Duyên Như Mộng: Thiên Nhai Cộng Minh Nguyệt

chương 142: chặng cuối của vụ án oan

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vừa đi, Lôi Vi vừa quan sát thái độ của Giao phi. Gương mặt điềm tĩnh không lộ bất kỳ cảm xúc nào của bà khiến nàng không khỏi căng thẳng. Quả thật, việc thỉnh tội ở thời đại này luôn khiến cho người khác khổ sở. Mồ hôi lấm tấm càng khiến nàng lo lắng hơn. Dìu Giao phi tản bộ, nàng hơi nghiêng người qua quan sát sắc mặt của bà.

_ Nương nương!

Chậm rãi tiến vào tiểu đình rồi ngồi xuống, Giao phi đưa mắt nhìn Lôi Vi. Chuyện của Phúc Tuần, đến khi vụ án gần có kết quả nàng mới đến đây nói cho bà biết. Nếu không phải bà nghe mọi người trong cung bàn tán, thật không biết đến khi nào bà mới rõ tường tận vụ án này. Trong mắt nha đầu này, bà liệu có phải là dưỡng phi của Phúc Tuần nữa hay không? Càng nghĩ càng cảm thấy bức bối. Nhưng nhìn nha đầu này hối lỗi như vậy kể ra cũng tội nghiệp. Nha đầu này ghét không được thương cũng chẳng xong.

_ Nương nương! Mong Người tha tội cho Vi Nhi.

Không nói gì, Giao phi chậm rãi cầm ấm trà lên. Thấy vậy, Lôi Vi mau mắn cầm lấy ấm trà rồi nhanh chóng rót vào chén. Vừa rót nàng vừa nhìn bà với đôi mắt đầy hối lỗi. Lâu lắm rồi không diễn tuồng nhận lỗi này nên giờ diễn lại nàng cảm thấy giả tạo không gì bằng. Còn nhớ trước kia mỗi lần nàng gây ra họa gì, chỉ cần đưa đôi mắt đầy hối lỗi nhìn ba mẹ hoặc anh chị, nàng đều được tha thứ ngay và luôn. Giờ thì...xem chừng nó không được hiệu nghiệm cho lắm thì phải.

_ Nương nương! Vi Nhi cầu xin Người đừng giận Vi Nhi nữa.

_ Đáng lẽ ra con nên nói cho ta biết, nhưng đằng này lại...

Chậm rãi đặt chén trà xuống, Giao phi lên tiếng quở trách. Nhìn Lôi Vi đứng đó cúi mặt xuống, bà thật không biết nên nói gì, la gì, mắng gì nữa.

_ Lúc đó vì có quá nhiều chuyện xảy ra cùng một lúc, tình hình lại khá hỗn loạn khiến con dù bị rối như tơ vò nhưng vẫn phải tìm cách giải quyết ổn thỏa nên đã không thể đến Ngâm Hương cung báo cho Nương nương hay biết sự tình được. Giờ khi mọi việc đã tạm ổn, con mới dám đến đây kể rõ sự tình với Người.

Đôi mắt của Giao phi đã dịu lại đôi phần. Chậm rãi cầm tay nàng, bà đưa mắt ra hiệu cho nàng ngồi xuống rồi nhìn ngắm thật kỹ gương mặt nàng.

_ Thật khổ cho con rồi!

Không nói gì, Lôi Vi vội lắc đầu.

_ Nào! Giờ, con hãy kể rõ sự tình cho ta nghe xem rốt cuộc vụ án này là như thế nào.

_ Dạ vâng ạ!

Vâng mệnh, Lôi Vi chậm rãi kể lại ngọn nguồn mọi chuyện. Thế nhưng những điều nàng kể chỉ là những gì tổng quát nhất và đều đã được mọi người biết. Ngoài ra nàng có thêm vào chút chi tiết để Giao phi cho rằng nàng đã kể cho bà nghe một cách chi tiết, đầy đủ.

Nam Cung Hàn có nói, Giao phi dù gì đi chăng nữa cũng chỉ là dưỡng phi. Những lời bà nói, những việc bà làm đều sẽ nghĩ đến Phúc Khải đầu tiên. Nên nàng không thể kể cho bà nghe quá nhiều, cũng không thể để bà biết tường tận mọi việc được. Phúc Tuần và Phúc Khải là hảo huynh đệ của nhau, nếu lỡ có xảy ra chuyện huynh đệ tương tàn nàng cũng không mong muốn hai người họ trở mặt thành thù.

_ Được rồi!- Vừa nói Giao phi vừa gật đầu.- Ta hiểu rồi! Nhưng Thái tử phi cũng nên hiểu chuyện này, dù Thái tử có được minh oan đi chăng nữa, điều đó vẫn sẽ ảnh hưởng đến địa vị của Điện hạ ít nhiều. Con cần phải cân nhắc, tính toán cho kỹ.

Nghe Giao phi nói vậy, lòng Lôi Vi lại dấy lên sự lo lắng. Quả thật nếu không minh oan cho Phúc Tuần, chàng sẽ bị hàm oan tham ô vùng Tây Thủy. Nếu minh oan chàng sẽ bị mang tiếng vì bản thân mà hại đến huynh đệ. Đi đường nào cũng ảnh hưởng đến địa vị của chàng.

_ Dạ! Con hiểu rồi ạ!

Những ngày cuối tháng hai, trời bắt đầu trở nên trong hơn, cao hơn và nắng chiếu xuống cũng mạnh hơn. Gió kêu xào xạc tạo nên âm thanh nghe thật khô khốc. Ngồi trong đình nghỉ mát của Ngự hoa viên, đưa mắt hướng về phía Đại điện, Lôi Vi không khỏi lo lắng. Hôm nay, Định An Hoàng đế sẽ đưa ra phán quyết cuối cùng đối với Thập Nhất Hoàng tử cũng như đối với mẫu tử của Phẫn Diễm. Tất cả mọi bằng chứng đều đã được trình lên đầy đủ, không sót một thứ gì. Song điều nàng lo lắng chính là chính là bọn họ sẽ làm liều. Khi những kẻ chẳng biết hối lỗi bị dồn vào đường cùng, nếu không phải nằm im chờ thời cũng là làm liều.

Giờ, ngoại trừ Thập Nhất Hoàng tử ra, còn tương lai của mẫu tử Phẫn Diễm đều không được đảm bảo. Không ai biết trước được Định An Hoàng đế liệu sẽ xử lý họ như thế nào. Còn nhớ cách đây vài ngày trước, nàng đến Đại điện thăm Ngài, Ngài có nói với nàng vài lời.

"_ Sau cái chết của Phúc Vân, Phúc Vĩnh, Trẫm giờ không muốn mất đi đứa con nào thêm nữa. Nhưng có tội nhất định phải trị.

_ Bệ hạ! Tội của Thập Nhất Hoàng tử cũng không nặng đến mức phải trị tội chết. Xin Người hãy xem xét!

_ Nó tham ô vàng để xây dựng đê điều vùng Tây Thủy sau đó vu khống cho Thái tử. Chẳng những vậy nó còn thông đồng với phi tử của Thái tử để gây bài xích chốn hậu cung, gây mâu thuẫn cho giữa các đại thần. Chẳng những vậy khi sự việc vỡ lở nó lại tìm cách lấp liếm tội lỗi của mình, có ý đồ sát nhân diệt khẩu, không biết hối cải. Những tội nó phạm phải có tội nào không phạm vào tử tội?

Càng nói chất giọng của Định An Hoàng đế càng lúc càng nghẹn lại. Tuy là phụ thân nhưng Ngài lại phải đứng trên cương vị của một vị Hoàng đế để xử tội con mình. Có ai lại không đau thấu tấm can. Làm đế vương làm chi khi mà bản thân mình buộc phải tàn nhẫn với con cái. Nghĩ đến đây, Lôi Vi không khỏi chua xót.

_ Nhi thần có một biện pháp có thể làm hài lòng tất cả mọi người mà còn giữ được tính mạng cho Thập Nhất Hoàng tử.

Nghe Lôi Vi nói vậy, đôi mắt của Định An Hoàng đế sáng hẳn lên. Quay về phía nàng, Ngài chờ đợi phương pháp của nàng. Trong khí đó, nàng cố gắng suy nghĩ thật kỹ rồi lựa từng câu chữ sao cho hợp lý để trình bày với Định An Hoàng đế. Dẫu sao đi chăng nữa, tội Phúc Đạt phạm phải không hề nhẹ tý nào. Thế nhưng những hình thức lăng trì, tùng xèo, tứ mã phanh thây...thực sự quá độc ác, nàng không sao chịu được. Nên nàng phải ráng vắt óc ra mà nhớ lại xem ở thời đại mình liệu có hình phạt nào tương đương hay không.

_ Cách của con, ta sẽ suy nghĩ thật kỹ.- Vừa đi đi lại lại giữa phòng, Định An Hoàng đế trầm ngâm.

_ Vâng ạ!- Vừa nói, Lôi Vi vừa cúi đầu xuống.- Vậy còn...mẫu tử Đoàn Lạc Xuân, phụ hoàng định xử trí thế nào ạ?

_ Tội ác của bọn họ thực sự không thể tha được. Nhưng nếu truy đến tận cùng căn nguyên e rằng sẽ khiến Sở gia không thể đứng vững ở kinh thành này.

Ý tứ trong câu nói của Định An Hoàng đế, ít nhiều Lôi Vi cũng đã nắm được. Khi Minh Đức Thái hậu chọn nhị Tiểu thư Sở gia, Phẫn Diễm làm tú nữ, nhập Đông cung là muốn gây dựng tiềm lực về tài chính cho Phúc Tuần. Nay nhà họ Sở xảy ra chuyện, Phẫn Diễm không phải là chị em cùng cha cũng chẳng cùng mẹ của Sở Túy Nguyệt, vậy nên về căn bản, Phúc Tuần đã mất đi một chỗ dựa lớn về tài chính. Điều này sẽ gây nên không ít khó khăn cho chàng sau này.

_ Vi Nhi! Có những chuyện, ta biết hai con vốn sẽ không chịu nhưng vì tương lai hãy nghĩ thoáng ra một chút.

Đương suy nghĩ mông lung, bất ngờ nghe Định An Hoàng đế nói thế, Lôi Vi không khỏi cảm thấy hồ đồ. Nhưng quả thật, câu nói của Định Anh Hoàng đế khiến nàng cảm thấy quen thuộc, dường như nàng đã nghe ở đâu đó, trong một bộ phim nào đó rồi thì phải."

Nhớ lại vẻ mặt của Định An Hoàng đế hôm đó, Lôi Vi đoán, mười phần hết bảy- tám phần Ngài sẽ làm theo ý của nàng. Chỉ có điều nàng thực sự không biết Ngài sẽ chọn cách nào trong những cách nàng đưa ra.

Từ xa, Lôi Vi nhìn thấy dáng chạy hối hả của một nàng tỳ nữ. Nhìn kỹ, nàng nhận ra đó là nàng tỳ nữ theo hầu Huệ phi, mẫu phi của Thập Nhất Hoàng tử Phúc Đạt. Nhìn dáng chạy hớt hơ hớt hãi như vậy, e rằng tội giáng xuống đầu chàng ta không hề nhỏ.

_ Xem ra đã có kết quả rồi!- Vừa nói với chính mình, Lôi Vi vừa lắc đầu.- Đồng Thảo!

_ Có nô tỳ!- Đồng Thảo vội tiến về phía Lôi Vi.

_ Tỷ hãy đến Đại điện...không đến cung của Huệ phi nghe ngóng giúp ta xem Hoàng thượng xử thế nào.

_ Vâng!

Vội cúi người thi lễ, Đồng Thảo nhanh chóng rời khỏi đình. Nhưng chưa kịp bước chân ra khỏi đình nàng đã đụng phải một người suýt nữa khiến bản thân ngã nhào.

_ Ca ca?- Chất giọng Đồng Thảo không khỏi ngạc nhiên.- Hồi Thái tử phi!- Vừa vội đứng sang một bên, nàng vừa thông báo.- Có Đồng Tướng quân xin diện kiến.

_ Mời huynh ấy vào!

Sau câu nói ấy của Lôi Vi, Đồng Vũ chậm rãi tiến vào đình. Trước khi vào, chàng còn nói Đồng Thảo không phải đi đâu cả. Nghe chàng nói vậy, Lôi Vi liền đoán ra được chàng đem tin đến cho nàng.

_ Tham kiến Thái tử phi!

_ Huynh không cần đa lễ!- Mỉm cười, Lôi Vi quay về phía Tiểu Khổng Tử.- Ban ngồi!

_ Tạ Nương nương!

Lễ nghi không thiếu, cung kính đầy đủ. Ngay từ khi trở thành thê tử của Phúc Tuần, Lôi Vi đã hiểu được tại sao năm ấy chàng cứ mãi lần lừa không chịu nói rõ thân thế của mình cho nàng biết. Chính bởi vì sau khi nói ra rồi, mọi chuyện không thể tự nhiên như lúc ban đầu được nữa. Nàng vẫn biết đây là lễ nghi chốn cung đình. Nàng vẫn hiểu đây là quy cũ của người xưa. Nhưng cái cảm giác này thực sự không dễ chịu chút nào.

_ Huynh đến tìm ta như vậy là có việc gì?

_ Thần biết Thái tử phi đang ngóng chờ tin tức từ Đại điện nên trực tiếp đến đây báo cho Người biết. Dẫu sao...có...một số chuyện thần cảm thấy thần báo sẽ thích hợp hơn là để người khác báo.

Câu nói sau cùng của Đồng Vũ càng khiến Lôi Vi hồ nghi, không hiểu chuyện gì.

_ Vậy sao? Vậy rốt cuộc, Bệ hạ phán xử thế nào?

_ Hoàng thượng đã tuyên Thái tử và Thất Hoàng tử trong sạch. Ngài hạ lệnh sau khi đánh xong Hoàng Viêm quốc, Thất Hoàng tử được phép hồi cung. Còn Thập Nhất Hoàng tử bị biếm xuống làm thứ dân và phải chịu khổ sai để xây dựng đê điều vùng Tây Thủy.

_ Phạm lỗi ở đâu, chữa lỗi ở đó!- Chất giọng của Lôi Vi trở nên trầm ngâm hẳn.- Phi Đào nếu nghe được tin của Thất Hoàng tử chắc chắn sẽ vui lắm.- Mỉm cười, nàng chậm rãi nói.- Vậy còn mẫu tử Đoàn Lạc Xuân?

_ Sở Đại phu nhân bị...phán tội chết. Hại người như thế nào sẽ chết như thế đó. Còn Phẫn Diễm sẽ bị biếm xuống làm nô tỳ của Tẩy Y phòng, vĩnh viễn không được bước chân vào hậu cung nửa bước. Vì chuyện này có liên quan đến cả Sở Lão phu nhân nên không thể không truy cứu cái chết của Thân Tuyết Thảo, Tang Ngọc Băng và trước đó là cái chết của mẫu thân của Sở Thịnh Hòa. Nhưng vì từ khi phu quân qua đời, bà ta đã tích không ít công đức cho dân trong kinh thành cũng như các nơi có tài sản của Sở gia nên Hoàng thượng miễn tội chết.

_ Thật nực cười!- Vừa nói, Lôi Vi vừa cong môi lên tạo thành một nụ cười mỉa mai châm biếm.- Nói như thế chẳng khác nào sau khi giết người, chỉ cần làm công đức là xem như không có chuyện gì xảy ra vậy. Cũng giống như là...sau khi làm ra tội ác tày trời chỉ cần chạy vào chùa là sẽ xóa sạch mọi tội chứng.

_ Đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại cả. Hơn nữa, tuy miễn tội chết cho Sở Thái thái nhưng Hoàng thượng cũng cấm bà ta không được tham gia vào bất kỳ công việc làm ăn nào của Sở gia cũng như không được rời khỏi kinh thành nửa bước.

Không nói gì, Lôi Vi chỉ gật đầu. Tội lỗi đã gây ra tuy không thể nào xóa bỏ nhưng nếu thành tâm hối cải thay vì trừng trị thích đáng vẫn nên cho người đó một cơ hội. Hơn nữa trừng trị về mặt luật pháp chỉ mới giải quyết được một phần của vấn đề, phần còn lại phải phụ thuộc xem người đó liệu có còn lương tâm hay không.

Nhớ lại hành trình hơn một tháng phán án vừa qua thật không đơn giản gì. Lôi Vi nhớ rất rõ, sau khi bị Nhân Chính phủ bắt giam Phẫn Diễm vẫn ngoan cố không chịu nhận tội, trong khi đó Đoàn Lạc Xuân bị giam ở phủ doãn phủ Điển Hưng lúc nào cũng chối quanh chối co. Khi ấy Sở Lão phu nhân chưa hiểu hết sự tình, nên liên tục gây sức ép bắt Lương Đại nhân phải thả hiền tức của mình ra. Lắm lúc nàng tưởng chừng không thể nào qua được nhưng cũng may nhờ sự kiên trì của mọi người nên hai vụ án của Đoàn Lạc Xuân và vụ án của Phẫn Diễm với Thập Nhất Hoàng tử mới được sáng tỏ.

Sau khi bọn họ bị tống giam không được bao lâu, Hứa Trác Khiêm, phụ thân của Hứa Thủy Trúc có đến Đông cung tìm nàng kể rõ việc ông ta đã cho ngươi theo dõi các cuộc gặp giữa Thập Nhất Hoàng tử với tỳ nữ của Phẫn Diễm và nắm được một số chứng cứ quan trọng có thể chứng minh sự trong sạch của Phúc Tuần. Mặt khác, Nam Cung Hàn bên ngoài không ngừng cho người tìm kiếm Điền Mục, nô bộ năm đó của nhà họ Sở. Nhưng tiếc thay, Đoàn Lạc Xuân đã giết người diệt khẩu. Manh mối duy nhất bị đứt, vụ án đi vào bế tắc. Mọi chuyện càng lúc càng trở nên khó kiểm soát khi Thập Nhất Hoàng tử cùng quá hóa cuồng, cho người ám sát nàng. Cùng may đêm hôm ấy, vì nhận được tin của Phúc Tuần nơi sa trường nên phu thê Phúc Tường đến tìm gặp nàng và ra tay cứu nguy kịp thời. Bằng không e rằng giờ này mạng nàng khó toàn.

Đang trong lúc rối trí, nàng chợt nhớ đến bản thân từng xem một bộ phim nói về việc một anh chàng đến từ thế giới hiện đại sử dụng một cỗ máy quay ngược về thời Tần Thủy Hoàng. Tại đây anh ta đã dùng một phương pháp để kiểm tra huyết thống. Và qua những gì nàng biết, nàng có thể khẳng định phương pháp này ngoài việc xác định được máu của người cho máu và máu của người nhận máu có phù hợp hay không thì nó không thể nào giúp mọi người xác định được huyết thống. Nhưng ở thời đại này, phương pháp này có thể dùng được. Chỉ có điều, một mình nàng không thể nào làm được...

Hôm ấy nàng cùng Edlen và người của Nhân Chính phủ đưa Phẫn Diễm đến phủ doãn phủ Điển Hưng trong buổi xét xử Đoàn Lạc Xuân. Khi hỏi đến việc Đoàn thị năm xưa thông dâm với người hầu trong phủ sinh ra Phẫn Diễm, nàng đã bảo Edlen lấy máu của Phẫn Diễm, Túy Nguyệt, Đoàn Lạc Xuân và dị mẫu đệ của Phẫn Diễm, Từ Đức Lượng rồi lần lượt trộn hai nhóm máu một vào với nhau. Kết quả quả thật làm nàng vừa ý khi mẫu máu của Phẫn Diễm với Túy Nguyệt không thể trộn lẫn vào nhau, tạo ra kết tủa còn mẫu máu của Phẫn Diễm với Từ Đức Lượng lại hoàn toàn hòa vào nhau. Người hạ lệnh làm thí nghiệm là Thái tử phi, người làm thí nghiệm một người đến từ đất nước phương Tây tân tiến nên quan phủ tin nàng sái cổ. Thêm vào đó, tỳ nữ của Phẫn Diễn, Như Yến lại đứng ra làm chứng vì vậy Lương Đại nhân chẳng mấy chốc đã đưa ra kết luận Sở Phẫn Diễm không phải là nhi nữ của Sở gia và làm đơn đệ trình lên Hoàng thượng tước quyền thừa kế gia sản nhà họ Sở của Phẫn Diễm. Đơn ấy sau khi dược đệ trình, Phẫn Diễm liền bị Hoàng hậu tước hiệu Chiêu huấn.

Suốt quá trình diễn ra vụ án, ngoài Thiên Phương Công chúa ra may nhờ có sự tác động và cứng rắn của Ngọc Nhạn, Lôi Vi nhận được không ít sự giúp đỡ của các quan đại thần theo phe Thái tử, khiến các phe chống đối khác không dám làm gì, bằng không nàng e rằng vụ án này không thể phá, Phúc Tuần sẽ mãi chịu hàm oan về vụ án vùng Tây Thủy. Nói đến đây, nàng lại nhớ đến buổi gặp mặt chiều hôm ấy giữa nàng và Hinh Vương phi, thê tử của Phúc Hoằng. Chiều hôm ấy nàng phải cật lực nói chuyện với nàng ta thậm chí đã có lúc nàng nghĩ rằng mình đã phải quỳ xuống cầu xin nàng ta để nàng ta tác động với các quan đại thần theo phe Phúc Hoằng không gây nên cảnh huynh đệ tương tàn, nàng mới có thể tiếp tục điều tra vụ án này. Quả đúng là một hành trình vất vả!

_ À phải rồi!- Như sức nhớ ra điều gì đó, Lôi Vi quay sang hỏi Đồng Vũ.- Vậy còn Túy Nguyệt, Hoàng thượng phán thế nào?

_ Túy Nguyệt từ nay sẽ làm chủ Sở gia. Thừa kế tài sản cũng như tiếp quản công việc của phụ thân nàng ấy.

Dù biết trước câu trả lời nhưng nghe chính Đồng Vũ nói ra, Lôi Vi cảm thấy nhẹ nhỏm vô cùng. Chàng từ ngày vào cung cùng nàng, hai người ít gặp nhau hẳn nhưng mỗi khi nàng cần một người bạn, chàng luôn xuất hiện bên cạnh giúp đỡ nàng. Ở thời đại này có được một hảo bằng hữu, một hảo ca ca như chàng ấy thật tốt. Nghĩ đến đây, môi nàng lại nở một nụ cười thật tươi.

_ Nương nương!- Từ ngoài đình, vừa bước đi, Hoa Lệ vừa tiến vào trong.- Đã đến giờ ăn trưa rồi, Người muốn ăn ở đâu?

_ Uhm ăn ở đây đi!- Lôi Vi cười thật tươi.

Hoa Lệ vâng mệnh nhanh chóng trở về Đông cung căn dặn người hầu đem bữa trưa đến.

_ Huynh muội hai người cùng ăn với ta cho vui.- Quay về phía huynh muội Đồng gia, Lôi Vi đề nghị.

_ Việc này...

Vừa nói, cả Đồng Vũ lẫn Đồng Thảo vừa đưa mắt nhìn nhau.

_ Thần không dám!- Vừa quỳ xuống, Đồng Vũ vừa chắp tay.

_ Nô tỳ cũng không dám!

Nụ cười trên môi Lôi Vi bỗng chốc trở nên khô cứng. Thế sự đổi thay, thương hải tang điền [] giờ bọn họ đã khác xưa cả về thân phận lẫn địa vị. Dù không vô tình nhưng họ chẳng thể nào làm trái lại quy cũ được.

_ Nhìn thấy ba chúng ta như thế này, ta thật nhớ đến những ngày tháng ta ở Chiêu Anh hầu phủ, ở Xuân Hoa viện. Khi đó chúng ta đều không phân cao thấp, đều là huynh tỷ muội tốt của nhau, không câu nệ bất kỳ chuyện gì. Nay chuyện Tủy Nguyệt đã được giải quyết, ta rất vui và muốn chia sẻ niềm vui này với những người ta yêu mến. Nhưng tiếc là Túy Nguyệt không thể nhập cung còn Quân Đài giờ lại bận rộn với chức phó Chưởng quản những Học sự mới vừa được tuyển vào phủ. Phi Đào cũng không thể tùy tiện vào cung được. Giờ ta chỉ có hai người để chia vui thôi. Hai người có thể giúp muội được không? Chỉ là một bữa cơm thôi! Như lúc chúng ta còn ở Chiêu Anh hầu phủ quan tâm đến nhau.

Sự hoài niệm như bao trùm lên bầu không khí của tiểu đình. Trước kia họ thoải mái với nhau bao nhiêu, giờ họ phải giữ lễ với nhau bấy nhiêu đặc biệt là Đồng Vũ và Đồng Thảo. Chỉ nghĩ đến thôi ai cũng cảm thấy trái tim mình như chùng xuống và rơi vào một đáy vực sâu.

_ Thần...xin tuân mệnh Thái tử phi!

Dứt câu, Đồng Vũ đưa mắt ra hiệu cho Đồng Thảo. Không nói gì, nàng chậm rãi cúi người xuống vâng mệnh.

_ Thật hay quá!- Chất giọng của Lôi Vi đầy hứng khởi. Nói đoạn nàng quay về phía Tiểu Khổng Tử.- Tiểu Khổng Tử! Ngươi đi mời Edlen đến đây cùng chung vui với chúng ta.

_ Vâng ạ!

Mỉm cười hài lòng, Lôi Vi nhanh chóng cùng huynh muội Đồng gia ngồi vào bàn. Trong khi nàng và Đồng Thảo vui vẻ nói chuyện với nhau, Đồng Vũ dường như không được vui cho lắm. Nhớ tới những gì Hoàng thượng phán, lòng chàng không hiểu sao lại chùng xuống vài phần. Chàng không dám nói hết những gì có trong chỉ của Hoàng thượng. Chàng cũng không rõ sau khi nghe tuyên chỉ xong, Băng Tư sẽ có động thái gì tiếp theo. Sau khi mãn tang phụ thân lập tức vào cung làm phi tử của Linh Thái tử. Đây quả thật là nhát dao chí mạng vào mối quan hệ của Băng Tư và Lôi Vi. Đặt trường hợp là chàng, chàng cũng bế tắc. Giờ, chỉ có thể hy vọng Băng Tư đừng nghĩ quẩn. Bởi thật sự mà nói, nàng ấy rất coi trọng tình tỷ muội đang có với Lôi Vi.

Đưa đôi mắt đang ngập tràn niềm vui lên nhìn bầu trời cao, Lôi Vi chậm rãi đưa hai tay lên che nắng. Mặt trời càng lúc càng lên cao khiến những tia nắng càng trở nên vàng óng và bầu trời trở nên sáng rỡ hơn làm lòng người tràn ngập niềm vui hoa lá. Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nụ cười trên môi nàng càng lúc càng đậm hơn khiến người đối diện không khỏi say mê.

_ Giờ thì ta có thể thở phào nhẹ nhỏm được rồi.

Vừa nói, Lôi Vi vừa quay về phía Đồng Thảo và Đồng Vũ rồi kéo tay hai người họ cùng ngồi vào bàn với mình. Bầu khí không khí vui vẻ tràn ngập tiểu đình nhỏ xua tan đi khoảng cách quân thần.

Trên khoảng không bỗng xuất hiện một cánh chim gấp gáp khiến Lôi Vi không khỏi chú ý. Nhìn theo cánh chim bay, trán nàng không khỏi nhăn lại. Có điều gì đó thực sự không ổn song nhất thời nàng chưa nghĩ ra.

_ Tại sao dạo gần đây hay thấy chim bay từ Hoàng cung vậy nhỉ?

_ Thái tử phi! Đất lành chim đậu!- Vừa nói, Đồng Vũ và chắp tay lại.- Huống hồ chi Hoàng cung là nơi long mạch hội tụ. ơn nữa nay lại đang vào mùa xuân nên chim chóc bay về đây cũng là lẽ thường.

Được rồi! Rõ ràng đối với người của thời đại này đây là những câu nói hết sức bình thường và đó cũng là đức tin của họ. Nhưng quả thật nàng cảm thấy nó chẳng khác nào là sự tâng bốc, nịch nọt. Cũng may câu nói này là do Đồng Vũ nói ra bằng không Cát Lôi vi nàng sẽ nghĩ người nói ra câu nói này đang tìm cách nịnh bợ nàng.

_ Ý ta không phải thế.- Lôi Vi vẫn hướng mắt nhìn về phía cánh chim mất hút. Nghĩ đến điều gì đó, bỗng nhiên nàng giật mình, vội quay về phía Đồng Vũ.- Đồng Vũ! Ta có chuyện muốn nhờ huynh.

_ Edlen đại nhân tới!

Câu thông báo của Tiểu Khổng Tử vang lên cắt ngang hành động của Lôi Vi. Vừa nhìn thấy Edlen, trong đầu nàng lại lóe lên một ý nghĩ. Xem chừng lần này không thể không nhờ đến hai nam nhân này rồi.

_ Edlen!

_ Chúc mừng Thái tử phi!- Vừa tiến vào, Edlen vừa cất tiếng chúc mừng.- Chúc mừng Người đã phá được vụ án lớn giúp địa vị Thái tử thêm vững chắc.

_ Cũng cảm ơn Ngài!- Vừa nói, Lôi Vi vừa mỉm cười.- Nếu không nhờ có Ngài, ta chắc sẽ không phá được vụ án này trong thời gian ngắn đến thế. Nào!

Dứt câu, Lôi Vi cùng Edlen và huynh muội Đồng gia ngồi vào bàn. Chẳng mấy chốc, Hoa Lệ đã dẫn một đám người hầu mang đồ ăn nóng nổi bày biện ngay ngắn đâu vào đó lên bàn. Mỉm cười hài lòng, nàng đưa mắt nhìn khắp lượt mọi người.

_ Nào! Chúng ta ăn thôi!

_ Vâng ạ!

Bữa ăn của bốn người diễn ra trong bầu không khí vui vẻ. Tiếng cười nói rôm rả làm huyên náo cả một góc vườn giúp nơi đây trở nên dịu nhẹ hẳn khiến tâm hồn ta cũng theo đó mà thư thái hơn, thoải mái hơn. Tiếng chim reo ca đâu đó càng làm bức tranh này trở nên sống động và tràn ngập những thanh âm vui vẻ, đầy sức sống. Nhìn quan cảnh tràn ngập sắc màu cũng như thanh âm ấy, lòng lôi Vi không khỏi rạo rực. Vụ án đã khép lại những ai bị hàm oan đã được trả lại sự trong sạch còn những ai đáng phải chịu tội cũng đã phải chịu hình phạt thích đáng. Giờ điều nàng mong muốn nhất đó chính là tin thắng trận nơi sa trường của chàng và nhìn thấy chàng trở về nơi đây.

_ Uhmmm!!!

Miếng thức ăn vừa cho vào miệng ngay lập tức khiến bụng của Lôi Vi nhộn nhạo khó chịu hệt như người say tàu. Nó tựa như cơn sóng cứ chực chờ cơ hội để trào dâng rồi vỡ tan thành muôn ngàn bọt biển. Đến khi không thể nào chịu được nữa, nàng vội nôn thốc nôn tháo ra.

_ Thái tử phi!

Đồng Thảo cùng Hoa Lệ nhanh chóng lại đỡ Lôi Vi. Trong khi đó, Tiểu Khổng Tử hoảng hốt vội chạy ra cửa của tiểu đình.

_ Nhanh! Nhanh đi gọi Trần Thái y! Nhanh lên!

Cả tiểu đình chẳng mấy chốc đã loạn cả lên. Ai nấy cũng hớt hơ hớt hãi. Người thì gọi Thái y, kẻ vội đưa Lôi Vi về Túc Duyên các, người thì lo dọn dẹp đồ ăn.

Nhìn vào những thứ Lôi Vi nôn ra, Edlen vội bắt mạch nhưng chưa kịp chạm vào tay nàng, Đồng Vũ đã vội cảm lại vì cho đó là hành động phi lễ. Dù vậy, chàng cũng đoán được phần nào tình trạng của Lôi Vi lúc này. Khóe môi Edlen hiện lên một nụ cười mờ ảo.

Biên giới phía Bắc Tân Thục

_ Ngươi nói sao? Vụ án đã được phá?

Giữa đêm yên tĩnh giọng của Phúc Hoằng chợt vang lên trong lều. Chất giọng không giấu khỏi sự ngạc nhiên khiến những ai đi ngang qua đều không khỏi lo lắng. Quay phắt về phía tên lính tốt, chàng nhìn thẳng vào hắn hòng tìm kiến sự xác thực.

_ Vâng ạ! Vụ án đã được phá. Thái tử đã được minh oan, Thất Hoàng tử cũng sẽ được hồi kinh sau trận chiến này. Thập Nhất Hoàng tử đã bị biếm xuống là thứ dân và bị đày đến vùng Tây Thủy. Mẫu tử Sở Chiêu huấn cũng phải chịu hình phạt rất nặng.

Giữa đêm, tiếng bẩm tấu của tên lính tốt cứ vang lên đều đều không chút âm điệu nào khiến bầu không khí càng trở nên trầm lặng hơn. Vậy là Lôi Vi đã làm đúng như những gì nàng đã nói với chàng trước ngày chàng cùng Phúc Tuần xuất chinh. Nhớ lại điều đó, chàng không khỏi đau lòng.

"_ Thái tử phi hẹn ta ra đây có chuyện gì?

Trong tiểu đình nhỏ khuất sau những hòn giả sơn của Ngự hoa viên, chất giọng của Phúc Hoằng vang lên đều đều, trầm ổn.

_ Vẫn câu hỏi cũ! Lần xuất chinh này, Vương gia định thế nào?

_ Nương nương hỏi vậy là có gì? Ta vốn chẳng có dự tính gì cả.

"Chẳng có dự tính gì", mỗi lần gặp nhau, Phúc Hoằng đều luôn trả lời với nàng như thế. Nhưng nàng biết trong số các huynh đệ Mạnh gia, chàng là người giấu tâm cơ của mình kỹ lưỡng nhất. Duy chỉ có một lần chàng để lộ tâm cơ của mình cho nàng biết. Đó chính là khi nàng hỏi chàng về giang sơn và mỹ nhân.

_ Ngài có dự tính hay không ta vốn không có hứng thú. Ta chỉ muốn nói cho Ngài biết, nếu có dự tính gì tốt nhất cũng đừng nên hành động bằng không họa rước vào thân.

Quay phắt về phía Lôi Vi, Phúc Hoằng nhìn thẳng vào mắt nàng. Vẫn là đôi mắt tĩnh như nước khiến kẻ đối diện buộc phải thành thật với chính mình cũng như với nàng.

_ Nàng có gì?

_ Vương gia hẳn đã nghe được tin đồn trong kinh thành gần cả tháng nay chứ? Không sai! Là do ta tung tin!

Đôi đồng tử của Phúc Hoằng nở to kinh ngạc. Chàng thực sự không tin Lôi Vi chính là người tung tin đồn phi tử của Thái tử gian díu với nam nhân khác để ám hại Thái tử. Thay vì bảo vệ Phúc Tuần, nàng lại khiến đệ đệ chàng bị ảnh hưởng nghiêm trọng hơn. Hai người vốn yêu thương nhau mặn nồng như vậy, nàng làm thế là có mục đích gì?

_ Mục đích của ta, Ngài không cần quan tâm. Vậy nên Ngài đừng tìm cách nhúng tay vào chuyện này. Đây sẽ là đường lui ta dành cho Ngài. Vì vậy lần xuất chinh này, nên làm thế nào cho phải, Vương gia hãy cân nhắc thật kỹ. Đừng làm ra những chuyện sau này huynh đệ không thể nhìn mặt nhau.

_ Nàng đang uy hiếp bổn vương sao?- Lẩn trong chất giọng của Phúc Hoằng là sự tức giận.

_ Ngài thử nói xem?!

Dứt câu Lôi Vi quay người, dời gót khỏi tiểu đình nhỏ khiến Phúc Hoằng không chỉ có sự tức giận mà còn có cả sự bất ngờ, ngạc nhiên. Lôi Vi! Nàng vẫn tinh nghịch như vậy, vẫn thích trèo cây như vậy nhưng nàng cũng đã trở nên sắc sảo hơn, biết tính toán hơn và biết giấu suy nghĩ của mình kỹ càng hơn."

_ Thì ra...đây là đường lui mà nàng cho ta sao?

_ Vương gia?

Tiếng tên lính tốt vang lên khiến Phúc Hoằng trở lại với hiện tại. Chậm rãi ngồi xuống ghế, khóe môi chàng hơi cong lên tạo thành một nụ cười chả mấy thích thú.

_ Thái tử và Thất Hoàng tử đã hay tin chưa?

_ Dạ rồi ạ!

Một câu hỏi ngu ngốc song chàng không hiểu tại sao mình lại hỏi ra câu hỏi đó. Chàng đang nghĩ gì vậy chứ? Chuyện liên quan đến họ, đến Lôi Vi lẽ dĩ nhiên họ sớm đã biết. Chàng thật không tài nào hiểu nỗi mình.

_ Lui ra đi!- Nghe trong giọng nói của Phúc Hoằng là tiếng thở dài mệt mỏi.

_ Vâng ạ!

Vâng mệnh, tên lính tốt nhanh chóng lui ra, trả lại sự yên tĩnh cho căn lều này. Đưa tay lên chống đầu, Phúc Hoằng chậm rãi nhắm mắt lại. Hình ảnh về tiểu cô nương nghịch ngợm thích trèo cây và làm ra những chuyện chẳng ai tưởng tượng được chợt hiện lên trong tâm trí chàng khiến chàng không khỏi đau lòng. Tiểu cô nương ấy...từ khi nào đã tính kế với chàng? Có lẽ là từ rất lâu rồi cũng nên. Có lẽ là từ khi nàng hay được rằng nàng đối với chàng chỉ là một quân cờ hòng hạ bệ đệ đệ của mình.

Quá khứ đã xen quá sâu vào hiện tại khiến chàng dù muốn cứu vãn mọi chuyện, muốn nàng quay trở về với chàng cũng không thể nào được nữa.

Giờ đây, nàng tính kế với chàng, chứng tỏ rằng, nàng chẳng có một tý lòng tin nào với chàng nữa. Thế như kế của nàng thật khiến người ta đau thấu tâm can. Chừa cho chàng một đường lui? Nói trắng ra chẳng qua là vì nàng không muốn chàng gây tổn hại gì đến Phúc Tuần, phu quân của nàng mà thôi.

---------------------

[] Thương hải tang điền: bãi bể nương dâu. Ý chỉ sự đổi thay của trời đất, đời người. Gần nghĩa với câu "Vận đổi sao dời". Thành ngữ này bắt nguồn từ một điển tích- điển cố trong văn học Trung Quốc. Xưa, thời Đông Hán có chàng Phương Bình học rộng tài cao thi thố đỗ đạt và được bổ nhiệm làm quan. Sau một thời gian làm quan, Phương Bình từ quan và bỏ đi tu. Sau Phương Bình đắc đạo và trở thành Phật. Một lần Phật Phương Bình giáng xuống nhà Thái Kinh (Hậu Hán) cho mời tien nữ Ma Cô đến. Ma Cô có nói:

_ Tiếp thị dĩ lai dĩ kiến đông hải tam vi tang điền

Nghĩa là "Từ khi hầu chuyện với ông, tôi đã thấy bể Đông ba lần biến thành ruộng dâu".

Truyện Chữ Hay