Thang máy dừng tại tầng , Tuấn Phát chạy vèo ra.
Yến Nhi định đi ra cùng thì bị Bảo Cường giữ lại.
- Cô theo tôi lên phòng trước.
Tuấn Phát cười méo xệch.
- Dạ, chị lên đi ạ.
Tôi lấy hợp đồng mang lên.
Thang máy vừa đóng lại, Bảo Cường ấn cô dựa vào thành thang máy, trong nháy mắt đã nuốt trọn hơi thở của cô.
Yến Nhi chới với, bất ngờ, gã chống khốn khiếp, đã đàm phán cho ăn no suốt đêm rồi đến công ty còn sàm sỡ vợ.
Cô cắn vào môi anh một cái, lườm nguýt.
- Em đã nói ở công ty như người dưng nước lã cơ mà.
- Nhưng anh thèm hôn..
- Anh...!
"Ting" cửa thang máy mở ra, cô đứng sang một góc.
Bảo Cường đi ra đến cửa quay lại.
- Ra đi, đứng đấy làm gì?
- Đến phòng anh rồi hả?
- Ra đi
Yến Nhi lật đật đi ra.
Có ai như cô không? Lấy nhau mấy năm rồi mà chồng làm ở đâu, văn phòng tròn méo ra sao giờ mới biết.
- Chủ tịch...!
Cô gái có thân hình xinh đẹp lại quyến rũ, mặc trên người phong cách công sở kín đáo nhưng nhưng chân váy ôm sát, áo sơ mi cũng sát người lộ đường cong đầy đặn, hút mắt đưa ánh mắt nhìn sang Yến Nhi thăm dò.
- Pha trà mang vào phòng, cho cô ấy cốc sữa.
- Dạ
Cô ta lại đưa ánh mắt nhìn lên người Yến Nhi khiến cô chẳng thấy thoải mái chút nào.
Cô ta nhìn lạ là đúng thôi, đến trợ lí của anh còn có cái nhìn như vậy cơ mà.
Ông chồng cô làm cái gì mà có mỗi việc nhân viên lên phòng cũng khiến người khác ngạc nhiên vậy chứ?
Cô đi theo Bảo Cường nhưng rồi anh lại quay ra đưa yêu cầu cho thư kí mà cô muốn sút cho anh một phát.
- Thôi đừng pha, cô xuống highland mua cafe cho tôi và một cốc trà sen vàng size lớn cho cô ấy.
- Dạ????
Cô thư kí càng ngạc nhiên tợn, nhìn Yến Nhi chằm chằm rồi như cố mà tiếp nhận thông tin này.
Yến Nhi đành gượng cười nhắc anh.
- Dạ tôi uống gì cũng được, chủ tịch...!
Anh còn chẳng để cho cô nói hết câu đã quát thư kí.
- Cô còn chưa đi.
- Dạ, tôi đi ngay ạ.
Cô ta vội vàng rời đi, ánh mắt đầy sợ hãi.
Yến Nhi vẫn đứng bất động nhìn theo liền bị anh kéo tuột vào trong phòng, ngã dúi vào ngực anh.
Cô ngẩng mặt lên nhìn lão chồng đang lợi dụng vợ thì gắt.
- Anh sao phải phô trương như vậy?
- Phô trương? Anh có làm gì đâu mà bảo phô trương? Lúc nãy anh thấy em đi qua tầng của highland coffe chẳng định vào mua sen vàng uống.
Anh còn lạ gì em nữa? Thèm là không tém lại được đâu?
- Anh không nên bắt cô ấy đi mua như vậy?
- Sao? Mua phục vụ phu nhân của sếp là vinh dự của cô ta đấy.
Yến Nhi đẩy anh đang ôm mình ra, nhìn phòng làm việc của anh mà ngạc nhiên.
Nó rộng hơn cả căn hộ của cô.
Bàn làm việc ở nơi nhiều ánh sáng nhất, có cả phòng ngủ, nhà tắm...!với đầy đủ nội thất.
Cô nhìn anh đang ngồi vắt chân lên ghế nhìn mình thì sà xuống.
- Sao phòng anh đẹp vậy?
- Em có muốn không?
- Muốn thì sao?
- Vậy phòng ngủ sẽ là phòng làm việc của em.
Yến Nhi véo mặt anh bực bội.
- Á...!đau anh.
- Đầu anh chỉ dính em với cái giường thôi hả?
"Cốc, cốc"
Yến Nhi rời khỏi anh sang ghế đối diện ngồi, mặt vẫn sưng lên nhìn.
- Mời vào
Bây giờ cô mới phát hiện ra anh làm diễn viên thì sẽ vô cùng xuất chúng.
Vừa nhây với cô là vậy mà bây giờ trợ lí xuất hiện lại nghiêm túc ngay được.
- Chủ tịch, hợp đồng của cô Yến Nhi đây ạ.
Bảo Cường giơ tay cầm lấy, Tuấn Phát đột ngột kêu lên.
- Chủ tịch, má anh bị sao mà đỏ vậy ạ?
Hỏi xong, tự nhiên anh ta nhìn về phía Yến Nhi, cô lúc này mới để ý, chắc lúc nãy cô quá tay véo má anh rồi.
- Thời tiết hanh nên nẻ nó đỏ lên thôi.
- Dạ, anh cũng bị nẻ sao ạ?
- Cậu nhiều lời vậy, ra ngoài đi.
- Em đợi lấy hợp đồng ạ.
- Khi nào cô ấy kí xong tôi gọi, giờ thì ra ngoài đi.
Tuấn Phát lại đưa ánh nhìn nghi ngờ về phía cô nhưng Yến Nhi cũng trưng ra bộ mặt vô cùng nghiêm túc.
Anh ta đi rồi lại đến lượt thư kí mang cafe và trà mua được vào rồi lại thắc mắc cái má anh khiến cô tý thì lăn ra cười.
Bắt gặp ánh nhìn của anh thì cô nuốt nụ cười xuống một cách khổ sở.
- Chủ tịch cần gì nữa không ạ?
- Không, ra ngoài đóng cửa vào.
Khi nào tôi chưa cho phép thì không ai được vào.
- Dạ
Lại là ánh nhìn khó hiểu trao về phía cô.
Kiểu gì hôm nay cô cũng thành chủ đề bàn tán ở nơi này cho mà xem.
- Sang đây, còn ngồi đấy làm gì?
- Anh đưa hợp đồng đây cho em.
Bảo Cường đứng dậy sang chỗ cô ngồi, mở hợp đồng đặt trước mặt.
Yến Nhi cầm lên đọc, Bảo Cường ngồi cạnh chờ đợi tranh thủ lấy nho trên bàn lau lau đưa vào miệng cô.
- Ngọt thế, anh cho nhân viên tiêm nước đường vào nho đấy hả?
- Làm sao ngọt bằng thịt anh được.
Cô lườm anh muốn cháy mặt rồi lại tỉ mỉ đọc hợp đồng.
- Hợp đồng có gì đâu mà đọc kĩ thế? Em cứ làm như anh lừa em ấy, kí nhanh đi còn làm việc khác.
- Làm gì chứ?
- Em cứ kí đi rồi biết.
Anh chỉ tay vào chỗ cần kí, đưa bút đặt vào tay cô.
- Kí đi, hợp đồng công việc chứ có phải bán thân đâu mà đọc kĩ vậy?
- Làm sao em biết anh không lừa em chứ?
Đôi mắt anh tối sầm, nhìn cô nhíu mày.
Ngay khi cô đặt bút kí xong thì người bị nhấc lên lơ lửng, chơi vơi liền bám vào cổ anh.
- Anh làm gì vậy hả?
- Cho em thử phòng ngủ ở đây.
- Thả em ra, đồ dê cụ...!đây là phòng làm việc đấy..