Duy Ngã Độc Tôn

chương 165: nếu đã đến đây thì cũng đừng đi!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

- Cầm tỷ, có người đến!

Một cô gái phụ trách, thở hổn hển mang theo vài phần kích động, nhìn vào trong mắt Lý Cầm.

- Làm sao bây giờ hả Cầm tỷ, ân công người...

Cô gái này hỏi có chút lo lắng.

Một đám con gái đều vây quanh bên người Lý Cầm, nhìn nàng với vẻ tràn ngập chờ mong.

- Mọi người không nên hoảng. Chu Ngọc! Cô thử nói người tới là người nào?

Phong thái của Lý Cầm trầm ổn, còn giọng nói thì kiên định, khiến cho sự khẩn trương trong lòng đám con gái có hơi chút buông lỏng.

- Đại bộ phận đều là thanh niên, có một số tuổi tác hơi lớn, cũng không giống như những trưởng lão kia.

Cô gái gọi là Chu Ngọc vốn sinh ra trong gia tộc quan lại, đối với khí thế kẻ bề trên có chút hiểu biết.

- Ừ, vậy thì không sợ. Bọn họ đi về phía chúng ta.

Lý Cầm nói.

- Hả!

Thần tình đám con gái kia lập tức có chút hoảng sợ, thầm nghĩ:

- Điều này còn không sợ! Không sợ chuyện này thì còn có thể sợ chuyện gì chứ?

Đại đa số người đều chính mắt thấy những cô gái được cho là đỉnh lô sau khi bị mang đi, cũng không thấy quay về. Hơn nữa, lúc ấy từ trong miệng những quản sự bị Tần Lập giết, cũng có được tin tức của những cô gái này. Họ cũng không ngoại lệ, đều bị chết do thải bổ bởi những trưởng lão ở Cực Nhạc Thiên Cung!

- Ta biết mọi người đang lo cái gì, nhưng chúng ta có năng lực phản kháng sao? Hay là hiện tại đẩy ân công trọng thương chưa lành ra ngoài thì chúng ta sẽ an toàn sao?

Ánh mắt rực sáng của Lý Cầm nhìn mọi người trầm giọng nói:

- Ta tin rằng cũng có không ít tỷ muội cũng hiểu được đạo lý trong đó! Đúng vậy, không ai muốn chết, càng không có ai muốn bị chà đạp trước khi chết! Nhưng ân công đã cứu chúng ta, cho dù chúng ta chết cũng không thể khiến hắn có một chút nguy hiểm nào! Cho nên, ta sẽ chủ động đứng ra, các người hãy xem vận khí coi bọn họ chọn ai thì là người đó!

Lý Cầm nói xong, hốc mắc đỏ ửng, dùng sức cắn môi dưới, trong đầu của nàng hiện lên thân nhân phụ mẫu của mình, hiện lên gia hương xinh đẹp, trong lòng lẩm nhẩm nói:

- Tạm biệt phụ thân, mẫu thân. Nữ nhi bất hiếu, chỉ chờ kiếp sau mới báo đáp ân dưỡng dục của các người!

Nước mắt từ trong khóe mắt Lý Cầm chảy xuống, nàng vẫn nói với vẻ mặt kiên cường:

- Tỷ muội nào có thể sống sót, nhớ rõ nhất định phải đoàn kết, phải kiên cường! Nếu như chúng ta không đoàn kết, chỉ có thể chết nhanh hơn! Đám cầm thú này tuyệt đối không sinh ra lòng thương hại nào với chúng ta đâu!

- Cầm tỷ! Tỷ không thể chết được, tỷ mà chết thì ngay cả người đáng tin chúng ta cũng không có, ta đồng ý thay tỷ.

- Đúng vậy! Cầm tỷ! Người không thể đi ra, chúng ta nguyện ý đi ra!

Lập tức có mấy chục cô gái lên tiếng nói. Mặc dù chảy lệ, mặc dù hào quang sợ hãi trong mắt các nàng nhưng ý chí cũng chưa từng có khi nào kiên định như vậy!

Còn có một số cô gái im lặng không lên tiếng, nhưng từ trên đôi mắt đỏ bừng và biểu tình dữ tợn, cũng nhìn ra được quyết định trong lòng của những cô gái đó. Có lẽ các nàng được sinh ra trong gia đình ấm cúng; có lẽ bọn họ chưa trải qua bất cứ gian khổ trắc trở nào; có lẽ trước đó, có một số cô bé làm nũng trước mặt cha mẹ. Họ không có thiên tư tuyệt hảo, họ không có vũ lực mạnh mẽ, nhưng vào lúc này, họ lại lộ ra dũng khí vô cùng kiên cường!

Cho nên, hiện tại họ là một đám người có nghĩa khí không kém gì đấng mày râu!

- Ha ha! Sư huynh! Các người hãy nhìn một đám đỉnh lô cực tốt kia, hiện tại chúng ta...Hắc hắc hắc!

Một đệ tử trẻ tuổi của Cực Nhạc Thiên Cung hoa chân múa tay nói với vẻ hưng phấn.

Bên cạnh hắn, một lão môn nhân Thiên cung đã quá bảy mươi, trong cặp mắt lão cũng lộ ra vẻ dục hỏa tràn ngập, mặt dâm đãng cười nói:

- Đúng vậy! Những xử nữ này đều là đỉnh lô cực tốt nha! Quá khứ đám đệ tử cấp thấp như chúng ta cũng không có cơ hội hưởng dụng! Chỉ có những môn nhân vào trong thế tục tìm đỉnh lô mới có cơ hội thỏa nguyện. Hôm nay, đám người chúng ta cũng có cơ hội sảng khoái một lần! Ha ha!

- Sư huynh! Chúng ta làm như vậy, đám người Văn trưởng lão và Hải trưởng lão có trách hay không?

Một tên đệ tử khác khoảng hơn bốn mươi tuổi nhìn đám con gái tuổi thanh xuân đang tụ tập vừa thèm nhỏ dãi vừa nói có chút lo lắng.

- Bọn họ? Hắc hắc! Tuy rằng thực lực của hai lão già kia vô cùng mãnh mẽ, hiện tại chẳng qua cũng sắp phát điên thôi! Môn chủ đã chết, Cực Nhạc Thiên cung của chúng ta cũng xong luôn! Ai có lòng đi quản chuyện này chứ? Chúng ta thải bổ toàn bộ bọn họ thì lại làm sao chứ? Cùng lắm thì chúng ta chia nhau ra chạy, ta cũng không tin hai lão già kia có lòng đuổi theo để giết chúng ta!

- Đúng vậy! Bọn họ tránh né gã Tần Lập kia còn không kịp, cũng nhanh bị hù vỡ mật rồi.

- Hôm nay chúng ta cũng muốn hưởng thụ một lần đãi ngộ của trưởng lão, ha ha!

Đám môn nhân đệ tử của Cực Nhạc Thiên Cung nói không kiêng nể gì, đồng thời đi đến trước mặt đám con gái này. Âm thanh đàm luận của bọn họ không kiêng nể gì, đám con gái này nghe được một cách rõ ràng.Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL

Tuy rằng đã quyết định phải hy sinh để bảo vệ ân công nhưng đến khi thời khắc này thật sự tới, loại cảm giác khẩn trương, sợ hãi, phẫn nộ, khuất nhục vẫn giống như thủy triều, đập vào trong lòng đám thiếu nữ trẻ tuổi này.

- Các người muốn làm gì?

Lý Cầm vươn tay vẹt những thiếu nữ này ra, bước lên phía trước.

Thực lực Lý Cầm cũng không cao, chỉ có Hoàng cấp bậc năm nhưng ở thế tục, cô gái như nàng đã được coi là giỏi rồi. Cho nên, về mặt dũng khí cao hơn nhiều so với những cô gái tầm thường ôn nhu khác.

Từ trong miệng những người này, cũng có thể nghe được số phận của đám người mình, trông bộ dáng bọn hắn, căn bản không muốn buông tha bất cứ người nào.

- Ui cha! Cô nàng này có gan rất lớn nha!

Lão già hơn bảy mươi tuổi kia, vẻ mặt tươi cười, ánh mắt tràn ngập vẻ dâm tà đang đánh giá Lý Cầm, chép chép miệng, nói:

- Ta thích loại tiểu nha đầu mạnh mẽ như thế. Ha ha! Nàng là của ta!

- Ha ha ha! Sư huynh càng già càng dẻo dai. Sư đệ bội phục, bội phục!

- Ha ha ha ha!

Một đám đệ tử Cực Nhạc Thiên Cung với tinh thần ở sát bên bờ sụp đổ, giống như cuối cùng tìm được con đường để đi, kiêu ngạo cười lớn.

Bốp!

Một tiếng giòn tan vang lên vô cùng đột ngột ở trong tiếng cười chói tai.

Mọi người đều sững sờ tại chỗ, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin nhìn cảnh tượng trước mắt. Nhất là đám đệ tử Cực Nhạc Thiên cung, lại không thể tin được đây là sự thật!

Lý Cầm không ngờ mạnh mẽ giáng một bạt tay giòn vào lão đệ tử quá bảy mươi của Cực Nhạc Thiên cung!

Lẽ ra một võ giả có cảnh giới Thiên cấp tuyệt đối không thể bị một võ giả Hoàng cấp đánh, nhất là dưới tình huống giáp mặt, lại là một chuyện khó tin.

- Lão súc sinh!

Lý Cầm cười lạnh nói, một khuôn mặt đầy vẻ lạnh băng.

- Ngươi lại dám đánh ta?

Lão đệ tử Cực Nhạc Thiên cung giận tím mặt, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của lão, một dấu tay đỏ tươi, nhìn qua cực kỳ buồn cười.

Da thịt của võ giả Thiên cấp rất dày. Một cái tát này không không thể tạo thành bất cứ thương tổn gì với hắn, nhưng lại có rất lớn nhục nhã về mặt tinh thần, khiến cho thần kinh rất nhiều năm căng thẳng của lão già kia nháy mắt như đứt ra.

Lão hoàn toàn phát ra một thân khí thế Thiên cấp, lập tức áp bách một đám con gái với thực lực quá yếu, khiến cho sắc mặt tái nhợt, lạnh run.

Tuy rằng Lý Cầm cũng bị luồng khí thế áp bách này khiến cho có loại cảm giác không thể thở, nhưng cũng vẫn đối diện với lão già này với vẻ quật cường, nói:

- Lão súc sinh! Lão từ trong tảng đá nhảy ra à! Lão không có mẫu thân, không có tỷ muội, chỉ là một lão súc sinh vô sĩ! Lão già kia! Lão giết ta đi!

- Ha ha ha ha!

Lão già này ngửa mặt lên trời cười to mấy tiếng, trong mắt tràn đầy hào quang lạnh lùng, không ngừng cười lạnh nhìn về phía Lý Cầm, giống như ánh mắt dã thú hung mãnh nhìn con mồi của mình.

- Tốt! Đủ vị, lão tử thích. Mẹ nó! Không mạnh mẽ lão tử vẫn thấy mất hứng! Muốn chết sao? Nằm mơ! Lão tữ ở Cực Nhạc Thiên Cung đã gần bảy mươi năm, chuyện khác không học, chứ học được thủ đoạn đày đọa người thì đủ mười phần! Cho dù những trưởng lão, cũng vị tất tinh thông như như lão tử! Nếu như không tra tấn ngươi muốn sống không được, chết không xong thì chẳng phải là ta có vẻ rất vô năng sao?

- Sư huynh uy vũ!

- Sư huynh mạnh mẽ!

- Khiến cho những đám nha đầu này kiến thức chỗ cường đại của sư huynh. Ha ha ha!

- Đúng! Sư huynh mau cho đám tiểu nha đầu này trông thấy năng lực của huynh. Không chừng các nàng còn thương huynh nữa đấy!

- Vô sỉ!

- Hạ lưu!

- Một đám súc sinh!

Đám thiếu nữ kia rốt cục không kìm nổi, bắt đầu tức giận mắng. Mà như vậy, ngược lại càng khiến cho đám đệ tử của Cực Nhạc Thiên Cung hưng phấn hơn.

- Ha ha! Như vậy mới tốt chứ! Một đám với vẻ mặt ủ rũ như đưa đám thì có hứng thú gì chứ?

- Đúng! Mắng, mắng nhiều một chút, như vậy mới bõ chơi!

- Ha ha, thật không? Các ngươi cảm thấy mắng đúng lắm sao?

Một giọng nói lạnh lùng của người đàn ông đột nhiên từ trong huyệt động ở phía sau đám cô bé truyền ra.

Có đệ từ của Cực Nhạc Thiên Cung không phản ứng kịp, mà còn nói tiếp:

- Đương nhiên, đương nhiên! Không như vậy thì làm sao đủ vui. Ha ha ha!

Chỉ là đám người này im lặng đến đáng sợ, tiếng cười của hắn có vẻ như chói tai và quái dị!

- Các người làm sao vậy? Hả? Chẳng lẽ ta nói sai sao?

Tên đệ tử trẻ tuổi này của Cực Nhạc Thiên Cung không ý thức được đến tột cùng phát sinh chuyện gì, nhìn một đám sư huynh đệ của hắn, hỏi với vẻ nghi hoặc.

- Sư huynh! Tần...Tần Lập!

Một gã đệ tử Cực Nhạc Thiên Cung với niên kỉ nhỏ hơn hắn, khuôn mặt như đống tro tàn, lắp bắp, khó khăn nói với toàn bộ đệ tử Cực Nhạc Thiên Cung, giống như tên của tử thần!

Mà đám cô bé có vẻ mặt tuyệt vọng lúc nãy, thời khắc này hoàn toàn biến đổi dáng vẻ. Một luồng khí tức vui mừng to lớn, từ trong bọn họ tràn ra.

- Chạy mau!

Trong đám đệ tử của Cực Nhạc Thiên Cung, cũng không biết ai đầu tiên điên cuồng gào thét một tiếng, liền nhấc chân chạy trốn. Nhất là lão già kiêu ngạo nhất vừa rồi giờ phút này giống như một một con cá chạch giảo hoạt, không đợi âm thanh kia vang lên, liền xoay người bỏ chạy!

Một luồng uy áp thật lớn xông lên trời cao!

Theo đó, là một câu nói vô cùng lạnh giá:

- Nếu đến đây thì cũng đừng đi nữa!

Truyện Chữ Hay