Yến Nhi bị lời nói của anh dọa đến hoang mang, thật may cô chung thủy, chỉ yêu anh thôi không thì cô chết chắc rồi.
Vừa định ngồi thẳng dậy lại bị anh đẩy xuống.
- Sao, em còn muốn lỡ gì nữa không?
- Không lỡ, tốt hơn là em sẽ không lỡ.
- Tốt, vậy mới ngoan.
Bảo Cường tiện đang gần cô nên cúi xuống cắn một cái thật mạnh vào cổ in rõ dấu răng khiến Yến Nhi giật mình, giơ tay lên xoa xoa.
- Em dám lau?
- Không, tê quá nên em quen tay.
Anh buông em ra để em đi nấu cơm.
- Từ bây giờ trước mặt anh không nhắc đến người đàn ông khác.
- Vâng, không nhắc.
Nhưng mà anh...!
- Anh cũng sẽ như vậy, không đi cùng phụ nữ thân mật, không nhắc tới phụ nữ, không làm em ghen, được chưa?
- Được, đồng ý.
- Vậy thì kết hôn lại nhé!
- Không, em đã nói em muốn yêu đương hẹn hò, không muốn kết hôn.
Bảo Cường rất muốn cô đồng ý để khai ra việc mình chưa nộp đơn ly hôn nhưng cô nhất định không chịu.
Sao yêu anh mà lại không chịu kết hôn chứ? Chẳng lẽ hôn nhân hơn một năm qua khiến cô sợ hãi đến vậy.
- Anh đè lên em rồi, nặng quá!
- Vậy cho em lên trên nhé!
- Đừng có mà nháy mắt tình tứ thế? Đừng dụ người ta làm việc đen tối nữa...!xấu xa.
Cô hất anh ra đứng dậy đi về phía bếp.
Anh nhìn theo khóe miệng cong cong, ánh mắt lấp lánh niềm vui.
Yến Nhi mặc tạp dề, xếp đồ ăn đã mua vào tủ lạnh rồi tìm xoong, nồi lôi ra nấu nướng.
- Anh, gia vị ở đâu vậy?
Bảo Cường đi vào, tay áo đã vén lên đến khuỷu tay, ôm nhấc cô lên một ngăn tủ đã mở.
- Trên đây.
- Sao anh lại để cao vậy chứ?
- Lát sẽ xếp xuống dưới cho em, tại em thấp thôi mà.
- Thấp cái đầu anh ấy, cao như anh tốn vải.
Em thấy vóc dáng mình khá chuẩn rồi.
- Ừ chuẩn, vừa tay, vừa miếng.
Nói rồi tay anh đang đặt ở mông cô liền bóp một cái.
Mặt Yến Nhi đằng đằng sát khí, lườm anh cháy mặt.
- Đồ biến thái nhà anh, cút ngay ra kia cho em.
Vậy nhưng anh lại không cút đi như cô bảo, còn sán lại gần hơn, đẩy cô đứng sát vào thành bếp, cô ngửa, anh cúi, càng lúc cô thấy mình không trụ vững nữa thì tay anh luồn ra sau đỡ lấy tấm lưng đang muốn gẫy đi vì ngửa quá đà của cô.
- Anh làm gì vậy?
- Đang là kẻ biến thái như em mắng đây.
- Anh...!
Bảo Cường chạm lên môi cô một cái thật kêu, ánh mắt đượm tình.
- Nếu không vì đói thì em sẽ phải chịu trách nhiệm khi mắng anh là biến thái.
Bây giờ thì tha cho em nhưng đêm nay anh sẽ cho em biết thế nào là biến thái.
Anh dựng người cô đứng thẳng dậy, sau đó biến mất khỏi phòng bếp nhưng Yến Nhi thì tay cầm muôi vẫn đứng bất động.
- Mình đang nghĩ đen tối gì thế này?
Cô tức mình hét lên.
- Bảo Cường...!đồ biến thái...!
Người kia đi đến cầu thang nghe cô hét lên thì cũng đáp trả.
- Có muốn anh bế em lên giường bây giờ không?
Đáp lại anh là không gian hoàn toàn im lặng.
Yến Nhi nấu nướng xong xuôi mà cái bụng cô cũng réo ầm ĩ.
Sắp xếp đầy một bàn ăn mà chưa thấy Bảo Cường đi xuống thì gọi lên.
- Anh ơi, xuống ăn cơm.
- Đợi anh tý, tắm sắp xong rồi.
Cô tranh thủ đi một vòng quanh nhà, nó không quá lớn nhưng mọi thứ đều được sắp xếp hoàn hảo, thoáng đãng.
Ngay phòng khách nối ra ngoài được sử dụng hoàn toàn các vách kính nên căn nhà rất thoáng, trên kệ tivi có bức ảnh của anh chụp cùng một người bạn.
Trong ảnh anh rất trẻ, trông rất nai tơ chứ không như bây giờ.
Địa điểm chụp ảnh rất quen, hình như nơi này cô đã từng đến.
Nó là...!cô đã nhớ ra, đây là khuôn viên trường Học viện nghệ thuật Seoul Hàn Quốc.
Chẳng lẽ anh học ở đây?
- Làm gì mà đứng ngẩn ngơ ra vậy?
Anh thoải mái trong bộ đồ ở nhà màu bạc, mái tóc vẫn còn đọng nước được làm rối xù lên khiến anh trông gần gũi hơn hẳn.
Cô giơ bức ảnh lên, chỉ vào nó hỏi.
- Ảnh anh chụp từ bao giờ đây?
- Hồi sinh viên năm ba, trông khác bây giờ không?
- Hồi ấy đẹp trai hơn bây giờ?
Khuôn mặt ai kia lại biến sắc, nhíu mày nhìn cô rồi lại gần, cắn một cái lên mũi cô cảnh cáo.
- Mắt em làm sao đấy, ai cũng bảo bây giờ anh đẹp trai hơn.
- Có mà già hơn thì có.
- Già nhưng vẫn có thể làm cho em không xuống được giường hửm...!
- Sao anh cứ ám muội thế nhỉ? Ra ăn cơm không nguội hết rồi.
Cô đi mà anh vẫn cứ ôm ghì lấy đến tận bàn ăn mới thả ra ngồi vào bàn.
- Đói quá, em bắt đầu giống phụ nữ Hàn Quốc rồi đấy.
Nấu cho rõ nhiều, lại toàn rau thế này.
- Ăn rau mới tốt, ăn thịt nhiều không tốt.
- Nhưng anh thích ăn thịt, không thích ăn rau nhiều.
- Tập ăn đi, ăn rau da dẻ không bị lão hóa.
Anh đã già hơn em tận tuổi, ăn thịt lắm rồi mấy năm nữa già hơn em nhiều đừng có kêu.
Ăn rau nhiều đi cho em.
- Vậy bây giờ anh ăn rau lát cho anh ăn thịt nhé!
Cô đưa bát cơm cho anh, nhíu mày nhìn ánh mắt gian xảo kia là biết anh đang nhắc đến thịt gì rồi.
Bỗng chốc, mặt cô lại đỏ dựng.
- Biến thái...!biến thái...!anh ăn nhanh đi..
ăn thịt lắm già nua xấu xí, em sẽ gọi anh là chú đấy.
- Cháu ngoan, cứ gọi chú đi, chú thì vẫn thịt cừu non bình thường vậy nên bây giờ ăn rau, lát cho chú ăn thịt cháu nhé.
Yến Nhi cắm cúi ăn cơm bỏ qua ánh nhìn thiêu đốt của người đối diện.
Anh liên tục gắp đồ ăn đưa đến trước mặt cô.
- Em ăn nhiều một chút có sức mà làm việc cả ngày lẫn đêm.
- Phim này không quay đêm mấy, có khoảng hai ngày thôi còn lại muộn thì đến giờ tối là xong...!
Cô ngưng lại khi thấy anh nhìn cô mang đầy ý cười.
Bây giờ thì cô đã hiểu ý anh làm việc ban đêm là gì rồi.
- Anh đúng là xấu xa.
- Em đang nghĩ gì mà bảo anh xấu xa.
- Thì anh vừa bảo làm việc đêm ấy.
- Nếu em muốn, nhất định không làm em thất vọng.
Lúc này cô chợt nhớ ra điều cần hỏi, sao cô cứ định nói hay hỏi gì thì thấy anh đều quên béng đi mất.
Thật là...!cô mê anh quá đến lú cả đầu óc luôn rồi.
- Anh, sao anh lại chụp ảnh ở học viện nghệ thuật Seoul?
- Anh học đại học ở đấy?
?????
Yến Nhi tròn mắt đánh rơi cả đũa.
- Anh học ngành gì?
- Diễn xuất.