Editor: Thanh Việt
Mùa đông năm , mùa đông năm nay đặc biệt lạnh, thời gian này phần lớn mọi người đều ở trong nhà, người ở ngoài đa số đều là người nghèo phải bôn ba vì kế sinh nhai, ít nhất Trần Tiểu Tiên chính là như thế, cha mẹ làm việc trong một ngành công nghiệp dược phẩm, nơi đó bị nổ mạnh cả hai đều gặp nạn, trong nhà trừ phòng ốc, một chút tiền tiết kiệm ra thì cái gì cũng không có, cũng may cha mẹ cô là nhân viên trong khoa, lại hy sinh vì quốc gia, cho nên cô mới có thể thuận lợi được miễn học phí chương trình học từ tiểu học đến đại học, trở thành một thành phần trong đám cổ cồn trắng, nhưng cô thật sự không giàu có gì, dù sao quốc gia có thể cho cô đi học cũng coi như trả giá không ít, phí sinh hoạt ngày thường đều là do làm công mà có, huống chi cô thật sự không phải người thông minh, có thể thuận lợi mua một ngôi nhà gần trường đại học đã là cực hạn, nàng bình thường giống như đại đa số người trên thế giới, cho nên nếu không nỗ lực mấy ngày sau cô sẽ không còn tung tích.
Cổ cồn trắng: nhân viên văn phòng, thành phần trí thức, trái với cổ cồn xanh là công nhân lao động.
Vội vàng vòng qua quảng trường vắng vẻ, tăng ca phải đến hai ba nơi liền vì có thể lấy thêm phí tăng ca nửa ngày, nếu cô không đi nhanh một chút, chỉ sợ không bắt kịp đoàn tàu cuối cùng, Trần Tiểu Tiên vừa mới về đến nhà đã nằm xuống, xong lại phải bò dậy ra cửa đi làm. Bởi vì Lâm Thanh là một thành phố rất lớn, từ rất lâu đã đứng hàng đầu trong nước, sau khi Phái quốc thống nhất, Lâm Thanh là quê nhà của một thế hệ hiền thần đặc thù trong lịch sử, bị hoàng tộc đời sau xây dựng thêm vài lần. Đến thời đại khoa học kĩ thuật, Lâm Thanh vẫn là thành phố lớn thứ nhất thứ hai của Phái quốc, nhưng khu vực ở giữa của thành phố này không cho người ở, người trừ phi là hoàng thân quốc thích, còn không đều phải ở ngoại thành, chênh lệch giàu nghèo vì vậy mà bị kéo dài. Cũng may cha mẹ của Trần Tiểu Tiên là thành phần trí thức năm đó còn tính là trong sinh hoạt được hậu đãi, cho nên nhà của cô không xa nội thành, bằng không cho dù có phí tăng ca cô cũng không dám ở lại, nếu không ngày hôm sau căn bản không thể nào tới làm được nữa. Một vài đồng nghiệp của cô có gia cảnh không tốt, nhà đều cách Lâm Thanh rất xa, cho dù có đoàn tàu Huyền Phù cũng luôn đến trễ, sau đó dứt khoát thuê phòng ở khu ba, bốn mới có thể được miễn sự nguy hiểm bị công ty đuổi việc.
Phái quốc hiện tại bất luận là thành phố nào, đều bị phân theo khu, khu hạng một là bộ phận của trung tâm thành thị, khu hạng hai là khu vực chung quanh khu hạng một, chỉ cần có tiền là có thể vào khu thứ nhấ rất dễ dàng, cha mẹ Trần Tiểu Tiên là nhân viên nghiên cứu cho nên ở khu hạng ba, cô chỉ cần đi ngang qua quảng trường đi vào đường tắt ngầm là có thể đến sân ga, thời gian hiện tại tuy rằng hơi gấp, nhưng cũng tới kịp được.
Toà cao ốc đối diện có lắp một màn hình rất lớn đang phát tuyên truyền cho một bộ phim lịch sử, Trần Tiểu Tiên liếc mắt nhìn nữ chính cùng nam chính trên bộ phim đó, lập tức cúi đầu không có gì hứng thú nữa chạy tiếp, cũng không phải là phóng viên chụp không tốt, bởi vì là phim lịch sử, cốt truyện cũng coi như nghiêm cẩn, quần áo phục trang cũng tận lực phục dựng lại như năm đó, chỉ là Trần Tiểu Tiên nhìn thế nào cũng thấy hai nam chính nữ chính kia, đều không giống dáng vẻ trong lòng cô nghĩ. Bộ phim này là chuyện xưa của vị đế phụ của hoàng đế Khai Nguyên của Phái quốc, cái gọi là đế phụ của Phái quốc chẳng những trong lòng hoàng tộc nhớ rõ sâu đậm, ngay cả bá tánh bình thường cũng nghe nhiều nên thuốc. Vị đế phụ kia không phải cha ruột của Hoàng đế, mà là dưỡng phụ, nhưng chính vị này lại là người phụ tá Hoàng đế thượng vị, trước khi Hoàng đế đại hôn tiêu sái từ quan, là người dạy dỗ ra một minh quân chưa từng có trong lịch sử của Phái quốc, chẳng những kết thúc lệ thường là hoàng thất tương tàn, còn tận sức phát triển kinh tế cùng quân sự, là cơ sở cho sau này để có thể tranh bá với các quốc gia khác. Tuy nói Hoàng hậu là thân nữ của vị hiền thần này, nhưng đó lại là vị Hoàng hậu chói loá nhất trong lịch sử, nhiều lần bày mưu tính kế vì Khai Nguyên đế, kiên định đứng bên cạnh Khai Nguyên đế, cho dù khi đến tuổi trung niên Khai Nguyên đế do bệnh tật đã thiếu chút nữa trở thành bạo vương, nàng cũng dùng thủ đoạn mạnh mẽ trấn áp mấy thế gia chỉ sợ thiên hạ không loạn của Phái quốc, do đó cho Khai Nguyên đế có cơ hội tĩnh dưỡng, bằng không vị minh quân Phái quốc này tuyệt đối không thể đã hơn còn có thể mang theo thê tử xuất ngoại du ngoạn. Cũng đúng là vị Văn đế do Hoàng hậu sở sinh tuy không thể mở rộng lãnh thổ, nhưng hắn kế thừa tư tưởng của Khai Nguyên đế, mở rộng sản xuất, đề cao khoa học kĩ thuật, các sử gia hiện tại nghiên cứu ra được, ở thời kì kia đã có thể phát minh ra mấy trăm loại chấn động thế giới, càng đừng nói đến nhi tử Võ đế của Văn đế tham gia tranh bá các nước, sau đó thời Thái Tông Hoàng đế mới có thể thống nhất các nước, trở thành vương triều Phái quốc như hiện tại.
Nhưng mà, hậu thế dù có tâng bốc đế phụ Kim Phong Hoa như thế nào, Trần Tiểu Tiên lại thích phu nhân Diêu thị của Kim Phong Hoa hơn, bởi vì nàng ấy tuyệt đối là một nữ nhân cực kì hạnh phúc, xuất thân là nô tỳ, thời ấy đối xử với con vợ lẽ cực kì hà khắc, cho nên Diêu thị làm nô tỳ gả cho đế phụ lúc đó là con vợ lẽ cũng không có gì kì quái, nhưng hai người kia, lại làm cho thế giới biến đổi nghiêng trời. Rất nhiều người nói Diêu thị chỉ là có vận khí tốt, còn có vài sử học gia cho rằng Kim Phong Hoa cùng Diêu thị thật ra cũng không có tình cảm tốt như trên sách viết, cũng rất có khả năng là Kim Phong Hoa vì mục đích nào đó nên mới xây dựng lên hình tượng một nữ nhân hạnh phúc như vậy, nhưng ở trong lòng Trần Tiểu Tiên, cô càng cảm thấy mấy tên đàn ông đó căn bản không có cách nào làm được như Kim Phong Hoa hoặc thậm chí độc sủng lão bà như Khai Nguyên đế, nên mới có thể đưa ra kết luận như vậy, đến cùng là do chột dạ mà thôi. Phải biết rằng, ở Phái quốc, thứ cuối cùng nữ tử sở hữu để lại cũng chỉ là một dòng tên, nhưng Diêu thị lại khác, bia mộ của nàng cùng Kim Phong Hoa đến bây giờ vẫn còn ở địa giới của Lâm Thanh, phía trên rất rõ ràng viết tên Diêu thị, thậm chí còn có thư tình Kim Phong Hoa để lại cho nàng sau khi nàng chết, mở đầu thậm chí còn sử dụng nhũ danh khuê phòng của nội tử (vợ) để gọi, càng đừng nói đến chuyện sau khi Diêu thị chết, Kim Phong Hoa gần như không quá một năm liền hậm hực mà chết, như vậy có thể thấy được hai người tình sâu nghĩa nặng thế nào.
Mẫu thân của Trần Tiểu Tiên vào lúc sinh thời đã rất sùng bái phu nhân của Kim Phong Hoa, cho nên dù nhị vị phụ huynh là thành phần trí thức, nhưng đặt tên nữ nhi vẫn tuỳ ý như vậy, dựa theo ý tưởng của mẹ Trần, không cần nữ nhi có hạnh phúc như Diêu Tiên Y, chỉ cần có thể dính vào một chút là có thể được bình an hạnh phúc cả đời. Đối với điểm này, Trần Tiểu Tiên để ý rất nhiều, hạnh phúc với cô mà nói, thực sự quá xa xỉ.
Bởi vì trong lòng hướng tới phu thê Kim Phong Hoa, Trần Tiểu Tiên cảm thấy bất luận ai quay phim về đoạn lịch sử này liền cảm thấy không giống, đặc biệt là nữ diễn viên diễn vai Diêu thị, làm quá, quá não tàn, mỗi ngày đều cứ như đang gây rối, giống như là để phụ trợ cho sự bao dung cùng rộng lượng của Kim Phong Hoa. Đến nỗi lúc trước còn có người cải biên, thậm chí viết Diêu thị trở thành người xấu, Trần Tiểu Tiên tập cũng không xem.
Gió càng lúc càng lớn, đi từ trên tàu xuống, Trần Tiểu Tiên quấn chặt áo bông vào thêm, khu thứ ba cây cối rất nhiều, còn có một phần là rừng núi, Trần Tiểu Tiên muốn đi đường tắt, nhiều lắm phút là có thể về đến nhà, sau đó ngủ đến giờ, lập tức ra cửa, giờ đến cửa công ty, tuyệt đối tới kịp. Thật ra công ty có quy định về tăng ca, ngày kế tiếp có thể không tới, nhưng nếu có thể kiên trì tới làm cũng giống như tăng ca, thêm đucợ nửa ngày tiền lương, Trần Tiểu Tiên tất nhiên tuyệt đối không bỏ qua món tiền đó.
Nửa đêm núi rừng thực sự đáng sợ, nếu không phải bởi vì trị an của khu này không tồi, Trần Tiểu Tiên tuyệt đối không dám đi đường tắt, chỉ tiếc đi đêm lắm có ngày gặp ma, thời điểm cô cố gắng đi thật nhanh về tiểu khu nhà mình, liền nhìn thấy lờ mờ có bóng người đang ngồi xổm trong rừng, hình như đang lăn qua lộn lại cái gì, thị lực của Trần Tiểu Tiên rất tốt, đến gần thêm vài bước đã muốn hét ra tiếng, người bên cạnh người đang ngồi xổm kia rõ ràng là một thi thể, bởi vì trời tối nên không biết rõ là nam hay nữ, nhưng cũng doạ Trần Tiểu Tiên sợ không ít.
Cái gì cũng không nghĩ, Trần Tiểu Tiên quay đầu muốn đi, lại nghe phía sau có người nói: “Đứng lại, cho tôi mượn di động của cô.”
“Cái… Cái gì?” Bắp chân Trần Tiểu Tiên đã bắt đầu run lên, đang định chạy lại không biết sao người đứng phía sau kia lại nhanh như vậy, trực tiếp đáp tay lên vai cô.
“A a a a a!! Tôi không có tiền, không đẹp, ngực phẳng, không mông! Đừng hại tôi!” Trần Tiểu Tiên cả người lạnh lẽo, ngập tràn trong đầu đều là bàn tay đang trên vai cô đã sờ thi thể.
“Hét xong rồi?” Người nọ chờ cô hét xong, lại lạnh lùng hỏi.
“Hét…… Hét xong rồi.” Trần Tiểu Tiên khuỵ xuống.
“Di động!” Người nọ lại lần nữa lên tiếng.
Trần Tiểu Tiên nào dám từ chối, liền lấy di động phải ăn mặc tiết kiệm mới mua từ tháng trước ra khỏi túi rồi đặt lên tay người kia, chỉ mong người ta đừng giết cô.
“À? Trương đội sao? Phải, lại phát hiện thêm một cái, nguyên nhất chết là do ngạt thở, hẳn là bị người ta bịt kín miệng rồi cứ đang sống sờ sờ mà chết, tôi đã để những người khác lục soát chung quanh một chút… Được được, vậy đợi lát nữa sẽ được thấy.” Người nọ nói chuyện điện thoại xong lại một lần nữa đặt nó vào tay Trần Tiểu Tiên, định chạy đi rồi lại dừng bước quay đầu nói: “Sau này đừng về nhà lúc tối muộn như vậy nữa, không biết gần đây có án mạng giết phụ nữ liên hoàn sao? Hầy, cái người đã chết kia là người thứ ba rồi.”
“Ừm…… Đúng không?” Trần Tiểu Tiên ngốc nghếch, chờ một lát sau lại có mấy người đi tới, cô mới thở phào một hơi, những người đó mặc cảnh phục, phong toả chung quanh bằng dây vàng.
“Cảm ơn anh.” Trần Tiểu Tiên xấu hổ ngẩng đầu, nương theo ánh trăng, cô có chút thấy rõ, vừa mới nãy do qáu sợ hãi nên không chú ý, người đàn ông trước mặt này ước chừng hơn hai mươi tuổi, vẻ ngoài có chút nữ tính, nhưng rất đẹp, phải nói là người đàn ông đẹp nhất đời này cô được thấy qua, nam chính gì của phim lịch sử kia so với anh ta, quả thực là kém xa!
“Cô tên là gì?” Người nọ lại hỏi.
“Trần…… Trần Tiểu Tiên……” Trần Tiểu Tiên cho rằng anh ta là cảnh sát, sau này còn sẽ tìm đến cô để hỏi chuyện, kết quả liền mơ màng hồ đồ nói hết số liên lạc địa chỉ nhà cho người ta biết.
Kết quả, mấy ngày kế tiếp sau chuyện này, không hề có ai đến tìm cô, cô tuy rằng có chút tiếc nuối vì không thể nhìn thấy mỹ nam kia vào ban ngày, nhưng không phải tiếp xúc với cảnh sát, luôn làm người ta an tâm hơn.
Nhưng ai biết, vào một ngày công ty cô tổ chức ngày kiểm tra sức khoẻ, cô mới thử máu đi ra xong, liền nghe có người gọi tên mình: “Trần Tiểu Tiên?”
Giọng nói kia rất êm tai, rất văn nhã, cô cảm thấy có chút quen tai, quay đầu lại nhìn, sau đó cô nheo đôi mắt lại không tin được nhìn người đàn ông mặc áo blouse trắng trước mặt.
“Tôi là bác sĩ ở đây, ngẫu nhiên nhận được việc xét nghiệm sức khoẻ hôm nay.” Người kia cong khoé miệng nhìn cô nói: “Tôi tên Hàn Phong Hoa, tên có chút buồn cười, nhưng do mẹ tôi thích Kim Phong Hoa.”
Đón ánh sáng, Trần Tiểu tiên cứ cảm thấy nụ cười của người này có chút quen thuộc, hôm nay ánh dương thực xán lạn, thậm chí làm cho Trần Tiểu Tiên có một loại ảo giác, hình như mùa đông sắp đi rồi.