh đài đợi ngoài cửa trong chốc lát, để tại hạ vào gọi biểu đệ dậy”.
Mộ Nhược Ngôn đáp lễ nói: “Vậy xin phiền công tử”. Ngập ngừng chốc lát, lại nói: “Tại hạ Mộ Nhược Ngôn, không biết quý danh của công tử là gì?”.
Ta nói: “Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu. Tại hạ là biểu huynh của Triệu Hoành”. Ta chắp tay đáp lời, lại đột nhiên nhớ mấy nghìn năm về trước, giữa đám mây khói lượn lờ, lần đầu tiên ta trông thấy Thiên Xu Tinh quân, đã kính cẩn nghiêng mình, cúi đầu nghênh đón, [Tiểu tiên là Tống Dao mới lên thiên đình, xin ra mắt Tinh quân].
Liền không kìm được chầm chậm nói thêm: “Tại hạ họ Tống, tên chỉ có một chữ Dao. Mộ công tử nếu không ghét bỏ, cứ gọi thẳng Tống Dao là được”.