CHƯƠNG
Hàn Băng mệt mỏi ngồi trên ngai vàng, mắt liếc quanh. Đám triều thần thật là quá nhàn rỗi. Bọn họ không chỉ ép y xuất binh mà còn tiếp tục dâng tấu xớ yêu cầu y lập hậu.
‘A Phi… Hậu cung, nữ tử trẫm đây không thèm. Trẫm chỉ cần mình Hạ Mẫn thôi.’ Y nghĩ thầm trong đầu nhưng bất quá cũng không thể nói ra ngoài miệng.
“Bẩm hoàng thượng, ngôi vị quốc mẫu đã bỏ trống lâu. Phải chăng cũng đã đến lúc lựa chọn một vị phi tần đủ tài năng và đức độ để đảm nhiệm.”
Hàn Băng liếc xung quanh. “Trẫm nghĩ vẫn nên để trống thêm một thời gian nữa.”
“Hoàng thượng. Mong người sớm lập hậu.” Tất cả văn võ bá quan, trăm miệng một lời đề xuất. Nói đề xuất chứ thực ra họ đang trực tiếp đe dọa y.
Có chút mất hứng, Hàn Băng phẩy tay. “Thời kì này trăm việc rối ren. Ngôi vị hoàng hậu đã bỏ trống từ lúc trẫm đăng cơ. Sao không sớm không muộn, đúng lúc này các ái khanh lại đề xuất việc lập hậu?” Y biết, bọn họ đang muốn đưa nữ tử của mình lên, một tay thao túng y, một tay thao túng gian sơn Thần Quốc.
Các đại thần im bặt, không thể nói lại y. Buổi thiết triều cũng vì thế mà yên bình trôi qua.
—–
“Hạ Mẫn… Hạ Mẫn.” Hàn Băng ẩy cửa bước vào trong phòng. Căn phòng tối tăm, lạnh lẽo, cửa sổ không mở, chậu than hồng nơi góc phòng do không được tiếp củi mà cũng tắt từ lâu. Y đến bên giường, hắn không ở đó. Y đến sau bình phong, không thấy. Đi tìm khắp trong phòng mà cũng không có bóng dáng của người kia. Y đâm hoảng loạn. Hạ Mẫn hắn có thể đi đâu ra khỏi căn phòng này cơ chứ?
Lao ra khỏi cửa, y bắt lấy cung nữ lo hầu hạ ở đây lại hỏi. Nàng cũng chỉ biết lắc đầu nói không biết.
Rốt cuộc là đi đâu? Y điên đầu mất.
Y liền đi quanh đó tìm xem. Trong lúc dạo quanh hồ nước, y bắt gặp Hạ Mẫn cùng Hàn Lân đang uống trà, nói chuyện vui vẻ trong đình viện gần đó.
Y lập tức cảm thấy không vui, chạy một mạch về phía Hạ Mẫn, nắm vai hắn mà lắc. “Mẫn, ngươi đi đâu? Sao không báo ta một tiếng làm ta lo chết.”
Hàn Lân bên cạnh thấy y liền cúi xuống hành lễ. “Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
“Bình thân.” Y vẫn chăm chú nhìn Hạ Mẫn.
Hạ Mẫn lắc đầu. “Trong phòng ngột ngạt, ta muốn ra ngoài đi dạo”
“Không được, thân thể ngươi giờ không thể tùy tiện như trước. Mau, mau theo ta về phòng.” Chưa để ý Hắn có đồng ý hay không, y đã kéo tay hắn rời khỏi.
Hàn Lân theo phản xạ đưa ta ra kéo cánh tay kia của hắn.
Trời không nổi tuyết, gió thổi nhẹ nhàng. Hồ nước đã sớm đóng băng trên bề mặt. Trong đình viện giữa muôn vàn cây khô phủ tuyết. Bóng ba người đẹp tựa tiên nhân im lặng nhìn nhau.
Nam nhân một thân long bào, Hàn Băng, kéo tay nam nhân hồng y, Hạ Mẫn, muốn rời đi. Tay kia của Hạ Mẫn bị nam nhân lục y, Hàn Lân, giữ lại. Hàn Băng nhìn Hàn Lân ánh mắt có chút tức giận. Hàn Lân cũng không kiêng dè mà nhìn thẳng vào mắt Hàn Băng kia. Hạ Mẫn bị kẹt ở giữa, tâm tình hỗn loạn. Hắn nhìn Hàn Băng rồi lại nhìn Hàn Lân. Hắn cũng đã thấm mệt. Thời tiết này đã làm hắn muốn cảm lạnh, đang tính cáo từ thì đột nhiên Hàn Băng đến. Hắn nhìn Hàn Băng. Theo hắn, hắn sẽ dương dương tự đắc, cười đến ba ngày không hạ được khoé môi mất. Vậy thì sẽ rất phiền. Hắn lại nhìn Hàn Lân. Theo người này, hắn sẽ còn gặp phiền toái hơi. Tốt nhất vẫn là hắn về đường hắn.
Hắn gật hai tay mình ra khỏi ta hai người. Day day thái dương chậm rãi bước về phủ.
Hàn Băng nhìn Hàn Lân với ánh mắt cảnh cáo. Cảnh cáo người kia là Hạ Mẫn là của y. Y hít hít mạnh mấy lần. Hạ Mẫn không phải của y thì của ai? Đến cả hài tử cũng đã có. Nghĩ đến đây, y không khỏi cảm thấy hạnh phúc, vội đuổi theo Hạ Mẫn. “Mẫn, Mẫn, đợi ta.”
Hàn Lân đứng nhìn hai bóng người rời đi, cảm thấy trong lòng có chút không vui. Hắn biết tình cảm của Hàn Băng dành do Hạ Mẫn, hắn cũng biết Hạ Mẫn đối với Hàn Băng cũng có chút tình cảm. Nhưng hắn thực sự muốn đấu ván này. Từ cái nhìn đầu tiên, hắn đã muốn Hạ Mẫn cùng hắn hoà hợp, yêu thương, an ổn sống đến cuối đời. Dù Hàn Băng có là hoàng thượng, dù y có gặp Hạ Mẫn sớm hơn hắn một bước, hắn cũng quyết đem Hạ Mẫn trở thành người của mình. (aka quyết đè Hạ Mẫn bằng được.)
Hai người trở về phủ xứ giả thì đã thấy quân lính bao vây quanh phủ, bên trong cửa phòng mở toang. Hạ Mẫn có chút lo sợ, nhưng khuôn mặt vẫn tỏ ra điềm tĩnh, hắn khựng bước lại. Hàn Băng cũng vừa kịp đuổi tới nơi, thấy cảnh đó không khỏi cau mày.
Một vị tướng quân bước ra khỏi căn phòng, quỳ xuống bái kiếm Hàn Băng. “Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
“Ái khanh bình thân.” Hắn lại gần một chút nâng y dậy. “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Bẩm hoàng thượng, binh phù bị mất.” Hắn bẩm báo rành rọt.
“Vậy đã tìm ra chưa?”
“Bẩm hoàng thượng, thần vẫn đang cho lục soát, mọi nơi trong cung đều không thể bỏ qua, kể cả phủ xứ giả.” Nói xong hắn cũng tự động liếc qua Hạ Mẫn với ánh mắt lạnh thấu xương.
Hạ Mẫn giữ vẻ lạnh lùng. “Xin tướng quân cứ tự nhiên lục soát.”
Hai người đứng được một lúc thì một quân lính chạy lại hô lớn. “Báo!” rồi quỳ xuống, nâng cao vật vừa tìm được.
Hạ Mẫn đứng ngây ngốc nhìn vật kia một chút. Nhìn nó rất giống một lệnh bài. Chẳng nhẽ…
Hàn Băng rất nhanh nhận ra vật kia, đó quả thật là binh phù mà mấy người kia đang tìm.
Tướng quân nhìn vật kia một lát rồi nhìn Hạ Mẫn. “Xứ giả Nguyên quốc, Hạo Triệt vương gia. Vật này tìm thấy trong phủ của ngài. Phiền ngài theo chúng tôi về tra khảo.” Nói rồi hắn phất nhẹ tay.
Hai binh lính lập tức từ phía sau hắn đi lên, giữ lấy hai tay Hạ Mẫn.
Hàn Băng trên mặt chút tức giận. Y nắm chặt tay. Đây chắc chắn là mưu kế của mấy lão đại thần. Vừa tách y khỏi Hạ Mẫn, vừa có lý do xuất binh ra biên cương. Y định nói gì đó, nhưng lại thấy Hạ Mẫn lắc đầu nên y liền thu lại những gì định nói.
Nhìn bóng lưng Hạ Mẫn bị áp giải rời khỏi đó. Lòng y đau xót khẽ hạ quyết tâm. ‘Hạ Mẫn, đợi ta. Ta sẽ nhất định sớm tìm được cách cứu ngươi cùng hài tử ra.’
—-
Nữ tử cùng tả thừa tướng ngồi thưởng trà trên cao, trong lòng không khỏi cảm thấy thoả mãn.
Khoé môi nữ tử khẽ cong lên. Quả thực bước đầu đã thành công mĩ mãn.
Hạ Mẫn. Ta với ngươi không đội trời chung. Ngươi đã cướp những thứ gì của ta, ta sẽ quyết đòi lại gấp mười lần. Đăng bởi: admin