Edit: Mây
Đầu tháng mười, thời tiết đã không còn nóng bức, đầu thu nhiệt độ rất ôn hòa.
Sáng sớm, nhiệt độ hơi lạnh.
Hình Niệm bị Tiếu Hứa gọi riêng ra từ trong đội ngũ nữ binh tập thể dục buổi sáng.
“Đội trưởng.” Hình Niệm hô to.
Tiếu Hứa mặt không cảm xúc, lạnh nhạt nói với Hình Niệm: “Đi theo tôi.”
Hình Niệm hơi thấp thỏm, không nói gì, chỉ đi theo Tiếu Hứa đến sân bắn.
Tiếu Hứa thuần thục lắp ráp đạn rỗng dùng để diễn tập vào khẩu súng, lên đạn.
Rồi sau đó xoay người, ném súng cho Hình Niệm, “Bắn cho tôi.” Cô ấy dùng ngữ điệu tuyệt đối ra mệnh lệnh.
Hình Niệm hoảng loạn bắt được khẩu súng lục Tiếu Hứa ném sang ngẩn ra, tay cầm khẩu súng hơi run rẩy.
Vẻ mặt cô bình tĩnh dùng tay trái nắm lấy tay phải, ngừng tay phải hơi run, thở ra một hơi nặng nề.
Hình Niệm mím chặt môi, tay phải cô cầm tay cầm súng, tay trái cầm súng trong tư thế tiêu chuẩn, từ từ nâng tay lên, duỗi thẳng cánh tay, nhắm chuẩn vào Tiếu Hứa đứng ở trước mặt cô cách đó không xa.
Trong đầu bỗng nhiên hiện lên một hình ảnh.
Tiếu Hứa và những tên buôn bán vũ khí đấu tay đôi với nhau, cô ngã trên mặt đất lấy được một khẩu súng từ bên cạnh, nhắm ngay về phía Tiếu Hứa và những tên buôn bán vũ khí.
Ngay trong nháy mắt cô quyết đoán bóp cò đó, vị trí của Tiếu Hứa và những tên buôn bán vũ khí bỗng nhiên thay đổi lệch khỏi quỹ đạo, viên đạn sượt qua da của tên buôn bán vũ khí và nhanh chóng lao vào người Tiếu Hứa.
……
Bàn tay Hình Niệm không ngừng run lên.
Cô cuống quít buông xuống tay, thở hổn hển từng hơi từng hơi, lông ngực phập phồng kịch liệt, chẳng mấy chốc mà mồ hôi lạnh đã chảy đầy trên mặt cô.
Tiếu Hứa cất cao giọng, gọi cô: “Hình Niệm!”
“Hình Niệm, nhìn tôi!”
Trong lòng Hình Niệm còn sợ hãi nuốt nước miếng, từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi tan rã nhìn thẳng vào ánh mắt kiên định của Tiếu Hứa.
Trong con ngươi Hình Niệm cảm xúc phức tạp, chứa đựng đầy sự áy náy và tự trách, còn có sự hoài nghi chính bản thân mình nói không nên lời.
“Cầm súng lên, bắn tôi.” Tiếu Hứa lặp lại mệnh lệnh một lần nữa.
“Đội trưởng……” Giọng của Hình Niệm run rẩy.
Tiếu Hứa có cảm giác hận sắt không thành thép, nói: “Ngày hôm qua diễn tập cô làm cái gì? Súng cũng đã nhắm ngay đối thủ rồi vì sao lại do dự? Cho đối thủ thời gian để giải quyết cô sao?”
“Cô nhìn thành tích rách nát mấy tháng nay của cô xem, mỗi lần diễn tập thực chiến cô có giết được một người không? Bình thường phát huy tốt như thế nào, còn xưng là nữ hoàng bắn súng thứ hai, cô có xứng không?”
Tiếu Hứa ở bệnh viện ở hai tháng, mấy ngày trước kiểm tra lại, chắc chắn cơ thể khỏe mạnh, cấp trên trong quân đội mới cho cô ấy trong quân doanh.
Nhưng sau khi trở về cô ấy lại nhận được thông báo, tân binh mà mình tự hào nhất, Hình Niệm được mệnh danh là “Nữ hoàng bắn súng thứ hai”, hai tháng này mỗi khi đến diễn tập thực chiến thì liên tục phạm phải sai lầm.Ngày hôm qua diễn tập là cô ấy tự mình tổ chức, là vì muốn xem rốt cuộc là Hình Niệm đã thành ra bộ dạng gì.
Kết quả làm cô ấy rất lo lắng.
Hình Niệm, thật sự xảy ra vấn đề.
Các sĩ tâm lý trong quân đội nói có tám chín phần là cô đã mắc phải chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương, cũng chính là PTSD mọi người thường nói.
Mà các triệu chứng của cô, lại là bị triệu chứng của sau chấn thương.
Bởi vì nhiệm vụ vào hai tháng trước, viên đạn trong khẩu súng cô bắn vào cơ thể của Tiếu Hứa, cho nên sau đó mỗi lần Hình Niệm nhắm ngay họng súng vào người sống thật sự, đều sẽ nhớ tới cảnh tượng kia, do đó dẫn tới khiến cho cô lại một lần nữa cảm nhận được nỗi đau đớn vào ngay lúc đó.
Nhưng Hình Niệm lại không thừa nhận, cũng không chịu tích cực chữa bệnh.
Cô phủ nhận bệnh tình của mình, trốn tránh không dám đối mặt.
Tiếu Hứa bước từng bước đi về phía Hình Niệm, Hình Niệm như bị đóng đinh đứng yên tại chỗ, muốn lùi lại phía sau, nhưng vẻ mặt của đội trưởng làm cho người ta quá sợ hãi, cô không dám trốn, nhưng cũng không có cách nào giơ súng lên, nhắm vào ngay đội trưởng.
Giọng điệu của Tiếu Hứa dịu đi một chút, bình tĩnh nói với Hình Niệm: “Hình Niệm, tôi bị thương không phải là lỗi của cô, cô không phải chịu một chút trách nhiệm gì cả, khả năng bắn súng của cô rất tốt rất chuẩn, không cần nghi ngờ bản thân mình.”
Hốc mắt Hình Niệm đỏ bừng, cô cắn chặt môi, không biết Tiếu Hứa xin lỗi đến lần thứ mấy: “Thật sự xin lỗi…… Đội trưởng, rất xin lỗi……”
Tiếu Hứa ôm lấy Hình Niệm, nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô, “Nói không phải là lỗi của cô.”
“Hơn nữa không phải bây giờ tôi còn sống rất khỏe mạnh sao? Đang đứng ngay trước mặt cô.”
Hình Niệm sụp đổ khóc nức nở thành tiếng.
Sau khi Tiếu Hứa xảy ra chuyện, trong đội chỉ có phó đội tạm thời dẫn dắt, những chiến hữu khác có an ủi cô nói không trách cô, có người thì không nói gì giữ im lặng trung lập.
Dù sao khi chuyện xảy ra, ngoại trừ Hình Niệm, Tiếu Hứa và tên buôn bán vũ khí kia, những người khác đều không có ở đó.
Nhưng cũng có người thì thầm bàn tán ở sau lưng, dùng hết những lời cay nghiệt châm chọc để nói về cô.
Nói cô bình thường thì tỏ ra nổi bật, được người khác gọi một tiếng “Nữ hoàng bắn súng thứ hai” trong quân đội, nâng đỡ, kết quả là làm chính đội trưởng của mình bị thương, nói cho dù có cùi bắp đến đâu, cũng không làm đồng đội thành ra như vậy.
Hình Niệm là tự trách và áy náy, cô không trốn tránh trách nhiệm, thậm chí còn ôm hết tất cả lỗi lầm lên hết trên người mình.
Cô cũng đã chuẩn bị sẵn sàng bị xử phạt và kỷ luật.
Nhưng mà cuối cùng cấp trên lại nói với cô, Tiếu Hứa đã tỉnh lại phối hợp với quân đội điều tra, tự mình phủ nhận sai lầm của Hình Niệm.
“Không phải là lỗi của cô ấy, là do sau khi cô ấy bóp cò súng, vị trí của tôi và tên buôn bán vũ khí thay đổi mới thành ra như thế, không thể trách Hình Niệm.” Đây là nguyên văn lời Tiếu Hứa nói.
“Hình Niệm, cô không thể tiếp tục như vậy được, phải vượt qua được màn sương mù này.” Tiếu Hứa nói, buông Hình Niệm ra, nắm lấy tay cầm súng lục của cô, chĩa vào trên ngực mình.
“Ngay bây giờ, thử xem.” Tiếu Hứa bình tĩnh nhìn thẳng vào khuôn mặt còn có nước mắt của Hình Niệm nói.
Hình Niệm lắc đầu, tay bị Tiếu Hứa bắt lấy không ngừng run rẩy, “Đội trưởng, tôi không được……”
“Cô làm được.” Tiếu Hứa khẳng định.
“Tôi không làm được……” Hình Niệm cảm nhận được ngón tay Tiếu Hứa ấn vào ngón tay cô phải bóp cò súng, vẻ mặt lập tức trở nên hoảng sợ, bỗng nhiên cô dùng hết toàn bộ sức lực thoát ra khỏi gông cùm xiềng xích của Tiếu Hứa, rút tay ra.
Khẩu súng lục theo đó rơi xuống đất, rơi xuống trên mặt đất phát ra tiếng vang nặng nề.
Hình Niệm lập tức lùi lại vài bước, cơ thể cũng không ngăn được mà run lên, ánh mắt rối loạn nhìn quanh khắp nơi, không hề có tiêu cự.
Trong đầu óc của cô ngập tràn những lời người khác nói.
“Cô ta suýt chút nữa hại chết đội trưởng!”
“Có phải người này không có trái tim không? Đội trưởng còn đang hôn mê ở bệnh viện, thế mà cô ta có thể bình tĩnh đi theo chúng ta luyện tập, dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra.”
“Chính là sói mắt trắng đúng không? Thương đội trưởng ngày thường đối xử với cô ta tốt như vậy.”
“Nếu không phải trước đó đã vượt qua được buổi thẩm tra của quân đội, thì tôi còn nghi ngờ cô ta có phải gián điệp hay không……”
Những lời này giống như là một lưỡi dao vô cùng sắc bén, đâm vào trái tim cô từng chút từng chút một, tra tấn cô đến vỡ nát, thương tích đầy mình.
Cô cũng càng ngày càng cảm thấy, mình suýt chút nữa hại chết đội trưởng.
Chính là lỗi của cô.
Là lỗi của cô.
Những lời ám chỉ như vậy khiến cho Hình Niệm mỗi ngày đều đau đớn đến chết.
Có đôi khi cô nghĩ, may mà đội trưởng còn sống.
Nếu như đội trưởng thật sự không thể trở về được nữa, thì cô phải sống như thế nào đây?
Cô cũng nên chết đi.
Tiếu Hứa khom lưng, nhặt khẩu súng lục trên mặt đất lên, không ép Hình Niệm phải dùng súng chĩa vào mình, nổ súng bắn về phía mình.
Nhưng Tiếu Hứa đưa ra một điều kiện với Hình Niệm.
“Còn muốn ở lại trong quân đội không?” Tiếu Hứa hỏi.
Hình Niệm cưỡng ép mình phải bình tĩnh lại, khôi phục lại một chút lý trí, nghe được Tiếu Hứa hỏi chuyện, vội vàng trả lời: “Muốn!”
Cô thật sự yên quân đội, không muốn rời đi, càng không muốn bởi vì một nguyên nhân nào đó mà bị bắt rời đi.
“Được, vậy nghe tôi, tiếp nhận tâm lý trị liệu.” Tiếu Hứa nói với Hình Niệm.
Hình Niệm đột nhiên ngước mắt lên, ánh mắt vừa chột dạ vừa luống cuống.
“Hình Niệm,” Tiếu Hứa nghiêm túc nói với Hình Niệm: “Vấn đề lớn nhất của cô, là không dám đối mặt với vấn đề của mình.”
“Nếu không muốn để cấp trên sau khi bàn bạc với nhau, phán định tố chất tâm lý của cô không ổn, không thể tiếp tục phục vụ trong quân đội, ép buộc cô phải rời đi, thì nghe tôi.”
Hình Niệm hít một hơi thật sâu thở ra.
“Tôi hiểu cô không muốn bị người khác biết chuyện về chứng rối loạn căng thẳng của cô, chúng ta không trị liệu ở trong đội, cô về nhà cùng tôi, tôi tìm người giúp cô chữa trị, không hề thua kém bác sĩ trong quân đội.”
Tiếu Hứa thật sự coi trọng và cũng yêu quý Hình Niệm, càng không muốn xảy ra chuyện Hình Niệm bị ép buộc ra khỏi quân đội bởi vì tố chất tâm lý không tốt, cho nên mới cố gắng thuyết phục cấp trên, cho cô ấy một chút thời gian.
Cô ấy đã lập quân lệnh trạng với cấp trên, nếu nửa năm sau Hình Niệm vẫn như vậy, thì sẽ không can thiệp vào quyết định của cấp trên nữa.
Cho nên, Hình Niệm, cô nhất định phải khỏe lên cho tôi.
“Thứ bảy mỗi tuần cô về nhà cùng tôi một chuyến.” Tiếu Hứa nói với Hình Niệm.
Một lát sau, Hình Niệm gật đầu, trả lời: “Vâng.”
Ngay sau đó lại nhẹ giọng nói với Tiếu Hứa: “Cảm ơn đội trưởng.”
Tiếu Hứa xua xua tay, nói với Hình Niệm: “Đi thôi.”
Khi Hình Niệm xoay người đi ra ngoài, Tiếu Hứa lại nói: “Thay vì để lời nói của người khác làm tổn thương đến cô, không bằng biến nó thành vũ khí của mình, đi phòng ngự, đi phản kháng, đi chứng minh.”
“Tôi sẽ làm.” Ngữ điệu của Hình Niệm kiên định hơn vừa rồi rất nhiều.
Tôi sẽ dùng thực lực của mình để chứng minh, tôi sẽ không bị cưỡng ép rời đi, tôi có thể nở rộ và tỏa sáng ở đây, tôi sẽ gánh vác được danh hiệu “Nữ hoàng bắn súng” thứ hai sau chị.
Tôi sẽ không, bị bất luận kỳ điều gì đánh bại.
Hình Niệm nắm chặt tay, trở về sân huấn luyện.
Đến thứ bảy, Hình Niệm dựa theo cuộc hẹn với Tiếu Hứa, đi theo Tiếu Hứa cùng nhau ra khỏi quân đội.
Cô có thể thuận lợi ra ngoài, đương nhiên cũng là Tiếu Hứa đã xin phép từ trước, được cấp trên phê chuẩn đặc biệt cho phép.
Hình Niệm giống như em gái đi theo chị cùng nhau về nhà.
Nhưng kỳ thật Tiếu Hứa cũng không đưa Hình Niệm về nhà ở trong đại viện, chỗ cô ấy đưa Hình Niệm đi, là chỗ ở của Tiếu Nặc, em trai cô ấy.
Hai người đi tàu điện ngầm, tự mình đi đến ngoài căn hộ của Tiếu Nặc.
Tiếu Hứa ấn ấn chuông cửa, rất nhanh, cửa đã được người bên trong mở ra.
Một người đàn ông cao lớn mặc một bộ quần áo ở nhà rộng thùng thình, thoải mái xuất hiện ở trước mặt các cô.
Khuôn mặt người đàn ông rõ nét, sống mũi cao thẳng, môi hơi mỏng một chút, những đường nét trên khuôn mặt rất hài hòa, khí chất vô cùng nhẹ nhàng và tao nhã, làm cho người ta vừa nhìn thấy anh đã cảm thấy thoải mái.
Tóc của anh hơi lộn xộn, vẻ mặt lộ ra một chút bất đắc dĩ, gọi: “Chị.”
Hình Niệm đi theo phía sau Tiếu Nặc, cô gái với mái tóc ngắn mạnh mẽ, đôi mắt chuyển động nhanh như chớp đánh giá anh, ánh mắt đầu tiên chỉ cảm thấy người này thật đẹp trai.
Tiếu Hứa nhìn thấy cả người Tiếu Nặc tỏa ra sự lười biếng, hơi ghét bỏ hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Nói xong lập tức đi vào.
“Thứ bảy mà.” Tiếu Nặc đi theo vào nhẹ nhàng mỉm cười với Hình Niệm, thuận miệng trả lời Tiếu Hứa.
Tiếu Hứa quay đầu, nói với Hình Niệm: “Bác sĩ tâm lý nói với em, chính là cậu ấy, em trai chị, Tiếu Nặc.”
Khóe miệng Hình Niệm cong lên cười nhạt, rất lễ phép và thoải mái, hào phóng gọi Tiếu Nặc một tiếng: “Tiếu đại ca, xin chào.”
Đôi mắt Tiếu Nặc nheo lại, đuôi lông mày hơi nhướng lên cười khẽ ra tiếng, giọng nói trầm thấp trả lời: “Chào em, Hình Niệm.”
(*) Xưng hô giữa Tiếu Hứa – Hình Niệm: trong quân đội có sự nghiêm túc thì sẽ là tôi – cô, còn ra khi nào mình thấy bình thường thì sẽ là chị – em nha.