Tôi đã từng viết về ngày nghỉ của thành phố trong một vài cuốn sách trước đây.
Hôm nay, tôi sẽ chuyển hướng sang ngày nghỉ của con người.
Ngày nghỉ của con người có ý nghĩa y hệt như cái tên của nó: để dưỡng sức cho cơ thể.
Nhưng thực tế thì, nó lại không được như thế.
Trong ngày nghỉ, con người thực ra thường đi du lịch muôn nơi, chơi bời cho đến tận khi kiệt sức, ném mình vào trong những thú vui hoặc cải thiện thể lực của bản thân.
Bạn chắc hẳn cũng đã từng trải nghiệm qua rồi chứ?
Rồi, đúng không?
Không à?
Được rồi. Tôi thua.
Tôi xin lỗi.
Tôi thành thực xin lỗi.
Tôi đã không hiểu được tường tận con người.
Tôi đưa ra những giả thiết mù quáng về con người.
Hãy tha cho tôi...! Tha cho tôi!
… ...Tôi nghĩ xin lỗi như vậy là đủ rồi nhỉ. Giờ tôi sẽ tiếp tục nói chuyện với những ai trả lời câu hỏi của tôi dưới thể khẳng định.
Có khả năng những người sử dụng ngày nghỉ của mình để vắt kiệt sức bản thân là những người muốn tìm kiếm những điều dị thường. Dù như thế có thể đi ngược lại với định nghĩa chính xác, song một quãng giải lao tạm thời khỏi lịch trình mọi khi chắc cũng có thể được coi là “nghỉ” đối với kiểu người này.
Không phải là về mặt tinh thần.
Không phải là về mặt thể xác.
Tinh thần với thể xác không phải thứ được nghỉ ngơi...mà là “trạng thái” tổng thể của quan niệm thường ngày.
Bằng cách ấy, họ sẽ có thể tận hưởng hương vị của đời thường khi trở về.
Bạn biết nó vận hành ra sao rồi đấy.
Cũng giống như hớp một ngụm nước để tẩy rửa khoang miệng khi thưởng thức món ngon thôi.
Vậy những người sống một đời dị thường sẽ làm gì vào ngày nghỉ?
Liệu những truyền thuyết đô thị như Quái xế đen có ngày nghỉ không?
Rất khó để trả lời.
Liệu những người lúc nào cũng ăn đồ ăn thượng hạng có tận hưởng ngày nghỉ bằng cách uống nước không, hay họ uống những thứ nước tương còn đậm hơn nữa? Đấy là ví dụ thôi – đừng thử tại nhà, không bạn sẽ hối hận đó.
Bạn sẽ...bạn biết đấy...chết.
Có khi những người thực sự đắm chìm trong sự dị thường chỉ đơn thuần là vượt qua mức độ đó và mang trong mình một kiểu di nguyện nhất định cũng nên.
Liệu bọn họ thực sự có ngày nghỉ, hay ngày nào cũng là ngày nghỉ đối với họ?
Chỉ có hỏi thì ta mới biết được sự thật.
Nhưng bản thân thành phố lại không phân biệt giữa bình thường với dị thường, giữa ngày nghỉ với ngày đi làm.
Cuối cùng thì, con người vẫn là những kẻ nhìn nhận và đánh giá chúng.
Thành phố không để tâm đến những khác biệt giữa con người. Nó chỉ ôm trọn lấy mọi hành động của chúng ta.
Ước gì nó biết rằng, cũng như nước tương, uống quá nhiều là không hề tốt.
Nhưng tôi nghĩ là dạ dày của thành phố dẻo dai hơn những gì mọi người tưởng nhiều.
--Trích từ lời tựa của Tsukumoya Shinichi, tác giả cuốn cẩm nang du lịch Ikebukuro do Media Wax xuất bản, Ikebukuro Phản Công 3--
-----
Ngày 5 tháng 5, đặc khu Tohoku, bệnh viện
“Đến giờ xét nghiệm rồi đấy, cậu Orihara!”
Căn phòng bệnh màu trắng lợt có mùi như hóa chất trộn với một chút gì đó ngòn ngọt – không rõ là từ hoa hay trái cây.
Bởi đây là một phòng riêng, nên chắc hẳn mùi hương ấy phải đến từ một món quà dành cho bệnh nhân hàng xóm nào đó.
Chính mối ngờ vực ấy đã khiến cho tâm trí Orihara Izaya tỉnh táo trở lại.
À, phải rồi, mình đang ở bệnh viện.
Anh ta nhìn sang người phụ nữ xa lạ đang ở trong phòng mình.
“Mấy giờ rồi, thưa cô?”
“Để xem...giờ là gần chín giờ tối. Đợi chút nhé, tôi thay túi truyền ngay đây.”
Cô nhanh chóng lật tấm chăn với tay áo của anh ta lên, kiểm tra tình trạng kim tiêm, rồi thay sang một túi chất lỏng mới.
Đột nhiên, Izaya cảm thấy đau thắt ở vùng bụng. Anh ta nhăn mặt lại, cố gắng kiềm nén hơi thở trước cơn đau.
Cuối cùng, tâm trí anh ta cũng sắc bén trở lại.
Anh ta hồi tưởng những gì đã đẩy mình vào tình thế hiện tại.
Mọi chuyện xảy ra từ hai mươi tư tiếng trước. Ai đó đã đâm anh ta, rồi anh ta ngã gục xuống mặt đường ở một thành phố phía Bắc. Và giờ anh ta ở đây, thức dậy trên một cái giường bệnh.
Đây đã là buổi xét nghiệm thứ ba. Hoặc là thứ tư.
Cảnh sát tới từ trước bình minh, anh ta nhớ là thế. Izaya vừa ngẫm lại cuộc đối thoại với các điều tra viên, vừa quan sát nữ y tá thi hành phận sự.
Các điều tra viên hỏi anh ta đủ loại câu, song anh ta cương quyết khẳng định rằng thứ gì đó đã đâm mạnh vào anh ta, và rồi bụng anh ta bắt đầu chảy máu. Họ còn hỏi thêm nhiều thông tin cá nhân nữa, nhưng câu chào đầu tiên họ dành cho anh ta lại là “Anh Orihara,” thế nên anh ta biết là ít nhất họ cũng phải nắm được địa chỉ của anh ta, trong số những thứ khác.
Thứ vốn khởi đầu là một cuộc hành trình đơn độc tìm niềm vui đã kết thúc bởi một cú đâm của một tên điên nào đó, anh ta bảo các điều tra viên như vậy.
“Thưa các vị cảnh sát, xin hãy tìm ra ai đã làm chuyện này. Nếu không phải vì lợi ích của tôi, thì cũng là vì an nguy của cư dân địa phương.”
Anh ta van nài với một nụ cười, mặc dù đến cả anh ta cũng phải thừa nhận rằng như vậy có hơi quá lố.
Orihara Izaya thừa biết kẻ tấn công mình không chỉ là “ai đó,” mà là một người đàn ông tên Yodogiri Jinnai. Ông ta có nói trên điện thoại như thế, ngay trước khi ra đòn.
Song Izaya không nói điều đó cho các điều tra viên biết.
Anh ta muốn tránh phải hé lộ mối quan hệ giữa hai người và làm rùm beng vụ việc hơn nữa. Với lại, anh ta cũng biết cảnh sát nhiều khả năng sẽ không bắt ông ta.
Anh ta có thể vẽ ra một vài đường nét để miêu tả cho cảnh sát, song Izaya không biết liệu khu phố mua sắm có camera an ninh không hay vị trí của chúng, cũng như đã có nhân chứng nào thấy hung thủ ra tay chưa – tất cả đều có thể phơi bày những lỗ hổng trong câu chuyện.
Bất cứ lời nói dối hồ đồ nào ở thời điểm này cũng đều có thể phản ngược lại anh ta, nếu như bị phát giác.
Có khi là đã muộn rồi cũng nên.
Izaya nhếch mép với chính mình, nhớ lại cái cách mà các điều tra viên nhìn anh ta.
Đấy không phải ánh mắt cảm thông dành cho một nạn nhân. Đấy là ánh mắt dò xét của đám thợ săn nhìn con mồi. Chắc hẳn họ cũng đã phát hiện ra con dao mình giấu trong túi áo khoác.
Mấy viên cảnh sát không hề đề cập đến nó, song nếu họ muốn, họ hoàn toàn có thể bắt giam anh ta vì tội sở hữu vũ khí trái phép. Anh ta là nạn nhân trong vụ này, nhưng trong mắt các cảnh sát, anh ta cũng là một kẻ ngoại tỉnh đáng nghi với những động cơ có thể không trong sáng gì.
Chắc mình sẽ rời khỏi đây vào hôm sau.
Qua buổi xét nghiệm đầu tiên, anh ta được nghe về tình hình vết thương của mình. Kì diệu thay, nội tạng anh ta hầu như vẫn còn lành lặn. Anh ta không thể biết đó có phải ý đồ của Yodogiri hay không.
Tuyệt, chắc lại phải nợ Shinra thêm lần nữa rồi.
Anh ta khịt mũi, hình dung lại khuôn mặt của bạn mình, một bác sĩ chợ đen.
Và không ai có thể biết cậu ta sẽ làm gì hết...
Đúng lúc ấy, nữ y tá hoàn thành nhiệm vụ.
“Cậu lành lặn rồi đấy. Và trông khá khỏe khoắn nữa, nên là sớm muộn gì cậu cũng sẽ được xuất viện thôi.”
Cô nói với một nụ cười. Anh ta quen miệng trả lời luôn.
“Thật là tệ quá. Tôi vừa mới nghĩ là cái bệnh viện này rất thoải mái, đến nỗi sẵn lòng ở lại đây thêm luôn.”
“Cậu nghĩ là tâng bốc người khác thì sẽ được cái gì đó ư? Nghe này, cậu là một thanh niên, nhưng dù thế đi nữa, hồi phục như cậu vẫn là tương đối nhanh. Về cơ bản thì cậu đã có thể đi lại ngay sau hôm bị đâm rồi.”
“Tất cả đều là nhờ các bác sĩ với y tá ở đây.”
Izaya đáp. Anh ta nở một nụ cười, song ở dưới đó, bóng tối đã len lỏi khắp nơi.
Phải, cơn đau cũng góp một phần trong đó, nhưng chủ yếu vẫn là hình ảnh của một người đàn ông, kẻ hiện lên thông qua lời nói của nữ y tá.
Vấn đề là, tôi biết một con quái vật có thể hứng trọn một cú đâm trực diện mà vẫn chỉ bị trầy xước một li thôi cơ.
Anh ta thầm nghĩ, hình dung về một người đàn ông mặc đồ bartender. Izaya quay sang nữ y tá và hỏi.
“Báo chí với truyền hình có nói gì về vụ tôi bị đâm không?”
“Hừm... Nói mới nhớ, hình như TV King có chiếu một mẩu tin về cậu trên chương trình 'Độc quyền! Tin tức Ban Mai.' Họ còn đề cập cả tên cậu nữa. Cậu hỏi làm gì vậy?”
“...À. Hiểu rồi. Không có gì, tôi chỉ không muốn bạn mình phải lo thôi.”
TV King à? Đấy là chi nhánh địa phương của Daioh TV.
Và chương trình kia cũng là một chương trình tin tức do Daioh TV phát sóng trên toàn quốc. Giả sử rằng thông tin về vụ tấn công đã lan đến Tokyo, Izaya chợt nghĩ đến một chuyện.
Nếu như vụ việc ấy xuất hiện trong bản tin buổi sáng...
Thì như vậy sẽ là đủ thời gian để đám nhanh nhạy bắt đầu đến chỗ bệnh viện.
-----
Mùng 6 tháng 5, 2 giờ sáng
Bệnh viện im lặng đến ngạc nhiên khi đêm xuống.
Izaya lặng lẽ ngồi trên giường chờ đợi.
Nào. Ai sẽ xuất hiện đây? Hay là suy đoán của mình sẽ sai?
Anh ta nhớ lại tất cả chỗ nghiệp chướng mà mình đã để lại cho đến khi bị đâm.
Anh ta đã mớm thông tin cho bộ đôi người Nga và cố gắng sử dụng họ để trừ khử hai con quái vật mà anh ta coi là trở ngại. Anh ta đã giăng bẫy để đưa con thú mặc đồ bartender vào thế đối đầu với băng Awakusu và ép cô gái đã dung hợp với thanh kiếm bị nguyền phải rời khỏi sân khấu.
Trong khi những kế hoạch ấy tự diễn tiến, anh ta đập cánh như một con dơi, lượn lờ qua lại giữa các băng nhóm yakuza như Awakusu hay Asuki-gumi. Rất có thể nỗ lực nhằm chi phối cháu gái đầu đảng băng Awakusu của anh ta cũng đã bị phát hiện ra.
Ngoài ra, một cò mồi thông tin thường sẽ dần trở nên tàn ác bởi nghề nghiệp của mình. Anh ta đã từng lừa quá nhiều người, đến độ chẳng thể nhớ là đã lừa bao nhiêu nữa.
Nhưng quan trọng nhất là, Izaya không tạo ra gì cả.
Đám cò thông tin kiếm ăn bằng cách hợp tác với cảnh sát hoặc tội phạm thường chủ yếu là người chào hàng cho các quán rượu hoặc bảo vệ quầy bar. Dạng nghề nghiệp ấy cực kì phù hợp với những kẻ biết để tai đến những câu chuyện trên đường phố – về những vụ bắt cóc người bỏ nhà ra đi, về những cô tiếp viên trong quán rượu, vân vân.
Song Izaya không như thế. Anh ta gây dựng quan hệ với đám “cò mồi bán thời gian” kia và thỉnh thoảng lại sử dụng dịch vụ của họ để chiếm lấy một mạng lưới thông tin bao trùm khắp thành phố như một tấm mạng nhện.
Khi những thông tin hữu ích đã trôi vào tấm mạng của anh ta, anh ta sẽ tìm cách để kiếm lời từ chúng. Anh ta thậm chí còn có thể chi phối cả bầu không khí của thành phố này.
Anh ta không tạo ra gì.
Anh ta chỉ tìm cách để có tiền thôi.
Izaya biết những gì mình đang làm là rất đáng lên án, rằng anh ta buôn bán chuyện phiếm với tin đồn để đổi lấy tiền mặt.
Nhưng quan trọng hơn, anh ta biết rằng những kẻ còn đáng lên án hơn thế – những kẻ sẵn sàng gạt bỏ lợi nhuận nhằm hãm hại người ta – cũng đông đúc không kém gì cát trên bờ biển cả.
Đó là sự nghiệp riêng của anh ta, nhưng lại không phải là mục đích sống.
Mục đích của cuộc đời Izaya là để yêu loài người – theo cái cách mà chỉ mình anh ta mới có thể kiểm soát hay hiểu thấu.
Thế, ai sẽ là người xuất hiện đây?
Anh ta ngồi trong yên lặng tuyệt đối, miệng không khỏi mỉm cười, giữa căn phòng chỉ được chiếu sáng bởi ánh đèn mờ nơi hành lang và ánh sao nơi cửa sổ.
Nếu là hắn, thì có lẽ hắn đã thấy mình trên bản tin và chạy một mạch đến đây rồi.
Izaya thầm nghĩ, nụ cười chợt hóa thành cái bặm môi khi nhớ đến con quái vật mặc đồ bartender.
Có lẽ lần này hắn sẽ nhận được bản án thích đáng vì tội làm loạn trong bệnh viện... Miễn là mình sống sót qua vụ đó.
Nếu không phải hắn, thì chắc sẽ là Sonohara Anri. Đến nước này, có thể cô ta thực sự sẽ chém mình thành từng mảnh cũng nên.
Thế còn một ai đó bất ngờ hơn, như Kida Masaomi hay Yagiri Namie thì sao? Hoặc cũng có thể là đám người Nga.
Và mình không thể loại bỏ khả năng một tên sát thủ phe Awakusu lộ diện...
Cũng có thể sẽ không có ai đến. Thế lại càng tiện hơn. Mình sẽ có cơ hội ăn mừng vận may này.
Ngồi trên giường bệnh riêng, trong đầu Izaya tràn ngập những tiên đoán đầy phấn khích, như một đứa trẻ nghĩ về chuyến đi trải nghiệm ngày mai.
Vết thương bên mạng sườn thi thoảng lại nhói lên một cái, song trong hoàn cảnh này, ngay cả cơn đau cũng chỉ là một chút gia vị để tô điểm cho những cảm xúc hiện tại.
Một tiếng sau, khi giấc ngủ đã bắt đầu ùa vào não Izaya, vành tai anh ta chợt rung lên bởi một âm thanh mới.
Đây rồi.
Đó không phải nhịp chân của y tá trực ca đêm, mà là những bước đi lặng lẽ, đầy cẩn trọng của một kẻ muốn giấu mình.
Tuy nhiên, im lặng như vậy là chưa đủ. Âm thanh kia vang vọng theo một nhịp điệu mà Izaya thấy vô cùng êm tai.
Không biết là ai thế nhỉ. Mình không nghĩ đấy là hắn – hắn sẽ không bao giờ lén lút làm gì. Và đám người Nga thì sẽ không vụng về đến độ để lộ ra bất cứ tiếng động nào hết.
Đó chắc hẳn là thành viên băng Awakusu hoặc Masaomi, Izaya nghĩ thế, ngay lúc cánh cửa dẫn vào phòng được mở ra.
Một cái bóng lách nhẹ vào trong phòng.
“...?”
Là một phụ nữ, với nét mặt hết sức tăm tối.
Song trái ngược với vẻ ngoài u ám ấy, cô nhìn khuôn mặt tươi cười của Izaya bằng đôi mắt như muốn tóe lửa.
“Cuối cùng...cũng thấy...”
Tông giọng của cô vô cùng phức tạp: có thể là thù ghét, mà cũng có thể là vui phát điên khi tìm thấy đối thủ của đời mình.
“Ừmmmm...”
Izaya trả lời, mặt nom rất bối rối.
“...Cô là ai?”