– Đẹp chỗ nào?- Giang Thừa nhàn nhạt hỏi lại- Dù hạt đào được lựa chọn khá kỹ và đã qua mài dũa, nhưng rõ ràng nhìn ra được từng bị bể rồi dán lại, nút chốt hai bên cũng bị nứt, còn cách thắt dây đỏ kia trông cũng rất lạ, chưa từng thấy kiểu thắt dây như thế.
Ôn Giản: +_+
Không cam tâm đồ của mình bị chê tơi tả đến không đáng một xu, nghẹn họng cả buổi mới đáp trả được:
– Vậy chứng tỏ nó độc đáo.
Độc đáo cũng là một kiểu đẹp.
Giang Thừa quay sang nhìn cô:
– Em quản nó đẹp xấu làm gì, lại chẳng phải của em.
– Ừ thì… dù là đồ của người khác, cũng phải nhìn nó bằng ánh mắt phát hiện cái đẹp chứ.
Giang Thừa: =.=
Điềm nhiên thu hồi ánh mắt, không để ý đến cô.
Lúc về đến cổng cư xá, Ôn Giản mới phát hiện Giang Thừa không hề thay đổi tuyến đường, cô mới nhớ ra chuyện lần đó Pudding quấn lấy anh, với chuyện tối qua, vẻ là lạ trên mặt khi anh hỏi nhà cô ở đâu, sắc mặt cô dần trở nên kỳ lạ.
Giang Thừa quay đầu nhìn cô:
– Sao vậy?
– Không sao.
– Tôi đi trước nhé- Dứt lời, Giang Thừa đã đạp xe rẽ sang hướng khác đi mất.
Thế giới này kỳ diệu thật.
Ôn Giản gãi cổ, đạp xe về hướng nhà mình.
Cửa không khóa, Pudding đứng trước nhà, nhìn thấy cô từ xa đã chạy ra, nhiệt tình vây lấy cô.
Chú chó mười năm tuổi đã bước vào giai đoạn già.
Ôn Giản khom người sờ đầu nó.
Ôn Tư Bình còn đang bận nấu nướng trong bếp, nhìn cô hỏi:
– Về rồi à?
Ôn Giản gật đầu, nhớ đến chuyện vòng tay, trong lòng lại có chút vui vẻ, không khỏi chia sẻ với mẹ:
– Mẹ ơi, hình như con tìm được cái anh mà hồi nhỏ đã chăm sóc con rồi.
Trong đầu Ôn Tư Bình chợt hiện lên cái đầu mất lỏm tóc của con gái, bất giác để đồ xuống, ngạc nhiên nhìn cô:
– Sao tìm được vậy?
– Chính là cái anh tối qua đưa con về- Ôn Giản bỏ ba lô xuống, đi vào bếp- Con cảm thấy chính là anh ấy.
Mẹ, hồi đó mẹ cũng gặp anh ấy mà, chắc là anh ấy đúng không?
Được Ôn Giản nhắc, Ôn Tư Bình bỗng nhớ lại cảm giác quen thuộc tối qua khi bà nhìn thấy Giang Thừa.
Ngẫm lại, năm đó thằng nhóc này hình như cũng không thích bà lắm.
Hồi đó bà vội vàng chạy đến nhà họ Giang đón Ôn Giản, Ôn Giản vốn dĩ đang ngồi chơi trong phòng cậu ta, thấy bà đến liền mếu máo, mắt đỏ hoe chạy ùa ra ôm chân bà, vừa nghẹn ngào vừa hỏi có phải bà đến đón cô không.
Cậu bé ấy hồi đó còn tỏ thái độ gà mẹ bảo vệ con, sau một hồi nhìn chằm chằm bà với vẻ đề phòng, im lặng bước tới, kéo tay Ôn Giản, rồi đẩy cô ra sau lưng mình, nhìn bà đầy thù địch.
Trong mắt cậu, có lẽ bà là người mẹ xấu bỏ rơi con gái mình, bởi vậy khi bà tỏ lòng cảm kích với mẹ của Giang Thừa, cũng trình bày muốn đưa Ôn Giản đi, cậu liền bắt đầu cảnh giác, không ngừng đẩy Ôn Giản lùi về sau, không cho Ôn Giản chạy về phía bà, cũng không cho cô tới gần bà.
Dáng vẻ bảo vệ của cậu khiến mẹ cậu vừa bực vừa buồn cười, bước đến nói đạo lý với cậu, lúc đó cậu chỉ bướng bỉnh đẩy Ôn Giản về sau, đôi mắt đỏ au, không ngừng nhấn mạnh:
– Rõ ràng con nhặt em trong tủ quần áo của con, trong nhà con thì chính là của con.
Lát sau, Ôn Giản sợ mẹ bỏ đi nữa thế nên chui dưới nách cậu ta chạy ra chỗ bà mới kết thúc trận giằng co này, nhưng cũng không xoa dịu được bao nhiêu, trước khi đi con bé muốn tặng vòng tay của mình cho cậu ta, cậu ta không thèm, con bé còn ấm ức nói coi như quà sinh nhật, nhút nhát đi tới nhét vào tay cậu ta, cậu ta trừng mắt không thèm quan tâm con bé, ánh mắt kia như thể đang liếc một kẻ phản bội vậy đó.
Tính ra, với cậu ta lúc đó Ôn Giản quả thật là kẻ phản bội.
Cậu ta khổ sở muốn bảo vệ con bé, đề phòng con bé bị bà mẹ xấu xa dẫn đi, con bé lại ngu ngốc chui dưới nách cậu chạy ra, khó trách cậu ta không vui.
Trẻ con ở tuổi đó chưa hiểu đâu là của cậu, đâu là của mình nên chơi với nhau được vài hôm thì nảy sinh tình cảm, không nỡ xa bạn.
Thêm vào khi đó Ôn Giản còn nhỏ ngốc ngếch dễ bị lừa cũng dễ bị ăn hiếp, xem cô như đồ chơi nên cậu ta không nỡ xa cũng dễ hiểu.
Ôn Tư Bình còn nhớ lúc vừa nhìn thấy Ôn Giản, nửa bên đầu tóc xõa qua vai, nửa bên còn lại gần như trọc lóc, bà còn phát hoảng, tưởng xảy ra chuyện gì rồi.
Cũng may là không có gì, chỉ là con nít vô tri, cả nhà họ chăm sóc Ôn Giản rất tốt, nhất là cậu bé không thích bà kia.
Đối với cả nhà họ, trong lòng Ôn Tư Bình luôn cảm kích và áy náy.
Chẳng qua lúc đó thật sự là lỗi của bà, người nhà họ Giang mặc dù không trách móc nặng nề, nhưng đối với hành vi không xin phép gì lại tự tiện để con ở nhà họ ít nhiều cũng phê bình kín đáo, bà không dám quấy rầy lâu, sau khi đưa Ôn Giản đi liền cắt đứt liên lạc với nhà họ.
Nhưng nhiều năm trôi qua, Ôn Tư Bình thực sự hy vọng có cơ hội tỏ lòng biết ơn với nhà họ Giang, nhưng lại sợ quấy rầy cuộc sống của họ.
Giờ biết được trùng hợp Giang Thừa lại là bạn học cùng lớp với Ôn Giản, Ôn Tư Bình liền nghĩ đến chuyện báo ơn, cũng căn dặn Ôn Giản phải biểu đạt lòng biết ơn, không thể quên đi lòng tốt của người ta.
Ôn Giản cũng cảm thấy mình nên cảm ơn Giang Thừa đàng hoàng, thế nhưng lại sợ anh phát hiện ra cô chính là cô bé ngốc nghếch hết chỗ nói hồi đó, nên đang nghĩ phải làm sao để báo đáp anh mà không để anh biết.
Cô còn chưa nghĩ ra cách, hôm sau đi học Hà Thiệu đã âm thầm gọi cô và Hứa Nhiễm ra ngoài lớp, hỏi hai cô định tổ chức cho Giang Thừa bữa tiệc sinh nhật thế nào để khiến Giang Thừa bất ngờ và hài lòng, lúc này Ôn Giản mới nhớ ra hình như hôm qua trong lúc lơ đễnh cô đã bị Hà Thiệu kéo vào nhóm này, Hà Thiệu lại không cho cô đường lui, một mực hỏi cô phải chuẩn bị thế nào.
Ôn Giản không biết sở thích của Giang Thừa, nhưng tiếp xúc được một thời gian, cô cảm thấy Giang Thừa là người không thích náo nhiệt, nên sẽ không thích mấy sự kiện như chúc mừng sinh nhật, nếu muốn chân thành chúc mừng anh, chi bằng trực tiếp đặt một chiếc bánh ga tô, mời vài người bạn học tương đối gần gũi với anh, tổ chức ở ký túc xá hoặc trên sân chơi gì đó, có lòng là được rồi.
Hà Thiệu tán thành cách nghĩ của Ôn Giản, vì thế chẳng chút nghĩa khí giao nhiệm vụ đặt bánh ga tô cho Ôn Giản và Hứa Nhiễm, còn cậu ta phụ trách âm thầm thông báo bạn bè trong lớp.
Ôn Giản: +_+
Ôn Giản từng chúc mừng sinh nhật ba cô, mẹ cô, hai anh họ của cô, chỉ là chưa từng chúc mừng sinh nhật Giang Thừa, nếu tính kỹ hơn quả thật cũng có, nhưng chỉ là tặng chiếc vòng tay dính đầy nước miếng của cô mà thôi, chi bằng xem như chưa từng cho rồi.
Ôn Giản lòng đầy phiền não bèn đi tìm Hà Thiệu thương lượng, còn bảo cậu ta phải giữ bí mật kế hoạch tránh để Giang Thừa phát hiện ra.
Giang Thừa điềm nhiên nhìn hai người cứ lén lút thập thò, anh phát giác, sau chuyện vòng tay tối đó, Ôn Giản đối xử với Hà Thiệu có hơi lạ.
Nghĩ lại tối đó cô ngại ngùng hỏi thăm Hà Thiệu, không cần dùng đầu để nghĩ cũng biết, cô hiểu lầm Hà Thiệu là mình lúc nhỏ.
Cú té ngã năm ấy đoán chừng không đả thông hai mạch Nhâm-Đốc như anh đã nghĩ, mà đúng là đụng đến ngốc luôn rồi.
Anh không có ý định làm sáng tỏ chuyện này, mà sửa lại cũng chẳng có ý nghĩa gì, chẳng phải xổ số nhận thưởng, nhận nhầm hay nhận đúng thì có gì khác biệt.
Chỉ là vòng tay kia anh có giữ lại nữa cũng chẳng có tác dụng gì, dường như nó chẳng có ý nghĩa gì với cô, cô hoàn toàn không có ý định đòi về, anh giữ thì choáng chỗ, chi bằng bỏ đi cho rồi.
Vì vậy, trên đường về nhà, lúc Giang Thừa vào từ cổng sau có đi ngang qua thùng rác, thuận tay quăng chiếc vòng vào trong thùng rác, rồi phóng xe đi mất.
Pudding ở cách đó không xa đang đứng đợi trước cửa nhà liền hì hục chạy về phía thùng tác, moi ra chiếc vòng, sau đó chạy đến trước mặt Ôn Giản vừa về đến trước cửa như hiến vật báu.
Ôn Giản thấy vòng tay hạt đào nó ngậm trong miệng, tự nhiên phát run, không biết tại sao lại thấy hơi buồn.
Cách đó không xa, Giang Thừa vốn định cứ thế bỏ đi chợt dừng lại, trong đầu toàn là hình ảnh cô bé bốn tuổi tròn xoe đôi mắt ấm ức, nói hôm nay là sinh nhật anh, có thể xem nó như quà sinh nhật được không, rõ ràng là đứa phản bội, lại làm ra vẻ như lưu luyến anh lắm.
Báo hại anh không quyết tâm được.
Giang Thừa quay đầu xe, trở lại bên cạnh thùng rác, cúi xuống tìm chiếc vòng mà anh vừa ném đi.
Tìm một hồi không ra, nhíu mày, sau lưng có giọng nói vang lên:
– Có phải anh đang tìm cái này không?
Giang Thừa quay đầu lại.
Ôn Giản đang cầm chiếc vòng bị anh vứt bỏ, mở to đôi mắt tròn xoe, mím môi nhìn anh.
Pudding ngồi xổm bên cạnh cô, thè lưỡi ra thở.
Anh liếc nó một cái, dời mắt đến Ôn Giản, chìa tay ra:
– Trả đây.
– Là tôi nhặt được- Ôn Giản cất chiếc vòng đi.
Hậu trường
Pudding: Cô chủ, em nhặt được đồ tốt.
Anh Thừa: Mày không phải là chó bảo vệ à, sao lại thích xía mũi vào chuyện của người khác vậy.
Giản Giản: Người quay về rồi, anh còn muốn đòi lại, hứ~~~~
Anh Thừa… thời điểm thể hiện ưu thế về thể lực tới rồi~.