Khương Dao được anh dắt về lại vị trí ngồi. Tâm trạng cô bị kích động còn chưa trở lại bình thường, tay còn có chút run rẩy, cô nhỏ giọng hỏi Cố Mục Niên về biểu hiện vừa rồi của mình.
"Tàm tạm, tất cả mọi người nhìn ra sự khẩn trương của em."
"..." Cô che mặt, vừa rồi thiếu chút nữa là cô cắn lưỡi lun rồi.
Lòng bàn tay của cô bị anh cầm lấy, sau đó liền nghe anh nói: "Dao Dao, em quá tuyệt vời, anh vì em mà cảm thấy thật kiêu ngạo."
Cô xấu hổ gật đầu, phát hiện có rất nhiều ánh mắt nhìn về phía bọn họ, tựa hồ là có rất nhiều người rất tò mò về mối quan hệ của bọn họ. Sau đó, cô nhìn người đàn ông bên cạnh, trong lòng chỉ cảm thấy hạnh phúc đến tận tâm can, ở khoảng khắc tuyệt đẹp, cô và anh cùng trải qua.
Sau khi chấm dứt buổi trao giải, Khương Dao là quán quân nên nhất định phải xuống dưới để nhận phỏng vấn. Cô kéo Cố Mục Niên đi ra ngoài, liền bị một đoàn phóng viên bao vây.
Mấy cái phỏng vấn thông thường đều đã xong, liền có một phóng viên hỏi: "Trên weibo có người nói rằng, năm trước tại cuộc thi thiết kế ở Anh quốc, sở dĩ cô có thể lấy được giải nhất là vì cô cùng giám khảo là bạn học cùng trường, đối với chuyện này cô có ý kiến gì không?"
Sắc mặt Cố Mục Niên trong nháy mắt lạnh xuống, Khương Dao trực tiếp trả lời: "Tôi từng lấy được giải cao đều dựa vào thực lực, tôi tin ban giám khảo là những người công chính, tôi cũng vị giám khảo đó cũng không có bất cứ liên hệ lợi ích tư nhân nào cả. Đây hoàn toàn chính là một lời định tội vô căn cứ."
Cô không quan tâm ở trên mạng Từ Chi nói gì, cô chỉ biết là bây giờ cô lấy được giải thưởng đã chính là một kim bài miễn tử với các lời bình luận trên mạng.
Cố Mục Niên ở một bên, trực tiếp bổ sung thêm: "Nếu nhóm người nào đó còn có lời dị nghị với kết quả thi đấu, có thể trực tiếp lấy ra chứng cớ, bằng không các ngươi chính là nói miệng không bằng chứng, loạn tạt nước bẩn, bôi nhọ thanh danh của người khác, thì cần đem ra cho luật pháp trừng trị. Tôi làm CEO của Chí Sinh, có nghĩa vụ đảm bảo quyền lợi cho Khương tiểu thư."
Lời nói của anh quyết đoán, lạnh lùng, trong đó "Nhóm người nào đó" cụ thể chỉ ai tất cả mọi người đều nghe được.
Phóng viên nắm chặt cơ hội hỏi Cố Mục Niên: "Cố tiên sinh, ngài tối nay tới tham gia lễ trao giải, là vì Khương tiểu thư sao? Ngài cùng Khương tiểu thư là quan hệ gì?"
Giọng nói anh lãnh đạm: "Xin lỗi, đây là chuyện cá nhân, không thể trả lời."
Cố Mục Niên che chở Khương Dao rời đi, Đái Linh tay xách làn váy, đứng nhìn từ xa, miệng tức giận: "Có gì đặc biệt hơn người chứ, không phải chỉ là một cái giải thưởng thôi sao..."
Cô ta vừa nói xong, phía sau lưng liền bị người chạm một phát, cô ta quay đầu lại, là một cô gái.
"Đới tiểu thư; tôi là Phó tổng giám đốc của tập đoàn châu báu Bội Cẩm, có thể cùng cô trò chuyện trong chốc lát được không?"
——
Bên kia, Cố Mục Niên mang Khương Dao về tới khách sạn. Hai người đi vào thang máy, Khương Dao liền than thở một tiếng: "Hôm nay đứng lâu như vậy, chân đau quá a."
Cố Mục Niên nhíu mày lại, không lên tiếng, nhưng vừa ra thang máy, anh liền bế cô lên, đi vào phòng.
"A, Cố Mục Niên..." Cô ôm cổ của anh, thanh âm mềm mềm.
Anh nhìn đôi giày cao gót của cô, "Lần sau không cho em đi đôi giày cao như vậy nữa."
"Tạo sao anh lại bá đạo như vậy chứ." Cô nhẹ nhàng cười.
Cô mở cửa phòng, anh ôm cô vào đi tới giường lớn. Cô cởi bỏ giày, nhìn Cố Mục Niên đang ngồi bên canh, tâm tư có chút rung động.
Cô thừa dịp anh không chú ý, thật nhanh đem anh ấn ngã xuống giường, anh còn chưa phản ứng kịp đã bị cô "cường hôn".
Cô hôn anh một cái, cười đến ánh mắt đều cong cả lên.
Anh quay người, đem cô áp ở dưới thân.
Ánh mắt anh híp lại, thanh âm khàn khàn, "Đêm nay nhanh như vậy đã chủ động đưa tới cửa?"
Cô giận anh "Cái gì nha... Em chỉ chọc anh mà thôi nha." Cô nhìn khuôn mặt của anh, ngón tay cô sờ sờ hầu kết của anh
Anh lập tức cầm lấy tay của cô, " Anh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho em..." Nói xong, anh cúi đầu hôn môi cô, cơ thể hai người dán chặt lại với nhau.
Môi anh không ngừng tìm lấy hương thơm từ cô, dần dần di chuyển xuống dưới, ở cái cõ Khương Dao mút nhẹ một cái. Khương Dao muốn đẩy anh ra cũng không có sực lực, đành cùng anh phối hợp.
Cuối cùng anh ngừng lại, gắt gao ôm lấy cô. Khương Dao nhìn bộ dạng cố nhịn của anh, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cố Mục Niên, anh có khỏe không..."
Hmm, cô gái này tại sao lại không hiểu nhu cầu động dục của nam nhan, hết lần này tới lần khác trêu chọc anh, cô cũng biết anh tôn trọng cô, yêu cô.
Anh nhéo nhéo mặt cô, thanh âm khàn khàn: "Đốt lửa là em."
"Ngô..." Sắc mặt cô đỏ bừng một mảnh, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt anh.
Anh đứng dậy, đi phòng tắm. Khương Dao che mặt trên giường lộn mấy vòng.
Qua một lúc lâu, anh mới ra ngoài, Khương Dao đã thay quần áo mới, nằm co lại thành một đoàn. Cô nhìn thấy anh chỉ quấn khắn tắm che thân dưới, lộ ra cơ bụng tám múi tinh xảo, cô lập tức dời mắt, khống chế bản thân không được kích động.
Thấy cô đáng yêu như thế, anh leo lên giường, đem cô ôm vào lòng.
Bây giờ, Khương Dao nào dám trêu chọc anh nữa, im lặng tựa vào người anh, "Cố Mục Niên, em rất thích anh."
Anh cười cười, "Tại sao lại đột nhiên thổ lộ vậy?"
"Chính là muốn nói, cám ơn anh hôm nay đã bảo vệ em trước đám phóng viên."
"Anh không bảo vệ Dao Dao, chẳng lẽ để cho người khác đến bảo vệ sao."
"Ân, chỉ cần có anh là đủ rồi. Kỳ thật những người đó, em căn bản cũng không để ý. Đúng rồi... Ngày mai có thể sẽ truyền ra tin tức của hai ta đó?"
"Yên tâm, anh sẽ xử lý tốt." Ngày mai sẽ không có báo chí nào dám đưa tin của anh và Khương Dao đâu.
"Ân, em đi tắm rửa đây."
"Ừm."
Khương Dao rửa mặt xong, mặc áo ngủ đi ra, thì đã nhìn thấy Cố Mục Niên im lặng nằm ở trên giường, có lẽ đã ngủ.
Cô rón ra rón rén bò lên giường, nằm ở bên cạnh anh. Vừa nằm xong, Cố Mục Niên liền lật người, ôm cô vào lòng.
Cô còn tưởng rằng anh đã tỉnh, liền kêu hắn một tiếng, nhưng mà ánh mắt anh vẫn cứ nhắm chặt, miệng buồn buồn ứng tiếng.
Tư thế của anh là do tiềm thức chỉ bảo thôi, anh vẫn còn đang ngủ say.
Cô ngắm nhìn gương mặt anh, nở nụ cười, an tâm nhắm mắt lại.
——
Ngày hôm sau, hai người trở lại T thị. Buổi chiều Khương Dao vừa đến Chí Sinh, có rất nhiều nhà thiết kế tới chúc mừng cô.
"Khương Dao, hôm đó em coi video trao giải, chị thật sự rất lợi hại."
"Khương Dao, chúc mừng em nha, quá hâm mộ em."
Dương Nhược vỗ vỗ bả vai Khương Dao vẻ mặt kiêu ngạo nói với những người khác nói: "Tôi biết Khương Dao nhất định sẽ giải thưởng lớn về."
Khương Dao bị bọn họ chúc mừng đến ngượng ngùng. Sẵn tiện cô có mua ít đồ ở Thượng Hải nên liền chia cho bọn họ. Những người từng nịnh bợ Đái Linh, cũng mặt dày tới chúc mừng, gặp Khương Dao là người không so đo nhiều, nên cũng rất vui vẻ.
Đái Linh ngồi ở bàn làm việc, tức giận mà xé cả giấy. Lần này cô ta từ Thượng Hải trở về, không ai tới chào hỏi, thậm chí còn có người nhìn cô ta bằng ánh mắt khác thường.
Đái Linh ghê tởm loại hám lợi này.
Khương Dao cùng mọi người nói chuyện rất náo nhiệt, liền nghe bàn bên cạnh "Ba" một tiếng. Hóa ra là Đái Linh đập mạnh quyển sách xuống bàn.
Đái Linh đứng lên, rảo bước nhanh đi toilet, sắc mặt rất kém cỏi.
Lúc này, có một cô gái từng chơi thân với Đái Linh nhỏ giọng nói với vẻ mặt đầy khinh thường: "Không lấy được giải thưởng mà còn cao ngạo như vậy, làm vậy cho ai xem a..."
Nét cười trên mặt Khương Dao chợt tắt, ngồi trở lại vị trí. Mọi người thấy cô muốn đi làm việc nên cũng về lại vị trí của mình.
Cô nhớ lại chuyện vừa rồi, thở dài, cảm thấy quan hệ đồng nghiệp ở công ty thiệt là phức tạp.
Nếu lần này người đạt giải là Đái Linh, thì cảnh tượng hôm nay nhất định là rất khác. Cô gái kia từng chơi thân với Đaia Linh như vậy, mà nay chỉ vì Đái Linh không cầm được giải thưởng, lập tức liền thay đổi sắc mặt, còn có những người cố ý nịnh bợ Khương Dao...
Lòng người thật sự phức tạp a.
Cô rất chán ghét hoàn cảnh như vậy, nhưng cũng không có cách nào, chỉ có thể nói bản thân không được như vậy thôi.
Buổi tối, lúc tan việc, Khương Dao nhận được tin nhắn của Cố Mục Niên: ( Dao Dao, đêm nay anh phải đi xã giao, không thể cùng em ăn cơm, em phải ngoan ngoãn ăn cơm, biết không?)
Cô nhắn lại anh: ( Vâng ~ tự em trở về, anh cũng phải nhớ uống ít rượu thôi, em ở nhà chờ anh ~)
Lúc cô về nhà, nấu mì ăn xong, thì đi dọn dẹp quanh nhà một chút.
Hơn tám giờ tối, cô định nhắn tin cho Cố Mục Niên hỏi hắn ở đâu, nhưng lại nhận được điện thoại của Dương Nhược.
"Khương Dao... Em ở đâu a..."
Cô vừa nghe, đã cảm thấy thanh âm không thích hợp, "Dương Nhược, chị uống rượu có phải hay không?!"
Đầu kia điện thoại ngừng vài tiếng, Dương Nhược mở miệng: "Không có, chị chỉ uống một chút."
Bình thường lúc người ta uống say thì chỉ nói mình uống có một chút, Khương Dao lắc đầu: "Bây giờ chị đang ở đâu?"
Dương Nhược nói mình đang ở quán Bar "Cố ý lũy", cô ấy nói chỉ có một cô ấy uống rượu. Khương Dao rất lo lắng, sợ buổi tối một mình con gái ở bên ngoài không an toàn. Khương Dao lập tức nói với Dương Nhược rằng cô sẽ tới ngay.
Khương Dao nhanh chân ra cửa, đến "Cố ý lũy".
Quán Bar với đầy đủ ánh đen làm người ta say sưa hòa mình vào âm nhạnh, cô tìm thấy Dương Nhược ngồi ở một góc uống rượu.
"Chị không sao chứ?" Khương Dao xem khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy hồng phác phác, thật sự là uống say.
Dương Nhược nhìn thấy cô đến, cánh tay đặt lên bả vai cô, tựa vào trên người cô, "Khương Dao, xin lỗi a, đã trễ thế này còn kéo em tới."
"Không có việc gì, ngược lại là chị... Làm sao?"
"Chị cùng bạn trai chị muốn chia tay."
"A? Hai người cãi nhau?!"
Khuôn mặt Dương Nhược thống khổ, lần nữa nằm xuống mặt bàn, "Dù sao chị cảm thấy từ trước hắn đã không thích chị..."
Ngôn từ của Khương Dao có hạn, nhưng mà cũng an ủi cô ấy hết mực. Đang an ủi, cô đột nhiên nghe thấy ở cửa quán rượu có một trận thanh âm, cô ngẩng đầu nhìn lên, liền ngây ngẩn cả người.
Là Cố Mục Niên cùng mấy cái bằng hữu đi đến, bên người còn mang theo mỹ nữ. Mỹ nữ đều trang điểm diễm mạt, mặc đồ thật sự rất gợi cảm.
Cố Mục Niên cùng mấy nam nhân cười nói, ngồi xuống. Trong đó có một mỹ nữ muốn ngồi bên cạnh anh, nhưng mà anh chưa mở miệng nói câu gì, cô đó liền không dám ngồi qua, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm anh.
Khương Dao nhìn bọn họ, hô hấp ngưng đọng vài giây. Cả người phảng phất ngây người.
Cố Mục Niên không phải nói với cô... Tối nay anh ấy đi xã giao sao? Tại sao bây giờ anh lại xuất hiện ở nơi này, bên người còn có rất nhiều mỹ nữ như vậy???