Editor: Thanh Việt
“Tướng quân, thám tử đã tới báo, Đại Hoàng tử lần này thân chinh ít ngày nữa sẽ đến biên thành.” Phó tướng của Trịnh Dịch hiên nói xong thấy y không có phản ứng, liền nghi hoặc ngẩng đẩu: “Tướng quân?”
“A? Ừ, vậy ngươi đi bố trí mọi thứ đi, cần phải cho súc sinh giết cha này có đến mà không có về!” Trịnh Dịch Hiên nghiến răng nghiến lợi nói.
Nhìn phó tướng rời khỏi lều trại của mình, Trịnh Dịch Hiên sờ ngực mình, vừa mới nãy một cơn quặn đau nổi lên rất hung mãnh, không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ cảm thấy cả người như mất hết sức mạnh, như là thứ quan trọng nhất vừa bị mất.
Mà cùng lúc đó, người còn đang thân chinh, ảo tưởng chỉ cần qua một thời gian nữa là có thể bắt lấy Trịnh Dịch Hiên Đại Hoàng tử cũng cảm thấy nội tạng như bị sét đánh, giống như trái tim có một lỗ hổng, nằm mấy ngày cũng không có chuyển biến tốt đẹp, gã thậm chí còn hoài nghi có người hạ độc, chém hai thái y đi theo, lại kiểm tra người bên cạnh một lần nữa, lúc này mới dần chuyển biến tốt đẹp, đại quân đã cách rất gần biên thành.
Mấy ngày nay kinh thành càng thêm rung chuyển, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, bình dân và thế gia đều không sao hiểu được nghe hai bên biên thành mắng chửi nhau là đồ quân phản tặc, lúc sau người trong nước bắt đầu thương vong vô số, một bên còn nghe nói có nhà ai không biết vì sao lại bị diệt cả nhà, cũng không biết kẻ thù truyền kiếp trả thù. Dù thế nào, chỉ cần là đại gia tộc lớn một chút đều ngồi không yên, bọn họ người là quan viên thì muốn đi cầu kiến Hoàng thượng, người làm buôn bán đã bắt đầu đem con vợ cả lặng lẽ đến Phong quốc tị nạn, chỉ hi vọng trong trận nội chiến này bọn họ còn có thể giữ lại huyết mạch của mình. Đương nhiên, giữa những người này có không ít là đã nhìn thấy thời cơ, gặp nguy không loạn, chỉ nghĩ làm sao tòng long chi công, đệ tử hoàng thất Phái quốc đã tự chém giết lẫn nhau không phải chỉ là một thế hệ hai đời, nhiều trận như thế, đệ tử thế gia đi vào chôn cùng cũng nhiều vô số, cho nên một bước lên trời cũng không phải không có khả năng, trước mắt chính là cơ hội. Trăm năm luân hồi, còn chưa tới trăm năm, thậm chí trải qua lần mưa máu gió tanh của cuộc chiến giành ngôi vị Hoàng đế còn chưa có qua đi, những nhà có một thế hệ đã sống sót qua cơn sóng gió tới ngày hôm nay sẽ càng không sợ hãi, có lẽ lần trước bọn họ không nắm chắc được cơ hội, có lẽ lần trước tóm được cơ hội lần này lại muốn kéo dài huy hoàng, tóm lại, kinh thành bố ngập tràn màu trắng, nhưng người lén lút hoạt động như cũ vẫn không thiếu.
“Phụt!” Máu tươi phun ra, một bóng hình ngã xuống, hai mắt hắn không thể tưởng tượng trừng to, nhìn một đôi giày đen nạm vàng bên cạnh.
“Chủ tử, tiểu tử Mạnh gia chạy.” Giữa cơn hoảng hốt, một người nửa sống nửa chết nghe được tiếng hô như vậy.
“Để hắn ta đi, để hắn đến Xuy quốc cầu viện.” Âm thanh này rất êm tai, những người chết khiếp lại cảm thấy cả người càng ngày càng lạnh, hắn không rõ, rõ ràng chỉ là một nam tử hơn hai mươi tuổi, vì sao có thể đem bốn mươi năm công lực của hắn phế bỏ, còn có bộ võ pháp kia, đã rất lâu trước, hình như đã thấy trên người Thôi công công, chỉ là hắn không thể hỏi được một câu, cứ như vậy chết đi.
Đã không thể nói rõ có bao nhiêu nhà ngã xuống như vậy, ban đầu chỉ là kinh thành, dần dần lại lan tràn đến các thành thị khác, giống như bị phát tán ra, trải rộng khắp quốc gia không lớn Phái quốc này, thật giống như nhổ một hàm răng đã hư, tuy rằng đau, nhưng có người lại có thể bảo toàn phần lớn lợi ích.
Thế cuộc dần dần khẩn trương, Cam Lộ Quận chúa lo lắng cho an nguy của nữ nhi và con rể, trực tiếp xin sự giúp đỡ của chồng trước ở Phong quốc, sáng sớm hôm sau đã thương lượng xong với thông gia, đem hai đứa và bọn trẻ nhỏ trong nhà cùng đưa đến Phong quốc, người hộ tống còn lại là tiểu nhi tử của Cam Lộ Quận chúa. Ty nói rằng Ôn viện trưởng thuộc phái học thuật, nhưng ai biết có thể có người phát rồ hay không, phải lưu lại hậu căn cho Ôn gia mới phải, nhưng bất luận nàng cầu xin chồng trước thế nào, nàng cũng phải canh giữ bên trượng phu đương nhiệm của mình, không rời không bỏ, mà trượng phu còn phải toạ trấn học viện, không cho những tương lai đất nước chịu thương tổn hay bị nhiễu loạn.
“Cha, con nghe nói người lại bận rộn không ăn cơm.” Ôn Như Hân cũng chính là Lưu Li vuốt bụng đi vào thư phòng của Nhiếp chính vương, lúc này cũng chỉ có nàng mới có thể được đi vào, thậm chí trách cứ khuyên bảo.
Nhiếp Chính Vương buông một ít việc vặt vãnh trong tay, xoa xoa huyệt thái dương cười nói: “Con xem, con không tới gọi cha, cha liền quên mất.”
Ôn Như Hân có khuôn mặt nhỏ tương tự với Nhiếp chính vương không vui nói: “Người đã lớn như vậy.”
Nhiếp chính vương chỉ cười, sau đó nhận hộp đồ ăn nữ nhi đưa tới, cũng không nhờ tay người khác, tự mình ăn, chờ áp xuống cơn đói khát xong mới do dự nói: “Con có muốn viết thư cho nương con hay không?”
Ôn Như Hân bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Bà có tính tình như thế nào, người còn không biết sao? Vào tình huống như thế này bà tất nhiên là muốn ở cùng dưỡng phụ con.”
“Đúng vậy…” Nhiếp chính vương lập tức cảm thấy đồ ăn vô vị, tay cũng chậm lại, còn nhớ rõ năm đó hắn là tiểu hoàng tử được đưa tới tránh hoạ, lấy tên tuổi là nhi tử nhà buôn, tự do lớn lên, cũng thuận theo tâm tư cưới nàng năm đó, hắn không phải con trai thương hộ, nàng cũng không phải nữ nhi thương hộ, sự đơn thuần đã từng tốt đẹp bao nhiêu, đều theo băn khoăn cùng trách nhiệm của hắn theo gió biến mất. Hiện giờ nàng vẫn cứng cỏi có chủ kiến như cũ, chỉ là người nàng muốn che chở làm bạn cùng đã không còn là nam nhân lấy danh nghĩa bảo vệ nhưng thực ra lại là nhát gan đào tẩu nữa. Khi đó hắn quá sợ mất nàng, hắn cũng không cho rằng môt nữ tử có thể tiếp nhận được nhiều áp lực và nguy hiểm như vậy, hắn đối với nàng quá cẩn thận yêu thương, hại hắn và nàng, cũng hại nữ nhi của họ. Có lẽ chỉ có nam tử như Ôn Vân Đình mới có thể đặt nàng cùng bước sóng vai.
“Cha, người đừng buồn.” Ôn Như Hân đè tay phụ thân lại, lo lắng nói.
“Không sao, cha còn có Hân nhi.” Nhiếp Chính Vương cười rất chua xót.
Dùng bữa cùng phụ thân, Ôn Như Hân đứng dậy muốn cáo từ, nhưng Nhiếp chính vương lại gọi nàng vào, chỉ vào phong thư trên bàn nói: “Kim Phong Hoa là một nhân tài.”
“Kim đại nhân gởi thư cho ngài?” Ôn Như Hân nhịn lại nhẫn mới nói: “Thiếu nãi nãi có khỏe không?”
“Con đúng là nhớ đến tình bạn cũ.” Nhiếp chính vương thở dài nói: “Nhân tài như Kim Phong Hoa, ta hy vọng Phong quốc cũng có, rồi lại sợ hãi sẽ có, người này quá tàn nhẫn, cũng quá thủ đoạn, chiêu thức của hắn cơ hồ là quay Phái quốc mòng mòng, thậm chí cả Xuy quốc cùng Phong quốc cũng bị tính kế, có thể nói là tính toán đến không lộ một sơ hở. Lúc trước bởi vì hắn ta cứu con, ta đồng ý với hắn một yêu cầu, không ngờ rằng hắn lại dùng tới lúc này, vì thế, nếu không phải có chuyện lớn gì, từ đây về sau con cách nhà này xa một chút.”
“Không phải, thiếu nãi nãi là người tốt nhất.” Ôn Như Hân bĩu môi, giống như đã bị tẩy não, thở phì phì rời đi.
Chỉ còn lại Nhiếp chính vương dở khóc dở cười.
Sự việc cứ như bùng nổ trong nháy mắt, một ngày nào đó mọi người từ trong giấc ngủ tỉnh dậy, liền phát hiện thế giới hình như đã trở nên khắc biệt, bắt đầu là Xuy quốc đột nhiên làm khó dễ, muốn mượn nội chiến của Phái quốc để tới lấy một bát canh, sau đó Đại Hoàng tử cùng Trịnh Dịch Hiên vì đế vị chém giết không ngừng, sau đó là truyền đến tin Đại Vương phi đã chết, gần như cùng thời điểm đó đã biến hai bên chiến trường muốn phát điên, hận không thể trong hôm đó dồn đối phương vào chỗ chết. Sau đó lại truyền ra lời đồn, Đại Hoàng tử cùng Trịnh Dịch Hiên này đều không phải bởi cái gọi là trung nghĩa hay trung thành mà phát binh, trên thực tế lại là bởi vì một nữ nhân, mà nữ nhân này chính là Đại Vương phi, lúc này người có chút ấn tượng đều sẽ nhớ tới, năm đó hai người này chính bởi vì nữ nhân tên là Mộng Cơ mà làm loạn đến Kim Loạn điện, Hoàng thượng cũng bởi vì việc này mà dẫn đến ngã bệnh. Vì thế, tin Mộng Cơ Mạnh Dạ Lai là hoạ thuỷ của Phái quốc ùn ùn truyền ra không dứt, sau đó làm cho người ta càng trợn mắt há họng chính là, Mạnh gia được Đại Hoàng tử sửa lại án sai lại thật sự có liên lạc với Xuy quốc, đệ tử bọn họ đều chạy tới Xuy quốc, kích động Xuy quốc để báo thù những người Mạnh gia chịu khổ hoặc bị giết hại ở Phái quốc.
Từ đây bắt đầu phát triển, làm người Phái quốc ngày đêm bất an, nhưng may mắn chính là, lúc này Hoàng đế lại có chuyển biến tốt đẹp, vì không để cho Xuy quốc thừa dịp đục nước béo cò, ông đặc biệt phái Hộ bộ Thị lang làm sứ thần đi đến Phong quốc đàm phán với sứ thần Xuy quốc, chuyện này làm cho bá tánh thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng có khả năng lần này sẽ phải cắt đất đền tiền, nhưng tốt xấu gì cả đất và người cũng không cần sống giữa cảnh dầu sôi lửa bỏng, đối với cuộc sống của bọn họ cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn, tương lai sẽ luôn có một ngày thu lại. Chỉ là, Kim Phong Hoa lại một lần nữa làm người của Phái quốc phát điên, Xuy quốc căn bản không có được một chỗ tốt, ngược lại, hoàng thúc Xuy quốc lại bị Kim Phong Hoa xúi giục, chỉ mấy tháng Xuy quốc cũng bước lên vết xe đổ của Phái quốc, tiến vào nội chiến, còn mồi lửa lại là thư từ của mẹ đẻ là người Phong quốc của Hoàng đế đương triều lưu lại, chứng minh cái gọi là Hoàng đế Xuy quốc không phải là hậu nhân của tiên đế, mà là một âm mưu của trọng thần nào đó của Phái quốc cùng Xuy quốc. Sau đó, hai nước đều hỗn loạn.
Kim Phong Hoa trở về Phái quốc như một vị anh hùng, bởi vì hắn có cống hiến rất lớn đối với Phái quốc, Hoàng đế dù đang bệnh tật, cũng để hắn lên ngồi vào ghế Tả tướng, nhưng cuối cùng vẫn còn giữ lại một Hữu tướng áp chế hắn, hơn nữa Phái quốc lúc trước đã sửa lại lễ chế, lục bộ càng nắm giữ nhiều quyền lực hơn, nhân tài nội các xuất hiện lớp lớp, đều có tác dụng kiềm chết Kim Phong Hoa, ngược lại, cũng làm cho hắn ra sức vì Phái quốc hơn. Chờ ý chỉ cho Kim Phong Hoa hạ xong, Thừa tướng trẻ tuổi nhất của Phái quốc ra đời, cũng không có người nào dám đi nghi ngờ tuổi tác và học thức của hắn, bởi vì có thể chống lại ngoại địch xâm phạm đã làm hắn trở thành anh hùng lớn nhất trong lòng nhân dân Phái quốc, không tốn một binh một tốt, không tốn một giọt máu nào, ở Phái quốc căn bản không ai có thể sánh ngang, Kim phủ cùng Kim gia Hoàng thành tức khắc làm người ta ghen đến đỏ mắt.
Có thể là ngại Kim Phong Hoa không đủ làm nóng lửa, Hoàng đế lại một lần nữa ban bố mệnh lệnh, liệt kê số tội danh của Đại hoàng tử, trong đó đứng đầu chính là gã đánh cắp ấu đệ, đưa ra hoàng cung bán trao tay cho người, mà vị Ngũ Hoàng đế trong cung kia lại là vì Hoàng đế muốn ổn định cục diện mới bất đắc dĩ nhận nuôi, không phải đệ tử hoàng gia, hiện giờ Ngũ Hoàng đế chân chính đã xuất hiện, chính là trưởng tử Kim Ngôn Du năm đó Kim Phong Hoa nhận nuôi, thay tên thành Tư Đồ Ngôn Du, ngay trong ngày bắt đầu sống trong Đông cung, trở thành Thái tử. Còn Đại Hoàng tử bị biếm thứ dân, cùng phản thần Trịnh Dịch Hiên giả truyền thánh chỉ, ít ngày nữa bị tróc nã về kinh.
Hoàng đế nếu đã hạ lệnh, hơn nữa tiếp kiến đại thần, còn cái gì để nói nữa? Hoàng đế tự có thân vệ Ngự lâm quân, còn có Long Hành vệ trộn trong đó, Đại Hoàng tử dù tính là luồn cúi nhiều năm, cũng không thể lay động lòng của lão cha gã, hơn nữa bên người gã còn có người của Kim Phong Hoa và Hoàng đế sắp xếp vào, cho nên gần như lúc hoàng lệnh vừa đến, Đại Hoàng tử trong đêm bị tướng lãnh bên người chế phục, nhốt lại. Còn Trịnh Dịch Hiên, y vốn dĩ là lấy danh nghĩa bảo vệ hoàng quyền, hiện tại Hoàng đế đã lên tiếng, cho dù y có mấy huynh đệ có thể liều mạng vì y, cũng không thể làm cho tất cả mọi người đều nghe lệnh, vả lại Hoàng đế còn có một tiểu nhi tử, lúc này đã lên làm Thái tử, bọn họ còn có thể náo loạn cái gì nữa, trực tiếp quét Trịnh Dịch Hiên sang một bên, y cũng đã biết đại thế đã mất, lại nghe Đại Hoàng tử bị bắt, không khỏi trong lòng vui sướng, cũng giơ tay chịu trói.
Như thế, một trận nội chiến hoang đường vì nữ nhân, trải qua quá trình hy sinh sau lại vô vị, dần dần trở nên yên tĩnh, có lẽ tất cả mọi người đều đã chịu thương tổn, trừ người lần này được phái ra ngoài Kim Phong Hoa.
“Chủ tử, phần lớn vị trí quan trọng trong quân doanh đều đã là người của chúng ta, lần này Nhị thiếu gia cùng Tứ thiếu gia cũng không thiếu.” Nhị thiếu gia và Tứ thiếu gia đang nói đều là hai vị võ tướng ở Hoàng thành Kim gia, cũng là mãnh tướng đắc lực nhất dưới trướng Hoàng tướng quân. Hoàng tướng quân vẫn luôn không động đậy, chờ đến khi Hoàng đế đưa tin, ông chung quy vẫn là bảo hoàng đảng trung thành nhất, cho dù lúc trước có lật lá mặt lá trái với Đại Hoàng tử, nhưng cũng chỉ là để gã thả lỏng cảnh giác, không phải thật sự quy hàng, hiện giờ đã dẹp loạn xong, ông tuyệt đối là không thể thiếu. Kim gia Hoàng thành bởi vì Kim phong Hoa mà hoàn toàn về lại giai cấp thượng đẳng, quyền lực ở trung tâm.
“Long Hành vệ đâu?” Kim Phong Hoa buông quyển sách, chậm rãi hỏi.
“Minh vệ phần lớn đã đổi thành ám vệ của chúng ta.” Quan Kỳ đáp.
“Vậy là tốt rồi.” Kim Phong Hoa thanh thản tựa lưng vào ghế ngồi, rốt cuộc đã có thể thở phào nhẹ nhõm, hiện giờ bất luận quân đội hay là Long Hành vệ, thậm chí triều đình, người của hắn cũng trà trộn ở các nơi, cục diện hắn bố trí mười mấy năm trước rốt cuộc cũng đã hình thành, năm đó hắn cứu đầu lĩnh lưu dân, cũng thay hình đổi dạng thành quan lớn hoặc là tướng quân, Thôi công công lưu lại Ám Long vệ còn có tin tức từ lâu đã sớm là chuyển thành đao trong tay để hắn chơi, lần lượt vì hắn chém giết dư nghiệt Mạnh gia, làm cho bọn họ không còn cách nào tồn tại ở Phái Quốc, chuyện tới bây giờ, hắn lại không cần lo lắng có ai có thể lấy tánh mạng của hắn.
“Thiếu nãi nãi đâu?” Kim Phong Hoa đột nhiên nhớ tới hỏi.
“Tiểu thiếu gia mới từ trong cung ra, thiếu phu nhân còn không phải đang ở bên sao.” Quan Kỳ cũng lộ ra nhẹ nhàng tươi cười.
“Đúng vậy…… Đúng rồi, Thạch thái y hôm nay đã tới?” Kim Phong Hoa hỏi.
Quan Kỳ lập tức cợt nhả nói: “Cũng không phải chỉ tới, còn năn nỉ chủ tử đừng nói cho Thạch lão đại phu gã ở trong cung làm chuyện này, bằng không sẽ đánh gãy chân gã.”
“Gã mới làm không biết mệt.” Nhìn Hoàng đế chậm rãi chết đi, lại ghi nhớ tình huống trúng độc của lão, sau đó tính kế một thế hệ chân long khi nào thì quy thiên, kẻ điên học y này có thể không hưng phấn mới là lạ.
“Đại khái chính là chuyện của năm sau.” Quan Kỳ ở bên tai Kim Phong Hoa nói.
“Ừ……” Kim Phong Hoa nhìn ánh dương sáng lạng ngoài cửa sổ, cười nhẹ nói: “Tất cả đều kết thúc, từ kiếp trước đến kiếp này.”