Khương Dao đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa xe, sau đó quay lại nhíu mày nhìn anh một cái, nhưng không ngăn anh nói.
Cố Mục Niên nói tiếp: "Trách anh, là anh muốn làm hàng xóm của em, cho nên mới nói Vu Thần lừa em, nói phòng kia là của Vu Thần. Lúc đó là anh nghĩ, nếu lấy tên anh, em nhất định sẽ nguyện ý ở phòng đó."
"Vậy thì vì sao lại không nói cho em biết chân tướng? Còn có, lúc trước Vu Thần lấy phòng lại là ý của anh, đúng không? Anh còn lừa gạt em ở chung với anh có phải hay không?"
Cố Mục Niên hối lỗi: "Là lỗi của anh."
Khương Dao trừng mắt nhìn anh một cái: "Em không thèm để ý tới anh nữa, hừ."
"Dao Dao..."
Khương Dao: "Bây giờ em muốn im lặng trong chốc lát, anh... Đừng nói chuyện với em."
Đây là lần đầu tiên Cố Mục Niên cảm thấy tay chân luống cuống. Cô không cho anh nói chuyện, anh cũng không có cách cãi lại. Nội tâm anh rất áy náy.
Đến quán lẩu, Vu Thần từ trong xe của mình đi xuống, liền nhìn thấy Cố Mục Niên và Khương Dao xuống xe. Hai người bọn họ đi về phía anh ấy, lại không có nắm tay, biểu tình cũng có chút kỳ quái.
Vu Thần có chút buồn bực.
Đi vào quán lẩu, bọn họ liền đem trọng trách gọi món giao cho Khương Dao. Nhân viên gọi họ muốn ăn lẩu gì.
"Hay là lẩu cay đi? Hai người đều có thể ăn cay ta chứ" Vu Thần nói.
Nhân viên vừa mới chuẩn bị viết xuống đi, Khương Dao liền gọi ở cô: "Thôi, ăn lẩu uyên ương đi... Gần đây dạ dày Mục Niên không tốt lắm, ăn cay nhiều không tốt cho sức khỏe."
"Được." Vu Thần không có ý kiến, ngẩng đầu đã nhìn thấy sắc mặt Cố Mục Niên vừa mới nặng nề giờ đã có chút vui vẻ, khóe miệng thoáng mang theo ý cười.
Người này... Là sao thế này???
Gọi đồ ăn xong, Vu Thần hỏi tiệc đính hôn của hai người chuẩn bị thế nào rồi, thời gian cụ thể là lúc nào.
"Thứ bảy." Cố Mục Niên trả lời.
Vu Thần: "Hả? Vậy cậu đã mời những bạn bè cũ chưa?"
"Rồi, bọn họ hẳn là đều sẽ đến."
"Vậy là tốt rồi, đến lúc đó mấy người chúng ta có thể uống vài chén. Bọn họ mà biết cậu cưới được tẩu tử, khẳng định rất cao hứng."
Sắc mặt Cố Mục Niên lộ ra ý cười, nhìn về phía Khương Dao, cô cũng nhìn ra sự vui vẻ của anh, đột nhiên sự tức giận đã tiêu mất quá nửa.
Trong đầu cô đột nhiên nhớ từng chút từng chút hai người ở bên nha, cô mới phản ứng được, cho dù từ sau khi cô về nước thấy anh từ một người ngây ngô hay phản nghịch thành một người đàn ông trưởng thành, nhưng mà thứ duy nhất không thay đổi chính là sự quan tâm anh dành cho cô.
Anh luôn luôn đem lại cho cô tiếng cười, vĩnh viễn đều đơn thuần như vậy, sạch sẽ, hết sức chân thành.
Có thể cùng anh đi cùng một chỗ, là may mắn lớn nhất đời cô.
Cơm nước xong, Khương Dao và Cố Mục Niên trở về nhà. Bởi vì cô rất ít nói, Cố Mục Niên tưởng rằng cô còn đang tức giận.
Đến dưới khu chung cư, anh cho rằng cô không vui, không muốn vào nhà anh, ai ngờ cô phản ứng rất bình thường, xuống xe đi lên lầu.
Cố Mục Niên thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đến nhà, cô mở cửa nhà, đi vào. Cô đem khăn quàng cổ lấy xuống, đặt lên sô pha.
Anh đi ở phía sau cô, nhìn về phía cô, giọng điệu có chút cẩn thận: "Dao Dao, em có muốn đi ngủ trưa hay không? Anh không ngủ, anh đi vào thư phòng." Bây giờ anh muốn đi vào phòng ngủ với cô, nhưng mà anh biết cô khẳng định sẽ không nguyện ý cùng anh nằm chung một chỗ.
Khương Dao dần dần nhếch môi cười, "Anh không mệt sao?"
"... Ừm. Anh bên ngoài đợi, sẽ không đi vào ầm ĩ em."
Nghe giọng điệu này của anh, trong lòng Khương Dao xoắn một chút, cô mở hai tay ra, nhếch môi cười, thanh âm có chút khẽ run: "Mục Niên, ôm một cái."
Anh chớp mắt một cái, lập tức đem cô ấn vào trong ngực, "Dao Dao..."
Khương Dao nhắm mắt lại, tựa vào lồng ngực của anh, khóe mắt có lệ: "Anh ngu ngốc, không thấy em đã hết giận rồi sao?"
Cố Mục Niên nói: "Bởi vì giữa trưa em nói em muốn im lặng trong chốc lát, anh còn lo lắng em tức giậc, cho nên không dám lại phiền em. Dao Dao, anh cam đoan sẽ không lừa em nữa, em cho anh một cơ hội có được hay không?"
Khương Dao nở nụ cười, "ừm, cho anh một cơ hội."
Anh cũng cười, chậm rãi vuốt ve mái tóc của cô, thanh âm ôn nhu: "Dao Dao, anh yêu em."
Cô ôm chặt em, "Mục Niên, có phải từ lúc em trở về nước anh đã thích em rồi hay không?" Từ lúc cô mới về nước anh đã có ý định để cô làm hàng xóm của anh. Nếu khi đó anh không thích cô, vì sao lại muốn làm như vậy?
"Anh đã sớm nói với em, anh thích em đã từ rất lâu."
"Nhưng mà từ lúc cô mới từ nước ngoài trở về, tại sao anh lại thích em nhanh như vậy..."
Cố Mục Niên nghĩ có lẽ cô đã quên chuyện bức thư tình, nên vẫn không đề cập đến, anh trả lời: "Rất sớm, anh đã thích em... Sau này, vẫn không thay đổi." Cho dù là cô "Cự tuyệt" thư tình của anh.
Cô gật gật đầu, "Từ nay về sau em xũng sẽ rất rất thích anh."
Anh xoa bóp mặt cô, "Thật ngoan, vậy bây giờ không còntức giận nữa?"
"Không tức giận."
"Được."
Thừa dịp cô không phản ứng kịp, anh trực tiếp khom lưng bế cô lên, đi vào phòng ngủ.
"A, Cố Mục Niên anh làm chi vậy..." Động một chút là lại ôm kiểu công chúa, quả thực là dọa đến cô
"Ôm em đi vào ngủ."
"... Không phải anh không vào sao?"
Anh cười vài tiếng, đem cô đặt ở trên giường, cúi người hôn lên môi cô.
Cô vừa mới bắt đầu than nhẹ, sau đó cũng không có thanh âm, trầm luân tại nụ hôn của anh.
Cuối cùng anh buông cô ra, hôn lên trán cô một cái.
Hai người nhìn nhau, nở nụ cười.
——
Thời gian rất nhanh đã đến thứ bảy, ngày đính hôn của hai người.
Lần này tiệc đính hôn tổ chức ở một khách sạn xa hoa nhất thành phố T thị, tất cả đều đươch trang trí rất đẹp, bao gồm rượu thượng hạng, tất cả đều rất sang trọng.
Cố Mục Niên từ trước đến giờ là người không thích nổi bật, nhưng mà Tuyết Mạt và Cố Bình muốn tổ chức sang trọng một chút, không thể để cho Khương Dao bị ủy khuất. Coi như là đánh gãy những lời đồn đại trên mạng.
Sáng sớm, Khương Dao vừa trang điểm xong, Hác Bội Bội liền đến.
"Dao Dao, cậu thật xinh đẹp a." Cô ấy ở bên cạnh Khương Dao ngắm một vòng, liền bị Khương Dao lôi kéo ngồi ở bên cạnh cô.
"Như thế nào, xem bộ dáng của cậu có vẻ khẩn trương?" Hác Bội Bội hỏi, "Thật hâm mộ cậu, bây giờ cậu đã đính hôn còn tớ ngay cả bạn trai cũng không có."
Khương Dao mỉm cười, "Vậy chúc Hác đại tiểu thư cũng mau mau tìm thấy lang quân như ý, theo kịp tiến độ của tớ."
Hác Bội Bội bĩu môi, "Được, nhận lời chúc tốt lành của cậu a. Nào, chúng ta chụp mấy tấm ảnh đi, tớ sẽ up Weibo."
Chụp mấy tấm ảnh xong, Cố Mục Niên liền đi tới.
"Được rồi, tớ sẽ không làm phiền hai người" Hác Bội Bội nháy mắt với Khương Dao, sau đó lập tức rời đi, trong phòng chỉ còn lại Khương Dao và Cố Mục Niên.
Anh ngồi xuống trước mặt cô, cầm tay cô, "Dao Dao của anh hôm nay rất đẹp."
Hai má Khương Dao ửng đỏ, "Cũng được a..."
"Cái gì mà cũng được chứ, đứa ngốc."
"Mục Niên em có chút khẩn trương."
Anh sờ sờ mặt cô, cười nói: "Có cái gì mà khẩn trương? Vậy sau này kết hôn làm sao được?"
"A..."
"Không có việc gì, không có việc gì, đợi lát nữa anh sẽ ở bên cạnh em. Nào, bây giờ tăng sự bình tĩnh cho em."
Anh chỉ chỉ miệng mình, Khương Dao phì cười, "Anh ngây thơ vậy sao."
Cô dứt lời, vẫn cúi đầu hôn anh một cái.
Hai người âu yếm trong chốc lát, Tuyết Mạt vào gọi bọn họ chuẩn bị đi ra ngoài.
Bọn họ đi ra đại sảnh của yến tiệc tiếp khách, có thật nhiều công ty cũng hợp tác với bọn họ đến, Cố Mục Niên đi đến chào hỏi.
Mọi người nhìn thấy Khương Dao liền nói, nhà gái tuổi trẻ xinh đẹp, cùng với Cố Mục Niên rất xứng đôi
Một lát sau, tập đoàn người của IR cũng tới. Lần này người mà Chí Sinh mới tới là tổng thanh tra tài chính của IR, làm người ta không nghĩ đến là, anh ta lại dẫn theo Lâm Phi Lam?!
Lâm Phi Lam kéo tay người đàn ông, cao ngạo đi tới, cùng Khương Dao bắt tay.
"Chúc mừng Khương tiểu thư và Cố tiên sinh." Lâm Phi Lam rata tự nhiên.
Khương Dao liễm liễm giật mình, cười nhẹ, mạt Cố Mục Niên không thay đổi nói một tiếng cám ơn.
Lâm Phi Lam nhìn thấy sự biểu tình lạnh lùng của hai người, trong lòng liền hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Một lát sau, Hác Bội Bội đi tới hỏi Khương Dao, Lâm Phi Lam tại sao lại ở đây.
"Không phải tớ mời, đoán chừng là đi cùng với người của IR."
"Cô ta rất là lợi hại a... Dao Dao cậu đừng gây chuyện với cô ta, đừng làm cho cô ta mất hứng."
Khương Dao lắc đầu, "Tại sao lại như vậy? Cậu nghĩ đây là nơi mà cô ta có thể làm ầm ĩ sao?"
Lâm Phi Lam lấy một chén rượu xong, kéo Hàn Nghĩa khó chịu nói: "Tại sao anh không nói với em? Hôm nay đi đến tiệc đính hôn của Khương Dao."
Hàn Nghĩa nghi hoặc nói: "Tiệc đính hôn thì làm sao? Chẳng lẽ em quen cô gái kia?"
"... Trước kia là bạn học mà thôi."
Hàn Nghĩa gạt ra cô ta đang kéo lấy anh ra, giọng điệu mang theo chút không kiên nhẫn, "Được rồi, em đi chào vài người, em ở đây đợi đi."
Không để Lâm Phi Lam nói cái gì, anh ta trực tiếp đi.
Lâm Phi Lam nhìn bóng dáng Hàn Nghĩa, trong lòng có chút bực tức.
Bây giờ cô ta đi làm ở IR, mọi người ở công ty đều hâm mộ cô ta và tổng thanh tra tài chính ở cùng một chỗ, nhưng mà chỉ có mình cô ta biết, tình cảm của cô ta và Hàn Nghĩ không thật sự tốt
Bây giờ Hàn Nghĩa đối tốt với cô ta là vì lúc trước, cô ta ngoài ý muốn mang thai, anh ấy lại không muốn kết hôn sớm. Bây giời thái độ của anh ấy đối với cô ta cũng chỉ là vì cô vì anh mà đi phá thai thôi.
Trái lại với Khương Dao, cô ta đã rất ghen tị. Cô ta biết Cố Mục Niên nhiều năm chung tình với Khương Dao, nay hai người họ đính hôn, nhất định là giai đại hoan hỉ.
Khương Dao... Dựa vào cái gì mà lúc nào cũng tốt như vậy?
Tiệc đính hôn thuận lợi kết thúc, sau khi bữa tiệc chấm dứt, Hác Bội Bội và Khương Dao chia tay, lên xe về nhà.
Bội Bội đem ảnh chụp ngày hôm nay up lên Weibo. Chỉ trong chốc lát, đã có người đến bình luận.
Triệu Huy: ( oa! Đây là Khương Dao và Cố Mục Niên???)
Hác Bội Bội: ( đúng rồi!)
Triệu Huy là Hác Bội Bội đồng nghiệp, cậu ấy ở nhất trung dạy thể dục. Hác Bội Bội biết, cậu ấy từng học trưởng của lớp cô. Nhưng mà Bội Bội lại có chút khó tin, tại sao cậu ấy lại biết Cố Mục Niên?
Triệu Huy bình luận lại: ( lúc trước tôi đã có công đưa thư tình, thế mà Cố ca lại không mời tôi ăn cơm ha ha ha ha. Chúc mừng bọn họ, không nghĩ đến còn ở cùng nhau!)
Hác Bội Bội nhìn bình luận vài lần, mới biết được chính mình không nhìn lầm: " thư tình cái gì????"
Triệu Huy bình luận lại: ( Khương Dao không nói với cậu sao? Lúc trước Cố ca có đưa thư tình.)
Hác Bội Bội:!!!!????
Thư tình?!