Cô lắc đầu, đi theo anh ta vào trong phòng.
Căn phòng này rất rộng và đúng như anh ta nói đây như một căn hộ mini chứ không phải phòng khách sạn nữa.
Đồ dùng trong phòng khiến cô lóa mắt, mà trong này vô cùng ấm.
- Sao trong này ấm vậy nhỉ?
- Có chế độ sưởi vào mùa đông, ở bên này không có lò sưởi chắc sớm chết teo đấy.
Đi tắm rồi nghỉ ngơi không lạnh.
Yến Nhi đi lấy quần áo đi tắm còn người kia thả người nằm xuống sofa nơi phòng khách.
Ở trong nhà tắm, cô nghe thấy tiếng cười nhưng không nghe rõ anh ta nói gì.
Vừa sang đã lại gọi điện thoại cho bồ báo cáo rồi, vậy mà còn đề nghị vợ cũ làm nhân tình.
Đúng là cái loại ăn tạp, vớ ai cũng muốn lên giường.
Tắm xong mệt nên cô kệ anh ta nói chuyện điện thoại còn mình lên giường.
Vừa nằm xuống thì ông nội gọi zalo sang, cô liền mở lên.
- Ông, con đây ạ.
- Con sang tới nơi rồi hả? Có mệt lắm không?
- Dạ, con không mệt.
Bên đây tuyết rơi rồi ông ạ, đẹp lắm!
- Nhưng sẽ lạnh đấy nên con giữ gìn sức khỏe nhé! Rảnh thì nhớ về thăm ông đấy.
- Dạ, con sẽ cố gắng về ạ.
Nghĩ đến việc mình li hôn mà lại giấu ông, cô thấy mình có lỗi khi phụ lòng tin của ông.
Nhưng cứ cố diễn hạnh phúc với Bảo Cường cũng là nói dối, chẳng biết nên và không nên làm gì để ông không thất vọng nữa.
- Bảo Cường đâu? Nó có đưa con sang đến nơi không?
- Sao ông biết anh ấy đi Hàn Quốc ạ?
- Thì ông bảo nó đưa con đi mà? Nó không đưa con đi sao?
Yến Nhi đã tưởng hai người chỉ là vô tình gặp nhau nhưng không phải.
Anh ta bị ông bắt ép đưa cô đi nhưng lại lảng tránh cô rồi vì nghĩ đến ông mới quan tâm đến cô.
- Nhi, con sao vậy? Để ông gọi cho nó xem.
- Dạ, con không sao ạ, anh ấy có đưa con đi ạ.
- Vậy hả? Vậy tốt rồi.
Ông dặn nó lo cho con đầy đủ mới về nên cần gì thì con bảo nó nhé!
Sự quan tâm của ông khiến cô lại thấy mình có lỗi.
Ông chỉ có mong ước là cô và Bảo Cường lấy nhau nhưng bây giờ lại chia tay rồi.
Ông có ghét bỏ cô không khi cô không còn là cháu dâu ông nữa.
Nghĩ thôi đã đau lòng rồi, nước mắt cứ thế chảy ra.
- Dạ vâng ạ, con nhớ lời ông dặn rồi.
Ông ở nhà giữ gìn sức khỏe nhé! Con sẽ về thăm ông khi có thời gian.
- Ừ, được rồi.
Cái con bé này không được khóc.
Lớn rồi phải tự lập đi chứ? Khi nào nhớ ông thì về nhé!
- Dạ, con biết rồi ạ.
Con chào ông ạ.
- Giữ gìn sức khỏe con nhé!
- Dạ
Tắt điện thoại mà cô ngồi như mất hồn trên giường.
Cô rất sợ đến lúc phải đứng trước mặt ông mà nói "Ông ơi, con xin lỗi.
Con xin lỗi vì đã lừa dối ông..."
Tự dưng nước mắt cứ thế xối ra, bây giờ chỉ có ông là coi cô như người thân thích ruột thịt vậy mà cô còn lừa dối ông nữa.
Nếu Bảo Cường không quá tàn nhẫn thì có lẽ cô sẽ cố mà kiên trì chờ mong anh ta thay đổi hay có thể vì ông mà cầu xin anh ta cho cô một đứa con báo đáp công ơn của ông.
Nhưng giọt nước nhỏ nhoi chảy đều đều rồi cũng có ngày tràn ly, cô không còn muốn im lặng ở bên anh ta như một cái bóng vô hồn nữa.
- Vì sao lại khóc?
Cô ngẩng mặt lên thấy anh ta đang đứng dựa cửa nhìn cô lạnh nhạt thì chẳng muốn trả lời mà nằm xuống giường trùm chăn ngủ.
Nhưng rồi vì tò mò lại ngồi dậy đi ra phòng khách, ngồi đối diện Bảo Cường.
- Anh đi Hàn Quốc là vì tôi phải không?
- Ừ, ông nội bảo tôi đưa cô sang và sắp xếp cho cô chu đáo.
- Không phải là ý anh muốn như vậy sao?
- Không, tôi có rất nhiều việc để làm, không rảnh rỗi đến như vậy.
- Tôi biết rồi.
Đôi khi đừng cố chấp để tìm hiểu rõ ràng bởi càng rõ thì lòng càng khó chịu.
Thà cô cứ tự vấn lòng mình anh ta đang chủ động quan tâm đến cô đi chứ không phải vì ông thì đã sao.
Sao lại cứ phải hỏi cho ra lẽ làm gì rồi lại không muốn chấp nhận.
- Nếu tôi không muốn thì không ai bắt ép được tôi cả.
Vậy nhưng lời anh nói cô lại chẳng nghe rõ nữa.
Sáng sớm, Yến Nhi thức giấc đi ra ngoài thấy Bảo Cường nằm co ro trên ghế ngủ.
Cô lấy thêm chăn ra đắp lên cho anh, ánh mắt chạm phải gạt tàn đầy thuốc thì trong lòng dấy lên cảm giác nhức nhối.
Cô ngồi xuống thảm, đối diện với khuôn mặt của người đàn ông đã từng là chồng cô.
Những ngón tay nhỏ nhắn vẽ trên khuôn mặt anh từ lông mày đến mắt xuống mũi dừng lại ở môi.
Cô quyết tâm đi học cũng là một cách chạy trốn để quên khuôn mặt này.
Vậy mà anh còn đi theo cô làm gì? Không biết nói dối ông sao mà phải làm chứ? Biết anh xấu xa như vậy sao cô vẫn cứ yêu là sao? Có thể cô chỉ mãi luyến tiếc thứ mà mình không bao giờ có được.
Cô muốn hôn anh, rất muốn cảm nhận hôn người mình yêu thế nào? Đêm đó cô không nhớ nổi mình và anh đã yêu nhau thế nào? Thật lòng cô muốn nhớ lại hương vị ấy...!nụ hôn của người này dành cho cô sẽ như thế nào?
Yến Nhi men theo vành môi Bảo Cường như muốn khắc lại nó trong lòng, cô cúi xuống chạm môi mình lên môi anh nhẹ nhàng rồi nhanh chóng đứng lên như trốn chạy.
Tắm rửa xong, xếp lại đồ đạc, cô nhẹ nhàng mang theo hành lí rời khỏi phòng.
...!
Đến gần trưa, Bảo Cường mới thức giấc.
Cái lạnh buổi sáng khiến anh khẽ rùng mình.
Ngoài trời tuyết rơi trắng xóa, càng lúc càng dầy.
Trên mặt bao thuốc có dán những tờ giấy note màu hồng hình trái tim, anh giật mình đứng bật dậy mở cửa phòng Yến Nhi.
Trong phòng, chăn gối đã được xếp gọn gàng, vali hành lí không thấy đâu, anh mới cầm từng tờ note đọc.
"Bảo Cường, cảm ơn anh đã đi cùng tôi sang đây.
Tôi đã lớn nên có thể tự lo cho mình được nên anh về bảo ông đừng lo.
Anh bận rộn như vậy mà còn làm mất thời gian của anh nữa nên thật lòng xin lỗi anh.
Anh về nước đi nhé không trời lạnh lắm.
Tôi nhớ ông nội nói anh không chịu được lạnh nên ở lại sẽ ốm đấy.
Về đi nhé! Tôi đi thuê nhà và nhập học đây.
Chúc anh hạnh phúc!" - Kí tên: Vợ cũ
Bảo Cường vò lại những tờ note rồi nghĩ sao lại mở ra vuốt thẳng lại cất vào túi áo.
...!
Mùa hè đã qua, thời tiết đã mát mẻ hơn nhiều, Yến Nhi mở cửa nhà bước ra khoảng không gian trước mặt vươn tay hít thở.
Không khí ở đây thật dễ chịu, những chậu cây trên hàng rào đã nảy mầm.
Cô thuê căn phòng trên tầng thượng của một gia đình công chức.
Họ rất tốt bụng lại còn có anh con trai đẹp trai cũng làm diễn viên nữa.
- Nhi, hôm nay sinh nhật Dae Huyn nên cháu xuống đây ăn sáng cùng đi.
Tiếng bác chủ nhà ở dưới gọi vọng lên, Yến Nhi đứng ra ngoài trả lời.
- Dạ, cháu xuống ngay.
Xuống đến nơi, cả nhà bác chủ nhà đã quây quần bên bàn ăn, Yến Nhi sà xuống ngồi vào chỗ còn trống.
- Chúc mừng sinh nhật anh Dae Huyn nhé! Sao hôm nay anh lại về nhà sáng sớm thế này?.
ngôn tình tổng tài
- Nhớ em thì về có được không?
- Anh nói nhỏ thôi không fan anh lại ném em xuống sông Hàn bây giờ?
- Nào ăn đi cho nóng, hai anh em nói chuyện sau.
Bác gái Ha Neul giục giã sau khi bác trai đã ngồi vào bàn ăn.
Từ khi sang đây, cô lại bắt đầu được phát huy sở trường ăn cay nên nhập gia ở đây một cách dễ dàng.
- Nhi này, sắp tới công ty anh có quay bộ phim " Bạn gái tôi là thần tượng", nữ chính là ca sĩ nên anh thấy em rất phù hợp đấy, có muốn thử không?
- Nhưng em không phải người Hàn Quốc nên làm sao chen chân được.
- Yêu cầu nữ chính là người Việt hoặc Trung đấy, em đến casting đi, anh giúp.
- Thật nhé! Ôi em nhớ nghề lắm rồi ấy, hơn một năm em không diễn rồi nên ngứa hết cả người rồi đây.
- Vậy tham gia nhé! Chiều mai giờ có mặt, đến thì gọi anh.
- Dạ, em cảm ơn anh nhiều, hậu tạ sau nhé!
- Ừ, thịt nướng nhé!
- Dạ
Sau bữa sáng, Yến Nhi được cô bạn người Việt học cùng lớp vũ đạo qua đón đi học.
- Diễm Quỳnh, công ty của Dae Huyn casting nữ chính cho phim mới, mày muốn thử không?
- Không, tao có dự án khác rồi.
À, hai tháng nữa tao về Việt Nam rồi.
Mà mày tham gia dự án phim thì cuối năm sao về được hả?
- Ối dào, đã được đâu mà lo.
Hơn nữa về muộn một chút cũng không sao? Mày có gia đình chờ đón chứ tao một thân một mình có ai chờ đâu nên đi bao lâu chẳng được.
- Con hâm, nói vớ vẩn, sống thoải mái vui vẻ lên.
Tự dưng thấy khóe mắt mình cay cay, hơn một năm nay, cô vẫn liên lạc với ông và chị Vinh còn Bảo Cường tuyệt nhiên không đả động gì tới.
Có hôm cô gọi về cho ông, nhìn thấy anh ta ngồi cạnh nhưng anh cũng chẳng thèm nói chuyện với cô dù ông có nhắc.
Những tưởng không gặp thì hết yêu, xa mặt sẽ cách lòng nhưng đêm nào nhắm mắt cô cũng nhớ tới anh ta, có lúc nhớ tới tinh thần quyệt quệ..