Editor: Team Tứ Phương
“Ừm.” Lạc Đường im lặng trong chốc lát, tựa hồ không muốn ngắt điện thoại, nhưng mà Don bên kia gọi anh một tiếng, anh nói với Vi Như Hạ: “Anh đi họp đây.”
“Được.” Vi Như Hạ sảng khoái đáp ứng, sau đó cắt đứt điện thoại. Sau khi ngắt điện thoại, Vi Như Hạ liền đem di động cất đi, khí lạnh sân bay thổi khiến cảm xúc của cô dần dần mất khống chế, cô nghĩ lại, cảm thấy mình thật giống một tiểu cô nương đang yêu.
Cảm giác quá xa lạ như vậy, Vi Như Hạ cười cười, kéo hành lý ra khỏi sân bay.
Viện trưởng Vương sắp xếp cho cô một trợ lý, Vi Như Hạ ngại thời tiết nóng, không gọi cô ấy đi đón mình. Trợ lý đó tên là Tiểu Ảnh, xem như học trò của Thái Hân Bội, Thái Hân Bội nhờ Vi Như Hạ chiếu cố cô ấy thật tốt, tất nhiên cô sẽ tận tâm tận lực.
Giúp Vi Như Hạ xử lý thủ tục tạm trú, Tiểu Ảnh nói cho Vi Như Hạ nghe về lịch trình mấy ngày sau này. Kịch bản《 Đoàn viên 》từ ngày mai sẽ bắt đầu tập luyện, buổi chiều ngày mai sau khi tập luyện xong các diễn viên sẽ ăn bữa cơm cùng chủ biên, chỉ đơn giản tìm hiểu thêm một chút.
“Cơm chiều cô Thái nói muốn mời chúng ta đến nhà hàng của cô ấy. Chị có thời gian không ạ?” Tiểu Ảnh hỏi Vi Như Hạ.
Vi Như Hạ dừng lại, cô có chút tiếc nuối nói: “Đêm nay chị có hẹn rồi.”
“Như vậy ạ.” Tiểu Ảnh cười cười, nói: “Vậy em sẽ nói với cô Thái một tiếng.”
“Để chị nói với cô cho.” Sau khi Vi Như Hạ nói xong, ngẩng đầu nhìn số phòng, hỏi: “Là phòng này à?”
“Đúng vậy.” Tiểu Ảnh cầm thẻ phòng, mở cửa để hai người đi vào.
Đầu tiên Vi Như Hạ tắm rửa một chút, sau đó sẽ thu thập hành lý. Đồ dùng của cô vẫn như cũ không nhiều lắm, nếu có thiếu thứ gì có thể ra ngoài mua.
Ngủ một giấc tỉnh lại đã là bốn giờ chiều, Vi Như Hạ gọi điện cho Thái Hân Bội nói tình hình, bà liền tỏ vẻ không sao. Ngắt điện thoại, cô rời giường mặc quần áo, sau khi ra khỏi khách sạn liền gọi taxi đến công ty LO.
Cô muốn cùng Lạc Đường ăn cơm tối. Không riêng Lạc Đường mà cả nhân viên của công ty đều đang bận rộn tăng ca vì chuẩn bị ra mắt game mới. Sau khi Vi Như Hạ tới công ty, lễ tân nhìn thấy cô liền cười kêu một tiếng “Đạo diễn Vi.”
Cô quay quảng cáo hai tháng, lễ tân trên cơ bản đều quen biết cô. Khi lễ tân hỏi cô muốn thông báo cho Trần Bội Ny hay không, Vi Như Hạ cười chỉ chỉ thang máy nói: “Tôi tới tìm Lạc tổng.”
Sau khi nói xong, Vi Như Hạ vào thang máy, ấn tầng tới thẳng văn phòng của Lạc Đường.
Lạc Đường rất thích con số “” này, không riêng ID bên trong trò chơi có số “”, mà văn phòng cùng chọn đặt tại tầng .
Lễ tân hình như là gọi điện thoại cho Don, Vi Như Hạ vừa từ thang máy đi ra, liền thấy Don đứng đợi ở cửa văn phòng Lạc Đường.
Vi Như Hạ cùng Don giao lưu không ít, tuy rằng trong lòng cô cho rằng Don chính là lão hồ ly, nhưng kỳ thật cô rất thích giao tiếp cùng Don. Hai người hiện tại gặp nhau cũng có thể nói mấy câu vui đùa như bạn bè.
“Tôi tìm Lạc tổng.” Vi Như Hạ cười nói, “Không có hẹn trước.”
Don bất đắc dĩ cười, đẩy cửa ra nói: “Không cần hẹn trước, nhưng mà Lạc tổng vừa mới họp xong, hiện tại còn đang bận.”
Vi Như Hạ hiểu ý, lực đạo trên tay nhẹ đi, mở chốt cửa văn phòng Lạc Đường đi vào.
Lạc Đường sau khi nghiên cứu phát minh trò chơi của mình, mở công ty LO, có thể coi như làm giàu từ kĩ thuật viên. Mỗi lần tới văn phòng anh, Vi Như Hạ đều có thể nghe được tiếng gõ bàn phím.
Nhưng hôm nay cô lại không nghe được, Vi Như Hạ vừa đi vào liền phát hiện Lạc Đường đang cúi đầu ngủ trên bàn làm việc. Tà dương buổi chiều chiếu sáng cả căn phòng, trong văn phòng sáng sủa sạch sẽ, có chút giống phòng học khi còn học cấp ba.
Không gian trong phòng được tà dương tạo thành những ô sáng vuông nhỏ, Vi Như Hạ đi đến cạnh bàn làm việc, nhìn người đàn ông đang nghiêng đầu ngủ trên đó, sườn mặt gối lên cánh tay. Mày anh nhíu lại, giữa mày mang theo chút không phòng bị cùng mỏi mệt.
Không khí rất lạnh, phả vào mặt Vi Như Hạ hơi khô, nhưng cô không có ý định để ý. Tay cô đặt trên bàn nhìn Lạc Đường trong chốc lát, sau đó quay lại nhìn thoáng qua bên cửa sổ, đứng dậy đi qua, thật cẩn thận đem một chiếc ghế dựa đặt ở bên cạnh Lạc Đường ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, Vi Như Hạ giống như Lạc Đường, gối lên cánh tay ghé vào bên cạnh anh.
Vi Như Hạ cảm thấy mình như đang dùng lại thuốc phiện vậy. Tám năm trời, kiếp sống cô độc mà cô đã từng trải qua, có thể gặp lại Lạc Đường giống như việc cô hút lại vậy, hơn nữa so trước kia nghiện càng thêm nghiêm trọng.
Cho nên, cô trực tiếp chạy tới LO tìm Lạc Đường, cũng không cần anh làm cái gì, cô chỉ cần lẳng lặng mà ngắm anh trong chốc lát như vậy, đã cảm thấy mỹ mãn rồi.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, hô hấp cùng nhịp tim bọn họ đều quấn quanh cùng nhau, kề bên mặt đối phương, có chút ngứa. Lạc Đường tựa hồ cảm nhận được hô hấp của cô, khi cô vừa mới nằm sấp xuống liền mở mắt ra.
Anh vừa mở mắt, Vi Như Hạ liền thấy được biểu tình hoảng loạn của chính mình bên trong hai tròng mắt màu đen của Lạc Đường. Cô như là bị bắt quả tang đang ăn trộm vậy, có chút luống cuống, vừa muốn nói chuyện, Lạc Đường đã mở miệng trước.
“Tại sao không gọi anh dậy.”
Âm thanh đàn ông trầm thấp khàn khàn, mang theo lười biếng cùng tùy ý lúc vừa mới tỉnh ngủ, cùng âm thanh trong trẻo trong trí nhớ, hoàn toàn hòa hợp.
Trái tim Vi Như Hạ như bị đình trệ một chút.
Lạc Đường cho rằng bọn họ hiện tại vẫn đang ở cấp ba, cho rằng hai người bọn họ vẫn ngồi cùng bàn. Khi đi học, mỗi lần Lạc Đường ghé vào bàn ngủ, đều sẽ nói những lời này cùng cô.
Máu ngưng lại, theo trái tim mà nổ tung len lỏi ở trong cơ thể, khóe mắt Vi Như Hạ hơi ướt, cô nhìn đôi mắt đen nhánh của Lạc Đường.
Lạc Đường nhìn Vi Như Hạ, nhìn đôi mắt màu nâu của cô dần dần ẩm ướt, giống như vô số lần ở trong mộng hỏi qua như vậy, hỏi Vi Như Hạ một câu.
“Anh là đang nằm mơ sao?”
Người phụ nữ đối diện đang cười, cô cười đến khóe mắt hơi cong, âm thanh dễ nghe giống tám năm trước vậy.
“Đúng rồi.”
Yết hầu khẽ nhúc nhích, Lạc Đường duỗi tay đặt lên sau gáy của Vi Như Hạ, hôn lên.
————————oo————————
Tác giả có lời muốn nói: Đường Đường: Hiện tại, anh lại là bạn trai em.